01/06/20
Editor: Ji_en
Cuộc phẫu thuật vẫn đang tiến hành, âm thanh Dịch Thần Hi nhẹ nhàng vang lên trong phòng phẫu thuật đơn sơ.
Trình Nguyên Phong lo lắng cô không chịu nổi, cố ý bảo người khác che mắt cô lại, cho nên cô không thể nhìn thấy vẻ mặt Hạ Xuyên, chỉ có thể ngồi xổm bên người anh, móc lấy ngón tay của anh, thỉnh thoảng động đậy một chút.
Cô khẽ nói về chuyện bản thân, cùng với những chuyện liên quan đến Hạ Xuyên.
"Anh có biết không, lần đầu tiên em nhìn thấy anh ở đầu ngõ, liền cảm thấy người này chắc hẳn rất đẹp trai, bởi vì ngay cả mắt cá chân anh còn hấp dẫn được em cơ mà......"
Dịch Thần Hi cười khẽ, "Lúc đầu chưa nhìn thấy mặt anh, thứ thu hút ánh mắt em đầu tiên chính mắt cá chân của anh, đến khi nhìn thấy mặt rồi, em liền cảm thấy mắt nhìn người của mình thật tốt, quả nhiên anh rất đẹp trai, đẹp hơn nhiều so với trí tưởng tượng của em.
......
"Thật ra em cảm thấy mình hết bệnh rồi." Dịch Thần Hi nói đứt quãng, "Từ khi tới đây, tất cả cảm xúc tiêu cực của em đều không còn, tuy rằng hiện tại em chưa thể làm lành mối quan hệ với bọn họ, nhưng em cũng đã mở lòng hơn. Em không thể cứ sống trong bóng ma của quá khứ, tất cả đều đã qua rồi."
Cô nói: "Hạ Xuyên, anh nhất định không được xảy ra chuyện gì, còn có nửa năm nữa là chúng ta có thể về nước rồi." Dịch Thần Hi ngước mắt, cười nhìn anh: "Không phải trước đây anh luôn giận em vì sao chụp mấy người con trai khác lại đẹp như vậy sao, em hứa với anh, chờ tới khi chúng ta về nước, em sẽ không bao giờ chụp người khác nữa, chỉ chụp anh thôi, có được không?"
"Ưm." Một âm thanh khàn khàn khiến người nghe không rõ lắm.
Dịch Thần Hi nghe thấy được, cô tự trả lời: "Sau này em chỉ chụp mỗi một người con trai là anh thôi, cho dù có là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp rồi, thì em chỉ cảm thấy hứng thứ với việc chụp phong cảnh thôi, sau này chọn mẫu chụp người để lại cho anh, chúng ta quyết định vậy nhé."
"Anh nhất định sẽ không sao đây,anh còn muốn nuôi em mà, chúng ta đã hứa rồi."
"Được." Hạ Xuyên đã đau đến mức trên trán tràn đầy mồ hôi, miệng còn cắn khăn lông, âm thanh anh nói được truyền ra từ khăn lông, rất mỏng manh.
Nhưng khi cảm nhận được ngón tay Dịch Thần Hi, Hạ Xuyên chủ động móc ngón tay, hứa hẹn với cô.
Em bảo đảm về sau chỉ chụp một người là anh.
Anh nhất định sẽ bình an vượt qua mọi chuyện, nuôi em, cùng em đi qua mọi khó khăn, đi qua xuân hạ thu đông.
—
Dịch Thần Hi không biết nói bao lâu, đôi mắt không nhìn thấy ánh sáng, tay cũng không dám sờ loạn, chỉ nắm lấy ngón út Hạ Xuyên, ở bên cạnh anh.
Giọng cô từ mềm nhẹ đến khàn khàn, lại chậm rãi càng ngày càng thấp.
Thậm chí cô còn cảm thấy như một thế kỷ đã trôi qua, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh hưng phấn của Trình Nguyên Phong: "Thành công rồi!" Trình Nguyên Phong hít sâu một hơi, rũ mắt nhìn Hạ Xuyên, đã lấy ra viên đạn, miệng vết thương cũng băng bó xong rồi, anh gỡ khăn lông ra, nhìn Hạ Xuyên nói: "Còn sống không?."
Hạ Xuyên chớp mắt, tỏ vẻ còn sống.
Trình Nguyên Phong nhìn trạng thái của anh, nhanh chóng bổ sung vài câu: "Tuy rằng cuộc phẫu thuật thành công, nhưng hiện tại thuốc của chúng ta không đủ, cậu phải chú ý một chút đừng khiến miệng vết thương bị nhiễm trùng, tốt nhất nên thành thật ở trên giường bệnh nửa tháng rồi lại nói tiếp."
Dừng một chút, Trình Nguyên Phong lại nói: "Không được, ít nhất phải một tháng, đừng có lộn xộn, tôi làm ba ca phẫu thuật cũng không có lo lắng như hôm nay." Anh cười một thanh, nhìn Dịch Thần Hi nói, "Hay lắm, vừa làm bác sĩ ngoại khoa phẫu thuật vừa nghe chuyện tình yêu của hai người."
"Tuy rằng tôi không nghe rõ hai người đang nói cái gì, nhưng vẫn cảm thấy mình như cái bóng đèn vậy, được rồi em chăm sóc Hạ Xuyên cho tốt, tôi đi ra ngoài trước."
"Vâng."
Dịch Thần lấy bịt mắt xuống, điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là đôi mắt còn mang theo ý cười của Hạ Xuyên.
Câu đầu tiên anh nói là: "Nhớ đấy, khi trở về chỉ chụp mỗi anh thôi."
"Được."
Dịch Thần Hi ngừng một chút, cúi đầu hôn lên khóe môi anh, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn anh."
Cảm ơn anh đồng ý thực hiện lời hứa, tiếp tục đồng hành với em.
Cuộc phẫu thuật kết thúc, Hạ Xuyên nằm trên giường bệnh một tuần, thuốc bị thiếu hụt của Trình Nguyên Phong đều đã được bổ sung, đưa cho Hạ Xuyên chưa trị, cũng đưa đến cho một số nơi khác.
Không bao lâu sau, miệng vết thương của Hạ Xuyên đã khép lại, tuy là như vậy, nhưng Dịch Thần Hi vẫn vô cùng lo lắng, mỗi lần Hạ Xuyên vừa ra ngoài làm nhiệm vụ, cô liền có chút lo sợ bất an, tóm lại chính là không yên tâm.
Hôm nay, buổi huấn luyện hàng ngày của đội Hạ Xuyên vừa mới kết thúc, Dịch Thần Hi liền nhanh chóng đi qua: "Anh có muốn nghỉ ngơi hay không?."
Hạ Xuyên cười cười nhìn cô, duỗi tay xoa tóc Dịch Thần Hi, ở trước mắt mọi người hôn cô một chút: "Anh không sao, đừng lo lắng quá."
Dịch Thần Hi nhíu mày nhìn anh: "Anh mới dưỡng thương được nửa tháng thôi."
"Thật sự không sao đây." Hạ Xuyên bảo đảm lần nữa: "Qua mấy ngày nữa anh có một ngày nghỉi, Chu Tinh Vũ đi tuần thay anh, em có muốn đi đâu không? Anh dẫn em ra ngoài chơi một chút?"
Nghe vậy, ánh mắt Dịch Thần Hi sáng lên, hai người đến đây đã nửa năm, nhưng vẫn chưa thể đi ra ngoài, cho dù là đi, cũng là đi riêng cả, suy nghĩ, Dịch Thần Hi nói: "Em muốn đi đến nơi em chưa bao giờ bước chân tới"
Hạ Xuyên cười: "Được, đến lúc đó anh sẽ dẫn em đi."
Cô cong mi mắt mắt đáp, duỗi tay ôm lấy cổ Hạ Xuyên, nhón chân lên hôn: "Cảm ơn Xuyên ca." Thỉnh thoảng Dịch Thần Hi sẽ bắt chước người khác, gọi anh là Xuyên ca, nhưng mỗi lần như vậy kết cục đều không tốt.
Mà bây giờ, Dịch Thần Hi ỷ vào ban ngày ban mặt, cách đó không xa còn có đồng đội của anh, mới dám làm càn như vậy.
Quả nhiên, vừa dứt lời, Hạ Xuyên liền híp mắt nhìn cô, ánh mắt âm trầm, nhéo vành tai Dịch Thần Hi cắn răng nói: "Em thử gọi lại một lần nữa xem?"
Dịch Thần Hi nhướng mày, không sợ chết gọi lại: "Gọi thì gọi, Xuyên ca Xuyên ca Xuyên ca......" Cô càng nói càng lùi về sau nhiều hơn, tranh thủ lúc sắc mặt Hạ Xuyên chưa thay đổi, bỏ chạy nhanh như thỏ.
Hạ Xuyên nhìn người đã chạy xa, dùng đầu lưỡi chống quai hàm, trong mắt có ý cười không rõ ràng.
Ba ngày sau, Hạ Xuyên giữ đúng lời hứa mang theo Dịch Thần Hi ra ngoài, hai người cứ đi thẳng, không có mục đích nào, thời điểm đói bụng, hai người ăn lương khô, từ khi ở Nam Sudan, đây là ngày mà Dịch Thần Hi cảm thấy vui vẻ nhất.
Bên cạnh có Hạ Xuyên vẫn luôn chăm sóc cô, bình an đến vậy.
Lúc đến điểm dừng chân, hai người xuống xe, Dịch Thần Hi nhìn cảnh tượng cách đó không xa, nhịn không được ngậm ngùi: "Nơi này thật sự rất khổ."
Hạ Xuyên gật đầu: "Đúng vậy." Anh đặt tay lên vai cô, cùng nhau nhìn, trầm giọng nói: "Ở chỗ này không biết bản thân sẽ bị thương lúc nào, lúc anh không ở bên cạnh, em nhớ phải bảo vệ tốt chính mình."
Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai cô, Dịch Thần Hi im lặng lắng nghe, lúc lâu sau khi nghe xong, Dịch Thần Hi cong khóe môi nhìn anh nói: "Anh cũng phải như vậy." Cô ngừng một chút nói: "Hạ Xuyên, anh hứa với em, nếu lần sau anh lại bị thương nữa, chúng ta liền về nước nhé?"
Hạ Xuyên ngẩn ra, cúi đầu nhìn chăm chú vào cô: "Tiểu Bảo."
Dịch Thần Hi vươn ra ngón tay, đè khoé miệng Hạ Xuyên, ánh mắt tập trung nhìn anh: "Anh đồng ý với em đi."
Hai người đối diện nhau, không ai muốn nhận thua, đến cuối cùng, Hạ Xuyên nhẹ giọng hứa hẹn: "Nếu vết thương nguy hiểm tới tính mạng, anh sẽ trở về với em."
"Vậy được, anh phải nhớ kỹ lời lời anh nói hôm nay."
"Em yên tâm, anh sẽ không quên."
"Không được." Dịch Thần Hi kiên trì nói: "Nếu anh lại trúng đạn nghiêm trọng như lần này, anh nhất định phải về nước cùng emc, bây giờ còn có Trình Nguyên Phong, nhưng nếu là anh ấy trở về rồi thì sao? Anh phải làm sao bây giờ?"
Hạ Xuyên sẽ thế nào,cô không dám nghĩ tới.
Hạ Xuyên nhìn chăm chú vào cô, biết Dịch Thần Hi đang lo lắng cho mình, cho nên không hề do dự đồng ý. Anh cười nói: "Em cũng vậy." Ngừng một chút, Hạ Xuyên cúi đầu nói bên tai Dịch Thần Hi, hiếm khi nói được mấy lời âu yếm: "Em cũng phải nhớ kỹ, Dịch Thần Hi là sinh mạng của Hạ Xuyên."
Dịch Thần Hi sửng sốt, những lời nói này của anh khiến cô cảm thấy thật ấm lòng. Giống như mỗi ngày tỉnh dậy đều nhìn thấy ánh mặt trời, nhìn thấy sớm mai, ấm áp như vậy, cả người như lập tức tìm thấy hy vọng.
Hai người ở bên ngoài đi dạo một ngày, cho đến ban đêm mới trở về.
——
Cách một ngày sau đó là hoạt động của quân nhân bảo vệ hòa bình với tình nguyện viên, mỗi một năm đều sẽ có một lần như vậy, ghép quân nhân với tình nguyện viên lại với nhau, giúp đỡ dân tị nạn.
Dịch Thần Hi và Hạ Xuyên vốn ở bên nhau, cho nên làm cái gì cũng đặc biệt dễ dàng.
Đến buổi tối, mọi thứ đều náo nhiệt hẳn lên, người có thể khuấy động bầu không khí chỉ có Tinh Vũ, tính tình cậu ấy hoạt bát, phối hợp ăn ý với Hạ Xuyên, cho nên cũng tương đối biết ít nhiều về chuyện của Dịch Thần Hi và Hạ Xuyên.
"Khụ khụ, tối hôm nay, chúng tôi đã chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến."
Dịch Thần Hi nhướng mày, nhìn ngọn đuốc bên cạnh, nghẹn lời, được rồi, đúng thật là có ánh lửa, là một bữa tối dưới ánh nến.
Chu Tinh Vũ tiếp tục ở trên sân khấu dẫn chương trình: "Tiếp theo mời đội trưởng chúng ta lên sân khấu, nói vài câu! Xin mọi người cho một tràng vỗ tay."
Dịch Thần Hi phì cười, nhìn Hạ Xuyên đen mặt ngồi đối diện, cong cong khóe môi không tiếng động nói: Anh lên sân khấu kìa.
Hạ Xuyên mím môi, tuy không quá tình nguyện, nhưng vẫn đi lên, cầm micro trong tay Chu Tinh Vũ, ho nhẹ hai tiếng, âm thanh trầm thấp truyền khắp nơi, giọng điệu quyến rũ, gợi cảm.
Chu Ảnh nhịn không được ghé vào tai Dịch Thần Hi nói: "Ánh mắt chọn đàn ông của cậu khá lắm."
Dịch Thần Hi cười: Đương nhiên rồi."Cô vô cùng tự hào, người đàn ông ưu tú như vậy, là của chính mình.
Chu Ảnh cọ cọ cánh tay cô, buồn cười nói: "Cậu cũng quá tự hào rồi đấy."
Dịch Thần Hi hừ một tiếng: "Cậu không phải cũngđồng tình với tớ sao."
"Đúng là vậy."
Hạ Xuyên lên sân khấu nói khách sáo mấy câu, "buổi tối dưới ánh nến" được tổ chức chung với dân tị nạn, mọi người ăn rất sung sướng, tuy rằng chỉ là đồ ăn đơn giản, không có thịt cá, nhưng ai ai cũng vui vẻ.
Nhiều năm sau khi nhớ lại ngày này, Dịch Thần Hi vẫn nhớ rõ như ngày đầu.
Ồn ào đến lúc về khuya, mọi người sôi nổi chuẩn bị trở về nghỉ ngơi. Dịch Thần Hi cùng Hạ Xuyên đi qua bên kia, là một nơi hoang tàn khá vắng vẻ, vừa mới đi qua, Hạ Xuyên liền duỗi tay nhéo cô, cắn răng hỏi: "Vừa rồi em cố ý."
Dịch Thần Hi giả bộ không hiểu anh nói gì, hỏi lại: "Em cố ý gì chứ?"
Hạ Xuyên cười khẽ, ghé vào bên tai cô hỏi: "Có phải em cảm thấy anh không có cách nào để bắt nạt em phải không?"
Dịch Thần Hi nhướng mày, khiêu khích nhìn Hạ Xuyên: "Vốn dĩ là......" còn chưa nói xong, nụ hôn che trời lấp đất liền rơi xuống. Dịch Thần Hi dựa vào cây đại thụ, bị người trước mắt đè ép xuống dưới, dùng sức liếm mút cánh môi cô, cạy hàm răng tiến quân thần tốc, cuốn lấy đầu lưỡi cô cắn nhẹ, dây dưa.
Trong lúc nhất thời, lửa nóng mà hai người vẫn luôn kìm nén, từ từ bùng cháy lên.
Dịch Thần Hi ôm lấy cổ Hạ Xuyên, kiễng chân đáp lại anh.
Hai người hôn không biết bao lâu, Hạ Xuyên mới rời khỏi cánh môi cô, dùng môi ướt át, mút vành tai cô, cảm nhận được cả người cô khẽ rung động, Hạ Xuyên cười trầm ra tiếng, âm thanh từ lồng ngực truyền ra, tê dại.
Dịch Thần Hi nghe thấy, lỗ tai không tự chủ đỏ lên.
Cô ngửa cổ, đôi mắt ươn ướt trừng Hạ Xuyên: "Anh làm gì thế?"
Hạ Xuyên hôn sườn mặt cô, một đường đi xuống, hàm hồ đáp: "Không phải em nói anh không có biện pháp bắt nạt em sao?" Hạ Xuyên cong khóe môi, ghé vào bên tai cô trầm giọng nói: " Anh có rất nhiều biện pháp để trừng phạt em."
Dịch Thần Hi: "......"
Hai người đứng dưới tàng cây hôn không biết bao lâu, nháo loạn một hồi lâu, trên người đều nổi lửa, giọng Hạ Xuyên khàn khàn vang lên bên tai Dịch Thần Hi, làm trái tim cô cũng tê dại theo.
"Về nhé?"
Dịch Thần Hi nuốt nước miếng, nhỏ giọng đáp: "Dạ được."
Rốt cuộc, Dịch Thần Hi bị Hạ Xuyên đưa về chỗ anh ở, Hạ Xuyên và Chu Tinh Vũ ở cùng một phòng, nhưng đêm nay Chu Tinh Vũ đã sớm nói với anh không về ngủ, cho nên...... Dịch Thần Hi không ngoài ý muốn ngủ lại chỗ Hạ Xuyên.
"Hạ Xuyên!" Dịch Thần Hi nhẹ đấm nhẹ lưng anh: "Anh nhẹ chút đi."
Hạ Xuyên cười khẽ: "Em nhỏ tiếng chút, bọn họ ngủ ở cách vách, hiệu quả cách âm không tốt đâu."
Dịch Thần Hi không thể nhịn được nữa, vươn chân đá anh: "Không phải do anh quá đáng sao?"
Hạ Xuyên nhướng mày, cố ý chạm vào người cô, khàn giọng hỏi: "Nếu anh không như vậy, em sẽ thích sao?"
Editor: Ji_en
Cuộc phẫu thuật vẫn đang tiến hành, âm thanh Dịch Thần Hi nhẹ nhàng vang lên trong phòng phẫu thuật đơn sơ.
Trình Nguyên Phong lo lắng cô không chịu nổi, cố ý bảo người khác che mắt cô lại, cho nên cô không thể nhìn thấy vẻ mặt Hạ Xuyên, chỉ có thể ngồi xổm bên người anh, móc lấy ngón tay của anh, thỉnh thoảng động đậy một chút.
Cô khẽ nói về chuyện bản thân, cùng với những chuyện liên quan đến Hạ Xuyên.
"Anh có biết không, lần đầu tiên em nhìn thấy anh ở đầu ngõ, liền cảm thấy người này chắc hẳn rất đẹp trai, bởi vì ngay cả mắt cá chân anh còn hấp dẫn được em cơ mà......"
Dịch Thần Hi cười khẽ, "Lúc đầu chưa nhìn thấy mặt anh, thứ thu hút ánh mắt em đầu tiên chính mắt cá chân của anh, đến khi nhìn thấy mặt rồi, em liền cảm thấy mắt nhìn người của mình thật tốt, quả nhiên anh rất đẹp trai, đẹp hơn nhiều so với trí tưởng tượng của em.
......
"Thật ra em cảm thấy mình hết bệnh rồi." Dịch Thần Hi nói đứt quãng, "Từ khi tới đây, tất cả cảm xúc tiêu cực của em đều không còn, tuy rằng hiện tại em chưa thể làm lành mối quan hệ với bọn họ, nhưng em cũng đã mở lòng hơn. Em không thể cứ sống trong bóng ma của quá khứ, tất cả đều đã qua rồi."
Cô nói: "Hạ Xuyên, anh nhất định không được xảy ra chuyện gì, còn có nửa năm nữa là chúng ta có thể về nước rồi." Dịch Thần Hi ngước mắt, cười nhìn anh: "Không phải trước đây anh luôn giận em vì sao chụp mấy người con trai khác lại đẹp như vậy sao, em hứa với anh, chờ tới khi chúng ta về nước, em sẽ không bao giờ chụp người khác nữa, chỉ chụp anh thôi, có được không?"
"Ưm." Một âm thanh khàn khàn khiến người nghe không rõ lắm.
Dịch Thần Hi nghe thấy được, cô tự trả lời: "Sau này em chỉ chụp mỗi một người con trai là anh thôi, cho dù có là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp rồi, thì em chỉ cảm thấy hứng thứ với việc chụp phong cảnh thôi, sau này chọn mẫu chụp người để lại cho anh, chúng ta quyết định vậy nhé."
"Anh nhất định sẽ không sao đây,anh còn muốn nuôi em mà, chúng ta đã hứa rồi."
"Được." Hạ Xuyên đã đau đến mức trên trán tràn đầy mồ hôi, miệng còn cắn khăn lông, âm thanh anh nói được truyền ra từ khăn lông, rất mỏng manh.
Nhưng khi cảm nhận được ngón tay Dịch Thần Hi, Hạ Xuyên chủ động móc ngón tay, hứa hẹn với cô.
Em bảo đảm về sau chỉ chụp một người là anh.
Anh nhất định sẽ bình an vượt qua mọi chuyện, nuôi em, cùng em đi qua mọi khó khăn, đi qua xuân hạ thu đông.
—
Dịch Thần Hi không biết nói bao lâu, đôi mắt không nhìn thấy ánh sáng, tay cũng không dám sờ loạn, chỉ nắm lấy ngón út Hạ Xuyên, ở bên cạnh anh.
Giọng cô từ mềm nhẹ đến khàn khàn, lại chậm rãi càng ngày càng thấp.
Thậm chí cô còn cảm thấy như một thế kỷ đã trôi qua, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh hưng phấn của Trình Nguyên Phong: "Thành công rồi!" Trình Nguyên Phong hít sâu một hơi, rũ mắt nhìn Hạ Xuyên, đã lấy ra viên đạn, miệng vết thương cũng băng bó xong rồi, anh gỡ khăn lông ra, nhìn Hạ Xuyên nói: "Còn sống không?."
Hạ Xuyên chớp mắt, tỏ vẻ còn sống.
Trình Nguyên Phong nhìn trạng thái của anh, nhanh chóng bổ sung vài câu: "Tuy rằng cuộc phẫu thuật thành công, nhưng hiện tại thuốc của chúng ta không đủ, cậu phải chú ý một chút đừng khiến miệng vết thương bị nhiễm trùng, tốt nhất nên thành thật ở trên giường bệnh nửa tháng rồi lại nói tiếp."
Dừng một chút, Trình Nguyên Phong lại nói: "Không được, ít nhất phải một tháng, đừng có lộn xộn, tôi làm ba ca phẫu thuật cũng không có lo lắng như hôm nay." Anh cười một thanh, nhìn Dịch Thần Hi nói, "Hay lắm, vừa làm bác sĩ ngoại khoa phẫu thuật vừa nghe chuyện tình yêu của hai người."
"Tuy rằng tôi không nghe rõ hai người đang nói cái gì, nhưng vẫn cảm thấy mình như cái bóng đèn vậy, được rồi em chăm sóc Hạ Xuyên cho tốt, tôi đi ra ngoài trước."
"Vâng."
Dịch Thần lấy bịt mắt xuống, điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là đôi mắt còn mang theo ý cười của Hạ Xuyên.
Câu đầu tiên anh nói là: "Nhớ đấy, khi trở về chỉ chụp mỗi anh thôi."
"Được."
Dịch Thần Hi ngừng một chút, cúi đầu hôn lên khóe môi anh, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn anh."
Cảm ơn anh đồng ý thực hiện lời hứa, tiếp tục đồng hành với em.
Cuộc phẫu thuật kết thúc, Hạ Xuyên nằm trên giường bệnh một tuần, thuốc bị thiếu hụt của Trình Nguyên Phong đều đã được bổ sung, đưa cho Hạ Xuyên chưa trị, cũng đưa đến cho một số nơi khác.
Không bao lâu sau, miệng vết thương của Hạ Xuyên đã khép lại, tuy là như vậy, nhưng Dịch Thần Hi vẫn vô cùng lo lắng, mỗi lần Hạ Xuyên vừa ra ngoài làm nhiệm vụ, cô liền có chút lo sợ bất an, tóm lại chính là không yên tâm.
Hôm nay, buổi huấn luyện hàng ngày của đội Hạ Xuyên vừa mới kết thúc, Dịch Thần Hi liền nhanh chóng đi qua: "Anh có muốn nghỉ ngơi hay không?."
Hạ Xuyên cười cười nhìn cô, duỗi tay xoa tóc Dịch Thần Hi, ở trước mắt mọi người hôn cô một chút: "Anh không sao, đừng lo lắng quá."
Dịch Thần Hi nhíu mày nhìn anh: "Anh mới dưỡng thương được nửa tháng thôi."
"Thật sự không sao đây." Hạ Xuyên bảo đảm lần nữa: "Qua mấy ngày nữa anh có một ngày nghỉi, Chu Tinh Vũ đi tuần thay anh, em có muốn đi đâu không? Anh dẫn em ra ngoài chơi một chút?"
Nghe vậy, ánh mắt Dịch Thần Hi sáng lên, hai người đến đây đã nửa năm, nhưng vẫn chưa thể đi ra ngoài, cho dù là đi, cũng là đi riêng cả, suy nghĩ, Dịch Thần Hi nói: "Em muốn đi đến nơi em chưa bao giờ bước chân tới"
Hạ Xuyên cười: "Được, đến lúc đó anh sẽ dẫn em đi."
Cô cong mi mắt mắt đáp, duỗi tay ôm lấy cổ Hạ Xuyên, nhón chân lên hôn: "Cảm ơn Xuyên ca." Thỉnh thoảng Dịch Thần Hi sẽ bắt chước người khác, gọi anh là Xuyên ca, nhưng mỗi lần như vậy kết cục đều không tốt.
Mà bây giờ, Dịch Thần Hi ỷ vào ban ngày ban mặt, cách đó không xa còn có đồng đội của anh, mới dám làm càn như vậy.
Quả nhiên, vừa dứt lời, Hạ Xuyên liền híp mắt nhìn cô, ánh mắt âm trầm, nhéo vành tai Dịch Thần Hi cắn răng nói: "Em thử gọi lại một lần nữa xem?"
Dịch Thần Hi nhướng mày, không sợ chết gọi lại: "Gọi thì gọi, Xuyên ca Xuyên ca Xuyên ca......" Cô càng nói càng lùi về sau nhiều hơn, tranh thủ lúc sắc mặt Hạ Xuyên chưa thay đổi, bỏ chạy nhanh như thỏ.
Hạ Xuyên nhìn người đã chạy xa, dùng đầu lưỡi chống quai hàm, trong mắt có ý cười không rõ ràng.
Ba ngày sau, Hạ Xuyên giữ đúng lời hứa mang theo Dịch Thần Hi ra ngoài, hai người cứ đi thẳng, không có mục đích nào, thời điểm đói bụng, hai người ăn lương khô, từ khi ở Nam Sudan, đây là ngày mà Dịch Thần Hi cảm thấy vui vẻ nhất.
Bên cạnh có Hạ Xuyên vẫn luôn chăm sóc cô, bình an đến vậy.
Lúc đến điểm dừng chân, hai người xuống xe, Dịch Thần Hi nhìn cảnh tượng cách đó không xa, nhịn không được ngậm ngùi: "Nơi này thật sự rất khổ."
Hạ Xuyên gật đầu: "Đúng vậy." Anh đặt tay lên vai cô, cùng nhau nhìn, trầm giọng nói: "Ở chỗ này không biết bản thân sẽ bị thương lúc nào, lúc anh không ở bên cạnh, em nhớ phải bảo vệ tốt chính mình."
Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai cô, Dịch Thần Hi im lặng lắng nghe, lúc lâu sau khi nghe xong, Dịch Thần Hi cong khóe môi nhìn anh nói: "Anh cũng phải như vậy." Cô ngừng một chút nói: "Hạ Xuyên, anh hứa với em, nếu lần sau anh lại bị thương nữa, chúng ta liền về nước nhé?"
Hạ Xuyên ngẩn ra, cúi đầu nhìn chăm chú vào cô: "Tiểu Bảo."
Dịch Thần Hi vươn ra ngón tay, đè khoé miệng Hạ Xuyên, ánh mắt tập trung nhìn anh: "Anh đồng ý với em đi."
Hai người đối diện nhau, không ai muốn nhận thua, đến cuối cùng, Hạ Xuyên nhẹ giọng hứa hẹn: "Nếu vết thương nguy hiểm tới tính mạng, anh sẽ trở về với em."
"Vậy được, anh phải nhớ kỹ lời lời anh nói hôm nay."
"Em yên tâm, anh sẽ không quên."
"Không được." Dịch Thần Hi kiên trì nói: "Nếu anh lại trúng đạn nghiêm trọng như lần này, anh nhất định phải về nước cùng emc, bây giờ còn có Trình Nguyên Phong, nhưng nếu là anh ấy trở về rồi thì sao? Anh phải làm sao bây giờ?"
Hạ Xuyên sẽ thế nào,cô không dám nghĩ tới.
Hạ Xuyên nhìn chăm chú vào cô, biết Dịch Thần Hi đang lo lắng cho mình, cho nên không hề do dự đồng ý. Anh cười nói: "Em cũng vậy." Ngừng một chút, Hạ Xuyên cúi đầu nói bên tai Dịch Thần Hi, hiếm khi nói được mấy lời âu yếm: "Em cũng phải nhớ kỹ, Dịch Thần Hi là sinh mạng của Hạ Xuyên."
Dịch Thần Hi sửng sốt, những lời nói này của anh khiến cô cảm thấy thật ấm lòng. Giống như mỗi ngày tỉnh dậy đều nhìn thấy ánh mặt trời, nhìn thấy sớm mai, ấm áp như vậy, cả người như lập tức tìm thấy hy vọng.
Hai người ở bên ngoài đi dạo một ngày, cho đến ban đêm mới trở về.
——
Cách một ngày sau đó là hoạt động của quân nhân bảo vệ hòa bình với tình nguyện viên, mỗi một năm đều sẽ có một lần như vậy, ghép quân nhân với tình nguyện viên lại với nhau, giúp đỡ dân tị nạn.
Dịch Thần Hi và Hạ Xuyên vốn ở bên nhau, cho nên làm cái gì cũng đặc biệt dễ dàng.
Đến buổi tối, mọi thứ đều náo nhiệt hẳn lên, người có thể khuấy động bầu không khí chỉ có Tinh Vũ, tính tình cậu ấy hoạt bát, phối hợp ăn ý với Hạ Xuyên, cho nên cũng tương đối biết ít nhiều về chuyện của Dịch Thần Hi và Hạ Xuyên.
"Khụ khụ, tối hôm nay, chúng tôi đã chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến."
Dịch Thần Hi nhướng mày, nhìn ngọn đuốc bên cạnh, nghẹn lời, được rồi, đúng thật là có ánh lửa, là một bữa tối dưới ánh nến.
Chu Tinh Vũ tiếp tục ở trên sân khấu dẫn chương trình: "Tiếp theo mời đội trưởng chúng ta lên sân khấu, nói vài câu! Xin mọi người cho một tràng vỗ tay."
Dịch Thần Hi phì cười, nhìn Hạ Xuyên đen mặt ngồi đối diện, cong cong khóe môi không tiếng động nói: Anh lên sân khấu kìa.
Hạ Xuyên mím môi, tuy không quá tình nguyện, nhưng vẫn đi lên, cầm micro trong tay Chu Tinh Vũ, ho nhẹ hai tiếng, âm thanh trầm thấp truyền khắp nơi, giọng điệu quyến rũ, gợi cảm.
Chu Ảnh nhịn không được ghé vào tai Dịch Thần Hi nói: "Ánh mắt chọn đàn ông của cậu khá lắm."
Dịch Thần Hi cười: Đương nhiên rồi."Cô vô cùng tự hào, người đàn ông ưu tú như vậy, là của chính mình.
Chu Ảnh cọ cọ cánh tay cô, buồn cười nói: "Cậu cũng quá tự hào rồi đấy."
Dịch Thần Hi hừ một tiếng: "Cậu không phải cũngđồng tình với tớ sao."
"Đúng là vậy."
Hạ Xuyên lên sân khấu nói khách sáo mấy câu, "buổi tối dưới ánh nến" được tổ chức chung với dân tị nạn, mọi người ăn rất sung sướng, tuy rằng chỉ là đồ ăn đơn giản, không có thịt cá, nhưng ai ai cũng vui vẻ.
Nhiều năm sau khi nhớ lại ngày này, Dịch Thần Hi vẫn nhớ rõ như ngày đầu.
Ồn ào đến lúc về khuya, mọi người sôi nổi chuẩn bị trở về nghỉ ngơi. Dịch Thần Hi cùng Hạ Xuyên đi qua bên kia, là một nơi hoang tàn khá vắng vẻ, vừa mới đi qua, Hạ Xuyên liền duỗi tay nhéo cô, cắn răng hỏi: "Vừa rồi em cố ý."
Dịch Thần Hi giả bộ không hiểu anh nói gì, hỏi lại: "Em cố ý gì chứ?"
Hạ Xuyên cười khẽ, ghé vào bên tai cô hỏi: "Có phải em cảm thấy anh không có cách nào để bắt nạt em phải không?"
Dịch Thần Hi nhướng mày, khiêu khích nhìn Hạ Xuyên: "Vốn dĩ là......" còn chưa nói xong, nụ hôn che trời lấp đất liền rơi xuống. Dịch Thần Hi dựa vào cây đại thụ, bị người trước mắt đè ép xuống dưới, dùng sức liếm mút cánh môi cô, cạy hàm răng tiến quân thần tốc, cuốn lấy đầu lưỡi cô cắn nhẹ, dây dưa.
Trong lúc nhất thời, lửa nóng mà hai người vẫn luôn kìm nén, từ từ bùng cháy lên.
Dịch Thần Hi ôm lấy cổ Hạ Xuyên, kiễng chân đáp lại anh.
Hai người hôn không biết bao lâu, Hạ Xuyên mới rời khỏi cánh môi cô, dùng môi ướt át, mút vành tai cô, cảm nhận được cả người cô khẽ rung động, Hạ Xuyên cười trầm ra tiếng, âm thanh từ lồng ngực truyền ra, tê dại.
Dịch Thần Hi nghe thấy, lỗ tai không tự chủ đỏ lên.
Cô ngửa cổ, đôi mắt ươn ướt trừng Hạ Xuyên: "Anh làm gì thế?"
Hạ Xuyên hôn sườn mặt cô, một đường đi xuống, hàm hồ đáp: "Không phải em nói anh không có biện pháp bắt nạt em sao?" Hạ Xuyên cong khóe môi, ghé vào bên tai cô trầm giọng nói: " Anh có rất nhiều biện pháp để trừng phạt em."
Dịch Thần Hi: "......"
Hai người đứng dưới tàng cây hôn không biết bao lâu, nháo loạn một hồi lâu, trên người đều nổi lửa, giọng Hạ Xuyên khàn khàn vang lên bên tai Dịch Thần Hi, làm trái tim cô cũng tê dại theo.
"Về nhé?"
Dịch Thần Hi nuốt nước miếng, nhỏ giọng đáp: "Dạ được."
Rốt cuộc, Dịch Thần Hi bị Hạ Xuyên đưa về chỗ anh ở, Hạ Xuyên và Chu Tinh Vũ ở cùng một phòng, nhưng đêm nay Chu Tinh Vũ đã sớm nói với anh không về ngủ, cho nên...... Dịch Thần Hi không ngoài ý muốn ngủ lại chỗ Hạ Xuyên.
"Hạ Xuyên!" Dịch Thần Hi nhẹ đấm nhẹ lưng anh: "Anh nhẹ chút đi."
Hạ Xuyên cười khẽ: "Em nhỏ tiếng chút, bọn họ ngủ ở cách vách, hiệu quả cách âm không tốt đâu."
Dịch Thần Hi không thể nhịn được nữa, vươn chân đá anh: "Không phải do anh quá đáng sao?"
Hạ Xuyên nhướng mày, cố ý chạm vào người cô, khàn giọng hỏi: "Nếu anh không như vậy, em sẽ thích sao?"
/49
|