"Muốn chết!"
Một tên hộ vộ ở sau người thanh niên phóng ra một quả cầu lửa về phía cậu bé. Mà Du Vân sao lại để yên, hắn phóng ra một cây tiễn bằng băng va chạm với quả cầu lửa, hai thứ chạm vào nhau nghe những tiếng "Xì xì" rồi ở chỗ hai thứ tiếp xúc chỉ còn lại vũng nước do băng bị đốt tan ra.
"Mấy vị đạo hữu này, viên ngọc này là ta mua trước."
Sau khi ngăn cản quả cầu lửa của tên hộ vệ Du Vân đứng trước mặt người thiếu niên lớn tiếng nói.
"Hừ, đồ mà thiếu chủ ta muốn ngươi cũng dám cướp, có...."
Tên hộ vệ giận dữ nói nhưng được nửa chừng thì người thanh niên được gọi là thiếu chủ giơ tay ngăn lại rồi cười nói:
"Ha ha nếu như vị đạo hữu này đã mua rồi thì chúng ta cũng không tranh nữa, đi thôi!"
Người này nóng xong liếc về Du Vân rồi quay đầu bước đi để lại mấy tên hộ vệ với vẻ mặt khó hiểu. Mà Du Vân cũng biết họ cũng không dễ dàng gì mà bỏ qua cho mình nên mau chóng trả linh thạch rồi bỏ viên Long Ngọc vào túi trữ vật.
"Cảm ơn vị đại ca này đã cứu mạng."Cậu bé mặt mày cảk kích mà nói.
"Ha ha ta chỉ tiện tay mà thôi, không cần để ý."
Du Vân nói xong cũng quay đầu bước đi, mà những người xung quanh thì nhìn theo bóng lưng Du Vân với ánh mắt thương hại, họ cũng biết với tính cách của tên thiếu chủ Thái Dương Tông thì sẽ không bao giờ bỏ qua nhưng mà họ cũng không dám nhắc nhở, ai dám đắc tội với người ta chứ? Trừ khi là muốn chết.
Nhưng mà có một ngoại lệ, đó chính là cậu bé bán cho Du Vân viên ngọc, cậu bé này chạy theo Du Vân mà nói:
"Vị đại ca này, ra ngoài thành thì hãy cẩn thận thì tốt hơn, bọn họ chắc chắc sẽ mai phục."
Du Vân bước chân dừng lại, hai mắt xoay vòng mà hỏi:
"Hắn tên gì? Ở trong tông môn địa vị cao lắm hả?"
"Hắn tên Lục Bình, ở trong tông môn được tông chủ yêu thương, ta còn nghe nói mẹ của hắn tu vi cao cường nhưng không biết bà ta ở đâu."
"Thế hắn sẽ mai phục ta ở đâu?"
"Điều này ta cũng không biết, thành này là của Thái Dương Tông, chỉ cần sai hộ vệ trong thành theo dõi đại ca ra đường nào sẽ chặn lại thôi."
"Vậy sao? Cảm ơn huynh đệ, ngươi rên gì?"
"Ta tên Vương Hoàng"
"Tốt, Vương huynh đệ, chúng ta tạm biệt ở đây, có duyên sẽ gặp lại, ta tên Lục Du Vân."
Du Vân nói xong thì đi thẳng tới tiệm bán quần áo, trên đước nhìn xung quanh thì thấy có mấy tên hộ vệ tuần tra nhưng lúc nào cũng nhìn Du Vân với nụ cười lạnh lẽo.
Mà ở ngoài Thái Dương Thành, trên một đỉnh núi đang đứng năm người.
"Thiếu chủ, tại sao lúc nãy không cho ta xử lý hắn."
"Các ngươi bị ngốc sao? Nếu như lúc nãy ra tay thì bộ mặt Thái Dương Tông để vào đâu, lần sau ai còn dám đến đây nữa."
"Phải phải, chúng ta biết sai rồi."
Mấy tên hộ vệ suy nghĩ một chút rồi sắc mặt tái nhợt nói.
"Biết là tốt rồi, nếu chúng ta ra tay ở trong đó cho dù cha ta có yêu thương ta thì cũng sẽ bị xử phạt thật nặng. Mà tên kia đã ra khỏi thành chưa?"
"Bây giờ chưa có tin tức gì nên tên kia có lẽ chưa ra khỏi thành, nhưng mà thiếu chủ, ta có việc muốn hỏi."
"Nói đi!"
"Tại sao thiếu chủ chỉ vì một viên ngọc tầm thường mà lại mất công sức đi chặn đánh một tên Trúc Cơ kỳ? Nếu vì để tranh giành viên ngọc đó thì sai chúng ta đi là được rồi?"
"Lúc trước ở trong tông môn ta đã đọc qua một bản sách cổ, mà trong sách cổ có miêu tả một loại ngọc quý hiếm như viên ngọc kia, loại ngọc này có chứa linh khí nhiều và tinh khiết hơn cả thượng phẩm linh thạch, nhưng mà phải biết cách sử dụng nếu không cũng vô dụng mà thôi."
Một tên hộ vộ ở sau người thanh niên phóng ra một quả cầu lửa về phía cậu bé. Mà Du Vân sao lại để yên, hắn phóng ra một cây tiễn bằng băng va chạm với quả cầu lửa, hai thứ chạm vào nhau nghe những tiếng "Xì xì" rồi ở chỗ hai thứ tiếp xúc chỉ còn lại vũng nước do băng bị đốt tan ra.
"Mấy vị đạo hữu này, viên ngọc này là ta mua trước."
Sau khi ngăn cản quả cầu lửa của tên hộ vệ Du Vân đứng trước mặt người thiếu niên lớn tiếng nói.
"Hừ, đồ mà thiếu chủ ta muốn ngươi cũng dám cướp, có...."
Tên hộ vệ giận dữ nói nhưng được nửa chừng thì người thanh niên được gọi là thiếu chủ giơ tay ngăn lại rồi cười nói:
"Ha ha nếu như vị đạo hữu này đã mua rồi thì chúng ta cũng không tranh nữa, đi thôi!"
Người này nóng xong liếc về Du Vân rồi quay đầu bước đi để lại mấy tên hộ vệ với vẻ mặt khó hiểu. Mà Du Vân cũng biết họ cũng không dễ dàng gì mà bỏ qua cho mình nên mau chóng trả linh thạch rồi bỏ viên Long Ngọc vào túi trữ vật.
"Cảm ơn vị đại ca này đã cứu mạng."Cậu bé mặt mày cảk kích mà nói.
"Ha ha ta chỉ tiện tay mà thôi, không cần để ý."
Du Vân nói xong cũng quay đầu bước đi, mà những người xung quanh thì nhìn theo bóng lưng Du Vân với ánh mắt thương hại, họ cũng biết với tính cách của tên thiếu chủ Thái Dương Tông thì sẽ không bao giờ bỏ qua nhưng mà họ cũng không dám nhắc nhở, ai dám đắc tội với người ta chứ? Trừ khi là muốn chết.
Nhưng mà có một ngoại lệ, đó chính là cậu bé bán cho Du Vân viên ngọc, cậu bé này chạy theo Du Vân mà nói:
"Vị đại ca này, ra ngoài thành thì hãy cẩn thận thì tốt hơn, bọn họ chắc chắc sẽ mai phục."
Du Vân bước chân dừng lại, hai mắt xoay vòng mà hỏi:
"Hắn tên gì? Ở trong tông môn địa vị cao lắm hả?"
"Hắn tên Lục Bình, ở trong tông môn được tông chủ yêu thương, ta còn nghe nói mẹ của hắn tu vi cao cường nhưng không biết bà ta ở đâu."
"Thế hắn sẽ mai phục ta ở đâu?"
"Điều này ta cũng không biết, thành này là của Thái Dương Tông, chỉ cần sai hộ vệ trong thành theo dõi đại ca ra đường nào sẽ chặn lại thôi."
"Vậy sao? Cảm ơn huynh đệ, ngươi rên gì?"
"Ta tên Vương Hoàng"
"Tốt, Vương huynh đệ, chúng ta tạm biệt ở đây, có duyên sẽ gặp lại, ta tên Lục Du Vân."
Du Vân nói xong thì đi thẳng tới tiệm bán quần áo, trên đước nhìn xung quanh thì thấy có mấy tên hộ vệ tuần tra nhưng lúc nào cũng nhìn Du Vân với nụ cười lạnh lẽo.
Mà ở ngoài Thái Dương Thành, trên một đỉnh núi đang đứng năm người.
"Thiếu chủ, tại sao lúc nãy không cho ta xử lý hắn."
"Các ngươi bị ngốc sao? Nếu như lúc nãy ra tay thì bộ mặt Thái Dương Tông để vào đâu, lần sau ai còn dám đến đây nữa."
"Phải phải, chúng ta biết sai rồi."
Mấy tên hộ vệ suy nghĩ một chút rồi sắc mặt tái nhợt nói.
"Biết là tốt rồi, nếu chúng ta ra tay ở trong đó cho dù cha ta có yêu thương ta thì cũng sẽ bị xử phạt thật nặng. Mà tên kia đã ra khỏi thành chưa?"
"Bây giờ chưa có tin tức gì nên tên kia có lẽ chưa ra khỏi thành, nhưng mà thiếu chủ, ta có việc muốn hỏi."
"Nói đi!"
"Tại sao thiếu chủ chỉ vì một viên ngọc tầm thường mà lại mất công sức đi chặn đánh một tên Trúc Cơ kỳ? Nếu vì để tranh giành viên ngọc đó thì sai chúng ta đi là được rồi?"
"Lúc trước ở trong tông môn ta đã đọc qua một bản sách cổ, mà trong sách cổ có miêu tả một loại ngọc quý hiếm như viên ngọc kia, loại ngọc này có chứa linh khí nhiều và tinh khiết hơn cả thượng phẩm linh thạch, nhưng mà phải biết cách sử dụng nếu không cũng vô dụng mà thôi."
/123
|