Long Đồ Án

Chương 293: Phong mỹ học viện

/379


Buôi học ban sáng kết thúc bằng cuộc hỗn loạn do Công Tôn gây ra.

Vốn dĩ các phu tử cũng đã bàn bạc rất tốt, đầu tiên cứ đánh phủ đầu người của Khai Phong Phủ đã, để họ biết rằng, không phải ai cũng có thể tùy tiện đến Thái học viện học đâu. Vậy mà, lý thuyết so với thực tiễn đúng là khác quá xa …. Cho đến buổi trưa, khi buổi học kết thúc, người bị đả kích lại không phải là người của Khai Phong Phủ mà là các đại tài tử của Thái học viện.

Sau khi Lâm phu tử kết thúc buổi đọc sách sáng sớm là đến giờ thư pháp của Vương phu tử.

Bạch Ngọc Đường vung bút một lần khiến cho cả đám học trò kia phát ngốc luôn. Ngay cả người được mệnh danh là Thư pháp vượt bậc Vương Kỳ cũng phải há to miệng mà phát ngốc.

Giờ học đàn Triển Chiêu ngồi ngủ gật, phu tử liền bắt hắn gảy một khúc.

Triển hộ vệ không biết đánh đàn, có điều trong Ma cung hẳn là có nhiều người cũng biết đàn, mà cũng không biết Triển Chiêu học cùng ai một khúc Ma âm, khúc nhạc này vừa đàn xong khiến cho toàn bộ học sinh đều đấm ngực giậm chân mà khóc rống.

Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ, cả đám người đều che tai mấy đứa nhỏ Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương, có chút đồng tình mà nhìn một đám học sinh cùng phu tử bị ma âm tàn phá.

Đến cuối buổi sáng có một tiết y dược.

Phu tử dạy y dược của Thái học viện là một lão lang trung tám mươi tuổi tóc đã bạc trắng, Trần Phu tử. Hắn đến giảng dược lý cho mọi người, ai ngờ Tiểu Tứ Tử lại có thể tìm ra được ba lỗi của hắn. Lão phu tử trèo lên băng ghế nói muốn tự vẫn. Cả một đám thư sinh nhào đến kéo hắn lại.

Vì vậy, một lần nữa ,Thái học lại đại loạn.

Cuối cùng, tiếng chuông kết thúc buổi học ban sáng cũng vang lên. Đám học sinh của Thái học kiệt sức mà gục luôn xuống bàn —— Cuối cùng cũng hết giờ rồi.

Đám người Triển Chiêu lại cười tươi rói mà hỏi mấy vị bạn học bị “hành hạ” đến thảm kia: “Bình thường các ngươi đều đến đâu ăn cơm vậy?”

Qua sự giới thiệu của mấy thái học sinh, mọi người mới biết được, thì ra Thái học viện còn có một cái phạn xá, nghe nói đồ ăn còn rất ngon.

Trong thái học viện nhiều công tử tiểu thư, không ít người còn có người nhà đến đưa cơm. Đi ra ngoài ăn phần lớn chủ yếu là ăn tối mà thôi. Thời gian ăn cơm trưa tương đối ngắn, cho nên hầu hết mọi người đều ăn trong phạn xá.

Đám người Triển Chiêu hăng hái bừng bừng mà chạy đến phạn xá trong truyền thuyết kia ăn cơm. Đến rồi mới biết, thật ra cũng không khác đại đường trong tửu lâu không bao nhiêu, cũng có tiểu nhị bận tới bận lui. Đương nhiên, người bận rộn nhất chính là những thư đồng mang cơm nước cho thiếu gia cùng công tử nhà mình.

Đám người Triển Chiêu cũng ngồi xuống, Vương Kỳ cùng Thuần Hoa cũng ngồi xuống theo. Vừa mới chọn món ăn xong đã thấy Triệu Lan lon ton chạy đến.

Trong phạn xá này không có bất cứ một cô nương nào hết, tất cả dù sao cũng đều là thiên kim tiểu thư, nam nữ cũng cần có những điều cấm kỵ.

………

Triệu Phổ vừa mới nhìn thấy Triệu Lan đã cau mày: “Sao ngươi lại chạy đến đây? Một chút dáng vẻ công chúa cũng không có.”

Triệu Lan quệt miệng, híp mắt nhìn hắn: “Con đến truyền tin đó.”

Mọi người tò mò hỏi: “Truyền tin gì?”

“Hoàng cô cô nói muốn mời cơm. Sáng nay cho người vào cung, bảo con nhắn lại cho Cửu thúc cùng người của Khai Phong Phủ.” Triệu Lan trả lời.

Triệu Phổ hơi sững sờ: “Đi đâu ăn?”

“Hạo Thiên Lâu.” Triệu Lan cười tươi rói: “Cô phụ mời được một trù tử mới, mời chúng ta tới thưởng thức mỹ thực.”

Triệu Phổ gật đầu một cái, hỏi: “Khi nào?”

“Tối mai.” Triệu Lan nói xong, đột nhiên liếc Tiểu Tứ Tử bên cạnh một cái, lại nhẹ nhàng ho khan.

Công Tôn đang đút canh gà cho Tiểu Tứ Tử, thấy nàng như có chuyện muốn nói lại thôi, liền hỏi: “Sao vậy?”

Triệu Lan lầm bầm: “Cái này …. Tiểu Tứ Tử a. Có muốn đến Thư viện Thấm Tâm cùng Huệ Lan chơi không a? Ở chỗ bọn tỷ có rất nhiều đồ ăn ngon, so nơi này còn ngon hơn nữa a.”

Mọi người ngẩn người, sau đó cũng hiểu được, ngoài miệng thì nói là đi truyền tin, nếu thực sự vậy thì Triệu Lan cũng chẳng cần tự mình đi một chuyến, cứ sai nha hoàn đi là được rồi. Đại khái là đám tỷ muội ở trong thư viện muốn gặp Tiểu Tứ Tử đi. Hai thư viện kia nam sinh không thể vào, thế nhưng Tiểu Tứ Tử hẳn là có thể đi. Cho nên Triệu Lan mới đến tìm cớ ôm đi.

Công Tôn nhìn Triệu Phổ một cái.

Triệu Phổ gật đầu, bên thư viện của nữ sinh bọn họ cũng không tiện đến, Triệu Lan chưa chắc đã nghe được cái gì. Không bằng cứ để cho Tiểu Tứ Tử đi thử một chút đi.

Công Tôn liền gật đầu với Triệu Lan.

Triệu Lan tiến đến, kéo Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đi, dẫn hai tiểu hài nhi đến hiến bảo cho đám tỷ muội kia của mình.

Đám người cũng đi rồi.

Đồ ăn cũng đã được đưa lên. Triển Chiêu liền hỏi Triệu Phổ: “Hoàng cô cô chính là Hoàng tỷ của ngươi sao?”

Triệu Phổ gật đầu, hình như cũng có chút khó hiểu: “Tại sao lại đột ngột mời cơm chứ?”

“Hơn nữa còn đi Hạo Thiên Lâu ….” Công Tôn nhìn mọi người một chút, ý là ——- Khả nghi.

Có điều ở đây còn có Vương Kỳ cùng Thuần Hoa, mà học sinh ở xung quanh cũng nhiều, cho nên mọi người cũng không tiện nói nhiều.

Lúc ăn cơm cũng vô cùng náo nhiệt. Những đại tài tử kia lúc nghỉ ngơi đúng là hoạt bát hơn lúc học nhiều.

Vương Kỳ cùng Thuần Hoa vừa ăn, vừa nhỏ giọng kể tình hình của Thái học sinh cho mọi người.

Bạch Ngọc Đường hỏi Vương Kỳ: “Người kia là ai?”

Vương Kỳ cùng Thuần Hoa nhìn về hướng Bạch Ngọc Đường chỉ, thấy hắn chỉ một thiếu niên ngồi ăn cơm một mình, liền nói cho hắn biết: “Hắn là Lam Thiểu Thiên.”

“Họ Lam sao?” Triệu Phổ suy nghĩ một chút: “Chất nhi của Lam Duyệt?”

Vương Kỳ gật đầu.

Mọi người nhìn nhau một cái. Lam Duyệt chính là Thượng thư Hình Bộ, lần này Hình bộ chết liền hai quan viên, xem ra Lam Duyệt cũng có chút nhức đầu đi.

Triển Chiêu hiểu được tại sao Bạch Ngọc Đường lại chú ý đến thiếu niên đó, là bởi vì lúc nãy khi Bạch Ngọc Đường hỏi mình có thấy được nhân ảnh ngoài cửa không, chính Lam Thiếu Thiên cũng đã tiến đến nói, có thấy được cũng không kỳ lạ, vì trong thư viện có quỷ.

“Thư viện này thực sự có quỷ sao?” Bao Duyên tò mò hỏi Thuần Hoa cùng Vương Kỳ.

Hai người nhìn nhau một cái, cau mày nói: “Đích xác là có tin đồn có quỷ, cũng có nhiều người nói là đã từng thấy qua quỷ ảnh, có điều, hai người chúng ta vẫn chưa từng thấy.”

“Ai, mỗi một thư viện đều có tin đồn có quỷ mà.” Bàng Dục vừa ăn vừa nói: “Trong đầu những học sinh Thái học này lúc nào cũng chỉ nghĩ đến nhất định phải thi đầu bảng, có người chết cũng không lạ.”

Vương Kỳ cùng Thuần Hoa gật đầu.

Bạch Ngọc Đường cau mày: “Thi không được là phải chết sao? Nghiên trọng như vậy? Không phải chỉ cần vào được Thái học là đã có được tiền đồ thật tốt rồi sao?”

“Đúng vậy.” Triệu Phổ cũng gật đầu, cảm thấy rất khó hiểu.

“Trường thi cũng giống như chiến trường a.” Công Tôn hình như có thể hiểu được tương đối: “Đều nói văn nhân khá là ủy mị a.”

“Vậy chuyện có quỷ đều là do những học sinh đã chết trước đó sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Hình như là vậy. Cái này ta cũng không có chắc chắn lắm. Các bạn học ở trong học liêu của Thái học viện rõ ràng hơn. Hơn nữa, những người gặp quỷ căn bản đều là những người sống trong học liêu.” Thuần Hoa nói: “Thiểu Thiên hình như cũng đã từng gặp phải, dù sao hắn cũng khá đặc biệt.”

Thuần Hoa vừa nói, Vương Kỳ cũng tiến đến thấp giọng bát quái: “Phụ thân của Thiểu Thiên, Lam Duyệt trước kia cũng là Thái học sinh. Tổ thượng nhà bọn họ vốn là dòng dõi Vu Sư ở Tây Nam, tất cả đều có thiên nhãn, cho nên mới thấy được yêu ma quỷ quái.”

“Thiên nhãn ý chỉ mắt âm dương sao?” Công Tôn tò mò hỏi.

Vương Kỳ cùng Thuần Hoa đều gật đầu.

Thuần Hoa gắp canh gà bất đắc dĩ nói: “Thật ra thì Thiểu Thiên cũng không bị ghét, tất cả mọi người đều thích hắn, chỉ là có chút đáng sợ mà thôi.”

Mọi người lại nhìn thiếu niên kia một chút, chỉ thấy hắn đang tự mình gắp cánh gà ăn. Còn đang ăn, ở bàn bên cạnh có người đi tới hỏi hắn: “Thiểu Thiên, có ăn tôm không?”

Lam Thiểu Thiên gật đầu một cái, lập tức liền có người sai một thư đồng mang một bát tôm đến cho hắn.

Thiểu Thiên nhìn mấy nam sinh kia mà cười híp mắt. Mấy người liền nhanh chóng bịp tai lại: “Đừng có nói mấy lời kỳ quái nữa.”

Thiểu Thiên cúi đầu ăn cơm tiếp.

“Nhìn cứ thần thần quỷ quỷ.” Triển Chiêu sờ cằm.

“Bình thường hắn đều rất gần gũi, rất thông minh cũng rất thú vị. Chỉ là có những lúc đột nhiên lại nói ra mấy câu dọa chết người ta.”

Vương Kỳ bất đắc dĩ: “Chẳng hạn như ngươi đang ăn cơm, hắn đột nhiên nói, cho người bên cạnh ngươi một miếng đi, hay là trên bả vai người có nửa khuôn mặt của tiểu hài nhi bám vào.”

Khóe miệng mọi người co giật, này đúng là muốn ăn đập thế nào a.

Triển Chiêu lập tức cảm thấy đây đúng là một trò mới có thể mang ra dọa Bạch Ngọc Đường, chẳng hạn như nói: “Trên lưng ngươi có một người đầy đất đang nằm, trên người rất bẩn …. Có khi Chuột này muốn điên mất đi.”

Bạch Ngọc Đường thấy cặp mắt Triển Chiêu đột nhiên sáng lấp lánh nhìn mình, đột nhiên có dự cảm xấu.

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường lập tức cảnh giác, liền cười mà dùng cùi chỏ nhẹ nhàng đụng vào hắn, ý là —— Làm gì nghĩ ta xấu như vậy chứ, ta chỉ nghĩ chút thôi mà, sẽ không nói vậy với ngươi đâu. Sau đó lại còn cố ý nhìn về phía bả vai Bạch Ngọc Đường một cái.

Bạch Ngọc Đường đã cảm thấy cả người chẳng tự nhiên chút nào.

Ở bên cạnh, Triệu Phổ bất lực mà nhìn Bạch Ngọc Đường, ý là —— Huynh đệ à, ngươi có cần nghĩ chút đối sách không? Làm gì bị chế phục đến không còn đường thoát như vậy chứ.

Bạch Ngọc Đường lần này cũng nghiêm túc nghiên cứu ý kiến của Triệu Phổ. Chẳng qua là —— Mèo này, ngoại trừ tương đối nhị một chút thì gần như không có bất cứ nhược điểm nào a. Khó đối phó.

“Vậy chuyện liên quan đến Khuất Trọng Viễn thì sao? Có đồn đại gì không?” Triển Chiêu hỏi.

Vương Kỳ cùng Thuần Hoa nhìn nhau một cái, cũng lắc đầu: “Những học sinh năm đó cũng nhiều người quá nổi danh, thế nhưng Khuất Trọng Viễn thì không thấy ai nhắc đến, mọi người chỉ nhớ đến Bao Đại nhân cùng Bát Vương gia.”

Mọi người lại tiếp tục vừa trò chuyện vừa ăn cơm.

Triển Chiêu cảm thấy không khí trong Thái học viện rất hòa hợp, liền nói: “Nội đấu rất mãnh liệt sao? Không nhìn ra đi!”

“Đương nhiên là nhìn không ra rồi.” Vương Kỳ gật đầu: “Bên ngoài sẽ không nhìn ra, nhưng mà từ bên trong nhìn thì …. Ai, dù sao cũng không có liên quan đến chúng ta, chúng ta cũng không có cái dã tâm này.”

Thuần Hoa cũng gật đầu, hắn học xong rồi còn phải đến quân doanh để giúp cữu cữu hắn. Mà Vương Kỳ thì lại một lòng một dạ muốn làm một thư pháp gia, cả hai đều không có tâm tư tranh gianh chức Trạng Nguyên kia.

Tất cả mọi người đêu cảm thấy có chút buồn cười, nơi đây phần lớn đều hậu nhân của quan lại, cũng không biết có phải bị ảnh hưởng của đời trên hay không mà mới tí tuổi đã bắt đầu âm thầm đấu đá cùng tính toán rồi.

“Đúng rồi, hắn là ai?” Triển Chiêu hất cằm về hướng một cái bàn xa xa, nơi đó có một thiếu niên đang ngồi ở đó, đã nhìn về chỗ này mấy lần rồi.

Thuần Hoa liếc mắt nhìn, cánh tay đụng Vương Kỳ một cái.

Vương Kỳ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đúng lúc thiếu niên kia nhìn sang, hai bên đối mắt, người nọ liền cười cười.

Vương Kỳ hơi sững sờ, có điều cũng gật đầu với hắn.

Người nọ liền đứng lên đi sang bên này.

Bao Duyên ngạc nhiên hỏi: “Người nào a?”

“Đường huynh của ta.” Vương Kỳ trả lời. Mọi người trong lòng đều hiểu —– Vị này chính là nhi tử của Vương Phong, Vương Vũ sao?

Vì vậy, mọi người lại bắt đầu quan sát thanh niên đang đến bên cạnh Vương Kỳ kia.

Tướng mạo cùng gia thế không tệ, nhìn ra được đúng là một người có học. Nhìn qua cũng không có thấy ngạo mạn vô lễ như lời đồn a.

“Các vị.” Vương Vũ vừa chắp tay với mọi người xong, liền quay sang hành lễ với Triệu Phổ: “Cửu Hoàng thúc.”

Triệu Phổ gật đầu một cái, hẳn là mình đã từng gặp mặt hắn một hai lần trong các yến hội Hoàng cung đi, có điều cũng không có quen, Triệu Phổ hắn dù sao cũng ít khi trở về Khai Phong Phủ, hình như đúng là nên gọi mình là Hoàng thúc.

Vương Vũ sau khi chào hỏi với mọi người rồi, khách khí mấy câu nữa rồi cũng rời đi.

Công Tôn có chút vô lực mà nhìn Triệu Phổ: “Hắn là nhi tử của Tỷ tỷ ngươi, sao ngươi lại làm như không quen biết hắn vậy?”

Triệu Phổ phất tay: “Ta có cả đống chất nữ chất nhi a, ta còn là Hoàng gia gia nữa a.”

Mọi người cũng hết nói.

“Hoàng tỷ ta cất giấu hắn rất kỹ, phu thê bọn họ từ trước đến nay đều không để ý đến chuyện cung đình.” Triệu Phổ nghiêm túc nói: “Cũng chính là kiêng kỵ.”

“Kiêng kỵ cái gì?” Mọi người tò mò.

Triệu Phổ nhìn trời.

Âu Dương cười cười: “Nương hắn là công chúa Hoàng thất tiền triều, hắn và Hoàng thượng là huynh đệ. Triệu thị luôn đề phòng huynh đệ mình….”

Vừa nói lại vừa nghe thấy Triệu Phổ “phốc” một tiếng, hình như cảm thấy rất buồn cười.

Mọi người lại hiểu được, đại khái chính là sợ chuyện tranh chấp Hoàng vị đi, đúng là cần kiêng kỵ cùng khiêm tốn mới là sáng suốt nhất.

“Vương Vũ kia đích xác cũng là Hoàng thân a.” Bàng Dục nói: “Có điều cũng là khác họ, cũng chẳng có chuyện gì, là phụ mẫu hắn quá cẩn thận mà thôi.”

“Hai ngươi bất hòa sao?” Triển Chiêu có chút bát quái hỏi Vương Kỳ, trọng điểm mà hắn chú ý thường rất khác với mọi người.

Vương Kỳ bĩu bĩu môi: “Cũng chưa tới mức bất hòa …”

“Người kia tâm cơ rất nặng.” Thuần Hoa bên cạnh giải thích bất bình cho Vương Kỳ: “Hắn luôn ỷ vào việc mình là Hoàng thân quốc thích mà lúc thì âm thầm, khi thì công khai làm một số chuyện để chứng minh mình mạnh hơn Vương Kỳ.”

“Nga?” Tất cả mọi người đều nhìn Vương Kỳ.

Vương Kỳ nhún vai một cái: “Thật ra thì vốn dĩ hắn cũng không phải người như vậy, chỉ là không biết tại sao, hình như gia gia không có thích hắn.”

“Vậy gia gia của ngươi có thương yêu nghĩa tử của mình, Vương Phong không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Vương Kỳ lắc đầu một cái: “Cái này ta cũng không rõ lắm. Hình như bá phụ chưa từng tới nhà chơi bao giờ. Ta lớn từng này mà cũng chỉ gặp hắn có mấy lần mà thôi, hơn nữa còn là gặp ở yến hội Hoàng cung. Vương Vũ thỉnh thoảng tới là do nội mẫu có lúc sẽ nhớ hắn, gọi hắn đến nhà dùng cơm.”

Triệu Phổ khẽ cau mày: “Ngươi nói là, Vương Phong chưa từng tới nhà ngươi?”

“Trong trí nhớ của ta thì chưa từng. Cũng không chắc lắm, dù sao thì không thường xuyên tới là chắc chắn.” Vương Kỳ thành thật trả lời: “Hơn nữa ….”

“Hơn nữa cái gì?” Mọi người đều cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ quái. Vương Thừa tướng thu nhận Vương Phong làm nghĩa tử, hắn mới có thể có được tương lai phi hoàng đằng đạt đến vậy. Vốn dĩ cần phải biết ơn mới đúng, sao lại không thường xuyên lui tới a? Cho dù đối với bên ngoài cũng không có lãnh đạm như vậy. Vậy chuyện này rốt cuộc là sao đây?

“Hình như gia gia cũng không thích có người nhắc đến hắn.” Vương Kỳ nói: “Nương ta thường xuyên nói với ta, đừng có ở trước mặt gia gia mà nhắc đến chuyện nhà bọn họ. Hôm đó ta nghe người ta nói ở Hạo Thiên Lâu chơi rất vui, lúc về nhà mới hỏi Hạo Thiên Lâu là chỗ nào vậy. Kết quả bị gia gia tức giận đến độ đập vỡ cả cái ly, dọa chết người ta.”

Triệu Phổ thiêu mi, hiển nhiên là rất bất ngờ: “Tính tình lão Vương tốt như vậy mà cũng có lúc đập vỡ cái chén sao?”

Tất cả mọi người đều theo bản năng mà sờ cằm. Cảm thấy chuyện này rất có giá trị để mà bát quái đây.

Ăn cơm xong rồi, mọi người rời khỏi phạn xa, đi đến cửa Huệ Lan thư viện, đã gặp được Triệu Lan cùng hai nữ sinh khác dẫn Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương ra trả lại cho mọi người. Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương vừa đi vừa ăn lê. Tiêu Lương còn xách theo một cái thực hạp, xem ra là mang theo không ít điểm tâm trở về.

Sau khi đem Tiểu Tứ Tử giao cho Công Tôn rồi, bên cạnh Triệu Lan đột nhiên lại có nữ sinh chạy đến, đỏ mặt mà kín đạo đưa cho Triển Chiêu một thư gì đó, sau đó lại xoay người, chạy như chạy giặc mà đi mất.

Triển Chiêu có chút buồn bực, cúi đầu nhìn một cái, thì ra là một phong thư.

“Thứ gì a?” Những người khác đều hiếu kỳ.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nghiêm túc hỏi Triệu Lan: “Có phải cô nương kia có oan tình gì muốn tố cáo không?”

Khóe miệng Triệu Lan co giật, nói: “Đúng vậy, oan tình cực lớn đó, ngươi nhanh chóng xem chút đi.”

Triển Chiêu cả kinh, vội vàng mở thư ra đọc. Đọc rồi, lúng túng …. Thì ra là một bức thư tình. Mà nội dung trong thư viết còn vô cùng ý tứ đến mờ mịt nữa, không hổ danh là tài nữ trong thư viện viết. Văn chương thật hay a.

Triển Chiêu còn chưa kịp xem xong thư, lại cảm giác được bên cạnh mình có một cỗ hàn khí dâng lên, liền len lén nhìn một chút. Qủa nhiên, sắc mặt Chuột kia thật xấu.

“Khụ khụ.” Triển Chiêu đem thư đóng lại cẩn thận, trả lại cho Triệu Lan, ý là ——- Ta thật khổ a.

Triệu Lan xua tay: “Nàng chỉ muốn thổ lộ một chút lòng ái mộ ngươi mà thôi. Ngươi không để trong lòng. Nàng cũng biết ngươi có người yêu rồi rồi.”

Triệu Lan còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “người yêu” nữa.

“Nga…” Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm, cũng cảm giác được khí tức lạnh lẽo của Bạch Ngọc Đường bên cạnh cũng giảm đi được mấy phần. Triển Chiêu than thở: Nguy hiểm thật.

Còn đang suy nghĩ, một cô nương khác bên cạnh Triệu Lan cũng đi đến, trong tay còn xách theo cả một cái giỏ, bên trong cũng không biết là cái gì, nhét đầy cả giỏ. Cô nương này còn rất dũng cảm, đưa luôn cái giỏ cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường còn đang miểu Triển Chiêu a, tâm nói, con Mèo này thật đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt a …. Lại thấy trước mắt mình hiện ra một cái giỏ lớn.

Bạch Ngọc Đường theo bản năng cầm lấy. Cô nương kia nghiêm túc nói: “Ở đây còn rất nhiều oan tình nữa đó, thiếu hiệp cứ từ từ xem.” Nói xong liền cùng Triệu Lan chạy mất.

Hai người vưa vọt vào trong thư viện của nữ sinh, mọi người liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng hò hét không ngừng.

“Đã đưa chưa a?”

“Đưa rồi!”

“Có xem không a?”

“Hẳn là sẽ xem đi!”

“Nha aaaaa!”

Bạch Ngọc Đường theo bản năng cúi đầu nhìn, liền thấy là một giỏ đầy thư.

“Oa….” Vương Kỳ cùng Thuần Hoa đều góp lên lật lật, thấy tất cả đều là thư tình, liền cùng vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường: “Ngươi xong rồi a, ngày mai chính là địch nhân của toàn bộ nam sinh trong thư viện a.”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, đồng thời, cũng cảm thấy được một cỗ khí lạnh lẽo quen thuộc ập tới.

Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn một cái. Quả nhiên, chỉ thấy Triển Chiêu đang híp mắt mà nhìn hắn, ý là —— Ngươi là đồ con Chuột ghẹo hoa dính cỏ vô số a.

Lâm Dạ Hỏa thì giận đến giơ chân: “Không có lý nào a Lão tử đến một người ngưỡng mộ cũng không có a?”

Vừa mới dứt lời, lại thấy một nam sinh bên cạnh yên lặng đi tới, thấp giọng hỏi: “Cái này …. Tối nay ngươi có rảnh không …. Ai nha!”

Lời còn chưa dứt liền nhìn thấy ánh mắt của Trâu Lương ở đối diện, liền bị dọa sợ chạy đi mất.

Đang lúc loạn, lại thấy cả một đoàn thư đồng cùng nha hoàn cầm theo thư tình, khăn tay, sáo cùng tín vật chạy đến phân phát cho mọi người, dọa cho mọi người quá sợ hãi nhanh chóng chạy đi.

Triệu Phổ hết nói nổi: “Đám tài tử giai nhân này mỗi ngày đều nghĩ cái gì chứ?”

Công Tôn ôm lấy Tiểu Tứ Tử, muốn hỏi xem bé có hỏi thăm được gì ở thư viện của các cô nương không. Lại thấy Tiểu Tứ Tử ngoáy tai mà oán trách với hắn: “Phụ thân, các tỷ tỷ ấy thật đáng sợ. Con còn bị hỏi cho nói đến mỏi cả miệng nữa.”

Triển Chiêu tò mò: “Không phải bảo cháu đi hỏi thăm chuyện sao? Tại sao lại biến thành cháu nói rồi?”

Tiểu Lương Tử cũng quẹt miệng: “Đám tỷ tỷ kia đều là hoa si cả!”

Vừa nói bé còn vừa học theo giọng điệu của các cô nương mà mô phỏng: “Tiểu Tứ Tử a, Công Tôn tiên sinh giờ đã có ái nhân chưa nha?”

Mí mắt Triệu Phổ nhướng lên, nhìn Tiểu Tứ Tử, ý là —– Con trả lời thế nào?

Tiểu Tứ Tử quẹt miệng: “Đương nhiên là phụ thân có rồi!”

Công Tôn còn rất tò mò: “Phụ thân có ai?”

Tiểu Tứ Tử phiêu mắt nhìn Triệu Phổ một cái, nháy mắt với hắn rồi cười.

Triệu Phổ tâm tình thoải mái a.

“Ai là người được các nữ sinh hoan nghênh nhất?” Lâm Dạ Hỏa vẫn rất cố chấp vấn đề này, khoanh tay nghiêm túc hỏi Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử chỉ Bạch Ngọc Đường.

Mọi người ở đây đều yên lặng mà liếc Bạch Ngọc Đường một cái, sau đó cũng quay ngoắt mặt đi: “Phu thiển.”

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường co giật, đưa tay túm ngay được cổ áo phía trước của Triển Chiêu, ý là ——- Ai phu thiển?

Triển Chiêu vuốt cổ khó chịu —— Miêu gia ta cũng không có phu thiển giống mấy nữ sinh kia đâu ……

“Đúng rồi.” Tiểu Tứ Tử vỗ tay một cái: “Vừa rồi, các tỷ tỷ nói với con. Trong học liêu có quỷ quỷ!”

Tất cả mọi người cùng sửng sốt. Triển Chiêu đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử, hỏi: “Cháu có hỏi chuyện quỷ quỷ không?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu.

Tiểu Lương Tử cũng nói: “Này đừng nói chứ, còn rất đáng sợ nữa đi.”


/379

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status