Hôm nay Triệu Trường Bách đã thu xếp xong trường học ở thành Cát An cho A nguyên, cả ba người đều chuẩn bị hành lý đầy đủ để quay lại thành Cát An.
Âu Giãn Tình cũng quyến luyến bảo rằng cứ ở lại thêm một thời gian nữa, nhưng Trân Trân khéo léo từ chối. A Nguyên và Âu Giãn Tình lại hình như rất thân thiết, cũng không biết có phải trùng hợp hay không mà giữa lúc chuẩn bị lên xe cậu nhóc lại nói đau bụng rồi trốn miết trong nhà vệ sinh không ra.
Trân Trân đợi mãi cũng bắt đầu khó chịu, cô nói nếu bây giờ A Nguyên không ra thì cô và Triệu Trường Bách sẽ quay lại thành Cát An một mình, bỏ lại cậu nhóc ở đây.
A Nguyên vẫn thảm thiết nói rằng cậu ấy chưa ‘đi’ xong.
Thế là Trân Trân dứt khoát quay qua gửi gắm A Nguyên lại cho Âu Giãn Tình, vài ngày sau cô sẽ tới đón cậu bé, dù sao chắc chắn là A Nguyên rất thích sự phồn hoa và cuộc sống hiện đại ở nơi này nên không muốn quay về thành Cát An sống cực sống khổ, cô cứ để cậu nhóc tận hưởng thêm mấy ngày.
Âu Giãn Tình vui vẻ đồng ý, tiễn cô và Triệu Trường Bách một đoạn khá xa rồi quay về.
Triệu Trường Bách giúp cô để lại hành lý vào cốp xe sau đó anh cũng từ tốn lái xe chạy đi. Bởi vì thời tiết mấy ngày nay không tốt, máy bay liên tục gặp sự cố nguy hiểm nên Triệu Trường Bách không an tâm để cô đi máy bay mà là anh đích thân lái xe tới đón. Quãng đường từ thành Bách Nhật tới Cát An khá xa, chạy xe với tốc độ nhanh kiểu gì cũng phải mất năm tiếng là ít.
Trân Trân mệt mỏi xoa mi tâm, bên ngoài trời lại bắt đầu mưa lắc rắc, không khí se lạnh này khiến cô cảm thấy buồn ngủ.
Triệu Trường Bách hơi quay sang nhìn cô, mỉm cười: “Em mệt thì ngủ một chút đi, còn khá lâu mới tới nơi.”
Trân Trân vẫn im lặng nhìn ra cảnh vật đang liên tục thay đổi bên ngoài cửa sổ xe.
“Sao vậy?”- Triệu Trường Bách hỏi.
Lúc này cô quay lại nhìn anh: “Trường Bách, anh nói Triệu thị đang gặp nguy cơ, có chuyện gì sao?”
Trân Trân ngạc nhiên khi cô đột nhiên đề cập tới chuyện công ty anh, nhắc tới công ty sắc mặt Triệu Trường Bách lộ rõ vẻ phiền não, anh thở dài: “Đúng là đang gặp một số chuyện, nhưng có nói ra em cũng không giúp được gì.”
Trân Trân chau mày: “Anh xem thường em?”
“Anh không muốn làm em lo lắng.”
“Anh nói rồi, chúng ta giờ là người yêu của nhau, có việc cũng nên cùng nhau đối mặt, anh không thể phiền muộn một mình như vậy.”- Trân Trân rất hợp tình hợp lý nói.
Triệu Trường Bách nghe cô nói vậy, trong lòng không khỏi cảm động. Trân Trân là đang quan tâm tới anh, có phải không?
Triệu Trường Bách mỉm cười, chắc là cô ngồi xe cảm thấy nhàm chán nên muốn nghe anh kể chuyện, nếu đã vậy anh cũng trải lòng về tình trạng hiện giờ của Triệu thị cho cô đỡ chán: “Gần đây ngân hàng của Triệu thị đang cạnh tranh với ngân hàng Siva, chắc em cũng từng nghe nói về ngân hàng này rồi.”
Trân Trân gật đầu, Siva là ngân hàng mang tầm quốc tế, địa vị trên thị trường không hề thua kém Triệu thị. Đặc biệt là cổ đông lớn nhất của Siva chính là Hoàng Thịnh, tuy bề ngoài Hoàng Thịnh không hề tham gia điều hành Siva nhưng người trong nghề ai cũng biết ông chủ thật sự của Siva chính là tập đoàn Hoàng Thịnh.
Đứng đầu Hoàng Thịnh là Hạ Dĩ Tường, nhưng về việc đột nhiên gây sự với ngân hàng của Triệu thị thì khỏi nói cũng biết là chủ ý của Hạ Dĩ Niên.
Bởi vì chỉ có hắn mới có thủ đoạn ngoan tuyệt như vậy.
Trước giờ cả hai bên luôn nước sông không phạm nước giếng, Triệu Trường Bách cũng không ngờ tới Siva lại quay sang đánh lén một cú khiến anh trở tay không kịp.
Triệu Trường Bách thở dài, trong giọng nói đều là vẻ lo lắng:
“Bọn họ cho rằng Triệu thị đang lũng đoạn thị trường, ép Triệu thị bán đi 41% cổ phiếu của ngân hàng.”
“Lũng đoạn thị trường?”- Trân Trân vừa nghe xong thì cười khẩy một cái khiến Triệu Trường Bách không hiểu suy nghĩ của cô.
Triệu thị trước giờ hoạt động tập trung nhất là ngành ngân hàng, còn Hoàng Thịnh thì khác, Hoàng Thịnh là tập đoàn đa ngành trong đó đẩy mạnh nhất vẫn là ngành thời trang. Còn về hệ thống ngân hàng thì chỉ có con ác chủ bài là Siva, về việc tại sao Hoàng Thịnh lại chi khối tiền để đầu tư ngân hàng này thì khỏi nói Trân Trân cũng biết.
Thường có câu nói, phía sau khối tài sản khổng lồ đều là tội ác. Hoàng Thịnh có thể đạt đến vị trí như ngày hôm nay khẳng định cũng đã làm không ít chuyện phi pháp, vì như dính líu tới một tổ chức sát thủ nào đó, nhờ mối quan hệ với thế giới ngầm để hạ gục đối thủ trên thương trường. Nếu đã dính tới việc phi pháp, thì mỗi lần giao dịch đều cần phải có một hệ thống ngân hàng đáng tin cậy dùng để vận chuyển số tiền phi pháp kia, hợp pháp hóa tài sản của Hoàng Thịnh.
Mà con người như Hạ Dĩ Niên, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ dễ dàng tin bất kì ai, cho nên năm ngoái hắn đã đề nghị Hạ Dĩ Tường thành lập nên ngân hàng Siva.
Từ đó suy ra vai trò của ngân hàng Siva đối với Hoàng Thịnh là vô cùng quan trọng.
Bây giờ Siva đối đầu với Triệu thị, chắc chắn là phía sau Hạ Dĩ Niên đang âm mưu một phi vụ nào đó nên cần đánh lạc hướng một số người. Còn về việc lũng đoạn thị trường, chắc chắn cũng do hắn cất công an bài.
“Em cười gì thế?”- Triệu Trường Bách cảm thấy kì lạ, sao tự nhiên cô lại nở nụ cười khó hiểu như vậy, không phải cười vì vui mừng mà trông giống như là đang mỉa mai ai đó.
Trân Trân thu lại nụ cười trên môi, quay qua Triệu Trường Bách hàm ý nói: “Nếu em nói, em có cách giúp anh thì anh có nghe em không?”
“Em có cách?”- Triệu Trường Bách rõ ràng bị câu nói của cô làm kinh ngạc, nếu là cô gái khác chắc chắn anh sẽ phá lên cười cho qua chuyện, nhưng người này là Trân Trân.
Anh luôn cảm thấy cô rất khó đoán định, giống như một mê cung sâu thẳm khiến người khác không thể tìm lối ra.
Nhưng dẫu có là mê cung anh cũng tình nguyện vì cô mà bước vào.
Trân Trân thong thả tựa lưng vào ghế, khoanh hai tay trước ngực: “Đây đều là trò cũ trên thương trường, có gì khó chứ.”
Còn nhớ lúc trước khi Yunus mới phát triển, còn yếu kém về mặt thương hiệu, liên tục bị các công ty lớn lúc đó chèn ép. Mẹ của cô và cô đã từng phải điêu đứng mấy lần tìm cách đối phó, cho đến bây giờ mấy thủ đoạn đó hoàn toàn không thể làm khó được cô nữa.
Triệu Trường Bách trong lòng không khỏi đặt ra một câu hỏi, anh đột nhiên quay lại nhìn cô: “Trân Trân, em rốt cuộc là ai?”
Gương mặt Trân Trân cứng đơ sau vài giây rồi cố nặn ra nụ cười miễn cưỡng: “Nói gì thế, em dĩ nhiên là Trân Trân rồi, còn là ai được?”
“Nhưng anh cảm thấy em không hề…”
“Cẩn thận!”
Trân Trân đột nhiên nhìn ra phía trước rồi hét lớn khiến Triệu Trường Bách chú ý rằng xe đang chạy vào đoạn gấp khúc, lúc này chỉ cần lệch tay lái chút thôi là cả hai người sẽ rơi xuống thung lũng tan xương nát thịt ngay.
Nhưng Triệu Trường Bách dù có đạp thắng thế nào cũng không thể dừng xe lại.
Mà chiếc xe đang đâm thẳng về phía thung lũng.
“Đạp thắng đi.”- Trong tình thế nguy hiểm, Trân Trân không khỏi mất bình tĩnh ra lệnh.
“Thắng xe vô hiệu rồi, không ăn thua.”
Trân Trân tái nhợt mặt, con đường này một bên là thung lũng một bên lại là vách núi, lại vô cùng vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có một vài chiếc xe chạy qua. Bây giờ rõ ràng trước mắt là phanh xe có vấn đề, con đường ngày càng dốc, ngày càng nguy hiểm.
“Triệu Trường Bách, mau, để em lái cho.”- Trân Trân nắm lấy tay Triệu Trường Bách kéo qua chỗ mình sau đó nhanh chóng ngồi vào vị trí lái chính.
Cô thử đạp phanh, quả nhiên không hề có tác dụng. Nếu đã là vậy thì chỉ có cầm cự được phút nào hay phút đó, chỉ hy vọng đoạn đường phía trước không có chiếc xe nào, như vậy sẽ không gây thương vong là tốt rồi.
Nhưng ông trời dường như không nghe thấy lời cô.
Phía trước xuất hiện một chiếc xe con, nhưng vận tốc của chiếc xe cô đang vô cùng cao, không thể phanh vậy chỉ có thể né. Nếu cô né về bên trái, sẽ đâm đầu xuống thung lũng, còn nếu né về bên phải thì đâm vào vách núi.
Cho dù là thế nào, cũng không vẹn toàn.
Khoảng cách giữa cô và chiếc xe con ngày càng gần, Trân Trân hít sâu một hơi, lấy can đảm xoay vô-lăng một cái.
Trân trân vẫn là chọn vách núi đá kia, dàn bánh xe đột ngột chuyển hướng, chiếc xe phóng đi loạng choạng, cuối cùng là đâm mạnh vào vách núi đá tạo nên một âm thanh như trời sụp. Cú chấn động rất mạnh, chiếc xe bị hất văng ra dường như là bay lên không trung sau đó lật ngược lại.
Chỉ trong phút chốc khói vào lửa bốc lên nghi ngút, mùi khét tựa hồ có thể làm hỏng khứu giác của con người.
Người dân sống gần đó cũng bị làm chú ý, trong phút chốc ào ra, vừa nhìn thấy một cảnh trước mắt thì ai cũng kinh hoàng.
Mọi người tìm thấy Trân Trân và Triệu Trường Bách trong xe, lúc được kéo ra cả hai đều bất tĩnh, khắp người đều là máu me, khắp khoang mũi và miệng đều là tro tàn.
Ngay lập tức xe cấp cứu đến nơi, cảnh sát phong tỏa hiện trường điều tra sự việc.
Chú thích:
Lũng đoạn thị trường: Lũng đoạn thị trường là hoạt động có chủ đích nhằm tác động đến sự vận hành tự do và công bằng của thị trường, tạo ra các hiệu ứng giả tạo liên quan đến giá cả của thị trường chứng khoán, hàng hóa hoặc tiền tệ.
Âu Giãn Tình cũng quyến luyến bảo rằng cứ ở lại thêm một thời gian nữa, nhưng Trân Trân khéo léo từ chối. A Nguyên và Âu Giãn Tình lại hình như rất thân thiết, cũng không biết có phải trùng hợp hay không mà giữa lúc chuẩn bị lên xe cậu nhóc lại nói đau bụng rồi trốn miết trong nhà vệ sinh không ra.
Trân Trân đợi mãi cũng bắt đầu khó chịu, cô nói nếu bây giờ A Nguyên không ra thì cô và Triệu Trường Bách sẽ quay lại thành Cát An một mình, bỏ lại cậu nhóc ở đây.
A Nguyên vẫn thảm thiết nói rằng cậu ấy chưa ‘đi’ xong.
Thế là Trân Trân dứt khoát quay qua gửi gắm A Nguyên lại cho Âu Giãn Tình, vài ngày sau cô sẽ tới đón cậu bé, dù sao chắc chắn là A Nguyên rất thích sự phồn hoa và cuộc sống hiện đại ở nơi này nên không muốn quay về thành Cát An sống cực sống khổ, cô cứ để cậu nhóc tận hưởng thêm mấy ngày.
Âu Giãn Tình vui vẻ đồng ý, tiễn cô và Triệu Trường Bách một đoạn khá xa rồi quay về.
Triệu Trường Bách giúp cô để lại hành lý vào cốp xe sau đó anh cũng từ tốn lái xe chạy đi. Bởi vì thời tiết mấy ngày nay không tốt, máy bay liên tục gặp sự cố nguy hiểm nên Triệu Trường Bách không an tâm để cô đi máy bay mà là anh đích thân lái xe tới đón. Quãng đường từ thành Bách Nhật tới Cát An khá xa, chạy xe với tốc độ nhanh kiểu gì cũng phải mất năm tiếng là ít.
Trân Trân mệt mỏi xoa mi tâm, bên ngoài trời lại bắt đầu mưa lắc rắc, không khí se lạnh này khiến cô cảm thấy buồn ngủ.
Triệu Trường Bách hơi quay sang nhìn cô, mỉm cười: “Em mệt thì ngủ một chút đi, còn khá lâu mới tới nơi.”
Trân Trân vẫn im lặng nhìn ra cảnh vật đang liên tục thay đổi bên ngoài cửa sổ xe.
“Sao vậy?”- Triệu Trường Bách hỏi.
Lúc này cô quay lại nhìn anh: “Trường Bách, anh nói Triệu thị đang gặp nguy cơ, có chuyện gì sao?”
Trân Trân ngạc nhiên khi cô đột nhiên đề cập tới chuyện công ty anh, nhắc tới công ty sắc mặt Triệu Trường Bách lộ rõ vẻ phiền não, anh thở dài: “Đúng là đang gặp một số chuyện, nhưng có nói ra em cũng không giúp được gì.”
Trân Trân chau mày: “Anh xem thường em?”
“Anh không muốn làm em lo lắng.”
“Anh nói rồi, chúng ta giờ là người yêu của nhau, có việc cũng nên cùng nhau đối mặt, anh không thể phiền muộn một mình như vậy.”- Trân Trân rất hợp tình hợp lý nói.
Triệu Trường Bách nghe cô nói vậy, trong lòng không khỏi cảm động. Trân Trân là đang quan tâm tới anh, có phải không?
Triệu Trường Bách mỉm cười, chắc là cô ngồi xe cảm thấy nhàm chán nên muốn nghe anh kể chuyện, nếu đã vậy anh cũng trải lòng về tình trạng hiện giờ của Triệu thị cho cô đỡ chán: “Gần đây ngân hàng của Triệu thị đang cạnh tranh với ngân hàng Siva, chắc em cũng từng nghe nói về ngân hàng này rồi.”
Trân Trân gật đầu, Siva là ngân hàng mang tầm quốc tế, địa vị trên thị trường không hề thua kém Triệu thị. Đặc biệt là cổ đông lớn nhất của Siva chính là Hoàng Thịnh, tuy bề ngoài Hoàng Thịnh không hề tham gia điều hành Siva nhưng người trong nghề ai cũng biết ông chủ thật sự của Siva chính là tập đoàn Hoàng Thịnh.
Đứng đầu Hoàng Thịnh là Hạ Dĩ Tường, nhưng về việc đột nhiên gây sự với ngân hàng của Triệu thị thì khỏi nói cũng biết là chủ ý của Hạ Dĩ Niên.
Bởi vì chỉ có hắn mới có thủ đoạn ngoan tuyệt như vậy.
Trước giờ cả hai bên luôn nước sông không phạm nước giếng, Triệu Trường Bách cũng không ngờ tới Siva lại quay sang đánh lén một cú khiến anh trở tay không kịp.
Triệu Trường Bách thở dài, trong giọng nói đều là vẻ lo lắng:
“Bọn họ cho rằng Triệu thị đang lũng đoạn thị trường, ép Triệu thị bán đi 41% cổ phiếu của ngân hàng.”
“Lũng đoạn thị trường?”- Trân Trân vừa nghe xong thì cười khẩy một cái khiến Triệu Trường Bách không hiểu suy nghĩ của cô.
Triệu thị trước giờ hoạt động tập trung nhất là ngành ngân hàng, còn Hoàng Thịnh thì khác, Hoàng Thịnh là tập đoàn đa ngành trong đó đẩy mạnh nhất vẫn là ngành thời trang. Còn về hệ thống ngân hàng thì chỉ có con ác chủ bài là Siva, về việc tại sao Hoàng Thịnh lại chi khối tiền để đầu tư ngân hàng này thì khỏi nói Trân Trân cũng biết.
Thường có câu nói, phía sau khối tài sản khổng lồ đều là tội ác. Hoàng Thịnh có thể đạt đến vị trí như ngày hôm nay khẳng định cũng đã làm không ít chuyện phi pháp, vì như dính líu tới một tổ chức sát thủ nào đó, nhờ mối quan hệ với thế giới ngầm để hạ gục đối thủ trên thương trường. Nếu đã dính tới việc phi pháp, thì mỗi lần giao dịch đều cần phải có một hệ thống ngân hàng đáng tin cậy dùng để vận chuyển số tiền phi pháp kia, hợp pháp hóa tài sản của Hoàng Thịnh.
Mà con người như Hạ Dĩ Niên, chắc chắn hắn sẽ không bao giờ dễ dàng tin bất kì ai, cho nên năm ngoái hắn đã đề nghị Hạ Dĩ Tường thành lập nên ngân hàng Siva.
Từ đó suy ra vai trò của ngân hàng Siva đối với Hoàng Thịnh là vô cùng quan trọng.
Bây giờ Siva đối đầu với Triệu thị, chắc chắn là phía sau Hạ Dĩ Niên đang âm mưu một phi vụ nào đó nên cần đánh lạc hướng một số người. Còn về việc lũng đoạn thị trường, chắc chắn cũng do hắn cất công an bài.
“Em cười gì thế?”- Triệu Trường Bách cảm thấy kì lạ, sao tự nhiên cô lại nở nụ cười khó hiểu như vậy, không phải cười vì vui mừng mà trông giống như là đang mỉa mai ai đó.
Trân Trân thu lại nụ cười trên môi, quay qua Triệu Trường Bách hàm ý nói: “Nếu em nói, em có cách giúp anh thì anh có nghe em không?”
“Em có cách?”- Triệu Trường Bách rõ ràng bị câu nói của cô làm kinh ngạc, nếu là cô gái khác chắc chắn anh sẽ phá lên cười cho qua chuyện, nhưng người này là Trân Trân.
Anh luôn cảm thấy cô rất khó đoán định, giống như một mê cung sâu thẳm khiến người khác không thể tìm lối ra.
Nhưng dẫu có là mê cung anh cũng tình nguyện vì cô mà bước vào.
Trân Trân thong thả tựa lưng vào ghế, khoanh hai tay trước ngực: “Đây đều là trò cũ trên thương trường, có gì khó chứ.”
Còn nhớ lúc trước khi Yunus mới phát triển, còn yếu kém về mặt thương hiệu, liên tục bị các công ty lớn lúc đó chèn ép. Mẹ của cô và cô đã từng phải điêu đứng mấy lần tìm cách đối phó, cho đến bây giờ mấy thủ đoạn đó hoàn toàn không thể làm khó được cô nữa.
Triệu Trường Bách trong lòng không khỏi đặt ra một câu hỏi, anh đột nhiên quay lại nhìn cô: “Trân Trân, em rốt cuộc là ai?”
Gương mặt Trân Trân cứng đơ sau vài giây rồi cố nặn ra nụ cười miễn cưỡng: “Nói gì thế, em dĩ nhiên là Trân Trân rồi, còn là ai được?”
“Nhưng anh cảm thấy em không hề…”
“Cẩn thận!”
Trân Trân đột nhiên nhìn ra phía trước rồi hét lớn khiến Triệu Trường Bách chú ý rằng xe đang chạy vào đoạn gấp khúc, lúc này chỉ cần lệch tay lái chút thôi là cả hai người sẽ rơi xuống thung lũng tan xương nát thịt ngay.
Nhưng Triệu Trường Bách dù có đạp thắng thế nào cũng không thể dừng xe lại.
Mà chiếc xe đang đâm thẳng về phía thung lũng.
“Đạp thắng đi.”- Trong tình thế nguy hiểm, Trân Trân không khỏi mất bình tĩnh ra lệnh.
“Thắng xe vô hiệu rồi, không ăn thua.”
Trân Trân tái nhợt mặt, con đường này một bên là thung lũng một bên lại là vách núi, lại vô cùng vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có một vài chiếc xe chạy qua. Bây giờ rõ ràng trước mắt là phanh xe có vấn đề, con đường ngày càng dốc, ngày càng nguy hiểm.
“Triệu Trường Bách, mau, để em lái cho.”- Trân Trân nắm lấy tay Triệu Trường Bách kéo qua chỗ mình sau đó nhanh chóng ngồi vào vị trí lái chính.
Cô thử đạp phanh, quả nhiên không hề có tác dụng. Nếu đã là vậy thì chỉ có cầm cự được phút nào hay phút đó, chỉ hy vọng đoạn đường phía trước không có chiếc xe nào, như vậy sẽ không gây thương vong là tốt rồi.
Nhưng ông trời dường như không nghe thấy lời cô.
Phía trước xuất hiện một chiếc xe con, nhưng vận tốc của chiếc xe cô đang vô cùng cao, không thể phanh vậy chỉ có thể né. Nếu cô né về bên trái, sẽ đâm đầu xuống thung lũng, còn nếu né về bên phải thì đâm vào vách núi.
Cho dù là thế nào, cũng không vẹn toàn.
Khoảng cách giữa cô và chiếc xe con ngày càng gần, Trân Trân hít sâu một hơi, lấy can đảm xoay vô-lăng một cái.
Trân trân vẫn là chọn vách núi đá kia, dàn bánh xe đột ngột chuyển hướng, chiếc xe phóng đi loạng choạng, cuối cùng là đâm mạnh vào vách núi đá tạo nên một âm thanh như trời sụp. Cú chấn động rất mạnh, chiếc xe bị hất văng ra dường như là bay lên không trung sau đó lật ngược lại.
Chỉ trong phút chốc khói vào lửa bốc lên nghi ngút, mùi khét tựa hồ có thể làm hỏng khứu giác của con người.
Người dân sống gần đó cũng bị làm chú ý, trong phút chốc ào ra, vừa nhìn thấy một cảnh trước mắt thì ai cũng kinh hoàng.
Mọi người tìm thấy Trân Trân và Triệu Trường Bách trong xe, lúc được kéo ra cả hai đều bất tĩnh, khắp người đều là máu me, khắp khoang mũi và miệng đều là tro tàn.
Ngay lập tức xe cấp cứu đến nơi, cảnh sát phong tỏa hiện trường điều tra sự việc.
Chú thích:
Lũng đoạn thị trường: Lũng đoạn thị trường là hoạt động có chủ đích nhằm tác động đến sự vận hành tự do và công bằng của thị trường, tạo ra các hiệu ứng giả tạo liên quan đến giá cả của thị trường chứng khoán, hàng hóa hoặc tiền tệ.
/80
|