Lâm Dạ Hỏa chạy đến hành lễ với Vô Sa Đại hòa thượng.
Vô Sa nhìn hắn một chút, dáng vẻ còn có chút uy nghiêm, mọi người liền hai mặt nhìn nhau, ban nãy khi nguy cấp Lâm Dạ Hỏa còn ngẩn người, nếu không phải là Trâu Lương cứu hắn, có khi hắn đã bị thương rồi … Liệu Đại hòa thượng có tức giận không a?
Mọi người còn đang lo lắng cho Lâm Dạ Hỏa thì quả nhiên nhìn thấy Vô Sa đưa một bàn tay ra.
Mọi người vội vã nhắm tịt mắt lại ——— Được nha, thật sự là muốn ra tay đánh người a, thật quá nghiêm khắc mà!
Thế nhưng, Vô Sa đưa tay ra cũng không phải là muốn đánh Lâm Dạ Hỏa, mà là dùng bàn tay to ấy xoa xoa đầu hắn: “Ai nha, Tiểu Phượng Hoàng có nhớ sư phụ không a, ha ha ha.”
Mi mắt mọi người cũng giật một cái ———– Tiểu Phượng Hoàng.
Lâm Dạ Hỏa nhảy dựng lên mà vỗ cái tay hắn một cái, kêu lên: “Đã nói với người bao nhiêu lần là không cho phép gọi vậy rồi mà! Khó nghe chết đi được.”
Vô Sa lại sờ sờ cái cằm mũm mĩm của mình, nhìn ái đồ đang bất mãn, cũng cảm thấy ủy khuất: “Rõ ràng khi nhỏ ngoan như vậy, sao càng lớn lại càng chẳng đáng yêu chút nào?”
Thiên Tôn ở bên cạnh cũng ra sức gật đầu: “Đúng vậy, hài tử lớn rồi đều chẳng đáng yêu gì hết.”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời.
Ân Hầu thì ngược lại, hắn lại vô cùng vui vẻ, tâm nói —— Ngoại tôn nhà hắn dù lớn rôi vẫn cứ đáng yêu như thế a!
Lúc này, Công Tôn cũng ôm Tiểu Tứ Tử chạy đến, hắn nghe nói ở đằng trước mọi người đều đã đấu xong rồi, mà Trần Tu cũng đã bị bắt cho nên mới chạy đến xem náo nhiệt một chút.
Triệu Phổ vội vàng hỏi hắn: “Thanh Ảnh sao rồi?”
“Không sao, bị thương cũng không nặng, chăm vài ngày là ổn rồi, may mà được cứu kịp thời.” Công Tôn nói.
Triệu Phổ quay sang hướng Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu gật đầu một cái, cũng may nhờ ban nãy hai người này phản ứng nhanh.
Mọi người nghe thấy bảo Thanh Ảnh không sao rồi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vô Sa xuất hiện khiến mọi người cảm thấy bất ngờ, thế nhưng cái câu “Thanh lý môn hộ” kia của Thiên Tôn lại càng khiến mọi người nghi ngờ hơn.
Vô Sa hòa thượng nhìn Trần Tu một chút, sau đó lắc đầu than thở, nói lại toàn bộ đầu đuôi ngọn ngành với mọi người đang tò mò xung quanh.
Thì ra là Vô Sa có một vị sư huynh, tên gọi Vô Trần, cũng chính là vị Đại hòa thượng võ công cao cường trong truyền thuyết kia.
Hai người này đều là thần tăng trụ trì Sa Hải Tự ở Tây Vực, Vô Trần là Trụ trì Đông Sa Hải Tự, trong tay có cây Vô Tâm Trượng, còn Vô Sa là trụ trì Tây Sa Hải Tự, cầm trong tay lại là Vô Dục Trượng.
Vô Trần đại sư chính là sư bá của Lâm Dạ Hỏa, hắn chính là người duy nhất trên đời này đã vào Luyện Ngục, trải qua bảy bảy bốn mươi chín cửa, học được Hoả nội lực thuần chính nhất, hơn nữa còn sống sót trở ra.
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.
Vô Sa hỏi: “Các ngươi không phải là đã có được Luyện Ngục phổ rồi sao?”
Tất cả mọi người cùng gật đầu.
“Cuốn hoạ thư kia chính là do sư huynh ta tự tay vẽ ra đó, lúc hắn viên tịch thì cầm trong tay cuốn hoạ thư đó.”
Mọi người há to miệng —— Xem ra Viên Thiên Thanh cùng Liêu Tiệp gặp được hoà thượng hoá thành cát bụi trong sơn động kia, lại chính là vị Vô Trần đại sư này!
“Năm đó Ngân Yêu Vương có nói với sư huynh ta, bảo hắn trước khi chết thì cầm trên tay Luyện Ngục phổ, sau này sẽ có thể hoá giải được một kiếp nguy hiểm.” Vô Sa nói.
Mọi người lại tiếp tục than thở một lần nữa ——– Lại là vị Ngân Yêu Vương có thể biết được quá khứ, nhìn thấu tương lai kia a.
“Trần Tu có được Vô Tâm trượng của Vô Trần, vậy là đồ đệ của hắn a.” Thiên Tôn hỏi Vô Sa: “Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“Chuyện nói ra rất dài.” Vô Sa nói cặn kẽ với mọi người: “Lúc còn trẻ, sư huynh ta thực ra là một người rất ác độc, mặc dù sư phụ ta nói hắn có tuệ căn, thế nhưng vẫn chưa dứt trần tục, hắn chỉ toàn tâm nghiên cứu võ học, không có chút lòng từ bi nào, người đời gọi hắn là Đệ nhất hung tăng Tây Vực, thế nhưng sư phụ ta cũng không muốn bỏ rơi hắn, nói sớm muộn thì hắn cũng hiểu ra.”
Mọi người cùng cau mày ——— Mở màn kiểu này thật quỷ dị.
“Sư phụ căn cứ theo thể chất của chúng ta mà cho chúng ta học hai loại nội lực khác nhau, ta luyện chính là Vô Phong Chưởng, còn sư huynh luyện lại là Hoả công! Lúc hắn tìm được Luyện Ngục, đã luyện thành tuyệt thế võ công.” Vô Sa vừa nói vừa thở dài: “Thế nhưng, hắn vì muốn luyện thành võ công mà đã hại chết rất nhiều người.”
Mọi người lại cau mày: “Hại chết nhiều người là sao?”
“Bên trong Luyện Ngục phổ, các ngươi cũng nhìn thấy những bức tranh vẽ người bị chết đi, đó đều là do hắn gây ra! Địa hình bên trong Luyện Ngục rất phức tạp, cần phải có người dò đường, sư huynh ta năm đó vì muốn luyện thành thần công mà phát cuồng tâm, sử dụng đồng môn đi dò đường, kết quả là đã hại chết rất nhiều người. Mà sau mỗi một cửa Luyện Ngục, mỗi lần công lực tăng lên đều phải chém giết. Chỉ cần đi vào trong Luyện Ngục bắt đầu luyện hoả công, con người sẽ biến thành lệ quỷ, càng lúc càng hung ác!”
Tất cả mọi người có chút không biết nói sao, người luyện xong loại công phu này ra ngoài rốt cuộc là người hay là quỷ đây?
“Thế nhưng, điều tàn khốc nhất chính là, đến khi luyện xong cửa ải cuối cùng của Luyện Ngục, con người ta sẽ tỉnh ngộ.” Vô Sa bất đắc dĩ nói: “Khi lòng từ bi được thức tỉnh, quay đầu nhìn lại những tội ác mình gây ra, cái này tuyệt đối là sống không bằng chết, sư huynh ta cả một đời đều phải sống trong thống khổ, mà muốn chết lại chết không được! Chính bởi vậy mà hắn không hề hy vọng có người nào tiếp tục tiến vào Luyện Ngục luyện công nữa.”
“Luyện Ngục kia thực sự ở bên dưới Hoàng Kim cổ thành sao?” Triển Chiêu hỏi: “Năm đó, lúc Vô Trần đại sư tiến vào Luyện Ngục là sớm hơn hay muộn hơn bọn người Trần Hảo a?”
Vô Sa lắc đầu một cái: “Sai rồi sai rồi!”
Tất cả mọi người đều nghi ngờ ——— Sai rồi!
“Người đời đều nhận lầm Long Phụng cổ thành thành Hoàng Kim cổ thành a, Luyện Ngục đó đều là giả hết.” Vô Sa tiếp tục xua tay.
Mọi người kinh ngạc: “Long Phụng cổ thành là giả sao?”
“Hai vị chủ nhân của Long Phụng cổ thành năm đó đều là những tên lừa gạt ở Tây Vực, bọn họ vì muốn luyện Hoả nội lực cho nên mới tạo ra một toà cổ thành giả, cũng không khác lắm so với Xích Luyện đường bây giờ. Luyện Ngục lớn hơn nhiều, ngoại trừ sư huynh ta cùng Tiểu Phượng Hoàng do hắn đặc biệt dẫn theo để nhận đường ra, căn bản là không có ai đã từng đi qua!” Vô Sa lắc đầu: “Sư huynh của ta đã huỷ gần như toàn bộ lối vào của Long Phụng cổ thành, kể cả mai rùa đó cũng đã bị sư huynh ta phá huỷ, sau khi hắn chết, về căn bản là sẽ không còn ai có thể tiến vào Long Phụng cổ thành ấy. Trừ phi đó là thiên ý hoặc duyên phận gì đó, nếu không thì cũng không thể nào có thể tiến vào.”
Mọi người há to miệng: “Vậy bọn Trần Tu tìm mai rùa bằng bạc là …”
“Đó là do năm ấy đám người Đổng Tề lén đem ra từ Long Phụng cổ thành, cũng chỉ là đồ giả cho nên chỉ có thể dẫn người ta tới Luyện Ngục giả bên dưới Long Phụng cổ thành mà thôi.” Vô Sa than thở: “Luyện Ngục giả bên dưới Long Phụng cổ thành được nguỵ tạo vô cùng tinh xảo, thế nhưng sau khi hai lão quỷ kia chết đi cũng không còn người tiết chế hoả lực, liền biến thành cái hoả lò bế khí, dùng cái đó luyện công chỉ có thể tẩu hoả nhập ma, dẫn đến kết cục giống như Trần Hảo năm đó, sẽ mất mạng rất nhanh.”
“Sau khi sư huynh ta ra khỏi Luyện Ngục sống ẩn cư, năm đó, giang hồ lại gặp loạn thế yêu mà hoành hành, sư huynh lại vì nội lực quá cao, muốn chết cũng không chết được, vì vậy mới cải tà quy chính làm Hoà thượng cứu khổ cứu nạn.” Vô Sa nói tiếp: “Lúc ấy còn có không ít người tiếp tục tìm kiếm Luyện Ngục, sư huynh ta cũng đã tìm được Hoàng Kim cổ thành kia, nếu không, các ngươi nghĩ Trần Hảo làm sao có thể đi ra ngoài?”
Mọi người há to miệng: “Trần Hảo là được Vô Trần đại sư thả ra sao?”
Vô Sa gật đầu: “Sư huynh ta cứu hắn ra thì hắn đã bị tẩu hoả nhập ma rồi, vì vậy sư huynh liền mang hắn về Sa Cát Tự cứu chữa, hơn nữa còn dạy hắn một chút thuần chính nội công tâm pháp, giúp hắn ngăn chặn tổn thương gân mạch do tẩu hoả nhập ma gây ra, nhưng mà Trần Hảo lại nhân dịp sư huynh ta đi ra ngoài mà trốn mất.”
Mọi người lại lần nữa tập thể há to miệng.
“Sư huynh ta vốn nghĩ là với thương thế của Trần Hảo như vậy, hắn sẽ sống không lâu nữa, cho nên cũng không có đi tìm hắn, thế nhưng lại không ngờ được, Trần Hảo không những không chết mà còn truyền lại phần cừu hận cùng chấp niệm với Luyện Ngục này cho đời sau.” Vô Sa thở dài: “Hắn bị tẩu hoả nhập ma nên thần trí cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng võ công hắn cũng đã rất tốt rồi. Hắn liền bị nhầm lẫn giữa Hoàng Kim cổ thành chân chính mà sư huynh ta nói với hắn cùng Long Phượng cổ thanh giả kia mà nói cho đời sau biết, bảo bọn họ đi tìm kiếm.”
Mọi người nhịn không được nhìn trời: “Cái tên Trần Hảo này cũng thật không đáng tin cậy đi, cái này chẳng phải là hại con cháu hắn tìm mất cả mấy đời mà vẫn là tìm phải cái Luyện Ngục giả sao?!”
“Phải cho đến khi trước lúc lâm chung, Trần Hảo ở trong hồi quang phản chiếu của mình mới ý thức được mình không đúng lắm, cứ như vậy chẳng phải sẽ hại con cháu hắn đi theo vết xe đổ của hắn sao, vì vậy hắn liền đem chuyện hắn gặp sư huynh ta nó cho nhi tử của hắn nghe, sau đó, đại khái vào khoảng hơn hai mươi năm trước…” Vô Sa hồi tưởng lại: “Có một nam nhân dẫn theo một nam hài đến trước cửa Sa Hải Tự của sư huynh ta.”
Mọi ngươi cau mày: “Nam nhân kia có thể là nhi tử của Trần Hảo, mà nam hài đó có lẽ chính là Trần Tu khi nhỏ.”
Mọi người không khỏi cảm thấy tò mò ——– Người của Trần gia tại sao lại muốn đưa Trần Tu đến bên cạnh Vô Trần đại sư chứ? Là sợ hắn sẽ đi lệch hướng mà muốn hắn được danh sư chỉ dạy lớn lên, hay là muốn hạ thủ từ chỗ của Vô Trần hoà thượng, để có thể tìm được Luyện Ngục chân chính?
Mà ở đây cũng không có ai ngốc, vụ án Long Phụng giết người xảy ra đã lâu như vậy, có thể thấy được Xích Luyện đường đã có từ lâu, truyền từ đời này sang đời khác, nói cách khác, Trần Tu được đưa đến bên cạnh Vô Trần đại sư là để tìm đầu mối về Long Phụng thành.
Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Vô Sa gật đầu một cái: “Đúng vậy, thế nhưng sư huynh của ta cũng không có quan tâm đến chuyện này, năm đó hắn liền nhận Trần Tu làm đồ đệ, người Trần gia thù hận quá sâu lại cố chấp với võ học, cho nên sư huynh muốn độ hoá hắn, đáng tiếc …..” Vừa nói Vô Sa lại nhìn Trần Tu một cái: “Ngươi vẫn cứ chấp mê bất ngộ a.”
Trần Tu ngẩng đầu lên, cười lạnh: “Hắn vốn dĩ cũng không có muốn nhận ta làm đồ đệ!”
Vô Sa cau mày: “Sư huynh của ta vô cùng thương yêu ngươi, tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
Trần Tu đột nhiên nhìn về phía Lâm Dạ Hỏa: “Nếu không phải như vậy, tại sao hắn thà dẫn theo một tiểu hài đồng ba tuổi đi vào Luyện Ngục, cũng không chịu dẫn theo ta đi?!”
Tất cả mọi người cùng sửng sốt, ngay sau đó đều đồng loạt nhìn Lâm Dạ Hỏa, ý là ———- Ngươi đã từng đi vào Luyện Ngục sao?
Thiên Tôn cùng Ân Hầu sờ cằm: Nga? Thì ra Lâm Dạ Hỏa chính là con Phượng Hoàng trong truyền thuyết kia a?
Lâm Dạ Hỏa thì nghiêng nghiêng đầu, hắn hoàn toàn không có ấn tượng a.
Vô Sa dở khóc dở cười, lắc đầu nói: “Ai, sai lầm thật lớn a …. Nghiệt duyên sao?”
Mọi người đều không hiểu mà nhìn Vô Sa.
Ân Hầu liền đưa tay vỗ vỗ cái bụng tròn vo của hắn, nói: “Ai, tên hoà thượng này, ngươi nói rõ ràng chút cho ta.”
Vô Sa gật đầu: “Năm đó sư huynh ta vì chuyện xử lý Luyện Ngục thế nào mà vô cùng đau đầu, Luyện Ngục này chỉ có thể giấu đi chứ không đủ sức phá huỷ hết, ngộ nhỡ thực sự có người khác đi vào, không phải là bi kịch năm đó lại tái diễn hay sao, thế nhưng người học võ bình thường về cơ bản đều không thể nào đi vào được Luyện Ngục, vào rồi thì chỉ có con đường chết mà thôi. Ban đầu sư huynh ta muốn vẽ một tấm bản đồ về Luyện Ngục, sau này nếu như có cao thủ muốn đi vào thì có thể dựa theo bản đồ đó mà đi, như vậy sẽ không làm tổn thương đến người vô tội. Thế nhưng, địa thế Luyện Ngục này quá phức tạp, vẽ ra cũng không thể vẽ rõ ràng được! Tốt nhất là có một người đi nhận đường, thế nhưng, hắn biết là mình đã sắp viên tịch rồi … Vì vậy hắn liền đi hỏi Ngân Yêu Vương.”
Thiên Tôn cùng Ân Hầu nhìn trời, không nói thêm gì khác mà chỉ đành hỏi: “Lão hồ đồ kia nói với hắn cái gì?”
Vô Sa nói: “Ngân Yêu Vương nói, có một gia tộc, người của gia tộc đó có thể tiến vào Luyện Ngục mà không hề gặp bất cứ tổn thương gì, đó cũng chính là hậu nhân của người Ba Tư chết trong Hoàng Kim cổ thành năm đó.”
Tất cả mọi người đều suy nghĩ một chút, cũng khó trách sao Trần Hảo lại nhầm lẫn giữa Hoàng Kim cổ thành và Long Phụng cổ thành, hai cái thành này quả thật đúng là rất loạn.
Có điều, nói như vậy tức là Vô Trần đại sư quả thật đã mang theo Lâm Dạ Hỏa tiến vào Luyện Ngục, như vậy … Tất cả mọi người đều quay sang nhìn Lâm Dạ Hỏa.
Vô Sa nhìn thần sắc của mọi người liền gật đầu một cái: “Người của gia tộc đó đều có Hoả phụng trong người, Hoả phụng ẩn trong thân, có người có ở cánh tay, bắp đùi, còn Tiểu Lâm Tử là ở trên lưng. Bình thường căn bản là sẽ không cách nào nhìn thấy, chỉ có khi nào tiếp xúc với lửa hoặc vận nội lực mới xuất hiện mà thôi.”
Mọi người lại một lần nữa sờ cằm mà nghĩ chuyện của Lâm Dạ Hỏa, nghĩ lại cũng đúng, tóc đỏ, mắt xanh, quả nhiên không phải người Trung Nguyên, thì ra là hậu duệ của người Ba Tư.
Lâm Dạ Hỏa cũng ngoẹo đầu ——– Có chuyện như vậy sao?
Trâu Lương có chút không hiểu, hỏi Vô Sa: “Mỗi lần hắn gặp mưa là đều nằm mơ, cũng là vì khi bé hắn đi qua Luyện Ngục cho nên mới khiến cho trí nhớ hỗn loạn?”
Vô Sa quay đầu lại, nhìn đồ đệ nhà mình: “Mỗi khi trời mưa ngươi đều gặp ác mộng sao?”
Khoé miệng Lâm Dạ Hỏa giật giật: “Con nhớ là đã hỏi qua ngài rồi! Ngài chỉ nói hươu nói vượn mấy câu, sau khi làm ra vẻ rất thâm sâu thì biến mất tăm luôn.”
Vô Sa há to miệng: “Có chuyện này sao?!”
Mọi người cùng than thở —— Qủa nhiên, cao thủ tuyệt thế đều rất không đáng tin cậy đi.
Vô Sa thấy Lâm Dạ Hỏa lại sắp nổi điên, vội vàng trấn an hắn, nói: “Ai nha, ngoan đồ, ngươi cũng biết sư phụ rất bận mà.”
“Đúng vậy, bận đi cùng tình nhân a!” Lâm Dạ Hỏa lườm hắn.
Mọi người có chút bất ngờ mà nhìn Đại hoà thượng kia, ý là ——— Không phải đâu? Ngài không phải là cao tăng đắc đạo sao?
Vô Sa vội vàng xua tay: “Ai nha, A di đà phật, không nên nói bậy a.”
“Bởi vì hắn là hậu duệ của người Ba Tư cho nên năm đó Vô Trần đại sư mới mang hắn vào Luyện Ngục a?” Triển Chiêu hỏi: “Chẳng lẽ ngày đó trời mưa, lại còn có sấm nữa sao?”
Vô Sa gật đầu: “Lúc tiến vào Luyện Ngục, chính là lúc trời mưa, sấm to nhất.”
Mọi người đều than thở, thì ra cơn ác mộng vây khốn Lâm Dạ Hỏa nhiều năm như vậy lại bắt nguồn từ nguyên nhân này.
Lâm Dạ Hỏa lại cảm thấy mình thật quá thiệt thòi, xem ra chẳng có chuyện đao to búa lớn gì liên quan đến mình hết, vô duyên vô cớ bị người ta dẫn đi nhận đường, mà nhận nửa ngày nhớ cái gì không nhớ lại đi nhớ những hình ảnh kinh khủng đến vậy.
Vô Sa lại nghiêng đầu gãi gãi. Bây giờ thì mọi người đã hiểu tại sao Thiên Tôn cùng Ân Hầu lại nói tính cánh Lâm Dạ Hỏa rất giống Vô Sa, cũng rất nhị hoá, có lẽ Vô Trần đại sư cũng chẳng khôn khéo gì đi.
“Vậy thì tại sao gia gia cùng phụ thân ta đều nói Vô Trần luôn nhắc đi nhắc lại cái gì mà “Phượng ẩn trong ngọc”?” Trần Tu đột nhiên ngẩng mặt lên hỏi Vô Sa: “Ta cũng nghe thấy hắn nói rất nhiều lần.”
Tất cả mọi người cùng gật đầu, tâm nói cái này đúng là không giống a, này phải nói là Phượng ẩn trong lưng hoặc Phượng ẩn trong thịt mới đúng a! Cái này chẳng có chút quan hệ nào với ngọc hết!
Vô Sa lại vô cùng bất đắc dĩ, nói: “Lúc sư huynh ta hỏi Ngân Yêu Vương, Tiểu Lâm Tử còn chưa có ra đời mà, cho nên cũng không biết là Hoả phụng này sẽ truyền trên mặt hay trên mông nữa, cho nên Ngân Yêu Vương chỉ nói là “Phượng ẩn trong thịt” mà thôi.” Vừa nói Vô Sa lại vừa có chút lúng túng: “Các ngươi cũng biết, người xuất gia là không được nói đến chữ “thịt”, hơn nữa như vậy rất dễ tạo ra phiền phức cho người trong tộc đó, cho nên mới dùng cách nói “Phượng ẩn trong ngọc” để thay thế.”
Mọi người dở khóc dở cười, tâm nói những người buôn ngọc khí kia chẳng phải lại vì vậy mà chết rất oan uổng hay sao? Có điều, nếu năm đó Vô Trần nói là Phượng ẩn trong thịt thì liệu hôm nay sẽ có rất nhiều người bán thịt chết hay không?
“Sư phụ ngươi không mang theo ngươi vào Luyện Ngục là bởi vì khi đó nội lực của ngươi căn bản sẽ không chịu được ảnh hưởng của Luyện Ngục.” Vô Sa nhìn Trần Tu một lát: “Hắn vốn dĩ cũng không muốn cho người Trần gia ngươi luyện tà công, mà loại công phu này sau khi luyện thành thì chỉ tăng thêm thống khổ mà thôi, hắn chỉ muốn ngươi hãy quên đi cừu hận để có được cuộc sống hạnh phúc.”
Lúc này vẻ mặt của Trần Tu cũng đã đờ đẫn: “Cuộc sống hạnh phúc sao? Ta chỉ muốn học võ công, chẳng lẽ hắn lại không biết ……”
“Hắn biết, lúc trẻ hắn còn cố chấp hơn cả ngươi.” Vô Sa nói: “Sở dĩ hắn mang theo Tiểu Lâm Tử đi nhận đường cũng là vì muốn dành đường lui cho ngươi, sau này nếu như ngươi thật sự chấp mê bất tỉnh, hơn nữa nếu như hữu duyên mà tìm được Luyện Ngục, Tiểu Lâm Tử có thể chỉ đường cho ngươi, chỉ cần có nó mang ngươi đi, ngươi cũng không cần vì muốn dò đường mà hại chết nhiều người nữa. Tiểu Lâm Tử là đồ đệ của ta, nội lực của hắn còn cao hơn ngươi, nếu như ngươi cần phải luyện qua cửa ải khó nào đó, cũng có thể để hắn so chiêu với ngươi, giúp nội công của ngươi càng tiến bộ. Chờ cho đến khi ngươi luyện xong cửa ải cuối cùng, ngươi cũng sẽ hiểu ra. Mà nếu ngươi không luyện xong, ngươi sẽ chết trong Luyện Ngục, như vậy, dù ngươi có không luyện thành, cũng không đến nỗi hại chết nhiều người, còn nếu như ngươi luyện thành, đó chính là phúc phận vô hạn của ngươi. Chỉ tiếc … sau khi ngươi rời khỏi Sa Hải Tự cũng chưa có trở về một lần, lúc hắn lâm chung ngươi cũng không đến tiễn đưa hắn, không nghe được lời dặn dò cuối cùng của hắn dành cho ngươi.”
Trần Tu mờ mịt nhìn Vô Sa, cùng không nói ra lời.
Lúc này, Lâm Dạ Hỏa lại nhớ đến một chút kí ức khi xưa, trong trí nhớ của hắn, Vô Trần Đại sư bá là một người vô cùng hoà ái, một đại hoà thượng rất có phong thái. Hình như có rất nhiều lần, Vô Trần ngồi chồm hổm xuống nói với hắn: “Sư bá có một đồ đệ, nó đi lạc đường, sau này nếu như nó muốn con giúp một tay, con nể mặt sư bá mà giúp nó a.”
Lâm Dạ Hỏa còn nhớ rõ khi đó hắn đã vỗ ngực đáp ứng, thế nhưng chuyện cách cũng quá lâu, hơn nữa khi đó Lâm Dạ Hỏa còn quá nhỏ, trí nhớ cũng không tốt cho nên đã quên mất một số chuyện.
Trâu Lương đột nhiên hỏi hắn: “Bây giờ nếu như cho ngươi vào Luyện Ngục, ngươi còn nhớ rõ đường không?”
Khoé miệng Lâm Dạ Hỏa giật giật, sau đó ngẩng mặt lên, có lẽ …….. Không nhớ.
Trần Tu chán nản mà bò trên đất, tổ tôn mình tìm lâu như vậy, cũng đã qua ba đời, thì ra lại đang tìm một cái Luyện Ngục giả, còn Luyện Ngục chân chính đã không thể nào tìm được nữa rồi.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi Vô Sa: “Bên trong Luyện Ngục, thực sự có lửa sao?”
Tất cả mọi người cùng sửng sốt, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Vô Sa nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, sau đó liền vỗ tay đánh bốp: “Ai nha, đây không phải là Tiểu Ngọc Đường sao!”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, khoé miệng mọi người cũng giật kịch liệt ——- Tiểu Ngọc Đường … Hoà thượng mập này phản ứng thật chậm.
“Ai nha, Ngọc Đường đã lớn thế này a? Còn nhớ Hoà thượng mập ta không?” Vô Sa nói xong liền muốn nhào qua ôm một cái.
Thiên Tôn đột nhiên ngăn hắn lại, chỉ Triển Chiêu bên cạnh: “Nhìn thấy không, Bé Mèo nhà Ân Hầu đó.”
Vô Sa há to miệng: “Ai nha!” một tiếng sau đó lại nhào qua, thật may là Ân Hầu đã kịp kéo cà sa của hắn, ngăn không cho hắn nhào đến ôm Triển Chiêu.
Lại nháo thêm một hồi nữa, Đại hoà thượng đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, vừa rồi ngươi hỏi trong Luyện Ngục có phải là lửa thật không a? Vậy ngươi cảm thấy nếu như không phải là lửa thì sẽ là cái gì?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói: “Ta vẫn cảm thấy kỳ quái, tại sao lửa có thể tăng cường Hoả nội lực, thế nhưng cùng là một đạo lý giống nhau mà mấy Luyện Ngục giả kia lại khiến cho người ta tẩu hoả nhập ma….”
“Nga?” Đại hoà thượng cảm thấy hứng thú mà sờ sờ cái cằm mập mạp hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy là vì cái gì chứ?”
Bạch Ngọc Đường nói: “Luyện Ngục chân chính kia căn bản đều không có lửa.”
Tất cả mọi người cùng sửng sốt.
“Là ảo giác của Lửa mà thôi.” Bạch Ngọc Đường nói: “Là ảo giác khiến cho người ta cảm thấy nóng bỏng, cho nên người tiến vào tâm trí sẽ trở nên mơ hồ mà bệnh cuồng, nếu như nói bảy bảy bốn mươi chín cửa thì mỗi cửa hắn đều phải tự mình đấu tranh với chính mình, ở trong đó luyện tập để nâng cao nội lực, luyện đến cửa ải cuối cùng mới hiểu ra là vì hắn đã đánh bại được ảo giác ấy.”
“Hahaha…” Vô Sa ngửa mặt lên trời mà cười lớn, đưa bàn tay mập mạp ra mà vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường: “Không hổ danh là đồ đệ của Thiên Tôn, quả nhiên có tư chất của nhất phái tông sư a.”
Cười xong rồi Vô Sa liền gật đầu một cái, nói: “Sau khi sư huynh của ta qua đời, ta đã nghiên cứu rất nhiều năm, thật ra thì trong Luyện Ngục chân chính thực sự không hề có lửa. Căn cứ theo những gì sư huynh ta miêu tả, bốn bên vách tường của Luyện Ngục đều có một loại cỏ nhỏ màu đỏ, trông giống như điệp thảo, cả cây đều có màu đỏ.”
Công Tôn sau khi nghe xong liền nói: “Ai nha, đó có phải là HồngVu Thảo trong truyền thuyết không a?”
Vô Sa thiêu mi một cái: “Tiên sinh quả thật bác học đa tài.”
Triệu Phổ hỏi Công Tôn: “Hồng Vu Thảo là cái gì?”
“Đó là một loại Vu Thảo mà các Vu Cổ Tây Vực thường dùng để gạt người, vô cùng hiếm thấy, chỉ cần một chút xíu thôi cũng đủ khiến người ta sinh ra ảo giác nghiêm trọng. Loại cỏ này còn mang một mùi khét giống như mùi đồ vật bị cháy, chỉ cần ngửi phải là sẽ bị trúng độc, có không ít người là vì ngửi thấy mùi cỏ này mà trở nên điên cuồng. thế nhưng loại cỏ này cũng có giải dược, có một loại cỏ có tên là Hắc Vu Thảo, bên ngoài giống hệt Hồng Vu Thảo, nhưng mà nó có màu đen, loại cỏ này thường sinh trưởng ở những nơi có bụi Hồng Vu, mùi thơm ngát nhàn nhạt, người vừa mới bị điên cuồng do hít phải hương Hồng Vu Thảo mà hít vào được hương Hắc Vu Thảo thì sẽ thanh tỉnh lại ngay.” Công Tôn giải thích cho mọi người.
“Nga…” Triển Chiêu cũng đã hiểu: “Là dọc đường vào Luyện Ngục đều có trồng Hồng Vu Thảo, khiến cho cả đường đường vào người ta sẽ sinh ra ảo giác, thế nhưng đến ải cuối cùng sẽ đươc trồng thêm Hắc Vu Thảo để giả trừ độc tố, giúp cho người ta hoàn toàn thanh tỉnh a?”
“Mà hậu nhân của người Ba Tư đó, cũng chính là người có hình xăm hoả phụng trên người, có phải là do trời sinh đã không sợ Hồng Vu Thảo rồi cho nên mới có thể thoải mái ra vào Luyện Ngục?” Công Tôn sờ cằm: “Đúng là có rất nhiều người trời sinh đã có thể chống lại dược vật a.”
Lâm Dạ Hỏa lại chỉ chỉ cái mũi của mình, ý là ——- Nhưng rõ ràng là ta có thấy lửa mà. Hơn nữa, lúc hắn mới đi vào thực sự là đã thấy được ảo giác, bây giờ mới nhớ tới, ảo giác ấy rất hư ảo, y như trong ác mộng vậy.
Mọi người cùng liếc hắn một cái, Trâu Lương lại đột nhiên mà tới một câu: “Không thuần chủng đi …”
“Ngươi muốn chết a!” Lâm Dạ Hỏa trừng hắn.
Vô Sa lại đè đầu hắn lại, nói: “Sao ngươi lại có thể hung dữ thế a? Không phải người kia vừa mới cứu tính mạng ngươi sao, phải báo đáp thật tốt mới được!”
Lâm Dạ Hỏa bĩu môi.
Vô Sa rất khó khăn sờ sờ người mình cũng không sờ ra được vật gì đáng tiền, liền nói: “Cần cho ngươi chút quà gì tạ lễ đây a? Lão hoà thượng ta rất nghèo đó!”
Trâu Lương định khách khí nói mấy câu không cần đâu, thế nhưng lại nghe Lâm Dạ Hỏa nói một câu: “Hắn là người của con, đương nhiên là phải cứu con!”
……………………
Mọi người tập thể trầm mặc.
Trâu Lương lại sờ sờ mũi.
Vô Sa che lại miệng của Lâm Dạ Hỏa: “Ai nha, sao ngươi lại có thể ăn nói tuỳ tiện như vậy. A di đà phật, ngươi đã làm cái gì a? Đáng mắng đó!”
Vừa mới dứt lời, Vô Sa lại hỏi Trâu Lương: “Các hạ là ……….”
Trâu Lương cứ đơn giản tự giới thiệu mình một chút.
“Nga?!” Vô Sa vui vẻ: “Thì ra là Đại tướng quân a? Bổng lộc thế nào? Có nhà không?”
Trâu Lương thiêu mi một cái: “Bổng lộc rất tốt, có ngựa, có nhà, có sản nghiệp.”
Khoé miệng mọi người đều giật giật ——- Nói thật gọn gàng.
Vô Sa lắc lắc Lâm Dạ Hỏa, nháy mắt với hắn mấy cái ——– Không tệ a!
Lâm Dạ Hỏa giận đến độ muốn đi đạp hắn, sư phụ hắn càng ngày càng không có khí tiết.
Thật ra thì Lâm Dạ Hỏa nói Trâu Lương là “người của hắn” là bởi vì trước kia hắn đã in trên bả vai Trâu Lương một con hoả phụng, lúc đó hắn có nói qua mệnh Trâu Lương chính là của hắn, hắn cũng không hề có ý tứ khác.
Triệu Phổ lại rất nghiêm túc sờ cằm bên cạnh, từ lúc nào thì Trâu Lương đã biến thành người của Lâm Dạ Hỏa rồi? Hắn không phải là người của Triệu gia quân sao? Phản bội rồi à?
Lúc này Triển Chiêu lại đột nhiên vỗ vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường, chỉ Trần Tu trên mặt đất: “Hình như hắn có gì đó không ổn …”
Mọi người cùng nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Trần Tu tái nhợt.
“Không ổn.” Công Tôn nhanh chóng muốn chạy qua xem xét, thế nhưng …… chính lúc này, Trần Tu đã tự vẫn.
Công Tôn cau mày, đưa tay sờ vào tứ chi của hắn, sau đó lắc đầu với mọi người: “Tự đoạn gân mạch mà chết.”
Mọi người lại một lần nữa phải lắc đầu, Vô Sa than thở, niệm câu: “A di đà phật.”
Sau đó, Triệu Phổ liền phái người đi tiêu diệt Xích Luyện đường kia.
Đến Xích Luyện đường rồi mới phát hiện ra bên trong quả thực rất lớn, có điều người chết cũng không ít, chỉ còn dư lại một đám ô hợp. Mọi người dùng cát dập tắt lửa, sau đó bắt lại toàn bộ đồng đảng Xích Luyện đường, giải về Khai Phong phủ xử lý theo luật.
Mọi việc đều tiến hành rất thuận lợi ngoại trừ việc để cho Đồng Linh chạy mất.
Triển Chiêu đứng giậm chân trước cửa đại lao, địa lao này thủ vệ sâm nghiêm, sao lại để hắn chạy thoát chứ?
Trên tường địa lao bị thiêu thành một lỗ hổng, có lẽ hắn đã lợi dụng cây đuốc cạnh đó kết hợp với chút bột phấn hoặc lôi hoả đạn giấu trong cơ thể để phá tường địa lao, thật đáng tiếc là mọi người đã bỏ sót điều đó.
Đồng Linh khi rời đi còn lưu lại trên tường mấy câu nói ———— Bốn giao dịch ta sẽ đến thực hiện sau, sau này còn gặp lại.
Đồng thời, Vương Triều Mã Hán nói cho Triển Chiêu, bốn mai rùa bạc giấu trong phòng kho kia cũng đã biến mất.
Triển Chiêu lại tiếp tục giậm chân: “Giương đông kích tây a, thật quá khinh thường hắn rồi!”
Bạch Ngọc Đường liền kéo Triển hộ vệ đang tức giận tới Thái Bạch Cư ăn uống thật tốt để trấn an hắn.
Có điều mọi người cũng đã biết được điều gì đang chờ đợi Đồng Linh, những mai rùa bạc kia chỉ có thể dẫn hắn đến Long Phụng cổ thành, cũng chính là Luyện Ngục giả. Sau này hắn sẽ chết trong Luyện Ngục giả đó, hay bị tẩu hoả nhập ma giống như Trần Hảo khi xưa, tất cả còn phải xem tạo hoá của hắn thế nào.
Sau mỗi vụ án được phá giải, Bao đại nhân cũng sẽ phải xử lý cả đống chuyện, Công Tôn cùng Bao Duyên thì giúp hắn xử lý công văn, còn những người khác lại rất rảnh rỗi.
Trưa hôm nay, Bao đại nhân chính thức tuyên bố với mọi người, ngày mai sẽ lên đường đến Thường Châu phủ, đi điều tra chuyện tri phủ Thường Châu bị giết hại.
Lúc này, mọi người đều đến Thái Bạch cư ăn cơm.
Công Tôn mệt mỏi đến độ eo mỏi chân đau, Tiểu Tứ Tử lại bắt đầu đấm bóp cho hắn, những người khác thì vừa ăn vừa trò chuyện, bàn xem cần phải chuẩn bị những gì khi đến Thường Châu phủ. Triển Chiêu dù sao cũng là chủ nhà, hướng dẫn cho mọi người, tất nhiên, ở đó chỗ nào có đồ ăn ngon hắn luôn rõ nhất, rất lâu rồi không về quê cũ, hắn cũng vô cùng hưng phấn.
Rượu quá tam tuần, lại nghe thấy Long Kiều Quảng than vãn: “Thật vất vả a, vừa mới xong án này đã có một án khác, lại chẳng được nghỉ ngơi chút nào, muốn người ta lao lực chết sao, cứ làm việc không nghỉ ngơi như vậy sao trụ nổi …..”
Âu Dương Thiếu Chinh bất đắc dĩ mà gắp thức ăn ném vào bát cho hắn, bảo hắn nhanh ăn đi đừng có lắm lời nữa.
Có điều mấy lời than vãn này của Long Kiều Quảng lại rất được mọi người đồng tình.
Lâm Dạ Hỏa ôm tiểu cẩu mà đút cho nó ăn bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy, muốn người ta lao lực chết sao, lúc nào cũng phá án không tốt cho da.”
“Vậy ngươi không đi Thường Châu phủ sao?” Trâu Lương hỏi hắn.
“Đi a.” Lâm Dạ Hỏa nói: “Sư phụ ta cùng Thiên Tôn muốn đến Ma cung làm khách, ta cũng muốn đến đó chơi.”
Túc Thanh ở bên cạnh đỡ trán, Lâm Dạ Hỏa đã đem chuyện mình là Đường chủ Hoả Phụng đường quên mất không còn một mống rồi.”
“Nga? Ma cung a…….” Triệu Phổ nâng cằm nghĩ: “Nghe có vẻ rất lợi hại đó.”
Công Tôn chợt tò mò mà hỏi Bạch Ngọc Đường: “Sáng nay ta thấy Bạch Phủ kéo đi mấy cái mã xa cùng cả hai chiếc thuyền chứa đồ đến Thường Châu phủ …. đó là chứa những thứ gì a?”
Bạch Ngọc Đường bưng chén trà uống, nói với Công Tôn: “Không có a, ngươi hẳn là nhìn nhầm đi.”
Công Tôn lắc lắc đầu, nhìn nhầm sao? Hẵn rõ ràng nghe được hai nha đầu Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi đứng đó chỉ huy, còn nói cái gì mà “Sính lễ” nữa mà.
Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường một cái ——- Thần thần bí bí.
Bạch Ngọc Đường gắp cho hắn một đũa thức ăn vào bát, nói: “Ăn cơm đi, đừng đoán mò nữa.”
Triển Chiêu tiếp tục ăn cơm.
Lúc này, lại chợt nghe Tiểu Tứ Tử đột nhiên mà tới một câu: “Trước tiên chúng ta cứ đi tắm ôn tuyền đã đi?”
Tất cả mọi người cùng ngẩn người, đều nhìn nhau một cái, cảm thấy ——— Chủ ý này thật cũng không tệ a!
Vô Sa nhìn hắn một chút, dáng vẻ còn có chút uy nghiêm, mọi người liền hai mặt nhìn nhau, ban nãy khi nguy cấp Lâm Dạ Hỏa còn ngẩn người, nếu không phải là Trâu Lương cứu hắn, có khi hắn đã bị thương rồi … Liệu Đại hòa thượng có tức giận không a?
Mọi người còn đang lo lắng cho Lâm Dạ Hỏa thì quả nhiên nhìn thấy Vô Sa đưa một bàn tay ra.
Mọi người vội vã nhắm tịt mắt lại ——— Được nha, thật sự là muốn ra tay đánh người a, thật quá nghiêm khắc mà!
Thế nhưng, Vô Sa đưa tay ra cũng không phải là muốn đánh Lâm Dạ Hỏa, mà là dùng bàn tay to ấy xoa xoa đầu hắn: “Ai nha, Tiểu Phượng Hoàng có nhớ sư phụ không a, ha ha ha.”
Mi mắt mọi người cũng giật một cái ———– Tiểu Phượng Hoàng.
Lâm Dạ Hỏa nhảy dựng lên mà vỗ cái tay hắn một cái, kêu lên: “Đã nói với người bao nhiêu lần là không cho phép gọi vậy rồi mà! Khó nghe chết đi được.”
Vô Sa lại sờ sờ cái cằm mũm mĩm của mình, nhìn ái đồ đang bất mãn, cũng cảm thấy ủy khuất: “Rõ ràng khi nhỏ ngoan như vậy, sao càng lớn lại càng chẳng đáng yêu chút nào?”
Thiên Tôn ở bên cạnh cũng ra sức gật đầu: “Đúng vậy, hài tử lớn rồi đều chẳng đáng yêu gì hết.”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời.
Ân Hầu thì ngược lại, hắn lại vô cùng vui vẻ, tâm nói —— Ngoại tôn nhà hắn dù lớn rôi vẫn cứ đáng yêu như thế a!
Lúc này, Công Tôn cũng ôm Tiểu Tứ Tử chạy đến, hắn nghe nói ở đằng trước mọi người đều đã đấu xong rồi, mà Trần Tu cũng đã bị bắt cho nên mới chạy đến xem náo nhiệt một chút.
Triệu Phổ vội vàng hỏi hắn: “Thanh Ảnh sao rồi?”
“Không sao, bị thương cũng không nặng, chăm vài ngày là ổn rồi, may mà được cứu kịp thời.” Công Tôn nói.
Triệu Phổ quay sang hướng Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu gật đầu một cái, cũng may nhờ ban nãy hai người này phản ứng nhanh.
Mọi người nghe thấy bảo Thanh Ảnh không sao rồi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vô Sa xuất hiện khiến mọi người cảm thấy bất ngờ, thế nhưng cái câu “Thanh lý môn hộ” kia của Thiên Tôn lại càng khiến mọi người nghi ngờ hơn.
Vô Sa hòa thượng nhìn Trần Tu một chút, sau đó lắc đầu than thở, nói lại toàn bộ đầu đuôi ngọn ngành với mọi người đang tò mò xung quanh.
Thì ra là Vô Sa có một vị sư huynh, tên gọi Vô Trần, cũng chính là vị Đại hòa thượng võ công cao cường trong truyền thuyết kia.
Hai người này đều là thần tăng trụ trì Sa Hải Tự ở Tây Vực, Vô Trần là Trụ trì Đông Sa Hải Tự, trong tay có cây Vô Tâm Trượng, còn Vô Sa là trụ trì Tây Sa Hải Tự, cầm trong tay lại là Vô Dục Trượng.
Vô Trần đại sư chính là sư bá của Lâm Dạ Hỏa, hắn chính là người duy nhất trên đời này đã vào Luyện Ngục, trải qua bảy bảy bốn mươi chín cửa, học được Hoả nội lực thuần chính nhất, hơn nữa còn sống sót trở ra.
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.
Vô Sa hỏi: “Các ngươi không phải là đã có được Luyện Ngục phổ rồi sao?”
Tất cả mọi người cùng gật đầu.
“Cuốn hoạ thư kia chính là do sư huynh ta tự tay vẽ ra đó, lúc hắn viên tịch thì cầm trong tay cuốn hoạ thư đó.”
Mọi người há to miệng —— Xem ra Viên Thiên Thanh cùng Liêu Tiệp gặp được hoà thượng hoá thành cát bụi trong sơn động kia, lại chính là vị Vô Trần đại sư này!
“Năm đó Ngân Yêu Vương có nói với sư huynh ta, bảo hắn trước khi chết thì cầm trên tay Luyện Ngục phổ, sau này sẽ có thể hoá giải được một kiếp nguy hiểm.” Vô Sa nói.
Mọi người lại tiếp tục than thở một lần nữa ——– Lại là vị Ngân Yêu Vương có thể biết được quá khứ, nhìn thấu tương lai kia a.
“Trần Tu có được Vô Tâm trượng của Vô Trần, vậy là đồ đệ của hắn a.” Thiên Tôn hỏi Vô Sa: “Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
“Chuyện nói ra rất dài.” Vô Sa nói cặn kẽ với mọi người: “Lúc còn trẻ, sư huynh ta thực ra là một người rất ác độc, mặc dù sư phụ ta nói hắn có tuệ căn, thế nhưng vẫn chưa dứt trần tục, hắn chỉ toàn tâm nghiên cứu võ học, không có chút lòng từ bi nào, người đời gọi hắn là Đệ nhất hung tăng Tây Vực, thế nhưng sư phụ ta cũng không muốn bỏ rơi hắn, nói sớm muộn thì hắn cũng hiểu ra.”
Mọi người cùng cau mày ——— Mở màn kiểu này thật quỷ dị.
“Sư phụ căn cứ theo thể chất của chúng ta mà cho chúng ta học hai loại nội lực khác nhau, ta luyện chính là Vô Phong Chưởng, còn sư huynh luyện lại là Hoả công! Lúc hắn tìm được Luyện Ngục, đã luyện thành tuyệt thế võ công.” Vô Sa vừa nói vừa thở dài: “Thế nhưng, hắn vì muốn luyện thành võ công mà đã hại chết rất nhiều người.”
Mọi người lại cau mày: “Hại chết nhiều người là sao?”
“Bên trong Luyện Ngục phổ, các ngươi cũng nhìn thấy những bức tranh vẽ người bị chết đi, đó đều là do hắn gây ra! Địa hình bên trong Luyện Ngục rất phức tạp, cần phải có người dò đường, sư huynh ta năm đó vì muốn luyện thành thần công mà phát cuồng tâm, sử dụng đồng môn đi dò đường, kết quả là đã hại chết rất nhiều người. Mà sau mỗi một cửa Luyện Ngục, mỗi lần công lực tăng lên đều phải chém giết. Chỉ cần đi vào trong Luyện Ngục bắt đầu luyện hoả công, con người sẽ biến thành lệ quỷ, càng lúc càng hung ác!”
Tất cả mọi người có chút không biết nói sao, người luyện xong loại công phu này ra ngoài rốt cuộc là người hay là quỷ đây?
“Thế nhưng, điều tàn khốc nhất chính là, đến khi luyện xong cửa ải cuối cùng của Luyện Ngục, con người ta sẽ tỉnh ngộ.” Vô Sa bất đắc dĩ nói: “Khi lòng từ bi được thức tỉnh, quay đầu nhìn lại những tội ác mình gây ra, cái này tuyệt đối là sống không bằng chết, sư huynh ta cả một đời đều phải sống trong thống khổ, mà muốn chết lại chết không được! Chính bởi vậy mà hắn không hề hy vọng có người nào tiếp tục tiến vào Luyện Ngục luyện công nữa.”
“Luyện Ngục kia thực sự ở bên dưới Hoàng Kim cổ thành sao?” Triển Chiêu hỏi: “Năm đó, lúc Vô Trần đại sư tiến vào Luyện Ngục là sớm hơn hay muộn hơn bọn người Trần Hảo a?”
Vô Sa lắc đầu một cái: “Sai rồi sai rồi!”
Tất cả mọi người đều nghi ngờ ——— Sai rồi!
“Người đời đều nhận lầm Long Phụng cổ thành thành Hoàng Kim cổ thành a, Luyện Ngục đó đều là giả hết.” Vô Sa tiếp tục xua tay.
Mọi người kinh ngạc: “Long Phụng cổ thành là giả sao?”
“Hai vị chủ nhân của Long Phụng cổ thành năm đó đều là những tên lừa gạt ở Tây Vực, bọn họ vì muốn luyện Hoả nội lực cho nên mới tạo ra một toà cổ thành giả, cũng không khác lắm so với Xích Luyện đường bây giờ. Luyện Ngục lớn hơn nhiều, ngoại trừ sư huynh ta cùng Tiểu Phượng Hoàng do hắn đặc biệt dẫn theo để nhận đường ra, căn bản là không có ai đã từng đi qua!” Vô Sa lắc đầu: “Sư huynh của ta đã huỷ gần như toàn bộ lối vào của Long Phụng cổ thành, kể cả mai rùa đó cũng đã bị sư huynh ta phá huỷ, sau khi hắn chết, về căn bản là sẽ không còn ai có thể tiến vào Long Phụng cổ thành ấy. Trừ phi đó là thiên ý hoặc duyên phận gì đó, nếu không thì cũng không thể nào có thể tiến vào.”
Mọi người há to miệng: “Vậy bọn Trần Tu tìm mai rùa bằng bạc là …”
“Đó là do năm ấy đám người Đổng Tề lén đem ra từ Long Phụng cổ thành, cũng chỉ là đồ giả cho nên chỉ có thể dẫn người ta tới Luyện Ngục giả bên dưới Long Phụng cổ thành mà thôi.” Vô Sa than thở: “Luyện Ngục giả bên dưới Long Phụng cổ thành được nguỵ tạo vô cùng tinh xảo, thế nhưng sau khi hai lão quỷ kia chết đi cũng không còn người tiết chế hoả lực, liền biến thành cái hoả lò bế khí, dùng cái đó luyện công chỉ có thể tẩu hoả nhập ma, dẫn đến kết cục giống như Trần Hảo năm đó, sẽ mất mạng rất nhanh.”
“Sau khi sư huynh ta ra khỏi Luyện Ngục sống ẩn cư, năm đó, giang hồ lại gặp loạn thế yêu mà hoành hành, sư huynh lại vì nội lực quá cao, muốn chết cũng không chết được, vì vậy mới cải tà quy chính làm Hoà thượng cứu khổ cứu nạn.” Vô Sa nói tiếp: “Lúc ấy còn có không ít người tiếp tục tìm kiếm Luyện Ngục, sư huynh ta cũng đã tìm được Hoàng Kim cổ thành kia, nếu không, các ngươi nghĩ Trần Hảo làm sao có thể đi ra ngoài?”
Mọi người há to miệng: “Trần Hảo là được Vô Trần đại sư thả ra sao?”
Vô Sa gật đầu: “Sư huynh ta cứu hắn ra thì hắn đã bị tẩu hoả nhập ma rồi, vì vậy sư huynh liền mang hắn về Sa Cát Tự cứu chữa, hơn nữa còn dạy hắn một chút thuần chính nội công tâm pháp, giúp hắn ngăn chặn tổn thương gân mạch do tẩu hoả nhập ma gây ra, nhưng mà Trần Hảo lại nhân dịp sư huynh ta đi ra ngoài mà trốn mất.”
Mọi người lại lần nữa tập thể há to miệng.
“Sư huynh ta vốn nghĩ là với thương thế của Trần Hảo như vậy, hắn sẽ sống không lâu nữa, cho nên cũng không có đi tìm hắn, thế nhưng lại không ngờ được, Trần Hảo không những không chết mà còn truyền lại phần cừu hận cùng chấp niệm với Luyện Ngục này cho đời sau.” Vô Sa thở dài: “Hắn bị tẩu hoả nhập ma nên thần trí cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng võ công hắn cũng đã rất tốt rồi. Hắn liền bị nhầm lẫn giữa Hoàng Kim cổ thành chân chính mà sư huynh ta nói với hắn cùng Long Phượng cổ thanh giả kia mà nói cho đời sau biết, bảo bọn họ đi tìm kiếm.”
Mọi người nhịn không được nhìn trời: “Cái tên Trần Hảo này cũng thật không đáng tin cậy đi, cái này chẳng phải là hại con cháu hắn tìm mất cả mấy đời mà vẫn là tìm phải cái Luyện Ngục giả sao?!”
“Phải cho đến khi trước lúc lâm chung, Trần Hảo ở trong hồi quang phản chiếu của mình mới ý thức được mình không đúng lắm, cứ như vậy chẳng phải sẽ hại con cháu hắn đi theo vết xe đổ của hắn sao, vì vậy hắn liền đem chuyện hắn gặp sư huynh ta nó cho nhi tử của hắn nghe, sau đó, đại khái vào khoảng hơn hai mươi năm trước…” Vô Sa hồi tưởng lại: “Có một nam nhân dẫn theo một nam hài đến trước cửa Sa Hải Tự của sư huynh ta.”
Mọi ngươi cau mày: “Nam nhân kia có thể là nhi tử của Trần Hảo, mà nam hài đó có lẽ chính là Trần Tu khi nhỏ.”
Mọi người không khỏi cảm thấy tò mò ——– Người của Trần gia tại sao lại muốn đưa Trần Tu đến bên cạnh Vô Trần đại sư chứ? Là sợ hắn sẽ đi lệch hướng mà muốn hắn được danh sư chỉ dạy lớn lên, hay là muốn hạ thủ từ chỗ của Vô Trần hoà thượng, để có thể tìm được Luyện Ngục chân chính?
Mà ở đây cũng không có ai ngốc, vụ án Long Phụng giết người xảy ra đã lâu như vậy, có thể thấy được Xích Luyện đường đã có từ lâu, truyền từ đời này sang đời khác, nói cách khác, Trần Tu được đưa đến bên cạnh Vô Trần đại sư là để tìm đầu mối về Long Phụng thành.
Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Vô Sa gật đầu một cái: “Đúng vậy, thế nhưng sư huynh của ta cũng không có quan tâm đến chuyện này, năm đó hắn liền nhận Trần Tu làm đồ đệ, người Trần gia thù hận quá sâu lại cố chấp với võ học, cho nên sư huynh muốn độ hoá hắn, đáng tiếc …..” Vừa nói Vô Sa lại nhìn Trần Tu một cái: “Ngươi vẫn cứ chấp mê bất ngộ a.”
Trần Tu ngẩng đầu lên, cười lạnh: “Hắn vốn dĩ cũng không có muốn nhận ta làm đồ đệ!”
Vô Sa cau mày: “Sư huynh của ta vô cùng thương yêu ngươi, tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?”
Trần Tu đột nhiên nhìn về phía Lâm Dạ Hỏa: “Nếu không phải như vậy, tại sao hắn thà dẫn theo một tiểu hài đồng ba tuổi đi vào Luyện Ngục, cũng không chịu dẫn theo ta đi?!”
Tất cả mọi người cùng sửng sốt, ngay sau đó đều đồng loạt nhìn Lâm Dạ Hỏa, ý là ———- Ngươi đã từng đi vào Luyện Ngục sao?
Thiên Tôn cùng Ân Hầu sờ cằm: Nga? Thì ra Lâm Dạ Hỏa chính là con Phượng Hoàng trong truyền thuyết kia a?
Lâm Dạ Hỏa thì nghiêng nghiêng đầu, hắn hoàn toàn không có ấn tượng a.
Vô Sa dở khóc dở cười, lắc đầu nói: “Ai, sai lầm thật lớn a …. Nghiệt duyên sao?”
Mọi người đều không hiểu mà nhìn Vô Sa.
Ân Hầu liền đưa tay vỗ vỗ cái bụng tròn vo của hắn, nói: “Ai, tên hoà thượng này, ngươi nói rõ ràng chút cho ta.”
Vô Sa gật đầu: “Năm đó sư huynh ta vì chuyện xử lý Luyện Ngục thế nào mà vô cùng đau đầu, Luyện Ngục này chỉ có thể giấu đi chứ không đủ sức phá huỷ hết, ngộ nhỡ thực sự có người khác đi vào, không phải là bi kịch năm đó lại tái diễn hay sao, thế nhưng người học võ bình thường về cơ bản đều không thể nào đi vào được Luyện Ngục, vào rồi thì chỉ có con đường chết mà thôi. Ban đầu sư huynh ta muốn vẽ một tấm bản đồ về Luyện Ngục, sau này nếu như có cao thủ muốn đi vào thì có thể dựa theo bản đồ đó mà đi, như vậy sẽ không làm tổn thương đến người vô tội. Thế nhưng, địa thế Luyện Ngục này quá phức tạp, vẽ ra cũng không thể vẽ rõ ràng được! Tốt nhất là có một người đi nhận đường, thế nhưng, hắn biết là mình đã sắp viên tịch rồi … Vì vậy hắn liền đi hỏi Ngân Yêu Vương.”
Thiên Tôn cùng Ân Hầu nhìn trời, không nói thêm gì khác mà chỉ đành hỏi: “Lão hồ đồ kia nói với hắn cái gì?”
Vô Sa nói: “Ngân Yêu Vương nói, có một gia tộc, người của gia tộc đó có thể tiến vào Luyện Ngục mà không hề gặp bất cứ tổn thương gì, đó cũng chính là hậu nhân của người Ba Tư chết trong Hoàng Kim cổ thành năm đó.”
Tất cả mọi người đều suy nghĩ một chút, cũng khó trách sao Trần Hảo lại nhầm lẫn giữa Hoàng Kim cổ thành và Long Phụng cổ thành, hai cái thành này quả thật đúng là rất loạn.
Có điều, nói như vậy tức là Vô Trần đại sư quả thật đã mang theo Lâm Dạ Hỏa tiến vào Luyện Ngục, như vậy … Tất cả mọi người đều quay sang nhìn Lâm Dạ Hỏa.
Vô Sa nhìn thần sắc của mọi người liền gật đầu một cái: “Người của gia tộc đó đều có Hoả phụng trong người, Hoả phụng ẩn trong thân, có người có ở cánh tay, bắp đùi, còn Tiểu Lâm Tử là ở trên lưng. Bình thường căn bản là sẽ không cách nào nhìn thấy, chỉ có khi nào tiếp xúc với lửa hoặc vận nội lực mới xuất hiện mà thôi.”
Mọi người lại một lần nữa sờ cằm mà nghĩ chuyện của Lâm Dạ Hỏa, nghĩ lại cũng đúng, tóc đỏ, mắt xanh, quả nhiên không phải người Trung Nguyên, thì ra là hậu duệ của người Ba Tư.
Lâm Dạ Hỏa cũng ngoẹo đầu ——– Có chuyện như vậy sao?
Trâu Lương có chút không hiểu, hỏi Vô Sa: “Mỗi lần hắn gặp mưa là đều nằm mơ, cũng là vì khi bé hắn đi qua Luyện Ngục cho nên mới khiến cho trí nhớ hỗn loạn?”
Vô Sa quay đầu lại, nhìn đồ đệ nhà mình: “Mỗi khi trời mưa ngươi đều gặp ác mộng sao?”
Khoé miệng Lâm Dạ Hỏa giật giật: “Con nhớ là đã hỏi qua ngài rồi! Ngài chỉ nói hươu nói vượn mấy câu, sau khi làm ra vẻ rất thâm sâu thì biến mất tăm luôn.”
Vô Sa há to miệng: “Có chuyện này sao?!”
Mọi người cùng than thở —— Qủa nhiên, cao thủ tuyệt thế đều rất không đáng tin cậy đi.
Vô Sa thấy Lâm Dạ Hỏa lại sắp nổi điên, vội vàng trấn an hắn, nói: “Ai nha, ngoan đồ, ngươi cũng biết sư phụ rất bận mà.”
“Đúng vậy, bận đi cùng tình nhân a!” Lâm Dạ Hỏa lườm hắn.
Mọi người có chút bất ngờ mà nhìn Đại hoà thượng kia, ý là ——— Không phải đâu? Ngài không phải là cao tăng đắc đạo sao?
Vô Sa vội vàng xua tay: “Ai nha, A di đà phật, không nên nói bậy a.”
“Bởi vì hắn là hậu duệ của người Ba Tư cho nên năm đó Vô Trần đại sư mới mang hắn vào Luyện Ngục a?” Triển Chiêu hỏi: “Chẳng lẽ ngày đó trời mưa, lại còn có sấm nữa sao?”
Vô Sa gật đầu: “Lúc tiến vào Luyện Ngục, chính là lúc trời mưa, sấm to nhất.”
Mọi người đều than thở, thì ra cơn ác mộng vây khốn Lâm Dạ Hỏa nhiều năm như vậy lại bắt nguồn từ nguyên nhân này.
Lâm Dạ Hỏa lại cảm thấy mình thật quá thiệt thòi, xem ra chẳng có chuyện đao to búa lớn gì liên quan đến mình hết, vô duyên vô cớ bị người ta dẫn đi nhận đường, mà nhận nửa ngày nhớ cái gì không nhớ lại đi nhớ những hình ảnh kinh khủng đến vậy.
Vô Sa lại nghiêng đầu gãi gãi. Bây giờ thì mọi người đã hiểu tại sao Thiên Tôn cùng Ân Hầu lại nói tính cánh Lâm Dạ Hỏa rất giống Vô Sa, cũng rất nhị hoá, có lẽ Vô Trần đại sư cũng chẳng khôn khéo gì đi.
“Vậy thì tại sao gia gia cùng phụ thân ta đều nói Vô Trần luôn nhắc đi nhắc lại cái gì mà “Phượng ẩn trong ngọc”?” Trần Tu đột nhiên ngẩng mặt lên hỏi Vô Sa: “Ta cũng nghe thấy hắn nói rất nhiều lần.”
Tất cả mọi người cùng gật đầu, tâm nói cái này đúng là không giống a, này phải nói là Phượng ẩn trong lưng hoặc Phượng ẩn trong thịt mới đúng a! Cái này chẳng có chút quan hệ nào với ngọc hết!
Vô Sa lại vô cùng bất đắc dĩ, nói: “Lúc sư huynh ta hỏi Ngân Yêu Vương, Tiểu Lâm Tử còn chưa có ra đời mà, cho nên cũng không biết là Hoả phụng này sẽ truyền trên mặt hay trên mông nữa, cho nên Ngân Yêu Vương chỉ nói là “Phượng ẩn trong thịt” mà thôi.” Vừa nói Vô Sa lại vừa có chút lúng túng: “Các ngươi cũng biết, người xuất gia là không được nói đến chữ “thịt”, hơn nữa như vậy rất dễ tạo ra phiền phức cho người trong tộc đó, cho nên mới dùng cách nói “Phượng ẩn trong ngọc” để thay thế.”
Mọi người dở khóc dở cười, tâm nói những người buôn ngọc khí kia chẳng phải lại vì vậy mà chết rất oan uổng hay sao? Có điều, nếu năm đó Vô Trần nói là Phượng ẩn trong thịt thì liệu hôm nay sẽ có rất nhiều người bán thịt chết hay không?
“Sư phụ ngươi không mang theo ngươi vào Luyện Ngục là bởi vì khi đó nội lực của ngươi căn bản sẽ không chịu được ảnh hưởng của Luyện Ngục.” Vô Sa nhìn Trần Tu một lát: “Hắn vốn dĩ cũng không muốn cho người Trần gia ngươi luyện tà công, mà loại công phu này sau khi luyện thành thì chỉ tăng thêm thống khổ mà thôi, hắn chỉ muốn ngươi hãy quên đi cừu hận để có được cuộc sống hạnh phúc.”
Lúc này vẻ mặt của Trần Tu cũng đã đờ đẫn: “Cuộc sống hạnh phúc sao? Ta chỉ muốn học võ công, chẳng lẽ hắn lại không biết ……”
“Hắn biết, lúc trẻ hắn còn cố chấp hơn cả ngươi.” Vô Sa nói: “Sở dĩ hắn mang theo Tiểu Lâm Tử đi nhận đường cũng là vì muốn dành đường lui cho ngươi, sau này nếu như ngươi thật sự chấp mê bất tỉnh, hơn nữa nếu như hữu duyên mà tìm được Luyện Ngục, Tiểu Lâm Tử có thể chỉ đường cho ngươi, chỉ cần có nó mang ngươi đi, ngươi cũng không cần vì muốn dò đường mà hại chết nhiều người nữa. Tiểu Lâm Tử là đồ đệ của ta, nội lực của hắn còn cao hơn ngươi, nếu như ngươi cần phải luyện qua cửa ải khó nào đó, cũng có thể để hắn so chiêu với ngươi, giúp nội công của ngươi càng tiến bộ. Chờ cho đến khi ngươi luyện xong cửa ải cuối cùng, ngươi cũng sẽ hiểu ra. Mà nếu ngươi không luyện xong, ngươi sẽ chết trong Luyện Ngục, như vậy, dù ngươi có không luyện thành, cũng không đến nỗi hại chết nhiều người, còn nếu như ngươi luyện thành, đó chính là phúc phận vô hạn của ngươi. Chỉ tiếc … sau khi ngươi rời khỏi Sa Hải Tự cũng chưa có trở về một lần, lúc hắn lâm chung ngươi cũng không đến tiễn đưa hắn, không nghe được lời dặn dò cuối cùng của hắn dành cho ngươi.”
Trần Tu mờ mịt nhìn Vô Sa, cùng không nói ra lời.
Lúc này, Lâm Dạ Hỏa lại nhớ đến một chút kí ức khi xưa, trong trí nhớ của hắn, Vô Trần Đại sư bá là một người vô cùng hoà ái, một đại hoà thượng rất có phong thái. Hình như có rất nhiều lần, Vô Trần ngồi chồm hổm xuống nói với hắn: “Sư bá có một đồ đệ, nó đi lạc đường, sau này nếu như nó muốn con giúp một tay, con nể mặt sư bá mà giúp nó a.”
Lâm Dạ Hỏa còn nhớ rõ khi đó hắn đã vỗ ngực đáp ứng, thế nhưng chuyện cách cũng quá lâu, hơn nữa khi đó Lâm Dạ Hỏa còn quá nhỏ, trí nhớ cũng không tốt cho nên đã quên mất một số chuyện.
Trâu Lương đột nhiên hỏi hắn: “Bây giờ nếu như cho ngươi vào Luyện Ngục, ngươi còn nhớ rõ đường không?”
Khoé miệng Lâm Dạ Hỏa giật giật, sau đó ngẩng mặt lên, có lẽ …….. Không nhớ.
Trần Tu chán nản mà bò trên đất, tổ tôn mình tìm lâu như vậy, cũng đã qua ba đời, thì ra lại đang tìm một cái Luyện Ngục giả, còn Luyện Ngục chân chính đã không thể nào tìm được nữa rồi.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi Vô Sa: “Bên trong Luyện Ngục, thực sự có lửa sao?”
Tất cả mọi người cùng sửng sốt, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Vô Sa nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, sau đó liền vỗ tay đánh bốp: “Ai nha, đây không phải là Tiểu Ngọc Đường sao!”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, khoé miệng mọi người cũng giật kịch liệt ——- Tiểu Ngọc Đường … Hoà thượng mập này phản ứng thật chậm.
“Ai nha, Ngọc Đường đã lớn thế này a? Còn nhớ Hoà thượng mập ta không?” Vô Sa nói xong liền muốn nhào qua ôm một cái.
Thiên Tôn đột nhiên ngăn hắn lại, chỉ Triển Chiêu bên cạnh: “Nhìn thấy không, Bé Mèo nhà Ân Hầu đó.”
Vô Sa há to miệng: “Ai nha!” một tiếng sau đó lại nhào qua, thật may là Ân Hầu đã kịp kéo cà sa của hắn, ngăn không cho hắn nhào đến ôm Triển Chiêu.
Lại nháo thêm một hồi nữa, Đại hoà thượng đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, vừa rồi ngươi hỏi trong Luyện Ngục có phải là lửa thật không a? Vậy ngươi cảm thấy nếu như không phải là lửa thì sẽ là cái gì?”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói: “Ta vẫn cảm thấy kỳ quái, tại sao lửa có thể tăng cường Hoả nội lực, thế nhưng cùng là một đạo lý giống nhau mà mấy Luyện Ngục giả kia lại khiến cho người ta tẩu hoả nhập ma….”
“Nga?” Đại hoà thượng cảm thấy hứng thú mà sờ sờ cái cằm mập mạp hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy là vì cái gì chứ?”
Bạch Ngọc Đường nói: “Luyện Ngục chân chính kia căn bản đều không có lửa.”
Tất cả mọi người cùng sửng sốt.
“Là ảo giác của Lửa mà thôi.” Bạch Ngọc Đường nói: “Là ảo giác khiến cho người ta cảm thấy nóng bỏng, cho nên người tiến vào tâm trí sẽ trở nên mơ hồ mà bệnh cuồng, nếu như nói bảy bảy bốn mươi chín cửa thì mỗi cửa hắn đều phải tự mình đấu tranh với chính mình, ở trong đó luyện tập để nâng cao nội lực, luyện đến cửa ải cuối cùng mới hiểu ra là vì hắn đã đánh bại được ảo giác ấy.”
“Hahaha…” Vô Sa ngửa mặt lên trời mà cười lớn, đưa bàn tay mập mạp ra mà vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường: “Không hổ danh là đồ đệ của Thiên Tôn, quả nhiên có tư chất của nhất phái tông sư a.”
Cười xong rồi Vô Sa liền gật đầu một cái, nói: “Sau khi sư huynh của ta qua đời, ta đã nghiên cứu rất nhiều năm, thật ra thì trong Luyện Ngục chân chính thực sự không hề có lửa. Căn cứ theo những gì sư huynh ta miêu tả, bốn bên vách tường của Luyện Ngục đều có một loại cỏ nhỏ màu đỏ, trông giống như điệp thảo, cả cây đều có màu đỏ.”
Công Tôn sau khi nghe xong liền nói: “Ai nha, đó có phải là HồngVu Thảo trong truyền thuyết không a?”
Vô Sa thiêu mi một cái: “Tiên sinh quả thật bác học đa tài.”
Triệu Phổ hỏi Công Tôn: “Hồng Vu Thảo là cái gì?”
“Đó là một loại Vu Thảo mà các Vu Cổ Tây Vực thường dùng để gạt người, vô cùng hiếm thấy, chỉ cần một chút xíu thôi cũng đủ khiến người ta sinh ra ảo giác nghiêm trọng. Loại cỏ này còn mang một mùi khét giống như mùi đồ vật bị cháy, chỉ cần ngửi phải là sẽ bị trúng độc, có không ít người là vì ngửi thấy mùi cỏ này mà trở nên điên cuồng. thế nhưng loại cỏ này cũng có giải dược, có một loại cỏ có tên là Hắc Vu Thảo, bên ngoài giống hệt Hồng Vu Thảo, nhưng mà nó có màu đen, loại cỏ này thường sinh trưởng ở những nơi có bụi Hồng Vu, mùi thơm ngát nhàn nhạt, người vừa mới bị điên cuồng do hít phải hương Hồng Vu Thảo mà hít vào được hương Hắc Vu Thảo thì sẽ thanh tỉnh lại ngay.” Công Tôn giải thích cho mọi người.
“Nga…” Triển Chiêu cũng đã hiểu: “Là dọc đường vào Luyện Ngục đều có trồng Hồng Vu Thảo, khiến cho cả đường đường vào người ta sẽ sinh ra ảo giác, thế nhưng đến ải cuối cùng sẽ đươc trồng thêm Hắc Vu Thảo để giả trừ độc tố, giúp cho người ta hoàn toàn thanh tỉnh a?”
“Mà hậu nhân của người Ba Tư đó, cũng chính là người có hình xăm hoả phụng trên người, có phải là do trời sinh đã không sợ Hồng Vu Thảo rồi cho nên mới có thể thoải mái ra vào Luyện Ngục?” Công Tôn sờ cằm: “Đúng là có rất nhiều người trời sinh đã có thể chống lại dược vật a.”
Lâm Dạ Hỏa lại chỉ chỉ cái mũi của mình, ý là ——- Nhưng rõ ràng là ta có thấy lửa mà. Hơn nữa, lúc hắn mới đi vào thực sự là đã thấy được ảo giác, bây giờ mới nhớ tới, ảo giác ấy rất hư ảo, y như trong ác mộng vậy.
Mọi người cùng liếc hắn một cái, Trâu Lương lại đột nhiên mà tới một câu: “Không thuần chủng đi …”
“Ngươi muốn chết a!” Lâm Dạ Hỏa trừng hắn.
Vô Sa lại đè đầu hắn lại, nói: “Sao ngươi lại có thể hung dữ thế a? Không phải người kia vừa mới cứu tính mạng ngươi sao, phải báo đáp thật tốt mới được!”
Lâm Dạ Hỏa bĩu môi.
Vô Sa rất khó khăn sờ sờ người mình cũng không sờ ra được vật gì đáng tiền, liền nói: “Cần cho ngươi chút quà gì tạ lễ đây a? Lão hoà thượng ta rất nghèo đó!”
Trâu Lương định khách khí nói mấy câu không cần đâu, thế nhưng lại nghe Lâm Dạ Hỏa nói một câu: “Hắn là người của con, đương nhiên là phải cứu con!”
……………………
Mọi người tập thể trầm mặc.
Trâu Lương lại sờ sờ mũi.
Vô Sa che lại miệng của Lâm Dạ Hỏa: “Ai nha, sao ngươi lại có thể ăn nói tuỳ tiện như vậy. A di đà phật, ngươi đã làm cái gì a? Đáng mắng đó!”
Vừa mới dứt lời, Vô Sa lại hỏi Trâu Lương: “Các hạ là ……….”
Trâu Lương cứ đơn giản tự giới thiệu mình một chút.
“Nga?!” Vô Sa vui vẻ: “Thì ra là Đại tướng quân a? Bổng lộc thế nào? Có nhà không?”
Trâu Lương thiêu mi một cái: “Bổng lộc rất tốt, có ngựa, có nhà, có sản nghiệp.”
Khoé miệng mọi người đều giật giật ——- Nói thật gọn gàng.
Vô Sa lắc lắc Lâm Dạ Hỏa, nháy mắt với hắn mấy cái ——– Không tệ a!
Lâm Dạ Hỏa giận đến độ muốn đi đạp hắn, sư phụ hắn càng ngày càng không có khí tiết.
Thật ra thì Lâm Dạ Hỏa nói Trâu Lương là “người của hắn” là bởi vì trước kia hắn đã in trên bả vai Trâu Lương một con hoả phụng, lúc đó hắn có nói qua mệnh Trâu Lương chính là của hắn, hắn cũng không hề có ý tứ khác.
Triệu Phổ lại rất nghiêm túc sờ cằm bên cạnh, từ lúc nào thì Trâu Lương đã biến thành người của Lâm Dạ Hỏa rồi? Hắn không phải là người của Triệu gia quân sao? Phản bội rồi à?
Lúc này Triển Chiêu lại đột nhiên vỗ vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường, chỉ Trần Tu trên mặt đất: “Hình như hắn có gì đó không ổn …”
Mọi người cùng nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Trần Tu tái nhợt.
“Không ổn.” Công Tôn nhanh chóng muốn chạy qua xem xét, thế nhưng …… chính lúc này, Trần Tu đã tự vẫn.
Công Tôn cau mày, đưa tay sờ vào tứ chi của hắn, sau đó lắc đầu với mọi người: “Tự đoạn gân mạch mà chết.”
Mọi người lại một lần nữa phải lắc đầu, Vô Sa than thở, niệm câu: “A di đà phật.”
Sau đó, Triệu Phổ liền phái người đi tiêu diệt Xích Luyện đường kia.
Đến Xích Luyện đường rồi mới phát hiện ra bên trong quả thực rất lớn, có điều người chết cũng không ít, chỉ còn dư lại một đám ô hợp. Mọi người dùng cát dập tắt lửa, sau đó bắt lại toàn bộ đồng đảng Xích Luyện đường, giải về Khai Phong phủ xử lý theo luật.
Mọi việc đều tiến hành rất thuận lợi ngoại trừ việc để cho Đồng Linh chạy mất.
Triển Chiêu đứng giậm chân trước cửa đại lao, địa lao này thủ vệ sâm nghiêm, sao lại để hắn chạy thoát chứ?
Trên tường địa lao bị thiêu thành một lỗ hổng, có lẽ hắn đã lợi dụng cây đuốc cạnh đó kết hợp với chút bột phấn hoặc lôi hoả đạn giấu trong cơ thể để phá tường địa lao, thật đáng tiếc là mọi người đã bỏ sót điều đó.
Đồng Linh khi rời đi còn lưu lại trên tường mấy câu nói ———— Bốn giao dịch ta sẽ đến thực hiện sau, sau này còn gặp lại.
Đồng thời, Vương Triều Mã Hán nói cho Triển Chiêu, bốn mai rùa bạc giấu trong phòng kho kia cũng đã biến mất.
Triển Chiêu lại tiếp tục giậm chân: “Giương đông kích tây a, thật quá khinh thường hắn rồi!”
Bạch Ngọc Đường liền kéo Triển hộ vệ đang tức giận tới Thái Bạch Cư ăn uống thật tốt để trấn an hắn.
Có điều mọi người cũng đã biết được điều gì đang chờ đợi Đồng Linh, những mai rùa bạc kia chỉ có thể dẫn hắn đến Long Phụng cổ thành, cũng chính là Luyện Ngục giả. Sau này hắn sẽ chết trong Luyện Ngục giả đó, hay bị tẩu hoả nhập ma giống như Trần Hảo khi xưa, tất cả còn phải xem tạo hoá của hắn thế nào.
Sau mỗi vụ án được phá giải, Bao đại nhân cũng sẽ phải xử lý cả đống chuyện, Công Tôn cùng Bao Duyên thì giúp hắn xử lý công văn, còn những người khác lại rất rảnh rỗi.
Trưa hôm nay, Bao đại nhân chính thức tuyên bố với mọi người, ngày mai sẽ lên đường đến Thường Châu phủ, đi điều tra chuyện tri phủ Thường Châu bị giết hại.
Lúc này, mọi người đều đến Thái Bạch cư ăn cơm.
Công Tôn mệt mỏi đến độ eo mỏi chân đau, Tiểu Tứ Tử lại bắt đầu đấm bóp cho hắn, những người khác thì vừa ăn vừa trò chuyện, bàn xem cần phải chuẩn bị những gì khi đến Thường Châu phủ. Triển Chiêu dù sao cũng là chủ nhà, hướng dẫn cho mọi người, tất nhiên, ở đó chỗ nào có đồ ăn ngon hắn luôn rõ nhất, rất lâu rồi không về quê cũ, hắn cũng vô cùng hưng phấn.
Rượu quá tam tuần, lại nghe thấy Long Kiều Quảng than vãn: “Thật vất vả a, vừa mới xong án này đã có một án khác, lại chẳng được nghỉ ngơi chút nào, muốn người ta lao lực chết sao, cứ làm việc không nghỉ ngơi như vậy sao trụ nổi …..”
Âu Dương Thiếu Chinh bất đắc dĩ mà gắp thức ăn ném vào bát cho hắn, bảo hắn nhanh ăn đi đừng có lắm lời nữa.
Có điều mấy lời than vãn này của Long Kiều Quảng lại rất được mọi người đồng tình.
Lâm Dạ Hỏa ôm tiểu cẩu mà đút cho nó ăn bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy, muốn người ta lao lực chết sao, lúc nào cũng phá án không tốt cho da.”
“Vậy ngươi không đi Thường Châu phủ sao?” Trâu Lương hỏi hắn.
“Đi a.” Lâm Dạ Hỏa nói: “Sư phụ ta cùng Thiên Tôn muốn đến Ma cung làm khách, ta cũng muốn đến đó chơi.”
Túc Thanh ở bên cạnh đỡ trán, Lâm Dạ Hỏa đã đem chuyện mình là Đường chủ Hoả Phụng đường quên mất không còn một mống rồi.”
“Nga? Ma cung a…….” Triệu Phổ nâng cằm nghĩ: “Nghe có vẻ rất lợi hại đó.”
Công Tôn chợt tò mò mà hỏi Bạch Ngọc Đường: “Sáng nay ta thấy Bạch Phủ kéo đi mấy cái mã xa cùng cả hai chiếc thuyền chứa đồ đến Thường Châu phủ …. đó là chứa những thứ gì a?”
Bạch Ngọc Đường bưng chén trà uống, nói với Công Tôn: “Không có a, ngươi hẳn là nhìn nhầm đi.”
Công Tôn lắc lắc đầu, nhìn nhầm sao? Hẵn rõ ràng nghe được hai nha đầu Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi đứng đó chỉ huy, còn nói cái gì mà “Sính lễ” nữa mà.
Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường một cái ——- Thần thần bí bí.
Bạch Ngọc Đường gắp cho hắn một đũa thức ăn vào bát, nói: “Ăn cơm đi, đừng đoán mò nữa.”
Triển Chiêu tiếp tục ăn cơm.
Lúc này, lại chợt nghe Tiểu Tứ Tử đột nhiên mà tới một câu: “Trước tiên chúng ta cứ đi tắm ôn tuyền đã đi?”
Tất cả mọi người cùng ngẩn người, đều nhìn nhau một cái, cảm thấy ——— Chủ ý này thật cũng không tệ a!
/379
|