Ba ngày sau, ba cái túi trữ vật của Du Vân đã đầy ắp long ngọc mà Du Vân cũng không biết hiện giờ mình có bao nhiêu long ngọc nữa mà Du Vân cũng không biết hiện tại mình đi xuống hay đi lên, dùng tinh thần lực hay long nhãn cũng không thấy gì.
Bỗng nhiên một lực hút kéo mạnh Du Vân vào trong một lối đi, Du Vân sững sờ rồi la hoảng lên, cố gắng vùng vẫy dùng pháp lực thoát khỏi lực hút nhưng không thể được, bắt buộc phải biến thành rắn mong sao hình thể to lớn và sức nặng sẽ thoát khỏi lực hút này nhưng Du Vân không ngờ tới là không những không thoát khỏi mà lực hút càng mạnh hơn nữa, cả thân hình đập lung tung vào vách đá mà Du Vân chưa kịp biến lại thành hình người thì cái đầu to lớn đập vào vá đá.
"Oanh"
Du Vân mắt hoa lên rồi ngất đi mặc cho lực hút kéo mình đi.
Du Vân lúc tỉnh lại thì đầu đau lên, mở mắt ra thì chỉ thấy mình đang nằm trong một cái hang động to lớn khủng khiếp.
"Hắc hắc... Ngươi đã tỉnh?"
Một giọng nói già nua bỗng nhiên truyền đến làm Du Vân sợ mất mật. Du Vân quay cái đầu rắn của mình lại thì hoảng sợ nhảy dựng lên, hắn thấy một cái đầu rồng khổng lồ màu trắng xen lẫn màu vàng và đỏ, nếu so với thân thể Du Vân thì thân thể Du Vân chỉ to bằng con mắt của con rồng này thôi.
"Ngươi.... Là.. A... i? Ngươi... Là rồng hả?"
"Hắc hắc, không nghĩ tới người lấy long ngọc ở đây là một tên Long tu giả. Thật không ngờ ah...."
Con rồng này cũng không trả lời Du Vân mà bắt đầu cảm khái.
"Ta không phải là rồng cũng như không biết bây giờ còn con rồng nào trên cái thế giới này không... Họ cũng có thể đã chết bởi chiến đấu với tiên nhân."
Cảm khái xong con "rồng" này bắt đầu trả lời Du Vân bằng guọng nói già nua.
"Tiền bối không phải rồng? Thế còn thân thể này?"
Du Vân ngơ ngác khi nghe câu trả lời này sau đó hỏi lại.
"Ha ha ta là Long Linh của Long Mạch này, từ lúc ngươi vào đây ta đã tỉnh dậy nhưng quan sát ngươi, khi ngươi bắt đầu lấy long ngọc thì ta kéo ngươi vào đây."
"Long Linh? Đó là cái gì?"
"Hắc? Ngươi không biết? Cũng phải thôi, ngươi mới chỉ Long Dịch hậu kỳ làm sao biết chứ."
"Tiến bối cũng biết Long tu giả?"
"Từ khi ta có linh trí đến nay ta cũng chứng kiến vô số Long tộc, cũng nghe rất nhiều chuyện tại sao không biết được chứ."
"Thời xa xưa khi mà Long tộc hùng mạnh họ đã sáng tạo ra vô số công pháp, thần thông,v.v.. Họ hùng mạnh từ trước khi Thiên Đạo có, ngươi thấy ta không? Ta chính là Long Linh, khi xưa họ đã tạo ra phép tắc Long là loại hùng mạnh nhất và thứ nào mạnh đều là Long..."
"Thế tại sao rồng lại biến mất?"
"Chuyện này ta cũng không nói nhiều được, khi nào ngươi tu luyện đến cảnh giới nhất định ngươi sẽ biết."
"Vậy sao? Thế tiền bối nói rõ hơn là long linh được không?"
"Long linh được hình thành từ long mạch, trước đó hình dáng của ta cũng không phải là rồng mà những hình dáng khác, phải qua nhiều năm phát triển long mạch và tu luyện ta mới được như ngày hôm nay, mà ngoài long mạch ra các linh mạch cũng như thế nhưng họ ẩn núp và không cho con người biết về sự tồn tại của họ..."
Long Linh và Du Vân nói chuyện với nhau thật lâu, Du Vân cũng hiểu biết nhiều chuyện hơn mà Long Linh cũng vui vẻ, trước giờ không có ai nói chuyện bỗng nhiên có người nói chuyện với mình tại sao lại không vui vẻ cho được.
Bỗng nhiên một lực hút kéo mạnh Du Vân vào trong một lối đi, Du Vân sững sờ rồi la hoảng lên, cố gắng vùng vẫy dùng pháp lực thoát khỏi lực hút nhưng không thể được, bắt buộc phải biến thành rắn mong sao hình thể to lớn và sức nặng sẽ thoát khỏi lực hút này nhưng Du Vân không ngờ tới là không những không thoát khỏi mà lực hút càng mạnh hơn nữa, cả thân hình đập lung tung vào vách đá mà Du Vân chưa kịp biến lại thành hình người thì cái đầu to lớn đập vào vá đá.
"Oanh"
Du Vân mắt hoa lên rồi ngất đi mặc cho lực hút kéo mình đi.
Du Vân lúc tỉnh lại thì đầu đau lên, mở mắt ra thì chỉ thấy mình đang nằm trong một cái hang động to lớn khủng khiếp.
"Hắc hắc... Ngươi đã tỉnh?"
Một giọng nói già nua bỗng nhiên truyền đến làm Du Vân sợ mất mật. Du Vân quay cái đầu rắn của mình lại thì hoảng sợ nhảy dựng lên, hắn thấy một cái đầu rồng khổng lồ màu trắng xen lẫn màu vàng và đỏ, nếu so với thân thể Du Vân thì thân thể Du Vân chỉ to bằng con mắt của con rồng này thôi.
"Ngươi.... Là.. A... i? Ngươi... Là rồng hả?"
"Hắc hắc, không nghĩ tới người lấy long ngọc ở đây là một tên Long tu giả. Thật không ngờ ah...."
Con rồng này cũng không trả lời Du Vân mà bắt đầu cảm khái.
"Ta không phải là rồng cũng như không biết bây giờ còn con rồng nào trên cái thế giới này không... Họ cũng có thể đã chết bởi chiến đấu với tiên nhân."
Cảm khái xong con "rồng" này bắt đầu trả lời Du Vân bằng guọng nói già nua.
"Tiền bối không phải rồng? Thế còn thân thể này?"
Du Vân ngơ ngác khi nghe câu trả lời này sau đó hỏi lại.
"Ha ha ta là Long Linh của Long Mạch này, từ lúc ngươi vào đây ta đã tỉnh dậy nhưng quan sát ngươi, khi ngươi bắt đầu lấy long ngọc thì ta kéo ngươi vào đây."
"Long Linh? Đó là cái gì?"
"Hắc? Ngươi không biết? Cũng phải thôi, ngươi mới chỉ Long Dịch hậu kỳ làm sao biết chứ."
"Tiến bối cũng biết Long tu giả?"
"Từ khi ta có linh trí đến nay ta cũng chứng kiến vô số Long tộc, cũng nghe rất nhiều chuyện tại sao không biết được chứ."
"Thời xa xưa khi mà Long tộc hùng mạnh họ đã sáng tạo ra vô số công pháp, thần thông,v.v.. Họ hùng mạnh từ trước khi Thiên Đạo có, ngươi thấy ta không? Ta chính là Long Linh, khi xưa họ đã tạo ra phép tắc Long là loại hùng mạnh nhất và thứ nào mạnh đều là Long..."
"Thế tại sao rồng lại biến mất?"
"Chuyện này ta cũng không nói nhiều được, khi nào ngươi tu luyện đến cảnh giới nhất định ngươi sẽ biết."
"Vậy sao? Thế tiền bối nói rõ hơn là long linh được không?"
"Long linh được hình thành từ long mạch, trước đó hình dáng của ta cũng không phải là rồng mà những hình dáng khác, phải qua nhiều năm phát triển long mạch và tu luyện ta mới được như ngày hôm nay, mà ngoài long mạch ra các linh mạch cũng như thế nhưng họ ẩn núp và không cho con người biết về sự tồn tại của họ..."
Long Linh và Du Vân nói chuyện với nhau thật lâu, Du Vân cũng hiểu biết nhiều chuyện hơn mà Long Linh cũng vui vẻ, trước giờ không có ai nói chuyện bỗng nhiên có người nói chuyện với mình tại sao lại không vui vẻ cho được.
/123
|