Chương 28: Thái độ cầu xin người khác
“Đi xin lỗi Mộng Dao đi, bảo con bé về lại công ty làm việc.” Hạ Vân Thịnh nói. Thực tế, ông ta cũng không muốn quyết định như vậy, dù sao thì cũng không chỉ mất mặt của Hạ Hạo mà còn của ông ta nữa.
“Ông nội…” Hạ Hạo còn muốn từ chối nhưng nhìn ánh mắt uy nghiêm của Hạ Vân Thịnh, giọng anh ta đột nhiên yếu ớt đi: “Vâng ạ, cháu đi xem thử.”
“Không phải là thử, mà buộc phải được Mộng Dao tha thứ!” Hạ Vân Thịnh lạnh lùng nói.
“Dạ, ông!” Hạ Hạo nghiến răng gật đầu. Vừa nghĩ tới phải cúi đầu trước Hạ Mộng Dao, anh ta đã khó chịu như nuốt phải ruồi.
Nhưng chuyện đến nước này, anh ta không làm vậy thì xem như cái cây hái ra tiền núi Ngọc Tuyền không có liên quan gì đến mình nữa.
Nửa tiếng sau, Hạ Mộng Dao đã nhận được điện thoại của Hạ Hạo.
Vừa nhìn thấy số của anh ta, Hạ Mộng Dao đã tắt máy.
Chắc là đã giận Hạ Hạo vô cùng, hết cách, anh ta đành gọi thêm một lần. Lần này, Hạ Mộng Dao định cúp máy nhưng Trần Phong lại bắt máy.
“Có chuyện gì?” Trần Phong cười mỉm.
“Hạ Mộng Dao đâu? Bảo nó nghe máy.” Trong giọng điệu của Hạ Hạo ẩn chưa phẫn nộ.
“Đang ngủ.” Trần Phong thờ ơ nói.
“Cậu gọi nó dậy cho tôi, tôi có chuyện muốn nói với nó.” Hạ Hạo ra lệnh.
“Thằng ngốc!”
Trần Phong phun ra hai chữ rồi cúp máy.
“Đệch!”
Trong cao ốc Vân Thịnh, Hạ Hạo tức đến nỗi suýt ném điện thoại xuống đất.
“Gọi tiếp.” Hạ Khải Siêu bên cạnh nghiêm mặt nói.
Hạ Hạo lại gọi, Trần Phong cười rồi bắt máy.
“Trần Phong, mày đừng quá đáng!” Hạ Hạo gằn, Hạ Mộng Dao tắt máy của anh ta thì cũng thôi đi, thằng vô dụng Trần Phong này cũng dám cúp máy của anh ta, thật sự xem anh ta là đất thích nặn sao thì nặn chắc.
“Có gì thì nói nhanh.” Trần Phong liếc mắt nói.
“Trần Phong, mày nói với Hạ Mộng Dao, chỉ cần nó nghe lời thì cả nhà sẽ cho nó thêm một cơ hội để nó về lại công ty làm việc.” Giọng điệu của Hạ Hạo khá giống như đang bố thí.
Trần Phong thầm cười khẩy, thằng ngu Hạ Hạo này, đến bây giờ còn chưa nhận rõ tình hình!
“Nếu cô ấy không nghe lời thì sao?” Trần Phong mỉa mai hỏi.
“Thế thì nó mãi mãi đừng có mơ được về công ty nữa!” Hạ Hạo lạnh lùng nói.
Trần Phong suýt chút thì bị lời này chọc cười, xem ra Hạ Hạo thật sự tưởng mình to tát lắm.
Lần này, Trần Phong không khách sáo với anh ta, quyết đoán tắt điện thoại nhanh gọn, chặn luôn số điện thoại của anh ta.
Hạ Mộng Dao ngồi bên cạnh đương nhiên không có ý kiến gì về chuyện này, ngược lại cảm thấy Trần Phong làm như vậy khiến mình thở phào nhẹ nhõm.
“Má! Thằng vô dụng này, sớm muộn gì tao cũng bóp chết mày!”
Hạ Hạo tức giận điên cuồng ném điện thoại xuống đất, mắt đỏ ngầu gào lên.
“Đủ rồi!” Hạ Khải Siêu lạnh lùng quát một tiếng rồi nói: “Ông con bảo con xin lỗi người ta mà con xin lỗi kiểu này à?”
“Nhưng bố à, con khốn Hạ Mộng Dao vốn không định bắt máy của con mà, đến thằng vô dụng Trần Phong còn dám lên mặt với con nữa.”
“Con phải hiểu rõ bây giờ là con đi cầu xin người ta, không phải người ta cầu xin con. Nếu đã là đi xin xỏ người khác thì phải có thái độ xin xỏ. Với cái giọng điệu của con lúc nãy, người ta tha thứ cho con mới lạ đấy.” Hạ Khải Siêu nói.
“Vậy làm thế nào ạ?”
“Mua ít quà cáp, tới thẳng nhà Hạ Mộng Dao để xin lỗi nó.”
“Bố, bảo con xin lỗi con khốn Hạ Mộng Dao thì mặt mũi con còn để đâu được?” Hạ Hạo không chịu.
“Mặt mũi con quan trọng hay dự án núi Ngọc Tuyền quan trọng?” Hạ Khải Siêu không hài lòng trừng Hạ Hạo một cái. Nói xong, giọng điệu ông ta lại dịu đi một chút: “Đợi sau khi làm xong dự án núi Ngọc Tuyền, vị trí của con ở nhà họ Hạ đã hoàn toàn vững chắc, đến lúc đó thì con muốn đối xử với Hạ Mộng Dao thế nào chẳng được, đuổi nó ra khỏi nhà họ Hạ còn được nữa.”
“Nhưng lần này, cho dù có mất mặt thì con cũng phải hạ mình với Hạ Mộng Dao!”
“Vâng, vậy cứ để con khốn Hạ Mộng Dao đắc ý mấy ngày trước vậy.” Hạ Hạo nghiến răng nói.
Buổi tối, Hạ Hạo và Hạ Khải Siêu xách hoa quả đến, Lâm Lan mở cửa.
Lần này thì Hạ Hạo ngoan ngoãn rồi, vừa bước vào cửa thì đã mở miệng gọi thím ba thím ba.
Thế nhưng thái độ Lâm Lan chẳng tốt gì mấy, dù sao thì hôm qua Hạ Hạo cũng suýt chút nữa hủy hoại cả đời của Hạ Mộng Dao.
Lâm Lan còn như vậy, thì Hạ Mộng Dao và Trần Phong lại càng không để ý gì đến Hạ Hạo.
Vì thế bố con Hạ Khải Siêu bị cả nhà thờ ơ, đến chỗ ngồi cũng không có.
Nhìn thấy Trần Phong và Hạ Mộng Dao nói nói cười cười, Hạ Hạo tức đến nghiến sắp nát răng.
Nhưng lần này, đương nhiên anh ta không thể nào xốc nổi nữa.
“Khụ, khụ, Mộng Dao, có thể giữa cháu và thằng Hạo có vài hiểu lầm.” Đứng nửa buổi trời, Hạ Khải Siêu mới khô khan lên tiếng.
“Hiểu lầm gì thế?” Trần Phong hờ hững nói.
Ánh mắt Hạ Khải Siêu lóe lên vẻ nham hiểm, đột nhiên ông ta phát hiện ra người có thể giúp đỡ hai bố con họ nhất lúc này là Trần Phong chứ không phải Hạ Mộng Dao. Không biết từ lúc nào mà tên vô dụng Trần Phong này đã to gan lớn mật đến thế, không những chống đối Hạ Vân Thịnh mà bây giờ còn không xem ông ta ra gì.
“Trần Phong, đây là chuyện nhà họ Hạ chúng tôi, cậu chen miệng vào làm gì?” Hạ Hạo lạnh lùng nói. Anh ta định đến nhận sai với Hạ Mộng Dao chứ không định nhún nhường trước Trần Phong.
Trần Phong cười khẩy một tiếng, vừa định nói chuyện thì Hạ Mộng Dao đã lên tiếng trước: “Ý của Trần Phong chính là ý của tôi.”
Trần Phong cảm thấy trong lòng ấm áp, đương nhiên anh hiểu được Hạ Mộng Dao đã giao quyền quyết định cho mình.
Hạ Hạo cắn răng rồi không nói gì nữa, Hạ Khải Siêu cũng nhìn Trần Phong. Ông ta cũng hiểu rõ, bây giờ người làm chủ trong cả nhà Hạ Mộng Dao chính là Trần Phong, chứ không phải ai khác.
“Trần Phong, thế ý của cậu thì sao?” Hạ Khải Siêu hỏi.
Trần Phong không trả lời câu hỏi của Hạ Khải Siêu mà hỏi ngược lại: “Hai người đến xin lỗi à?”
“Đúng vậy, hôm qua thằng Hạo hơi bồng bột nên đã tung một số tin đồn, tổn thương sâu sắc đến Mộng Dao, còn khiến con bé bị đuổi khỏi gia tộc. Chuyện này, đúng là thằng Hạo đã làm sai rồi.” Hạ Khải Siêu bình tĩnh nói.
Hạ Hạo cũng lên tiếng đúng lúc: “Mộng Dao, chuyện hôm qua là anh làm sai. Anh xin lỗi cô, hi vọng cô có thể tha thứ.”
Hạ Hạo khom người xuống, sự thù hằn trong mắt hiện rõ mồn một.
“Chỉ là tin đồn thôi à?” Hạ Mộng Dao lạnh lùng hỏi, mãi đến bây giờ mà Hạ Hạo cũng không chịu thừa nhận chuyện này là do một tay anh ta lên kế hoạch.
Mặt Hạ Hạo biến sắc, vờ hỏi: “Mộng Dao, cô nói vậy có ý gì?”
“Tôi chẳng có ý gì, Hạ Hạo, anh cút được rồi!” Hạ Mộng Dao cười khẩy nói. Nếu Hạ Hạo đã không chịu thừa nhận thì cô ấy cũng chẳng hơi đâu mà nói nhiều với anh ta.
Còn Hạ Khải Siêu thì khó hiểu nhìn Hạ Hạo một cái, bất giác nổi lên nghi ngờ, lẽ nào chuyện hôm qua không phải như Hạ Hạo nói mà còn uẩn khúc khác?
Thậm chí, là Hạ Hạo đã giăng bẫy hãm hại Hạ Mộng Dao?! Hạ Khải Siêu bị suy nghĩ đột ngột này dọa một phen, nếu đúng như vậy thì xin lỗi cái nỗi gì nữa.
Hạ Mộng Dao không giết Hạ Hạo đã coi như là nhẹ tay rồi.
Hạ Khải Siêu chợt thấy chuyện rất nan giải, nhưng lúc này ông ta cũng chỉ có thể cố gắng nói: “Mộng Dao, dù Hạ Hạo đã làm gì thì chúng ta cũng đều là người một nhà, có chuyện gì thì người một nhà chúng ta có thể từ từ bàn bạc.”
“Người một nhà?” Trần Phong cười mỉa mai nói: “Bác cả à, nếu đã là người một nhà thì chúng ta thương lượng chút, giao dự án núi Ngọc Tuyền cho Mộng Dao phụ trách được không?”
———————
/651
|