"Sao mấy cái tên này ta chưa nghe qua nhỉ..."
Du Vân bước đi dạo trên con đường này mà suy nghĩ những lời lão ăn xin nói cũng như lúc trước hai vị Sinh Diệt đồng tử nhắc nhở.
"Thật? Giả.... Huyễn, Mộng... Ừ..."
Du Vân bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, cảnh ở đây là giả, nhưng nhìn xung quanh thì cảm thấy rất chân thật, tiếng nói chuyện, mùi thức ăn và con người nữa. Du Vân càng suy nghĩ càng mờ mịt.
Một tháng sau, cung điện tầng 2.
Trên một ngã tư đường, một người thanh niên tóc tai bù xù ngồi ở đó mà xem những người đi trên đường, người thanh niên này chính là Du Vân, một tháng nay hắn đã đi dạo khắp cả tòa thành rồi ra bên ngoài nhưng vẫn như cũ không thu hoạch được cái gì, kể cả dùng tinh thần lực quét xuống đất hay là long nhãn nhưng cũng như vậy, tất cả đều là bình thường.
"Người thanh niên?"
Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai Du Vân, hắn quay đầu lại thì thấy lão ăn xin.
"Có chuyện gì không?"
"Cậu còn tiền không? Cho ta xin một ít bạc...."
Du Vân cũng không nói nhiều, từ trong túi trữ vật lấy ra mười lạng bạc đưa cho ông ta.
"Cảm ơn!"
Lão ta nhận lấy bạc sau đó chạy đến cửa hàng bánh bao mua hai cái bánh bao thịt rồi trở về chỗ Du Vân.
"Ăn không? Rất ngon..."
Ông ta đưa cho Du Vân một cái bánh bao rồi mời mà Du Vân cũng không khách khí, cầm lấy bánh bao mà ăn.
"Rất ngon.... Đây là lần đầu tiên ta ăn bánh bao!"
Du Vân vừa ăn vừa nói.
"Ha ha ngon là tốt rồi, từ lúc nhỏ ta đã làm ăn xin cũng ăn bánh bao, đến bây giờ ta cũng ăn bánh bao."
Lão ăn xin nghe Du Vân nói như thế cũng cười nói.
"Ở đây cũng giống như một cái nhà tù vậy. Càng muốn thoát khỏi thì càng giam cầm chặt hơn. Ngươi hiểu sao?"
Lão ăn xin ăn xong miếng bánh bao còn ở trên tay rồi nói sau đó lững thửng bước đi, dáng vẻ cô đơn mà đìu hiu. Còn Du Vân thì mờ mịt nhìn ông ta. Hắn không hiểu.
"Nhà tù sao? Nhưng nó nghĩa là gì?"
Du Vân ngơ ngác mà ngồi ở đó. Lòng của hắn bay bổng, nhớ lại lúc trước khi hắn là một con rắn nhỏ, mỗi ngày nằm sưởi nắng ở trên bãi cỏ, một cảm giác thoải mái nhưng cũng đầy buồn tẻ, vì lúc đó hắn cũng như ở trong một cái tù, không thể nào ra ngoài, không biết thế giới này là cái gì, cho đến lúc hắn được cơ duyên truyền thừa, mỗi ngày nằm sưởi nắng nhưng có thêm một công việc, đó là tu luyện, sau đó hóa thành người....
"Đợi đã... Hóa hình???"
Du Vân như bắt được cái gì đó rồi liên tưởng đến những lời lão ăn xin nói.
"Hahaha.... Đây không phải là nhà tù giam cầm thân thể con người... Hahaha...."
Du Vân bỗng nhiên cất tiếng cười to lên sau đó hóa thành độn quang bay thẳng lên bầu trời rồi biến mất, mà thành thị dần dần nhạt nhòa rồi biến mất, mà ở chỗ một góc đường nào đó có một lão ăn xin đang ngồi đó, khi Du Vân cười to lên rồi phóng lên trời ông lão cũng mỉm cười mà nhìn Du Vân biến mất ở trên bầu trời...
Du Vân bước đi dạo trên con đường này mà suy nghĩ những lời lão ăn xin nói cũng như lúc trước hai vị Sinh Diệt đồng tử nhắc nhở.
"Thật? Giả.... Huyễn, Mộng... Ừ..."
Du Vân bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, cảnh ở đây là giả, nhưng nhìn xung quanh thì cảm thấy rất chân thật, tiếng nói chuyện, mùi thức ăn và con người nữa. Du Vân càng suy nghĩ càng mờ mịt.
Một tháng sau, cung điện tầng 2.
Trên một ngã tư đường, một người thanh niên tóc tai bù xù ngồi ở đó mà xem những người đi trên đường, người thanh niên này chính là Du Vân, một tháng nay hắn đã đi dạo khắp cả tòa thành rồi ra bên ngoài nhưng vẫn như cũ không thu hoạch được cái gì, kể cả dùng tinh thần lực quét xuống đất hay là long nhãn nhưng cũng như vậy, tất cả đều là bình thường.
"Người thanh niên?"
Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai Du Vân, hắn quay đầu lại thì thấy lão ăn xin.
"Có chuyện gì không?"
"Cậu còn tiền không? Cho ta xin một ít bạc...."
Du Vân cũng không nói nhiều, từ trong túi trữ vật lấy ra mười lạng bạc đưa cho ông ta.
"Cảm ơn!"
Lão ta nhận lấy bạc sau đó chạy đến cửa hàng bánh bao mua hai cái bánh bao thịt rồi trở về chỗ Du Vân.
"Ăn không? Rất ngon..."
Ông ta đưa cho Du Vân một cái bánh bao rồi mời mà Du Vân cũng không khách khí, cầm lấy bánh bao mà ăn.
"Rất ngon.... Đây là lần đầu tiên ta ăn bánh bao!"
Du Vân vừa ăn vừa nói.
"Ha ha ngon là tốt rồi, từ lúc nhỏ ta đã làm ăn xin cũng ăn bánh bao, đến bây giờ ta cũng ăn bánh bao."
Lão ăn xin nghe Du Vân nói như thế cũng cười nói.
"Ở đây cũng giống như một cái nhà tù vậy. Càng muốn thoát khỏi thì càng giam cầm chặt hơn. Ngươi hiểu sao?"
Lão ăn xin ăn xong miếng bánh bao còn ở trên tay rồi nói sau đó lững thửng bước đi, dáng vẻ cô đơn mà đìu hiu. Còn Du Vân thì mờ mịt nhìn ông ta. Hắn không hiểu.
"Nhà tù sao? Nhưng nó nghĩa là gì?"
Du Vân ngơ ngác mà ngồi ở đó. Lòng của hắn bay bổng, nhớ lại lúc trước khi hắn là một con rắn nhỏ, mỗi ngày nằm sưởi nắng ở trên bãi cỏ, một cảm giác thoải mái nhưng cũng đầy buồn tẻ, vì lúc đó hắn cũng như ở trong một cái tù, không thể nào ra ngoài, không biết thế giới này là cái gì, cho đến lúc hắn được cơ duyên truyền thừa, mỗi ngày nằm sưởi nắng nhưng có thêm một công việc, đó là tu luyện, sau đó hóa thành người....
"Đợi đã... Hóa hình???"
Du Vân như bắt được cái gì đó rồi liên tưởng đến những lời lão ăn xin nói.
"Hahaha.... Đây không phải là nhà tù giam cầm thân thể con người... Hahaha...."
Du Vân bỗng nhiên cất tiếng cười to lên sau đó hóa thành độn quang bay thẳng lên bầu trời rồi biến mất, mà thành thị dần dần nhạt nhòa rồi biến mất, mà ở chỗ một góc đường nào đó có một lão ăn xin đang ngồi đó, khi Du Vân cười to lên rồi phóng lên trời ông lão cũng mỉm cười mà nhìn Du Vân biến mất ở trên bầu trời...
/123
|