Đoạn Hồng Văn bị đưa về đồn, trong nhà chỉ có Ngụy Chân Châu. Nhiệm vụ này được phân cho hai người, một phần là do Hoắc Nhiễm Nhân đã nghe Văn Dạng Dạng kể lại, nhận thấy Ngụy Chân Châu là một người tương đối mẫn cảm, dưới hoàn cảnh quen thuộc sẽ hỗ trợ trao đổi tốt hơn.
Kỷ Tuân vừa bước vào đã chú ý tới giày trong tủ phần lớn là kiểu nam, cũng không phải sưu tầm giày thể thao gì, chủ yếu là giày đi thường ngày, hai vợ chồng nhà này, một người làm nội trợ chăm con, một người viết văn ở nhà, nếu như dựa theo kinh nghiệm bình thường, giày nữ sẽ luôn nhiều hơn giày nam.
"Không ngại cho chúng tôi đi quan sát xung quanh chứ?" Kỷ Tuân hỏi.
Đôi mắt Ngụy Chân Châu sáng lên, không có từ chối, nhưng thái độ rất lạnh nhạt: "Không ngại."
Cũng không chỉ có mình Kỷ Tuân được tiếp đãi như vậy, cho dù đối diện với Hoắc Nhiễm Nhân xinh đẹp hơn người, cũng hệt như thế, lạnh nhạt thờ ơ, vô cùng xa cách, mà đến phiên Văn Dạng Dạng lại không phải như vậy.
Văn Dạng Dạng được chủ động mời ngồi xuống sô pha, sau đó là trà nước hoa quả, đầy đủ mọi thứ.
"..."
Lần đầu tiên bị người ta ghét bỏ, còn rất bất ngờ.
Mà nghĩ đến Hoắc Nhiễm Nhân cũng bị ghét bỏ y như mình, có lẽ không phải lỗi của người, mà là lỗi của đàn ông.
Kỷ Tuân sờ mũi, để Văn Dạng Dạng hỏi Ngụy Chân Châu, còn chính mình đi quanh phòng quan sát.
Anh vào phòng vệ sinh trước.
Phòng vệ sinh này cũng chứng thực nghi ngờ của Kỷ Tuân khi vào cửa, mỹ phẩm của Ngụy Chân Châu rất đơn điệu, chỉ có một lọ sữa rửa mặt, giá thành bình dân, còn lại không nói đến mỹ phẩm trang điểm, ngay cả lotion cũng không có, chẳng trách mới 41 tuổi mà nhìn qua đã già nua đến vậy. So với đó, mỹ phẩm của Đoạn Hồng Văn lại rất tinh xảo, có sữa rửa mặt dành riêng cho nam, dao cạo râu giá cả không thấp, cũng có mỹ phẩm dưỡng da cùng kem dưỡng da tay hàng hiệu.
Phòng sách hoàn toàn là địa phận của Đoạn Hồng Văn, hắn có một máy tính cây hai màn hình, một laptop, một máy tính bảng. Bởi vì bàn học là nơi ngổn ngang nhất trong phòng, cùng là tác giả viết văn, Kỷ Tuân biết loại ngổn ngang này theo một ý nghĩa nào đó cũng mang hàm ý cố chấp cự tuyệt bị người ngoài di chuyển dù chỉ một tờ giấy. Mà ngổn ngang của Đoạn Hồng Văn chính là hành vi khoanh vùng địa bàn lộ liễu của hắn.
Ghế rất đắt, cho dù bàn học rất lớn thì cũng chỉ có một cái. Bên trong góc có một cái ghế gập, cái kia hẳn mới thuộc về Ngụy Chân Châu. Sách trong tủ nhiều vô cùng, mà hiển nhiên cũng không liên quan gì đến Ngụy Chân Châu.
Máy tính của Ngụy Chân Châu là một laptop khá cũ, đặt trên đầu giường cô.
Chi tiêu của hai vợ chồng dường như hoàn toàn phản chiếu thu nhập của từng người, hoặc là nói dù Ngụy Chân Châu vừa dọn dẹp nhà cửa vừa chăm lo con cái, bỏ ra không ít nỗ lực, quét tước ngôi nhà sạch sẽ gọn gàng, cô vẫn chỉ là người vô hình.
Một người phụ nữ như thế, tại sao chồng cô còn muốn gϊếŧ cô...
Tại sao đây?
Rõ ràng rất kỳ quái, chủ nhân hà tất thuê sát thủ gϊếŧ hại một tên đầy tớ? Kỷ Tuân nghiền ngẫm. Rõ ràng một người giúp việc lấy danh người vợ dựa trên hôn nhân tượng trưng lâu dài này, mới phù hợp với cách làm đầy lợi ích của Đoạn Hồng Văn.
Trong phòng khách, dưới sự dịu dàng lại ngay thẳng của Văn Dạng Dạng, Ngụy Chân Châu có chút co ro, lại có chút áy náy nói: "Xin lỗi, ngày hôm qua tôi không nói thật... Thật ra là do tôi theo dõi chồng tôi mới nhìn thấy."
Văn Dạng Dạng nghiêm nghị: "Chồng chị xuất hiện ở dưới gầm cầu vượt vào lúc 11 giờ 12 phút, trao đổi với một người tên Chư Hoán, hắn không phải Mạc Nại, mà sau đó khi hai người này tách ra, chồng chị cũng không đến KTV, chị không thể nào vì theo dõi chồng mà nhìn thấy Mạc Nại được."
Ngụy Chân Châu bưng ly trà lên, cô cúi đầu.
Có lẽ những người phụ nữ đã quen phục tùng đều có dáng vẻ giống nhau, luôn cúi đầu, khom lưng, ăn nói nhỏ nhẹ, không dám phát biểu ý kiến của mình: "Tôi nhìn thấy Chư Hoán, tôi vẫn đi theo Chư Hoán, sau đó nhìn thấy bọn họ, hắn và Mạc Nại..."
"Vậy thì lại thế nào?" Văn Dạng Dạng càng nói càng nghiêm khắc, "Chồng chị nói chuyện với một người đàn ông khác ở dưới gầm cầu vượt cũng đâu có gì kỳ quái?"
Lại là im lặng.
Là im lặng vì suy tư, hay là im lặng vì sợ hãi?
Kỷ Tuân nhìn Ngụy Chân Châu, nghĩ thầm, anh cảm thấy trên người Ngụy Chân Châu đang bao phủ một tầng sương mỏng manh, một khi không chú ý sẽ bỏ sót một vài thứ —— những thứ bị bỏ sót, có thể rất quan trọng, cũng có thể có thể không quan trọng, nhưng thứ đã bỏ lỡ, luôn khiến người ta không vui.
"Thật ra..." Ngụy Chân Châu lên tiếng, mà vẫn nói rất nhỏ, rất bình tĩnh, "Tôi biết chồng tôi muốn gϊếŧ tôi, tôi nhìn thấy chồng tôi chuyển tiền cho Chư Hoán, cho nên tôi mới theo dõi Chư Hoán."
Văn Dạng Dạng nhất thời trợn mắt ngoác mồm.
Ngay cả Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân ở bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Sau khi bọn họ thẩm vấn Chư Hoán mới biết được Đoạn Hồng Văn có ý nghĩ gϊếŧ vợ, lúc đó xét thấy người vợ chắc chắn không biết chuyện này, nếu không lại không có lý nào không tố giác khi cảnh sát ở ngay trước mặt mình cả; trưa hôm nay triệu Đoạn Hồng Văn đến đồn cảnh sát thẩm vấn cũng phải quở trách răn dạy Đoạn Hồng Văn, làm rõ vì sao hắn lại có ý nghĩ gϊếŧ người, cũng bóp chết ý nghĩ gϊếŧ người của hắn.
Có lẽ là cuối cùng cũng nói ra lý do, Ngụy Chân Châu mới một lần nữa tường thuật lại lịch trình di chuyển ngày hôm qua.
Cô nói 10 giờ sáng, cô theo sau người chồng ra ngoài, đến 11 giờ thì nhìn thấy chồng mình cùng Chư Hoán, sau đó khoảng 12 giờ, có lẽ Chư Hoán đi ăn cơm, cô cũng tách ra một lát đi ăn, buổi chiều trở lại dưới gầm cầu, nhìn thấy Chư Hoán cùng Mạc Nại bước lên một chiếc xe vào khoảng 5 giờ, cô đuổi theo sau, nhìn thấy giữa đường Chư Hoán xuống xe vào một cây ATM, sau đó quay lại xe, cuối cùng đến KTV. Lúc Mạc Nại lên xe, cô không nhận ra được người này, đến khi hắn xuống xe trốn vào trong hẻm nhỏ cô mới nhận ra hắn là tù nhân trốn trại.
"Sau đó tôi đi mua thức ăn, cảnh sát, chuyện này tôi không nói dối."
"Không phải chứ, chị biết chồng chị muốn gϊếŧ chị, vậy tại sao chị không báo cảnh sát ——" Văn Dạng Dạng thốt lên, "Rõ ràng hôm qua tôi đã đến đây, chị còn nói chuyện riêng với tôi nữa cơ mà!"
"Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên đi." Ngụy Chân Châu ngẩng đầu lên.
Cô mỉm cười, mỗi một nếp nhăn trên gương mặt vàng vọt ảm đạm đều viết rõ bất đắc dĩ.
Năm nay cô mới bốn mươi mốt, mà nhìn như là năm mươi, sáu mươi, từ lâu đã không còn tha thiết muốn sống.
"Trong sách đã nói rồi, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, vợ chồng có ân ái đến đâu, trong cuộc đời cũng có vô số lần muốn gϊếŧ chết đối phương. Chỉ là có những người biến thành hành động, có người lại không mà thôi." Ngụy Chân Châu nói, "Chồng của tôi... Chỉ là đổi sang hành động. Thế nhưng xã hội pháp trị, gϊếŧ người cũng không dễ dàng như vậy, cho nên tôi nghĩ... Có lẽ đợi hắn qua cơn kích động là tốt rồi."
Rất kỳ lạ.
Thật sự rất kỳ lạ.
Kỷ Tuân vô thức đi sang bên cạnh hai bước, đi tới ban công ngoài phòng khách, Hoắc Nhiễm Nhân đang đứng ở đây.
"Sao không vào trong?" Kỷ Tuân hỏi một câu thừa thãi. Nghĩ cũng biết, chỉ với thái độ bài xích đàn ông của Ngụy Chân Châu, Hoắc Nhiễm Nhân tất nhiên là vì tận khả năng để cô thả lỏng mới bước ra đây một mình.
Quả nhiên, Hoắc Nhiễm Nhân liếc nhìn anh, lười không buồn trả lời.
"Có kẹo không? Tôi cần chút đường kíƈɦ ŧɦíƈɦ tế bào não hoạt động." Kỷ Tuân lại hỏi. Mà trước khi Hoắc Nhiễm Nhân mở miệng, anh đã tự duỗi tay ra, thò vào trong túi áo của đối phương, móc ra một viên kẹo.
"Ô có thật này."
"........."
Hoắc Nhiễm Nhân bị anh đột nhiên chạm vào, gấp gáp vươn tay, trực tiếp nắm lấy cổ tay của Kỷ Tuân.
Kỷ Tuân không phản kháng, Hoắc Nhiễm Nhân cầm tay anh, tay anh lại cầm kẹo, cổ tay giống như vật trang sức treo vào lòng bàn tay Hoắc Nhiễm Nhân, mềm nhũn lắc lư:
"Ăn kẹo của em thôi mà, đừng hẹp hòi như vậy chứ?"
"... Đừng chạm vào người tôi khi tôi chưa kịp chuẩn bị." Hoắc Nhiễm Nhân nói xong, ngẫm nghĩ lại bổ sung một câu, "Đặc biệt là thời gian làm việc."
"Hoắc đội," Kỷ Tuân cây ngay không sợ chết đứng, "Vừa hay chúng ta lại làm việc cùng nhau, cho nên đụng chạm là không thể tránh khỏi, lần này chỉ là diễn tập trước mà thôi."
Lúc này, một tầm mắt đầy áp bức từ đằng trước bắn về phía hai người.
Kỷ Tuân men theo tầm mắt nhìn sang, nhìn thấy trong phòng khách, Ngụy Chân Châu đang ghét bỏ nhìn bọn họ.
Đối diện với đôi mắt của anh, người phụ nữ quay mặt đi, khẽ mở miệng, vẫn nói rất nhẹ nhàng, nhưng chán ghét trong ánh mắt vừa nãy thực sự quá sắc bén, cho tới bây giờ, Kỷ Tuân vẫn còn cảm thấy da thịt như đang bị kim đâm.
Anh ngẫm nghĩ nhìn sang cánh tay bị Hoắc Nhiễm Nhân nắm chặt, tự hỏi: "... Trông hai đứa mình dính nhau thế à? Dính đến mức khiến người ta buồn nôn luôn?"
Hoắc Nhiễm Nhân buông tay ra.
Kỷ Tuân xẻ vỏ, nhét viên kẹo vào trong miệng, vị ngọt kíƈɦ ŧɦíƈɦ não bộ của anh.
Tế bào não của anh bắt đầu nhảy lên, giống như một đám bọ chét đang tổ chức giải thi đấu bật nhảy trong đầu anh, mà giải thi đấu này tạm thời chưa có kết quả, mãi đến khi anh nhìn thấy một bé gái từ trong phòng chạy ra.
Bé gái mới khoảng năm tuổi, ôm sách ảnh trong tay.
Cô bé chạy rất nhanh, sàn nhà vang lên từng tiếng bịch bịch, thế nhưng lại không nói ra được chữ nào.
Cô bé bổ nhào vào trong ngực Ngụy Chân Châu, giơ sách ảnh lên thật cao, giống như là muốn mẹ giải đáp thắc mắc cho mình.
Ngụy Chân Châu ôm lấy con gái, mỉm cười áy náy với Văn Dạng Dạng: "Con gái của tôi, Sướng Sướng, con bé không nghe được, tạm thời còn chưa biết nói chuyện."
"Con gái của chị thật đáng yêu." Văn Dạng Dạng khen ngợi.
"Cho nên kết hôn vẫn rất tốt." Ngụy Chân Châu bỗng nhiên nói, "Nhân lúc còn trẻ thì kết hôn đi, một cô gái giỏi giang giống như cảnh sát Văn đây nhất định có thể tìm được một người chồng tốt, như vậy cả đời cũng sẽ có chỗ dựa. Thanh xuân của con gái sẽ không tới lần thứ hai, tuy rằng công việc rất tốt, thế nhưng bỏ lỡ lần này, sẽ không còn cơ hội lần sau nữa..."
"... ? ? ?" Văn Dạng Dạng một mặt mờ mịt.
Trong lúc Ngụy Chân Châu nói chuyện Văn Dạng Dạng, cô không để ý đến con gái.
Trẻ con không thể nói chuyện luôn phải chịu thiệt, không có cách nào thông qua ngôn ngữ bày tỏ sự tồn tại của chính mình.
Mới đầu, Sướng Sướng còn nhìn quanh Ngụy Chân Châu cùng Văn Dạng Dạng, mà rất nhanh, cô bé đã cảm thấy tẻ nhạt, bắt đầu tẽ ngón tay, lại mấp máy khóe miệng.
Cô bé hé miệng rồi ngậm chặt, mà không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, chỉ hé ra rồi đóng lại, hé ra rồi đóng lại.
Kỷ Tuân chăm chú nhìn khóe miệng của cô bé.
*
Quá trình dò hỏi Ngụy Chân Châu kết thúc, khi ba người rời khỏi căn nhà về lại trên xe cảnh sát, Văn Dạng Dạng vẫn còn chìm đắm trong cơn kinh ngạc, cô không tài nào hiểu nổi mà hỏi: "Thầy Kỷ, anh nói xem chồng chị ấy muốn gϊếŧ chị ấy luôn rồi mà sao chị ấy vẫn khuyên tôi kết hôn vậy."
"Chồng cô ấy không chỉ muốn gϊếŧ cô ấy, mà bình thường còn hay đánh đập cô ấy."
"Dạ ——?!"
Kỷ Tuân thở dài: "Có lẽ bởi vì con gái không nghe được, Đoạn Hồng Văn cùng Ngụy Chân Châu đều trắng trợn cãi nhau trước mặt cô bé, cô bé trong lúc vô thức sẽ lại động tác trên môi bọn họ. Vừa nãy khi cô bé quay lưng lại với hai người có nói 'Đừng đánh em, em xin anh, chồng ơi đừng đánh em'."
Văn Dạng Dạng càng khϊếp sợ: "... Đây chính là nguyên nhân chị ấy nhìn qua có vẻ sợ người khác giới?"
"Khó nói."
Văn Dạng Dạng càng nghĩ càng cảm thấy giận dữ: "Không được, tôi phải đi hỏi xem trên người chị ấy còn có vết thương nào không, đi bệnh viện kiểm tra vết thương cũng phải khiến thằng cha rác rưởi kia nhận trừng phạt của pháp luật!"
Hoắc Nhiễm Nhân lý trí ngăn lại cô: "Nếu như chị ta cần giúp đỡ, vừa nãy đã ám chỉ cho cô rồi."
Kỷ Tuân lại thực tế hơn một chút: "Cô cảm thấy nhất định sẽ có vết thương sao, vết thương lại nhất định có thể xác nhận là Đoạn Hồng Văn làm sao? Phụ nữ bị bạo lực gia đình còn khó lập án hơn cả phụ nữ bị cưỡиɠ ɦϊếp, bởi vì đa số những người phải đối mặt với tình huống như thế đều sẽ lựa chọn im lặng cùng nhẫn nhịn, như vậy thì ít nhất nhìn từ bên ngoài các cô ấy vẫn rất rạng rỡ, tránh bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, giống như tuy phải chịu đau đớn, nhưng có thể bảo vệ tôn nghiêm —— Mà đây cũng là nguyên nhân khiến cho chứng cứ căn bản là không có cách bảo tồn, về mặt pháp luật lập tức rơi xuống thế hạ phong, cũng khiến cảnh sát chúng ta trông giống như là phế vật trong khâu phán định bạo lực gia đình vậy. Sở dĩ loại hiện tượng vừa mỉa mai vừa hoang đường này có thể tồn tại, hoàn toàn là do chỉ trích cùng khống chế hà khắc về mặt đạo đức cũng như tinh thần mà xã hội đối xử với phụ nữ, đoạn ghi âm của Chư Hoán còn có thể khiến chúng ta tìm lý do phê bình giáo dục hắn một phen."
Văn Dạng Dạng tức đến mức nấc cụt.
Cô bắt đầu không phân biệt mà mắng đàn ông trong thiên hạ đều ngu ngốc như nhau —
Hoắc Nhiễm Nhân cùng Kỷ Tuân sáng suốt mà bảo trì im lặng, làm bộ mình không tồn tại, để cô gái đang trong cơn tức kia mắng một lần cho bõ.
Cuối cùng thiên tính của cảnh sát làm cô bình tĩnh lại, Văn Dạng Dạng xin lỗi: "Thật ngại quá, đội trưởng, thầy Kỷ, vừa nãy tôi tức quá, nhưng mà tôi cảm thấy lời khai của Ngụy Chân Châu vẫn có điểm kỳ lạ."
Kỷ Tuân lắc lắc ngón tay: "Xem ra cô rất mẫn cảm với thời gian trong lời khai."
Hoắc Nhiễm Nhân không vòng vo như anh, cậu nói thẳng: "Ngụy Chân Châu nói 5h30 nhìn thấy Chư Hoán lên xe tới KTV, mà trong báo cáo kiểm tra thi thể, Tiểu Mạn chết vào khoảng 5h đến 5h30. Theo lời Chư Hoán nói, sau khi hắn cùng Tiểu Mạn phát sinh quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ thì ngủ một giấc đến khi các cô tìm tới, vậy thì từ 5h đến 7h hắn phải luôn ở trong KTV."
"—— Nói cách khác, Chư Hoán nói dối, cái chết của Tiểu Mạn, có vấn đề."
-----------------------------------------
Kỷ Tuân vừa bước vào đã chú ý tới giày trong tủ phần lớn là kiểu nam, cũng không phải sưu tầm giày thể thao gì, chủ yếu là giày đi thường ngày, hai vợ chồng nhà này, một người làm nội trợ chăm con, một người viết văn ở nhà, nếu như dựa theo kinh nghiệm bình thường, giày nữ sẽ luôn nhiều hơn giày nam.
"Không ngại cho chúng tôi đi quan sát xung quanh chứ?" Kỷ Tuân hỏi.
Đôi mắt Ngụy Chân Châu sáng lên, không có từ chối, nhưng thái độ rất lạnh nhạt: "Không ngại."
Cũng không chỉ có mình Kỷ Tuân được tiếp đãi như vậy, cho dù đối diện với Hoắc Nhiễm Nhân xinh đẹp hơn người, cũng hệt như thế, lạnh nhạt thờ ơ, vô cùng xa cách, mà đến phiên Văn Dạng Dạng lại không phải như vậy.
Văn Dạng Dạng được chủ động mời ngồi xuống sô pha, sau đó là trà nước hoa quả, đầy đủ mọi thứ.
"..."
Lần đầu tiên bị người ta ghét bỏ, còn rất bất ngờ.
Mà nghĩ đến Hoắc Nhiễm Nhân cũng bị ghét bỏ y như mình, có lẽ không phải lỗi của người, mà là lỗi của đàn ông.
Kỷ Tuân sờ mũi, để Văn Dạng Dạng hỏi Ngụy Chân Châu, còn chính mình đi quanh phòng quan sát.
Anh vào phòng vệ sinh trước.
Phòng vệ sinh này cũng chứng thực nghi ngờ của Kỷ Tuân khi vào cửa, mỹ phẩm của Ngụy Chân Châu rất đơn điệu, chỉ có một lọ sữa rửa mặt, giá thành bình dân, còn lại không nói đến mỹ phẩm trang điểm, ngay cả lotion cũng không có, chẳng trách mới 41 tuổi mà nhìn qua đã già nua đến vậy. So với đó, mỹ phẩm của Đoạn Hồng Văn lại rất tinh xảo, có sữa rửa mặt dành riêng cho nam, dao cạo râu giá cả không thấp, cũng có mỹ phẩm dưỡng da cùng kem dưỡng da tay hàng hiệu.
Phòng sách hoàn toàn là địa phận của Đoạn Hồng Văn, hắn có một máy tính cây hai màn hình, một laptop, một máy tính bảng. Bởi vì bàn học là nơi ngổn ngang nhất trong phòng, cùng là tác giả viết văn, Kỷ Tuân biết loại ngổn ngang này theo một ý nghĩa nào đó cũng mang hàm ý cố chấp cự tuyệt bị người ngoài di chuyển dù chỉ một tờ giấy. Mà ngổn ngang của Đoạn Hồng Văn chính là hành vi khoanh vùng địa bàn lộ liễu của hắn.
Ghế rất đắt, cho dù bàn học rất lớn thì cũng chỉ có một cái. Bên trong góc có một cái ghế gập, cái kia hẳn mới thuộc về Ngụy Chân Châu. Sách trong tủ nhiều vô cùng, mà hiển nhiên cũng không liên quan gì đến Ngụy Chân Châu.
Máy tính của Ngụy Chân Châu là một laptop khá cũ, đặt trên đầu giường cô.
Chi tiêu của hai vợ chồng dường như hoàn toàn phản chiếu thu nhập của từng người, hoặc là nói dù Ngụy Chân Châu vừa dọn dẹp nhà cửa vừa chăm lo con cái, bỏ ra không ít nỗ lực, quét tước ngôi nhà sạch sẽ gọn gàng, cô vẫn chỉ là người vô hình.
Một người phụ nữ như thế, tại sao chồng cô còn muốn gϊếŧ cô...
Tại sao đây?
Rõ ràng rất kỳ quái, chủ nhân hà tất thuê sát thủ gϊếŧ hại một tên đầy tớ? Kỷ Tuân nghiền ngẫm. Rõ ràng một người giúp việc lấy danh người vợ dựa trên hôn nhân tượng trưng lâu dài này, mới phù hợp với cách làm đầy lợi ích của Đoạn Hồng Văn.
Trong phòng khách, dưới sự dịu dàng lại ngay thẳng của Văn Dạng Dạng, Ngụy Chân Châu có chút co ro, lại có chút áy náy nói: "Xin lỗi, ngày hôm qua tôi không nói thật... Thật ra là do tôi theo dõi chồng tôi mới nhìn thấy."
Văn Dạng Dạng nghiêm nghị: "Chồng chị xuất hiện ở dưới gầm cầu vượt vào lúc 11 giờ 12 phút, trao đổi với một người tên Chư Hoán, hắn không phải Mạc Nại, mà sau đó khi hai người này tách ra, chồng chị cũng không đến KTV, chị không thể nào vì theo dõi chồng mà nhìn thấy Mạc Nại được."
Ngụy Chân Châu bưng ly trà lên, cô cúi đầu.
Có lẽ những người phụ nữ đã quen phục tùng đều có dáng vẻ giống nhau, luôn cúi đầu, khom lưng, ăn nói nhỏ nhẹ, không dám phát biểu ý kiến của mình: "Tôi nhìn thấy Chư Hoán, tôi vẫn đi theo Chư Hoán, sau đó nhìn thấy bọn họ, hắn và Mạc Nại..."
"Vậy thì lại thế nào?" Văn Dạng Dạng càng nói càng nghiêm khắc, "Chồng chị nói chuyện với một người đàn ông khác ở dưới gầm cầu vượt cũng đâu có gì kỳ quái?"
Lại là im lặng.
Là im lặng vì suy tư, hay là im lặng vì sợ hãi?
Kỷ Tuân nhìn Ngụy Chân Châu, nghĩ thầm, anh cảm thấy trên người Ngụy Chân Châu đang bao phủ một tầng sương mỏng manh, một khi không chú ý sẽ bỏ sót một vài thứ —— những thứ bị bỏ sót, có thể rất quan trọng, cũng có thể có thể không quan trọng, nhưng thứ đã bỏ lỡ, luôn khiến người ta không vui.
"Thật ra..." Ngụy Chân Châu lên tiếng, mà vẫn nói rất nhỏ, rất bình tĩnh, "Tôi biết chồng tôi muốn gϊếŧ tôi, tôi nhìn thấy chồng tôi chuyển tiền cho Chư Hoán, cho nên tôi mới theo dõi Chư Hoán."
Văn Dạng Dạng nhất thời trợn mắt ngoác mồm.
Ngay cả Kỷ Tuân cùng Hoắc Nhiễm Nhân ở bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Sau khi bọn họ thẩm vấn Chư Hoán mới biết được Đoạn Hồng Văn có ý nghĩ gϊếŧ vợ, lúc đó xét thấy người vợ chắc chắn không biết chuyện này, nếu không lại không có lý nào không tố giác khi cảnh sát ở ngay trước mặt mình cả; trưa hôm nay triệu Đoạn Hồng Văn đến đồn cảnh sát thẩm vấn cũng phải quở trách răn dạy Đoạn Hồng Văn, làm rõ vì sao hắn lại có ý nghĩ gϊếŧ người, cũng bóp chết ý nghĩ gϊếŧ người của hắn.
Có lẽ là cuối cùng cũng nói ra lý do, Ngụy Chân Châu mới một lần nữa tường thuật lại lịch trình di chuyển ngày hôm qua.
Cô nói 10 giờ sáng, cô theo sau người chồng ra ngoài, đến 11 giờ thì nhìn thấy chồng mình cùng Chư Hoán, sau đó khoảng 12 giờ, có lẽ Chư Hoán đi ăn cơm, cô cũng tách ra một lát đi ăn, buổi chiều trở lại dưới gầm cầu, nhìn thấy Chư Hoán cùng Mạc Nại bước lên một chiếc xe vào khoảng 5 giờ, cô đuổi theo sau, nhìn thấy giữa đường Chư Hoán xuống xe vào một cây ATM, sau đó quay lại xe, cuối cùng đến KTV. Lúc Mạc Nại lên xe, cô không nhận ra được người này, đến khi hắn xuống xe trốn vào trong hẻm nhỏ cô mới nhận ra hắn là tù nhân trốn trại.
"Sau đó tôi đi mua thức ăn, cảnh sát, chuyện này tôi không nói dối."
"Không phải chứ, chị biết chồng chị muốn gϊếŧ chị, vậy tại sao chị không báo cảnh sát ——" Văn Dạng Dạng thốt lên, "Rõ ràng hôm qua tôi đã đến đây, chị còn nói chuyện riêng với tôi nữa cơ mà!"
"Chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên đi." Ngụy Chân Châu ngẩng đầu lên.
Cô mỉm cười, mỗi một nếp nhăn trên gương mặt vàng vọt ảm đạm đều viết rõ bất đắc dĩ.
Năm nay cô mới bốn mươi mốt, mà nhìn như là năm mươi, sáu mươi, từ lâu đã không còn tha thiết muốn sống.
"Trong sách đã nói rồi, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, vợ chồng có ân ái đến đâu, trong cuộc đời cũng có vô số lần muốn gϊếŧ chết đối phương. Chỉ là có những người biến thành hành động, có người lại không mà thôi." Ngụy Chân Châu nói, "Chồng của tôi... Chỉ là đổi sang hành động. Thế nhưng xã hội pháp trị, gϊếŧ người cũng không dễ dàng như vậy, cho nên tôi nghĩ... Có lẽ đợi hắn qua cơn kích động là tốt rồi."
Rất kỳ lạ.
Thật sự rất kỳ lạ.
Kỷ Tuân vô thức đi sang bên cạnh hai bước, đi tới ban công ngoài phòng khách, Hoắc Nhiễm Nhân đang đứng ở đây.
"Sao không vào trong?" Kỷ Tuân hỏi một câu thừa thãi. Nghĩ cũng biết, chỉ với thái độ bài xích đàn ông của Ngụy Chân Châu, Hoắc Nhiễm Nhân tất nhiên là vì tận khả năng để cô thả lỏng mới bước ra đây một mình.
Quả nhiên, Hoắc Nhiễm Nhân liếc nhìn anh, lười không buồn trả lời.
"Có kẹo không? Tôi cần chút đường kíƈɦ ŧɦíƈɦ tế bào não hoạt động." Kỷ Tuân lại hỏi. Mà trước khi Hoắc Nhiễm Nhân mở miệng, anh đã tự duỗi tay ra, thò vào trong túi áo của đối phương, móc ra một viên kẹo.
"Ô có thật này."
"........."
Hoắc Nhiễm Nhân bị anh đột nhiên chạm vào, gấp gáp vươn tay, trực tiếp nắm lấy cổ tay của Kỷ Tuân.
Kỷ Tuân không phản kháng, Hoắc Nhiễm Nhân cầm tay anh, tay anh lại cầm kẹo, cổ tay giống như vật trang sức treo vào lòng bàn tay Hoắc Nhiễm Nhân, mềm nhũn lắc lư:
"Ăn kẹo của em thôi mà, đừng hẹp hòi như vậy chứ?"
"... Đừng chạm vào người tôi khi tôi chưa kịp chuẩn bị." Hoắc Nhiễm Nhân nói xong, ngẫm nghĩ lại bổ sung một câu, "Đặc biệt là thời gian làm việc."
"Hoắc đội," Kỷ Tuân cây ngay không sợ chết đứng, "Vừa hay chúng ta lại làm việc cùng nhau, cho nên đụng chạm là không thể tránh khỏi, lần này chỉ là diễn tập trước mà thôi."
Lúc này, một tầm mắt đầy áp bức từ đằng trước bắn về phía hai người.
Kỷ Tuân men theo tầm mắt nhìn sang, nhìn thấy trong phòng khách, Ngụy Chân Châu đang ghét bỏ nhìn bọn họ.
Đối diện với đôi mắt của anh, người phụ nữ quay mặt đi, khẽ mở miệng, vẫn nói rất nhẹ nhàng, nhưng chán ghét trong ánh mắt vừa nãy thực sự quá sắc bén, cho tới bây giờ, Kỷ Tuân vẫn còn cảm thấy da thịt như đang bị kim đâm.
Anh ngẫm nghĩ nhìn sang cánh tay bị Hoắc Nhiễm Nhân nắm chặt, tự hỏi: "... Trông hai đứa mình dính nhau thế à? Dính đến mức khiến người ta buồn nôn luôn?"
Hoắc Nhiễm Nhân buông tay ra.
Kỷ Tuân xẻ vỏ, nhét viên kẹo vào trong miệng, vị ngọt kíƈɦ ŧɦíƈɦ não bộ của anh.
Tế bào não của anh bắt đầu nhảy lên, giống như một đám bọ chét đang tổ chức giải thi đấu bật nhảy trong đầu anh, mà giải thi đấu này tạm thời chưa có kết quả, mãi đến khi anh nhìn thấy một bé gái từ trong phòng chạy ra.
Bé gái mới khoảng năm tuổi, ôm sách ảnh trong tay.
Cô bé chạy rất nhanh, sàn nhà vang lên từng tiếng bịch bịch, thế nhưng lại không nói ra được chữ nào.
Cô bé bổ nhào vào trong ngực Ngụy Chân Châu, giơ sách ảnh lên thật cao, giống như là muốn mẹ giải đáp thắc mắc cho mình.
Ngụy Chân Châu ôm lấy con gái, mỉm cười áy náy với Văn Dạng Dạng: "Con gái của tôi, Sướng Sướng, con bé không nghe được, tạm thời còn chưa biết nói chuyện."
"Con gái của chị thật đáng yêu." Văn Dạng Dạng khen ngợi.
"Cho nên kết hôn vẫn rất tốt." Ngụy Chân Châu bỗng nhiên nói, "Nhân lúc còn trẻ thì kết hôn đi, một cô gái giỏi giang giống như cảnh sát Văn đây nhất định có thể tìm được một người chồng tốt, như vậy cả đời cũng sẽ có chỗ dựa. Thanh xuân của con gái sẽ không tới lần thứ hai, tuy rằng công việc rất tốt, thế nhưng bỏ lỡ lần này, sẽ không còn cơ hội lần sau nữa..."
"... ? ? ?" Văn Dạng Dạng một mặt mờ mịt.
Trong lúc Ngụy Chân Châu nói chuyện Văn Dạng Dạng, cô không để ý đến con gái.
Trẻ con không thể nói chuyện luôn phải chịu thiệt, không có cách nào thông qua ngôn ngữ bày tỏ sự tồn tại của chính mình.
Mới đầu, Sướng Sướng còn nhìn quanh Ngụy Chân Châu cùng Văn Dạng Dạng, mà rất nhanh, cô bé đã cảm thấy tẻ nhạt, bắt đầu tẽ ngón tay, lại mấp máy khóe miệng.
Cô bé hé miệng rồi ngậm chặt, mà không phát ra được bất kỳ âm thanh nào, chỉ hé ra rồi đóng lại, hé ra rồi đóng lại.
Kỷ Tuân chăm chú nhìn khóe miệng của cô bé.
*
Quá trình dò hỏi Ngụy Chân Châu kết thúc, khi ba người rời khỏi căn nhà về lại trên xe cảnh sát, Văn Dạng Dạng vẫn còn chìm đắm trong cơn kinh ngạc, cô không tài nào hiểu nổi mà hỏi: "Thầy Kỷ, anh nói xem chồng chị ấy muốn gϊếŧ chị ấy luôn rồi mà sao chị ấy vẫn khuyên tôi kết hôn vậy."
"Chồng cô ấy không chỉ muốn gϊếŧ cô ấy, mà bình thường còn hay đánh đập cô ấy."
"Dạ ——?!"
Kỷ Tuân thở dài: "Có lẽ bởi vì con gái không nghe được, Đoạn Hồng Văn cùng Ngụy Chân Châu đều trắng trợn cãi nhau trước mặt cô bé, cô bé trong lúc vô thức sẽ lại động tác trên môi bọn họ. Vừa nãy khi cô bé quay lưng lại với hai người có nói 'Đừng đánh em, em xin anh, chồng ơi đừng đánh em'."
Văn Dạng Dạng càng khϊếp sợ: "... Đây chính là nguyên nhân chị ấy nhìn qua có vẻ sợ người khác giới?"
"Khó nói."
Văn Dạng Dạng càng nghĩ càng cảm thấy giận dữ: "Không được, tôi phải đi hỏi xem trên người chị ấy còn có vết thương nào không, đi bệnh viện kiểm tra vết thương cũng phải khiến thằng cha rác rưởi kia nhận trừng phạt của pháp luật!"
Hoắc Nhiễm Nhân lý trí ngăn lại cô: "Nếu như chị ta cần giúp đỡ, vừa nãy đã ám chỉ cho cô rồi."
Kỷ Tuân lại thực tế hơn một chút: "Cô cảm thấy nhất định sẽ có vết thương sao, vết thương lại nhất định có thể xác nhận là Đoạn Hồng Văn làm sao? Phụ nữ bị bạo lực gia đình còn khó lập án hơn cả phụ nữ bị cưỡиɠ ɦϊếp, bởi vì đa số những người phải đối mặt với tình huống như thế đều sẽ lựa chọn im lặng cùng nhẫn nhịn, như vậy thì ít nhất nhìn từ bên ngoài các cô ấy vẫn rất rạng rỡ, tránh bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, giống như tuy phải chịu đau đớn, nhưng có thể bảo vệ tôn nghiêm —— Mà đây cũng là nguyên nhân khiến cho chứng cứ căn bản là không có cách bảo tồn, về mặt pháp luật lập tức rơi xuống thế hạ phong, cũng khiến cảnh sát chúng ta trông giống như là phế vật trong khâu phán định bạo lực gia đình vậy. Sở dĩ loại hiện tượng vừa mỉa mai vừa hoang đường này có thể tồn tại, hoàn toàn là do chỉ trích cùng khống chế hà khắc về mặt đạo đức cũng như tinh thần mà xã hội đối xử với phụ nữ, đoạn ghi âm của Chư Hoán còn có thể khiến chúng ta tìm lý do phê bình giáo dục hắn một phen."
Văn Dạng Dạng tức đến mức nấc cụt.
Cô bắt đầu không phân biệt mà mắng đàn ông trong thiên hạ đều ngu ngốc như nhau —
Hoắc Nhiễm Nhân cùng Kỷ Tuân sáng suốt mà bảo trì im lặng, làm bộ mình không tồn tại, để cô gái đang trong cơn tức kia mắng một lần cho bõ.
Cuối cùng thiên tính của cảnh sát làm cô bình tĩnh lại, Văn Dạng Dạng xin lỗi: "Thật ngại quá, đội trưởng, thầy Kỷ, vừa nãy tôi tức quá, nhưng mà tôi cảm thấy lời khai của Ngụy Chân Châu vẫn có điểm kỳ lạ."
Kỷ Tuân lắc lắc ngón tay: "Xem ra cô rất mẫn cảm với thời gian trong lời khai."
Hoắc Nhiễm Nhân không vòng vo như anh, cậu nói thẳng: "Ngụy Chân Châu nói 5h30 nhìn thấy Chư Hoán lên xe tới KTV, mà trong báo cáo kiểm tra thi thể, Tiểu Mạn chết vào khoảng 5h đến 5h30. Theo lời Chư Hoán nói, sau khi hắn cùng Tiểu Mạn phát sinh quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ thì ngủ một giấc đến khi các cô tìm tới, vậy thì từ 5h đến 7h hắn phải luôn ở trong KTV."
"—— Nói cách khác, Chư Hoán nói dối, cái chết của Tiểu Mạn, có vấn đề."
-----------------------------------------
/289
|