Chương 130: Tôi vội lắm
“Còn ngơ ra đó làm gì? Mau vứt con khốn này vào!” Đỗ Tử Duyệt hung dữ trừng mấy bảo vệ đang ngẩn người một cái.
Mấy bảo vệ sững sờ, sau đó cắn răng đến cạnh Hạ Mộng Dao, họ đương nhiên hiểu, hành vi của họ lúc này không khác gì giết người, nhưng dù sao họ cũng là nhân viên của Quốc tế Cửu Long, hơn nữa với phong cách làm việc tàn nhẫn của Đỗ Tử Duyệt, nếu họ dám không nghe lời Đỗ Tử Duyệt, thì e là người bị quăng vào động sói đen chính là họ.
“Bà xã, thế không hay lắm đâu… sẽ có án mạng đó.” Lúc này, Chu Thiếu Phong run rẩy khóe môi lên tiếng, không phải anh ta thương Hạ Mộng Dao hay gì, mà là anh ta hiểu, nếu Hạ Mộng Dao chết ở đây thì nhà họ Đỗ chắc chắn sẽ đẩy một người ra nhận tội thay, con tốt thí này chắc chắn không thể là Đỗ Tử Duyệt, chỉ có thể là anh ta.
“Không hay?” Ánh mắt lạnh lẽo của Đỗ Tử Duyệt như lưỡi dao sắc bén bắn về phía Chu Thiếu Phong: “Anh thương con đĩ này đấy à?”
“Không, không!” Chu Thiếu Phong vội vàng lắc đầu, nói: “Bà xã, sao anh có thể thương cô ta chứ, con đĩ này dám quyến rũ anh, phá hoại tình cảm vợ chồng chúng ta, có chết cũng không hết tội, nhưng chúng ta có thể đổi cách khác đề hành hạ cô ta, thế này… không hợp lắm.” Chu Thiếu Phong nói rồi còn nhìn bọn Từ Đông Lương một cái, người đến đây hôm nay quá nhiều, nếu Đỗ Tử Duyệt thực sự đưa Hạ Mộng Dao vào động sói đen trước mặt nhiều người thế này thật, khiến Hạ Mộng Dao chết trong đó, thì khó đảm bảo sẽ không có ai tiết lộ, đến lúc đó, dù nhà họ Đỗ có thủ đoạn che trời thì e là cũng khó mà giấu được.
“Anh là đồ vô dụng, bà đây không sợ, anh sợ cái gì?” Đỗ Tử Duyệt nói rồi đạp một phát vào bụng Chu Thiếu Phong, khiến Chu Thiếu Phong ngã lăn quay.
“Ném! Mau ném con đĩ này vào cho tôi! Anh trai bà đây là Đỗ Tử Đằng, đại cổ đông của Quốc tế Cửu Long các người, hôm nay các người không ném con đĩ này vào thì bà đây sẽ sai người ném các người vào!” Đỗ Tử Duyệt chống nạnh, vênh váo nhìn mấy bảo vệ uy hiếp.
Nghe vậy, mấy người đương nhiên không dám do dự gì nữa, kẹp chặt Hạ Mộng Dao, định ném vào trong tường rào dây thép gai.
Trong tường, mấy con sói đen đang nhìn chằm chằm vào Hạ Mộng Dao, trong mắt đã tràn ngập vẻ khát máu, bọn chúng không phải con người, cũng không hiểu thương hoa tiếc ngọc là gì, trong mắt chúng, Hạ Mộng Dao chỉ là một miếng thức ăn hơi to.
“Thả tôi ra!” Trên gương mặt nhỏ nhắn của Hạ Mộng Dao tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng, hét to muốn tránh thoát, nhưng tay của mấy bảo vệ lúc này cứ như vòng sắt, giữ chặt cô ấy, cô ấy không thể thoát nổi.
“Hu hu, Trần Phong, cứu em…” Hạ Mộng Dao thút thít, đôi mắt xinh đẹp ngập nước mắt, trong lúc tuyệt vọng thế này, người duy nhất cô ấy có thể nghĩ tới cũng chỉ có Trần Phong.
Trần Phong, có thể cứu mình không?
Thực tế, Vương Giai Manh và Lý Tuyết lúc này cũng đang nghĩ vấn đề này.
“Ông chồng vô dụng của Hạ Mộng Dao đâu? Lúc nãy chẳng phải rất trâu bò sao? Sao giờ chẳng thấy bóng dáng đâu?” Lý Tuyết không nhịn được hỏi.
“Chắc là sau khi thấy chị Duyệt thì lặng lẽ chuồn êm rồi.” Vương Giai Manh thở dài nói, giờ cô ta thế mà lại hơi thương hại Hạ Mộng Dao, cô ấy tin Trần Phong thế, cuối cùng Trần Phong lại một mình chạy trốn trong lúc cô ấy gặp nguy hiểm nhất, quả nhiên đúng như câu, vợ chồng vốn là chim một rừng, gặp nạn thì tự bay đi.
“Đúng là đồ rác rưởi! Lúc trước còn chém gió nói muốn chị Duyệt trả giá gấp trăm lần nỗi tủi nhục đã gây ra với Hạ Mộng Dao năm đó, giờ vừa gặp chị Duyệt đã biến mất tăm như con chó hoang!” Lý Tuyết tức giận nói, cô ta cứ tưởng dù thế nào thì Trần Phong cũng sẽ đấu tay đôi với Đỗ Tử Duyệt, dù có không đấu được thì ít nhất cũng có tỏ thái độ.
Thế mà Trần Phong hay lắm, bị sợ chạy rẽ đất luôn, để vợ mình ở lại đây một mình.
Từ Đông Lương thì siết chặt nắm đấm, mấy lần định tiến lên, cứu Hạ Mộng Dao, nhưng vừa nghĩ đến sự nghiệp hiện tại của mình, tất cả đều nhờ ơn Đỗ Tử Duyệt thì anh ta lại hít thở sâu, để mình bình tĩnh lại.
Trong lòng lại thấy tiếc thay cho Hạ Mộng Dao, phó thác cả đời mình cho gã đàn ông như Trần Phong.
Lúc này, Trần Phong đã đến phòng hội nghị.
Vừa vào cửa, mấy thanh niên phong độ xuất chúng trong phòng hội nghị nhất tề đứng dậy, đánh giá Trần Phong, trong mắt có ngạc nhiên, cũng ẩn giấu sự khinh thường và hoài nghi sâu sắc.
Người đàn ông cộng hết quần áo trên người cũng chưa tới ba trăm đồng ở trước mặt này là đại thiếu gia của nhà họ Trần ư? Không thể nào.
Nhưng dù có hoài nghi thì trên mặt mấy người vẫn giữ nụ cười khiêm nhường.
“Cậu Trần, cậu đến rồi.” Dương Thái lên tiếng trước, anh ta không nghĩ nhiều như mọi người, vì anh ta biết rõ thực lực của Trần Phong, dù không có nhà họ Trần thì bản thân Trần Phong cũng là một võ sĩ cực kì kinh khủng.
“Ừm.” Trần Phong hững hờ đáp, không biết tại sao lòng anh lúc này cứ có cảm giác bất an, như là có việc gì đó vậy.
Thấy Trần Phong không tập trung, Dương Thái không kìm được cau mày, còn tưởng là nhân viên trong trang viên không tiếp đãi Trần Phong hẳn hoi.
Mấy thanh niên khác thì sắc mặt hơi khó coi, khá là bất mãn với Trần Phong, dù gì họ cũng là con cháu gia đình danh giá của Kim Lăng, con nhà siêu giàu, bình thường ở ngoài ai gặp họ chẳng phải cung kính lễ phép với họ, nịnh bợ họ, nhưng trong mắt người đàn ông này, từ khi vào cửa, lại chẳng nhìn thẳng họ lấy một cái.
Có cần phải ra vẻ thế không?
“Cậu Trần, có phải nhân viên trong trang viên mạo phạm cậu không?” Dương Thái hỏi thử, quần áo Trần Phong vốn đã chẳng ăn nhập gì với Trang viên Quốc tế Cửu Long, cộng thêm việc trong trang viên thường có những nhân viên mắt chó nhìn ai cũng thấp hèn, nên anh ta không kìm được mà nghĩ nhiều.
Trần Phong lắc đầu, cười nói: “Không phải.”
“Chẳng phải anh nói muốn dẫn tôi làm quen với mấy cổ đông sao? Giờ bắt đầu đi, tôi vội lắm.” Trần Phong lại nói, nỗi bất an trong lòng khiến anh không vững dạ, anh cứ cảm giác sắp có chuyện gì đó, Trần Phong cũng từng nghĩ đến Hạ Mộng Dao, nhưng anh vừa đi chưa được mấy phút, có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Vội?
Mấy thanh niên vốn đã bất mãn với Trần Phong, nghe thấy Trần Phong nói thế thì trong lòng bỗng chốc nổi giận.
Nếu nói thái độ vừa vào cửa đã lờ mấy người của Trần Phong vẫn chỉ khiến mấy người hơi khó chịu trong lòng thì câu vội lắm này đã chọc giận mấy người họ hoàn toàn.
Mấy người vốn là người cao ngạo, ở Kim Lăng này, ngoài Dương Thái ai họ cũng không coi ra gì, dù là Dương Thái gặp họ cũng phải nói cười, không dám lờ họ như này.
Nhưng Trần Phong thì sao, vừa vào cửa đã không thèm để ý họ, giờ một câu vội lắm lại khiến họ cảm thấy trong mắt Trần Phong mình chỉ là con mèo con chó có cũng được, không có cũng chẳng sao.
“Cậu Trần nếu vội thì giờ đi cũng được, mấy anh em chúng tôi cũng không xin làm quen cậu Trần.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên, sắc mặt Dương Thái bỗng khác hẳn, quay đầu quát: “Đỗ Tử Đằng, cậu nói gì đấy? Cậu Trần nói vội không phải kiểu như các cậu nghĩ, cậu Trần có việc bận thật.”
———————
/651
|