- Bác sỹ. Cô ấy sao rồi?
- Hiện tại cô ấy đã thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng cô ấy rất yếu. Cậu có thể vào thăm cô ấy.
- Mà cô ấy sẽ sớm tĩnh lại phải không ạ?
- Cái này thì khó nói.
- ý bác sỹ là sao?
- Hiện tại chúng tôi không biết được lúc nào cô ấy tĩnh có thể là một ngày có thể là một tuần, cũng có thể một tháng, cũng có thể là một năm. Cái này là phụ thuộc vào bản thân cô ấy.
- Cảm ơn bác sỹ.
Cậu sững người chẳng lẽ những người mà cậu yêu quý đền lần lượt bỏ cậu mà đi, cậu bước vào phòng ngồi bên cạnh Thảo. cậu nhìn Thảo mà nước mắt cứ ứa ra. Cậu nắm chặt tay của Thảo.
- Thảo à. Anh xin lỗi. lẽ ra anh không nên nói thế lẽ ra anh………….
- Thảo à! Em có nhớ hôm đầu tiên anh gặp em không? lúc đó anh nhìn thấy em anh thấy thật quen thuộc. Sau đó cái hôm em đi học hộ Ly ấy, lúc đó anh nhìn thấy sợi đây chuyền em mang, anh biết linh tính của mình là không sai, em biết tại sao không? sợi dây chuyền này chỉ có một đôi, nghĩa là anh đang giữ một chiếc còn em một chiếc. Hi hi. Anh còn dấu em là em là anh muốn mua lại sợi dây chuyền của em nhưng khi nghe anh nói là người cứu em đã chết thì em lại trả nó cho anh. Em thấy có buồn cười không?
Ngày nào cũng vậy cậu cũng ngồi bên Thảo kể cho Thảo nghe về nhưng kỹ nhiện buồn vui của hai người và hy vọng một ngày Thảo sẽ tĩnh lại. Cho đến một ngày.
- Thảo à. Em có nhớ cái hôm anh về nhà em không? em nói là có sao băng, em bảo anh ước đi. lúc đó em biết anh ước gì không? anh ước sẽ được bên em mãi mãi.
- Anh Mike?
- Thảo! em tĩnh rồi. Em…. Em…. Em làm anh lo quá. Bác sỹ, bác sỹ? Bệnh nhân phòng 240 tĩnh rồi.
- Anh Mike? Những lời anh nói là thật chứ?
- Lời nào?
- Lời ước của anh?
- Là thật không một chút gian dối.
Nước mắt Thảo chảy ra không phải là vì đau khổ mà vì hạnh phúc.
- Anh có biết hôm đó em ước gì không?
- Không phải em ước gia đình em không còn sóng gió sao?
- Thảo lắc đầu.
- Thế em ước gì?
- Em ước sẽ được ở bên anh mãi mãi không bao giờ xa cách.
Cậu nhìn Thảo rồi hôn lên bàn tay của Thảo:
- Anh xin lỗi vì đã làm như vậy. Anh… anh xin lỗi.
- Thôi đừng nói nữa.
- Đề nghị anh ra ngoài để chúng tôi làm việc. Bác sỹ lên tiếng.
- Thôi em nghĩ đi nha.
- ừm.
- ……………….
Nhờ sự chăm sóc tận tình của cậu sức khỏe của Thảo tốt lên trông thấy. Chắc mấy chốc mà Thảo đã được ra viện.
- Chúc mừng em đã ra viện. cậu tặng cho Thảo một bó hoa thật đẹp.
- ừm. Em cảm ơn anh nha.
- Hôm nay anh phải tổ chức liên hoan một bửa ăn do chính tay anh nấu.
- Anh nấu ư?
- ừm.
- Có ăn được không vậy, sao em thấy nghi ngờ quá à?
- Không biết có ăn được không nữa, chắc là không chết đâu. haha.
- Cái anh này thật đáng ghét.
- Thôi mà! cho anh xin lỗi Thảo dể thương
- ghét anh quá à! Sao anh đùa em giai vậy. Không thèm nói chuyện với anh nữa.
- Có thật không đó. Không nói chuyện với anh nữa là anh về này.
- Anh đúng là Mike mà. ghét anh quá à.
- Thôi không đùa với emnữa. Về nhà thôi.
- …………..
- Anh Mike ơi?
- Sao em?
- để em giúp anh!
Cậu cau mày.
- Đã nói hôm nay anh sẽ nấu cho em một bửa ăn ra trò mà. em cứ ngồi
đấy.
- Nhưng mà….?
- Có nghe lời anh không nào?
Thảo phồng má lườm cậu. Cậu nhìn Thảo cười nói.
- Thôi được rồi, em giúp anh nhặt rau nha.
- ừm. ít ra cũng vậy chứ.
Cậu đến bên Thảo, nắm tay Thảo rồi hôn lên trán Thảo. rồi cậu ôm lấy Thảo:
- suýt nữa là anh đánh mất một người tốt như em rồi.
- Thôi, mọi chuyện qua rồi, nhắc lại làm gì.
- ừm. Thôi chúng mình nấu ăn nha.
- Vâng.
- Hái rau xong thì không phải làm gì nữa đâu nha. Em lên nghĩ cho khỏe.
- Vâng, em biết rồi.
Thảo hái rau xong. Lên dường ngồi, nhìn xung quanh phòng cậu. Mọi thứ vẫn vậy chỉ khác giờ đây cảm giác đã khác. giờ đây ngôi nhà này cũng như là ngôi nhà thứ hai của Thảo rồi. Hơn nữa có một điều khác biệt với mọi hôm là cuốn nhật kí và cây sáo trúc không còn trên bàn của cậu nữa. Thảo tò mò lắm định hỏi nhưng lại thôi.
- ………………
- ăn cơm thôi!
- ăn cơm rồi à! Wow! Sao anh nấu nhiều món thế?
- Để bồi bổ cho em mà! hihi.
- Nhìn món nào cũng ngon nhưng không biết có ăn được không nữa?
Cậu nhìn Thảo vẽ mặt buồn buồn nói:
- Sao lúc nào cũng làm như “chồng tương lai” em kém cỏi lắm ý.
“Chồng tương lai” nghe ba chử đó khiến cho lòng Thảo rạo rục. Thảo ngước mắt lên nhìn cậu:
- Hihi. Con trai mà việc bếp núc phải khác chứ?
- Thôi không nói nữa. Em ăn thử xem có ăn được không kìa.
- Hihi. Để em thử.
Thảo gắp một miếng rau lên thử. Rồi ngước mắt lên nhìn cậu.
- Sao? Có ăn được không?
Thảo không nói gì. Thảo thử món khác từng món từng món một, cậu nhẫn nại ngồi chờ. Lại một lần nữa Thảo ngước mắt lên nhìn cậu.
- Sao? Anh nấu thế nào?
- Sao anh nấu được vậy. Anh nấu giỏi hơn em rồi.
Thảo có vẽ thẹn thùng, cúi mặt đi. cậu bật cười nhìn Thảo.
- Thôi, nếu ngon thì em ăn nhiều vào nha. Nói xong cậu gắp cho Thảo
thức ăn.
- ừm. Cảm ơn anh. Anh cũng ăn nhiều vào nha. Mấy ngày thật vất vả cho anh. Nói rồi Thảo cũng gắp cho cậu thức ăn.
- không anh không mệt đâu.
- …………………..
- ôi! no quá. Cảm ơn anh vì bửa ăn hôm nay nha!
- Lại cảm ơn rồi, người một nhà mà.
- Người một nhà?
- ừm. Chả lẽ là người xa lạ.
- hihi. Thôi để em rửa bát cho.
- Em cứ ngồi đấy. Anh rửa bát cho.
- Nhưng mà….
- Lại nhưng mà rồi.
Thảo lại lườm cậu. Cậu bật cười rồi ….. rửa bát.
- …………..
- Anh Mike?
- Gì vậy?
- Em có chuyện này muốn hỏi anh?
- Em hỏi đi?
- Thực ra có nhiều chuyện khiến em phải suy nghĩ mà vẫn chưa tìm ra lời đáp.
- Là chuyện gì thế.
- Anh có thể cho em biết Nhung là ai được không?
Cậu tự nhiên thay đổi nét mặt nhìn Thảo:
- Em muốn biết thật à?
- ừm.
cậu thở dài nhìn Thảo rồi chậm rải nói:
- Nhung là người yêu đầu tiên của anh.
- Người yêu?
Cậu gật đầu:
- ừm.
- Thế rồi sao? Hai người chia tay à?
Cậu lắc đầu:
- Không?
- Chứ sao?
- Cậu ấy chết rồi.
- Em xin lỗi.
- Không sao. Sớm muộn gì anh cũng phải kể cho em nghe mà.
- ừm. Mà anh kể cho em nghe về gia đình anh đi. chẳng hạn vì sao Bố
anh lại đánh anh, tại sao anh lại chán ghét gia đình anh, tại sao anh lại muốn rời xa cái gia đình mà em gọi là đáng ghét ấy, tại sao anh ghét vào bệnh viện, với lại còn rất nhiều chuyện mà em không biết về anh.
- Hiện tại cô ấy đã thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng cô ấy rất yếu. Cậu có thể vào thăm cô ấy.
- Mà cô ấy sẽ sớm tĩnh lại phải không ạ?
- Cái này thì khó nói.
- ý bác sỹ là sao?
- Hiện tại chúng tôi không biết được lúc nào cô ấy tĩnh có thể là một ngày có thể là một tuần, cũng có thể một tháng, cũng có thể là một năm. Cái này là phụ thuộc vào bản thân cô ấy.
- Cảm ơn bác sỹ.
Cậu sững người chẳng lẽ những người mà cậu yêu quý đền lần lượt bỏ cậu mà đi, cậu bước vào phòng ngồi bên cạnh Thảo. cậu nhìn Thảo mà nước mắt cứ ứa ra. Cậu nắm chặt tay của Thảo.
- Thảo à. Anh xin lỗi. lẽ ra anh không nên nói thế lẽ ra anh………….
- Thảo à! Em có nhớ hôm đầu tiên anh gặp em không? lúc đó anh nhìn thấy em anh thấy thật quen thuộc. Sau đó cái hôm em đi học hộ Ly ấy, lúc đó anh nhìn thấy sợi đây chuyền em mang, anh biết linh tính của mình là không sai, em biết tại sao không? sợi dây chuyền này chỉ có một đôi, nghĩa là anh đang giữ một chiếc còn em một chiếc. Hi hi. Anh còn dấu em là em là anh muốn mua lại sợi dây chuyền của em nhưng khi nghe anh nói là người cứu em đã chết thì em lại trả nó cho anh. Em thấy có buồn cười không?
Ngày nào cũng vậy cậu cũng ngồi bên Thảo kể cho Thảo nghe về nhưng kỹ nhiện buồn vui của hai người và hy vọng một ngày Thảo sẽ tĩnh lại. Cho đến một ngày.
- Thảo à. Em có nhớ cái hôm anh về nhà em không? em nói là có sao băng, em bảo anh ước đi. lúc đó em biết anh ước gì không? anh ước sẽ được bên em mãi mãi.
- Anh Mike?
- Thảo! em tĩnh rồi. Em…. Em…. Em làm anh lo quá. Bác sỹ, bác sỹ? Bệnh nhân phòng 240 tĩnh rồi.
- Anh Mike? Những lời anh nói là thật chứ?
- Lời nào?
- Lời ước của anh?
- Là thật không một chút gian dối.
Nước mắt Thảo chảy ra không phải là vì đau khổ mà vì hạnh phúc.
- Anh có biết hôm đó em ước gì không?
- Không phải em ước gia đình em không còn sóng gió sao?
- Thảo lắc đầu.
- Thế em ước gì?
- Em ước sẽ được ở bên anh mãi mãi không bao giờ xa cách.
Cậu nhìn Thảo rồi hôn lên bàn tay của Thảo:
- Anh xin lỗi vì đã làm như vậy. Anh… anh xin lỗi.
- Thôi đừng nói nữa.
- Đề nghị anh ra ngoài để chúng tôi làm việc. Bác sỹ lên tiếng.
- Thôi em nghĩ đi nha.
- ừm.
- ……………….
Nhờ sự chăm sóc tận tình của cậu sức khỏe của Thảo tốt lên trông thấy. Chắc mấy chốc mà Thảo đã được ra viện.
- Chúc mừng em đã ra viện. cậu tặng cho Thảo một bó hoa thật đẹp.
- ừm. Em cảm ơn anh nha.
- Hôm nay anh phải tổ chức liên hoan một bửa ăn do chính tay anh nấu.
- Anh nấu ư?
- ừm.
- Có ăn được không vậy, sao em thấy nghi ngờ quá à?
- Không biết có ăn được không nữa, chắc là không chết đâu. haha.
- Cái anh này thật đáng ghét.
- Thôi mà! cho anh xin lỗi Thảo dể thương
- ghét anh quá à! Sao anh đùa em giai vậy. Không thèm nói chuyện với anh nữa.
- Có thật không đó. Không nói chuyện với anh nữa là anh về này.
- Anh đúng là Mike mà. ghét anh quá à.
- Thôi không đùa với emnữa. Về nhà thôi.
- …………..
- Anh Mike ơi?
- Sao em?
- để em giúp anh!
Cậu cau mày.
- Đã nói hôm nay anh sẽ nấu cho em một bửa ăn ra trò mà. em cứ ngồi
đấy.
- Nhưng mà….?
- Có nghe lời anh không nào?
Thảo phồng má lườm cậu. Cậu nhìn Thảo cười nói.
- Thôi được rồi, em giúp anh nhặt rau nha.
- ừm. ít ra cũng vậy chứ.
Cậu đến bên Thảo, nắm tay Thảo rồi hôn lên trán Thảo. rồi cậu ôm lấy Thảo:
- suýt nữa là anh đánh mất một người tốt như em rồi.
- Thôi, mọi chuyện qua rồi, nhắc lại làm gì.
- ừm. Thôi chúng mình nấu ăn nha.
- Vâng.
- Hái rau xong thì không phải làm gì nữa đâu nha. Em lên nghĩ cho khỏe.
- Vâng, em biết rồi.
Thảo hái rau xong. Lên dường ngồi, nhìn xung quanh phòng cậu. Mọi thứ vẫn vậy chỉ khác giờ đây cảm giác đã khác. giờ đây ngôi nhà này cũng như là ngôi nhà thứ hai của Thảo rồi. Hơn nữa có một điều khác biệt với mọi hôm là cuốn nhật kí và cây sáo trúc không còn trên bàn của cậu nữa. Thảo tò mò lắm định hỏi nhưng lại thôi.
- ………………
- ăn cơm thôi!
- ăn cơm rồi à! Wow! Sao anh nấu nhiều món thế?
- Để bồi bổ cho em mà! hihi.
- Nhìn món nào cũng ngon nhưng không biết có ăn được không nữa?
Cậu nhìn Thảo vẽ mặt buồn buồn nói:
- Sao lúc nào cũng làm như “chồng tương lai” em kém cỏi lắm ý.
“Chồng tương lai” nghe ba chử đó khiến cho lòng Thảo rạo rục. Thảo ngước mắt lên nhìn cậu:
- Hihi. Con trai mà việc bếp núc phải khác chứ?
- Thôi không nói nữa. Em ăn thử xem có ăn được không kìa.
- Hihi. Để em thử.
Thảo gắp một miếng rau lên thử. Rồi ngước mắt lên nhìn cậu.
- Sao? Có ăn được không?
Thảo không nói gì. Thảo thử món khác từng món từng món một, cậu nhẫn nại ngồi chờ. Lại một lần nữa Thảo ngước mắt lên nhìn cậu.
- Sao? Anh nấu thế nào?
- Sao anh nấu được vậy. Anh nấu giỏi hơn em rồi.
Thảo có vẽ thẹn thùng, cúi mặt đi. cậu bật cười nhìn Thảo.
- Thôi, nếu ngon thì em ăn nhiều vào nha. Nói xong cậu gắp cho Thảo
thức ăn.
- ừm. Cảm ơn anh. Anh cũng ăn nhiều vào nha. Mấy ngày thật vất vả cho anh. Nói rồi Thảo cũng gắp cho cậu thức ăn.
- không anh không mệt đâu.
- …………………..
- ôi! no quá. Cảm ơn anh vì bửa ăn hôm nay nha!
- Lại cảm ơn rồi, người một nhà mà.
- Người một nhà?
- ừm. Chả lẽ là người xa lạ.
- hihi. Thôi để em rửa bát cho.
- Em cứ ngồi đấy. Anh rửa bát cho.
- Nhưng mà….
- Lại nhưng mà rồi.
Thảo lại lườm cậu. Cậu bật cười rồi ….. rửa bát.
- …………..
- Anh Mike?
- Gì vậy?
- Em có chuyện này muốn hỏi anh?
- Em hỏi đi?
- Thực ra có nhiều chuyện khiến em phải suy nghĩ mà vẫn chưa tìm ra lời đáp.
- Là chuyện gì thế.
- Anh có thể cho em biết Nhung là ai được không?
Cậu tự nhiên thay đổi nét mặt nhìn Thảo:
- Em muốn biết thật à?
- ừm.
cậu thở dài nhìn Thảo rồi chậm rải nói:
- Nhung là người yêu đầu tiên của anh.
- Người yêu?
Cậu gật đầu:
- ừm.
- Thế rồi sao? Hai người chia tay à?
Cậu lắc đầu:
- Không?
- Chứ sao?
- Cậu ấy chết rồi.
- Em xin lỗi.
- Không sao. Sớm muộn gì anh cũng phải kể cho em nghe mà.
- ừm. Mà anh kể cho em nghe về gia đình anh đi. chẳng hạn vì sao Bố
anh lại đánh anh, tại sao anh lại chán ghét gia đình anh, tại sao anh lại muốn rời xa cái gia đình mà em gọi là đáng ghét ấy, tại sao anh ghét vào bệnh viện, với lại còn rất nhiều chuyện mà em không biết về anh.
/13
|