Chương 451: Không có thiệp mời?
“Sẽ nhớ kĩ”, Lý Nhạc hơi cảm động nhìn Trần Phong một cái, hành động này của Trần Phong đương nhiên là để nuôi dưỡng lòng gan dạ của cậu ta, đồng thời, cậu ta càng chắc chắn thân phận thực sự của Trần Phong chắc chắn không đơn giản.
Ít nhất không phải người mà một Vũ Văn Bác có thể bì nổi.
Sau khi tát Vũ Văn Bác hai cái, gan Lý Nhạc to hơn hẳn, cậu ta đi đến trước mặt Vũ Văn Bác, móc chìa khóa xe trong túi Vũ Văn Bác.
Sau đó lại lái chiếc Lamborghini của Vũ Văn Bác khỏi chỗ để xe, lái chiếc Audi của Trần Phong vào.
Sau khi làm xong mọi việc, hai người mới nghênh ngang ra khỏi hầm để xa.
Cửa Dinh thự Sở, nhiều khách khứa tự giác xếp thành hàng, sau đó từng người một đưa thiệp mời ở cửa, sau khi bảo vệ kiểm tra, xác nhận đúng là thiệp mời thì mới cho vào.
Thấy người khác đều có thiệp mời, còn mình và Trần Phong thì lại hai tay trống không, Lý Nhạc bất giác trở nên thấp thỏm.
“Anh Phong…”.
Lý Nhạc đang định hỏi Trần Phong vào kiểu gì thì lại thấy Trần Phong lấy điện thoại ra, gọi vào một số.
“Cô Sở, tôi đến rồi”.
“Anh Phong, ngại quá, bên tôi đột nhiên có chuyện, không đi được, tôi bảo quản gia Chu đi đón anh được không?”, đầu bên kia điện thoại, Sở Thanh Từ áy náy nói.
“Được, tôi và bạn tôi ở cửa, quản gia Chu ra sẽ thấy ngay”, Trần Phong mỉm cười nói.
“Vậy anh Phong, anh chờ chút, quản gia Chu ra ngay đây”.
“Được”.
Sau khi Trần Phong cúp máy, Lâm Nguyệt mới thở phào, có quản gia của Sở Thanh Từ ra đón thì thiệp mời hay gì cũng không quan trọng nữa.
Mấy phút sau, một ông lão quắc thước, mặc vest xuất hiện ở cổng.
“Quản gia Chu”.
Sau khi ông lão xuất hiện, bảo vệ ở cửa lần lượt khom mình, lễ phép chào hỏi ông lão.
Ông lão gật gù, đi đến trước mặt Trần Phong và Lý Nhạc trong ánh mắt ngạc nhiên của các bảo vệ, hơi khom người: “Trần tiên sinh, tiểu thư giờ có việc, không ra được, nên bảo tôi đến đón cậu”.
“Làm phiền quản gia Chu rồi”, Trần Phong cười khẽ, gia tộc lớn như nhà họ Sở, địa vị của quản gia trong gia tộc thường đều rất cao, Sở Thanh Từ có thể khiến quản gia Chu đích thân ra đón anh đã chứng tỏ sự chân thành của cô.
“Trần tiên sinh khách sáo quá”.
Quản gia Chu mỉm cười, rồi lại chuyển mắt sang Lý Nhạc, ướm hỏi: “Trần tiên sinh, đây là…”.
“Lý Nhạc, bạn tôi”.
“Lý tiên sinh, chào cậu”, quản gia Chu nhiệt tình chào hỏi, Lý Nhạc này mặc dù trông có vẻ là người bình thường, nhưng có thể được Trần Phong dẫn đến đây thì chắc chắn là được sự công nhận của Trần Phong.
Có sự công nhận của Trần Phong, thì dù có là một người bình thường thì ông ta cũng phải coi trọng.
“Quản gia Chu, chào ông”, biểu hiện của Lý Nhạc hơi có vẻ vừa mừng vừa lo, dường như không ngờ quản gia Chu sẽ đối xử khách sáo với mình vậy.
“Trần tiên sinh, Lý tiên sinh, chúng ta vào thôi, tiệc đã bắt đầu rồi”.
“Được”.
Có quản gia Chu đích thân dẫn vào, bảo vệ ở cửa đương nhiên là không dám hỏi vấn đề thiệp mời, thậm chí đến cả quy trình kiểm tra an ninh của Trần Phong và Lý Nhạc cũng bỏ qua.
Thấy Trần Phong và Lý Nhạc được quản gia Chu dẫn vào sảnh, khách khứa xếp hàng đợi ngoài cửa đương nhiên là châu đầu ghé tai, bắt đầu xôn xao thảo luận thân phận của Trần Phong và Lý Nhạc.
Khách dự tiệc của nhà họ Sở tối này phải bốn, năm trăm người, có thể khiến quản gia của nhà họ Sở đích thân ra đón tiếp lại chỉ có Trần Phong và Lý Nhạc.
Hai người này rốt cuộc có thân phận gì?
“Trần tiên sinh, chỗ tiểu thư có chút việc, tôi cần phải qua đó xem xem, cậu và Lý tiên sinh đợi tạm ở đây một lát, có gì cần giúp thì có thể gọi phục vụ trong sảnh”.
Sau khi dẫn Trần Phong và Lý Nhạc vào sảnh, quản gia Chu có vẻ có việc bận gì đó, vội vàng dặn một câu rồi xoay người bỏ đi.
Không có ai đi theo, Trần Phong và Lý Nhạc cũng thảnh thơi, bắt đầu tùy ý đi lại trong sảnh.
Người có thể tham gia bữa tiệc này, hoặc là người tài giỏi trong các lĩnh vực, hoặc là đại gia giá trị con người không tầm thường, tóm lại, không có ai đơn giản.
Họ tụ lại cùng nhau, thứ nhất là tổ chức sinh nhật cho Sở Thanh Từ, nhưng quan trọng hơn là mở rộng mối quan hệ.
Dọc đường đi Trần Phong và Lý Nhạc đã thấy rất nhiều nhóm nam nữ tụm năm tụm ba ba hoa khoác lác.
Những người đàn ông và phụ nữ này ăn mặc đắt tiền, lời ăn tiếng nói và hành xử đều vượt xa người thường.
So ra thì Trần Phong và Lý Nhạc lại hơi giản dị.
“Thế Bình, hình như em nhìn thấy thằng vô dụng kia…”.
Ở một góc nào đó trong đám đông, Vương Thi Viện kéo góc áo Lý Thế Bình, hơi không chắc chắn nói.
“Thằng vô dụng kia?”, Lý Thế Bình đầu tiên là sửng sốt, sau đó hiểu ra, Vương Thi Viện đang nói Trần Phong.
“Không thể nào! Cưng, em chắc chắn là nhìn nhầm rồi, chỗ này thằng vô dụng kia không vào nổi đâu”, Lý Thế Bình phủ nhận cực kì chắc chắn, đây là tiệc sinh nhật của Sở Thanh Từ – tiểu thư danh giá đẳng cấp nhất thành phố Trung Hải, dù là hắn thì cũng phải cầu ông bà ông vải mãi mới nhờ cậy được quan hệ, khó lắm mới vào được, còn Trần Phong? Một thằng ở rể cỏn con, nó có tư cách gì mà vào?
“Không phải, em không nhìn nhầm, hình như là thằng vô dụng kia thật”, Vương Thi Viện hơi kinh ngạc, mặc dù cách rất xa, nhưng dáng vẻ thong dong kia của Trần Phong thực sự rất thu hút tầm mắt người khác, những khách khác đều cầm ly cổ cao, trang nhã thưởng rượu, còn Trần Phong thì lại như chưa ăn gì, ở cạnh bàn ăn, ăn nhấu nghiến các loại bánh ngọt được làm tỉ mỉ.
“Không thể nào, cưng, nhất định là em căng thẳng quá nên hoa mắt rồi, thằng vô dụng đó không có thiệp mời, nó không vào được đâu…”, Lý Thế Bình vốn còn định tiếp tục phủ nhận, nhưng nói được một nửa thì hắn lại sững sờ: “Lý Nhạc?”.
“Lý Thế Bình?”.
Tiếng hét kinh ngạc này của Lý Thế Bình đương nhiên là lọt vào tai Lý Nhạc, Lý Nhạc cũng thấy Lý Thế Bình rồi.
“Cậu vào kiểu gì?”, xác định người trước mặt không phải ai khác chính là nhân viên quèn của công ty mình Lý Nhạc, thì sắc mặt Lý Thế Bình ngay lập tức sầm lại, đồng thời nghĩ đến một khả năng, nếu Lý Nhạc ở đây thì Trần Phong mà Vương Thi Viện nói trước đó có lẽ cũng ở đây.
“Đi vào chứ sao”.
Lý Nhạc nhếch mép khinh bỉ, nếu là trước đây Lý Thế Bình hỏi cậu ta, thì cậu ta tất sẽ khúm núm đáp lại, nhưng bây giờ, sau việc tát cho Vũ Văn Bác hai cái, gan cậu ta lại lớn lên không ít, dù Lý Thế Bình là giám đốc Phòng kinh doanh thì trong mắt cậu ta cũng chỉ thế mà thôi.
“Cậu không có thiệp mời?”, vẻ mặt Lý Thế Bình càng âm u hơn.
“Không có thì sao?”.
Lý Nhạc thản nhiên cười.
“Không có thì sao?”, Lý Thế Bình cười khẩy một tiếng, sau đó hắn đột nhiên quát to: “Lý Nhạc, cậu to gan thật! Không ngờ cậu dám lén lút trèo cửa sổ vào!”.
Sau khi Lý Thế Bình quát to, cả hội trường đều yên tĩnh.
Sau đó, đám đông bắt đầu ồn ào.
“Thế mà có người trèo cửa sổ vào?”.
——————–
/651
|