Chương 291: Tần Tuyết Nhu
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Trần Phong nhận được điện thoại của Cố Đông Thâm.
Trong điện thoại, Cố Đông Thâm báo với Trần Phong, mọi dược liệu cần để điều chế sen đá đều mua đủ rồi, giờ chỉ có thể đợi Trần Phong đến, bắt tay vào điều chế.
Sau khi hỏi rõ địa điểm, Trần Phong trực tiếp đến.
Gần như ngay khi Trần Phong vừa rời đi thì cửa bệnh viện có thêm một chiếc Rolls-Royce độ dài.
Thân xe và kính của chiếc Rolls-Royce rõ ràng là được chế tạo với vật liệu chống đạn, biển xe phía trước thì lại là con số hiểm có – Kinh C0000!
Rõ ràng người ngồi trong xe là nhân vật máu mặt đến từ Yên Kinh.
Không giàu cũng sang!
Cửa bệnh viện xôn xao, không ít người đều lấy điện thoại ra, chuẩn bị chụp ảnh.
Nhưng ngay sau đó, bên cạnh những người này đã xuất hiện mấy vệ sĩ mặc vest đen, đeo tai nghe, vẻ mặt hung dữ.
Chỉ một ánh mắt lạnh lùng, mấy người qua đường chuẩn bị chụp ảnh đã rụt cổ lại, cầm điện thoại chạy trối chết.
Sau đó, cửa chiếc xe Rolls-Royce từ từ mở ra.
Một quý bà mặc bộ đồ sang trọng, gương mặt của quý bà xinh đẹp, da được chăm sóc cực tốt, từ mặt bà ta gần như không nhìn ra được dấu vết của năm tháng.
“Phu nhân, đến rồi.”.
Một giọng nói khàn đặc vang lên phía sau quý bà, tiếp đó, bóng người còng lưng như ma quỷ xuất hiện phía sau quý bà, người này cứ như cái bóng của quý bà, trốn trong bóng râm, như hình với bóng với quý bà.
“Ừm”, quý bà khẽ gật đầu, sau đó trên gương mặt trắng nõn ánh lên nụ cười tỏa nắng: “Bà bà, chúng ta vào xem thử đi”.
Lúc này, trong phòng bệnh của Hạ Mộng Dao, Lâm Lan đang lải nhải mãi không thôi.
“Mộng Dao, đồ vô dụng kia vừa nãy rốt cuộc đã nói gì? Con nói thật cho mẹ biết đi”.
“Mẹ, Trần Phong không nói gì hết… “, Hạ Mộng Dao hơi bất đắc dĩ lấy lệ với Lâm Lan, cô đang định tìm cớ để lừa Lâm Lan cho xong chuyện, nhưng lúc này, sau lưng Lâm Lan lại xuất hiện một bóng đen.
Con ngươi Hạ Mộng Dao dần co lại, muốn lên tiếng nhắc nhở Lâm Lan, nhưng lại thấy bóng đen đó giơ một tay ra, nhẹ nhàng tóm cổ Lâm Lan.
Lâm Lan bỗng trợn trắng mắt, đến cả cơ hội phản ứng cũng không có đã ngất đi.
“Bà làm gì mẹ tôi?!”.
Hạ Mộng Dao vừa kinh ngạc vừa tức giận.
“Yên tâm, mẹ cô không sao, bà bà chỉ khiến bà ta tạm thời ngất đi thôi”.
Lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên phía sau bóng đen.
Bóng đen rời đi, để lộ bóng dáng của quý bà sang trọng.
“Chào cô, cô Hạ”, quý bà cong môi tạo thành nụ cười.
“Bà là ai?”.
Mí mắt Hạ Mộng Dao giần giật, quý bà sang trọng trước mặt mặc dù không để lộ cái gì, nhưng trên người bà ta có cảm giác quý phái trời sinh, cảm giác này thậm chí khiến Hạ Mộng Dao sinh ra cảm giác tự ti.
“Cô có thể gọi tôi là Tần Tuyết Nhu, hoặc là… mẹ”, quý bà sang trọng cười đầy ẩn ý.
Mẹ?
Bà ta chẳng lẽ là… Tần Tuyết Nhu?!
Con ngươi Hạ Mộng Dao lại lần co lại, nếu người đàn bà này là Tần Tuyết Nhu, vậy bà ta chính là mẹ kế của Trần Phong!
Công chúa nhỏ của nhà họ Tần năm đó Trần Hạo Thiên lấy!
Bà ta đến làm gì?!
Thấy vẻ bàng hoàng trên mặt Hạ Mộng Dao, khóe môi Tần Tuyết Nhu bất giác cong lên: “Xem ra… Trần Phong từng nhắc về tôi với cô”.
Hạ Mộng Dao không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Bà đến làm gì? Tìm chồng tôi?”.
“Không, tôi không tìm nó”, Tần Tuyết Nhu lắc đầu: “Tôi tìm cô”.
“Tìm tôi?”, Hạ Mộng Dao cau mày.
“Đúng, tìm cô”, Tần Tuyết Nhu bước lên trước một bước.
“Tìm tôi làm gì?”, Hạ Mộng Dao hơi cảnh giác nhìn Tần Tuyết Nhu một cái, quan hệ của Tần Tuyết Nhu và Trần Phong không thể nói là quá tệ, thậm chí năm ấy khi người nhà họ Trần chèn ép mẹ con Trần Phong, Tần Tuyết Nhu còn đứng ra nói đỡ cho mẹ con Trần Phong.
Nhưng Hạ Mộng Dao lại hơi không tin Tần Tuyết Nhu.
Nguyên nhân rất đơn giản, Tần Tuyết Nhu là một người phụ nữ, là một người phụ nữ rất yêu Trần Hạo Thiên.
Thân phận này đã quyết định bà ta và Tô Chiếu Hi sẽ như nước với lửa.
Đừng nói là giúp đỡ Tô Chiếu Hi, Hạ Mộng Dao thậm chí cảm thấy chỉ cần Tần Tuyết Nhu không bỏ đá xuống giếng với Tô Chiếu Hi đã là đủ tốt rồi.
“Cô Hạ, cô hình như không tín nhiệm tôi?”, khóe môi Tần Tuyết Nhu xuất hiện nụ cười đầy hứng thú.
Hạ Mộng Dao lạnh lùng nhìn Tần Tuyết Nhu một cái, không định để ý Tần Tuyết Nhu.
Tần Tuyết Nhu cũng không tức giận, bà ta mỉm cười: “Cô Hạ, không giấu gì cô, lần này tôi đến tìm cô chỉ có một mục đích”.
“Nói đi”.
“Tôi muốn cô li hôn với Trần Phong”.
“Không thể!”, Hạ Mộng Dao từ chối luôn không cần nghĩ.
“Không thể?”, Tần Tuyết Nhu cong môi: “Cô Hạ có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không? Tại sao không thể?”.
“Không có tại sao, không thể là không thể”, Hạ Mộng Dao lạnh lùng nói, cô không biết mục đích của Tần Tuyết Nhu là gì, nhưng bảo cô li hôn với Trần Phong, cô chưa từng nghĩ đến.
Cô và Trần Phong đã trải qua khó khăn ba năm, mãi mới đi đến được ngày hôm nay, nếu vì một câu nói của Tần Tuyết Nhu mà li hôn thì ba năm qua là gì?
Tần Tuyết Nhu thở dài: “Cô Hạ, tại sao lại nói chắc như vậy?”.
“Nếu tôi nói với cô, cô không li hôn với Trần Phong thì Trần Phong sẽ chết thì cô làm thế nào?”.
“Bà có ý gì?!”, giọng Hạ Mộng Dao bỗng trở nên sắc bén.
“Không có ý gì”, Tần Tuyết Nhu lắc đầu cười: “Trần Phong không nói với cô, nó đã phế Trần Anh Nhu đúng không?”.
“Cái gì?! Trần Phong anh ấy phế Trần Anh Nhu?”, Hạ Mộng Dao không nén nổi kinh ngạc, hôm đó sau khi Trần Phong vào nhà, cô đã ngất đi, nên cô không biết việc xảy ra sau đó, hỏi Trần Phong, Trần Phong chỉ nói là đã bảo Trần Anh Nhu cút về Yên Kinh.
Nhưng bây giờ xem ra, Trần Phong e là đã giấu cô vì không muốn khiến cô lo lắng.
“Ừm, người đàn ông của cô vì trút giận cho cô đã hủy mặt Trần Anh Nhu, còn phế bỏ hai tay cộng thêm đan điền của nó, Trần Anh Nhu bây giờ đã là người vô dụng hoàn toàn rồi”, khóe môi Tần Tuyết Nhu mang theo nụ cười, dường như đang nói một việc cỏn con không liên quan đến mình.
Sau khi Hạ Mộng Dao nghe xong, không nén được hơi cảm động, nhưng ngoài cảm động ra, thì trái tim cô cũng nặng trĩu, con gái của Trần Bá Dung – Trần Anh Nhu, hơn nữa từ trước đến giờ, cô ta được người nhà họ Trần cực kì thương yêu, lần này cô ta bị phế, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, người nhà họ Trần sẽ tức giận thế nào.
“Cô Hạ, thực ra tôi rất ngưỡng mộ cô”, Tần Tuyết Nhu chuyển đề tài.
“Ngưỡng mộ cái gì?”, Hạ Mộng Dao vô thức hỏi.
“Ngưỡng mộ cô có người chồng tốt như Trần Phong”, Tần Tuyết Nhu thản nhiên nói, sau khi nói xong, bà ta lại thở dài: “Không như tôi, vớ phải người đàn ông như Trần Hạo Thiên”.
“Chú Trần, ông ấy…”, Hạ Mộng Dao hơi do dự, cô vốn định hỏi Trần Hạo Thiên đối xử với Tần Tuyết Nhu tốt không, nhưng lời đến bên môi rồi lại không hỏi được.
“Cô muốn hỏi ống ấy đối xử với tôi tốt không?”, nhưng Tần Tuyết Nhu dường như biết suy nghĩ của Hạ Mộng Dao, hỏi hộ Hạ Mộng Dao.
“Ừm”, Hạ Mộng Dao khẽ gật đầu.
———————
/651
|
VUI LÒNG MÔ TẢ LỖI
Cám ơn bạn đã báo nha
THICHDOCTRUYEN
Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.