Chương 443: Cải thảo?
Sau khi rời khỏi công ty, Trần Phong lại về Khách sạn Cẩm Thái.
Vừa vào sảnh khách sạn, đã gặp Hoàng Lão Tam và Trần Trạch Lý từ thang máy đi ra.
Từ sau khi đột phá đến Hóa Kình, khí sắc của Hoàng Lão Tam rõ ràng là tốt hơn trước nhiều, dáng vẻ cũng trẻ trung hơn nhiều.
“Nhóc con, vừa tan làm?”, Hoàng Lão Tam tiện miệng hỏi.
“Ừm”, Trần Phong gật đầu, sau đó nhìn hai người rồi nói: “Hai người… định ra ngoài?”.
“Đúng thế, định ra xem nhà, cứ ở cách sạn mãi cũng không được”, Hoàng Lão Tam nói, từ sau khi ra viện, ông ta vẫn luôn ở Khách sạn Cẩm Thái, mặc dù là khách sạn năm sao, cơ sở hạ tầng phục vụ rất hoàn thiện, nhưng ông ta cứ cảm thấy thiếu cái gì đó, dùng một câu nói để nói thì là trong lòng không thoải mái.
“Vậy cùng đi đi, em cũng định xem nhà”, Trần Phong cười khẽ, đúng vậy, ở khách sạn mãi cũng không phải là cách, giờ Trung Hải cũng coi như là một nửa căn cứ địa của anh rồi, có những lúc giải quyết một số việc bí mật, ở khách sạn đúng là rất bất tiện.
Hai người ăn ý với nhau, đang định ra ngoài thì lúc này điện thoại Trần Phong lại reo vang.
“Anh Phong”, sau khi nghe máy, trong điện thoại lại vang lên giọng nói quen thuộc.
“Hồ Tư Viện?”, Trần Phong hơi sửng sốt, người gọi điện cho anh chính là Hồ Tư Viện.
Chỉ có điều sao Hồ Tư Viện lại rảnh để gọi cho anh?
“Anh Phong, giờ anh rảnh không? Em có một món đồ muốn đưa anh”, trong điện thoại, Hồ Tư Viện nói thẳng vào vấn đề.
“Đồ gì?”, Trần Phong nheo mắt theo bản năng.
Không biết tại sao, anh cứ có tâm lý hơi dè chừng với Hồ Tư Viện, sau buổi liên hoan hôm đó, anh vốn còn định điều tra thân thế của Hồ Tư Viện, nhưng vì hàng loạt chuyện làm lỡ dở, nên việc điều tra đã bị anh quên mất, nhưng hôm nay, Hồ Tư Viện lại chủ động tìm anh, cô rốt cuộc có mục đích gì?
“Một chuỗi chìa khóa”, lúc Trần Phong đang suy nghĩ thì Hồ Tư Viện lại nói.
“Chìa khóa?”, Trần Phong cau mày.
“Ừm, chìa khóa của biệt thự số 1 Hoàng Gia, là cô Tô để lại cho anh”.
Nghe thấy biệt thự số 1 Hoàng Gia, Trần Phong vẫn chưa hiểu ra sao, nhưng sau khi nghe thấy cô Tô thì lại khiến tim Trần Phong thắt lại, mẹ để lại cho mình?
“Em ở đâu?”, sau khi hít sâu một hơi, Trần Phong mới khiến tâm trạng bình thường trở lại, dù tin này của Hồ Tư Viện là thật hay giả thì anh cũng phải đi một chuyến.
“Em ở khu biệt thự số 1 Hoàng Gia”, Hồ Tư Viện nói.
“Đợi tôi, tôi sẽ đến ngay”, Trần Phong trầm giọng nói, sau khi nói xong thì dập máy luôn.
“Chúng ta có lẽ không cần mua nhà nữa”, Trần Phong nhìn Hoàng Lão Tam và Trần Trạch Lý một cái.
“Là sao?”, hai người chẳng hiểu gì.
“Mẹ em để lại cho em một căn nhà, ở khu biệt thự số 1 Hoàng Gia”, Trần Phong nói thực.
“Khu biệt thự số 1 Hoàng Gia?!”, Trần Trạch Lý trợn trừng mắt, hiển nhiên là rất kinh ngạc: “Trần sư thúc, mẹ người thực sự để lại một căn nhà cho người ở đó?!”.
“Sao, nhà ở đó có gì đặc biệt à?”, Trần Phong không nhịn được hỏi một câu.
“Có! Hơn nữa nếu nói điểm đặc biệt thì chỉ có một chữ: Đắt!”.
“Nhà đắt nhất cả Trung Hải, không có một trong những. Mấy năm trước, nhà ở đó đã bị đẩy giá lên mức 250 nghìn đồng một mét vuông, hơn nữa còn là có tiền không mua được, giá hiện giờ có lẽ càng là giá trên trời…”, Trần Trạch Lý nói với vẻ mặt quái dị, mấy hôm trước Hoàng Lão Tam đã nói chuyện mua nhà với ông ta, nên mấy hôm nay, ông ta vẫn luôn để ý nhà ở Trung Hải, khu biệt thự số 1 Hoàng Gia danh tiếng lẫy lừng đương nhiên là đối tượng tìm hiểu đầu tiên của ông ta.
Nhưng còn chưa kịp tìm hiểu cấu trúc và trang trí thì đã bị giá nhà đánh bại.
Giờ Trần Phong lại nói mẹ anh để lại một căn nhà ở biệt thự số 1 Hoàng Gia cho anh.
Việc này ngay lập tức khiến Trần Trạch Lý ngứa ngáy vô cùng.
Trần Phong cau mày, không nói gì, lúc này, trong lòng anh cũng hơi kinh ngạc.
Với mẹ Tô Chiếu Hi, anh không hiểu nhiều, ấn tượng duy nhất chính là mẹ là một người lúc thì rất dịu dàng khi thì lại rất nghiêm khắc.
Ngoài cái đó ra thì biểu hiện khác của mẹ chỉ là một người bình thường.
Nhưng một người bình thường sao có thể mua được nhà ở biệt thự số 1 Hoàng Gia?
“Giờ tôi vẫn chưa chắc việc nhà đó là thật hay giả, cùng qua xem đi”, Trần Phong thở dài, thực ra khả năng Hồ Tư Viện nói dối việc này rất thấp, chắc đến tám, chín phần mười là mẹ để cho anh một căn nhà ở biệt thự số 1 Hoàng Gia thật.
Nửa tiếng sau, Trần Phong lái xe đến khu biệt thự số 1 Hoàng Gia.
Nhưng còn chưa vào cổng, đã bị mấy bảo vệ chặn lại.
“Nhìn rõ đây là đâu chưa mà đã đi vào?”, bảo vệ đứng đầu hung dữ trừng Trần Phong, giọng điệu cực kì ghê gớm.
“Không thể vào?”, Trần Phong cau mày, việc bị bảo vệ chặn lại, ngày trước anh đã từng gặp một lần ở núi Ngọc Tuyền, không ngờ hôm nay lại gặp ở khu biệt thự số 1 Hoàng Gia.
“Vớ vẩn!”, bảo vệ đứng đầu trợn ngược mắt: “Cậu tưởng đây là khu dân cư bình thường bên ngoài à? Cậu muốn vào là vào được? Nhìn cho rõ, đây là khu biệt thự số 1 Hoàng Gia! Chỉ có chủ nhà mới được vào!”, bảo vệ đứng đầu chỉ biển báo bên cạnh, hơi có vẻ khoe khoang.
“Sao anh biết tôi không phải chủ nhà ở đây?”, Trần Phong hơi cạn lời nói.
“Chủ nhà ở đây?”.
“Ha, ha, ha, nhóc con cậu đúng là biết kể chuyện cười thật, một người lái Audi như cậu có thể là chủ nhà ở số 1 Hoàng Gia? Cậu tưởng chủ nhà ở số 1 Hoàng Gia là cải thảo à?”, bảo vệ đứng đầu cười khinh thường, mấy bảo vệ phía sau anh ta cũng phá lên cười theo, người sống ở khu biệt thự số 1 Hoàng Gia, dù chỉ là một osin thì ra ngoài mua đồ ăn cũng lái xe thể thao như Porsche 911 của chủ nhà, người lái Audi hơn năm trăm nghìn như Trần Phong căn bản không có.
Có lẽ ở ngoài, Audi năm trăm nghìn đủ để khoe rồi, nhưng ở khu biệt thự số 1 Hoàng Gia, Audi hơn năm trăm nghìn còn không đủ tư cách làm xe osin.
“Anh nói ai là cải thảo?”.
Đúng lúc mấy người đang cười nhạo Trần Phong không kiêng kị, một giọng nói lạnh băng vang lên phía sau mấy người.
Nghe thấy giọng nói này, mấy người đồng loạt rùng mình, sắc mặt bỗng chốc thay đổi hẳn.
“Cô… cô Hồ…”.
Giọng bảo vệ đứng đầu run rẩy, đến cả đứng cũng hơi không vững.
“Tôi hỏi anh, anh vừa nói ai là cải thảo?!”, Hồ Tư Viện lạnh lùng nhìn chằm chằm bảo vệ đứng đầu, trên gương mặt xinh đẹp ấy tràn ngập vẻ lạnh lẽo.
Sau khi gọi điện cho Trần Phong mười mấy phút, cô mới đột nhiên nhớ ra quy tắc của khu biệt thự số 1 Hoàng Gia, vì thế mới vội vàng qua, dọc đường việc cô sợ nhất chính là bảo vệ của biệt thự không lễ phép với Trần Phong, nhưng không ngờ, sợ cái gì thì cái đó đến.
Vừa đến đây, cô đã thấy cảnh mấy bảo vệ chế nhạo Trần Phong không kiêng kị gì.
——————–
/651
|