NT, 26/04/20
Edit+beta: Xiao He
Hạ Xuyên cười, không trả lời câu hỏi của cô. Mở cửa, kéo cô vào bên trong.
Cửa "phanh" một tiếng bị đóng lại, Dịch Thần Hi bị anh đè lên cánh cửa. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô mất tự nhiên liếm liếm môi, muốn tránh khỏi tầm mắt của Hạ Xuyên.
Trong phòng, ánh sáng mặt trời bao phủ toàn bộ khắp nơi.
Dịch Thần Hi định duỗi tay đặt lên vị trí trái tim của mình, nhưng còn chưa kịp động, đã bị Hạ Xuyên nắm lấy.
Anh cười nhìn cô, đuôi lông mày hơi nhướng lên: "Không đợi được à?"
Dịch Thần Hi nghẹn lời, đỏ mặt trả lời: "Ai không đợi được chứ?" Cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, cô ngửa đầu nhìn Hạ Xuyên, nghiêm túc đánh giá biểu cảm của anh, ngón tay di chuyển trên mặt anh, từ giữa trán dần dần đi xuống, một chút cũng không ngại ngùng và e thẹn. Dịch Thần Hi ngửa đầu, có chút mệt mỏi.
"Anh cao thật đấy."
Hạ Xuyên cúi người, tiến sát tới gần cô. Cánh tay bị thương buông thõng ở một bên, dùng bàn tay lành lặn chạm cổ cô, lòng bàn tay thô ráp, khiến cho trái tim Dịch Thần Hi đập càng nhanh.
Hạ Xuyên cúi đầu, đối diện với cô. Ánh mắt anh sáng rỡ, nâng mi mắt, nhẹ nhàng thổi khí bên tai cô, cố ý đè thấp giọng, khàn khàn khắc chế: "Sao không tiếp tục?"
Giọng Hạ Xuyên luôn có một loại cảm giác dụ hoặc đối với Dịch Thần Hi. Chỉ cần anh trầm giọng một chút, cũng đã ảnh hưởng rất lớn đến cô, chứ đừng nói là hiện tại. Anh khom lưng, kề bên tai cô, lỗ tai vốn nơi nhạy cảm, Hạ Xuyên còn cố ý thổi khí vào tai cô.
Thân mình cứng đờ, Dịch Thần hi muốn chạy trốn, lại bị Hạ Xuyên giữ lại. Anh dựa càng ngày càng gần, chóp mũi chạm vào gương mặt Dịch Thần Hi, thỉnh thoảng còn dùng sức đè nhẹ xuống, hô hấp hai người đan xen nhau, bầu không khí trong phòng càng ngày càng ái muội, nóng dần lên.
Dịch Thần Hi không tự chủ được liếm môi, cô cảm thấy Hạ Xuyên cũng có thể nghe được âm thanh nuốt nước miếng của cô.
Giây tiếp theo, cô nghe tiếng cười Hạ Xuyên vang lên bên tai, cảm giác xấu hổ cùng thẹn thùng đột nhiên dâng trào, Dịch Thần Hi theo bản năng muốn đẩy người ra, nhưng chưa kịp hành động, Hạ Xuyên đã tìm thấy môi cô.
Nụ hôn lúc này của anh không giống trước kia, Dịch Thần Hi cảm thấy mình sắp chịu không nổi nữa rồi. Những suy nghĩ không ngừng hiện lên trong đầu cô, anh dùng một tay che chở ót cô, hôn thật mạnh xuống, đầu lưỡi khẽ mở hàm răng cô, tiến vào, câu lấy đầu lưỡi cô dây dưa.
Dịch Thần Hi duỗi tay ôm người trước mặt, Hạ Xuyên muốn hôn cô, cô cũng vậy. Trong khoảng thời gian không thể nhìn thấy Hạ Xuyên, cô rất nhớ anh, muốn ôm anh, càng muốn hôn anh hơn, muốn biết anh có an toàn hay không, muốn biết hiện tại anh thế nào rồi. Thật ra tính cách của Dịch Thần Hi lúc nào cũng lo được lo mất, cô chưa bao giờ có cảm giác an toàn, cô đã quen tự mình kiên cường với mọi thứ xung quanh, nhưng sau khi gặp Hạ Xuyên, cô không tự chủ được mà trao sự an toàn của mình vào tay anh, yên tâm giao bản thân cho anh.
Hạ Xuyên hôn khóe môi cô, đè chặt người cô, dùng sức vừa mút vừa liếm môi trên, Dịch Thần Hi bị đau ưm một tiếng, duỗi tay đấm vào bả vai Hạ Xuyên.
Hai người tiếp tục nụ hôn mãnh liệt ban nãy, chia đều hơi thở cho nhau, hai người thở dồn dập. Mặt Dịch Thần Hi nhanh chóng đỏ lên, hai tròng mắt ướt dầm dề trừng Hạ Xuyên: "Em không thở nổi." Giọng cô mềm mại, ở trước mặt Hạ Xuyên, Dịch Thần Hi không hề giống với bản thân mình trước đây.
Hạ Xuyên cười nhẹ, hôn lỗ tai cô ừm một tiếng: "Anh hôn chỗ khác cũng khiến em thở dốc thôi." Nói xong, Hạ Xuyên mút vành tai cô, Dịch Thần Hi run lên, cô cảm thấy mình không đứng nổi nữa rồi.
Chân mềm hẳn.
Cô căng thẳng lôi kéo quần áo Hạ Xuyên thật chặt. Để anh tùy ý hôn mình, xâm chiếm từng chút một.
Khi tách ra một lần nữa, Hạ Xuyên nhìn chằm chằm cô cười, khóe môi cong lên một nụ cười xấu xa, khiến Dịch Thần Hi da đầu tê dại.
Anh cố ý hỏi: "Anh nói đúng không?"
Dịch Thần Hi trừng anh, tức giận dậm chân, thẹn quá hóa giận mắng anh: "Còn không phải do anh quá lưu manh sao!"
Hạ Xuyên cười xấu xa, trầm giọng hỏi: "Có sao?." Nhìn khuôn mặt đỏ rực của Dịch Thần Hi, anh nhướng mày, nói: "Chuyện lưu manh hơn anh vẫn chưa có làm đâu."
Dịch Thần Hi nghẹn lời, một tay đẩy người ra, đi về phía sô pha. Cô cảm thấy nếu mình tiếp tục đứng ở đây, nhất định sẽ nghẹt thở mất.
Hạ Xuyên quay đầu lại, nhìn cô cười. Trong phòng bị ánh mặt trời lấp đầy, những tia nắng vụn vặt rơi trên mặt đất, có thể cảm nhận được nhiệt độ vô cùng ấm áp.
——
Hạ Xuyên ôm cô, ngồi trên đùi mình, cúi đầu cọ cọ tóc cô, nhẹ giọng hỏi: "Gần đây em học hành thế nào?"
"Vẫn tốt nha." Đối với phương diện học tập, Dịch Thần Hi rất nghiêm túc, mi mắt cong cong nhìn Hạ Xuyên, nâng khóe miệng nói: "Vốn dĩ sẽ ra ngoài chụp ngoại cảnh, nhưng vì lý do thời tiết, đành hoãn lại."
Cô cúi đầu nhìn cánh tay băng bó của Hạ Xuyên, trong mắt tràn đầy đau lòng: "Có phải vì cứu người nên tay anh mới bị thương không, mấy anh đã đi những đâu vậy?"
Hạ Xuyên duỗi tay xoa tóc cô, ôm cô vào lòng: "Đi rất nhiều nơi." Chỉ cần được chỉ đạo tới nơi nào, bọn họ liền không màng tất cả mà hướng về nơi ấy.
Sau khi xử lý xong sạt lở đất bên huyện Lưu Vân, một bên khác liền xảy ra sạt lở đất núi, tạo ra vô số thương vong, bọn họ nhanh chóng tập hợp đội hình, chạy đi cứu viện. Cánh tay Hạ Xuyên cũng bị thương ở đó. Bởi vì lúc ấy vội vàng đi cứu trợ, vẫn luôn không có thời gian xử lý, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, vết thương trên cánh tay đã sinh mủ, nhiễm trùng khá nghiêm trọng, cho nên mới biến thành như bây giờ.
Anh cũng không định nói cho Dịch Thần Hi biết, sợ làm cô lo lắng.
Hai người đang tâm sự, đột nhiên một trận lộc cộc lộc cộc vang lên trong phòng. Dịch Thần Hi đối diện với tầm mắt của Hạ Xuyên, hơi xấu hổ nhéo nhéo lỗ tai của mình.
"Em chưa ăn bữa sáng à?"
"Không......" Âm thanh ấy lại tiếp tục vang lên.
Hạ Xuyên mím môi, vô cùng nghiêm túc nhìn nàng.
"Em dậy trễ." Cô kéo góc áo Hạ Xuyên, đáng thương nói: "Vừa mới vừa đến phòng học em liền nhận được tin nhắn của anh." Câu nói kế tiếp, không cần Dịch Thần Hi nói Hạ Xuyên cũng biết.
Anh nhìn cô bất đắc dĩ, dùng sức nhéo mặt Dịch Thần Hi: "Muốn ăn cái gì?"
Mắt Dịch Thần Hi sáng rực: "Cũng sắp giữa trưa rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa đi, ăn cơm hộp nhé?"
Hạ Xuyên hừ một tiếng, liếc xéo cô: "Ăn cái gì?"
"Ăn món gì cay thật cay đi, em thèm quá." Vừa nói xong, Dịch Thần Hi liền cảm thấy không đúng: "Tay anh không thể ăn cay đúng không? Hay chúng ta ăn cháo đi?"
"Không sao, em muốn ăn gì thì cứ gọi đi." Hạ Xuyên nói, cầm di động cho cô chọn món.
Trong khi chờ đợi đồ ăn giao tới, Dịch Thần Hi kể lại toàn bộ tình hình gần đây của mình cho Hạ Xuyên nghe, sau khi nói xong, ánh mắt cô long lanh nhìn anh: "Anh thì sao?."
Hạ Xuyên ấn người vào trong lòng, thấp giọng nói: "Em nhìn thấy gì thì đó là như thế."
"Giống trên TV sao?"
"Ừ."
Dịch Thần Hi nga một tiếng, chui đầu vào cọ cọ cổ anh, nhẹ nhàng nói: "Hạ Xuyên, anh đồng ý với em một chuyện được không?."
"Em nói đi."
Cô ngơ ngẩn nhìn vách tường trắng tinh đằng sau, lông mi run rẩy hạ, ôm cổ Hạ Xuyên hướng vào trong lòng ngực anh càng ngày càng sát hơn, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Sau này cho dù làm chuyện gì, anh đều phải bảo vệ chính mình thật tốt được chứ?"
"Đúng rồi, anh được nghỉ mấy ngày?"
"Ba ngày." Vì là tai nạn lao động, sắp tới cũng không có nhiệm vụ gì quan trọng, cho nên đơn vị cho Hạ Xuyên nghỉ vài ngày.
Dịch Thần Hi a một tiếng, kinh ngạc nhìn cánh tay anh: "Anh bị như vậy mà chỉ nghỉ có ba ngày?"
"Ừ." Hạ Xuyên cong môi nhìn cô: "Lát nữa đi ra ngoài với anh một chuyến?"
"Đi đâu?"
"Đến bệnh viện thay thuốc."
"Được nha."
——
Sau khi hai người ngủ trưa ở nhà, Dịch Thần Hi liền đi theo Hạ Xuyên tới bệnh viện.
Ánh nắng buổi chiều vô cùng gắt gao, cánh tay Hạ Xuyên lại bị thương, cho nên hai người đi taxi qua đó, đến cửa bệnh viện, Dịch Thần Hi không thể hiểu sao lại khẩn trương lên: "Anh báo cáo với em trước đi, rốt cuộc cánh tay anh có bị thương nghiêm trọng không?"
Hạ Xuyên bật cười, bất đắc dĩ nhìn cô: "Không nghiêm trọng đâu, chỉ thoa thuốc đơn giản thôi."
"Thật sự?" Cô bán tín bán nghi hỏi lại.
"Thật sự." Hai người vào trong bệnh viện, buổi chiều có rất nhiều người đến khám bệnh, Dịch Thần Hi cùng Hạ Xuyên đợi một hồi lâu, mới chờ đến lượt bọn họ.
Hai người đi vào, Dịch Thần Hi mày nhíu chặt nhìn bác sĩ tháo băng gạc trên cánh tay Hạ Xuyên, vừa mở ra, cô liền thấy được vết thương thật sự của anh, hoàn toàn không giống như những gì anh nói, vết thương vô cùng nghiêm trọng, nhìn qua đặc biệt dọa người.
Ngay cả bác sĩ cũng lắc lắc đầu thở dài: "Làm sao mà bị như vậy, lại để cho vết thương nghiêm trọng đến thế?"
Hạ Xuyên cười, nhìn Dịch Thần Hi nói: "Không nghiêm trọng."
Bác sĩ nhíu mày: "Có phải xử lý vết thương chậm trễ không?"
Hạ Xuyên nhàn nhạt gật đầu: "Lúc ấy không có thời gian, nên đành trì hoãn một chút."
Bác sĩ cười lạnh, nhìn anh răn dạy, đối với những bệnh nhân không biết quý trọng sức khỏe của bản thân, bác sĩ nào cũng không có thái độ tốt đối với họ, "Người trẻ bây giờ cũng quá vô tâm rồi, loại vết thương thế này sao có thể để lâu chứ, nhiễm trùng hết cả rồi, nếu tiếp tục vài ngày nữa, cậu có biết hậu quả là gì không?."
Dịch Thần Hi nghe bác sĩ răn dạy, nhịn không được phản bác một câu: "Bác sĩ, anh ấy là quân nhân." Cô nhìn bác sĩ, biểu tình nghiêm túc, nói từng câu từng chữ: "Mấy hôm trước vì cứu người nên anh ấy buộc phải kéo dài thời gian, không hề cố ý đâu ạ."
Tuy rằng cô nhìn thấy cũng đau lòng, nhưng cô không thể chịu đựng được người khác nói Hạ Xuyên như vậy. Biết là bác sĩ muốn tốt cho Hạ Xuyên, nhưng cô chính là không nỡ, người của mình còn chưa nỡ hung dữ như vậy, sao có thể để người ngoài làm thế chứ.
Bác sĩ ngẩn ra, nhìn chàng trai trước mắt có chút kinh ngạc, dừng một chút ông cười, vỗ vỗ bả vai bên kia của Hạ Xuyên nói: "Cậu nhóc này khá đấy."
Hạ Xuyên lắc đầu: "Không đâu ạ."
Dịch Thần Hi ở một bên nhìn nhíu mày, nhịn không được thò lại gần nhìn chằm chằm bác sĩ thay băng gạc: "Bác sĩ, một ngày anh ấy phải thay thuốc mấy lần ạ?"
"Tốt nhất là hai lần, buổi tối lúc tắm rửa nhớ chú ý đến vết thương, đừng đụng tới nước." Bác sĩ là một người đàn ông trung niên, thay thuốc cho Hạ Xuyên xong chỉ vào cô hỏi Hạ Xuyên: "Bạn cậu?"
Hạ Xuyên bật cười, cong khóe miệng đáp lời: "Dạ."
"Rất đáng yêu."
Dịch Thần Hi bĩu môi, hỏi thêm vài câu: "Khi nào tay anh ấy lành lại ạ?"
Bác sĩ: "Thay thuốc thường xuyên, nhớ chú ý vết thương, đừng để vỡ ra nữa, chắc tầm nửa tháng có thể khỏi hẳn."
Edit+beta: Xiao He
Hạ Xuyên cười, không trả lời câu hỏi của cô. Mở cửa, kéo cô vào bên trong.
Cửa "phanh" một tiếng bị đóng lại, Dịch Thần Hi bị anh đè lên cánh cửa. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô mất tự nhiên liếm liếm môi, muốn tránh khỏi tầm mắt của Hạ Xuyên.
Trong phòng, ánh sáng mặt trời bao phủ toàn bộ khắp nơi.
Dịch Thần Hi định duỗi tay đặt lên vị trí trái tim của mình, nhưng còn chưa kịp động, đã bị Hạ Xuyên nắm lấy.
Anh cười nhìn cô, đuôi lông mày hơi nhướng lên: "Không đợi được à?"
Dịch Thần Hi nghẹn lời, đỏ mặt trả lời: "Ai không đợi được chứ?" Cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, cô ngửa đầu nhìn Hạ Xuyên, nghiêm túc đánh giá biểu cảm của anh, ngón tay di chuyển trên mặt anh, từ giữa trán dần dần đi xuống, một chút cũng không ngại ngùng và e thẹn. Dịch Thần Hi ngửa đầu, có chút mệt mỏi.
"Anh cao thật đấy."
Hạ Xuyên cúi người, tiến sát tới gần cô. Cánh tay bị thương buông thõng ở một bên, dùng bàn tay lành lặn chạm cổ cô, lòng bàn tay thô ráp, khiến cho trái tim Dịch Thần Hi đập càng nhanh.
Hạ Xuyên cúi đầu, đối diện với cô. Ánh mắt anh sáng rỡ, nâng mi mắt, nhẹ nhàng thổi khí bên tai cô, cố ý đè thấp giọng, khàn khàn khắc chế: "Sao không tiếp tục?"
Giọng Hạ Xuyên luôn có một loại cảm giác dụ hoặc đối với Dịch Thần Hi. Chỉ cần anh trầm giọng một chút, cũng đã ảnh hưởng rất lớn đến cô, chứ đừng nói là hiện tại. Anh khom lưng, kề bên tai cô, lỗ tai vốn nơi nhạy cảm, Hạ Xuyên còn cố ý thổi khí vào tai cô.
Thân mình cứng đờ, Dịch Thần hi muốn chạy trốn, lại bị Hạ Xuyên giữ lại. Anh dựa càng ngày càng gần, chóp mũi chạm vào gương mặt Dịch Thần Hi, thỉnh thoảng còn dùng sức đè nhẹ xuống, hô hấp hai người đan xen nhau, bầu không khí trong phòng càng ngày càng ái muội, nóng dần lên.
Dịch Thần Hi không tự chủ được liếm môi, cô cảm thấy Hạ Xuyên cũng có thể nghe được âm thanh nuốt nước miếng của cô.
Giây tiếp theo, cô nghe tiếng cười Hạ Xuyên vang lên bên tai, cảm giác xấu hổ cùng thẹn thùng đột nhiên dâng trào, Dịch Thần Hi theo bản năng muốn đẩy người ra, nhưng chưa kịp hành động, Hạ Xuyên đã tìm thấy môi cô.
Nụ hôn lúc này của anh không giống trước kia, Dịch Thần Hi cảm thấy mình sắp chịu không nổi nữa rồi. Những suy nghĩ không ngừng hiện lên trong đầu cô, anh dùng một tay che chở ót cô, hôn thật mạnh xuống, đầu lưỡi khẽ mở hàm răng cô, tiến vào, câu lấy đầu lưỡi cô dây dưa.
Dịch Thần Hi duỗi tay ôm người trước mặt, Hạ Xuyên muốn hôn cô, cô cũng vậy. Trong khoảng thời gian không thể nhìn thấy Hạ Xuyên, cô rất nhớ anh, muốn ôm anh, càng muốn hôn anh hơn, muốn biết anh có an toàn hay không, muốn biết hiện tại anh thế nào rồi. Thật ra tính cách của Dịch Thần Hi lúc nào cũng lo được lo mất, cô chưa bao giờ có cảm giác an toàn, cô đã quen tự mình kiên cường với mọi thứ xung quanh, nhưng sau khi gặp Hạ Xuyên, cô không tự chủ được mà trao sự an toàn của mình vào tay anh, yên tâm giao bản thân cho anh.
Hạ Xuyên hôn khóe môi cô, đè chặt người cô, dùng sức vừa mút vừa liếm môi trên, Dịch Thần Hi bị đau ưm một tiếng, duỗi tay đấm vào bả vai Hạ Xuyên.
Hai người tiếp tục nụ hôn mãnh liệt ban nãy, chia đều hơi thở cho nhau, hai người thở dồn dập. Mặt Dịch Thần Hi nhanh chóng đỏ lên, hai tròng mắt ướt dầm dề trừng Hạ Xuyên: "Em không thở nổi." Giọng cô mềm mại, ở trước mặt Hạ Xuyên, Dịch Thần Hi không hề giống với bản thân mình trước đây.
Hạ Xuyên cười nhẹ, hôn lỗ tai cô ừm một tiếng: "Anh hôn chỗ khác cũng khiến em thở dốc thôi." Nói xong, Hạ Xuyên mút vành tai cô, Dịch Thần Hi run lên, cô cảm thấy mình không đứng nổi nữa rồi.
Chân mềm hẳn.
Cô căng thẳng lôi kéo quần áo Hạ Xuyên thật chặt. Để anh tùy ý hôn mình, xâm chiếm từng chút một.
Khi tách ra một lần nữa, Hạ Xuyên nhìn chằm chằm cô cười, khóe môi cong lên một nụ cười xấu xa, khiến Dịch Thần Hi da đầu tê dại.
Anh cố ý hỏi: "Anh nói đúng không?"
Dịch Thần Hi trừng anh, tức giận dậm chân, thẹn quá hóa giận mắng anh: "Còn không phải do anh quá lưu manh sao!"
Hạ Xuyên cười xấu xa, trầm giọng hỏi: "Có sao?." Nhìn khuôn mặt đỏ rực của Dịch Thần Hi, anh nhướng mày, nói: "Chuyện lưu manh hơn anh vẫn chưa có làm đâu."
Dịch Thần Hi nghẹn lời, một tay đẩy người ra, đi về phía sô pha. Cô cảm thấy nếu mình tiếp tục đứng ở đây, nhất định sẽ nghẹt thở mất.
Hạ Xuyên quay đầu lại, nhìn cô cười. Trong phòng bị ánh mặt trời lấp đầy, những tia nắng vụn vặt rơi trên mặt đất, có thể cảm nhận được nhiệt độ vô cùng ấm áp.
——
Hạ Xuyên ôm cô, ngồi trên đùi mình, cúi đầu cọ cọ tóc cô, nhẹ giọng hỏi: "Gần đây em học hành thế nào?"
"Vẫn tốt nha." Đối với phương diện học tập, Dịch Thần Hi rất nghiêm túc, mi mắt cong cong nhìn Hạ Xuyên, nâng khóe miệng nói: "Vốn dĩ sẽ ra ngoài chụp ngoại cảnh, nhưng vì lý do thời tiết, đành hoãn lại."
Cô cúi đầu nhìn cánh tay băng bó của Hạ Xuyên, trong mắt tràn đầy đau lòng: "Có phải vì cứu người nên tay anh mới bị thương không, mấy anh đã đi những đâu vậy?"
Hạ Xuyên duỗi tay xoa tóc cô, ôm cô vào lòng: "Đi rất nhiều nơi." Chỉ cần được chỉ đạo tới nơi nào, bọn họ liền không màng tất cả mà hướng về nơi ấy.
Sau khi xử lý xong sạt lở đất bên huyện Lưu Vân, một bên khác liền xảy ra sạt lở đất núi, tạo ra vô số thương vong, bọn họ nhanh chóng tập hợp đội hình, chạy đi cứu viện. Cánh tay Hạ Xuyên cũng bị thương ở đó. Bởi vì lúc ấy vội vàng đi cứu trợ, vẫn luôn không có thời gian xử lý, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, vết thương trên cánh tay đã sinh mủ, nhiễm trùng khá nghiêm trọng, cho nên mới biến thành như bây giờ.
Anh cũng không định nói cho Dịch Thần Hi biết, sợ làm cô lo lắng.
Hai người đang tâm sự, đột nhiên một trận lộc cộc lộc cộc vang lên trong phòng. Dịch Thần Hi đối diện với tầm mắt của Hạ Xuyên, hơi xấu hổ nhéo nhéo lỗ tai của mình.
"Em chưa ăn bữa sáng à?"
"Không......" Âm thanh ấy lại tiếp tục vang lên.
Hạ Xuyên mím môi, vô cùng nghiêm túc nhìn nàng.
"Em dậy trễ." Cô kéo góc áo Hạ Xuyên, đáng thương nói: "Vừa mới vừa đến phòng học em liền nhận được tin nhắn của anh." Câu nói kế tiếp, không cần Dịch Thần Hi nói Hạ Xuyên cũng biết.
Anh nhìn cô bất đắc dĩ, dùng sức nhéo mặt Dịch Thần Hi: "Muốn ăn cái gì?"
Mắt Dịch Thần Hi sáng rực: "Cũng sắp giữa trưa rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa đi, ăn cơm hộp nhé?"
Hạ Xuyên hừ một tiếng, liếc xéo cô: "Ăn cái gì?"
"Ăn món gì cay thật cay đi, em thèm quá." Vừa nói xong, Dịch Thần Hi liền cảm thấy không đúng: "Tay anh không thể ăn cay đúng không? Hay chúng ta ăn cháo đi?"
"Không sao, em muốn ăn gì thì cứ gọi đi." Hạ Xuyên nói, cầm di động cho cô chọn món.
Trong khi chờ đợi đồ ăn giao tới, Dịch Thần Hi kể lại toàn bộ tình hình gần đây của mình cho Hạ Xuyên nghe, sau khi nói xong, ánh mắt cô long lanh nhìn anh: "Anh thì sao?."
Hạ Xuyên ấn người vào trong lòng, thấp giọng nói: "Em nhìn thấy gì thì đó là như thế."
"Giống trên TV sao?"
"Ừ."
Dịch Thần Hi nga một tiếng, chui đầu vào cọ cọ cổ anh, nhẹ nhàng nói: "Hạ Xuyên, anh đồng ý với em một chuyện được không?."
"Em nói đi."
Cô ngơ ngẩn nhìn vách tường trắng tinh đằng sau, lông mi run rẩy hạ, ôm cổ Hạ Xuyên hướng vào trong lòng ngực anh càng ngày càng sát hơn, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Sau này cho dù làm chuyện gì, anh đều phải bảo vệ chính mình thật tốt được chứ?"
"Đúng rồi, anh được nghỉ mấy ngày?"
"Ba ngày." Vì là tai nạn lao động, sắp tới cũng không có nhiệm vụ gì quan trọng, cho nên đơn vị cho Hạ Xuyên nghỉ vài ngày.
Dịch Thần Hi a một tiếng, kinh ngạc nhìn cánh tay anh: "Anh bị như vậy mà chỉ nghỉ có ba ngày?"
"Ừ." Hạ Xuyên cong môi nhìn cô: "Lát nữa đi ra ngoài với anh một chuyến?"
"Đi đâu?"
"Đến bệnh viện thay thuốc."
"Được nha."
——
Sau khi hai người ngủ trưa ở nhà, Dịch Thần Hi liền đi theo Hạ Xuyên tới bệnh viện.
Ánh nắng buổi chiều vô cùng gắt gao, cánh tay Hạ Xuyên lại bị thương, cho nên hai người đi taxi qua đó, đến cửa bệnh viện, Dịch Thần Hi không thể hiểu sao lại khẩn trương lên: "Anh báo cáo với em trước đi, rốt cuộc cánh tay anh có bị thương nghiêm trọng không?"
Hạ Xuyên bật cười, bất đắc dĩ nhìn cô: "Không nghiêm trọng đâu, chỉ thoa thuốc đơn giản thôi."
"Thật sự?" Cô bán tín bán nghi hỏi lại.
"Thật sự." Hai người vào trong bệnh viện, buổi chiều có rất nhiều người đến khám bệnh, Dịch Thần Hi cùng Hạ Xuyên đợi một hồi lâu, mới chờ đến lượt bọn họ.
Hai người đi vào, Dịch Thần Hi mày nhíu chặt nhìn bác sĩ tháo băng gạc trên cánh tay Hạ Xuyên, vừa mở ra, cô liền thấy được vết thương thật sự của anh, hoàn toàn không giống như những gì anh nói, vết thương vô cùng nghiêm trọng, nhìn qua đặc biệt dọa người.
Ngay cả bác sĩ cũng lắc lắc đầu thở dài: "Làm sao mà bị như vậy, lại để cho vết thương nghiêm trọng đến thế?"
Hạ Xuyên cười, nhìn Dịch Thần Hi nói: "Không nghiêm trọng."
Bác sĩ nhíu mày: "Có phải xử lý vết thương chậm trễ không?"
Hạ Xuyên nhàn nhạt gật đầu: "Lúc ấy không có thời gian, nên đành trì hoãn một chút."
Bác sĩ cười lạnh, nhìn anh răn dạy, đối với những bệnh nhân không biết quý trọng sức khỏe của bản thân, bác sĩ nào cũng không có thái độ tốt đối với họ, "Người trẻ bây giờ cũng quá vô tâm rồi, loại vết thương thế này sao có thể để lâu chứ, nhiễm trùng hết cả rồi, nếu tiếp tục vài ngày nữa, cậu có biết hậu quả là gì không?."
Dịch Thần Hi nghe bác sĩ răn dạy, nhịn không được phản bác một câu: "Bác sĩ, anh ấy là quân nhân." Cô nhìn bác sĩ, biểu tình nghiêm túc, nói từng câu từng chữ: "Mấy hôm trước vì cứu người nên anh ấy buộc phải kéo dài thời gian, không hề cố ý đâu ạ."
Tuy rằng cô nhìn thấy cũng đau lòng, nhưng cô không thể chịu đựng được người khác nói Hạ Xuyên như vậy. Biết là bác sĩ muốn tốt cho Hạ Xuyên, nhưng cô chính là không nỡ, người của mình còn chưa nỡ hung dữ như vậy, sao có thể để người ngoài làm thế chứ.
Bác sĩ ngẩn ra, nhìn chàng trai trước mắt có chút kinh ngạc, dừng một chút ông cười, vỗ vỗ bả vai bên kia của Hạ Xuyên nói: "Cậu nhóc này khá đấy."
Hạ Xuyên lắc đầu: "Không đâu ạ."
Dịch Thần Hi ở một bên nhìn nhíu mày, nhịn không được thò lại gần nhìn chằm chằm bác sĩ thay băng gạc: "Bác sĩ, một ngày anh ấy phải thay thuốc mấy lần ạ?"
"Tốt nhất là hai lần, buổi tối lúc tắm rửa nhớ chú ý đến vết thương, đừng đụng tới nước." Bác sĩ là một người đàn ông trung niên, thay thuốc cho Hạ Xuyên xong chỉ vào cô hỏi Hạ Xuyên: "Bạn cậu?"
Hạ Xuyên bật cười, cong khóe miệng đáp lời: "Dạ."
"Rất đáng yêu."
Dịch Thần Hi bĩu môi, hỏi thêm vài câu: "Khi nào tay anh ấy lành lại ạ?"
Bác sĩ: "Thay thuốc thường xuyên, nhớ chú ý vết thương, đừng để vỡ ra nữa, chắc tầm nửa tháng có thể khỏi hẳn."
/49
|