Con yêu thú này hình thể thon dài như báo, trên thân có nhiều đóa hoa giống như mây, tu vi chỉ là Luyện Khí chín tầng.
"Hắc hắc, lâu rồi không nếm qua máu tươi của yêu thú."
Du Vân cười hắc hắc một tiếng, nhanh chóng biến thân thành một con rắn to lớn, phát ra khí tức Long Khí mười ba tầng khiến cho con Hoa Vân Báo này hoảng sợ mà quay đầu bỏ chạy.
"Chạy, ta cho ngươi chạy."
Đầu rắn phun ra tiếng người rồi sau đó nhanh như chớp mà bò theo con Hoa Vân Báo này. Năm phút sau, con Hoa Vân Báo đã nằm gọn trong bụng của Du Vân, thịt tươi của yêu thú đều có chứa năng lượng của linh khí nhanh chóng được tiêu hóa làm cho Du Vân rất là thỏa mãn, đầu lưỡi phun ra rút vào, khóe miệng còn chảy ra máu tươi. Du Vân cũng không biến hình mà cứ như vậy bò đi, nơi đi qua cỏ bị ép thành một đường lớn. Có lẽ ở đây nằm khu vực ngoại vi nên chỉ có yêu thú cấp thấp nên Du Vân rất là nhàn nhã, bắt gặp con yêu thú nào cũng nuốt vào trong bụng, nhưng Du Vân không chú ý đến máu tươi của yêu thú rơi xuống đất thì nhanh chóng biến mất như bị cái gì đó hấp thu đi, mà những chỗ khác có tu sĩ thì không may mắn như Du Vân, lúc truyền tống đến thì không kịp chuẩn bị gì cả mà chết dưới miệng yêu thú, có người thì bị khe hở không gian cắt thành mảnh vỡ, tu sĩ gặp nhau thì chém giết để tranh đoạt thảo dược, đệ tử hai ma tông thì kết hợp lại với nhau, gặp được người nào thì chém giết người đó, đệ tử các tông môn phe chính đạo và đệ tử của sáu gia tộc cũng vậy, khiến cho không gian tạo thành một cái chiến trường, máu tươi và thi thể rơi đầy đất nhưng sau một lúc thì đột ngột biến mất, điều này làm cho cả phe chính đạo dừng tay chém giết, họ không biết chuyện gì xảy ra nhưng điều này rất là quỷ dị, phe chính đạo ngừng lại nhưng không có nghĩa là các người khác dừng lại, kỳ dị thì kỳ dị nhưng lòng tham khi thấy tài nguyên trước mặt mình thì bỏ qua hết khiến cho những trận chiến quyết liệt hơn.
Ở sau dưới lòng đất, dưới cửa vào không gian mấy vạn trượng có một hang động thật lớn, ở giữa có một lão giả khoanh chân ngồi đó, người này chính là lão tổ Phương quan, giờ phút này hắn vẻ mặt hưng phấn không thôi.
"Chém giết đi, ha ha ha, máu tươi, thi thể của các ngươi sẽ là chủ dược của ta, ha ha ha."
Phương Quang cười to lên, ở trên không thì có những đoàn máu tươi, thi thể của các tu sĩ bị truyền tống tới nơi đây. Vì việc này mà Huyết Quỷ Tông chuẩn bị bấy lâu nay, lợi dụng không gian phế tích để diễn ra một màn chém giết, những thi thể và máu huyết của tu sĩ được truyền tống tới nơi đây để Phương Quang luyện chế ra một viên thuốc đột phá bình cảnh, nhưng mà viên thuốc này cần rất nhiều máu tươi của tu sĩ.
Phương Quan hả miệng ra phun ra một ngọn lửa màu đỏ, nhiệt độ nóng rực khiến cho xung quanh không gian vặn vẹo lên, hắn khống chế ngọn lửa bao vây các thi thể và máu tươi luyện hóa chúng để loại bỏ những tạp chất, máu tươi, xương cốt, da thịt bị ngọn lửa luyện hóa bay ra những tia khói xanh, mà những thứ đó thì ngày càng co rút và nhỏ lại nhưng ẩn chưa sự tinh khiết hơn lúc trước.
"Thêm nữa, mau chóng vào phế tích đi thôi, ha ha ha"
Phương Quang hưng phấn mà cười to lên.
"Hắc hắc, lâu rồi không nếm qua máu tươi của yêu thú."
Du Vân cười hắc hắc một tiếng, nhanh chóng biến thân thành một con rắn to lớn, phát ra khí tức Long Khí mười ba tầng khiến cho con Hoa Vân Báo này hoảng sợ mà quay đầu bỏ chạy.
"Chạy, ta cho ngươi chạy."
Đầu rắn phun ra tiếng người rồi sau đó nhanh như chớp mà bò theo con Hoa Vân Báo này. Năm phút sau, con Hoa Vân Báo đã nằm gọn trong bụng của Du Vân, thịt tươi của yêu thú đều có chứa năng lượng của linh khí nhanh chóng được tiêu hóa làm cho Du Vân rất là thỏa mãn, đầu lưỡi phun ra rút vào, khóe miệng còn chảy ra máu tươi. Du Vân cũng không biến hình mà cứ như vậy bò đi, nơi đi qua cỏ bị ép thành một đường lớn. Có lẽ ở đây nằm khu vực ngoại vi nên chỉ có yêu thú cấp thấp nên Du Vân rất là nhàn nhã, bắt gặp con yêu thú nào cũng nuốt vào trong bụng, nhưng Du Vân không chú ý đến máu tươi của yêu thú rơi xuống đất thì nhanh chóng biến mất như bị cái gì đó hấp thu đi, mà những chỗ khác có tu sĩ thì không may mắn như Du Vân, lúc truyền tống đến thì không kịp chuẩn bị gì cả mà chết dưới miệng yêu thú, có người thì bị khe hở không gian cắt thành mảnh vỡ, tu sĩ gặp nhau thì chém giết để tranh đoạt thảo dược, đệ tử hai ma tông thì kết hợp lại với nhau, gặp được người nào thì chém giết người đó, đệ tử các tông môn phe chính đạo và đệ tử của sáu gia tộc cũng vậy, khiến cho không gian tạo thành một cái chiến trường, máu tươi và thi thể rơi đầy đất nhưng sau một lúc thì đột ngột biến mất, điều này làm cho cả phe chính đạo dừng tay chém giết, họ không biết chuyện gì xảy ra nhưng điều này rất là quỷ dị, phe chính đạo ngừng lại nhưng không có nghĩa là các người khác dừng lại, kỳ dị thì kỳ dị nhưng lòng tham khi thấy tài nguyên trước mặt mình thì bỏ qua hết khiến cho những trận chiến quyết liệt hơn.
Ở sau dưới lòng đất, dưới cửa vào không gian mấy vạn trượng có một hang động thật lớn, ở giữa có một lão giả khoanh chân ngồi đó, người này chính là lão tổ Phương quan, giờ phút này hắn vẻ mặt hưng phấn không thôi.
"Chém giết đi, ha ha ha, máu tươi, thi thể của các ngươi sẽ là chủ dược của ta, ha ha ha."
Phương Quang cười to lên, ở trên không thì có những đoàn máu tươi, thi thể của các tu sĩ bị truyền tống tới nơi đây. Vì việc này mà Huyết Quỷ Tông chuẩn bị bấy lâu nay, lợi dụng không gian phế tích để diễn ra một màn chém giết, những thi thể và máu huyết của tu sĩ được truyền tống tới nơi đây để Phương Quang luyện chế ra một viên thuốc đột phá bình cảnh, nhưng mà viên thuốc này cần rất nhiều máu tươi của tu sĩ.
Phương Quan hả miệng ra phun ra một ngọn lửa màu đỏ, nhiệt độ nóng rực khiến cho xung quanh không gian vặn vẹo lên, hắn khống chế ngọn lửa bao vây các thi thể và máu tươi luyện hóa chúng để loại bỏ những tạp chất, máu tươi, xương cốt, da thịt bị ngọn lửa luyện hóa bay ra những tia khói xanh, mà những thứ đó thì ngày càng co rút và nhỏ lại nhưng ẩn chưa sự tinh khiết hơn lúc trước.
"Thêm nữa, mau chóng vào phế tích đi thôi, ha ha ha"
Phương Quang hưng phấn mà cười to lên.
/123
|