Một đường tiến vào Thường Châu phủ là một đường dân chung vây xem đều đang tìm: “Triển Tiểu Chiêu đâu rồi?”
“Ai nha, năm đó rời Thường Châu phủ mới có mười sáu mười bảy tuổi a, lúc này cũng phải là chàng trẻ tuổi đẹp trai hơn hai mươi rồi đi.”
“Ở đâu a? Sao lại không thấy?”
“Khi nhỏ đã đẹp như vậy rồi, lớn lên chắc chắn sẽ vô cùng đẹp nữa a.”
“Khi còn nhỏ ta cũng vô cùng thích hắn!”
“Ở đâu a? Ta muốn gặp mặt a, không biết đã có người trong lòng chưa nữa.”
Một đám nha đầu thì đứng trên lầu cao mà kêu xuống bên dưới: “Triển đại ca!”
Khoé miệng mọi người cũng giật giật, tâm nói, Triển đại ca của các ngươi bây giờ đang bị mây đen cùng tai tinh chiếu phủ đây, các ngươi nhớ nắm thật chặt đồ trong tay các ngươi a, cẩn thẩn không có lại rơi xuống đập trúng đầu Triển đại ca của các ngươi đó.
…………………
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đang ôm Tiểu Tứ Tử trong mã xa, hỏi: “Miêu Nhi, ngươi chắc chắn là không muốn ra sao?”
Triển Chiêu cau mày: “Ừ….”
“Miêu Miêu, thúc về nhà rồi sao lại không đi ra?” Tiểu Tứ Tử đang nhai một thứ giống như ngọn cỏ mà hỏi hắn: “Thúc thiếu tiền người ta sao?”
Triển Chiêu nâng cằm rất khó xử mà nhìn Tiểu Tứ Tử, sau đó tò mò hỏi: “Cháu ăn cái gì đó?”
Tiểu Tứ Tử cười híp mắt: “Khổ qua khô.”
Mí mắt Triển Chiêu cũng run lên: “Khổ qua mà cháu còn có thể ăn vui vẻ như vậy sao?”
“Đã được ngâm đường, không còn đắng nữa nên ăn ngon.” Vừa nói Tiểu Tứ Tử lại rút ra một cái thật dài màu xanh trong bọc giấy đưa cho Triển Chiêu: “Thúc nếm thử không?”
Triển Chiêu đưa tay nhận một cái, nhai nha, sau đó lại thiêu mi: “Ừ, không tệ lắm nga, ngon ngon giòn giòn nữa.”
“Vâng vâng.” Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Có thể giải nhiệt đó, ăn thêm một chút nữa.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu nhờ được ăn mà quên mất ưu phiền, lại còn cùng Tiểu Tứ Tử thảo luận xem loại đồ nào cùng loại hoa quả ép khô nào ăn ngon mà cảm thấy bất đắc dĩ.
Cũng may là người bên ngoài rất nhiều, Bao đại nhân cũng rất đen cho nên cũng khiến dân chúng ngoài thành nghĩ ra, có thể là Triển Chiêu đi tra án hoặc làm việc gì đó quan trọng … cho nên cứ một đường đưa mắt nhìn một đội ngũ quan binh hùng tráng từ xa kéo dài đến tận cửa nha môn.
Bao Chửng vừa mới đến cửa đã chau mày, chỉ thấy trên cánh cửa vẫn còn vết máu, bên ngoài còn có mấy nha dịch vây quanh, xem ra là đã bảo vệ hiện trường rất tốt.
Mọi người cũng nhìn vào trong xem …. được a, toàn bộ phủ nha đều cảm nhận được một mùi máu tanh, khắp nơi đều là máu khô, gió lạnh còn thổi đến từng trận. Có điều, thi thể cũng đã được cất vào trong hầm băng dưới đất.
Công Tôn đi trước kiểm tra thi thể của Lưu tri phủ cùng vị đại phu nhân kia một chút, thế nhưng cũng không có phát hiện ra điều gì khác thường.
Giằng co một lúc, trời cũng sắp tối rồi, mọi người chưa ăn chưa uống cái gì, mà quan trọng nhất là chưa có chỗ ở, mấy trăm người này cũng cần phải an bài tốt, thế nhưng nha môn Thường Châu phụ lại là hiện trường hung án, chẳng lẽ lại ở đó?
Lúc này, Triển Chiêu liền vẫy tay với mọi người: “Hay là đến nhà ta ở đi.”
Tất cả mọi người cùng sửng sốt, đồng loạt xoay mặt nhìn Triển Chiêu.
Công Tôn sờ cằm: “Có thể cho mấy trăm người ở sao?”
“À… Chịu khó ở chật một chút chắc được….” Triển Chiêu ngẩng mặt ngẫm nghĩ.
“Oa, con muốn đến nhà của Miêu Miêu.” Tiểu Tứ Tử nhảy nhót bên cạnh nói.
“Gần thôi.” Triển Chiêu mang theo mọi người đi về phía nhà mình ……
Mọi người vòng qua mấy con phố, bởi vì Triển Chiêu phải dẫn đường cho nên không thể ngồi mã xa, có điều cả đường đi hắn đều dắt theo Tiểu Tứ Tử, mọi người cũng không hỏi gì hắn, có lẽ là hắn muốn hưởng chút tiên khí đây mà.
Quả nhiên, dọc đường đi Triển Chiêu đều phải chào hỏi khắp nơi, mà cách gọi cũng vô cùng lộn xộn, có người gọi là Triển Tiểu Chiêu, có người lại gọi Triển Tiểu Miêu, rồi cả Triển gia Tiểu thiếu gia, mà thú vị nhất lại có người gọi là Tiểu Miêu nhà họ Triển a.
Tất cả mọi người lại cảm thấy tò mò, Triển Chiêu là có duyên với mèo bao nhiêu a?
Cuối cùng, mọi người đến trước một toà tiểu trạch thì ngừng lại.
Triển Chiêu đưa tay gõ gõ cửa.
Mọi người cùng nhìn xung quanh một chút, cảm thấy đó chỉ là một ngôi tiểu lâu hai tầng tinh xảo, có điều đừng nói là ở mấy trăm người, dù là mấy chục người cũng chưa chắc chứa nổi.
Vì vậy, Bàng thái sư nhẹ nhàng vỗ vỗ Triển Chiêu: “Triển hộ vệ này, không cần miễn cưỡng …..”
Còn chưa nói hết lời, cánh cửa đã mở ra, có một lão đầu đi đến, vừa mới nhìn thấy Triển Chiêu đã vô cùng kích động: “A! Thiếu gia, ngươi thực sự trở về nhà rồi!”
Triển Chiêu gãi gãi đầu: “Phúc bá!”
Mọi người nghiêng đầu.
Triển Chiêu giới thiệu: “Đây là quản gia nhà ta, Phúc bá.”
Mọi người lại một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn tiểu lâu kia một chút, cảm thấy buồn bực ——- Chỉ một toà nhà nhỏ như vậy mà cũng cần quản gia a …….
“A, nhiều người như vậy a.” Phúc bá nhìn một chút.
Triển Chiêu gật đầu: “Có thể ở nhà cũ không?”
“Có thể, có thể, lúc trước ta đã quét dọn qua một lượt rồi.” Vừa nói Phúc bá vừa chạy vào phòng, đi lấy một chuỗi chìa khoá, dẫn theo đám người Triển Chiêu đến chỗ khác.
Mọi người lại nhìn toà tiểu lâu kia, nga, thì gia là chỗ ở của quản gia a, vì vậy lại cùng nhau đi theo Triển Chiêu tiến về phía trước.
Phúc bá rất khéo ăn nói, tất cả đều chào hỏi qua một lượt, lại khách khí với Bao đại nhân cùng Bàng thái sư mấy câu, nói cám ơn bọn họ đã chiếu cố Tiểu thiếu gia.
Mọi người cũng có chút buồn bực … này, còn phải đi bao xa nữa.
Đang nói chuyện, mọi người lại rẽ một cái, đến trước một đại môn.
Phúc bá đi lên trước mở cửa, nói với Triển Chiêu: “Có điều không có đủ người, có cần đi tìm thêm không?”
Không đợi Triển Chiêu lên tiếng, Bạch Ngọc Đường đã lắc đầu một cái, nói: “Không cần, chúng ta có dẫn người theo.”
Phúc bá gật đầu, mở hai cánh cửa đại môn ra, còn nói chuồng ngựa ở bên kia, nếu như không đủ thì phía sau còn có mã tràng, có điều cũng đã lâu rồi không có dùng đến, nếu như cần đóng quân doanh lại rất thích hợp.
Mà lúc này, ngoại trừ Bạch Ngọc Đường cùng Bao Chửng thì tất cả mọi người đều há to miệng, ngẩng mặt mà nhìn đại trạch trước mắt ……… Thật hoành tráng a!
Triển gia được xây dựng gần giống một trang viên, bên ngoài có tường vây thật lớn, xem ra cả con hẻm mà ban nãy bọn họ đi qua đều là bên ngoài tường viện Triển gia a.
Một lúc lâu sau, Tiểu Tứ Tử liền hỏi Công Tôn: “Phụ thân, nhà Miêu Miêu rất giàu sao?”
Công Tôn sờ cằm —- Nhìn dáng vẻ đích xác chính là đại phú gia a.
Bạch Ngọc Đường đứng cạnh hai người bọn họ, góp tới thấp giọng nói: “Phụ thân Triển Chiêu chính là thương gia nổi danh Thường Châu phủ, kinh thương rất lớn, có điều trước đây rất lâu đã cùng nương hắn ẩn cư rồi, cũng không quản thế sự.”
Mọi người cùng há to miệng.
“Thế nhưng, cứ nhìn Triển Chiêu thì một chút cũng nhìn không ra ….” Công Tôn cũng tò mò.
“Cũng khó trách a, hắn có thể không thường xuyên ở nhà, vẫn luôn ở tại Ma cung.” Triệu Phổ có chút ngạc nhiên, không biết phụ mẫu của Triển Chiêu có dáng vẻ thế nào.
Triển Chiêu đứng trước đại môn, toà nhà này khi còn nhỏ hắn thỉnh thoảng cũng về ở, thế nhưng vẫn không nhận được đường bên trong.
Triển Chiêu quay đầu lại, hỏi mọi người: “Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, cũng lâu rồi trong nhà chưa đốt bếp ….”
Chữ “bếp” hắn còn chưa nói xong thì Bạch Ngọc Đường đã đột nhiên kéo hắn một cái, những người khác cũng đưa tay ra, hình như cũng muốn kéo hắn.
Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường kéo khỏi bậc thềm, ngay sau đó lại nghe thấy một tiếng “oành” sau lưng.
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn mặt đất …. thấy được tấm biển viết chữ Triển phủ trên đỉnh đầu không biết do đã quá lâu không được tu sửa nên mục nát hay bị làm sao mà rơi xuống, vỡ thành hai mảnh.
“Ai nha.”
Lúc này Phúc bá cũng chạy đến: “Không bị rơi trúng chứ?”
Khoé miệng Triển Chiêu cũng giật giật.
Phúc bá đến nhặt tấm bảng hiệu lên, cau mày nói: “Ai nha, tấm bảng này cũng hỏng mất rồi.” Vừa nói lại vừa tìm người đem tất cả những bảng hiệu trong phủ cùng tất cả những đồ được treo lên kiểm tra hết một lượt, những thứ đó cũng đã lâu năm rồi, có khi đã bị mục nát, tốt nhất là tháo hết xuống chớ để lại rơi xuống bị thương người.
Mí mắt Triển Chiêu giật giật mà nhìn tấm bảng hiệu bị dập nát kia.
Tiểu Tứ Tử thì đang ôm mặt, Tiêu Lương ở bên cạnh bĩu môi: “Ai nha, cái này cũng không quá may mắn đi ….”
Bé còn chưa có dứt lời, lại nghe thấy tiếng Lâm Dạ Hỏa kêu la chửi rủa truyền đến, mà nhìn lại Lâm Dạ Hỏa, chỉ thấy hắn đang đứng dưới một mái hiên, hình như là bị một tổ chim rơi trúng.
Cả đầu Lâm Dạ Hỏa đầy cành cây cùng lông chim, hắn giận đến nhảy dựng.
Trâu Lương ở bên cạnh giúp hắn nhặt cành cây xuống.
Mọi người lại lặng lẽ mà nhìn Triển Chiêu một cái, bị ổ chim rơi xuống cùng lắm thì chỉ bẩn một chút, còn nếu như ban nãy Triển Chiêu bị tấm biển rơi trúng thì …..
Mọi người đang suy nghĩ thì thấy Bạch Ngọc Đường đưa tay bế Tiểu Tứ Tử lên, nhét vào trong tay Triển Chiêu.
Triển Chiêu không hiểu mà ôm Tiểu Tứ Tử cũng chẳng hiểu gì, Bạch Ngọc Đường thì vô cùng nghiêm túc nói: “Ôm chặt, không được buông tay.”
Triển Chiêu nhìn trời.
Nhà cũ Triển gia rất nhiều phòng, có một đại viện, bên ngoài cũng có khoảng mười gian phòng, rất thích hợp cho mọi người ở.
Phía sau quả nhiên có một bãi đất bằng vô cùng lớn, chuồng ngựa cũng có thể dùng được, chỉ cần thêm chút cỏ là tốt rồi. Âu Dương Thiếu Chinh mang theo binh mã đi cắm trại đóng quân, Long Kiều Quảng cùng Trâu Lương thì đem tất cả ngựa đến mã phòng. Trong viện cũng có mấy gian chuồng ngựa nhỏ, Hắc Kiêu cùng mấy con Bảo mã kia đều được nuôi ở đó, tránh cho bọn chúng khỏi phải ở mã tràng bắt nạt mấy con ngựa khác.
Chuẩn bị đơn giản một chút xong, mọi người liền chuẩn bị đi ăn cơm.
Bạch Phúc dẫn theo Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi đến mấy tửu điếm Triển Chiêu giới thiệu mua đồ ăn về, Triển Chiêu giới thiệu thì đương nhiên là có đồ ăn ngon.
Triển Chiêu cầm lên chén mỳ thập cẩm, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng ăn mỳ sau đó đi ngủ một giấc.
Vừa định ngồi xuống, Tiểu Tứ Tử còn đang đứng sau lưng hắn lại đột nhiên hai tay đỡ cái mông hắn.
Triển Chiêu ngẩn người, quay đầu lại thì thấy Tiểu Tứ Tử đang nháy mắt với hắn, nghiêm túc nói: “Không nên ngồi.”
Triển Chiêu không hiểu hỏi: “Tại sao a?”
Triển Chiêu ngoẹo đầu, hình như cũng không có rõ lắm, chỉ liếc cái ghế một cái …..
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng đạp cái ghế kia, rầm một tiếng, cái ghế vỡ tan.
Mọi người cũng hít một ngụm khí lạnh, đồng thời lại nghe thấy rầm một tiếng nữa, Lâm Dạ Hỏa ngồi phịch xuống mặt đất, hùng hùng hổ hổ chửi: “Má nó chứ, lão tử đây là vận xui theo mãn kiếp sao!”
Tiểu Tứ Tử liền kéo một cái ghế sang, nói với Triển Chiêu: “Thúc ngồi đây.”
Triển Chiêu ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cầm đũa lên chuẩn bị ăn mì.
Triển Chiêu cũng sắp chết đói rồi, mà trước mắt lại là chén mỳ thập cẩm quê nhà rất lâu rồi hắn không được ăn, cho nên chuẩn bị gắp đũa ăn, đột nhiên Tiểu Tứ Tử lại kéo lại tay áo hắn.
Triển Chiêu nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm chén mỳ.
Triển Chiêu há miệng, vẫn giữ vững tư thế giơ đũa như vậy không hề nhúc nhích, Bạch Ngọc Đường nhìn chén mỳ của hắn một chút … Không có gì.
Triển Chiêu nhẹ nhàng thả lỏng một chiếc đũa, lại nghe “tạch” một cái, một viên đá rơi vào trong bát mỳ của hắn.
Khoé miệng Triển Chiêu lại giật giật, viên đá này có hình dạng rất giống thịt bò …. cái này nếu như một ngụm ăn phải, không khéo cả hàm răng cũng rụng luôn.
Mọi người lại theo bản năng mà nhìn Lâm Dạ Hỏa, thấy hắn ăn rất thoải mái, Trâu Lương lại giơ đũa lên, cho vào trong bát hắn khuấy khuấy mấy cái, Lâm Dạ Hỏa hoảng sợ mà nhìn hắn, ý là ——— Ngươi làm cái gì đó?!
Trâu Lương thiêu mi một cái, tỏ ý không có đá.
Triển Chiêu cũng phải nuốt một ngụm nước bọt.
Tiểu Tứ Tử lại nhìn chén mỳ của hắn một chút, sau đó gật đầu một cái, nói: “Thúc ăn đi.”
Triển Chiêu ngoan ngoãn ăn mỳ, quả nhiên vô cùng thuận lợi.
Ăn xong mỳ rồi, Triển Chiêu vừa định đứng lên, Tiểu Tứ Tử đã kéo tay hắn lại.
Bạch Ngọc Đường cúi đầu, phát hiện vạt áo sau của Triển Chiêu bị vướng vào một cái đinh ở chân bàn.
Tiểu Tứ Tử giúp Triển Chiêu lấy vạt áo xuống.
Mọi người lại nhìn Lâm Dạ Hỏa, hắn ăn xong rồi, vô cùng vui vẻ mà chuẩn bị đi tắm rồi đi ngủ, cũng không có gặp thêm sự cố nào khác.
Tiểu Tứ Tử híp mắt mà nhìn Lâm Dạ Hỏa, Tiêu Lương liền hỏi bé: “Cận nhi, tên Lâm Hoả Kê kia còn gặp vận đen nữa không?”
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái: “Thúc ấy sẽ không gặp chuyện gì đâu a.”
Mọi người gật đầu một cái, có lẽ vận đen cũng có giới hạn thôi, Lâm Dạ Hỏa chỉ bị một bãi phân chim đụng trúng cho nên đã hết rồi, nói cách khác chính là, Triển Chiêu vẫn chưa có hết xui?
Triển Chiêu hỏi Tiểu Tứ Tử: “Có thể về phòng không?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu, Triển Chiêu liền xoay người cùng Bạch Ngọc Đường trở về phòng dọn dẹp hành lý, Tiểu Tứ Tử còn giám sát hắn thật chặt, mọi người ở phía sau cũng tò mò đi theo ——– Đây là chuyện gì a? Đại chiến của Bé Mập may mắn Tiểu Tứ Tử với Phân quạ xui xẻo sao?
Về đến phòng, Triển Chiêu đem bọc y phục để lên trên bàn, Tiểu Tứ Tử liền đưa tay ra…………
Có điều, tay bé quá ngắn cho nên không đỡ được, rất may mắn là Bạch Ngọc Đường vẫn luôn quan sát hành động của Triển Chiêu cho nên mới đưa tay ra đỡ vừa vặn ……….
Đồng thời, ngọn đèn dầu trên bàn đột nhiên đổ xuống ….. Bạch Ngọc Đường nhanh tay đỡ ngọn đèn ngay ngắn lại, nếu không y phục của Triển Chiêu có lẽ sẽ bị đốt sạch.
Triển Chiêu nơm nớp lo sợ mà đi đến mép giường, chuẩn bị tháo màn giường xuống giũ bụi, thế nhưng, hắn còn chưa kịp động đến màn giường Tiểu Tứ Tử đã kéo lại y phục của hắn.
Triển Chiêu vội vàng dừng tay lại …. chỉ thấy một con nhện đen thui to đùng từ trong màn bò ra, rơi xuống dưới đất … Tiểu Ngũ vừa với theo vào liền đập một cái, sau đó hất ra ngoài.
Triển Chiêu theo bản năng mà cố gắng nhịn cảm giác muốn giật giật khoé miệng, chuẩn bị đi tới tủ đồ để y phục.
Tại lúc hắn chuẩn bị mở ra, Tiểu Tứ Tử lại kéo hắn sang bên cạnh một cái, Triển Chiêu vội vàng lách người, lại nghe đến soạt một tiếng …….
Cánh cửa tủ, rơi ra một đống sách.
Triển Chiêu ngồi xổm xuống nhìn xem một chút, đều là sách của phụ thân hắn, có thể là để ở thư phòng không hết cho nên mới để ở nơi này của hắn.
Lúc này có hai tiểu tư đi vào đem toàn bộ sách ra ngoài, mấy nha hoàn thì kê lại tủ, sau lại giúp Triển Chiêu cất y phục.
Triển Chiêu cũng cảm thấy như vậy thật không có ý tứ lắm, liền nói: “Để ta, để ta …” Có điều hắn vừa mới đi đến trước tủ, Tiểu Tứ Tử lại kéo hắn, Triển Chiêu vội vàng lui về phía sau một bước, lại nghe thấy “bang” một tiếng.
Thì ra là, trên nóc tủ có một tượng phật …. lần này rơi xuống liền nát bấy.
Nha hoàn vội vàng đi lấy đồ quét dọn, còn Triển Chiêu thì lại há to miệng.
Bạch Ngọc Đường sờ cằm ngồi một bên nhìn, mọi người ở cửa cũng hai mặt nhìn nhau, lúc này bọn họ không biết là nên cảm khái cho xui xẻo của Triển Chiêu hay may mắn của Tiểu Tứ Tử nữa, hay nên nói là ….. Liệu đây có phải là năng lực biết trước tương lại của Tiểu Tứ Tử không, nếu vậy thì thật nguy hiểm.
Triệu Phổ sờ cằm: “Ai nha, mới như thế mà đã lợi hại vậy rồi, vậy trước kia Ngân Yêu Vương còn lợi hại thế nào a?”
Công Tôn thì lại cảnh giác nhìn bốn phía, ý bảo mọi người đừng có thể hiện quá rõ ràng như vậy, đây chỉ là vận khí mà thôi! Là vận khí! Không có liên quan gì đến việc biết trước tương lai hết.
Cuối cùng thì cũng xong, cũng đã đến lúc đi tắm rồi đi ngủ.
Triển Chiêu lo lắng u sầu mà ngồi ở mép giường, sau khi Tiểu Tứ Tử giúp hắn buộc xong một bộ y phục thì nói: “Miêu Miêu, cháu về ngủ đây.”
Triển Chiêu nhìn Tiểu Tứ Tử: “Vậy liệu ban đêm thúc ngủ rồi có bị giường sập xuống đè chết không?”
“Sẽ không, không sao nữa rồi.” Tiểu Tứ Tử cười híp mắt vừa nói vừa vươn tay ra.
Triển Chiêu liền ôm bé lên, Tiểu Tứ Tử cũng ôm cổ hắn mà hôn lên mặt hắn một cái, lại cọ cọ hắn hai cái sau đó liền xuống giường, chạy ra ngoài.
Công Tôn bế Tiểu Tứ Tử nhìn trong phòng, cảm thấy liệu có cần để Tiểu Tứ Tử ở lại ngủ cùng Triển Chiêu một đêm không, đỡ cho hắn đêm ngủ còn xảy ra sự cố gì. Có điều Tiểu Tứ Tử đã rất chắc chắn mà nói không sao, vì vậy Công Tôn cùng Triệu Phổ liền mang theo nhi tử về.
Triệu Phổ cũng hiếu kỳ hỏi Tiểu Tứ Tử: “Sao con biết trong tủ có sách và những đồ khác sẽ rơi xuống?”
Tiểu Tứ Tử vươn bàn tay nhỏ bé ra sờ sờ cái cằm mũm mĩm, hình như bé cũng không biết, bé chỉ là cảm thấy nguy hiểm, hơn nữa cảm nhận được nguy hiểm đến từ đâu mà thôi, lúc hiểu được thì đã kéo Triển Chiêu lại rồi.
Công Tôn cùng Triệu Phổ nhìn nhau một cái, nếu như thật sự biết trước tương lai, cũng không biết đây là phúc hay là hoạ nữa.
Triển Chiêu ngồi ở mép giường, ngồi một lát rồi lại đứng lên, ngửa mặt nhìn nóc nhà.
Bạch Ngọc Đường đang sửa sang lại y phục bên cạnh hắn, cũng dở khóc dở cười nhìn một con Mèo vừa mới bị kinh hoảng xong.
Triển Chiêu ngửa mặt nhìn một lúc lâu —— Trên nóc phòng không có đồ rơi xuống. Sau đó lại ra sau tấm bình phong đổ nước vào, dục dũng cũng không có rỉ nước.
Triển hộ vệ tắm xong đi ra, mặc y phục tử tế liền đến bên giường nằm xuống, cũng không có phát hiện ra bất cứ điều gì không ổn.
Cuối cùng, hắn đưa tay sờ sờ mép giường, sờ thấy thứ gì cứng cứng, lấy ra nhìn một cái, thì ra là một thỏi bạc.
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Bạc của ngươi sao?”
Bạch Ngọc Đường vừa tắm xong, đang lau tóc đi ra, khó hiểu: “Cái gì?”
Triển Chiêu liếc thấy túi tiền của Bạch Ngọc Đường đặt ở đầu giường, lại nhìn bạc trong tay mình một chút, hắn chợt nhớ tới, có thể là tiền ai đó mừng tuổi hắn khi nhỏ, sau đó liền bị rơi vào trong đệm chăn mà hắn không biết.
Triển Chiêu thoải mái mà nằm xuống, cọ cọ gối đầu, cảm thấy thật sảng khoái.
Cọ thêm mấy cái nữa, Triển Chiêu cảm thấy hình như trong gối đầu có thứ gì đó, đưa tay lấy ra, là một bao lì xì.
Triển Chiêu đột nhiên nghĩ tới, hình như có một năm đón tết ở đây, là tiền mừng tuổi Ân Hầu cho hắn.
Triển Chiêu cười híp mắt mà nhìn Bạch Ngọc Đường: “Đổi vận!”
Bạch Ngọc Đường cũng vui vẻ gật đầu, thở phào nhẹ nhõm nằm xuống ——— Xem ra, vận đen phân quạ đã mất hiệu lực rồi, hoặc cũng có thể là do uy lực của Bé Mập may mắn Tiểu Tứ Tử đi.
Triển Chiêu thì lại đầy tâm sự, yên lặng nằm xuống một chút, nằm ngủ một lát mà đã rời giường đến mấy lần, cho dù là đi quấy rối Ân Hầu một chút, hay là đi đào vò rượu chôn trong sân trước kia uống cùng Bạch Ngọc Đường, đên viện đối diện ăn chút mỳ nóng, tất cả đều vô cùng may mắn. Khi hắn đến quấy rối Ân Hầu liền phát hiện trong phòng hắn có một mảnh ngọc bội của mình khi bé giấu đi, lúc đào rượu uống lại phát hiện ra có hai ống đồng xu, còn nữa, khi đi ăn mỳ nóng lại vô tình ăn được hai quả trứng ……
Tóm lại là, quá nửa đêm Triển hộ vệ còn bò qua người Bạch Ngọc Đường vào trong nằm, năm xuống rồi còn tiện thể ôm cánh tay Chuột một cái, tâm tình hắn lúc này tốt cực kỳ, vừa nói câu: “Thật may mắn” lại vừa cọ cọ Bạch Ngọc Đường hai cái.
Bạch Ngọc Đường làm sao còn ngủ được nữa, nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu lại dụi dụi vào người hắn hai cái nữa: “Chia may mắn cho ngươi……..”
Hắn còn chưa có dứt lời, đột nhiên lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngồi phắt dậy, tiếng thét này là từ gia trạch bên kia truyền đến, có lẽ khá xa, lại là tiếng thét của nữ nhân.
Hai người khoác y phục chạy ra ngoài, đã nhìn thấy nha dịch cùng ảnh vệ gác đêm cũng đã chạy ra, ngay cả Bao đại nhân cũng tỉnh rồi, ra ngoài hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, Tử Ảnh trên mái nhà rơi xuống: “Tiếng thét truyền đến từ một tiểu lâu có tên là Xuân Mộc Lâu.”
“Lâm Xuân Mộc Lâu là cửa hàng gia cụ.’ Triển Chiêu nói: “Ông chủ ở đó có tên là Uông Lâm Xuân, là thợ mộc giỏi nhất thời này, trong tiểu lâu của hắn có bán rất nhiều đồ gia cụ do hắn làm ra, chuyên môn bán gương cùng dụng cụ trang điểm cho các tiểu thư.”
Tất cả mọi người đều chạy đến Lâm Xuân Mộc Lâu, vừa mới chạy vào đến cửa đã thấy có một thiếu niên đang ngồi khóc: “Sư nương chém chết sư phụ, sau đó, lúc sư nương đuổi theo chém ta thì bị ngã từ trên lầu xuống mà chết rồi …..”
Triển Chiêu cau mày, tiến lên gọi: “Tiểu Diệp.”
“Triển đại ca ….. Oa Oa …. Sư nương bị lệ quỷ ám rồi, thật là đáng sợ.”
Tiểu hài tử Tiểu Diệp nhìn thấy Triển Chiêu xong lại càng khóc lớn hơn, Công Tôn cũng nhanh đến xử lý vết thương cho hắn.
Tiểu Diệp tên là Diệp Toàn, là đồ đệ của Uông Lâm Xuân, vẫn sống cùng hai phu thê họ. Triển Chiêu biết hắn từ khi hắn còn rất nhỏ, phu thê Uông Lâm Xuân lại không có con cái, Diệp gia chuyên làm buôn gạo ở gần đó liền giao nhi tử cho hai người bọn họ, cũng là để cho hắn học được nghề mộc, sau này có thể kế thừa mộc lâu này, sống như người một nhà vậy.
Triển Chiêu ở bên ngoài an ủi Tiểu Diệp, Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ lại tò mò mà đi vào tiểu lâu kia. Quét mắt nhìn lầu dưới, chỉ thấy dưới cầu thang là một nữ nhân bị ngã gãy cổ, hai mắt nàng cũng trợn tròn trông vô cùng hung ác, y phục xốc xếch, tay cùng trước ngực đều đầy vết máu, ban cạnh tay còn là một con dao đầy máu, dáng vẻ vô cùng dữ tợn.
Bạch Ngọc Đường bất giác lại nghĩ đến vị chính thất của nhà Lưu tri phủ kia, hình như cũng có biểu lộ thế này, giống như lệ quỷ.
Triệu Phổ cau mày: “Hắc, lại thêm một người điên rồi a!”
Bạch Ngọc Đường nhìn chung quanh một chút, hỏi Triệu Phổ: “Có cảm giác quỷ dị không?”
Triệu Phổ gật đầu một cái, cũng nhìn xung quanh: “Sao chỗ này lại bài trí thế này? cho dù là người bình thường vào đây rồi có khi cũng nổi điên mất.”
Lúc này, Triển Chiêu cũng đi vào, vừa đến cửa đã nhìn thấy có thứ gì đó lắc lư, cho nên hắn lách người một cái.
Mà nhìn lại xung quanh …. chỉ thấy trong đại sảnh rộng lớn, bày đầy những bàn trang điểm đủ loại, trên mỗi bàn trang điểm ấy để có gắn một tấm gương, có loại gương đồng cũng có loại là lưu ly.
Có điều, trong cảnh tranh sáng tranh tối thế này, mặt gương lại phản chiếu ánh trăng biến thành màu bạc, sau đó, mặt gương lại soi chiếu thân ảnh của mọi người, có chút méo mó đầy quái dị.
“Ai nha, năm đó rời Thường Châu phủ mới có mười sáu mười bảy tuổi a, lúc này cũng phải là chàng trẻ tuổi đẹp trai hơn hai mươi rồi đi.”
“Ở đâu a? Sao lại không thấy?”
“Khi nhỏ đã đẹp như vậy rồi, lớn lên chắc chắn sẽ vô cùng đẹp nữa a.”
“Khi còn nhỏ ta cũng vô cùng thích hắn!”
“Ở đâu a? Ta muốn gặp mặt a, không biết đã có người trong lòng chưa nữa.”
Một đám nha đầu thì đứng trên lầu cao mà kêu xuống bên dưới: “Triển đại ca!”
Khoé miệng mọi người cũng giật giật, tâm nói, Triển đại ca của các ngươi bây giờ đang bị mây đen cùng tai tinh chiếu phủ đây, các ngươi nhớ nắm thật chặt đồ trong tay các ngươi a, cẩn thẩn không có lại rơi xuống đập trúng đầu Triển đại ca của các ngươi đó.
…………………
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đang ôm Tiểu Tứ Tử trong mã xa, hỏi: “Miêu Nhi, ngươi chắc chắn là không muốn ra sao?”
Triển Chiêu cau mày: “Ừ….”
“Miêu Miêu, thúc về nhà rồi sao lại không đi ra?” Tiểu Tứ Tử đang nhai một thứ giống như ngọn cỏ mà hỏi hắn: “Thúc thiếu tiền người ta sao?”
Triển Chiêu nâng cằm rất khó xử mà nhìn Tiểu Tứ Tử, sau đó tò mò hỏi: “Cháu ăn cái gì đó?”
Tiểu Tứ Tử cười híp mắt: “Khổ qua khô.”
Mí mắt Triển Chiêu cũng run lên: “Khổ qua mà cháu còn có thể ăn vui vẻ như vậy sao?”
“Đã được ngâm đường, không còn đắng nữa nên ăn ngon.” Vừa nói Tiểu Tứ Tử lại rút ra một cái thật dài màu xanh trong bọc giấy đưa cho Triển Chiêu: “Thúc nếm thử không?”
Triển Chiêu đưa tay nhận một cái, nhai nha, sau đó lại thiêu mi: “Ừ, không tệ lắm nga, ngon ngon giòn giòn nữa.”
“Vâng vâng.” Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Có thể giải nhiệt đó, ăn thêm một chút nữa.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu nhờ được ăn mà quên mất ưu phiền, lại còn cùng Tiểu Tứ Tử thảo luận xem loại đồ nào cùng loại hoa quả ép khô nào ăn ngon mà cảm thấy bất đắc dĩ.
Cũng may là người bên ngoài rất nhiều, Bao đại nhân cũng rất đen cho nên cũng khiến dân chúng ngoài thành nghĩ ra, có thể là Triển Chiêu đi tra án hoặc làm việc gì đó quan trọng … cho nên cứ một đường đưa mắt nhìn một đội ngũ quan binh hùng tráng từ xa kéo dài đến tận cửa nha môn.
Bao Chửng vừa mới đến cửa đã chau mày, chỉ thấy trên cánh cửa vẫn còn vết máu, bên ngoài còn có mấy nha dịch vây quanh, xem ra là đã bảo vệ hiện trường rất tốt.
Mọi người cũng nhìn vào trong xem …. được a, toàn bộ phủ nha đều cảm nhận được một mùi máu tanh, khắp nơi đều là máu khô, gió lạnh còn thổi đến từng trận. Có điều, thi thể cũng đã được cất vào trong hầm băng dưới đất.
Công Tôn đi trước kiểm tra thi thể của Lưu tri phủ cùng vị đại phu nhân kia một chút, thế nhưng cũng không có phát hiện ra điều gì khác thường.
Giằng co một lúc, trời cũng sắp tối rồi, mọi người chưa ăn chưa uống cái gì, mà quan trọng nhất là chưa có chỗ ở, mấy trăm người này cũng cần phải an bài tốt, thế nhưng nha môn Thường Châu phụ lại là hiện trường hung án, chẳng lẽ lại ở đó?
Lúc này, Triển Chiêu liền vẫy tay với mọi người: “Hay là đến nhà ta ở đi.”
Tất cả mọi người cùng sửng sốt, đồng loạt xoay mặt nhìn Triển Chiêu.
Công Tôn sờ cằm: “Có thể cho mấy trăm người ở sao?”
“À… Chịu khó ở chật một chút chắc được….” Triển Chiêu ngẩng mặt ngẫm nghĩ.
“Oa, con muốn đến nhà của Miêu Miêu.” Tiểu Tứ Tử nhảy nhót bên cạnh nói.
“Gần thôi.” Triển Chiêu mang theo mọi người đi về phía nhà mình ……
Mọi người vòng qua mấy con phố, bởi vì Triển Chiêu phải dẫn đường cho nên không thể ngồi mã xa, có điều cả đường đi hắn đều dắt theo Tiểu Tứ Tử, mọi người cũng không hỏi gì hắn, có lẽ là hắn muốn hưởng chút tiên khí đây mà.
Quả nhiên, dọc đường đi Triển Chiêu đều phải chào hỏi khắp nơi, mà cách gọi cũng vô cùng lộn xộn, có người gọi là Triển Tiểu Chiêu, có người lại gọi Triển Tiểu Miêu, rồi cả Triển gia Tiểu thiếu gia, mà thú vị nhất lại có người gọi là Tiểu Miêu nhà họ Triển a.
Tất cả mọi người lại cảm thấy tò mò, Triển Chiêu là có duyên với mèo bao nhiêu a?
Cuối cùng, mọi người đến trước một toà tiểu trạch thì ngừng lại.
Triển Chiêu đưa tay gõ gõ cửa.
Mọi người cùng nhìn xung quanh một chút, cảm thấy đó chỉ là một ngôi tiểu lâu hai tầng tinh xảo, có điều đừng nói là ở mấy trăm người, dù là mấy chục người cũng chưa chắc chứa nổi.
Vì vậy, Bàng thái sư nhẹ nhàng vỗ vỗ Triển Chiêu: “Triển hộ vệ này, không cần miễn cưỡng …..”
Còn chưa nói hết lời, cánh cửa đã mở ra, có một lão đầu đi đến, vừa mới nhìn thấy Triển Chiêu đã vô cùng kích động: “A! Thiếu gia, ngươi thực sự trở về nhà rồi!”
Triển Chiêu gãi gãi đầu: “Phúc bá!”
Mọi người nghiêng đầu.
Triển Chiêu giới thiệu: “Đây là quản gia nhà ta, Phúc bá.”
Mọi người lại một lần nữa ngẩng đầu lên nhìn tiểu lâu kia một chút, cảm thấy buồn bực ——- Chỉ một toà nhà nhỏ như vậy mà cũng cần quản gia a …….
“A, nhiều người như vậy a.” Phúc bá nhìn một chút.
Triển Chiêu gật đầu: “Có thể ở nhà cũ không?”
“Có thể, có thể, lúc trước ta đã quét dọn qua một lượt rồi.” Vừa nói Phúc bá vừa chạy vào phòng, đi lấy một chuỗi chìa khoá, dẫn theo đám người Triển Chiêu đến chỗ khác.
Mọi người lại nhìn toà tiểu lâu kia, nga, thì gia là chỗ ở của quản gia a, vì vậy lại cùng nhau đi theo Triển Chiêu tiến về phía trước.
Phúc bá rất khéo ăn nói, tất cả đều chào hỏi qua một lượt, lại khách khí với Bao đại nhân cùng Bàng thái sư mấy câu, nói cám ơn bọn họ đã chiếu cố Tiểu thiếu gia.
Mọi người cũng có chút buồn bực … này, còn phải đi bao xa nữa.
Đang nói chuyện, mọi người lại rẽ một cái, đến trước một đại môn.
Phúc bá đi lên trước mở cửa, nói với Triển Chiêu: “Có điều không có đủ người, có cần đi tìm thêm không?”
Không đợi Triển Chiêu lên tiếng, Bạch Ngọc Đường đã lắc đầu một cái, nói: “Không cần, chúng ta có dẫn người theo.”
Phúc bá gật đầu, mở hai cánh cửa đại môn ra, còn nói chuồng ngựa ở bên kia, nếu như không đủ thì phía sau còn có mã tràng, có điều cũng đã lâu rồi không có dùng đến, nếu như cần đóng quân doanh lại rất thích hợp.
Mà lúc này, ngoại trừ Bạch Ngọc Đường cùng Bao Chửng thì tất cả mọi người đều há to miệng, ngẩng mặt mà nhìn đại trạch trước mắt ……… Thật hoành tráng a!
Triển gia được xây dựng gần giống một trang viên, bên ngoài có tường vây thật lớn, xem ra cả con hẻm mà ban nãy bọn họ đi qua đều là bên ngoài tường viện Triển gia a.
Một lúc lâu sau, Tiểu Tứ Tử liền hỏi Công Tôn: “Phụ thân, nhà Miêu Miêu rất giàu sao?”
Công Tôn sờ cằm —- Nhìn dáng vẻ đích xác chính là đại phú gia a.
Bạch Ngọc Đường đứng cạnh hai người bọn họ, góp tới thấp giọng nói: “Phụ thân Triển Chiêu chính là thương gia nổi danh Thường Châu phủ, kinh thương rất lớn, có điều trước đây rất lâu đã cùng nương hắn ẩn cư rồi, cũng không quản thế sự.”
Mọi người cùng há to miệng.
“Thế nhưng, cứ nhìn Triển Chiêu thì một chút cũng nhìn không ra ….” Công Tôn cũng tò mò.
“Cũng khó trách a, hắn có thể không thường xuyên ở nhà, vẫn luôn ở tại Ma cung.” Triệu Phổ có chút ngạc nhiên, không biết phụ mẫu của Triển Chiêu có dáng vẻ thế nào.
Triển Chiêu đứng trước đại môn, toà nhà này khi còn nhỏ hắn thỉnh thoảng cũng về ở, thế nhưng vẫn không nhận được đường bên trong.
Triển Chiêu quay đầu lại, hỏi mọi người: “Chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, cũng lâu rồi trong nhà chưa đốt bếp ….”
Chữ “bếp” hắn còn chưa nói xong thì Bạch Ngọc Đường đã đột nhiên kéo hắn một cái, những người khác cũng đưa tay ra, hình như cũng muốn kéo hắn.
Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường kéo khỏi bậc thềm, ngay sau đó lại nghe thấy một tiếng “oành” sau lưng.
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn mặt đất …. thấy được tấm biển viết chữ Triển phủ trên đỉnh đầu không biết do đã quá lâu không được tu sửa nên mục nát hay bị làm sao mà rơi xuống, vỡ thành hai mảnh.
“Ai nha.”
Lúc này Phúc bá cũng chạy đến: “Không bị rơi trúng chứ?”
Khoé miệng Triển Chiêu cũng giật giật.
Phúc bá đến nhặt tấm bảng hiệu lên, cau mày nói: “Ai nha, tấm bảng này cũng hỏng mất rồi.” Vừa nói lại vừa tìm người đem tất cả những bảng hiệu trong phủ cùng tất cả những đồ được treo lên kiểm tra hết một lượt, những thứ đó cũng đã lâu năm rồi, có khi đã bị mục nát, tốt nhất là tháo hết xuống chớ để lại rơi xuống bị thương người.
Mí mắt Triển Chiêu giật giật mà nhìn tấm bảng hiệu bị dập nát kia.
Tiểu Tứ Tử thì đang ôm mặt, Tiêu Lương ở bên cạnh bĩu môi: “Ai nha, cái này cũng không quá may mắn đi ….”
Bé còn chưa có dứt lời, lại nghe thấy tiếng Lâm Dạ Hỏa kêu la chửi rủa truyền đến, mà nhìn lại Lâm Dạ Hỏa, chỉ thấy hắn đang đứng dưới một mái hiên, hình như là bị một tổ chim rơi trúng.
Cả đầu Lâm Dạ Hỏa đầy cành cây cùng lông chim, hắn giận đến nhảy dựng.
Trâu Lương ở bên cạnh giúp hắn nhặt cành cây xuống.
Mọi người lại lặng lẽ mà nhìn Triển Chiêu một cái, bị ổ chim rơi xuống cùng lắm thì chỉ bẩn một chút, còn nếu như ban nãy Triển Chiêu bị tấm biển rơi trúng thì …..
Mọi người đang suy nghĩ thì thấy Bạch Ngọc Đường đưa tay bế Tiểu Tứ Tử lên, nhét vào trong tay Triển Chiêu.
Triển Chiêu không hiểu mà ôm Tiểu Tứ Tử cũng chẳng hiểu gì, Bạch Ngọc Đường thì vô cùng nghiêm túc nói: “Ôm chặt, không được buông tay.”
Triển Chiêu nhìn trời.
Nhà cũ Triển gia rất nhiều phòng, có một đại viện, bên ngoài cũng có khoảng mười gian phòng, rất thích hợp cho mọi người ở.
Phía sau quả nhiên có một bãi đất bằng vô cùng lớn, chuồng ngựa cũng có thể dùng được, chỉ cần thêm chút cỏ là tốt rồi. Âu Dương Thiếu Chinh mang theo binh mã đi cắm trại đóng quân, Long Kiều Quảng cùng Trâu Lương thì đem tất cả ngựa đến mã phòng. Trong viện cũng có mấy gian chuồng ngựa nhỏ, Hắc Kiêu cùng mấy con Bảo mã kia đều được nuôi ở đó, tránh cho bọn chúng khỏi phải ở mã tràng bắt nạt mấy con ngựa khác.
Chuẩn bị đơn giản một chút xong, mọi người liền chuẩn bị đi ăn cơm.
Bạch Phúc dẫn theo Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi đến mấy tửu điếm Triển Chiêu giới thiệu mua đồ ăn về, Triển Chiêu giới thiệu thì đương nhiên là có đồ ăn ngon.
Triển Chiêu cầm lên chén mỳ thập cẩm, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng ăn mỳ sau đó đi ngủ một giấc.
Vừa định ngồi xuống, Tiểu Tứ Tử còn đang đứng sau lưng hắn lại đột nhiên hai tay đỡ cái mông hắn.
Triển Chiêu ngẩn người, quay đầu lại thì thấy Tiểu Tứ Tử đang nháy mắt với hắn, nghiêm túc nói: “Không nên ngồi.”
Triển Chiêu không hiểu hỏi: “Tại sao a?”
Triển Chiêu ngoẹo đầu, hình như cũng không có rõ lắm, chỉ liếc cái ghế một cái …..
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng đạp cái ghế kia, rầm một tiếng, cái ghế vỡ tan.
Mọi người cũng hít một ngụm khí lạnh, đồng thời lại nghe thấy rầm một tiếng nữa, Lâm Dạ Hỏa ngồi phịch xuống mặt đất, hùng hùng hổ hổ chửi: “Má nó chứ, lão tử đây là vận xui theo mãn kiếp sao!”
Tiểu Tứ Tử liền kéo một cái ghế sang, nói với Triển Chiêu: “Thúc ngồi đây.”
Triển Chiêu ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cầm đũa lên chuẩn bị ăn mì.
Triển Chiêu cũng sắp chết đói rồi, mà trước mắt lại là chén mỳ thập cẩm quê nhà rất lâu rồi hắn không được ăn, cho nên chuẩn bị gắp đũa ăn, đột nhiên Tiểu Tứ Tử lại kéo lại tay áo hắn.
Triển Chiêu nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm chén mỳ.
Triển Chiêu há miệng, vẫn giữ vững tư thế giơ đũa như vậy không hề nhúc nhích, Bạch Ngọc Đường nhìn chén mỳ của hắn một chút … Không có gì.
Triển Chiêu nhẹ nhàng thả lỏng một chiếc đũa, lại nghe “tạch” một cái, một viên đá rơi vào trong bát mỳ của hắn.
Khoé miệng Triển Chiêu lại giật giật, viên đá này có hình dạng rất giống thịt bò …. cái này nếu như một ngụm ăn phải, không khéo cả hàm răng cũng rụng luôn.
Mọi người lại theo bản năng mà nhìn Lâm Dạ Hỏa, thấy hắn ăn rất thoải mái, Trâu Lương lại giơ đũa lên, cho vào trong bát hắn khuấy khuấy mấy cái, Lâm Dạ Hỏa hoảng sợ mà nhìn hắn, ý là ——— Ngươi làm cái gì đó?!
Trâu Lương thiêu mi một cái, tỏ ý không có đá.
Triển Chiêu cũng phải nuốt một ngụm nước bọt.
Tiểu Tứ Tử lại nhìn chén mỳ của hắn một chút, sau đó gật đầu một cái, nói: “Thúc ăn đi.”
Triển Chiêu ngoan ngoãn ăn mỳ, quả nhiên vô cùng thuận lợi.
Ăn xong mỳ rồi, Triển Chiêu vừa định đứng lên, Tiểu Tứ Tử đã kéo tay hắn lại.
Bạch Ngọc Đường cúi đầu, phát hiện vạt áo sau của Triển Chiêu bị vướng vào một cái đinh ở chân bàn.
Tiểu Tứ Tử giúp Triển Chiêu lấy vạt áo xuống.
Mọi người lại nhìn Lâm Dạ Hỏa, hắn ăn xong rồi, vô cùng vui vẻ mà chuẩn bị đi tắm rồi đi ngủ, cũng không có gặp thêm sự cố nào khác.
Tiểu Tứ Tử híp mắt mà nhìn Lâm Dạ Hỏa, Tiêu Lương liền hỏi bé: “Cận nhi, tên Lâm Hoả Kê kia còn gặp vận đen nữa không?”
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái: “Thúc ấy sẽ không gặp chuyện gì đâu a.”
Mọi người gật đầu một cái, có lẽ vận đen cũng có giới hạn thôi, Lâm Dạ Hỏa chỉ bị một bãi phân chim đụng trúng cho nên đã hết rồi, nói cách khác chính là, Triển Chiêu vẫn chưa có hết xui?
Triển Chiêu hỏi Tiểu Tứ Tử: “Có thể về phòng không?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu, Triển Chiêu liền xoay người cùng Bạch Ngọc Đường trở về phòng dọn dẹp hành lý, Tiểu Tứ Tử còn giám sát hắn thật chặt, mọi người ở phía sau cũng tò mò đi theo ——– Đây là chuyện gì a? Đại chiến của Bé Mập may mắn Tiểu Tứ Tử với Phân quạ xui xẻo sao?
Về đến phòng, Triển Chiêu đem bọc y phục để lên trên bàn, Tiểu Tứ Tử liền đưa tay ra…………
Có điều, tay bé quá ngắn cho nên không đỡ được, rất may mắn là Bạch Ngọc Đường vẫn luôn quan sát hành động của Triển Chiêu cho nên mới đưa tay ra đỡ vừa vặn ……….
Đồng thời, ngọn đèn dầu trên bàn đột nhiên đổ xuống ….. Bạch Ngọc Đường nhanh tay đỡ ngọn đèn ngay ngắn lại, nếu không y phục của Triển Chiêu có lẽ sẽ bị đốt sạch.
Triển Chiêu nơm nớp lo sợ mà đi đến mép giường, chuẩn bị tháo màn giường xuống giũ bụi, thế nhưng, hắn còn chưa kịp động đến màn giường Tiểu Tứ Tử đã kéo lại y phục của hắn.
Triển Chiêu vội vàng dừng tay lại …. chỉ thấy một con nhện đen thui to đùng từ trong màn bò ra, rơi xuống dưới đất … Tiểu Ngũ vừa với theo vào liền đập một cái, sau đó hất ra ngoài.
Triển Chiêu theo bản năng mà cố gắng nhịn cảm giác muốn giật giật khoé miệng, chuẩn bị đi tới tủ đồ để y phục.
Tại lúc hắn chuẩn bị mở ra, Tiểu Tứ Tử lại kéo hắn sang bên cạnh một cái, Triển Chiêu vội vàng lách người, lại nghe đến soạt một tiếng …….
Cánh cửa tủ, rơi ra một đống sách.
Triển Chiêu ngồi xổm xuống nhìn xem một chút, đều là sách của phụ thân hắn, có thể là để ở thư phòng không hết cho nên mới để ở nơi này của hắn.
Lúc này có hai tiểu tư đi vào đem toàn bộ sách ra ngoài, mấy nha hoàn thì kê lại tủ, sau lại giúp Triển Chiêu cất y phục.
Triển Chiêu cũng cảm thấy như vậy thật không có ý tứ lắm, liền nói: “Để ta, để ta …” Có điều hắn vừa mới đi đến trước tủ, Tiểu Tứ Tử lại kéo hắn, Triển Chiêu vội vàng lui về phía sau một bước, lại nghe thấy “bang” một tiếng.
Thì ra là, trên nóc tủ có một tượng phật …. lần này rơi xuống liền nát bấy.
Nha hoàn vội vàng đi lấy đồ quét dọn, còn Triển Chiêu thì lại há to miệng.
Bạch Ngọc Đường sờ cằm ngồi một bên nhìn, mọi người ở cửa cũng hai mặt nhìn nhau, lúc này bọn họ không biết là nên cảm khái cho xui xẻo của Triển Chiêu hay may mắn của Tiểu Tứ Tử nữa, hay nên nói là ….. Liệu đây có phải là năng lực biết trước tương lại của Tiểu Tứ Tử không, nếu vậy thì thật nguy hiểm.
Triệu Phổ sờ cằm: “Ai nha, mới như thế mà đã lợi hại vậy rồi, vậy trước kia Ngân Yêu Vương còn lợi hại thế nào a?”
Công Tôn thì lại cảnh giác nhìn bốn phía, ý bảo mọi người đừng có thể hiện quá rõ ràng như vậy, đây chỉ là vận khí mà thôi! Là vận khí! Không có liên quan gì đến việc biết trước tương lai hết.
Cuối cùng thì cũng xong, cũng đã đến lúc đi tắm rồi đi ngủ.
Triển Chiêu lo lắng u sầu mà ngồi ở mép giường, sau khi Tiểu Tứ Tử giúp hắn buộc xong một bộ y phục thì nói: “Miêu Miêu, cháu về ngủ đây.”
Triển Chiêu nhìn Tiểu Tứ Tử: “Vậy liệu ban đêm thúc ngủ rồi có bị giường sập xuống đè chết không?”
“Sẽ không, không sao nữa rồi.” Tiểu Tứ Tử cười híp mắt vừa nói vừa vươn tay ra.
Triển Chiêu liền ôm bé lên, Tiểu Tứ Tử cũng ôm cổ hắn mà hôn lên mặt hắn một cái, lại cọ cọ hắn hai cái sau đó liền xuống giường, chạy ra ngoài.
Công Tôn bế Tiểu Tứ Tử nhìn trong phòng, cảm thấy liệu có cần để Tiểu Tứ Tử ở lại ngủ cùng Triển Chiêu một đêm không, đỡ cho hắn đêm ngủ còn xảy ra sự cố gì. Có điều Tiểu Tứ Tử đã rất chắc chắn mà nói không sao, vì vậy Công Tôn cùng Triệu Phổ liền mang theo nhi tử về.
Triệu Phổ cũng hiếu kỳ hỏi Tiểu Tứ Tử: “Sao con biết trong tủ có sách và những đồ khác sẽ rơi xuống?”
Tiểu Tứ Tử vươn bàn tay nhỏ bé ra sờ sờ cái cằm mũm mĩm, hình như bé cũng không biết, bé chỉ là cảm thấy nguy hiểm, hơn nữa cảm nhận được nguy hiểm đến từ đâu mà thôi, lúc hiểu được thì đã kéo Triển Chiêu lại rồi.
Công Tôn cùng Triệu Phổ nhìn nhau một cái, nếu như thật sự biết trước tương lai, cũng không biết đây là phúc hay là hoạ nữa.
Triển Chiêu ngồi ở mép giường, ngồi một lát rồi lại đứng lên, ngửa mặt nhìn nóc nhà.
Bạch Ngọc Đường đang sửa sang lại y phục bên cạnh hắn, cũng dở khóc dở cười nhìn một con Mèo vừa mới bị kinh hoảng xong.
Triển Chiêu ngửa mặt nhìn một lúc lâu —— Trên nóc phòng không có đồ rơi xuống. Sau đó lại ra sau tấm bình phong đổ nước vào, dục dũng cũng không có rỉ nước.
Triển hộ vệ tắm xong đi ra, mặc y phục tử tế liền đến bên giường nằm xuống, cũng không có phát hiện ra bất cứ điều gì không ổn.
Cuối cùng, hắn đưa tay sờ sờ mép giường, sờ thấy thứ gì cứng cứng, lấy ra nhìn một cái, thì ra là một thỏi bạc.
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Bạc của ngươi sao?”
Bạch Ngọc Đường vừa tắm xong, đang lau tóc đi ra, khó hiểu: “Cái gì?”
Triển Chiêu liếc thấy túi tiền của Bạch Ngọc Đường đặt ở đầu giường, lại nhìn bạc trong tay mình một chút, hắn chợt nhớ tới, có thể là tiền ai đó mừng tuổi hắn khi nhỏ, sau đó liền bị rơi vào trong đệm chăn mà hắn không biết.
Triển Chiêu thoải mái mà nằm xuống, cọ cọ gối đầu, cảm thấy thật sảng khoái.
Cọ thêm mấy cái nữa, Triển Chiêu cảm thấy hình như trong gối đầu có thứ gì đó, đưa tay lấy ra, là một bao lì xì.
Triển Chiêu đột nhiên nghĩ tới, hình như có một năm đón tết ở đây, là tiền mừng tuổi Ân Hầu cho hắn.
Triển Chiêu cười híp mắt mà nhìn Bạch Ngọc Đường: “Đổi vận!”
Bạch Ngọc Đường cũng vui vẻ gật đầu, thở phào nhẹ nhõm nằm xuống ——— Xem ra, vận đen phân quạ đã mất hiệu lực rồi, hoặc cũng có thể là do uy lực của Bé Mập may mắn Tiểu Tứ Tử đi.
Triển Chiêu thì lại đầy tâm sự, yên lặng nằm xuống một chút, nằm ngủ một lát mà đã rời giường đến mấy lần, cho dù là đi quấy rối Ân Hầu một chút, hay là đi đào vò rượu chôn trong sân trước kia uống cùng Bạch Ngọc Đường, đên viện đối diện ăn chút mỳ nóng, tất cả đều vô cùng may mắn. Khi hắn đến quấy rối Ân Hầu liền phát hiện trong phòng hắn có một mảnh ngọc bội của mình khi bé giấu đi, lúc đào rượu uống lại phát hiện ra có hai ống đồng xu, còn nữa, khi đi ăn mỳ nóng lại vô tình ăn được hai quả trứng ……
Tóm lại là, quá nửa đêm Triển hộ vệ còn bò qua người Bạch Ngọc Đường vào trong nằm, năm xuống rồi còn tiện thể ôm cánh tay Chuột một cái, tâm tình hắn lúc này tốt cực kỳ, vừa nói câu: “Thật may mắn” lại vừa cọ cọ Bạch Ngọc Đường hai cái.
Bạch Ngọc Đường làm sao còn ngủ được nữa, nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu lại dụi dụi vào người hắn hai cái nữa: “Chia may mắn cho ngươi……..”
Hắn còn chưa có dứt lời, đột nhiên lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngồi phắt dậy, tiếng thét này là từ gia trạch bên kia truyền đến, có lẽ khá xa, lại là tiếng thét của nữ nhân.
Hai người khoác y phục chạy ra ngoài, đã nhìn thấy nha dịch cùng ảnh vệ gác đêm cũng đã chạy ra, ngay cả Bao đại nhân cũng tỉnh rồi, ra ngoài hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, Tử Ảnh trên mái nhà rơi xuống: “Tiếng thét truyền đến từ một tiểu lâu có tên là Xuân Mộc Lâu.”
“Lâm Xuân Mộc Lâu là cửa hàng gia cụ.’ Triển Chiêu nói: “Ông chủ ở đó có tên là Uông Lâm Xuân, là thợ mộc giỏi nhất thời này, trong tiểu lâu của hắn có bán rất nhiều đồ gia cụ do hắn làm ra, chuyên môn bán gương cùng dụng cụ trang điểm cho các tiểu thư.”
Tất cả mọi người đều chạy đến Lâm Xuân Mộc Lâu, vừa mới chạy vào đến cửa đã thấy có một thiếu niên đang ngồi khóc: “Sư nương chém chết sư phụ, sau đó, lúc sư nương đuổi theo chém ta thì bị ngã từ trên lầu xuống mà chết rồi …..”
Triển Chiêu cau mày, tiến lên gọi: “Tiểu Diệp.”
“Triển đại ca ….. Oa Oa …. Sư nương bị lệ quỷ ám rồi, thật là đáng sợ.”
Tiểu hài tử Tiểu Diệp nhìn thấy Triển Chiêu xong lại càng khóc lớn hơn, Công Tôn cũng nhanh đến xử lý vết thương cho hắn.
Tiểu Diệp tên là Diệp Toàn, là đồ đệ của Uông Lâm Xuân, vẫn sống cùng hai phu thê họ. Triển Chiêu biết hắn từ khi hắn còn rất nhỏ, phu thê Uông Lâm Xuân lại không có con cái, Diệp gia chuyên làm buôn gạo ở gần đó liền giao nhi tử cho hai người bọn họ, cũng là để cho hắn học được nghề mộc, sau này có thể kế thừa mộc lâu này, sống như người một nhà vậy.
Triển Chiêu ở bên ngoài an ủi Tiểu Diệp, Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ lại tò mò mà đi vào tiểu lâu kia. Quét mắt nhìn lầu dưới, chỉ thấy dưới cầu thang là một nữ nhân bị ngã gãy cổ, hai mắt nàng cũng trợn tròn trông vô cùng hung ác, y phục xốc xếch, tay cùng trước ngực đều đầy vết máu, ban cạnh tay còn là một con dao đầy máu, dáng vẻ vô cùng dữ tợn.
Bạch Ngọc Đường bất giác lại nghĩ đến vị chính thất của nhà Lưu tri phủ kia, hình như cũng có biểu lộ thế này, giống như lệ quỷ.
Triệu Phổ cau mày: “Hắc, lại thêm một người điên rồi a!”
Bạch Ngọc Đường nhìn chung quanh một chút, hỏi Triệu Phổ: “Có cảm giác quỷ dị không?”
Triệu Phổ gật đầu một cái, cũng nhìn xung quanh: “Sao chỗ này lại bài trí thế này? cho dù là người bình thường vào đây rồi có khi cũng nổi điên mất.”
Lúc này, Triển Chiêu cũng đi vào, vừa đến cửa đã nhìn thấy có thứ gì đó lắc lư, cho nên hắn lách người một cái.
Mà nhìn lại xung quanh …. chỉ thấy trong đại sảnh rộng lớn, bày đầy những bàn trang điểm đủ loại, trên mỗi bàn trang điểm ấy để có gắn một tấm gương, có loại gương đồng cũng có loại là lưu ly.
Có điều, trong cảnh tranh sáng tranh tối thế này, mặt gương lại phản chiếu ánh trăng biến thành màu bạc, sau đó, mặt gương lại soi chiếu thân ảnh của mọi người, có chút méo mó đầy quái dị.
/379
|