Trao đổi xong việc nhượng quyền khai thác rừng, Hồ chủ tịch hớn hở vào phòng phát thanh, vui sướng nói vào mic, “Bà con chú ý, có nhà hảo tâm quyên tặng than, thuốc, chăn bông quần áo ấm cho mọi người, mời mọi người đến ủy ban xã nhận…”
Hệ thống loa lắp trên cột điện đã lâu không dùng tới, giọng nói sang sảng mừng rỡ của chủ tịch xã vang lên khiến loa cũng như rung lên, làm lớp tro bụi bám trên rơi xuống. Bà con ngửa đầu nhìn loa, ngơ ngác mãi.
Đợi đến khi thông báo vang lên ba bốn lượt, bà con mới nhìn nhau, hỏi lại, “Cái gì? Chủ tịch xã vừa nói gì, có người quyên than với chăn cho mình ấy hả?” Củi trong nhà đã sớm đun hết, mấy ngày nay có mưa tuyết, trên núi đóng tầng băng dày, chẳng có củi khô để nhặt; quần áo mùa đông cũng đã mặc nhiều năm, vải bên ngoài đã mài rách, để lộ sợi bông ố vàng bên trong; chăn vì quanh năm không bỏ ra giặt giũ sạch sẽ được nên đóng tầng bụi, gần như không có tác dụng giữ ấm.
Hơn nữa đường đến làng rất khó đi, thanh niên làm thuê ở ngoài cuối năm chưa chắc đã về, nhiều ông bà đang buồn bã, bất an nghĩ liệu mình có sống qua được mùa đông này không. Lúc này, thông báo kia không khác gì tin mừng từ trên trời rơi xuống, khiến họ nhìn thấy hy vọng sống tiếp.
“Thật không vậy? Nào có ai tốt bụng thế?” Vui mừng xong, rất nhiều người lại bắt đầu nghi ngờ.
“Không cần biết, dù sao tôi phải qua xem. Thằng Phúc nhà tôi chân lạnh cóng, đi bắt đầu khập khiễng rồi. Sáng sáng nhìn nó đi học mà tôi lo lắm.” Một bà cụ vứt chổi trong tay vào góc, lấy một chiếc khăn đã cũ quấn quanh mặt, vội vã chạy tới ủy ban xã.
“Ai, chờ tôi với, tôi cũng đi!” Mấy bà lão đi lại còn nhanh nhẹn vội vàng đuổi theo.
Có người dẫn đầu, tất cả mọi người đều dừng lại, bán tín bán nghi lên xã, từ xa nhìn thấy đống đồ dùng xếp thành núi trước cửa ủy ban, ai nấy đều kinh ngạc vô cùng. Thật sự có người quyên tặng đồ à! Lại còn tặng nhiều thế kia!
“Chủ tịch, đây là ai tặng vậy? Có phải là cán bộ giúp đỡ người nghèo do huyện cử xuống không? Trời đất, sao năm nay lại hào phóng thế? Giờ thì may rồi, có thể thuận lợi sống qua mùa đông năm nay rồi!” Một ông cụ kích động nói.
Hồ chủ tịch nghe vậy bĩu môi. Vật tư của huyện cấp cho người nghèo mà có thể đến được xã Thông Nguyên à? Sớm đã bị đám quan chức kia chia cắt hết rồi, chỉ có lần phóng viên của đài truyền hình tỉnh đến phỏng vấn mới tặng mấy trăm cân gạo gọi là cho có, nhưng rồi lại bắt bà con giữa lúc tối tăm phải tắm rửa, mặc quần áo đẹp nhất, rồi lần lượt nói lời cảm ơn chính quyền, mệt mỏi vậy chi bằng đừng tặng!
“Huyện nào có cho, đây là đồng chí Tiểu Hàn quyên tặng mọi người mà không có bất kì điều kiện ràng buộc nào đấy! Đúng là người tốt! Tôi sống bao nhiêu năm mà chưa bao giờ gặp được người tốt như vậy! Thằng bé mới có từng đấy tuổi…” Hồ chủ tịch chỉ chỉ thiếu niên đang đứng cuối hành lang, dắt một bé con, mặt không cảm xúc.
“A, hóa ra là Tiểu Vũ à!” Ông cụ vỗ tay kêu lên, “Dạo này, ngày nào thằng bé cũng đi với bác sĩ Khúc xuống làng khám bệnh miễn phí cho chúng tôi! Chúng tôi toàn gọi thằng bé là Bồ Tát hạ phàm mà!”
Giờ Hồ chủ tịch mới biết việc thiếu niên tặng vật tư cho xã Thông Nguyên không phải ý nghĩ nhất thời mà là thật sự quan tâm bà con. Đứa nhỏ này thiện lương quá!
Bà con chạy đến càng ngày càng đông, sau khi nghe rõ ràng mọi chuyện liền lũ lượt đi đến cuối hành lang, cảm ơn thiếu niên. Người ở quê rất nhiệt tình chất phác, chẳng mấy chốc đã vây kín thiếu niên, người này một câu, người kia một câu, khung cảnh hỗn loạn vô cùng. Cũng may có Thiệu Dật Thần giúp đỡ, Hàn Trác Vũ và Lôi Sâm mới không hoảng sợ trước sự nhiệt tình của bà con.
“Đinh ~ Nhận được 100 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Đinh ~ Nhận được 200 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Đinh ~ Nhận được 90 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Đinh ~ Nhận được 110 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“…”
“…”
Thông báo nối tiếp nhau vang lên liên tục, 9527 chóng mặt mở miệng, “Kí chủ, hệ thống quá tải, máy nhận tín hiệu của tôi sắp cháy rồi! Nhưng mà tôi cảm thấy hạnh phúc quá! Một lúc nhận được đến 6980 điểm giá trị cảm ơn! Lại phá kỉ lục rồi!”
Hàn Trác Vũ ôm chặt Lôi Sâm, chân tay luống cuống núp ở góc. Cậu sắp bị giá trị cảm ơn cuồn cuộn đến như thủy triều bao phủ rồi.
“Ai, mọi người xếp hàng đi, ai cũng có cả, đừng chen ngang!” Hồ chủ tịch đứng ra giữ gìn trật tự, nhưng bà con chạy đến càng ngày càng đông, tình huống bắt đầu khó kiểm soát. Mắt thấy có người mở thùng định đoạt đồ, ông hoảng hốt vô cùng.
Hàn Trác Vũ càng thêm bất an, ôm Lôi Sâm trốn ra sau lưng Thiệu Dật Thần.
“Xếp hàng hết cho tôi, ai mà chen ngang sẽ bị tịch thu vật tư ngay!” Một quân nhân dáng người cao to, khuôn mặt lạnh lùng bước tới, phía sau là hai hàng lính.
Khí thế mạnh mẽ càng ngày càng lan tỏa khi anh bước tới gần, bà con dần trật tự lại, tự động tách ra một lối nhỏ, để anh đi đến bên thiếu niên.
“Chú Lôi!”
“Bố!”
Hai đứa nhỏ như động vật nhỏ bị chấn kinh nhào tới, một người chui vào trong cái ôm của anh, một người thì ôm đùi.
“Ngoan, không sao rồi!” Gương mặt lạnh lùng của Lôi Đình ngay lập tức dịu dàng hơn hẳn, xoa xoa đầu con, vỗ vỗ gương mặt tái nhợt của thiếu niên, quay đầu ra lệnh cho hai hàng quân nhân đứng đó, “Tiểu đội một giữ trật tự, tiểu đội hai phân phát vật tư, tiểu đội ba bốn chuyển những thứ này đến trường tiểu học xã Thông Nguyên.”
“Rõ.”
“Được rồi, có thể bắt đầu phát vật tư rồi. Đừng vội, ai cũng có phần.” Thấy bà con câm như hến, Thiệu Dật Thần đứng ra xoa dịu bầu không khí.
“Ông tên gì? Nhà ở đâu? Có mấy người?” Ngồi vào chiếc bàn lớn đặt trên bãi đất trống gần đó, Thiệu Dật Thần phụ trách ghi chép lại hoàn cảnh cơ bản của bà con, mà Hàn Trác Vũ cùng bố con Lôi Đình thì theo bộ đội đi đến trường tiểu học xã Thông Nguyên.
Cách khá xa, thông báo của hệ thống đang vang lên liên tiếp mới dần biết mất.
“Kí chủ, sao cậu không đợi mọi người nhận hết đồ mới đi? Tôi chưa kịp đánh dấu lên người họ, chúng ta sẽ mất rất nhiều giá trị cảm ơn đấy!” 9527 nhỏ giọng phàn nàn.
“Tôi muốn nhìn thấy nụ cười của bọn nhỏ.” Hàn Trác Vũ nói.
“A, chính năng lượng của trẻ nhỏ lúc nào cũng tinh khiết nhất, vẫn là kí chủ thông minh!” 9527 lập tức vui vẻ trở lại.
Từ ủy ban xã đến trường tiểu học xã Thông Nguyên, vì phải mang theo vật tư nặng nề, bộ đội vừa đến nơi đã mệt mỏi không chịu nổi, nhẹ nhàng bỏ mấy thùng đồ xuống liền ngồi ở góc sân thở hổn hển.
Vài cô giáo đã để ý tới động tĩnh bên ngoài, chạy ra, trợn mắt nhìn hàng chục thùng các tông xếp thành núi nhỏ.
“Lôi trạm trưởng, đây là gì vậy?” Vương Phương như đã nhận ra, chờ mong hỏi.
“Mọi người tự mở ra xem đi.” Lôi Đình buông thùng đang ôm xuống, Hàn Trác Vũ lập tức lấy khăn ra đưa cho Lôi Sâm, bảo bé lau mồ hôi cho bố.
“Ngoan ~” Lôi Đình một tay ôm con trai, một tay kéo thiếu niên qua, nở nụ cười. Có con trai và vợ thương, có khổ có mệt mỏi cũng đáng.
Vương Phương không nói hai lời, ngồi xuống mở thùng, vui mừng kêu lên, “Là sách giáo khoa mới!” Cô đếm lướt qua, từ tiểu học đến trung học phổ thông, môn nào cũng có, còn có cả sách bài tập và sách tham khảo. Món quà này rất quý giá với bọn nhỏ. Phải biết, bọn nhỏ giờ toàn dùng sách của anh chị mình, nhiều khi còn không dám ghi chép bài vào, có sách bài tập cũng không dám điền, lật sách cũng phải cẩn thận, vì bọn nhỏ biết bộ sách này không thuộc về mình, phải để lại cho em mình nữa.
Nghe thấy vậy, mấy cô giáo khác vội vàng chạy tới, mở những thùng khác.
“Oa, đây là bút máy và bút bi.”
“Đây là vở và cặp sách.”
“Đây là quần áo ấm.”
“Đây là phấn.”
Những đồ đạc đưa tới đều là thứ mà bọn nhỏ cần nhất bây giờ. Vương Phương cảm động vô cùng, nắm chặt tay Lôi Đình nói, “Lôi trạm trưởng, anh thực sự đã làm một việc rất vĩ đại cho bọn nhỏ, mấy đứa nhỏ sẽ nhớ mãi ân tình này!”
Lôi Đình rụt tay lại, xoa đầu thiếu niên, bình tĩnh mở miệng, “Những thứ này là Tiểu Vũ tặng đấy, chúng tôi chỉ vận chuyển hộ thôi. Mọi người phải cảm ơn cậu bé mới đúng.”
“A, là Tiểu Vũ!” Vương Phương đang ngơ ngác, sau lại cảm thấy quả nhiên chỉ có Hàn Trác Vũ mới làm việc thiện như vậy.
“Tiểu Vũ, cảm ơn cháu nhiều lắm!” Đối mặt với thiếu niên đơn thuần tới cực điểm, Vương Phương lại không thể nào nói những lời khách sáo kia, chỉ có thể cảm động ôm chầm lấy cậu.
“Đinh ~ Nhận được 100 điểm giá trị cảm ơn từ Vương Phương!”
“Hàn Trác Vũ, cảm ơn cháu!” Những giáo viên khác cũng bước tới, chân thành cảm ơn.
Thông báo của hệ thống vang lên không ngừng.
Sau khi mở hết tất cả các thùng ra, phân loại xong, thời gian tan học cũng đã tới. Vì cửa sổ dán kín báo, bọn nhỏ không thấy tình cảnh bên ngoài, lúc đi ra khỏi lớp thấy đồ đạc chất đầy sân, ai nấy đều kinh ngạc vô cùng.
“Các em mau tới đây nào, xếp hàng theo lớp.” Vương Phương gọi, “Anh Tiểu Vũ tặng đồ cho các em, ai cũng có, đừng chen lấn đấy!”
Bọn nhỏ vội vàng xếp thành hàng, nhận được túi đồ thì lật qua lật lại. Trong cặp sách màu xanh nhạt có vở, một bộ văn phòng phẩm, một bộ sách giáo khoa, một bộ quần áo ấm, tất cả đều mới tinh, còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt.
“Mềm quá, thơm quá!” Có bé dán mặt lên quần áo, thích thú cọ cọ. Áo bông của bé đã rách rất nhiều chỗ, để lộ sợi bông vàng ố bên trong, áo len thì tuột chỉ, sợi len tua rua. Có một bộ quần áo mới đối với bé còn vui hơn ăn tết.
“Sách giáo khoa mới này! Cô ơi, con viết bài vào đây được không?” Một cậu bé nhấc tay, chờ mong hỏi.
“Được, con muốn viết thế nào thì viết, quyển sách này sau này thuộc về con.” Cô giáo xoa đầu cậu bé, khiến cậu bé mừng rỡ hoan hô.
“Nhìn này, đây là bút bi đấy! Tớ chưa dùng bút bi bao giờ!” Một cô bé cầm chiếc bút bi đen vuốt ve hồi lâu, chạy đến góc sân, sợ Lôi Đình uy nghiêm không dám tới gần, chỉ có thể đứng từ xa hét lên, “Anh Tiểu Vũ, em cảm ơn anh! Em thích quà của anh lắm!”
“Cảm ơn anh Tiểu Vũ!”
“Anh Tiểu Vũ tốt quá!”
“Lát anh Tiểu Vũ đến nhà em ăn cơm đi, ông nội em nhớ anh lắm!”
“Đừng, anh Tiểu Vũ qua nhà em ăn cơm đi!”
“…”
“…”
Bọn nhỏ vây quanh thiếu niên, liền mồm cảm ơn, bầu không khí náo nức vô cùng.
“Đinh ~ Nhận được 200 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Đinh ~ Nhận được 150 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Đinh ~ Nhận được 100 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Đinh ~ Nhận được 200 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“…”
“…”
Hàn Trác Vũ choáng váng trước giá trị cảm ơn vọt tới như thủy triều, bất giác chui vào trong lòng Lôi Đình.
“Đừng sợ, đừng sợ…” Lôi Đình kéo thiếu niên vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi, “Người bình thường không thể nào được tất cả mọi người yêu quý, nhưng Tiểu Vũ làm được rồi. Cháu xem, mọi người đều rất quý cháu!”
Hàn Trác Vũ vụng trộm liếc nhìn, bất an trong lòng lập tức bị nụ cười rực rỡ của bọn nhỏ xoa dịu.
“A, kí chủ, tôi sắp hạnh phúc đến hít thở không thông rồi!” 9527 hét lên.
“Hình ảnh đẹp thế này mà không được phát sóng, tiếc thật.” Tề Dự đứng cách đó không xa buông máy quay, lắc đầu thở dài.
“Tôi đã lưu hết vào trong đầu rồi.” Văn Hàm chỉ chỉ đầu mình.
Hệ thống loa lắp trên cột điện đã lâu không dùng tới, giọng nói sang sảng mừng rỡ của chủ tịch xã vang lên khiến loa cũng như rung lên, làm lớp tro bụi bám trên rơi xuống. Bà con ngửa đầu nhìn loa, ngơ ngác mãi.
Đợi đến khi thông báo vang lên ba bốn lượt, bà con mới nhìn nhau, hỏi lại, “Cái gì? Chủ tịch xã vừa nói gì, có người quyên than với chăn cho mình ấy hả?” Củi trong nhà đã sớm đun hết, mấy ngày nay có mưa tuyết, trên núi đóng tầng băng dày, chẳng có củi khô để nhặt; quần áo mùa đông cũng đã mặc nhiều năm, vải bên ngoài đã mài rách, để lộ sợi bông ố vàng bên trong; chăn vì quanh năm không bỏ ra giặt giũ sạch sẽ được nên đóng tầng bụi, gần như không có tác dụng giữ ấm.
Hơn nữa đường đến làng rất khó đi, thanh niên làm thuê ở ngoài cuối năm chưa chắc đã về, nhiều ông bà đang buồn bã, bất an nghĩ liệu mình có sống qua được mùa đông này không. Lúc này, thông báo kia không khác gì tin mừng từ trên trời rơi xuống, khiến họ nhìn thấy hy vọng sống tiếp.
“Thật không vậy? Nào có ai tốt bụng thế?” Vui mừng xong, rất nhiều người lại bắt đầu nghi ngờ.
“Không cần biết, dù sao tôi phải qua xem. Thằng Phúc nhà tôi chân lạnh cóng, đi bắt đầu khập khiễng rồi. Sáng sáng nhìn nó đi học mà tôi lo lắm.” Một bà cụ vứt chổi trong tay vào góc, lấy một chiếc khăn đã cũ quấn quanh mặt, vội vã chạy tới ủy ban xã.
“Ai, chờ tôi với, tôi cũng đi!” Mấy bà lão đi lại còn nhanh nhẹn vội vàng đuổi theo.
Có người dẫn đầu, tất cả mọi người đều dừng lại, bán tín bán nghi lên xã, từ xa nhìn thấy đống đồ dùng xếp thành núi trước cửa ủy ban, ai nấy đều kinh ngạc vô cùng. Thật sự có người quyên tặng đồ à! Lại còn tặng nhiều thế kia!
“Chủ tịch, đây là ai tặng vậy? Có phải là cán bộ giúp đỡ người nghèo do huyện cử xuống không? Trời đất, sao năm nay lại hào phóng thế? Giờ thì may rồi, có thể thuận lợi sống qua mùa đông năm nay rồi!” Một ông cụ kích động nói.
Hồ chủ tịch nghe vậy bĩu môi. Vật tư của huyện cấp cho người nghèo mà có thể đến được xã Thông Nguyên à? Sớm đã bị đám quan chức kia chia cắt hết rồi, chỉ có lần phóng viên của đài truyền hình tỉnh đến phỏng vấn mới tặng mấy trăm cân gạo gọi là cho có, nhưng rồi lại bắt bà con giữa lúc tối tăm phải tắm rửa, mặc quần áo đẹp nhất, rồi lần lượt nói lời cảm ơn chính quyền, mệt mỏi vậy chi bằng đừng tặng!
“Huyện nào có cho, đây là đồng chí Tiểu Hàn quyên tặng mọi người mà không có bất kì điều kiện ràng buộc nào đấy! Đúng là người tốt! Tôi sống bao nhiêu năm mà chưa bao giờ gặp được người tốt như vậy! Thằng bé mới có từng đấy tuổi…” Hồ chủ tịch chỉ chỉ thiếu niên đang đứng cuối hành lang, dắt một bé con, mặt không cảm xúc.
“A, hóa ra là Tiểu Vũ à!” Ông cụ vỗ tay kêu lên, “Dạo này, ngày nào thằng bé cũng đi với bác sĩ Khúc xuống làng khám bệnh miễn phí cho chúng tôi! Chúng tôi toàn gọi thằng bé là Bồ Tát hạ phàm mà!”
Giờ Hồ chủ tịch mới biết việc thiếu niên tặng vật tư cho xã Thông Nguyên không phải ý nghĩ nhất thời mà là thật sự quan tâm bà con. Đứa nhỏ này thiện lương quá!
Bà con chạy đến càng ngày càng đông, sau khi nghe rõ ràng mọi chuyện liền lũ lượt đi đến cuối hành lang, cảm ơn thiếu niên. Người ở quê rất nhiệt tình chất phác, chẳng mấy chốc đã vây kín thiếu niên, người này một câu, người kia một câu, khung cảnh hỗn loạn vô cùng. Cũng may có Thiệu Dật Thần giúp đỡ, Hàn Trác Vũ và Lôi Sâm mới không hoảng sợ trước sự nhiệt tình của bà con.
“Đinh ~ Nhận được 100 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Đinh ~ Nhận được 200 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Đinh ~ Nhận được 90 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Đinh ~ Nhận được 110 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“…”
“…”
Thông báo nối tiếp nhau vang lên liên tục, 9527 chóng mặt mở miệng, “Kí chủ, hệ thống quá tải, máy nhận tín hiệu của tôi sắp cháy rồi! Nhưng mà tôi cảm thấy hạnh phúc quá! Một lúc nhận được đến 6980 điểm giá trị cảm ơn! Lại phá kỉ lục rồi!”
Hàn Trác Vũ ôm chặt Lôi Sâm, chân tay luống cuống núp ở góc. Cậu sắp bị giá trị cảm ơn cuồn cuộn đến như thủy triều bao phủ rồi.
“Ai, mọi người xếp hàng đi, ai cũng có cả, đừng chen ngang!” Hồ chủ tịch đứng ra giữ gìn trật tự, nhưng bà con chạy đến càng ngày càng đông, tình huống bắt đầu khó kiểm soát. Mắt thấy có người mở thùng định đoạt đồ, ông hoảng hốt vô cùng.
Hàn Trác Vũ càng thêm bất an, ôm Lôi Sâm trốn ra sau lưng Thiệu Dật Thần.
“Xếp hàng hết cho tôi, ai mà chen ngang sẽ bị tịch thu vật tư ngay!” Một quân nhân dáng người cao to, khuôn mặt lạnh lùng bước tới, phía sau là hai hàng lính.
Khí thế mạnh mẽ càng ngày càng lan tỏa khi anh bước tới gần, bà con dần trật tự lại, tự động tách ra một lối nhỏ, để anh đi đến bên thiếu niên.
“Chú Lôi!”
“Bố!”
Hai đứa nhỏ như động vật nhỏ bị chấn kinh nhào tới, một người chui vào trong cái ôm của anh, một người thì ôm đùi.
“Ngoan, không sao rồi!” Gương mặt lạnh lùng của Lôi Đình ngay lập tức dịu dàng hơn hẳn, xoa xoa đầu con, vỗ vỗ gương mặt tái nhợt của thiếu niên, quay đầu ra lệnh cho hai hàng quân nhân đứng đó, “Tiểu đội một giữ trật tự, tiểu đội hai phân phát vật tư, tiểu đội ba bốn chuyển những thứ này đến trường tiểu học xã Thông Nguyên.”
“Rõ.”
“Được rồi, có thể bắt đầu phát vật tư rồi. Đừng vội, ai cũng có phần.” Thấy bà con câm như hến, Thiệu Dật Thần đứng ra xoa dịu bầu không khí.
“Ông tên gì? Nhà ở đâu? Có mấy người?” Ngồi vào chiếc bàn lớn đặt trên bãi đất trống gần đó, Thiệu Dật Thần phụ trách ghi chép lại hoàn cảnh cơ bản của bà con, mà Hàn Trác Vũ cùng bố con Lôi Đình thì theo bộ đội đi đến trường tiểu học xã Thông Nguyên.
Cách khá xa, thông báo của hệ thống đang vang lên liên tiếp mới dần biết mất.
“Kí chủ, sao cậu không đợi mọi người nhận hết đồ mới đi? Tôi chưa kịp đánh dấu lên người họ, chúng ta sẽ mất rất nhiều giá trị cảm ơn đấy!” 9527 nhỏ giọng phàn nàn.
“Tôi muốn nhìn thấy nụ cười của bọn nhỏ.” Hàn Trác Vũ nói.
“A, chính năng lượng của trẻ nhỏ lúc nào cũng tinh khiết nhất, vẫn là kí chủ thông minh!” 9527 lập tức vui vẻ trở lại.
Từ ủy ban xã đến trường tiểu học xã Thông Nguyên, vì phải mang theo vật tư nặng nề, bộ đội vừa đến nơi đã mệt mỏi không chịu nổi, nhẹ nhàng bỏ mấy thùng đồ xuống liền ngồi ở góc sân thở hổn hển.
Vài cô giáo đã để ý tới động tĩnh bên ngoài, chạy ra, trợn mắt nhìn hàng chục thùng các tông xếp thành núi nhỏ.
“Lôi trạm trưởng, đây là gì vậy?” Vương Phương như đã nhận ra, chờ mong hỏi.
“Mọi người tự mở ra xem đi.” Lôi Đình buông thùng đang ôm xuống, Hàn Trác Vũ lập tức lấy khăn ra đưa cho Lôi Sâm, bảo bé lau mồ hôi cho bố.
“Ngoan ~” Lôi Đình một tay ôm con trai, một tay kéo thiếu niên qua, nở nụ cười. Có con trai và vợ thương, có khổ có mệt mỏi cũng đáng.
Vương Phương không nói hai lời, ngồi xuống mở thùng, vui mừng kêu lên, “Là sách giáo khoa mới!” Cô đếm lướt qua, từ tiểu học đến trung học phổ thông, môn nào cũng có, còn có cả sách bài tập và sách tham khảo. Món quà này rất quý giá với bọn nhỏ. Phải biết, bọn nhỏ giờ toàn dùng sách của anh chị mình, nhiều khi còn không dám ghi chép bài vào, có sách bài tập cũng không dám điền, lật sách cũng phải cẩn thận, vì bọn nhỏ biết bộ sách này không thuộc về mình, phải để lại cho em mình nữa.
Nghe thấy vậy, mấy cô giáo khác vội vàng chạy tới, mở những thùng khác.
“Oa, đây là bút máy và bút bi.”
“Đây là vở và cặp sách.”
“Đây là quần áo ấm.”
“Đây là phấn.”
Những đồ đạc đưa tới đều là thứ mà bọn nhỏ cần nhất bây giờ. Vương Phương cảm động vô cùng, nắm chặt tay Lôi Đình nói, “Lôi trạm trưởng, anh thực sự đã làm một việc rất vĩ đại cho bọn nhỏ, mấy đứa nhỏ sẽ nhớ mãi ân tình này!”
Lôi Đình rụt tay lại, xoa đầu thiếu niên, bình tĩnh mở miệng, “Những thứ này là Tiểu Vũ tặng đấy, chúng tôi chỉ vận chuyển hộ thôi. Mọi người phải cảm ơn cậu bé mới đúng.”
“A, là Tiểu Vũ!” Vương Phương đang ngơ ngác, sau lại cảm thấy quả nhiên chỉ có Hàn Trác Vũ mới làm việc thiện như vậy.
“Tiểu Vũ, cảm ơn cháu nhiều lắm!” Đối mặt với thiếu niên đơn thuần tới cực điểm, Vương Phương lại không thể nào nói những lời khách sáo kia, chỉ có thể cảm động ôm chầm lấy cậu.
“Đinh ~ Nhận được 100 điểm giá trị cảm ơn từ Vương Phương!”
“Hàn Trác Vũ, cảm ơn cháu!” Những giáo viên khác cũng bước tới, chân thành cảm ơn.
Thông báo của hệ thống vang lên không ngừng.
Sau khi mở hết tất cả các thùng ra, phân loại xong, thời gian tan học cũng đã tới. Vì cửa sổ dán kín báo, bọn nhỏ không thấy tình cảnh bên ngoài, lúc đi ra khỏi lớp thấy đồ đạc chất đầy sân, ai nấy đều kinh ngạc vô cùng.
“Các em mau tới đây nào, xếp hàng theo lớp.” Vương Phương gọi, “Anh Tiểu Vũ tặng đồ cho các em, ai cũng có, đừng chen lấn đấy!”
Bọn nhỏ vội vàng xếp thành hàng, nhận được túi đồ thì lật qua lật lại. Trong cặp sách màu xanh nhạt có vở, một bộ văn phòng phẩm, một bộ sách giáo khoa, một bộ quần áo ấm, tất cả đều mới tinh, còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt.
“Mềm quá, thơm quá!” Có bé dán mặt lên quần áo, thích thú cọ cọ. Áo bông của bé đã rách rất nhiều chỗ, để lộ sợi bông vàng ố bên trong, áo len thì tuột chỉ, sợi len tua rua. Có một bộ quần áo mới đối với bé còn vui hơn ăn tết.
“Sách giáo khoa mới này! Cô ơi, con viết bài vào đây được không?” Một cậu bé nhấc tay, chờ mong hỏi.
“Được, con muốn viết thế nào thì viết, quyển sách này sau này thuộc về con.” Cô giáo xoa đầu cậu bé, khiến cậu bé mừng rỡ hoan hô.
“Nhìn này, đây là bút bi đấy! Tớ chưa dùng bút bi bao giờ!” Một cô bé cầm chiếc bút bi đen vuốt ve hồi lâu, chạy đến góc sân, sợ Lôi Đình uy nghiêm không dám tới gần, chỉ có thể đứng từ xa hét lên, “Anh Tiểu Vũ, em cảm ơn anh! Em thích quà của anh lắm!”
“Cảm ơn anh Tiểu Vũ!”
“Anh Tiểu Vũ tốt quá!”
“Lát anh Tiểu Vũ đến nhà em ăn cơm đi, ông nội em nhớ anh lắm!”
“Đừng, anh Tiểu Vũ qua nhà em ăn cơm đi!”
“…”
“…”
Bọn nhỏ vây quanh thiếu niên, liền mồm cảm ơn, bầu không khí náo nức vô cùng.
“Đinh ~ Nhận được 200 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Đinh ~ Nhận được 150 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Đinh ~ Nhận được 100 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“Đinh ~ Nhận được 200 điểm giá trị cảm ơn từ người được giúp đỡ!”
“…”
“…”
Hàn Trác Vũ choáng váng trước giá trị cảm ơn vọt tới như thủy triều, bất giác chui vào trong lòng Lôi Đình.
“Đừng sợ, đừng sợ…” Lôi Đình kéo thiếu niên vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi, “Người bình thường không thể nào được tất cả mọi người yêu quý, nhưng Tiểu Vũ làm được rồi. Cháu xem, mọi người đều rất quý cháu!”
Hàn Trác Vũ vụng trộm liếc nhìn, bất an trong lòng lập tức bị nụ cười rực rỡ của bọn nhỏ xoa dịu.
“A, kí chủ, tôi sắp hạnh phúc đến hít thở không thông rồi!” 9527 hét lên.
“Hình ảnh đẹp thế này mà không được phát sóng, tiếc thật.” Tề Dự đứng cách đó không xa buông máy quay, lắc đầu thở dài.
“Tôi đã lưu hết vào trong đầu rồi.” Văn Hàm chỉ chỉ đầu mình.
/100
|