Chương 155: Trần Anh Nhu
Ai ngờ, sau khi xảy ra sự việc, cả nhà họ Đỗ, lặng im như chết rồi, thậm chí có lời đồn, Đỗ Khang Lăng đã nói, sau này tất cả người nhà họ Đỗ, thấy Trần Phong thì phải đi đường vòng.
Nếu lúc trước tin Trần Phong đánh gãy một tay của Bạch Quảng Nghĩa và Dương Thái vẫn chỉ khiến mấy gia tộc lớn ở Kim Lăng cảm thấy kinh ngạc, thì lần này tin Trần Phong giết chết anh em Đỗ Tử Đằng, mà nhà họ Đỗ lại không dám trả thù thực sự đã làm mấy gia tộc lớn ở Kim Lăng hết hồn.
Đó là nhà họ Đỗ đấy!
Trong các gia tộc hạng hai ở Kim Lăng, nhà họ Đỗ cũng được xem là hàng đầu, dù là gia tộc hạng nhất như nhà họ Dương thì nhà họ Đỗ cũng có thể động chạm chút.
Nhưng ai ngờ ở trước mặt người họ Trần này, hai người thuộc chi họ của nhà họ Đỗ bị giết, nhà họ Đỗ thế mà không những không trả thù, mà còn nói phải đi đường vòng nếu gặp người họ Trần.
Ý nghĩa ẩn giấu trong đó rất đáng sợ.
Thoáng cái, cả giới thượng lưu Kim Lăng đều chìm trong sợ hãi.
Quốc tế Cửu Long thậm chí đã trở thành cấm địa của các cậu ấm, cô chiêu, thậm chí có gia tộc còn nói, người trong nhà, nếu ai dám đến Quốc tế Cửu Long hoặc là chọc giận người họ Trần, thì đánh gãy chân luôn!
Sợ rồi!
Rất nhiều gia tộc đều sợ rồi!
Việc này còn là khi Dương Thái cật lực giấu giếm thân phận của Trần Phong, nếu Dương Thái không giấu giếm thân phận của Trần Phong thì những gia tộc này, giờ có lẽ đều sắp sợ run rồi.
Người thừa kế của nhà họ Trần ở Yên Kinh!
Danh hiệu này đủ để dọa cho một vài gia tộc hạng hai, hạng ba sợ mất mật!
Từ phản ứng của nhà họ Đỗ là có thể thấy.
Hiện tại, cả Kim Lăng cũng chỉ có nhà họ Dương và nhà họ Đỗ biết thân phận của Trần Phong, Dương Thái đương nhiên sẽ không nói ra, còn nhà họ Đỗ thì không dám nói, nói rồi sẽ cả nhà sẽ gặp họa.
Có điều tuy không ai nói, nhưng những gia tộc lâu đời, cấp bậc đủ cao lại có thể đoán được.
Như nhà họ Triệu, Trần Phong sẽ không cảm thấy nhà họ Triệu vốn vô cùng cứng rắn sẽ đột nhiên vô duyên vô cớ thả bố mẹ Từ Phi Dung.
Nhà họ Triệu ắt hẳn đã đoán được gì đó, nên mới nhượng bộ.
Vì một người chết, mà kết thù oán với một người rất có thể là người thừa kế của nhà họ Trần ở Yên Kinh, không đáng chút nào.
“Nếu họ đã chủ động thả người, thì cũng đỡ cho tôi phải chạy một chuyến.” Trầm ngâm một lúc, Trần Phong nói, nhà họ Triệu chủ động thả người, không ngoài dự đoán của anh, nhưng đây là việc tốt, Trần Phong cũng không buồn lăn tăn.
Kiều Tiêu Nguyệt gật đầu, sau đó lại do dự nhìn Trần Phong một cái, có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên môi lại bị cô ấy nuốt ngược trở vào.
“Còn việc gì sao?” Trần Phong cau mày hỏi, dáng vẻ ngập ngừng của Kiều Tiêu Nguyệt rất kì lạ, không hợp với tính cách của cô ấy.
“Cậu Trần, đúng là có việc, nhưng tôi không biết nên nói với cậu không.” Kiều Tiêu Nguyệt hơi đắn đo.
“Về nhà họ Trần?” Trần Phong thản nhiên cười nói, có thể khiến Kiều Tiêu Nguyệt đắn đo vậy, cũng chỉ có việc của nhà họ Trần.
Nhà họ Trần? Lòng Kiều Tiêu Nguyệt mừng thầm, quả nhiên, quan hệ của Trần Phong và nhà họ Trần không như cô ấy tưởng tượng ban đầu, bình thường, Trần Phong đáng lẽ phải nói trong nhà, chứ không phải nhà họ Trần.
Nhà họ Trần, nghe sao cũng thấy xa cách.
Mặc dù kinh ngạc nhưng trên mặt Kiều Tiêu Nguyệt vẫn không thể hiện gì.
“Đúng vậy, cậu Trần.” Kiều Tiêu Nguyệt gật đầu, nói: “Cô hai rất bất mãn với việc cậu làm mấy hôm nay, nói cậu ở ngoài lôi cái mác nhà họ Trần ra, cáo mượn oai hùm, làm mất hết thể diện nhà họ Trần.”
Cô hai?
Trần Phong nheo mắt, anh biết rõ cô hai mà Kiều Tiêu Nguyệt nói là ai.
Cô hai, tên đầy đủ là Trần Anh Nhu, là con gái của bác hai Trần Kiến Sơn, xếp thứ hai trong nhà, vì thế gọi là cô hai.
Trần Anh Nhu từ nhỏ đã bất hòa với anh, thường cùng những người khác trong nhà họ Trần bắt nạt anh.
Lần Trần Phong ấn tượng nhất là, mùa đông năm chín tuổi, anh đang chơi ở ven hồ, không cẩn thận chạm vào Trần Anh Nhu một cái, Trần Anh Nhu bèn sai người đẩy anh xuống hồ.
Nước hồ âm mười mấy độ, mang tới cảm giác nghẹt thở và lạnh lẽo thấu xương, khiến Trần Phong khắc ghi cả đời.
Lần đó là lần Trần Phong đến gần cái chết nhất, nếu không phải có người cứu giúp, thì anh đã chết cóng dưới đáy hồ đó lâu rồi.
Mặc dù được người khác cứu lên, nhưng cũng để lại bệnh căn trong anh, nghỉ ngơi gần nửa năm mới khỏe.
Theo lý mà nói, Trần Anh Nhu suýt nữa giết chết anh, dù thế nào nhà họ Trần cũng phải dạy bảo Trần Anh Nhu.
Nhưng sau đó, nhà họ Trần lại chẳng nói Trần Anh Nhu câu nào, mà quay ra chất vấn Trần Phong tại sao lại chạm vào Trần Anh Nhu, nếu không cẩn thận làm Trần Anh Nhu ngã, khiến Trần Anh Nhu rơi vào hồ thì sao.
Cũng chính lần đó, khiến Trần Phong nhận ra rằng, tính mạng của anh, ở trong mắt người nhà họ Trần, như một trò hề.
Anh bị Trần Anh Nhu đẩy xuống hồ, suýt thì chết, nhưng điều người nhà họ Trần quan tâm là tại sao anh lại chạm vào Trần Anh Nhu.
Sau việc đó, Trần Phong bèn cố tình giữ khoảng cách với người nhà họ Trần.
Trần Anh Nhu thì không những không áy náy, mà còn bắt nạt anh ghê hơn.
Vì mẹ vẫn ở nhà họ Trần, nên Trần Phong không so đo nhiều với Trần Anh Nhu, hơn nữa lúc đó anh đã bắt đầu tập võ, tiếp xúc với Tiêu Quốc Trung, biết rất nhiều đạo lí.
Việc nhỏ không nhịn tất loạn đại mưu là câu ngày nào cũng nghe bên tai.
Cứ thế nhịn mười ba năm.
Ba năm trước, anh rời khỏi nhà họ Trần, cũng không cần phải nhịn Trần Anh Nhu nữa.
Nhưng không ngờ, hôm nay Trần Anh Nhu lại tự theo tới, nghe ý của Kiều Tiêu Nguyệt thì rõ ràng là vẫn muốn gây sự với anh.
Trong mắt Trần Phong ánh lên vẻ lạnh lùng, Trần Anh Nhu, lần này tôi sẽ không nhịn cô nữa đâu.
“Trần Anh Nhu bao giờ thì đến?” Trần Phong lạnh lùng cất tiếng, anh hiểu rõ, Trần Anh Nhu không phải kiểu người có tính cách thích nói mồm, cô ta thích làm hơn, ví dụ, nhìn mình ngứa mắt sau đó đẩy luôn mình xuống hồ.
Lần này, cô ta bất mãn với mình, chắc cũng không chỉ chửi vài câu trong gia tộc, mà là đến thẳng đây, gây sự với mình.
“Tuần sau.” Kiều Tiêu Nguyệt không nhịn được mà nhìn Trần Phong một cái, nói, nhìn dáng vẻ Trần Phong, rõ ràng là rất hiểu tính cách của Trần Anh Nhu, xem ra ngày trước tiếp xúc với Trần Anh Nhu cũng nhiều.
Đồng thời, đây cũng là điều mà Kiều Tiêu Nguyệt không hiểu.
Tình hình nhà họ Trần hiện giờ đúng là quá khó hiểu.
Theo lý mà nói, Trần Phong giờ là người thừa kế hàng đầu của nhà họ Trần, Trần Anh Nhu không nên, cũng không dám gây sự với Trần Phong mới phải, nhưng Trần Anh Nhu lại cứ đến.
Cứ như thân phận người thừa kế hàng đầu này của Trần Phong là giả vậy.
Nhưng Trần Trung là đại quản gia của nhà họ Trần, chắc sẽ không lừa cô ấy việc này.
Thế chỉ có thể chứng tỏ trên người Trần Phong chắc chắn có bí mật gì mà người khác không biết.
Mặc dù có thân phận người thừa kế nhà họ Trần, nhưng không thể hưởng thụ được đãi ngộ xứng với thân phận này.
Nhưng dù thế nào, Kiều Tiêu Nguyệt cũng hiểu rõ, mình không có tư cách can dự vào những việc này.
Người ngoài đều tưởng cô ấy là bà hoàng giới kinh doanh ở tít trên cao, nhưng chỉ có cô ấy biết, cô ấy chỉ là một người làm thuê do nhà họ Trần bồi dưỡng, nếu chọc nhà họ Trần không vui thì một câu nói thôi cũng có thể đổi cô ấy.
———————
/651
|