Chương 298: Đền tiền
“Chị Nguyệt, em không có ý chối”, Lâm Lan vội nói: “Chị Nguyệt, chị yên tâm, nếu thằng vô dụng kia đập Bentley của chị thật, thì em nhất định sẽ bắt nó trả chị tám trăm nghìn”.
“Nếu nó không có tiền thì sao?”, Lâm Nguyệt hỏi đến cùng, địa vị của Trần Phong ở nhà họ Hạ, bà ta biết rõ mồn một, còn chẳng bằng con chó, căn bản không thể lấy ra tám trăm nghìn được.
“Chị Nguyệt, chị yên tâm, dù thế nào em cũng sẽ khiến thằng vô dụng này gom đủ tám trăm nghìn cho chị”, Lâm Lan vỗ ngực đảm bảo, Trần Phong có tiền riêng không bà ta không biết, nhưng bà ta đoán muốn Trần Phong bỏ ra tám trăm nghìn không phải vấn đề to tát gì.
“Được, lời này là dì nói đấy nhé, nếu nó không lấy ra được tám trăm nghìn thì tôi sẽ đòi dì”, nghe Lâm Lan đảm bảo, Lâm Nguyệt mới yên tâm.
“Chuyện nhỏ”.
“Chị Nguyệt, chị lên xe thằng vô dụng kia về trước đi, thời tiết hôm nay lạnh lắm”, Lâm Lan nói.
“Được, lần này tạm nể mặt dì”, Lâm Nguyệt lúc này mới dập máy, nhưng bà ta vẫn vênh váo, không coi Trần Phong ra gì.
Hai người kéo cửa sau, ngồi vào ghế sau.
“Lái xe đi, còn ngơ ra đó làm gì?”.
Thấy Trần Phong không lái đi, Lâm Nguyệt lại quát một câu.
Trần Phong bực mình cau mày, nhưng cũng không so đo với Lâm Nguyệt, mà giẫm chân ga.
Vì đúng cao điểm tan tầm nên trên đường đông nghìn nghịt.
Sau khi bị kẹt xe mấy lần, Lâm Nguyệt lại bùng lửa giận, quát với Trần Phong: “Cậu có biết lái xe không hả? Không lái nhanh được chút sao, làm lỡ việc của bà đây cậu đền được không?”.
Trần Phong cũng bực bội, giẫm chân phanh, lạnh lùng nhìn Lâm Nguyệt: “Bà lái nhé?”.
Lâm Nguyệt ngay lập tức không bỏ qua: “Tôi nói này đồ vô dụng cậu, bà đây có phải nể mặt cậu quá rồi không? Một thằng ở rể bám váy vợ như cậu, ai cho cậu gan cãi tôi hả?”.
“Cậu có tin một câu nói của bà có thể khiến cậu cút khỏi nhà họ Hạ không?”.
“Đồ ngu”, Trần Phong cười khẩy chửi một câu, Lâm Nguyệt ngày trước có lẽ là tác oai tác quái quen rồi, cảm thấy ai cũng là người giúp việc của bà ta, nhưng ở chỗ anh thì không có quy tắc đó.
Vừa nghe Trần Phong còn dám mắng mình, Lâm Nguyệt suýt thì tức chết, thấy bà ta sắp lên cơn, Đường Nhược Tuyết không kìm được cau mày: “Mẹ, mẹ nói bớt hai câu đi, mẹ nói xem sao mẹ phải so đo với một thằng ở rể chứ?”.
Trong giọng Đường Nhược Tuyết tràn ngập sự khinh thường với Trần Phong, theo cô ta thấy chỉ cần là một người đàn ông có chút cốt khí thì sẽ không đi ở rể.
Chỉ có loại vô dụng không có bản lĩnh, thích bám váy đàn bà mới sẽ nghĩ đến việc đi ở rể.
“Được, mẹ nghe con, không so đo với thằng vô dụng này nữa. So đo với nó chỉ làm mất giá của mẹ”, Lâm Nguyệt lại an ủi chính mình một câu, tâm trạng lúc này mới bình thường trở lại.
Trần Phong cười khẩy lắc đầu, cũng chẳng thèm so đo với Lâm Nguyệt, trực tiếp giẫm chân ga, đi đến bệnh viện.
Thấy Trần Phong đỗ xe ở bệnh viện, Lâm Nguyệt lại bực mình.
“Chẳng phải nói đến nhà sao? Cậu lái xe đến bệnh viện làm gì?”.
“Lâm Lan đang ở bệnh viện”, Trần Phong lạnh lùng nhìn Lâm Nguyệt một cái, nói xong bỏ đi luôn không ngoảnh đầu lại.
“Lâm Lan dạy thằng vô dụng này kiểu gì vậy, đồ mất dạy này dám gọi thẳng tên nó luôn”, Lâm Nguyệt chửi mát phía sau.
Trần Phong vào phòng bệnh trước, vừa thấy Trần Phong, Lâm Lan đã chất vấn dồn dập: “Tôi nói này Trần Phong, đồ vô dụng cậu làm việc kiểu gì thế hả, đến cả xe của già cậu mà cậu cũng dám đập?”.
“Mẹ không hỏi thử xem tại sao con đập xe của bà ta sao?”, Trần Phong lạnh giọng nói.
“Dù có vì lí do gì thì cậu cũng không được đập xe người ta, cái Bentley của già cậu hơn ba triệu đó, cậu đập hỏng của người ta rồi cậu đền nổi không?”, mặc dù biết sự việc chắc có uẩn khúc, nhưng Lâm Lan rõ ràng là không định hỏi, mà cứ tóm lấy vấn đề đền tiền không thôi.
Lúc này, Lâm Nguyệt và Đường Nhược Tuyết cũng vào cửa.
“Lâm Lan, dì đúng là nuôi được thằng ở rể tốt ghê”, vừa vào cửa, Lâm Nguyệt đã bắt đầu mỉa mai với giọng quái gở.
Lâm Lan cười trừ tiến lên: “Chị Nguyệt, đến rồi à?”.
Lâm Nguyệt hừ một tiếng chẳng thèm để ý Lâm Lan.
Lâm Lan cũng không xấu hổ, lại chuyển mắt sang Đường Nhược Tuyết ở bên cạnh.
“Cô bé này là Nhược Tuyết nhỉ, mấy năm không gặp, Nhược Tuyết lớn thế này rồi, hơn nữa còn ngày càng xinh đẹp, y như minh tinh”, Lâm Lan nhiệt tình nịnh nọt.
Nhưng phản ứng của Đường Nhược Tuyết lại hơi lạnh nhạt, trong mắt cô ta, dì ba Lâm Lan này chính là kiểu họ hàng nghèo khó điển hình, hơn nữa còn thích chém gió, làm màu.
Nếu không thì cả nhà họ cũng sẽ không liên lạc với Lâm Lan nhiều năm.
“Nào, nào, nào, chị Nguyệt, Nhược Tuyết, hai người mau ngồi đi, ngồi đi”.
Lâm Lan giơ tay ra gọi.
Lâm Nguyệt lại cau mày, chán ghét nói: “Ngồi cái gì? Chỗ này bẩn thế, vi khuẩn nhiều thế, làm bẩn bộ đồ mấy trăm nghìn của bọn tôi thì sao?”.
Sắc mặt Lâm Lan cứng lại, cười ngượng ngập nói: “Chị Nguyệt, ngại quá, mấy hôm trước Mộng Dao bị thương, nên mấy hôm nay cả nhà em đều ở bệnh viện…”.
“Mộng Dao?”, Lâm Nguyệt nhìn Hạ Mộng Dao đang nghiêng người ngủ, không nhịn được hỏi: “Lâm Lan, thời gian trước chẳng phải dì nói Mộng Dao nhà các dì làm người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền gì đó sao, việc này là thật hay giả?”.
“Đương nhiên là thật rồi”, Lâm Lan hơi kinh ngạc, không hiểu tại sao Lâm Nguyệt lại đột nhiên nhắc đến việc này.
“Dì không lừa tôi?”, Lâm Nguyệt nhìn Lâm Lan đầy nghi ngờ, trong mắt tràn ngập vẻ không tín nhiệm, nhà họ Hạ của Hạ Vệ Quốc – chồng của Lâm Lan, không phải là gia tộc nhỏ hạng ba của Thương Châu sao? Sao có thể hợp tác với Công ty Đỉnh Phong?
“Chị Nguyệt, em lừa chị làm gì, việc này chị ra ngoài hỏi đại một người là hỏi được rồi”, Lâm Lan hơi bực, vốn bà ta còn tưởng Lâm Nguyệt đột nhiên đến là vì đột nhiên lương tâm trỗi dậy muốn quan tâm bà ta, thế mà giờ vừa nghe Lâm Nguyệt nói vậy, bà ta đột nhiên hiểu ra rồi.
Lâm Nguyệt đến đây căn bản không phải để quan tâm bà ta mà là muốn mỉa mai bà ta.
“Vậy à?”, vẻ mặt Lâm Nguyệt bỗng chốc hơi mất tự nhiên, Lâm Lan đã nói vậy rồi thì việc này tám, chín phần mười là thật.
Hạ Mộng Dao có lẽ thực sự là người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền, mặc dù không biết Hạ Mộng Dao ngồi lên vị trí đó bằng cách nào nhưng bà ta đúng là đã bị nghiệp quật, vì Lâm Lan không hề chém gió.
“Nếu Mộng Dao đã là người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyền vậy nó chắc quen Lâm Tông Vĩ – Tổng giám đốc của Công ty Đỉnh Phong đúng không?”.
“Quen, dự án núi Ngọc Tuyền là Mộng Dao đi tìm Lâm Tông Vĩ bàn”, Lâm Lan gật khẽ đầu, sống lưng vô hình trung thẳng hơn rất nhiều, hiển nhiên Lâm Nguyệt muốn nhờ Hạ Mộng Dao giúp.
“Thật à?”, Lâm Nguyệt mừng ra mặt: “Nếu Mộng Dao đã quen Lâm Tông Vĩ vậy mau bảo nó dậy giúp tôi một việc”.
/651
|
VUI LÒNG MÔ TẢ LỖI
Cám ơn bạn đã báo nha
THICHDOCTRUYEN
Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.