Diệp Tinh đưa ra một kẻ hiềm nghi, không biết tên, không thấy mặt, tuổi không lớn lắm, lại mặc một thân áo xanh, một người thần bí cảm giác rất tà ác, hắn chỉ thấy được bóng lưng người đó mà thôi.
Triển Chiêu nghe vậy không khỏi liên tưởng đến người mình nghi ngờ lúc trước, luôn cảm thấy …. Hai người kia có quan hệ gì đó.
Chính lúc mọi người khó nghĩ nhất, đột nhiên lại nghe Dịch Hiền nói: “Đan Nghĩa Nhân đó, ta nhớ hắn cũng mặc y phục màu xanh.”
Mọi người sững sờ, nhìn hắn.
“Bây giờ nghĩ lại một chút, ta nghi ngờ hắn ngoại trừ việc hành động hắn rất khả nghi, còn là bởi vì bản thân hắn cũng khiến cho người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị.” Dịch Hiền cau mày: “Loại cảm giác này trước đây ta không biết là gì … nhưng mà được các ngươi nhắc nhở, đúng vậy, có thể nói là cảm thấy không giống người tốt lắm.”
Lúc này, Thanh Ảnh từ bên ngoài đi vào.
Triệu Phổ để đám người Thanh Ảnh ở lại theo dõi ĐanThiện trà trang kia, lúc này hắn đột nhiên chạy tới hẳn là có phát hiện gì đó.
“Vương gia.” Thanh Ảnh bẩm báo với Triệu Phổ: “Mỗi ngày vào sáng sớm Đan Thiện trà trang đều chuyển chút đồ ra bên ngoài, chúng ta phát hiện thứ được vận chuyển đó cũng không phải rau quả gì, ở cửa sau của trà trang đó thường chôn một ít các quả thối.”
“Vậy bọn họ vận chuyển cái gì?” Triệu Phổ hỏi.
“Bao gì đó như gạo, nhưng mà chúng ta cảm thấy nhẹ hơn gạo nhiều.” Thanh Ảnh trả lời: “Lúc vận chuyển có rớt một ít xuống đường, chúng ta đào cả đất chỗ đó về.”
“Tốt!” Công Tôn nhận lấy đồ Thanh Ảnh đưa tới nhìn.
Cái hộp kia đầy bùn đất, Công Tôn dùng một que gỗ thử một chút, sau đó gắp ra một thứ giống như hạt giống mang ra.
“Đây là cái gì?” Mọi người tò mò.
Công Tôn nhíu mày: “Hạt giống hoa.”
“Hạt giống?” Triển Chiêu hỏi: “Là loại hoa gì?”
Công Tôn lắc đầu một cái: “Chưa biết, cần phải trồng thử một cái, nhưng mà hạt giống hoa cũng đã được phơi khô, xem ra cần chuyển đi xa, hoặc là cất dùng dần.”
“Thứ mà ta thấy họ chở đi hôm đó cũng có thể là thứ này.” Dịch Hiền nói: “Nga …. Liệu có phải buôn bán giống hoa không a?”
“Cho dù buốn bán giống hoa cũng không cần thần bí lén lút như vậy.” Bạch Ngọc Đường nói: “Cũng đâu phải hoa vàng hoa bạc gì.”
Mọi người cũng cảm thấy vậy.
Công Tôn suy nghĩ một chút, nói: “Ta về nghiên cứu hạt giống hoa này một chút, sau đó tìm thời gian chúng ta đến gần chỗ sơn trang đó một chút, ta muốn kiểm tra lại xem.”
“Hay là để ngày mai đi?” Triển Chiêu nói: “Ta cũng muốn đến Ứng Thiên Phủ một chuyến, tìm hiểu xem Đan Nghĩa Nhân có liên quan đến vụ án này không.”
Diệp Tinh nói: “Ta cũng đi, ta đã nhìn thấy người kia có thể sẽ nhận ra.”
Tất cả mọi người gật đầu.
Lúc này, Bao đại nhân quay lại nhìn Tứ Thánh Tây Hải một chút.
Bốn lão đầu kia vẫn còn ủ rũ cúi đầu.
Bao đại nhân suy nghĩ môt chút, hỏi mọi người: “Lúc này tốt nhất là đừng để cho đối phương biết ta đã đoán được mưu kế của chúng, thứ nhất có thể khiến đối phương thiếu cảnh giác, thứ hai cũng tránh cho sinh sự đa đoan.”
Tất cả mọi người đều cho là phải, nhưng mà, điều này cần phải có Tứ Thánh phối hợp mới được.
Bao đại nhân định đứng lên, muốn đến nói lý với Tứ Thánh một chút.
Thiên Tôn lại kéo hắn ngồi xuống, ý bảo không cần hắn phải phiền toái như vậy, Thiên Tôn cứ thế đưa tay ra, ngoắc ngoắc Tứ Thánh: “Tắc Tắc.”
Tứ Thánh cấm ngữ, nhưng mà vẫn đi tới.
Thiên Tôn nói: “Biết có người hãm hại các ngươi không?”
Tứ Thánh nhìn nhau một cái, gật đầu.
“Vì vậy kế sách hiên nay chính là tương kế tựu kế, xem ra đối phương cao tay hơn các ngươi nhiều, nếu lúc này tha các ngươi trở về, hoặc là nói rõ ràng vụ án …. có thể đối phương sẽ nghĩ cách dồn các ngươi vào chỗ chết.”
Tứ Thánh gật đầu một cái, tỏ ý hiểu được.
Mọi người nghe xong cũng buồn bực ——- Lúc làm chuyện đứng đắn Thiên Tôn cũng rất biết suy luận a! Vì vậy theo bản năng mà nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cũng không cách nào giải thích được, có lúc hắn cũng không biết Thiên Tôn giả bộ hồ đồ hay là hồ đồ thật nữa, tóm lại là lúc thì nghiêm túc, lúc lại ngây ngô.
Thiên Tôn nhìn Tứ Thánh một chút: “Cần phải chịu phạt, phạt các ngươi ở Thiên lao.”
Khóe miệng Tứ Thánh co giật, nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn chống cằm: “Có bất mãn gì.”
Bốn người nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng chỉ có thể lắc đầu.
Tiếu Trường Khanh có chút áy náy mà nhìn ba huynh đệ của mình, tất cả đều tại mình hại bọn họ.
Thấy bốn người rất phối hợp, không chút phản kháng, mọi người cũng có chút bất ngờ.
Thiên Tôn chống cằm: “Nghe lời sớm chút không phải được rồi sao? Làm đi a, không làm nhất định chết đó!”
Ba người tiếp tục than thở.
Bao Đại nhân nói tiếp: “Ta nói, các ngươi nếu như vô tội đương nhiên là Bổn phủ sẽ không để các ngươi ngồi tù rồi. Nhưng vì kế sách lúc này, cần để các ngươi giả ngồi tù, một mặt cũng là vì an toàn của các ngươi, mặt khác cũng thuận tiện để dụ đối phương mắc câu, nhưng mà, trong khoảng thời gian này, các ngươi phải hoàn toàn biến mất …. Đến đâu mới được đây.”
Dịch Hiền hỏi: “Đến Ứng Thiên Phủ của ta đi?”
Mọi người suy nghĩ một chút, Triệu Phổ lắc đầu: “Tốt thì có tốt nhưng mà có chút xa, trên đường đi có thể gặp chuyện không hay, hơn nữa nhân lực Ứng Thiên phủ cũng có hạn.”
“Dứt khoát đào hố chôn đi.” Lam Hồ Ly hiến kế.
Tất cả mọi người có chút cấm ngữ nhìn nàng, chỉ thấy Lam Hồ Ly tiếp tục bưng chén trà lườm mấy người kia.
Lúc này, Triển Chiêu lại nói: “Cứ đến Hồng Anh Trại tránh chút đi?”
Mọi người sửng sốt, Tây Hải Tứ Thánh kia cũng sửng sốt.
Bao Đại nhân gật đầu một cái: “Hồng Anh Trại dễ thủ khó công, hơn nữa binh mã của Vương gia cũng gần đó, có thể nói là nơi an toàn nhất. Hơn nữa, dù đối phương có nghĩ thế nào đi nữa cũng không ngờ được là Tứ Thánh sẽ đến ở Hồng Anh Trại.”
Tứ Thánh muốn lắc đầu, Thiên Tôn lại liếc bọn họ một cái.
Tứ Thánh lại đành than thở.
“Cứ quyết định như vậy đi, các ngươi lát nữa ngồi mã xa của Công Tôn, theo chúng ta đến Hồng Anh Trại.” Triển Chiêu nói: “Đối với bên ngoài cứ nói là đã giam họ vào thiên lao rồi, đợi tra rõ tội mới nghiêm trị sau.”
Bốn người đành phải gật đầu, có điều vừa mới nghĩ tới phải ở Hồng Anh Trại, tâm bốn người đều rớt “thịch” một cái. Nhìn lại Ân Hậu vẫn thảnh thơi uống trà như cũ, cùng với …. Lam Hồ Ly đang ngồi bên cạnh Ân Hậu, vừa uống trà vừa cười xấu xa. Bốn người bọn họ đều có chung một dự cảm, cứ thế mà vào Hồng Anh Trại rồi, liệu có bị chỉnh chết không a?
Sau đó, Bao Đại nhân sai nha dịch diễn một tuồng kịch, lại đi trấn an tinh thần cho thôn dân một chút, nói là nhốt người vào thiên lao rồi sẽ nghiêm trị sau.
Dân chúng đều rất tin tưởng Bao Đại nhân, cảm thấy xử lý như vậy rất tốt liền rối rít tản đi.
Cô bé không còn nơi nương tựa kia, vì là nhân chứng quan trọng cho nên Bao Đại nhân giữ lại bên cạnh mọi người. Triển Chiêu đề nghị cũng dẫn cô bé đến Hồng Anh trại đi …. Hồng Anh Trại rất nhiều nữ, có thể cùng bé bầu bạn, nếu bé muốn ở lại cũng được, Ân Lan Từ rất thích thu dưỡng như cô nhi, đặc biệt là bé gái, vừa nuôi dưỡng vừa dạy học chữ, học công phu, còn chuẩn bị cả hồi môn mà gả chồng cho nữa.
Cô nương kia tên gọi Tiểu Vũ Nhi, mặc dù lúc này Tiếu Trường Khanh đã biết mình không phải là hung thủ hại chết cha nương bé, nhưng mà hắn vẫn luôn cảm thấy mình có nợ cô bé kia, cho nên hắn lén thương lượng với Triển Chiêu, trong thời gian này, để hắn chăm sóc cho Tiểu Vũ Nhi đi.
Triển Chiêu cảm thấy lão đầu này tuy có chút hồ đồ nhưng cũng là một danh môn chính phái, mà những lão nhân ở tuổi này thường khá cổ hủ, cũng khó trách sao trước đó hắn lại cố chấp đến vậy. Chỉ cần hắn chưa có giết người, Triển Chiêu liền cảm thấy hắn vẫn còn cứu được, thấy Tiểu Vũ Nhi cũng không có ghét hắn, vậy cứ để cho mấy lão đầu đó chăm sóc cho bé con đó đi. Mà nhắc tới cũng lạ, bốn lão quỷ này cô đơn cả một đời, đến lúc già rồi còn có thể xoay quanh một tiểu cô nương, coi như cũng có chuyện để làm, chăm trẻ con dù sao cũng còn tốt hơn chạy đi làm loạn khắp nơi nhiều.
Trước đó Triển Chiêu cũng đã nghĩ cách giải quyết triệt để những ân oán của Ân Hậu cùng người giang hồ, hắn muốn giải trừ thù oán, cũng muốn ngăn cản oan oan tương báo, như vậy, biện pháp tốt nhất chính là lấy đức báo oán đi, chặn hết tất cả ân oán ở đời này đi, để đời sau không còn phải dính dáng gì nữa đi. Vì vậy, đây không phải là cơ hội tốt nhất sao, Triển Chiêu nghĩ vậy liền quyết định đối đãi chân thành với bốn lão đầu cố chấp này, cũng tạo điều kiện cho họ có thể ở gần mà hiểu về Hồng Anh Trại cùng Ma cung hơn, hy vọng có thể thay đổi thành kiến của họ, cho họ thấy được những điều tốt đẹp hơn.
Diệp Tinh cũng muốn đến Hồng Anh Trại, hắn cũng rất thân quen với phụ mẫu Bạch Ngọc Đường cho nên mọi người đương nhiên là không cản, hơn nữa, hắn có quan hệ đặc biệt với Nhất Diệp phu nhân, lại là nhân chứng mục kích, cứ để hắn một mình ở lại Hứa quận cũng không được an toàn.
Mà Dịch Hiền lại muốn đến tìm huynh đệ Triển Thiên Hành của hắn ôn chuyện, cho nên …. Cả đám hùng hùng tráng tráng mà lên đường, trước khi trời quá tối thẳng tiến Hồng Anh Trại.
Trong Hồng Anh Trại vẫn náo nhiệt như vậy, ngoài cửa sơn trang quân binh đang nấu cơm, mấy Lão đầu, Lão Thái thái đang làm đồ ăn cho đám binh lính, hình như là trù nghệ cũng không tệ lắm.
Vừa mới tiến vào trại chính, tám nha đầu kia lại giống hệt sơn tước mà nhào ra, đặc biệt là Hỉ Nhi, cứ chốc chốc ôm chân Bạch Vân Phàm, lát lát lại ôm chân Hắc Kiêu, sau đó dắt hết cả đám bảo mã chạy đi cho ăn ngon.
Ân Lan Từ cùng Triển Thiên Hành cũng ra ngoài nghênh đón, hàn huyên đôi chút, giới thiệu một lát, mọi người đều vô cùng vui vẻ. Chính lúc này, màn xe phía sau vén lên, Tứ Thánh xuống xe.
“Á À!” Mấy nha đầu béo bắt đầu xắn ống tay áo: “Tự dâng đến miệng a!”
Triển Chiêu vội vàng ngăn mấy đứa lại, nói qua chuyện vừa xảy ra với Ân Lan Từ một chút.
“Vậy a ….” Ân Lan Từ gật đầu một cái, cũng không nói nhiều, không nóng không lạnh tới một câu: “Vậy thì ở đi.” Vừa nói vừa bảo mấy nha đầu đi chuẩn bị một nơi tĩnh lặng chút, còn không quên dặn dò một câu, không được gây sự với họ.
Mấy nha đầu bĩu môi dẫn bốn lão đầu đi.
Mọi người chuẩn bị cơm tối, hơn nữa còn bàn bạc ngày mai đến Ứng Thiên Phủ một chuyến.
Công Tôn đi nghiên cứu hạt giống hoa kia, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đi theo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu không hiểu nhìn hai cái đuôi phía sau: “Tiểu Tứ Tử, sao cháu không đi cùng Triệu Phổ?”
Tiểu Tứ Tử cười híp mắt: “Cửu Cửu đi với phụ thân rồi.”
Triển Chiêu có chút khó hiểu, Triệu Phổ cùng Công Tôn đều có ở nhà mà, sao Tiểu Tứ Tử lại không đi theo bọn họ chứ?
Nhưng mà Tiểu Tứ Tử cũng có chút tính toán riêng, gần đây bé phát hiện mỗi khi có mình ở đó, phụ thân bé cùng Triệu Phổ đều rất nghiêm túc, thế nhưng lúc không có mình ở đó, Công Tôn sẽ càng ỷ lại hơn, hôm đó bé có hỏi qua Bàng Thái sư một chút, Bàng Thái sư nói là vì cha bé da mặt mỏng cho nên gợi ý bé hãy để Công Tôn cùng Triệu Phổ ở riêng nhiều một chút, dần dần sẽ quen thôi.
Vì vậy, Tiểu Tứ Tử liền theo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử nghe bé phân tích, cảm thấy Thái sư nói rất đúng.
Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh thì bất đắc dĩ lắc đầu —— Tâm nói, chúng ta bên này cũng cần được ở riêng với nhau a …. Hay là cứ đề nghị Tiểu Tứ Tử đi theo Thiên Tôn hoặc Ân Hậu đi?
Mọi người trở lại viện, chỉ thấy Diệp Tinh cũng đi vào, nói: “Hồng Anh Trại này thật là xảo đoạt thiên công a. Triển huynh, trước khi ăn cơm có thể dẫn ta đi thăm quan chút không?”
Triển Chiêu bưng ly trà còn chưa kịp lên tiếng, Tiểu Tứ Tử đã đứng dậy, kéo Tiểu Lương Tử lại kéo Diệp Tinh đi: “Cháu dẫn thúc đi.”
Diệp Tinh ngẩn người, nhưng mà hai đứa nhỏ nhiệt tình như vậy, mình cũng không tiện cự tuyệt, vì vậy hỉ hả đi theo.
Lúc ra đến cửa, Tiểu Tứ Tử còn quay đầu lại trừng Bạch Ngọc Đường đang bưng chén trà ngẩn người.
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, sau đó cười, âm thầm gật đầu —— Qủa nhiên không có uổng công thương yêu nó a, con ngoan lắm!
Triển Chiêu chống má, hình như còn chút tiếc nuối mà thở dài: “Diệp Tinh chẳng phải thích lừa mèo nhà người ta sao? Có nên dẫn hắn đến ổ mèo không a, nếu như hắn có bản lĩnh lừa hết đám mèo kia đi rồi, vậy thì ta có thể đòi lại phòng rồi a!”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, đứng lên chuẩn bị đi tắm.
Triển Chiêu nhẹ nhàng kéo hắn một cái: “Làm gì phải lấy nước a, đi, ta dẫn ngươi đi tắm.” Nói xong Triển Chiêu liền gọi Hỉ Nhi tới, nói nàng cầm hai chiếc áo tắm đến, một cái màu trắng, hai người bọn họ muốn tắm.
Hỉ Nhi thích điên chạy đi, chẳng bao lâu mang theo thật nhiều đồ đến.
Trước tiên là giao hai chiếc áo choàng tắm cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ngoài ra nàng còn xách theo một cái thùng, trong thùng có khăn tắm, có có mấy con vịt gỗ nhỏ nhỏ xinh xinh.
Bạch Ngọc Đường cầm một con vịt gỗ lên hỏi Triển Chiêu: “Cái này dùng để làm gì?”
“Khụ khụ.” Triển Chiêu đưa tay đoạt con vịt lại: “Người ta thường cũng có một số thói quen a.”
Nói xong liền cứ thế lôi Bạch Ngọc Đường đi theo Hỉ Nhi.
Lần này Triển Chiêu dẫn Bạch Ngọc Đường lên mấy cây cầu treo, đi thẳng lên tầng cao nhất.
Đến tầng cao nhất Hồng Anh Trại mới nghe được thanh âm thác nước thật nhất, nước chảy ồn ã mênh mông.
Triển Chiêu dẫn Bạch Ngọc Đường vào một khu trang viên thật lớn, bốn bên đều có đình đài lầu các, được xây dựng vô cùng xảo diệu, cảnh vật cũng vô cùng thanh tĩnh, mọi âm thanh của thác nước cũng đã bị ngăn bên ngoài. Hai người vòng qua mấy hòn sơn thạch màu đen, chào hỏi với mấy con tiên hạc một chút rồi vòng đến một rừng trúc phía trước.
Bạch Ngọc Đường tinh tế quan sát mấy ngọn trúc tươi tốt, dạ theo quy luật nhất định mà thẳng hàng lớn lên, có khóm trúc được uốn thành hình cong, có khóm được uốn hình tròn.
Triển Chiêu tìm một khóm trúc hình tròn, mở một cánh cửa trúc ra, dẫn Bạch Ngọc Đường đi vào.
Thì ra bên trong có một ôn tuyền thiên nhiên, bên cạnh dục trì còn có lư hương, bàn trà, một tiểu đình cùng một gian phòng trúc nhỏ.
Triển Chiêu chỉ tiểu đình, nói: “Cái này dùng lúc trời mưa, đáng tiếc hôm nay không có mưa, lúc trời mưa tắm ôn tuyền với thích a.”
Hỉ Nhi đốt cho bọn Triển Chiêu một chút huân hương, châm một bình trà lạnh xong rồi đặt thêm ở đó chút điểm tâm rồi mới xách giỏ đi ra ngoài, còn không quên khép cửa lại giúp hai người nữa.
Triển Chiêu vào phòng thay áo choàng tắm, Bạch Ngọc Đường cầm áo choàng đứng ở cửa ngẩn người.
Triển Chiêu thấy hắn chậm chạp, liền vẫy hắn: “Đi vào nha, tắm xong còn ăn cơm tối nữa.”
“À….” Bạch Ngọc Đường cầm áo choàng tắm đi vào căn phòng nhỏ đó, chỉ thấy căn phòng này cực nhỏ, thật ra thì có thể từng người vào thay một, như vậy có vẻ hợp lý hơn.
Nhưng mà, Bạch Ngọc Đường cũng không có ý định đi ra, cứ đứng trong phòng mà thay y phục.
Hai người cùng chen chúc trong một không gian nhỏ hẹp như vậy, khó tránh được đụng chạm a.
Thực ra hai người rất nghiêm túc thay y phục, thỉnh thoảng còn thuận tiên phiêu ánh mắt qua ngắm vóc dáng người bên cạnh một chút, sau đó cũng phủ thêm áo choàng tắm. Chỉ mấy động tác cực kỳ đơn giảm mà hai người này làm chậm hơn bình thường rất nhiều, còn khó giấu được chút xíu hơi thở mập mờ khó nhịn nữa a.
Thay xong áo tắm rồi ngẩng đầu, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau ……
Cứ như vậy mà nhìn thẳng vào mắt nhau, cũng không phải cố ý đâu, nhưng mà không hiểu sao ….. cứ như bị hút vào nhau vậy.
Lúc này lại nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện truyền đến, là Triển Thiên Hành, Dịch Hiền cùng Bạch Hạ, hình như bọn họ đến khu nhà trúc khác cùng tắm ôn tuyền.
“Khụ khụ.” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều tỉnh hồn lại, cố gắng dứt khỏi ánh mắt nhau, nhìn ra ngoài nhà trúc.
Nhưng mà gần như hai người đồng thời, động tác cũng rất nhất tr mà hướng ra ngoài cửa …. Cùng bị khung cửa chặn lại. Hai người theo bản năng dựa lưng vào nhau, nhưng vẫn chật.
Hai người dở khóc dở cười, xoay người lại một cái, vẫn chật, nhưng là …. Lúc này là mặt đối mặt rồi.
Hai người vừa đối mặt đã gần như dính cả vào nhau rồi, bị ép giữa khung cửa, hai đôi mắt lại không cẩn thận dính lấy nhau.
Triển Chiêu lại cảm khái thêm lần nữa ——- Da Chuột thật đẹp a!
Bạch Ngọc Đường cũng than —- Da Mèo không tệ chút nào.
Hai vị đại hiệp lúc này cái gì cũng không nhớ, chỉ nhớ thưởng thức làn da rất đẹp của đối phương thôi.
Lúc này lại nghe thấy một trận tiếng cười nữa truyền đến, có điều lần này là của nữ nhân, hình như là Ân Lan Từ, Lục Tuyết Nhi, Bao phu nhân, cùng mấy di nương Hồng, Lam,Thanh, Hoàng cũng đến tắm thì phải.
“Khụ khụ” Hai người lại theo bản năng mà ho khan.
Triển Chiêu lui vào trong, đẩy Bạch Ngọc Đường ra ngoài, sau đó mình cũng đi ra.
Hai người đến bên dục trì, cởi áo choàng đi theo bậc thang xuống ôn tuyền.
Bạch Ngọc Đường còn rất cẩn thận, hình như đang thử xem nước có sâu không thì lại nghe Triển Chiêu nói: “Không sao đâu, ôn tuyền này là Miêu gia chuyên dụng, tuyệt đối thích hợp với vịt cạn.”
Vì vậy Bạch Ngọc Đường mới yên tâm lớn mật đi xuống, quả nhiên, nước rất cạn, ngồi xuống rồi cũng chỉ đến cổ mà thôi.
Triển Chiêu lấy mấy con vịt trong thùng gỗ ra, đặt lên mặt nước.
Bạch Ngọc Đường liền nhìn thấy mấy con vịt lập lờ trên dòng nước chảy, cứ thế …. trôi đi.
Triển Chiêu đưa tay vỗ vỗ mặt nước, dùng gợn nước để đẩy mấy con vịt bơi nhanh hơn. Hành động này thoạt nhìn có chút ngây thơ, nhưng mà cũng rất thoải mái, Bạch Ngọc Đường cũng vô thức mà thanh tĩnh lại, đồng thời, hắn đột nhiên nghĩ đến, có phải khi còn nhỏ Triển Chiêu cũng thường xuyên đứng trong dục trì mà chơi với một đám vịt gỗ như vậy không?
Còn đang thất thần, bên ngoài lại truyền đến tiếng nói, hình như Ân Hậu, Thiên Tôn, Lục Thiên Hàn cùng Vô Sa Đại sư cũng đến tắm.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi Triển Chiêu: “Miêu Nhi, bọn họ cũng chen chúc trong một căn phòng lúc thay đồ sao?”
“Khụ khụ ….” Triển Chiêu đang chơi với vịt con cho nên mặt để hơi thấp, gần mặt nước, lúc này đột nhiên nước bị vào mũi, ho khan mấy tiếng.
Bạch Ngọc Đường đưa tay vỗ vỗ lưng cho hắn, thuận tiện dừng lại lượn lờ trên lưng hắn một chút, Mèo này da mỏng, rất hợp với xương cốt dẻo dai, cảm xúc thật không tệ chút nào.
“Dĩ nhiên không phải cùng nhau thay a!” Triển Chiêu dở khóc dở cười: “Hình vuông có rất nhiều phòng cho nhiều người, hình tròn có hai phòng thay đồ cho hai người, phòng trúc của ta nhỏ nhất, chỉ dành cho một người …..”
Nói xong, Triển Chiêu lại trầm xuống nước thêm chút nữa, chỉ lộ ra cái mũi, miệng ở dưới mặt nước thổi lên mấy cái bong bóng, tai đỏ bừng. Không biết có phải do ôn tuyền quá nóng không mà cảm thấy như xung quanh hắn nước cũng rất nóng a ……
“Nga …” Bạch Ngọc Đường sâu kín tới một tiếng “nga”, sau đó lại còn nói: “Chỉ dành cho một người a.”
Tay Triển Chiêu đặt dưới nước liền đẩy Bạch Ngọc Đường một cái.
Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm lấy con vịt gỗ, nhìn nhìn: “Làm rất giống thật.”
Triển Chiêu cười híp mắt mà gật đầu.
Bạch Ngọc Đường mỉm cười, đặt con vịt xuống, cầm chén uống trà, thuận tiện đút cho Triển Chiêu một khối điểm tâm.
Triển Chiêu từa trong nước ngẩng mặt lên —– A, ô một tiếng cắn rớt nửa khối.
Nửa khối còn lại Bạch Ngọc Đường liền nhét ngay vào miệng mình.
Triển Chiêu tiến đến bên bờ, cũng lấy nước uống. Lúc này, Bạch Ngọc Đường liền chọc chọc hắn, chỉ bên tường trúc: “Nhìn kìa, có kẻ nhìn lén!”
Triển Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy có một con mèo mun chẳng biết đã bò đến bên tường trúc từ lúc nào rồi, đang bám trên tường trúc mà liếm móng nhìn hai người bọn họ.
“Nó thường xuyên đến đây.” Triển Chiêu nói: “Lần nào ta đến tắm cũng nhìn thấy nó.”
“À…. Thì ra là một con mèo háo sắc a.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Triển Chiêu cảm thấy buồn cười: “Cũng đâu nhìn thấy cái gì đâu, bò lên lại mệt nữa.”
“Cũng đúng.” Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Tường trúc trơn tuột như vậy mà còn có thể bò lên, có thể thấy được nó háo sắc nhường nào rồi.”
Triển Chiêu nhìn trời.
Bạch Ngọc Đường dán sát Triển Chiêu hơn: “Ngươi xem, người ta cực khổ như vậy mới bò được lên, nhiều năm như vậy mà chỉ nhìn thấy được một con mèo ở trần chút xíu như thế, đúng là không tốt chút nào.”
Triển Chiêu không hiểu nhìn hắn: “Vậy phải nhìn cái gì?”
“Cho nó đã mắt chút đi.” Bạch Ngọc Đường vừa nói lại vừa dán sát hơn chút nữa: “Coi như thưởng cho nó cực khổ như vậy bò lên.” Nói xong liền cúi đầu …. tiến tới, bàn tay đang đỡ lấy thắt lưng Triển Chiêu đột nhiên nhẹ nhàng kéo hắn lại, áp sát vào ngực mình …. Cúi xuống hôn.
Triển Chiêu theo bản năng nâng hai tay ôm lấy cổ hắn, thuận tiền sờ đầu Chuột một chút ….
Hai người lúc này vô cùng hạnh phúc khi phát hiện ra rằng, thì ra lúc miệng tương giao, chỉ cần không đụng phải mũi nhau là có thể chuyển động vài kiểu khác, lại còn có thể lấy hơi được nữa, mà quan trọng nhất chính là phối hợp cùng nhau rất tuyệt a …. Đây chính là kinh nghiệm a? Qủa nhiên cái gì cũng cần phải từ từ học hỏi mới giỏi được a!
………..
“Ăn cơm thôi!”
Theo tiếng gọi của Hỉ Nhi, mọi người bắt đầu lục đục trở lại Hồng Anh Trại.
Vừa nhìn thấy mọi người mặc áo choàng tắm, Tiểu Tứ Tử bắt đầu nóng nảy: “A! Con cũng muốn tắm!”
Ân Lan Từ nhéo mặt bé một cái: “Ngoan, ăn cơm xong rồi cùng phụ thân cháu đi tắm đi.”
“Vâng!” Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương nhanh chóng kéo Công Tôn cùng Triệu Phổ, nói là ăn cơm xong muốn đi tắm.
Công Tôn có chút mệt cho nên hớn hở gật đầu,Triệu Phổ cũng gật đầu, tốt nhất là cứ đi tắm cho Công Tôn mềm nhũn luôn đi, có thế mới có thể ôm hắn về nhét vào chăn để cho cho hắn ngủ một giấc thật ngon, đỡ cho hắn lại thức đêm mệt chết!
Lâm Dạ Hỏa từ trước đến nay đều vô cùng yêu thích ôn tuyền, Trâu Lương hỏi hắn: “Có đi không?”
“Đi ….” Lâm Dạ Hỏa vừa nói xong liền nhìn hắn: “Ta việc gì phải đi cùng ngươi? Đồ Câm sắc lang chết tiệt nhà ngươi, không cho phép đi theo.”
Trâu Lương nhướng mi một cái: “Vậy thì thật đáng tiếc a, gần đây ta còn học được một bài đấm bóp tăng cường sắc đẹp của một lão lang trung ….”
Lâm Dạ Hỏa híp mắt mấy cái, tiến đến: “Vậy hai ta đi đi, ngươi xoa bóp cho ta!”
Trâu Lương cười cười, gật đầu —— Coi như miễn cường đồng ý với ngươi đi.
Lâm Dạ Hỏa còn rất sung sướng nữa, cười đến vui vẻ a.
Tiểu Tứ Tử vốn dĩ muốn đi cùng Công Tôn cùng Triệu Phổ, nhưng mà vừa mới nghĩ đến —– cần tạo cơ hội cho hai người ở riêng cái, liền cố gắng nhịn không cười, quay sang ….. chạy đến chỗ Trâu Lương: “Trâu Trâu, cháu đi cùng các thúc nha!”
Trâu Lương cười cười, ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, cháu đi cùng nhóm Bao đại nhân tắm đi, chỗ thúc không thích hợp với trẻ con nha.”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu: “Không thích hợp trẻ con ….”
Bé còn chưa hỏi hết đã bị Âu Dương ôm đi, vừa đi vừa niệm Trâu Lương: “Ngươi muốn chết a ngươi, không được dạy hư trẻ nhỏ!”
Mọi người xuống, Bao Duyên cùng Bàng Dục cũng hẹn ăn cơm xong thì đi tắm ôn tuyền, Bao Duyên liền hỏi Bao Chửng: “Phụ thân, người có đi không a? Mấy ngày nay người bận như vậy, tắm xong ngủ một giấc thật ngon có thể lên tinh thần gấp bội đó!”
Bao đại nhân suy nghĩ một chút, gật đầu: “Tốt lắm!”
Bàng Dục cũng nói với Thái sư: “Phụ thân, người cũng đi đi, nghe nói tắm ôn tuyền có thể giảm được cân đó.”
Thái sư liếc nhi tử của mình một cái.
Bàng Dục bưng chén nhẫn cười.
Thái sư gật đầu một cái, sau đó đột nhiên quay sang nhìn Bao Chửng.
Bao đại nhân đang cầm một cái bánh bao lên, chuẩn bị gắp chút đồ ăn vào bát mình.
Thái sư đột nhiên hỏi: “Hắc Tử, ngươi tắm nước nóng liệu có bớt đen không a?”
“Khụ khụ …..”
Bên cạnh, Bao phu nhân đang uống canh liền bị sặc, Ân Lan Từ vội vàng vỗ vỗ lưng cho nàng, tất cả mọi người đều dở khóc dở cười mà nhìn Thái sư, nhưng mà ….. Cẩn thận suy nghĩ một chút …. cảm thấy thật buồn cười a.
Thái sư cười xấu xa với Bao đại nhân.
Bao đại nhân nhìn chằm chằm hắn một lát, cầm cái bánh bao lên, “Bét” một tiếng mà tét về phía mặt Thái sư.
Mọi người cả kinh.
Bao đại nhân cầm lại cái bánh bao đã nát bét, nhìn cái mặt dính đầy bánh bao của Thái sư, sau đó còn cầm cái bánh bao nát đó nhét vào tay Bàng Thái sư.
Thái sư gặm bánh bao nhìn Bao Chửng.
Lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đã xuống rồi.
“Hai đứa về rồi a.” Ân Lan Từ chỉ chỉ vị trí giữa mình và Lục Tuyết Nhi: “Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Lục Tuyết Nhi xới cơm cho hai người, xoay mặt vừa nhìn sang liền sợ hết hồn: “Ai nha, hai đứa ngâm bao lâu a? Sao mặt lại đỏ như vậy chứ?”
Tất cả mọi người nhìn hai người, dường như —— Mặt rất đỏ a, mà không phải loại đỏ bình thường đâu.
Ân Lan Từ đưa tay sờ má Triển Chiêu: “Sao lại nóng như vậy? Có phải hai đứa ngâm quá lâu không?”
“Thanh niên khí huyết rất vượng, không nên ngâm nước nóng quá lâu a!” Triển Thiên Hành châm trà cho hai người: “Uống chén trà lạnh hạ hỏa đi!”
Hai người bưng ly, cắm đầu uống trà lạnh.
Lúc này, lại thấy Hỉ Nhi vội vã chạy đến: “Công Tôn tiên sinh!”
Tất cả mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Hỉ Nhi ôm một con mèo mun đến bên cạnh Công Tôn: “Vừa nãy Tiểu Hắc bị rớt từ trên tường xuống, hình như bị ngất đi, có phải ngã bị thương rồi không?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng mà liếc sang một cái, chỉ thấy con mèo mun kia đã ngất đi trong tay Hỉ Nhi.
Công Tôn đưa tay sờ sờ, nói: “Xương không có bị thương.”
Lại nghiên cứu thêm chút nữa, Công Tôn gãi đầu: “Tà môn, mèo này bị ngất đi!”
“Ái chà?” Mọi người cũng cảm thấy mới mẻ: “Mèo mà cũng ngất?”
Công Tôn ôm lấy con mèo nhỏ quơ quơ lên một chút, chẳng bao lâu con mèo tỉnh lại, nhìn quanh một chút, nhảy từ trên người Công Tôn xuống, duỗi người.
Bàng Dục cầm miếng cá cho nó, nó ăn xong rồi liếm liếm móng vuốt, xoay người thảnh thơi đến bên cạnh Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, đẩy đẩy hai chân bọn hắn, cọ tới cọ lui ….
Triển Chiêu lúng túng nhìn con mèo kia, sau đó lườm Bạch Ngọc Đường —— Chuột chết tiệt!
Bạch Ngọc Đường thì lại nhìn chằm chằm con mèo đen kia —– Qủa nhiên là con mèo quá háo sắc a!
Triển Chiêu nghe vậy không khỏi liên tưởng đến người mình nghi ngờ lúc trước, luôn cảm thấy …. Hai người kia có quan hệ gì đó.
Chính lúc mọi người khó nghĩ nhất, đột nhiên lại nghe Dịch Hiền nói: “Đan Nghĩa Nhân đó, ta nhớ hắn cũng mặc y phục màu xanh.”
Mọi người sững sờ, nhìn hắn.
“Bây giờ nghĩ lại một chút, ta nghi ngờ hắn ngoại trừ việc hành động hắn rất khả nghi, còn là bởi vì bản thân hắn cũng khiến cho người ta cảm thấy vô cùng quỷ dị.” Dịch Hiền cau mày: “Loại cảm giác này trước đây ta không biết là gì … nhưng mà được các ngươi nhắc nhở, đúng vậy, có thể nói là cảm thấy không giống người tốt lắm.”
Lúc này, Thanh Ảnh từ bên ngoài đi vào.
Triệu Phổ để đám người Thanh Ảnh ở lại theo dõi ĐanThiện trà trang kia, lúc này hắn đột nhiên chạy tới hẳn là có phát hiện gì đó.
“Vương gia.” Thanh Ảnh bẩm báo với Triệu Phổ: “Mỗi ngày vào sáng sớm Đan Thiện trà trang đều chuyển chút đồ ra bên ngoài, chúng ta phát hiện thứ được vận chuyển đó cũng không phải rau quả gì, ở cửa sau của trà trang đó thường chôn một ít các quả thối.”
“Vậy bọn họ vận chuyển cái gì?” Triệu Phổ hỏi.
“Bao gì đó như gạo, nhưng mà chúng ta cảm thấy nhẹ hơn gạo nhiều.” Thanh Ảnh trả lời: “Lúc vận chuyển có rớt một ít xuống đường, chúng ta đào cả đất chỗ đó về.”
“Tốt!” Công Tôn nhận lấy đồ Thanh Ảnh đưa tới nhìn.
Cái hộp kia đầy bùn đất, Công Tôn dùng một que gỗ thử một chút, sau đó gắp ra một thứ giống như hạt giống mang ra.
“Đây là cái gì?” Mọi người tò mò.
Công Tôn nhíu mày: “Hạt giống hoa.”
“Hạt giống?” Triển Chiêu hỏi: “Là loại hoa gì?”
Công Tôn lắc đầu một cái: “Chưa biết, cần phải trồng thử một cái, nhưng mà hạt giống hoa cũng đã được phơi khô, xem ra cần chuyển đi xa, hoặc là cất dùng dần.”
“Thứ mà ta thấy họ chở đi hôm đó cũng có thể là thứ này.” Dịch Hiền nói: “Nga …. Liệu có phải buôn bán giống hoa không a?”
“Cho dù buốn bán giống hoa cũng không cần thần bí lén lút như vậy.” Bạch Ngọc Đường nói: “Cũng đâu phải hoa vàng hoa bạc gì.”
Mọi người cũng cảm thấy vậy.
Công Tôn suy nghĩ một chút, nói: “Ta về nghiên cứu hạt giống hoa này một chút, sau đó tìm thời gian chúng ta đến gần chỗ sơn trang đó một chút, ta muốn kiểm tra lại xem.”
“Hay là để ngày mai đi?” Triển Chiêu nói: “Ta cũng muốn đến Ứng Thiên Phủ một chuyến, tìm hiểu xem Đan Nghĩa Nhân có liên quan đến vụ án này không.”
Diệp Tinh nói: “Ta cũng đi, ta đã nhìn thấy người kia có thể sẽ nhận ra.”
Tất cả mọi người gật đầu.
Lúc này, Bao đại nhân quay lại nhìn Tứ Thánh Tây Hải một chút.
Bốn lão đầu kia vẫn còn ủ rũ cúi đầu.
Bao đại nhân suy nghĩ môt chút, hỏi mọi người: “Lúc này tốt nhất là đừng để cho đối phương biết ta đã đoán được mưu kế của chúng, thứ nhất có thể khiến đối phương thiếu cảnh giác, thứ hai cũng tránh cho sinh sự đa đoan.”
Tất cả mọi người đều cho là phải, nhưng mà, điều này cần phải có Tứ Thánh phối hợp mới được.
Bao đại nhân định đứng lên, muốn đến nói lý với Tứ Thánh một chút.
Thiên Tôn lại kéo hắn ngồi xuống, ý bảo không cần hắn phải phiền toái như vậy, Thiên Tôn cứ thế đưa tay ra, ngoắc ngoắc Tứ Thánh: “Tắc Tắc.”
Tứ Thánh cấm ngữ, nhưng mà vẫn đi tới.
Thiên Tôn nói: “Biết có người hãm hại các ngươi không?”
Tứ Thánh nhìn nhau một cái, gật đầu.
“Vì vậy kế sách hiên nay chính là tương kế tựu kế, xem ra đối phương cao tay hơn các ngươi nhiều, nếu lúc này tha các ngươi trở về, hoặc là nói rõ ràng vụ án …. có thể đối phương sẽ nghĩ cách dồn các ngươi vào chỗ chết.”
Tứ Thánh gật đầu một cái, tỏ ý hiểu được.
Mọi người nghe xong cũng buồn bực ——- Lúc làm chuyện đứng đắn Thiên Tôn cũng rất biết suy luận a! Vì vậy theo bản năng mà nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cũng không cách nào giải thích được, có lúc hắn cũng không biết Thiên Tôn giả bộ hồ đồ hay là hồ đồ thật nữa, tóm lại là lúc thì nghiêm túc, lúc lại ngây ngô.
Thiên Tôn nhìn Tứ Thánh một chút: “Cần phải chịu phạt, phạt các ngươi ở Thiên lao.”
Khóe miệng Tứ Thánh co giật, nhìn Thiên Tôn.
Thiên Tôn chống cằm: “Có bất mãn gì.”
Bốn người nhìn nhau một cái, cuối cùng cũng chỉ có thể lắc đầu.
Tiếu Trường Khanh có chút áy náy mà nhìn ba huynh đệ của mình, tất cả đều tại mình hại bọn họ.
Thấy bốn người rất phối hợp, không chút phản kháng, mọi người cũng có chút bất ngờ.
Thiên Tôn chống cằm: “Nghe lời sớm chút không phải được rồi sao? Làm đi a, không làm nhất định chết đó!”
Ba người tiếp tục than thở.
Bao Đại nhân nói tiếp: “Ta nói, các ngươi nếu như vô tội đương nhiên là Bổn phủ sẽ không để các ngươi ngồi tù rồi. Nhưng vì kế sách lúc này, cần để các ngươi giả ngồi tù, một mặt cũng là vì an toàn của các ngươi, mặt khác cũng thuận tiện để dụ đối phương mắc câu, nhưng mà, trong khoảng thời gian này, các ngươi phải hoàn toàn biến mất …. Đến đâu mới được đây.”
Dịch Hiền hỏi: “Đến Ứng Thiên Phủ của ta đi?”
Mọi người suy nghĩ một chút, Triệu Phổ lắc đầu: “Tốt thì có tốt nhưng mà có chút xa, trên đường đi có thể gặp chuyện không hay, hơn nữa nhân lực Ứng Thiên phủ cũng có hạn.”
“Dứt khoát đào hố chôn đi.” Lam Hồ Ly hiến kế.
Tất cả mọi người có chút cấm ngữ nhìn nàng, chỉ thấy Lam Hồ Ly tiếp tục bưng chén trà lườm mấy người kia.
Lúc này, Triển Chiêu lại nói: “Cứ đến Hồng Anh Trại tránh chút đi?”
Mọi người sửng sốt, Tây Hải Tứ Thánh kia cũng sửng sốt.
Bao Đại nhân gật đầu một cái: “Hồng Anh Trại dễ thủ khó công, hơn nữa binh mã của Vương gia cũng gần đó, có thể nói là nơi an toàn nhất. Hơn nữa, dù đối phương có nghĩ thế nào đi nữa cũng không ngờ được là Tứ Thánh sẽ đến ở Hồng Anh Trại.”
Tứ Thánh muốn lắc đầu, Thiên Tôn lại liếc bọn họ một cái.
Tứ Thánh lại đành than thở.
“Cứ quyết định như vậy đi, các ngươi lát nữa ngồi mã xa của Công Tôn, theo chúng ta đến Hồng Anh Trại.” Triển Chiêu nói: “Đối với bên ngoài cứ nói là đã giam họ vào thiên lao rồi, đợi tra rõ tội mới nghiêm trị sau.”
Bốn người đành phải gật đầu, có điều vừa mới nghĩ tới phải ở Hồng Anh Trại, tâm bốn người đều rớt “thịch” một cái. Nhìn lại Ân Hậu vẫn thảnh thơi uống trà như cũ, cùng với …. Lam Hồ Ly đang ngồi bên cạnh Ân Hậu, vừa uống trà vừa cười xấu xa. Bốn người bọn họ đều có chung một dự cảm, cứ thế mà vào Hồng Anh Trại rồi, liệu có bị chỉnh chết không a?
Sau đó, Bao Đại nhân sai nha dịch diễn một tuồng kịch, lại đi trấn an tinh thần cho thôn dân một chút, nói là nhốt người vào thiên lao rồi sẽ nghiêm trị sau.
Dân chúng đều rất tin tưởng Bao Đại nhân, cảm thấy xử lý như vậy rất tốt liền rối rít tản đi.
Cô bé không còn nơi nương tựa kia, vì là nhân chứng quan trọng cho nên Bao Đại nhân giữ lại bên cạnh mọi người. Triển Chiêu đề nghị cũng dẫn cô bé đến Hồng Anh trại đi …. Hồng Anh Trại rất nhiều nữ, có thể cùng bé bầu bạn, nếu bé muốn ở lại cũng được, Ân Lan Từ rất thích thu dưỡng như cô nhi, đặc biệt là bé gái, vừa nuôi dưỡng vừa dạy học chữ, học công phu, còn chuẩn bị cả hồi môn mà gả chồng cho nữa.
Cô nương kia tên gọi Tiểu Vũ Nhi, mặc dù lúc này Tiếu Trường Khanh đã biết mình không phải là hung thủ hại chết cha nương bé, nhưng mà hắn vẫn luôn cảm thấy mình có nợ cô bé kia, cho nên hắn lén thương lượng với Triển Chiêu, trong thời gian này, để hắn chăm sóc cho Tiểu Vũ Nhi đi.
Triển Chiêu cảm thấy lão đầu này tuy có chút hồ đồ nhưng cũng là một danh môn chính phái, mà những lão nhân ở tuổi này thường khá cổ hủ, cũng khó trách sao trước đó hắn lại cố chấp đến vậy. Chỉ cần hắn chưa có giết người, Triển Chiêu liền cảm thấy hắn vẫn còn cứu được, thấy Tiểu Vũ Nhi cũng không có ghét hắn, vậy cứ để cho mấy lão đầu đó chăm sóc cho bé con đó đi. Mà nhắc tới cũng lạ, bốn lão quỷ này cô đơn cả một đời, đến lúc già rồi còn có thể xoay quanh một tiểu cô nương, coi như cũng có chuyện để làm, chăm trẻ con dù sao cũng còn tốt hơn chạy đi làm loạn khắp nơi nhiều.
Trước đó Triển Chiêu cũng đã nghĩ cách giải quyết triệt để những ân oán của Ân Hậu cùng người giang hồ, hắn muốn giải trừ thù oán, cũng muốn ngăn cản oan oan tương báo, như vậy, biện pháp tốt nhất chính là lấy đức báo oán đi, chặn hết tất cả ân oán ở đời này đi, để đời sau không còn phải dính dáng gì nữa đi. Vì vậy, đây không phải là cơ hội tốt nhất sao, Triển Chiêu nghĩ vậy liền quyết định đối đãi chân thành với bốn lão đầu cố chấp này, cũng tạo điều kiện cho họ có thể ở gần mà hiểu về Hồng Anh Trại cùng Ma cung hơn, hy vọng có thể thay đổi thành kiến của họ, cho họ thấy được những điều tốt đẹp hơn.
Diệp Tinh cũng muốn đến Hồng Anh Trại, hắn cũng rất thân quen với phụ mẫu Bạch Ngọc Đường cho nên mọi người đương nhiên là không cản, hơn nữa, hắn có quan hệ đặc biệt với Nhất Diệp phu nhân, lại là nhân chứng mục kích, cứ để hắn một mình ở lại Hứa quận cũng không được an toàn.
Mà Dịch Hiền lại muốn đến tìm huynh đệ Triển Thiên Hành của hắn ôn chuyện, cho nên …. Cả đám hùng hùng tráng tráng mà lên đường, trước khi trời quá tối thẳng tiến Hồng Anh Trại.
Trong Hồng Anh Trại vẫn náo nhiệt như vậy, ngoài cửa sơn trang quân binh đang nấu cơm, mấy Lão đầu, Lão Thái thái đang làm đồ ăn cho đám binh lính, hình như là trù nghệ cũng không tệ lắm.
Vừa mới tiến vào trại chính, tám nha đầu kia lại giống hệt sơn tước mà nhào ra, đặc biệt là Hỉ Nhi, cứ chốc chốc ôm chân Bạch Vân Phàm, lát lát lại ôm chân Hắc Kiêu, sau đó dắt hết cả đám bảo mã chạy đi cho ăn ngon.
Ân Lan Từ cùng Triển Thiên Hành cũng ra ngoài nghênh đón, hàn huyên đôi chút, giới thiệu một lát, mọi người đều vô cùng vui vẻ. Chính lúc này, màn xe phía sau vén lên, Tứ Thánh xuống xe.
“Á À!” Mấy nha đầu béo bắt đầu xắn ống tay áo: “Tự dâng đến miệng a!”
Triển Chiêu vội vàng ngăn mấy đứa lại, nói qua chuyện vừa xảy ra với Ân Lan Từ một chút.
“Vậy a ….” Ân Lan Từ gật đầu một cái, cũng không nói nhiều, không nóng không lạnh tới một câu: “Vậy thì ở đi.” Vừa nói vừa bảo mấy nha đầu đi chuẩn bị một nơi tĩnh lặng chút, còn không quên dặn dò một câu, không được gây sự với họ.
Mấy nha đầu bĩu môi dẫn bốn lão đầu đi.
Mọi người chuẩn bị cơm tối, hơn nữa còn bàn bạc ngày mai đến Ứng Thiên Phủ một chuyến.
Công Tôn đi nghiên cứu hạt giống hoa kia, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đi theo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu không hiểu nhìn hai cái đuôi phía sau: “Tiểu Tứ Tử, sao cháu không đi cùng Triệu Phổ?”
Tiểu Tứ Tử cười híp mắt: “Cửu Cửu đi với phụ thân rồi.”
Triển Chiêu có chút khó hiểu, Triệu Phổ cùng Công Tôn đều có ở nhà mà, sao Tiểu Tứ Tử lại không đi theo bọn họ chứ?
Nhưng mà Tiểu Tứ Tử cũng có chút tính toán riêng, gần đây bé phát hiện mỗi khi có mình ở đó, phụ thân bé cùng Triệu Phổ đều rất nghiêm túc, thế nhưng lúc không có mình ở đó, Công Tôn sẽ càng ỷ lại hơn, hôm đó bé có hỏi qua Bàng Thái sư một chút, Bàng Thái sư nói là vì cha bé da mặt mỏng cho nên gợi ý bé hãy để Công Tôn cùng Triệu Phổ ở riêng nhiều một chút, dần dần sẽ quen thôi.
Vì vậy, Tiểu Tứ Tử liền theo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử nghe bé phân tích, cảm thấy Thái sư nói rất đúng.
Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh thì bất đắc dĩ lắc đầu —— Tâm nói, chúng ta bên này cũng cần được ở riêng với nhau a …. Hay là cứ đề nghị Tiểu Tứ Tử đi theo Thiên Tôn hoặc Ân Hậu đi?
Mọi người trở lại viện, chỉ thấy Diệp Tinh cũng đi vào, nói: “Hồng Anh Trại này thật là xảo đoạt thiên công a. Triển huynh, trước khi ăn cơm có thể dẫn ta đi thăm quan chút không?”
Triển Chiêu bưng ly trà còn chưa kịp lên tiếng, Tiểu Tứ Tử đã đứng dậy, kéo Tiểu Lương Tử lại kéo Diệp Tinh đi: “Cháu dẫn thúc đi.”
Diệp Tinh ngẩn người, nhưng mà hai đứa nhỏ nhiệt tình như vậy, mình cũng không tiện cự tuyệt, vì vậy hỉ hả đi theo.
Lúc ra đến cửa, Tiểu Tứ Tử còn quay đầu lại trừng Bạch Ngọc Đường đang bưng chén trà ngẩn người.
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, sau đó cười, âm thầm gật đầu —— Qủa nhiên không có uổng công thương yêu nó a, con ngoan lắm!
Triển Chiêu chống má, hình như còn chút tiếc nuối mà thở dài: “Diệp Tinh chẳng phải thích lừa mèo nhà người ta sao? Có nên dẫn hắn đến ổ mèo không a, nếu như hắn có bản lĩnh lừa hết đám mèo kia đi rồi, vậy thì ta có thể đòi lại phòng rồi a!”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, đứng lên chuẩn bị đi tắm.
Triển Chiêu nhẹ nhàng kéo hắn một cái: “Làm gì phải lấy nước a, đi, ta dẫn ngươi đi tắm.” Nói xong Triển Chiêu liền gọi Hỉ Nhi tới, nói nàng cầm hai chiếc áo tắm đến, một cái màu trắng, hai người bọn họ muốn tắm.
Hỉ Nhi thích điên chạy đi, chẳng bao lâu mang theo thật nhiều đồ đến.
Trước tiên là giao hai chiếc áo choàng tắm cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ngoài ra nàng còn xách theo một cái thùng, trong thùng có khăn tắm, có có mấy con vịt gỗ nhỏ nhỏ xinh xinh.
Bạch Ngọc Đường cầm một con vịt gỗ lên hỏi Triển Chiêu: “Cái này dùng để làm gì?”
“Khụ khụ.” Triển Chiêu đưa tay đoạt con vịt lại: “Người ta thường cũng có một số thói quen a.”
Nói xong liền cứ thế lôi Bạch Ngọc Đường đi theo Hỉ Nhi.
Lần này Triển Chiêu dẫn Bạch Ngọc Đường lên mấy cây cầu treo, đi thẳng lên tầng cao nhất.
Đến tầng cao nhất Hồng Anh Trại mới nghe được thanh âm thác nước thật nhất, nước chảy ồn ã mênh mông.
Triển Chiêu dẫn Bạch Ngọc Đường vào một khu trang viên thật lớn, bốn bên đều có đình đài lầu các, được xây dựng vô cùng xảo diệu, cảnh vật cũng vô cùng thanh tĩnh, mọi âm thanh của thác nước cũng đã bị ngăn bên ngoài. Hai người vòng qua mấy hòn sơn thạch màu đen, chào hỏi với mấy con tiên hạc một chút rồi vòng đến một rừng trúc phía trước.
Bạch Ngọc Đường tinh tế quan sát mấy ngọn trúc tươi tốt, dạ theo quy luật nhất định mà thẳng hàng lớn lên, có khóm trúc được uốn thành hình cong, có khóm được uốn hình tròn.
Triển Chiêu tìm một khóm trúc hình tròn, mở một cánh cửa trúc ra, dẫn Bạch Ngọc Đường đi vào.
Thì ra bên trong có một ôn tuyền thiên nhiên, bên cạnh dục trì còn có lư hương, bàn trà, một tiểu đình cùng một gian phòng trúc nhỏ.
Triển Chiêu chỉ tiểu đình, nói: “Cái này dùng lúc trời mưa, đáng tiếc hôm nay không có mưa, lúc trời mưa tắm ôn tuyền với thích a.”
Hỉ Nhi đốt cho bọn Triển Chiêu một chút huân hương, châm một bình trà lạnh xong rồi đặt thêm ở đó chút điểm tâm rồi mới xách giỏ đi ra ngoài, còn không quên khép cửa lại giúp hai người nữa.
Triển Chiêu vào phòng thay áo choàng tắm, Bạch Ngọc Đường cầm áo choàng đứng ở cửa ngẩn người.
Triển Chiêu thấy hắn chậm chạp, liền vẫy hắn: “Đi vào nha, tắm xong còn ăn cơm tối nữa.”
“À….” Bạch Ngọc Đường cầm áo choàng tắm đi vào căn phòng nhỏ đó, chỉ thấy căn phòng này cực nhỏ, thật ra thì có thể từng người vào thay một, như vậy có vẻ hợp lý hơn.
Nhưng mà, Bạch Ngọc Đường cũng không có ý định đi ra, cứ đứng trong phòng mà thay y phục.
Hai người cùng chen chúc trong một không gian nhỏ hẹp như vậy, khó tránh được đụng chạm a.
Thực ra hai người rất nghiêm túc thay y phục, thỉnh thoảng còn thuận tiên phiêu ánh mắt qua ngắm vóc dáng người bên cạnh một chút, sau đó cũng phủ thêm áo choàng tắm. Chỉ mấy động tác cực kỳ đơn giảm mà hai người này làm chậm hơn bình thường rất nhiều, còn khó giấu được chút xíu hơi thở mập mờ khó nhịn nữa a.
Thay xong áo tắm rồi ngẩng đầu, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau ……
Cứ như vậy mà nhìn thẳng vào mắt nhau, cũng không phải cố ý đâu, nhưng mà không hiểu sao ….. cứ như bị hút vào nhau vậy.
Lúc này lại nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện truyền đến, là Triển Thiên Hành, Dịch Hiền cùng Bạch Hạ, hình như bọn họ đến khu nhà trúc khác cùng tắm ôn tuyền.
“Khụ khụ.” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều tỉnh hồn lại, cố gắng dứt khỏi ánh mắt nhau, nhìn ra ngoài nhà trúc.
Nhưng mà gần như hai người đồng thời, động tác cũng rất nhất tr mà hướng ra ngoài cửa …. Cùng bị khung cửa chặn lại. Hai người theo bản năng dựa lưng vào nhau, nhưng vẫn chật.
Hai người dở khóc dở cười, xoay người lại một cái, vẫn chật, nhưng là …. Lúc này là mặt đối mặt rồi.
Hai người vừa đối mặt đã gần như dính cả vào nhau rồi, bị ép giữa khung cửa, hai đôi mắt lại không cẩn thận dính lấy nhau.
Triển Chiêu lại cảm khái thêm lần nữa ——- Da Chuột thật đẹp a!
Bạch Ngọc Đường cũng than —- Da Mèo không tệ chút nào.
Hai vị đại hiệp lúc này cái gì cũng không nhớ, chỉ nhớ thưởng thức làn da rất đẹp của đối phương thôi.
Lúc này lại nghe thấy một trận tiếng cười nữa truyền đến, có điều lần này là của nữ nhân, hình như là Ân Lan Từ, Lục Tuyết Nhi, Bao phu nhân, cùng mấy di nương Hồng, Lam,Thanh, Hoàng cũng đến tắm thì phải.
“Khụ khụ” Hai người lại theo bản năng mà ho khan.
Triển Chiêu lui vào trong, đẩy Bạch Ngọc Đường ra ngoài, sau đó mình cũng đi ra.
Hai người đến bên dục trì, cởi áo choàng đi theo bậc thang xuống ôn tuyền.
Bạch Ngọc Đường còn rất cẩn thận, hình như đang thử xem nước có sâu không thì lại nghe Triển Chiêu nói: “Không sao đâu, ôn tuyền này là Miêu gia chuyên dụng, tuyệt đối thích hợp với vịt cạn.”
Vì vậy Bạch Ngọc Đường mới yên tâm lớn mật đi xuống, quả nhiên, nước rất cạn, ngồi xuống rồi cũng chỉ đến cổ mà thôi.
Triển Chiêu lấy mấy con vịt trong thùng gỗ ra, đặt lên mặt nước.
Bạch Ngọc Đường liền nhìn thấy mấy con vịt lập lờ trên dòng nước chảy, cứ thế …. trôi đi.
Triển Chiêu đưa tay vỗ vỗ mặt nước, dùng gợn nước để đẩy mấy con vịt bơi nhanh hơn. Hành động này thoạt nhìn có chút ngây thơ, nhưng mà cũng rất thoải mái, Bạch Ngọc Đường cũng vô thức mà thanh tĩnh lại, đồng thời, hắn đột nhiên nghĩ đến, có phải khi còn nhỏ Triển Chiêu cũng thường xuyên đứng trong dục trì mà chơi với một đám vịt gỗ như vậy không?
Còn đang thất thần, bên ngoài lại truyền đến tiếng nói, hình như Ân Hậu, Thiên Tôn, Lục Thiên Hàn cùng Vô Sa Đại sư cũng đến tắm.
Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi Triển Chiêu: “Miêu Nhi, bọn họ cũng chen chúc trong một căn phòng lúc thay đồ sao?”
“Khụ khụ ….” Triển Chiêu đang chơi với vịt con cho nên mặt để hơi thấp, gần mặt nước, lúc này đột nhiên nước bị vào mũi, ho khan mấy tiếng.
Bạch Ngọc Đường đưa tay vỗ vỗ lưng cho hắn, thuận tiện dừng lại lượn lờ trên lưng hắn một chút, Mèo này da mỏng, rất hợp với xương cốt dẻo dai, cảm xúc thật không tệ chút nào.
“Dĩ nhiên không phải cùng nhau thay a!” Triển Chiêu dở khóc dở cười: “Hình vuông có rất nhiều phòng cho nhiều người, hình tròn có hai phòng thay đồ cho hai người, phòng trúc của ta nhỏ nhất, chỉ dành cho một người …..”
Nói xong, Triển Chiêu lại trầm xuống nước thêm chút nữa, chỉ lộ ra cái mũi, miệng ở dưới mặt nước thổi lên mấy cái bong bóng, tai đỏ bừng. Không biết có phải do ôn tuyền quá nóng không mà cảm thấy như xung quanh hắn nước cũng rất nóng a ……
“Nga …” Bạch Ngọc Đường sâu kín tới một tiếng “nga”, sau đó lại còn nói: “Chỉ dành cho một người a.”
Tay Triển Chiêu đặt dưới nước liền đẩy Bạch Ngọc Đường một cái.
Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm lấy con vịt gỗ, nhìn nhìn: “Làm rất giống thật.”
Triển Chiêu cười híp mắt mà gật đầu.
Bạch Ngọc Đường mỉm cười, đặt con vịt xuống, cầm chén uống trà, thuận tiện đút cho Triển Chiêu một khối điểm tâm.
Triển Chiêu từa trong nước ngẩng mặt lên —– A, ô một tiếng cắn rớt nửa khối.
Nửa khối còn lại Bạch Ngọc Đường liền nhét ngay vào miệng mình.
Triển Chiêu tiến đến bên bờ, cũng lấy nước uống. Lúc này, Bạch Ngọc Đường liền chọc chọc hắn, chỉ bên tường trúc: “Nhìn kìa, có kẻ nhìn lén!”
Triển Chiêu quay đầu lại, chỉ thấy có một con mèo mun chẳng biết đã bò đến bên tường trúc từ lúc nào rồi, đang bám trên tường trúc mà liếm móng nhìn hai người bọn họ.
“Nó thường xuyên đến đây.” Triển Chiêu nói: “Lần nào ta đến tắm cũng nhìn thấy nó.”
“À…. Thì ra là một con mèo háo sắc a.” Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Triển Chiêu cảm thấy buồn cười: “Cũng đâu nhìn thấy cái gì đâu, bò lên lại mệt nữa.”
“Cũng đúng.” Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Tường trúc trơn tuột như vậy mà còn có thể bò lên, có thể thấy được nó háo sắc nhường nào rồi.”
Triển Chiêu nhìn trời.
Bạch Ngọc Đường dán sát Triển Chiêu hơn: “Ngươi xem, người ta cực khổ như vậy mới bò được lên, nhiều năm như vậy mà chỉ nhìn thấy được một con mèo ở trần chút xíu như thế, đúng là không tốt chút nào.”
Triển Chiêu không hiểu nhìn hắn: “Vậy phải nhìn cái gì?”
“Cho nó đã mắt chút đi.” Bạch Ngọc Đường vừa nói lại vừa dán sát hơn chút nữa: “Coi như thưởng cho nó cực khổ như vậy bò lên.” Nói xong liền cúi đầu …. tiến tới, bàn tay đang đỡ lấy thắt lưng Triển Chiêu đột nhiên nhẹ nhàng kéo hắn lại, áp sát vào ngực mình …. Cúi xuống hôn.
Triển Chiêu theo bản năng nâng hai tay ôm lấy cổ hắn, thuận tiền sờ đầu Chuột một chút ….
Hai người lúc này vô cùng hạnh phúc khi phát hiện ra rằng, thì ra lúc miệng tương giao, chỉ cần không đụng phải mũi nhau là có thể chuyển động vài kiểu khác, lại còn có thể lấy hơi được nữa, mà quan trọng nhất chính là phối hợp cùng nhau rất tuyệt a …. Đây chính là kinh nghiệm a? Qủa nhiên cái gì cũng cần phải từ từ học hỏi mới giỏi được a!
………..
“Ăn cơm thôi!”
Theo tiếng gọi của Hỉ Nhi, mọi người bắt đầu lục đục trở lại Hồng Anh Trại.
Vừa nhìn thấy mọi người mặc áo choàng tắm, Tiểu Tứ Tử bắt đầu nóng nảy: “A! Con cũng muốn tắm!”
Ân Lan Từ nhéo mặt bé một cái: “Ngoan, ăn cơm xong rồi cùng phụ thân cháu đi tắm đi.”
“Vâng!” Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương nhanh chóng kéo Công Tôn cùng Triệu Phổ, nói là ăn cơm xong muốn đi tắm.
Công Tôn có chút mệt cho nên hớn hở gật đầu,Triệu Phổ cũng gật đầu, tốt nhất là cứ đi tắm cho Công Tôn mềm nhũn luôn đi, có thế mới có thể ôm hắn về nhét vào chăn để cho cho hắn ngủ một giấc thật ngon, đỡ cho hắn lại thức đêm mệt chết!
Lâm Dạ Hỏa từ trước đến nay đều vô cùng yêu thích ôn tuyền, Trâu Lương hỏi hắn: “Có đi không?”
“Đi ….” Lâm Dạ Hỏa vừa nói xong liền nhìn hắn: “Ta việc gì phải đi cùng ngươi? Đồ Câm sắc lang chết tiệt nhà ngươi, không cho phép đi theo.”
Trâu Lương nhướng mi một cái: “Vậy thì thật đáng tiếc a, gần đây ta còn học được một bài đấm bóp tăng cường sắc đẹp của một lão lang trung ….”
Lâm Dạ Hỏa híp mắt mấy cái, tiến đến: “Vậy hai ta đi đi, ngươi xoa bóp cho ta!”
Trâu Lương cười cười, gật đầu —— Coi như miễn cường đồng ý với ngươi đi.
Lâm Dạ Hỏa còn rất sung sướng nữa, cười đến vui vẻ a.
Tiểu Tứ Tử vốn dĩ muốn đi cùng Công Tôn cùng Triệu Phổ, nhưng mà vừa mới nghĩ đến —– cần tạo cơ hội cho hai người ở riêng cái, liền cố gắng nhịn không cười, quay sang ….. chạy đến chỗ Trâu Lương: “Trâu Trâu, cháu đi cùng các thúc nha!”
Trâu Lương cười cười, ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, cháu đi cùng nhóm Bao đại nhân tắm đi, chỗ thúc không thích hợp với trẻ con nha.”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu: “Không thích hợp trẻ con ….”
Bé còn chưa hỏi hết đã bị Âu Dương ôm đi, vừa đi vừa niệm Trâu Lương: “Ngươi muốn chết a ngươi, không được dạy hư trẻ nhỏ!”
Mọi người xuống, Bao Duyên cùng Bàng Dục cũng hẹn ăn cơm xong thì đi tắm ôn tuyền, Bao Duyên liền hỏi Bao Chửng: “Phụ thân, người có đi không a? Mấy ngày nay người bận như vậy, tắm xong ngủ một giấc thật ngon có thể lên tinh thần gấp bội đó!”
Bao đại nhân suy nghĩ một chút, gật đầu: “Tốt lắm!”
Bàng Dục cũng nói với Thái sư: “Phụ thân, người cũng đi đi, nghe nói tắm ôn tuyền có thể giảm được cân đó.”
Thái sư liếc nhi tử của mình một cái.
Bàng Dục bưng chén nhẫn cười.
Thái sư gật đầu một cái, sau đó đột nhiên quay sang nhìn Bao Chửng.
Bao đại nhân đang cầm một cái bánh bao lên, chuẩn bị gắp chút đồ ăn vào bát mình.
Thái sư đột nhiên hỏi: “Hắc Tử, ngươi tắm nước nóng liệu có bớt đen không a?”
“Khụ khụ …..”
Bên cạnh, Bao phu nhân đang uống canh liền bị sặc, Ân Lan Từ vội vàng vỗ vỗ lưng cho nàng, tất cả mọi người đều dở khóc dở cười mà nhìn Thái sư, nhưng mà ….. Cẩn thận suy nghĩ một chút …. cảm thấy thật buồn cười a.
Thái sư cười xấu xa với Bao đại nhân.
Bao đại nhân nhìn chằm chằm hắn một lát, cầm cái bánh bao lên, “Bét” một tiếng mà tét về phía mặt Thái sư.
Mọi người cả kinh.
Bao đại nhân cầm lại cái bánh bao đã nát bét, nhìn cái mặt dính đầy bánh bao của Thái sư, sau đó còn cầm cái bánh bao nát đó nhét vào tay Bàng Thái sư.
Thái sư gặm bánh bao nhìn Bao Chửng.
Lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đã xuống rồi.
“Hai đứa về rồi a.” Ân Lan Từ chỉ chỉ vị trí giữa mình và Lục Tuyết Nhi: “Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Lục Tuyết Nhi xới cơm cho hai người, xoay mặt vừa nhìn sang liền sợ hết hồn: “Ai nha, hai đứa ngâm bao lâu a? Sao mặt lại đỏ như vậy chứ?”
Tất cả mọi người nhìn hai người, dường như —— Mặt rất đỏ a, mà không phải loại đỏ bình thường đâu.
Ân Lan Từ đưa tay sờ má Triển Chiêu: “Sao lại nóng như vậy? Có phải hai đứa ngâm quá lâu không?”
“Thanh niên khí huyết rất vượng, không nên ngâm nước nóng quá lâu a!” Triển Thiên Hành châm trà cho hai người: “Uống chén trà lạnh hạ hỏa đi!”
Hai người bưng ly, cắm đầu uống trà lạnh.
Lúc này, lại thấy Hỉ Nhi vội vã chạy đến: “Công Tôn tiên sinh!”
Tất cả mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Hỉ Nhi ôm một con mèo mun đến bên cạnh Công Tôn: “Vừa nãy Tiểu Hắc bị rớt từ trên tường xuống, hình như bị ngất đi, có phải ngã bị thương rồi không?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo bản năng mà liếc sang một cái, chỉ thấy con mèo mun kia đã ngất đi trong tay Hỉ Nhi.
Công Tôn đưa tay sờ sờ, nói: “Xương không có bị thương.”
Lại nghiên cứu thêm chút nữa, Công Tôn gãi đầu: “Tà môn, mèo này bị ngất đi!”
“Ái chà?” Mọi người cũng cảm thấy mới mẻ: “Mèo mà cũng ngất?”
Công Tôn ôm lấy con mèo nhỏ quơ quơ lên một chút, chẳng bao lâu con mèo tỉnh lại, nhìn quanh một chút, nhảy từ trên người Công Tôn xuống, duỗi người.
Bàng Dục cầm miếng cá cho nó, nó ăn xong rồi liếm liếm móng vuốt, xoay người thảnh thơi đến bên cạnh Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, đẩy đẩy hai chân bọn hắn, cọ tới cọ lui ….
Triển Chiêu lúng túng nhìn con mèo kia, sau đó lườm Bạch Ngọc Đường —— Chuột chết tiệt!
Bạch Ngọc Đường thì lại nhìn chằm chằm con mèo đen kia —– Qủa nhiên là con mèo quá háo sắc a!
/379
|