Chương 187: Thanh thản
“Ăn chùa uống chùa ba năm rồi?” Trần Phong nhếch mép khinh bỉ, da mặt mấy người nhà họ Hạ đúng là còn dày hơn cả tường thành, đến cả lời này cũng nói được, tạm thời không nói ba năm qua anh căn bản không hề ăn chùa uống chùa, dù anh có ăn chùa uống chùa cũng là ăn của Hạ Mộng Dao, chứ không phải nhà họ Hạ.
“Chẳng lẽ không phải?” Thấy Trần Phong còn dám nói kháy, ngay lập tức có người bất mãn.
“Anh nói phải thì phải đi.” Trần Phong thản nhiên cười, anh chẳng buồn cãi nhau với đám ngu này.
“Hừ, nếu đã vậy thì cậu còn không cống hiến cho nhà họ Hạ chút đi.” Có người hừ một tiếng nói.
“Đi xin Lâm Tông Vĩ đi! Nếu làm được việc này thì cậu có thể vào được nhà thờ tổ nhà họ Hạ.” Một nguyên lão của nhà họ Hạ lạnh lùng nói, trong giọng còn mang vẻ bố thí.
“Nhà thờ tổ nhà họ Hạ?” Trần Phong lắc đầu, sự khinh bỉ bên khóe môi càng rõ hơn.
“Sao, cậu còn không bằng lòng?” Nguyên lão lúc nãy nói với giọng bố thí nhếch mày, rất là bất mãn với Trần Phong.
Trần Phong không trả lời, mà đến trước mặt Hạ Vân Thịnh, nhìn thẳng Hạ Vân Thịnh nói: “Những công trình của núi Ngọc Tuyền, tôi có thể đòi về cho các ông.”
“Nhưng tôi có một điều kiện.” Ngừng một lát, Trần Phong lại nói.
“Điều kiện gì?” Hạ Vân Thịnh gằn giọng nói, ông ta biết rất rõ, Trần Phong không phải là kiểu người bắn tên không đích, lời này của anh e là thực sự có tự tin thuyết phục được Lâm Tông Vĩ.
“Tôi muốn lập… nhà… họ… Hạ… khác!” Trần Phong nói từng từ từng chữ.
“Hỗn láo!”
“Không đời nào!”
“Ăn nói ngông cuồng!”
“Một đứa ở rể như cậu, có tư cách gì mà đòi lập nhà họ Hạ khác?”
Trần Phong vừa nói xong, Hạ Vân Thịnh còn chưa nói gì, mấy người bảo thủ của nhà họ Hạ đã nổi giận trước, dù lúc nào thì dòng chính của gia tộc cũng rất quan trọng, trong mắt họ, lập nhà họ Hạ khác mà Trần Phong nói chính là kéo chi của Hạ Mộng Dao ra, thành lập một nhà họ Hạ nhỏ.
Rõ ràng, nhà họ Hạ nhỏ này sẽ do Trần Phong làm chủ, chứ không phải Hạ Mộng Dao.
Nếu Trần Phong là người có máu mặt, có địa vị thì thôi, anh quản lý nhà họ Hạ, dòng chính nhà họ Hạ cũng sẽ mở mày mở mặt.
Nhưng Trần Phong lại là một thằng ở rể bám váy đàn bà, người có thân phận như anh, nếu ở cổ đại thì là người không được lên ngồi ở bàn cơm luôn, chứ đừng nói là hiện đại, để anh quản lý nhà họ Hạ nhỏ, dòng chính nhà họ Hạ còn mặt mũi gì nữa.
Trần Phong không hề để ý mấy người bảo thủ, mà chuyển mắt nhìn Hạ Vân Thịnh.
Nhà họ Hạ, dù sao vẫn là Hạ Vân Thịnh làm chủ.
“Tại sao cậu lại muốn lập nhà họ Hạ khác?” Hạ Vân Thịnh hỏi, Trần Phong đưa ra yêu cầu này là điều ông ta không ngờ được.
Trần Phong nhếch mép khinh bỉ, hỏi: “Tôi không lập nhà họ Hạ khác thì ông sẽ giao nhà họ Hạ cho Mộng Giao sao?”
Ánh mắt Hạ Vân Thịnh hơi trầm ngâm, ông ta đúng là sẽ không giao nhà họ Hạ cho Hạ Mộng Dao, nhưng dù vậy, Trần Phong cũng không cần lập nhà họ Hạ khác, ông ta vẫn cảm thấy, Trần Phong lập nhà họ Hạ là có nguyên nhân khác.
“Đồ hoang tưởng, còn dám có ý đồ với nhà họ Hạ!”
“Vân Thịnh, đừng có đồng ý người này!”
“Người này lòng dạ mưu mô khó dò, phải đuổi khỏi nhà họ Hạ, để răn đe!”
Mấy nguyên lão nhà họ Hạ tức không chịu nổi, bảo Hạ Vân Thịnh giao nhà họ Hạ cho Hạ Mộng Dao, vậy có khác gì giao cho Trần Phong đâu, dù sao sau này con Hạ Mộng Dao sinh ra cũng là giọt máu của Trần Phong.
Trần Phong cười mà không nói, mấy lão già này, thế mà nghĩ mình để ý nhà họ Hạ cơ đấy.
Tầm nhìn hạn hẹp!
Trần Phong anh đến cả nhà họ Trần siêu giàu của Hoa Hạ còn không để vào mắt.
Chỉ một nhà họ Hạ nhỏ bé có cho không anh cũng chẳng thèm.
Muốn lập nhà họ Hạ khác thực ra là vì rất nhiều nguyên nhân.
Một mặt là vì nhà họ Hạ bây giờ quá nhiều đồ ngu như Hạ Hạo, Hạ Tử Lan, ai cũng đều chỉ lo cho lợi ích của mình. Nhà họ Hạ đã thối nát đến tận xương tủy rồi, Hạ Mộng Dao tiếp tục ở nhà họ Hạ sớm muộn gì cũng bị bọn ngu này tức chết.
Mặt khác là vì anh muốn xây dựng thế lực thuộc về Hạ Mộng Dao cho cô, để Hạ Mộng Dao có khả năng tự bảo vệ mình.
Vì giữa anh và nhà họ Trần sớm muộn gì cũng có trận chiến.
Thắng thua của trận chiến này anh căn bản không thể đoán được.
Nếu sau này nhỡ anh thua hoặc anh rời khỏi Thương Châu, Hạ Mộng Dao lẻ loi một mình tất sẽ bị người ta bắt nạt.
Trần Phong không cho phép việc này xảy ra!
Anh không muốn chỉ bảo vệ Hạ Mộng Dao ba năm, nếu có thể, anh muốn bảo vệ Hạ Mộng Dao cả đời hơn.
Hạ Vân Thịnh hít sâu một hơi: “Điều kiện của cậu, tôi đồng ý.”
Mọi người im lặng, sau đó xôn xao!
“Vân Thịnh! Sao ông lại hồ đồ thế?”
“Để một đứa ở rể lập nhà họ Hạ khác, việc này mà đồn ra ngoài thì nhà họ Hạ còn gì mặt mũi! Tôi phản đối!”
“Tôi cũng phản đối! Không thể để thằng vô dụng này lập nhà họ Hạ khác!”
Rất nhiều nguyên lão của nhà họ Hạ nhao nhao giậm chân.
Hạ Vân Thịnh thở dài, thực ra ông ta cũng không muốn đồng ý, nhưng hoàn cảnh của nhà họ Hạ bây giờ là đã đầu tư quá nhiều vào núi Ngọc Tuyền, gần như là được ăn cả ngã về không, nếu không lấy lại những công trình đó được, không quá hai năm, nhà họ Hạ sẽ phá sản, đến lúc đó, mấy chục người nhà họ Hạ từ già đến trẻ, ai nuôi sống chứ?
“Được rồi, việc này quyết định thế đi, nếu ai còn phản đối, vậy thì đi tìm nhà họ Diệp đòi những công trình kia về.” Hạ Vân Thịnh hừ một tiếng, những lão già này là họ hàng ruột thịt cùng thế hệ với ông ta, bình thường chỉ ăn cổ tức của công ty, căn bản không biết sự khó khăn của công ty.
Mặt mũi? Thứ đó quan trọng hơn ăn no sao?
Hạ Vân Thịnh vừa nói thế, rất nhiều nguyên lão ngay lập tức im bặt, nếu họ có thể cướp đồ ăn trong miệng nhà họ Diệp, thì họ đã không đứng giậm chân ở đây rồi.
Khác với thế hệ già nhà họ Hạ, rất nhiều người thế hệ trẻ nhà họ Hạ tán thành hai tay hai chân với việc này, họ không có khái niệm gì về việc giữ dòng chính của gia tộc.
Ngược lại, họ rất vui khi thấy Trần Phong tách ra, như vậy, họ có thể đợi xem trò cười của Trần Phong rồi.
Xem thử Trần Phong và Hạ Mộng Dao khi không có sự ủng hộ của nhà họ Hạ thì sẽ thê thảm thế nào.
Đương nhiên, lời này họ chỉ có thể nghĩ trong bụng, bảo họ nói ra trước mặt nhiều nguyên lão thế này, họ lại không có cái gan đó.
Trần Phong bước đến trước mặt Hạ Mộng Dao, nắm lấy tay Hạ Mộng Dao.
“Đi thôi.” Trần Phong mỉm cười, từ hôm nay trở đi, Thương Châu có thêm một nhà họ Hạ, một nhà họ Hạ hoàn toàn mới!
“Ừ.” Hạ Mộng Dao khẽ gật đầu, cô đương nhiên biết, Trần Phong lập nhà họ Hạ khác không phải vì anh ấy, mà là để cô tránh xa những thứ bẩn thỉu xấu xa của nhà họ Hạ.
Phải nói là, cái giá Trần Phong trả hơi đắt, những công trình kia của dự án núi Ngọc Tuyền, giá trị ít nhất cũng phải năm trăm triệu, giao cho nhà họ Hạ, ngang bằng tổn thất năm trăm triệu.
Trần Phong có thể không giao sao? Đương nhiên là được, chỉ cần anh nói rõ thân phận người thừa kế nhà họ Trần của mình, thì có cho nhà họ Hạ một vạn lá gan, nhà họ Hạ cũng không dám đòi những công trình kia với Trần Phong.
Nhưng Trần Phong không làm vậy.
Hạ Mộng Dao hiểu rõ, Trần Phong làm thế là để lòng cô dễ chịu chút, dù sao cô cũng đã được nhà họ Hạ nuôi dạy hai mươi mấy năm, nếu bảo cô trơ mắt nhìn nhà họ Hạ phá sản, trong lòng cô sẽ áy náy.
Có thể nói, Trần Phong dùng năm trăm triệu để mua cho cô sự thanh thản.
———————
/651
|