1
Vừa đi đường vừa nghe nhạc, tai nghe bên phải của tôi bất ngờ bị giật xuống.
Quay đầu lại nhìn, tôi và tên cướp mặt mày đáng khinh trợn mắt nhìn nhau.
Trong tay gã cầm điện thoại của tôi, cái điện thoại đó kết nối với dây tai nghe của tôi…
“Có cướp!” Tôi giật lại điện thoại rồi nhét nó lại vào túi xách.
Không ngờ tên cướp nghiến răng, giật luôn chiếc túi xách của tôi.
“Đứng lại!” Tôi cởi giày cao gót, cầm trên tay điên cuồng đuổi theo.
Đuổi một mạch ba cây số, tôi thật sự không còn chút sức nào.
“Cướp, xin hãy giúp tôi bắt cướp với!” Tôi hét lên trong tuyệt vọng.
Đúng lúc này, một người tốt bụng xuất hiện, gạt ngã tên cướp.
Tôi thở hồng hộc bước lên phía trước: “Cảm ơn anh nhiều…Anh…”
Còn chưa kịp nói nói xong lời cảm ơn, vừa nhìn thấy mặt “người tốt bụng”, tôi đâm ra ngán ngẩm.
Hóa ra là bạn trai cũ của tôi, Giang Dục.
Ba năm không gặp, anh vẫn đẹp trai như xưa, chỉ là ánh mắt nhìn tôi không còn trìu mến nữa mà tràn ngập sự châm chọc.
“Vậy mà là cô, thật là xui xẻo!”
Dứt lời, anh nhấc chân đạp tên cướp lên, thậm chí còn đỡ tên cướp dậy, tốt bụng phủi bụi trên người gã: “Anh trai à, chạy chậm thôi, đừng hấp tấp chứ.”
Tên cướp ngu người nhìn chúng tôi rồi không chút do dự cầm chiếc túi lên chạy đi.
Thấy bóng dáng hắn sắp biến mất ở chỗ ngoặt, tôi không chút suy nghĩ mà buột miệng thốt ra: “Giang Dục, trong túi của tôi có ảnh khỏa thân của anh đấy!”
Sau khi sửng sốt một lúc, Giang Dục tỉnh táo lại: “Má! Tô Niệm Niệm, cô đói khát đến mức này sao?”
Giang Dục tức giận chạy như điên đuổi theo.
Không bao lâu, anh đã lấy lại được chiếc túi.
Tôi lập tức mở túi lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Sau khi tên cướp bị cảnh sát bắt đi, tôi cũng định chuồn êm, nhưng Giang Dục đã chặn trước mặt tôi.
Anh xụ mặt, không che giấu sự mất kiên nhẫn: “Trả ảnh lại cho tôi.”
2
Tôi nắm chặt túi xách trong tay: “Vừa rồi tôi lừa anh thôi, chúng ta chia tay ba năm rồi, sao tôi có thể giữ ảnh của anh được.”
“Hừ!” Giang Dục cười lạnh thành tiếng: “Tôi không tin, tự cô lấy ra hay để tôi tự tìm, cô chọn đi.”
“Tôi thật sự không có…” Tôi cố gắng ngụy biện.
Giang Dục đã mất hết kiên nhẫn, trầm mặt giật lấy chiếc túi xách trong tay tôi bắt đầu lục lọi.
Tôi vốn tràn đầy tự tin cho đến khi nhìn thấy Giang Dục mở ngăn hai lớp trong túi ra, trong lòng liền thấy căng thẳng.
Tôi giật lấy bức ảnh trước khi Giang Dục thấy, nhét thẳng vào miệng, nhai qua loa mấy cái liền nuốt xuống.
“Khụ khụ…” Cổ họng tôi đau do bị cộm, ho khan dữ dội.
Giang Dục theo bản năng định vỗ lưng cho tôi, nhưng khi sắp chạm vào tôi thì đột nhiên rụt tay về.
“Đúng là đồ điên!”
Bỏ lại câu này xong, anh sải bước rời đi.
Chờ đến khi hình bóng của anh biến mất, tôi mới thu hồi tầm mắt.
Tôi cũng định rời đi.
Nhưng mới vừa nhấc chân, lòng bàn chân liền truyền đến cảm giác đau thấu tim.
“A–” Tôi hít một hơi lạnh.
Kiểm tra thì thấy lòng bàn chân đã bị trầy do ma sát trong lúc chạy.
Không còn cách nào khác, tôi lấy điện thoại ra đặt Didi*.
* Ứng dụng đặt xe như Grab/Be…
Mười phút sau, một chiếc Maserati dừng ở trước mặt tôi.
Tôi đang cảm thán đặt Didi mà còn có thể đặt được Maserati, giây tiếp theo, khi lên xe ngồi và nhìn thấy tài xế nụ cười trên mặt tôi đông cứng lại.
Lại là Giang Dục!
3
“Cô đi đâu?” Lông mày Giang Dục nhíu chặt.
Tôi chưa kịp mở miệng, Giang Dục đã lên tiếng lần nữa: “Lúc trước cô chê nghèo mê giàu vứt bỏ tôi, vậy chắc bây giờ cô đã ở bên một người giàu có, sống trong biệt thự lớn rồi ấy nhỉ?”
Giọng điệu của anh đầy giễu cợt.
Vì không muốn mất mặt trước anh, tôi bịa ra một địa chỉ: “Số 8, Cẩm Thịnh Uyển.”
Cẩm Thịnh Uyển là khu biệt thự hàng đầu ở đây.
Cũng là địa chỉ nơi làm việc của anh trai tôi.
Nghe vậy, tay nắm vô lăng của Giang Dục hơi khựng lại, sau đó thì bình thường trở lại.
Tôi vốn định bảo Giang Dục đưa tôi đến cổng khu biệt thự là được rồi, không ngờ tôi còn chưa kịp nói thì xe đã tiến vào khu biệt thự, dừng trước cửa biệt thự số 8.
“Cảm ơn.” Sau khi tôi xuống xe, Giang Dục cũng theo xuống.
“Cô có chắc đây là nhà của cô?”
Tôi ưỡn ngực: “Đương nhiên!”
Để chứng minh lời nói dối của mình, tôi còn thành thạo nhập mật mã vào biệt thự và mở cửa.
“Bây giờ anh tin chưa?” Tôi hất cằm kiêu ngạo với Giang Dục.
“Ha!” Anh cười lạnh một tiếng, không rõ ý tứ.
Thật trùng hợp, anh trai tôi ra ngoài đúng lúc này.
Tôi nhanh chóng bước tới, khoác tay anh trai, giới thiệu với Giang Dục: “Đây là người bạn trai giàu có của tôi.”
Mặt tôi đầy đắc ý, anh tôi lại xấu hổ nhìn Giang Dục: “Sế… Sếp.”
Cái gì?
Tôi lập tức hóa đá.
Tình huống này là thế nào?
Giang Dục là sếp của anh tôi, nói cách khác, biệt thự này là của Giang Dục?
4
Quá xấu hổ!
Khỏi cần phải nói, tôi sắp dùng chân đào ra một cái hố còn lớn cái biệt thự này.
“Tô Niệm Niệm, sao tôi lại không biết nữ chủ nhân của căn biệt thự này là cô vậy?” Giang Dục nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường.
Người khác có thể khinh thường tôi, nhưng tôi không muốn để Giang Dục khinh thường tôi.
Đột nhiên, tôi có một ý tưởng.
Tôi hất cánh tay anh tôi ra, oán trách: “Đồ đểu! Không phải anh nói đây là nhà của anh sao? Hóa ra anh gạt tôi, oa a a…”
Tôi quay lưng về phía Giang Dục, khóc thương tâm muốn chết.
Nhưng trên thực tế, tôi lại dùng khẩu hình nói với anh trai tôi: “Diễn cho em! Nếu không em sẽ giới thiệu cho chị dâu mấy anh trai ngon ngọt nước!”
Quả nhiên, sự uy hiếp của tôi rất hiệu quả.
Anh ấy nhìn Giang Dục, rồi nhìn tôi.
Anh trai tôi hồi hồn.
Anh ấy hít sâu một hơi, bất chấp tất cả mà nói với tôi: “Niệm Niệm, mặc dù bây giờ anh chưa mua được biệt thự, nhưng một ngày nào đó anh nhất định sẽ mua được.”
“Đồ dối trá, tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa, chúng ta chia tay đi!” Bỏ lại những lời này, tôi ôm mặt chạy đi.
Cho đến khi chạy ra khỏi khu biệt thự, không còn cảm nhận được ánh mắc sáng quắc của Giang Dục, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi bắt xe về nhà, nhìn lòng bàn chân bị ma sát nghiêm trọng, thầm nghĩ mình xui xẻo.
Gặp ai không gặp, sao lại gặp Giang Dục chứ?
Trong lúc thoa thuốc cho lòng bàn chân, tôi bất giác nhớ lại cảnh tượng mấy năm trước.
Khi đó, Giang Dục đã quỳ xuống cầu xin tôi đừng chia tay với anh, nhưng tôi vẫn đẩy anh ra, kéo vali bỏ đi.
5
“Ding Dong –“
Tiếng chuông cửa vang lên kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi đứng dậy mở cửa.
Là một anh chàng tới để giao thực phẩm tôi đã mua ở chợ cách đây không lâu.
Sau khi mang đồ vào phòng bếp, tôi đặt máy quay bắt đầu công việc ngày hôm nay một cách đâu vào đấy.
Tôi là một blogger ẩm thực, hằng ngày tôi nấu ăn và phát lên để thu hút mọi người theo dõi, sau đó nhận quảng cáo để kiếm tiền.
Tôi đã làm việc đó được một năm, giờ thì tôi cũng có hàng trăm nghìn fans.
Sau khi đóng gói xong mười mấy phần ăn đã chuẩn bị, tôi tắt máy quay đi, nhìn những phần ăn được sắp xếp gọn gàng lại thấy lúng túng.
Tôi phải đưa những hộp cơm trưa này đến studio của anh trai thôi.
Trước đây không biết ông chủ của anh trai tôi là Giang Dục thì thôi đi, bây giờ biết rồi, tôi muốn tránh mặt.
Dù sao tôi mới mất hết thể diện trước mặt Giang Dục, không thể lại mò tới cửa liền đúng không?
Chuyện này đơn giản, tôi gọi điện cho anh trai, bảo anh ấy quay về lấy.
Studio của anh tôi cũng chỉ cách chỗ tôi mười phút lái xe.
Một lúc sau, anh tôi đầy lo lắng nhìn tôi: “Niệm Niệm, em và sếp của anh rốt cuộc có quan hệ gì? Em có biết nếu ánh mắt có thể giết người, hiện tại anh đã bị cậu ta đâm chết rồi không!”
“E hèm… Anh ấy là bạn trai cũ của em.”
“Cho nên sếp của anh chính là người bạn trai nghèo hèn mà em chê nghèo mê giàu vứt bỏ kia?” Anh tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên.
“Ừm.”
Phải mất một lúc lâu anh tôi mới hoàn hồn lại sau cú sốc.
Anh ấy thu lại vẻ lo lắng trên mặt, thay vào đó nhìn tôi bằng ánh mắt thương xót: “Niệm Niệm, lúc trước em chia tay với cậu ta vì có ẩn tình khác. Hơn nữa nhìn phản ứng của cậu ta có thể thấy rõ vẫn còn quan tâm em, hay là em nói rõ với cậu ta đi?”
Nghe vậy, tôi cay đắng lắc đầu: “Anh ấy quan tâm em chỗ nào, rõ ràng là hận em.”
Anh tôi còn định nói thêm gì nữa, tôi lên tiếng trước, ngắt lời anh ấy: “Anh, đã là quá khứ rồi.”
Vừa đi đường vừa nghe nhạc, tai nghe bên phải của tôi bất ngờ bị giật xuống.
Quay đầu lại nhìn, tôi và tên cướp mặt mày đáng khinh trợn mắt nhìn nhau.
Trong tay gã cầm điện thoại của tôi, cái điện thoại đó kết nối với dây tai nghe của tôi…
“Có cướp!” Tôi giật lại điện thoại rồi nhét nó lại vào túi xách.
Không ngờ tên cướp nghiến răng, giật luôn chiếc túi xách của tôi.
“Đứng lại!” Tôi cởi giày cao gót, cầm trên tay điên cuồng đuổi theo.
Đuổi một mạch ba cây số, tôi thật sự không còn chút sức nào.
“Cướp, xin hãy giúp tôi bắt cướp với!” Tôi hét lên trong tuyệt vọng.
Đúng lúc này, một người tốt bụng xuất hiện, gạt ngã tên cướp.
Tôi thở hồng hộc bước lên phía trước: “Cảm ơn anh nhiều…Anh…”
Còn chưa kịp nói nói xong lời cảm ơn, vừa nhìn thấy mặt “người tốt bụng”, tôi đâm ra ngán ngẩm.
Hóa ra là bạn trai cũ của tôi, Giang Dục.
Ba năm không gặp, anh vẫn đẹp trai như xưa, chỉ là ánh mắt nhìn tôi không còn trìu mến nữa mà tràn ngập sự châm chọc.
“Vậy mà là cô, thật là xui xẻo!”
Dứt lời, anh nhấc chân đạp tên cướp lên, thậm chí còn đỡ tên cướp dậy, tốt bụng phủi bụi trên người gã: “Anh trai à, chạy chậm thôi, đừng hấp tấp chứ.”
Tên cướp ngu người nhìn chúng tôi rồi không chút do dự cầm chiếc túi lên chạy đi.
Thấy bóng dáng hắn sắp biến mất ở chỗ ngoặt, tôi không chút suy nghĩ mà buột miệng thốt ra: “Giang Dục, trong túi của tôi có ảnh khỏa thân của anh đấy!”
Sau khi sửng sốt một lúc, Giang Dục tỉnh táo lại: “Má! Tô Niệm Niệm, cô đói khát đến mức này sao?”
Giang Dục tức giận chạy như điên đuổi theo.
Không bao lâu, anh đã lấy lại được chiếc túi.
Tôi lập tức mở túi lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Sau khi tên cướp bị cảnh sát bắt đi, tôi cũng định chuồn êm, nhưng Giang Dục đã chặn trước mặt tôi.
Anh xụ mặt, không che giấu sự mất kiên nhẫn: “Trả ảnh lại cho tôi.”
2
Tôi nắm chặt túi xách trong tay: “Vừa rồi tôi lừa anh thôi, chúng ta chia tay ba năm rồi, sao tôi có thể giữ ảnh của anh được.”
“Hừ!” Giang Dục cười lạnh thành tiếng: “Tôi không tin, tự cô lấy ra hay để tôi tự tìm, cô chọn đi.”
“Tôi thật sự không có…” Tôi cố gắng ngụy biện.
Giang Dục đã mất hết kiên nhẫn, trầm mặt giật lấy chiếc túi xách trong tay tôi bắt đầu lục lọi.
Tôi vốn tràn đầy tự tin cho đến khi nhìn thấy Giang Dục mở ngăn hai lớp trong túi ra, trong lòng liền thấy căng thẳng.
Tôi giật lấy bức ảnh trước khi Giang Dục thấy, nhét thẳng vào miệng, nhai qua loa mấy cái liền nuốt xuống.
“Khụ khụ…” Cổ họng tôi đau do bị cộm, ho khan dữ dội.
Giang Dục theo bản năng định vỗ lưng cho tôi, nhưng khi sắp chạm vào tôi thì đột nhiên rụt tay về.
“Đúng là đồ điên!”
Bỏ lại câu này xong, anh sải bước rời đi.
Chờ đến khi hình bóng của anh biến mất, tôi mới thu hồi tầm mắt.
Tôi cũng định rời đi.
Nhưng mới vừa nhấc chân, lòng bàn chân liền truyền đến cảm giác đau thấu tim.
“A–” Tôi hít một hơi lạnh.
Kiểm tra thì thấy lòng bàn chân đã bị trầy do ma sát trong lúc chạy.
Không còn cách nào khác, tôi lấy điện thoại ra đặt Didi*.
* Ứng dụng đặt xe như Grab/Be…
Mười phút sau, một chiếc Maserati dừng ở trước mặt tôi.
Tôi đang cảm thán đặt Didi mà còn có thể đặt được Maserati, giây tiếp theo, khi lên xe ngồi và nhìn thấy tài xế nụ cười trên mặt tôi đông cứng lại.
Lại là Giang Dục!
3
“Cô đi đâu?” Lông mày Giang Dục nhíu chặt.
Tôi chưa kịp mở miệng, Giang Dục đã lên tiếng lần nữa: “Lúc trước cô chê nghèo mê giàu vứt bỏ tôi, vậy chắc bây giờ cô đã ở bên một người giàu có, sống trong biệt thự lớn rồi ấy nhỉ?”
Giọng điệu của anh đầy giễu cợt.
Vì không muốn mất mặt trước anh, tôi bịa ra một địa chỉ: “Số 8, Cẩm Thịnh Uyển.”
Cẩm Thịnh Uyển là khu biệt thự hàng đầu ở đây.
Cũng là địa chỉ nơi làm việc của anh trai tôi.
Nghe vậy, tay nắm vô lăng của Giang Dục hơi khựng lại, sau đó thì bình thường trở lại.
Tôi vốn định bảo Giang Dục đưa tôi đến cổng khu biệt thự là được rồi, không ngờ tôi còn chưa kịp nói thì xe đã tiến vào khu biệt thự, dừng trước cửa biệt thự số 8.
“Cảm ơn.” Sau khi tôi xuống xe, Giang Dục cũng theo xuống.
“Cô có chắc đây là nhà của cô?”
Tôi ưỡn ngực: “Đương nhiên!”
Để chứng minh lời nói dối của mình, tôi còn thành thạo nhập mật mã vào biệt thự và mở cửa.
“Bây giờ anh tin chưa?” Tôi hất cằm kiêu ngạo với Giang Dục.
“Ha!” Anh cười lạnh một tiếng, không rõ ý tứ.
Thật trùng hợp, anh trai tôi ra ngoài đúng lúc này.
Tôi nhanh chóng bước tới, khoác tay anh trai, giới thiệu với Giang Dục: “Đây là người bạn trai giàu có của tôi.”
Mặt tôi đầy đắc ý, anh tôi lại xấu hổ nhìn Giang Dục: “Sế… Sếp.”
Cái gì?
Tôi lập tức hóa đá.
Tình huống này là thế nào?
Giang Dục là sếp của anh tôi, nói cách khác, biệt thự này là của Giang Dục?
4
Quá xấu hổ!
Khỏi cần phải nói, tôi sắp dùng chân đào ra một cái hố còn lớn cái biệt thự này.
“Tô Niệm Niệm, sao tôi lại không biết nữ chủ nhân của căn biệt thự này là cô vậy?” Giang Dục nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường.
Người khác có thể khinh thường tôi, nhưng tôi không muốn để Giang Dục khinh thường tôi.
Đột nhiên, tôi có một ý tưởng.
Tôi hất cánh tay anh tôi ra, oán trách: “Đồ đểu! Không phải anh nói đây là nhà của anh sao? Hóa ra anh gạt tôi, oa a a…”
Tôi quay lưng về phía Giang Dục, khóc thương tâm muốn chết.
Nhưng trên thực tế, tôi lại dùng khẩu hình nói với anh trai tôi: “Diễn cho em! Nếu không em sẽ giới thiệu cho chị dâu mấy anh trai ngon ngọt nước!”
Quả nhiên, sự uy hiếp của tôi rất hiệu quả.
Anh ấy nhìn Giang Dục, rồi nhìn tôi.
Anh trai tôi hồi hồn.
Anh ấy hít sâu một hơi, bất chấp tất cả mà nói với tôi: “Niệm Niệm, mặc dù bây giờ anh chưa mua được biệt thự, nhưng một ngày nào đó anh nhất định sẽ mua được.”
“Đồ dối trá, tôi sẽ không bao giờ tin anh nữa, chúng ta chia tay đi!” Bỏ lại những lời này, tôi ôm mặt chạy đi.
Cho đến khi chạy ra khỏi khu biệt thự, không còn cảm nhận được ánh mắc sáng quắc của Giang Dục, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi bắt xe về nhà, nhìn lòng bàn chân bị ma sát nghiêm trọng, thầm nghĩ mình xui xẻo.
Gặp ai không gặp, sao lại gặp Giang Dục chứ?
Trong lúc thoa thuốc cho lòng bàn chân, tôi bất giác nhớ lại cảnh tượng mấy năm trước.
Khi đó, Giang Dục đã quỳ xuống cầu xin tôi đừng chia tay với anh, nhưng tôi vẫn đẩy anh ra, kéo vali bỏ đi.
5
“Ding Dong –“
Tiếng chuông cửa vang lên kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi đứng dậy mở cửa.
Là một anh chàng tới để giao thực phẩm tôi đã mua ở chợ cách đây không lâu.
Sau khi mang đồ vào phòng bếp, tôi đặt máy quay bắt đầu công việc ngày hôm nay một cách đâu vào đấy.
Tôi là một blogger ẩm thực, hằng ngày tôi nấu ăn và phát lên để thu hút mọi người theo dõi, sau đó nhận quảng cáo để kiếm tiền.
Tôi đã làm việc đó được một năm, giờ thì tôi cũng có hàng trăm nghìn fans.
Sau khi đóng gói xong mười mấy phần ăn đã chuẩn bị, tôi tắt máy quay đi, nhìn những phần ăn được sắp xếp gọn gàng lại thấy lúng túng.
Tôi phải đưa những hộp cơm trưa này đến studio của anh trai thôi.
Trước đây không biết ông chủ của anh trai tôi là Giang Dục thì thôi đi, bây giờ biết rồi, tôi muốn tránh mặt.
Dù sao tôi mới mất hết thể diện trước mặt Giang Dục, không thể lại mò tới cửa liền đúng không?
Chuyện này đơn giản, tôi gọi điện cho anh trai, bảo anh ấy quay về lấy.
Studio của anh tôi cũng chỉ cách chỗ tôi mười phút lái xe.
Một lúc sau, anh tôi đầy lo lắng nhìn tôi: “Niệm Niệm, em và sếp của anh rốt cuộc có quan hệ gì? Em có biết nếu ánh mắt có thể giết người, hiện tại anh đã bị cậu ta đâm chết rồi không!”
“E hèm… Anh ấy là bạn trai cũ của em.”
“Cho nên sếp của anh chính là người bạn trai nghèo hèn mà em chê nghèo mê giàu vứt bỏ kia?” Anh tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên.
“Ừm.”
Phải mất một lúc lâu anh tôi mới hoàn hồn lại sau cú sốc.
Anh ấy thu lại vẻ lo lắng trên mặt, thay vào đó nhìn tôi bằng ánh mắt thương xót: “Niệm Niệm, lúc trước em chia tay với cậu ta vì có ẩn tình khác. Hơn nữa nhìn phản ứng của cậu ta có thể thấy rõ vẫn còn quan tâm em, hay là em nói rõ với cậu ta đi?”
Nghe vậy, tôi cay đắng lắc đầu: “Anh ấy quan tâm em chỗ nào, rõ ràng là hận em.”
Anh tôi còn định nói thêm gì nữa, tôi lên tiếng trước, ngắt lời anh ấy: “Anh, đã là quá khứ rồi.”
/9
|