Ngọc Dao vẫn ngỡ rằng, sau khi phá nát cái đêm động phòng nho nhỏ do Tề Hiếu Phàm dày công chuẩn bị. Xúc động nghe kể lại tình sử bi thương của hắn cùng A Nguyên. Cứ như thế, mà cái duyên gặp gỡ giữa hắn và nàng, cũng trôi qua chấm hết. Ai ngờ đâu, thiên hạ rộng vốn lớn biết nhường nào, lại vô tình đụng độ Tề Hiếu Phàm, ngay tại một địa phương nhỏ bé, heo hút như trấn Tương Liễu này.
Sáng hôm sau, Ngọc Dao vừa mới thanh toán ngân lượng xong xuôi cho chủ quán trọ, còn chưa kịp cùng sư phụ lên đường trở về Phong Tuyết sơn trang, thì chiếc xe ngựa xa hoa của Tề Hiếu Phàm đã lộc cộc đi đến, dừng lại ngay trước cửa.
Đương lúc, Tề Hiếu Phàm giơ tay nhấc chân, tao nhã bước xuống xe ngựa. Khi ngước mắt nhìn lên điều đầu tiên hắn chạm phải, chính là cặp mắt đang dùng một nửa con ngươi của Ngọc Dao, liếc về phía hắn. Nhưng mà, ngay cả bản thân Tề Hiếu Phàm cũng không ngờ được, là lại còn cơ hội lần nữa gặp nàng .
Trong lòng Ngọc Dao, rõ ràng chỉ muốn bĩu môi ngoảnh mặt bước đi, nhưng ngoài mặt, nàng vẫn ung dung bước đến trước mặt Tề Hiếu Phàm, tựa tiếu phi tiếu nói:“ Không quên ta rồi đấy chứ.”
Nằm mơ Tề Hiếu Phàm cũng không ngờ, Ngọc Dao chủ động hướng hắn chào hỏi, nhưng định lực phản ứng của hắn lại khá tốt, nho nhã cười đáp lời :“ Cô nương.”
Tề Hiếu Phàm nheo mắt suy nghĩ giây lát gấp cây quạt trong tay lại, nói tiếp :“ Cũng không giấu gì, ta đã muốn gặp lại cô nương để đích thân tạ lỗi, vì sự hồ đồ nhất thời gây ra ngày đó. May mắn thay hôm nay được tương kiến tại nơi này. Không bằng, ta kính nàng và vị công tử đi cùng, một ly trà ngon. Chỉ cầu nhận lại của nàng một lời tha thứ.”
Cảnh Niệm đứng bên cạnh Ngọc Dao, quan sát hai người nãy giờ cũng đã đủ, bèn lên tiếng: “ Đây là ai vậy Ngọc Dao?”
Ngọc Dao hướng Cảnh Niệm nói :“ Sư phụ, hắn là Tề Hiếu Phàm thế tử Định Vương phủ”, lại quay sang Tề Hiếu Phàm: “Còn đây là sư phụ của ta Vương Hạo chân nhân”
Tất nhiên, Tề Hiếu Phàm cũng đã nghe qua danh Vương Hạo chân nhân đôi ba lần rồi, nhưng trong suy nghĩ của hắn và đại đa số mọi người, đều thường mặc định vị chân nhân kia, chắc hẳn là một lão đạo trưởng râu tóc bạc phơ, bộ dạng đạo mạo vô cùng nghiêm cẩn. Đâu có ngờ, nam nhân trẻ tuổi tuấn dật hơn người đang đứng ngay trước mặt hắn đây, lại chính là vị chân nhân bất lộ tướng, được người đời truyền tụng chứ.
Tề Hiếu Phàm vẻ mặt ngưng trọng, dường như đang cố gắng nhớ lại chuyện gì đó, hồi lâu dùng cây quạt trong tay chỉ về phía Ngọc Dao, nghi hoặc nói: “ Ta nghe nói, Vương Hạo chân nhân chỉ thu nhận có một đệ tử, chính là thập thất công chúa biểu hoàng tỷ của ta. Cô nương đây không lẽ ..?”
Ngọc Dao như đã đợi sẵn phản ứng này của hắn, cười lạnh đáp:“ Đúng rồi đó! Tên họ đầy đủ của ta là Tề - Ngọc - Dao, cũng chính là thập - thất - công - chúa đã ly khai.”
Tề Hiếu Phàm lại nói :“ Nhưng ta nghe nói, năm nay thập thất biểu hoàng tỷ cũng đã ba mươi tuổi rồi còn gì? Cô nương thoạt nhìn cùng lắm chỉ tròn đôi mươi.”
Ngọc Dao thật muốn cốc một cái vào cái đầu trì độn của Tề Hiếu Phàm, để cho hắn sớm tỉnh ngộ ra :“ Ngươi nhìn sư phụ ta đi, có biết người bao nhiêu tuổi rồi không? Ta từ năm lên tám đã theo sư phụ tu tiên học đạo, giữ được dung mạo thanh tân có gì đáng lạ đâu chứ.”
Tề Hiếu Phàm không hẳn là loại người dễ dàng kích động, tuy trong lòng vẫn tồn tại chút hoài nghi, nhưng mặt mũi hắn vẫn tươi cười niềm nở: “Hóa ra là biểu hoàng tỷ, ta lại có cảm giác bản thân càng thêm có lỗi rồi”, hắn hơi khom lưng hạ lễ: “Đứng ở đây nói chuyện có chút không tiện. Chúng ta vẫn nên đặt một phòng trà, ngồi xuống nói cho rõ thì hơn.”
Ngọc Dao và Cảnh Niệm đưa mắt nhìn nhau hiểu ý, đã thấy không tiện từ chối, thì đành phải nhận lời vậy.
Trong phòng, hương trà ô long tươi mới vương vấn không rời bên cánh mũi, làm cho người ta có cảm giác thư thái lâng lâng như muốn say..
Tề Hiếu Phàm tự tay rót trà cho cả ba, còn dâng tới tận tay của Ngọc Dao và Cảnh Niệm, cầm lấy ly trà trong tay phóng khoáng nâng lên, trên khuôn mặt vẫn là vẻ tươi cười bốn mùa không đổi :“ Hiếu Phàm lấy trà thay rượu kính biểu tỷ cùng chân nhân một chén, đồng thời bày tỏ thành ý của mình.”
Tay Ngọc Dao vốn đã lạnh ngắt, lòng bàn tay vừa chạm vào ly trà nóng, cả người liền dễ chịu thoải mái, thầm rên khẽ một tiếng thích thú.
Cảnh Niệm buông ly trà trong tay xuống, cổ họng đã nồng đậm vị trà, nhàn nhã cất lời : “Thế tử không cần phải quá khách sáo”, lại ngước mắt hỏi:“Nhưng ta vẫn chưa hiểu, thế tử và Ngọc Dao sao lại quen biết nhau?”
Ngọc Dao cùng Tề Hiếu Phàm đồng loạt đưa mắt nhìn nhau, điều có ý bảo đối phương mở lời nói trước đi, nhưng sự tình này, nếu để cho Tề Hiếu Phàm kể lại, quả thực là cố ý gây khó dễ hắn. Cuối cùng vẫn là Ngọc Dao kiên nhẫn, thuật lại mọi chuyện đã xảy ra ở thành An Đô cho Cảnh Niệm nghe.
Đột nhiên Tề Hiếu Phàm chấp tay tương kính, dùng một giọng điệu chân thành biểu đạt tâm ý, nói: “Nếu hai vị ở đây thật sự là Vương Hạo chân nhân và biểu hoàng tỷ, Tề Hiếu Phàm mạo muội thỉnh cầu một chuyện có được không?”
Ngọc Dao đã định nói rằng, nếu ngươi không tin cũng không sao, hai ta cũng không mất miếng thịt nào. Nhưng Cảnh Niệm đã lên tiếng ngăn lời nàng trước: “Ta đã nói người đừng khách sáo. Nếu giúp được, sao ta lại tiếc công với biểu đệ của Ngọc Dao chứ?”
Tề Hiếu Phàm quay mặt, nhìn những bông tuyết đang rơi tiêu điều xa xăm bên khung cửa sổ, giống như không muốn để người khác trông thấy ánh mắt ủ rũ của hắn, chậm rãi nói : “ Ba năm trước, ta đột ngột mắc phải một cơn bạo bệnh, chết đi sống lại. Sau khi khỏi bệnh, trong lòng luôn tồn tại cảm giác trống rỗng mơ hồ, không sao tả nổi, nhưng điều kỳ lạ ta muốn nói là, cứ mỗi đêm khi ta bắt đầu nhắm mắt ngủ say, thì lại xuất hiện những giấc mơ cổ quái về một nữ nhân không rõ nhân dạng, đến khi thức dậy, chỉ còn nổi bàng hoàng vây quanh lấy ta.”
Ngọc Dao nghe đến đó liền thoáng giật mình, không biết từ lúc nào, đã siết mạnh ly trà trong tay. Cảnh Niệm ngồi ngay bên cạnh, dễ dàng nhận thấy bất ổn của nàng, khẽ quay sang nhíu mày, nhìn Ngọc Dao đầy khó hiểu, nhưng chàng không vội nói gì cả, tiếp tục chăm chú lắng nghe giải bày của Tề Hiếu Phàm.
Tề Hiếu Phàm vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nói tiếp:“ Ta quả thực không biết người đó là ai? Ta thử dùng mọi cách tra hỏi mọi người trong phủ, rốt cục đã xảy ra chuyện gì trong thời gian ta bạo bệnh, nhưng không ai cho ta một lời hồi đáp. Gần như ta đã phát điên, vì không sao hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra với chính mình.”
Hắn thở dài thương tâm, thấp giọng nói: “ Dần dần, ta lại quen ngủ với những giấc mộng về nữ nhân không rõ ràng ấy”, Tề Hiếu Phàm có một tia linh cảm mách bảo hắn rằng, nữ nhân trong những giấc mộng ấy, dường như là một điều gì đó một cái gì đó, thực sự quan trọng đối với hắn, mà hắn lại không tài nào nhớ nổi :“ Ám ảnh, là ám ảnh ..ta là bị nữ nhân đó ám ảnh ..vậy mà ta .. hai vị có tin nổi không..?”
Tề Hiếu Phàm kìm nén kích động, hai bàn tay siết chặt đã chạy đầy gân xanh, quay người nhìn Cảnh Niệm và Ngọc Dao cười thê lương hai tiếng : “ Ta vậy mà lại đi tương tư.. nữ nhân trong mộng đó...”
Ngọc Dao không khỏi thầm nghĩ, rõ ràng là Tề Hiếu Phàm đã uống Vong Tình thủy, lý nào lại không quên được A Nguyên? Hay Xà Lang Vương thấy A Nguyên ngây thơ, đưa thuốc dỏm cho nàng?
Sáng hôm sau, Ngọc Dao vừa mới thanh toán ngân lượng xong xuôi cho chủ quán trọ, còn chưa kịp cùng sư phụ lên đường trở về Phong Tuyết sơn trang, thì chiếc xe ngựa xa hoa của Tề Hiếu Phàm đã lộc cộc đi đến, dừng lại ngay trước cửa.
Đương lúc, Tề Hiếu Phàm giơ tay nhấc chân, tao nhã bước xuống xe ngựa. Khi ngước mắt nhìn lên điều đầu tiên hắn chạm phải, chính là cặp mắt đang dùng một nửa con ngươi của Ngọc Dao, liếc về phía hắn. Nhưng mà, ngay cả bản thân Tề Hiếu Phàm cũng không ngờ được, là lại còn cơ hội lần nữa gặp nàng .
Trong lòng Ngọc Dao, rõ ràng chỉ muốn bĩu môi ngoảnh mặt bước đi, nhưng ngoài mặt, nàng vẫn ung dung bước đến trước mặt Tề Hiếu Phàm, tựa tiếu phi tiếu nói:“ Không quên ta rồi đấy chứ.”
Nằm mơ Tề Hiếu Phàm cũng không ngờ, Ngọc Dao chủ động hướng hắn chào hỏi, nhưng định lực phản ứng của hắn lại khá tốt, nho nhã cười đáp lời :“ Cô nương.”
Tề Hiếu Phàm nheo mắt suy nghĩ giây lát gấp cây quạt trong tay lại, nói tiếp :“ Cũng không giấu gì, ta đã muốn gặp lại cô nương để đích thân tạ lỗi, vì sự hồ đồ nhất thời gây ra ngày đó. May mắn thay hôm nay được tương kiến tại nơi này. Không bằng, ta kính nàng và vị công tử đi cùng, một ly trà ngon. Chỉ cầu nhận lại của nàng một lời tha thứ.”
Cảnh Niệm đứng bên cạnh Ngọc Dao, quan sát hai người nãy giờ cũng đã đủ, bèn lên tiếng: “ Đây là ai vậy Ngọc Dao?”
Ngọc Dao hướng Cảnh Niệm nói :“ Sư phụ, hắn là Tề Hiếu Phàm thế tử Định Vương phủ”, lại quay sang Tề Hiếu Phàm: “Còn đây là sư phụ của ta Vương Hạo chân nhân”
Tất nhiên, Tề Hiếu Phàm cũng đã nghe qua danh Vương Hạo chân nhân đôi ba lần rồi, nhưng trong suy nghĩ của hắn và đại đa số mọi người, đều thường mặc định vị chân nhân kia, chắc hẳn là một lão đạo trưởng râu tóc bạc phơ, bộ dạng đạo mạo vô cùng nghiêm cẩn. Đâu có ngờ, nam nhân trẻ tuổi tuấn dật hơn người đang đứng ngay trước mặt hắn đây, lại chính là vị chân nhân bất lộ tướng, được người đời truyền tụng chứ.
Tề Hiếu Phàm vẻ mặt ngưng trọng, dường như đang cố gắng nhớ lại chuyện gì đó, hồi lâu dùng cây quạt trong tay chỉ về phía Ngọc Dao, nghi hoặc nói: “ Ta nghe nói, Vương Hạo chân nhân chỉ thu nhận có một đệ tử, chính là thập thất công chúa biểu hoàng tỷ của ta. Cô nương đây không lẽ ..?”
Ngọc Dao như đã đợi sẵn phản ứng này của hắn, cười lạnh đáp:“ Đúng rồi đó! Tên họ đầy đủ của ta là Tề - Ngọc - Dao, cũng chính là thập - thất - công - chúa đã ly khai.”
Tề Hiếu Phàm lại nói :“ Nhưng ta nghe nói, năm nay thập thất biểu hoàng tỷ cũng đã ba mươi tuổi rồi còn gì? Cô nương thoạt nhìn cùng lắm chỉ tròn đôi mươi.”
Ngọc Dao thật muốn cốc một cái vào cái đầu trì độn của Tề Hiếu Phàm, để cho hắn sớm tỉnh ngộ ra :“ Ngươi nhìn sư phụ ta đi, có biết người bao nhiêu tuổi rồi không? Ta từ năm lên tám đã theo sư phụ tu tiên học đạo, giữ được dung mạo thanh tân có gì đáng lạ đâu chứ.”
Tề Hiếu Phàm không hẳn là loại người dễ dàng kích động, tuy trong lòng vẫn tồn tại chút hoài nghi, nhưng mặt mũi hắn vẫn tươi cười niềm nở: “Hóa ra là biểu hoàng tỷ, ta lại có cảm giác bản thân càng thêm có lỗi rồi”, hắn hơi khom lưng hạ lễ: “Đứng ở đây nói chuyện có chút không tiện. Chúng ta vẫn nên đặt một phòng trà, ngồi xuống nói cho rõ thì hơn.”
Ngọc Dao và Cảnh Niệm đưa mắt nhìn nhau hiểu ý, đã thấy không tiện từ chối, thì đành phải nhận lời vậy.
Trong phòng, hương trà ô long tươi mới vương vấn không rời bên cánh mũi, làm cho người ta có cảm giác thư thái lâng lâng như muốn say..
Tề Hiếu Phàm tự tay rót trà cho cả ba, còn dâng tới tận tay của Ngọc Dao và Cảnh Niệm, cầm lấy ly trà trong tay phóng khoáng nâng lên, trên khuôn mặt vẫn là vẻ tươi cười bốn mùa không đổi :“ Hiếu Phàm lấy trà thay rượu kính biểu tỷ cùng chân nhân một chén, đồng thời bày tỏ thành ý của mình.”
Tay Ngọc Dao vốn đã lạnh ngắt, lòng bàn tay vừa chạm vào ly trà nóng, cả người liền dễ chịu thoải mái, thầm rên khẽ một tiếng thích thú.
Cảnh Niệm buông ly trà trong tay xuống, cổ họng đã nồng đậm vị trà, nhàn nhã cất lời : “Thế tử không cần phải quá khách sáo”, lại ngước mắt hỏi:“Nhưng ta vẫn chưa hiểu, thế tử và Ngọc Dao sao lại quen biết nhau?”
Ngọc Dao cùng Tề Hiếu Phàm đồng loạt đưa mắt nhìn nhau, điều có ý bảo đối phương mở lời nói trước đi, nhưng sự tình này, nếu để cho Tề Hiếu Phàm kể lại, quả thực là cố ý gây khó dễ hắn. Cuối cùng vẫn là Ngọc Dao kiên nhẫn, thuật lại mọi chuyện đã xảy ra ở thành An Đô cho Cảnh Niệm nghe.
Đột nhiên Tề Hiếu Phàm chấp tay tương kính, dùng một giọng điệu chân thành biểu đạt tâm ý, nói: “Nếu hai vị ở đây thật sự là Vương Hạo chân nhân và biểu hoàng tỷ, Tề Hiếu Phàm mạo muội thỉnh cầu một chuyện có được không?”
Ngọc Dao đã định nói rằng, nếu ngươi không tin cũng không sao, hai ta cũng không mất miếng thịt nào. Nhưng Cảnh Niệm đã lên tiếng ngăn lời nàng trước: “Ta đã nói người đừng khách sáo. Nếu giúp được, sao ta lại tiếc công với biểu đệ của Ngọc Dao chứ?”
Tề Hiếu Phàm quay mặt, nhìn những bông tuyết đang rơi tiêu điều xa xăm bên khung cửa sổ, giống như không muốn để người khác trông thấy ánh mắt ủ rũ của hắn, chậm rãi nói : “ Ba năm trước, ta đột ngột mắc phải một cơn bạo bệnh, chết đi sống lại. Sau khi khỏi bệnh, trong lòng luôn tồn tại cảm giác trống rỗng mơ hồ, không sao tả nổi, nhưng điều kỳ lạ ta muốn nói là, cứ mỗi đêm khi ta bắt đầu nhắm mắt ngủ say, thì lại xuất hiện những giấc mơ cổ quái về một nữ nhân không rõ nhân dạng, đến khi thức dậy, chỉ còn nổi bàng hoàng vây quanh lấy ta.”
Ngọc Dao nghe đến đó liền thoáng giật mình, không biết từ lúc nào, đã siết mạnh ly trà trong tay. Cảnh Niệm ngồi ngay bên cạnh, dễ dàng nhận thấy bất ổn của nàng, khẽ quay sang nhíu mày, nhìn Ngọc Dao đầy khó hiểu, nhưng chàng không vội nói gì cả, tiếp tục chăm chú lắng nghe giải bày của Tề Hiếu Phàm.
Tề Hiếu Phàm vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nói tiếp:“ Ta quả thực không biết người đó là ai? Ta thử dùng mọi cách tra hỏi mọi người trong phủ, rốt cục đã xảy ra chuyện gì trong thời gian ta bạo bệnh, nhưng không ai cho ta một lời hồi đáp. Gần như ta đã phát điên, vì không sao hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra với chính mình.”
Hắn thở dài thương tâm, thấp giọng nói: “ Dần dần, ta lại quen ngủ với những giấc mộng về nữ nhân không rõ ràng ấy”, Tề Hiếu Phàm có một tia linh cảm mách bảo hắn rằng, nữ nhân trong những giấc mộng ấy, dường như là một điều gì đó một cái gì đó, thực sự quan trọng đối với hắn, mà hắn lại không tài nào nhớ nổi :“ Ám ảnh, là ám ảnh ..ta là bị nữ nhân đó ám ảnh ..vậy mà ta .. hai vị có tin nổi không..?”
Tề Hiếu Phàm kìm nén kích động, hai bàn tay siết chặt đã chạy đầy gân xanh, quay người nhìn Cảnh Niệm và Ngọc Dao cười thê lương hai tiếng : “ Ta vậy mà lại đi tương tư.. nữ nhân trong mộng đó...”
Ngọc Dao không khỏi thầm nghĩ, rõ ràng là Tề Hiếu Phàm đã uống Vong Tình thủy, lý nào lại không quên được A Nguyên? Hay Xà Lang Vương thấy A Nguyên ngây thơ, đưa thuốc dỏm cho nàng?
/43
|