Khi Luca tới được phòng của Claira thì cô bạn thân của nó đang ngồi thẫn thờ, gương mặt ngẩn ngơ tới tội. Claira chẳng buồn chào nó một câu, đôi mắt phượng nhìn ra phương xa lắm, Luca bối rối quay sang Louis, tiếc thay anh cũng không giải thích gì thêm. Không còn cách nào khác nó đành lên tiếng hỏi:
- Claira, cậu làm sao thế?
- Luca à... – Dường như lúc ấy mới nhận ra sự có mặt của nó, Claira nhìn nó thảng thốt rưng rưng - Tớ có con rồi!
Chưa kịp chuẩn bị gì Luca bị tin tức chấn động này đánh cho cháy khét từ trong ra ngoài. Mắt chữ O miệng chữ A, ngón tay nó run rẩy chỉ qua chỉ lại.
- Hai người... mới có một tuần... vậy là hai người đã...
- Không phải! - Mặt Claira đỏ lên, cô bé khoát khoát tay - Tớ kể cậu nghe...
Và thế rồi Claira tuồn tuột kể sạch mọi chuyện đã xảy ra trong buổi sáng nay, kể cả chuyện về cơ cấu Tây viện cô bé cũng không giấu, với Claira, Luca không phải là người ngoài. Đợi cho cô bé dứt lời quay sang vẻ mặt Luca đã trở nên rất vi diệu. Nhưng Claira thì không đủ tâm sức để ý đến chút khác thường này của nó, cô bé còn đang bận vắt mình trong đống suy nghĩ về cô con gái từ trên trời rơi xuống kia. Claira ngả người sang phía Louis, anh đang chăm chú xem tài liệu cần thiết cho buổi họp chiều nay, thấy cô bé anh buông tài liệu xuống.
- Sao vậy?
- Anh ơi, em có con rồi – Claira bụng xụng – Con gái em ấy...
- Đừng nghĩ linh tinh, Fleur bằng tuổi em đấy.
- Em biết... – Cô bé dừng một chút – Nhưng em vẫn cảm giác đó là con em... Em phải làm sao giờ?
- Hưm... - Louis nghĩ chốc rồi bật cười – Không bằng em với anh có con nhanh một chút, vậy là em sẽ thành mẹ rồi!
- Anh thật... - Mặt Claira hồng lên – Người ta đang nghiêm túc mà!
- Ừ thì anh cũng nghiêm túc mà!
Louis làm vẻ rất đương nhiên, chốc lát chịu không nổi ánh mắt của bạn gái anh mới xuống giọng.
- Được rồi! Chuyện cũng có gì đâu. Nếu em quan tâm tới Fleur không bằng nhân dịp này tới chơi với cô ấy nhiều một chút. Dù sao Fleur quý em mà!
- Em cũng tính vậy... - Rất nhanh vui vẻ trở lại Claira ngồi thẳng dậy, cô bé hớn hở khoe với Luca – Con gái tớ đẹp lắm, xinh cực kỳ. Lại còn đáng yêu nữa. Chẳng giống mấy lời người ta hay đồn đại đâu! Mà chẳng hiểu mấy người đó đồn đại kiểu gì nữa. Nhảm nhí vậy. Con gái tớ là nữ thần tình yêu cực tư cách đấy!
- Ừ! – Có vẻ Luca cũng tin lời cô bé nói rất dễ dàng. – Fleur chỉ hơi ít nói thôi chứ cô ấy rất tốt mà...
- Ừ hén! – Claira gật đầu nhiệt tình nhưng giây lát cô bé lại ngơ ra – Nhưng sao cậu biết Fleur ít nói? – Mình đã kể chi tiết này đâu?
- À... - Luca đảo mắt - Tớ đoán... - Mồ hôi nó túa ra – Dù sao cô ấy kín tiếng đến vậy chắc là người sống nội tâm lắm...
- Ừ! - Claira rất nhanh bị cuốn theo chủ đề mới - Tớ cũng đang nghĩ, rõ ràng cô ấy rất tuyệt vậy mà cứ sống ẩn dật để mọi người nói này nói nọ, nhà Allen cũng chẳng đính chính gì. Lạ hen? Hay có chuyện gì đó nhỉ?
- Ừm... có lẽ khi thân hơn cô ấy sẽ nói cho cậu nghe?
- Ừ hen. – Claira vô tư cười. - Để tớ kể tiếp cậu nghe, nay tớ gặp cậu cả nhà Ivient, Gillian ấy. Cậu ấy vừa đẹp vừa dịu dàng lại còn khéo tay nữa. Không có pháp thuật thì có sao, cậu ấy vẫn giỏi mà, kiểu khí chất cực ấy...
- Hèm... - Trước khi Luca kịp nói gì giọng Louis đã vang lên.– Anh vẫn còn đang ngồi đây đấy!
- Hay anh đi ngủ đi.– Claira thành thật để nghị - Chiều còn đi họp.
- Em nói hay nhỉ!
- Vậy yên đó, em nói chuyện, đừng nghịch!
- Gì!?
- Dù cậu ấy tuyệt thế nào thì anh vẫn tuyệt hơn gấp bội!
Trước khi Louis giận thật Claira đã kịp vuốt đuôi. Cô bé rướn người hôn nhẹ lên mặt Louis.
– Người yêu của em, mau đi ngủ đi, anh mệt rồi!
- Coi như em giỏi!
Nói rồi cất tập tài liệu đi, Louis đứng dậy, anh quay qua Luca.
– Hai đứa ngồi chơi nhé.
- Dạ.
Chốc lát phòng chỉ còn lại hai người tụi nó, Claira lập tức ríu rít nắm lấy tay Luca.
- Tớ biết thế nào anh Louis cũng không thích tớ buôn chuyện nhưng mà rõ ràng là tớ thấy giữa Gillian với con gái tớ có cái gì đó lạ lắm, chẳng giống anh em họ gì cả, ánh mắt ý! Cậu nói xem, có phải tớ còn có cả con rể không?
- Có lẽ... – Luca ngập ngừng.
- Rõ ràng là không bình thường tí nào Luca ạ.
- Vậy à...
- Gil còn hẹn tớ lần tới sẽ cho tớ gặp Gabriel. Thật đáng chờ mong mà. Louis chẳng dẫn tớ đi đâu cả thành ra mấy người đó tớ chẳng biết ai. Cậu nghĩ xem Gabriel là người thế nào nhỉ? Trông chắc giống hệt Gil hen, không biết tính cậu ấy có thế không? Là thần thông thái hẳn giỏi lắm, liệu cậu ấy có khéo tay như Gil không, hôm nay tớ được Gil đãi món bánh cậu ấy tự làm, ngon cực, chỉ muốn gói về vài hộp...
Claira vui vẻ nói không nhìn ra vẻ mặt ngày càng xoắn xuýt của Luca. Luca quả đang ôm nỗi khổ không thể nói ra, chẳng nhẽ nó lại bảo với Claira “Những chuyện cậu kể tớ biết cả, cậu nghĩ đúng đấy, cậu có con rể rồi, còn Gabriel thì tớ vừa gặp chẳng đầy một tiếng trước này”? Hẳn Claira sẽ ngạc nhiên lắm, khéo khi đây còn là sự phản bội ghê gớm cũng nên, Claira chẳng hề giấu nó chuyện gì còn bản thân nó lại ôm theo mình cả bụng bí mật. Nhưng cũng có phải nó muốn đâu, là El bảo nó đừng nói chứ, trước Claira không biết thì thôi, giờ bảo nó phải làm sao? Nó thì nói dối dở tệ...
Cắn răng chịu đựng thêm chốc nữa không đừng được Luca đành lấy lý do về trước. Claira vẫn chẳng nghi ngờ, cô bé còn liến thoắng hẹn Luca cùng đi thăm quan học viện Dark Deity khi rảnh rỗi, Claira rủ gì Luca cũng gật, ù ù cạc cạc rồi chạy mất. Bữa trưa cũng đã tới rồi.
.
.
.
Ở một góc khác của học viện, trong căn phòng tại tòa tháp Tây có một cậu trai đang say ngủ, mái tóc tím của cậu xõa tung giữa phông nền trắng muốt của chăn và gối, trên cửa sổ là hai chậu cây nhỏ đung đưa theo gió. Tựu chung lại quả là một bức tranh đẹp!
Gil thầm cảm thán thế, cậu đứng bên giường lom lom ngó em trai mình ngủ mà có cảm giác hạnh phúc cùng thành tựu rõ rệt, hệt như một ông bố trẻ nuôi được cậu con đáng tự hào. El của nó càng lớn càng đẹp.
- Anh ngắm vậy đủ chưa?
Đột ngột đôi mắt tím đang say ngủ mở ra làm Gil giật mình. Cậu cười toe.
- Dậy rồi này.
- Bị ngắm hoài vậy không dậy mới lạ đó! – El dụi dụi mắt - Mấy giờ rồi anh?
- Mười hai giờ. Ngủ ngon không?
Gil ngồi xuống giường, cậu đưa mắt nhìn hai chậu cây trên cửa sổ.
- Mới hả? Luca đưa đúng không? Lần sau gặp em mang ít bánh cho cô ấy nhé, anh đã làm bánh vỏ cam Luca thích rồi.
- Ờ!
El gật đầu, nó chống người ngồi dậy vẫn chưa tỉnh ngủ lắm. Mái tóc tím bình thường chỉnh chu giờ lòa xòa trước trán.
- Mười hai giờ? Chiều nay em có lịch gì nhỉ?
- Không có lịch – Gil cười tươi hơn – Chiều nay để anh đi họp, em nghỉ đi, đêm trực.
- Vậy hử? – El ngây ra thêm chút nữa - Thế anh gọi em làm gì?
- Dậy ăn, ngốc!
Gil giơ tay lên, trong tay cậu là một cặp lồng đầy, vừa mở nắp hương thơm thức ăn đã tỏa khắp căn phòng. Nhưng mà dù vậy mặt El cũng không có vẻ gì là thích thú, nó càu nhàu vài câu tỏ ý muốn nằm xuống ngủ tiếp. Và đương nhiên là Gil không cho.
- Anh biết là đêm qua em bỏ bữa sáng nay cũng chưa ăn gì đâu, đừng trốn. Ăn đi rồi ngủ tiếp!
- Đã bảo không muốn mà! Em lười ăn lắm!
- Ăn đi, ngoan.
- Em lười xúc lắm!
- Anh xúc cho!
- Em lười nhai nữa!
- Là súp đấy, không cần nhai đâu!
- Em muốn ngủ mà!
- El!
Chịu thua với ông anh cứng đầu, càu nhàu càu nhàu cuối cùng Gabriel vẫn phải nhận lấy âu đồ ăn. Gil ngồi cạnh vừa cười vừa kể.
- Nay anh gặp Clover rồi. Cô ấy khá thân thiện và dễ mến, có lẽ không khác mấy so với những gì người ta hay nói. Đương nhiên là Fleur thì quý cô ấy thấy rõ, lâu lâu rồi anh mới thấy Fleur vui vậy.
- Ờ. – Gabriel không để ý lắm tâm trí nó còn đang dồn vào thìa súp vừa xúc vào miệng. – Anh lại cho cà rốt rồi! Em đã nói là không thích cà rốt mà!
Miệng nó phình ra lúng búng với miếng cà rốt bên má không chịu nuốt xuống. Gil nhìn thấy thì phì cười, cậu lấy tay chọt chọt má em trai.
- Nuốt đi! Ba ngày tới anh sẽ không bắt em ăn cà rốt nữa!
- Hừ hừ...
Rên như mèo, không tình nguyện chút nào nhai qua loa El nuốt chửng xuống. Gil có vẻ rất hài lòng, cậu tiếp tục nói.
- Hôm nay anh mới giới thiệu qua cho Clover về Tây viện thôi, chuyện còn lại phần em tất.
Lông mày El lập tức nhíu vào.
- Sao lại là em?
- Không em thì ai? Fleur à? Dù sao để em giải thích chắc chắn sẽ hay hơn, coi như là vì Clover đi. Mà không phải em vẫn muốn tìm Clover bấy lâu nay sao? Chưa tìm được hăng hái vậy, giờ thấy người rồi thân thiết với người ta chút, chẳng tốt à.
- Đấy là trước khi biết cô ấy là Claira Green thôi, người ta có bạn trai rồi...
Gabriel rầu rĩ lẩm bẩm
- Em nói gì thế?
- Không có! – Nó lập tức chối bay. - Thế bao giờ cô ấy lại tới?
- Tùy vào em mà. Anh đang định hỏi em bao giờ rảnh để viết thư mời Clover.
- Hm! Lịch tuần này của em thế nào nhỉ? – Nó còn chẳng buồn nhớ - Hay anh cứ sắp bừa đi.
- Vậy ngày kia nhé?
- Sao cũng được.
- Qua loa.
Gil bật cười, cậu xoa xoa tóc em trai, El của cậu vẫn đang bận đấu tranh với mấy miếng cà rốt như thể đó là kẻ thù vậy. Mấy sợi tóc tím lòa xòa trước mặt cũng dễ dàng khiến Gil say mê.
- Hình như anh yêu em quá rồi - Cậu lẩm bẩm – Tóc chớm mắt, để anh cắt lại cho.
- Nhanh dài quá. – El chép miệng – Mai kiếm cho em cái kẹp, kẹp lên đỡ cắt.
- Không bằng buộc đi.
- Lười lắm.
- Có cái gì mà em không lười không?
- Không.
Gabriel đáp ngay chẳng thèm nghĩ, đối diện nó Gil lại phì ra cười, bất kể nó có nói gì cũng dễ dàng làm Gil cười như thế. Nó nhỏ giọng bảo.
- Em đang lười lắm đây.
- Lại sao rồi?
- Luca đó. Cô ấy là bạn thân của Claira...
- Rồi?
- Rồi lại phải giải thích với Claira về quan hệ giữa em và Luca, em vẫn bảo cô ấy giấu lâu nay mà. Đảm bảo Luca xoắn xuýt lắm cho coi, em cá chỉ lát nữa là có thư của cô ấy tới liền.
- Và? Em sợ Luca ngại à? Hay sợ Claira hiểu nhầm quan hệ của hai đứa?
- Là sao? - Mặt El đầy dấu chấm hỏi - Sợ gì? Em lười đó! Phải giải thích đó, rắc rối đó!
- À – Gil vỡ lẽ ra, cậu vẫn đánh giá quá thấp cái sự lười của em trai mình. - Vậy em tính sao?
- Hay kệ đi – El bảo. - Đỡ nhất!
- Hả?
- Không được nhỉ? – Nó tự lẩm bẩm. – Không bằng ngày kia em mời luôn cả Luca tới, để cô ấy cùng giải thích với Claira? Đúng, cứ vậy đi?
- Tùy em. Giờ anh viết thư mời Claira, cần anh viết luôn cho Luca không?
- Không, Luca để em tự viết.
- Ừ nha.
Cứ như vậy Gil ngồi vào bàn giấy cuối phòng, cậu trải ra một tờ giấy lụa tỉ mẩn chấm viết lông ngỗng từ từ viết. Ngồi trên giường phía sau cậu El chậm rãi ăn thêm vài miếng bánh, húp vài thìa súp. Rồi chợt nhiên nó dừng lại...
- Gil à... Hoa Ngọc Trà sắp nở rồi đấy. Anh có bỏ quên mất chuyện gì không?
... Bóng lưng Gil đối diện nó vẫn im lìm...
- Claira, cậu làm sao thế?
- Luca à... – Dường như lúc ấy mới nhận ra sự có mặt của nó, Claira nhìn nó thảng thốt rưng rưng - Tớ có con rồi!
Chưa kịp chuẩn bị gì Luca bị tin tức chấn động này đánh cho cháy khét từ trong ra ngoài. Mắt chữ O miệng chữ A, ngón tay nó run rẩy chỉ qua chỉ lại.
- Hai người... mới có một tuần... vậy là hai người đã...
- Không phải! - Mặt Claira đỏ lên, cô bé khoát khoát tay - Tớ kể cậu nghe...
Và thế rồi Claira tuồn tuột kể sạch mọi chuyện đã xảy ra trong buổi sáng nay, kể cả chuyện về cơ cấu Tây viện cô bé cũng không giấu, với Claira, Luca không phải là người ngoài. Đợi cho cô bé dứt lời quay sang vẻ mặt Luca đã trở nên rất vi diệu. Nhưng Claira thì không đủ tâm sức để ý đến chút khác thường này của nó, cô bé còn đang bận vắt mình trong đống suy nghĩ về cô con gái từ trên trời rơi xuống kia. Claira ngả người sang phía Louis, anh đang chăm chú xem tài liệu cần thiết cho buổi họp chiều nay, thấy cô bé anh buông tài liệu xuống.
- Sao vậy?
- Anh ơi, em có con rồi – Claira bụng xụng – Con gái em ấy...
- Đừng nghĩ linh tinh, Fleur bằng tuổi em đấy.
- Em biết... – Cô bé dừng một chút – Nhưng em vẫn cảm giác đó là con em... Em phải làm sao giờ?
- Hưm... - Louis nghĩ chốc rồi bật cười – Không bằng em với anh có con nhanh một chút, vậy là em sẽ thành mẹ rồi!
- Anh thật... - Mặt Claira hồng lên – Người ta đang nghiêm túc mà!
- Ừ thì anh cũng nghiêm túc mà!
Louis làm vẻ rất đương nhiên, chốc lát chịu không nổi ánh mắt của bạn gái anh mới xuống giọng.
- Được rồi! Chuyện cũng có gì đâu. Nếu em quan tâm tới Fleur không bằng nhân dịp này tới chơi với cô ấy nhiều một chút. Dù sao Fleur quý em mà!
- Em cũng tính vậy... - Rất nhanh vui vẻ trở lại Claira ngồi thẳng dậy, cô bé hớn hở khoe với Luca – Con gái tớ đẹp lắm, xinh cực kỳ. Lại còn đáng yêu nữa. Chẳng giống mấy lời người ta hay đồn đại đâu! Mà chẳng hiểu mấy người đó đồn đại kiểu gì nữa. Nhảm nhí vậy. Con gái tớ là nữ thần tình yêu cực tư cách đấy!
- Ừ! – Có vẻ Luca cũng tin lời cô bé nói rất dễ dàng. – Fleur chỉ hơi ít nói thôi chứ cô ấy rất tốt mà...
- Ừ hén! – Claira gật đầu nhiệt tình nhưng giây lát cô bé lại ngơ ra – Nhưng sao cậu biết Fleur ít nói? – Mình đã kể chi tiết này đâu?
- À... - Luca đảo mắt - Tớ đoán... - Mồ hôi nó túa ra – Dù sao cô ấy kín tiếng đến vậy chắc là người sống nội tâm lắm...
- Ừ! - Claira rất nhanh bị cuốn theo chủ đề mới - Tớ cũng đang nghĩ, rõ ràng cô ấy rất tuyệt vậy mà cứ sống ẩn dật để mọi người nói này nói nọ, nhà Allen cũng chẳng đính chính gì. Lạ hen? Hay có chuyện gì đó nhỉ?
- Ừm... có lẽ khi thân hơn cô ấy sẽ nói cho cậu nghe?
- Ừ hen. – Claira vô tư cười. - Để tớ kể tiếp cậu nghe, nay tớ gặp cậu cả nhà Ivient, Gillian ấy. Cậu ấy vừa đẹp vừa dịu dàng lại còn khéo tay nữa. Không có pháp thuật thì có sao, cậu ấy vẫn giỏi mà, kiểu khí chất cực ấy...
- Hèm... - Trước khi Luca kịp nói gì giọng Louis đã vang lên.– Anh vẫn còn đang ngồi đây đấy!
- Hay anh đi ngủ đi.– Claira thành thật để nghị - Chiều còn đi họp.
- Em nói hay nhỉ!
- Vậy yên đó, em nói chuyện, đừng nghịch!
- Gì!?
- Dù cậu ấy tuyệt thế nào thì anh vẫn tuyệt hơn gấp bội!
Trước khi Louis giận thật Claira đã kịp vuốt đuôi. Cô bé rướn người hôn nhẹ lên mặt Louis.
– Người yêu của em, mau đi ngủ đi, anh mệt rồi!
- Coi như em giỏi!
Nói rồi cất tập tài liệu đi, Louis đứng dậy, anh quay qua Luca.
– Hai đứa ngồi chơi nhé.
- Dạ.
Chốc lát phòng chỉ còn lại hai người tụi nó, Claira lập tức ríu rít nắm lấy tay Luca.
- Tớ biết thế nào anh Louis cũng không thích tớ buôn chuyện nhưng mà rõ ràng là tớ thấy giữa Gillian với con gái tớ có cái gì đó lạ lắm, chẳng giống anh em họ gì cả, ánh mắt ý! Cậu nói xem, có phải tớ còn có cả con rể không?
- Có lẽ... – Luca ngập ngừng.
- Rõ ràng là không bình thường tí nào Luca ạ.
- Vậy à...
- Gil còn hẹn tớ lần tới sẽ cho tớ gặp Gabriel. Thật đáng chờ mong mà. Louis chẳng dẫn tớ đi đâu cả thành ra mấy người đó tớ chẳng biết ai. Cậu nghĩ xem Gabriel là người thế nào nhỉ? Trông chắc giống hệt Gil hen, không biết tính cậu ấy có thế không? Là thần thông thái hẳn giỏi lắm, liệu cậu ấy có khéo tay như Gil không, hôm nay tớ được Gil đãi món bánh cậu ấy tự làm, ngon cực, chỉ muốn gói về vài hộp...
Claira vui vẻ nói không nhìn ra vẻ mặt ngày càng xoắn xuýt của Luca. Luca quả đang ôm nỗi khổ không thể nói ra, chẳng nhẽ nó lại bảo với Claira “Những chuyện cậu kể tớ biết cả, cậu nghĩ đúng đấy, cậu có con rể rồi, còn Gabriel thì tớ vừa gặp chẳng đầy một tiếng trước này”? Hẳn Claira sẽ ngạc nhiên lắm, khéo khi đây còn là sự phản bội ghê gớm cũng nên, Claira chẳng hề giấu nó chuyện gì còn bản thân nó lại ôm theo mình cả bụng bí mật. Nhưng cũng có phải nó muốn đâu, là El bảo nó đừng nói chứ, trước Claira không biết thì thôi, giờ bảo nó phải làm sao? Nó thì nói dối dở tệ...
Cắn răng chịu đựng thêm chốc nữa không đừng được Luca đành lấy lý do về trước. Claira vẫn chẳng nghi ngờ, cô bé còn liến thoắng hẹn Luca cùng đi thăm quan học viện Dark Deity khi rảnh rỗi, Claira rủ gì Luca cũng gật, ù ù cạc cạc rồi chạy mất. Bữa trưa cũng đã tới rồi.
.
.
.
Ở một góc khác của học viện, trong căn phòng tại tòa tháp Tây có một cậu trai đang say ngủ, mái tóc tím của cậu xõa tung giữa phông nền trắng muốt của chăn và gối, trên cửa sổ là hai chậu cây nhỏ đung đưa theo gió. Tựu chung lại quả là một bức tranh đẹp!
Gil thầm cảm thán thế, cậu đứng bên giường lom lom ngó em trai mình ngủ mà có cảm giác hạnh phúc cùng thành tựu rõ rệt, hệt như một ông bố trẻ nuôi được cậu con đáng tự hào. El của nó càng lớn càng đẹp.
- Anh ngắm vậy đủ chưa?
Đột ngột đôi mắt tím đang say ngủ mở ra làm Gil giật mình. Cậu cười toe.
- Dậy rồi này.
- Bị ngắm hoài vậy không dậy mới lạ đó! – El dụi dụi mắt - Mấy giờ rồi anh?
- Mười hai giờ. Ngủ ngon không?
Gil ngồi xuống giường, cậu đưa mắt nhìn hai chậu cây trên cửa sổ.
- Mới hả? Luca đưa đúng không? Lần sau gặp em mang ít bánh cho cô ấy nhé, anh đã làm bánh vỏ cam Luca thích rồi.
- Ờ!
El gật đầu, nó chống người ngồi dậy vẫn chưa tỉnh ngủ lắm. Mái tóc tím bình thường chỉnh chu giờ lòa xòa trước trán.
- Mười hai giờ? Chiều nay em có lịch gì nhỉ?
- Không có lịch – Gil cười tươi hơn – Chiều nay để anh đi họp, em nghỉ đi, đêm trực.
- Vậy hử? – El ngây ra thêm chút nữa - Thế anh gọi em làm gì?
- Dậy ăn, ngốc!
Gil giơ tay lên, trong tay cậu là một cặp lồng đầy, vừa mở nắp hương thơm thức ăn đã tỏa khắp căn phòng. Nhưng mà dù vậy mặt El cũng không có vẻ gì là thích thú, nó càu nhàu vài câu tỏ ý muốn nằm xuống ngủ tiếp. Và đương nhiên là Gil không cho.
- Anh biết là đêm qua em bỏ bữa sáng nay cũng chưa ăn gì đâu, đừng trốn. Ăn đi rồi ngủ tiếp!
- Đã bảo không muốn mà! Em lười ăn lắm!
- Ăn đi, ngoan.
- Em lười xúc lắm!
- Anh xúc cho!
- Em lười nhai nữa!
- Là súp đấy, không cần nhai đâu!
- Em muốn ngủ mà!
- El!
Chịu thua với ông anh cứng đầu, càu nhàu càu nhàu cuối cùng Gabriel vẫn phải nhận lấy âu đồ ăn. Gil ngồi cạnh vừa cười vừa kể.
- Nay anh gặp Clover rồi. Cô ấy khá thân thiện và dễ mến, có lẽ không khác mấy so với những gì người ta hay nói. Đương nhiên là Fleur thì quý cô ấy thấy rõ, lâu lâu rồi anh mới thấy Fleur vui vậy.
- Ờ. – Gabriel không để ý lắm tâm trí nó còn đang dồn vào thìa súp vừa xúc vào miệng. – Anh lại cho cà rốt rồi! Em đã nói là không thích cà rốt mà!
Miệng nó phình ra lúng búng với miếng cà rốt bên má không chịu nuốt xuống. Gil nhìn thấy thì phì cười, cậu lấy tay chọt chọt má em trai.
- Nuốt đi! Ba ngày tới anh sẽ không bắt em ăn cà rốt nữa!
- Hừ hừ...
Rên như mèo, không tình nguyện chút nào nhai qua loa El nuốt chửng xuống. Gil có vẻ rất hài lòng, cậu tiếp tục nói.
- Hôm nay anh mới giới thiệu qua cho Clover về Tây viện thôi, chuyện còn lại phần em tất.
Lông mày El lập tức nhíu vào.
- Sao lại là em?
- Không em thì ai? Fleur à? Dù sao để em giải thích chắc chắn sẽ hay hơn, coi như là vì Clover đi. Mà không phải em vẫn muốn tìm Clover bấy lâu nay sao? Chưa tìm được hăng hái vậy, giờ thấy người rồi thân thiết với người ta chút, chẳng tốt à.
- Đấy là trước khi biết cô ấy là Claira Green thôi, người ta có bạn trai rồi...
Gabriel rầu rĩ lẩm bẩm
- Em nói gì thế?
- Không có! – Nó lập tức chối bay. - Thế bao giờ cô ấy lại tới?
- Tùy vào em mà. Anh đang định hỏi em bao giờ rảnh để viết thư mời Clover.
- Hm! Lịch tuần này của em thế nào nhỉ? – Nó còn chẳng buồn nhớ - Hay anh cứ sắp bừa đi.
- Vậy ngày kia nhé?
- Sao cũng được.
- Qua loa.
Gil bật cười, cậu xoa xoa tóc em trai, El của cậu vẫn đang bận đấu tranh với mấy miếng cà rốt như thể đó là kẻ thù vậy. Mấy sợi tóc tím lòa xòa trước mặt cũng dễ dàng khiến Gil say mê.
- Hình như anh yêu em quá rồi - Cậu lẩm bẩm – Tóc chớm mắt, để anh cắt lại cho.
- Nhanh dài quá. – El chép miệng – Mai kiếm cho em cái kẹp, kẹp lên đỡ cắt.
- Không bằng buộc đi.
- Lười lắm.
- Có cái gì mà em không lười không?
- Không.
Gabriel đáp ngay chẳng thèm nghĩ, đối diện nó Gil lại phì ra cười, bất kể nó có nói gì cũng dễ dàng làm Gil cười như thế. Nó nhỏ giọng bảo.
- Em đang lười lắm đây.
- Lại sao rồi?
- Luca đó. Cô ấy là bạn thân của Claira...
- Rồi?
- Rồi lại phải giải thích với Claira về quan hệ giữa em và Luca, em vẫn bảo cô ấy giấu lâu nay mà. Đảm bảo Luca xoắn xuýt lắm cho coi, em cá chỉ lát nữa là có thư của cô ấy tới liền.
- Và? Em sợ Luca ngại à? Hay sợ Claira hiểu nhầm quan hệ của hai đứa?
- Là sao? - Mặt El đầy dấu chấm hỏi - Sợ gì? Em lười đó! Phải giải thích đó, rắc rối đó!
- À – Gil vỡ lẽ ra, cậu vẫn đánh giá quá thấp cái sự lười của em trai mình. - Vậy em tính sao?
- Hay kệ đi – El bảo. - Đỡ nhất!
- Hả?
- Không được nhỉ? – Nó tự lẩm bẩm. – Không bằng ngày kia em mời luôn cả Luca tới, để cô ấy cùng giải thích với Claira? Đúng, cứ vậy đi?
- Tùy em. Giờ anh viết thư mời Claira, cần anh viết luôn cho Luca không?
- Không, Luca để em tự viết.
- Ừ nha.
Cứ như vậy Gil ngồi vào bàn giấy cuối phòng, cậu trải ra một tờ giấy lụa tỉ mẩn chấm viết lông ngỗng từ từ viết. Ngồi trên giường phía sau cậu El chậm rãi ăn thêm vài miếng bánh, húp vài thìa súp. Rồi chợt nhiên nó dừng lại...
- Gil à... Hoa Ngọc Trà sắp nở rồi đấy. Anh có bỏ quên mất chuyện gì không?
... Bóng lưng Gil đối diện nó vẫn im lìm...
/75
|