Chương 392: Trùm đá quý
Tin tức này khiến nhiều sinh viên có mặt ở hội trường không nén nổi kinh ngạc.
Thân phận của Bạch Văn Lịch rất nhiều người ở tỉnh khác không biết, nhưng với người bản địa Trung Hải thì lại có thể dùng bốn chữ như sét đánh ngang tai để hình dung.
Thập niên 90, là gia tộc móc nối được với nhà họ Hoắc của đảo Cảng đầu tiên trong nước, trùm đá quý thực thụ, gần một phần ba cửa hàng đá quý của thành phố Trung Hải đều do Bạch Khiếu Thiên mở.
Tổng tài sản cụ thể của Bạch Khiếu Thiên bao nhiêu, người ngoài không biết rõ, nhưng ít nhất cũng phải được năm mươi tỉ.
Cũng chỉ có đại gia như vậy mới có thể tặng một thư viện giá trị gần trăm triệu cho Đại học Trung Hải.
“Đồ vô dụng, anh sợ rồi à? Không dám lên à?”, Bạch Văn Lịch tiếp tục khiêu khích, thấy dưới khán đài không có phản ứng gì, cậu ta bật cười: “Nếu không dám lên thì cũng không sao, từ hôm nay, anh đừng nói mình là bạn trai Uyển Thu nữa. Cứ giao Uyển Thu cho tôi chăm sóc đi”.
“Bạch Văn Lịch!”, đôi mắt đẹp của Lâm Uyển Thu phun lửa, giận đùng đùng tiến lên, định cho Bạch Văn Lịch một cái bạt tai, nhưng lại bị Tiêu Nhược giữ chặt.
“Uyển Thu, đừng xốc nổi, gia thế của Bạch Văn Lịch lớn lắm, nếu em dám đánh cậu ta thì cậu ta sẽ không tha cho em đâu”, Tiêu Nhược sốt ruột khuyên nhủ, Bạch Văn Lịch là tồn tại còn hơn Lưu Khôn và Võ Chí Khoa một bậc, nếu thực sự chọc giận Bạch Văn Lịch, nếu Bạch Văn Lịch không biết giới hạn thì Lâm Uyển Thu chắc chắn sẽ tai bay vạ gió.
Biến cố bất ngờ đến cũng khiến các lãnh đạo trường rơi vào cảnh khó xử.
Nếu là sinh viên khác dám làm ra việc quá giới hạn thế này trên sân khấu, thì không chỉ đuổi xuống sân khấu, mà lúc này có khi đã bị đuổi học rồi.
Nhưng ấy thế mà người quậy tưng bừng sân khấu lại cứ là Bạch Văn Lịch, là Bạch Văn Lịch có bố là ông vua đá quý.
Việc này khiến nhiều lãnh đạo hơi khó xử.
“Hiệu trưởng Hà, có cần bảo Bạch Văn Lịch xuống không?”, chủ nhiệm phòng giáo vụ lễ phép hỏi, liên quan đến Bạch Văn Lịch, một chủ nhiệm phòng giáo vụ nhỏ bé như ông ta căn bản không quyết định được, chỉ có thể là hiệu trưởng lên tiếng.
“Việc này…”, hiệu trưởng Hà hơi khó xử, Bạch Văn Lịch rõ ràng là có thù hằn gì đó với Trần Phong, giờ đuổi Bạch Văn Lịch xuống, không khác gì gây thù chuốc oán với Bạch Văn Lịch, tất nhiên sẽ khiến Bạch Văn Lịch ôm hận.
“Thư ký trưởng Dương, Chu tổng, hai người cảm thấy việc này nên làm sao?”, hiệu trưởng Hà chuyển mắt sang Dương Kiến Hùng và Chu Khánh Phong, hai người cũng có chút quan hệ với Bạch Khiếu Thiên, cũng có tiếng nói trước mặt Bạch Khiếu Thiên, để hai người này quyết định, Bạch Văn Lịch dù trong lòng không vui cũng sẽ không nói gì.
Dương Kiến Hùng và Chu Khánh Phong nhìn nhau một cái, sau đó ăn ý khẽ khàng lắc đầu.
“Khụ, khụ, hiệu trưởng Hà, tôi cảm thấy việc này cũng chẳng có gì to tát, người trẻ tuổi thì có chút nóng nảy cũng rất bình thường, chúng ta cũng đều trải qua độ tuổi đó rồi, nên hiểu cho họ”, Dương Kiến Hùng dù sao cũng là người dày dặn kinh nghiệm nơi quan trường, một câu nói cực kì chặt chẽ, mặc dù không nói thẳng phải giải quyết việc này thế nào, nhưng lại ẩn ý chỉ ra ba chữ, không cần lo.
“Cậu nhóc Văn Lịch này hiểu chuyện lắm, ngày trước tôi chưa từng thấy cậu ấy thất lễ như vậy, hôm nay cậu ấy mất bình tĩnh như vậy, có lẽ là đã gặp được tình yêu đích thực, chúng ta không giúp cậu ấy tác thành nhân duyên, nhưng cũng không thể phá đám được”, so với Dương Kiến Hùng, thái độ của Chu Khánh Phong càng rõ ràng hơn, thẳng thắn tỏ vẻ mình đứng về phía Bạch Văn Lịch.
Với một thương nhân mà nói, chữ lợi được đặt hàng đầu, Bạch Khiếu Thiên vẫn luôn rất cưng chiều Bạch Văn Lịch, hôm nay nếu Bạch Khiếu Thiên có mặt thì chắc chắn sẽ không do dự đứng về phía Bạch Văn Lịch.
Ông ta lúc này đứng về phía Bạch Văn Lịch, tương đương với đứng về phía Bạch Khiếu Thiên, có ân tình này thì sau này hợp tác với Bạch Khiếu Thiên đương nhiên có thể chia được nhiều lợi nhuận hơn.
Lời nói của hai người khiến hiệu trưởng Hà bình tĩnh hẳn.
Có hai người này lên tiếng, dù là Bạch Văn Lịch sau đó gây chuyện lớn thế nào cũng có thể dìm xuống.
“Vậy cô Sở thì sao? Cô Sở cảm thấy việc này nên giải quyết thế nào?”, cuối cùng, hiệu trưởng Hứa chuyển mắt sang cô gái trẻ tuổi đeo khẩu trang, cô gái trẻ tuổi này ngồi giữa Dương Kiến Hùng và Chu Khánh Phong, rõ ràng là vị trí chính đẹp nhất cả hội trường.
Có thể ngồi ở chỗ này thì thân phận của cô gái đeo khẩu trang tất nhiên không cần phải nói nhiều, ít nhất thì cũng phải hơn Dương Kiến Hùng và Chu Khánh Phong mấy bậc.
Hiệu trưởng Hà hỏi cô gái này cuối cùng cũng có ý muốn cô gái đeo khẩu trang quyết định.
Nếu cô gái đeo khẩu trang nghĩ giống Dương Kiến Hùng và Chu Khánh Phong, vậy việc này đương nhiên không có gì phải nghĩ nữa.
Bạch Văn Lịch quậy sao cũng được, dù trời có sập thì cũng có người đỡ.
Nếu cô gái đeo khẩu trang lắc đầu, vậy khỏi cần nói nhiều, dù là Bạch Khiếu Thiên hôm nay đứng ở đây thì Bạch Văn Lịch cũng phải cút xuống sân khấu.
Cô gái đeo khẩu trang không để ý hiệu trưởng Hà mà lúc này tia sáng trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta lại bị một thanh niên vừa bước lên sân khấu hấp dẫn hết.
“Cô Sở?”, hiệu trưởng Hà hơi xấu hổ, lại gọi một tiếng.
“Hả?”, cô gái đeo khẩu trang lúc này mới phản ứng lại, mình vừa nãy hơi thất lễ rồi, dưới chiếc khẩu trang màu đen, trên gương mặt xinh đẹp trắng nõn hiện chút ửng hồng.
“Ngại quá, hiệu trưởng Hà, vừa nãy tôi đang nghĩ việc khác, không nghe thấy ông nói gì, ông có thể nói lại lần nữa không?”.
Nghe thấy cô gái đeo khẩu trang giải thích, hiệu trưởng Hà mới thở phào, ông ta còn tưởng, cô gái đeo khẩu trang có ý kiến gì với ông ta chứ.
“Cô Sở, vừa nãy tôi hỏi cô là cô có suy nghĩ thế nào với việc này, có cần đuổi Bạch Văn Lịch xuống không?”.
“Không cần, để cậu ta ở trên sân khấu đi”, cô gái đeo khẩu trang lắc đầu, trong đôi mắt đẹp ánh lên vẻ thích thú, nếu lúc này Bạch Văn Lịch khiêu khích người khác, có lẽ cô ta sẽ bảo Bạch Văn Lịch xuống, nhưng người Bạch Văn Lịch khiêu khích thế mà lại là Trần Phong.
Tự rước lấy nhục.
Hiển nhiên Bạch Văn Lịch đang tự rước lấy nhục.
Mặc dù đây chỉ là lần thứ hai Sở Thanh Từ gặp Trần Phong, nhưng Sở Thanh Từ lại có cảm giác tín nhiệm kì lạ với Trần Phong.
Đặc biệt là sau khi Trần Phong lên sân khấu, vẻ mặt bình tĩnh đó càng khiến Sở Thanh Từ mong đợi hơn.
Cô gái đeo khẩu trang chính là Sở Thanh Từ, khách mời bí ẩn Đại học Trung Hải mời đến kỷ niệm trăm năm thành lập trường.
“Không ngờ anh lại dám lên?”, vẻ mặt Bạch Văn Lịch hơi bất ngờ, cậu ta còn tưởng, loại nghèo hèn chưa biết gì sự đời như Trần Phong thấy thế này chắc sẽ sợ sệt không dám lên, nhưng không ngờ, Trần Phong lại lên thế này.
“Cậu không thấy mình rất buồn cười sao?”, Trần Phong ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nhìn Bạch Văn Lịch một cái.
Hành vi lúc này của Bạch Văn Lịch đúng là ấu trĩ mà buồn cười, nếu là nơi khác thì anh căn bản sẽ không để ý gã hề như Bạch Văn Lịch, nhưng Bạch Văn Lịch lại lấy Lâm Uyển Thu làm tiền cược, việc này khiến anh không thể làm ngơ được nữa.
“Buồn cười?”, Bạch Văn Lịch cười mỉa mai, vẻ mặt khinh thường: “Đồ vô dụng lái Santana cũ như anh có tư cách gì nói tôi buồn cười? Tôi khuyên anh tốt nhất biết điều chút, tranh thủ rời xa Uyển Thu, Uyển Thu không phải là người mà con ếch như anh có thể mó vào được”, giọng Bạch Văn Lịch trịch thượng, Trần Phong nếu đã dám lên sân khấu, thì cậu ta đương nhiên phải sỉ nhục Trần Phong một phen, cho Trần Phong bài học cả đời khó quên.
——————–
/651
|