Chương 487: Dắt cho đi dạo không xích
Sau khi người phụ nữ trung niên đi đến trước mặt Lâm Lan thì đầu tiên là đánh giá Lâm Lan, nhìn Lâm Lan mặc cả bộ hàng hiệu, sắc mặt người phụ nữ trung niên mới dịu đi, sau đó bà ta hỏi: “Có mang tiền đến chưa?”.
“Vết thương trên chân chồng tôi là bà làm?”.
Lâm Lan không trả lời vấn đề của người phụ nữ trung niên, mà nhìn người phụ nữ trung niên, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Người phụ nữ trung niên cau mày: “Tôi hỏi bà có mang tiền tới chưa? Bà không nghe hiểu tiếng người à?”.
“Bà nói vết thương ở chân chồng tôi do ai làm trước, rồi chúng ta nói chuyện tiền nong!”, Lâm Lan tức giận nói.
“Ờ, vết thương ở chân chồng bà không phải do tôi làm”, người phụ nữ trung niên hờ hững nhìn Hạ Vệ Quốc một cái, sau đó lại nói: “Là con trai tôi làm”.
“Con trai bà ở đâu?!”.
“Ở kia”, người phụ nữ trung niên liếc sang bên phải, Lâm Lan và Hạ Mộng Dao nhìn theo hướng người phụ nữ trung niên liếc, khi thấy “con trai” mà người phụ nữ trung niên nói không ngờ lại là một con chó ngao Tây Tạng màu đen cao bằng nửa người, thì trong mắt Lâm Lan và Hạ Mộng Dao ngay lập tức phun trào lửa giận.
“Trần Phong, đánh chết đồ súc sinh này cho mẹ”, Lâm Lan sắp tức đến nổ phổi rồi, bà ta cứ tưởng Hạ Vệ Quốc bị thành ra thế này là do đánh người ta, thế mà giờ vừa nhìn, lại là bị một con cho ngao Tây Tạng làm ra thế này.
“Bà nói ai là súc sinh? Con đĩ!”.
Trần Phong còn chưa có phản ứng gì, người phụ nữ trung niên đã nổi giận trước: “Bà ăn nói sạch sẽ chút, đây là con trai bà mày, nó không phải súc sinh gì hết”.
“Con trai? Bà gọi một con chó là con trai? Bà là người hay chó?”, Lâm Lan sắp tức đến mức nổ tung rồi.
“Bố, rốt cuộc là sao thế?”, Trần Phong không để ý việc cãi vã của hai người, lúc này anh quan tâm nguyên nhân sự việc hơn, Hạ Vệ Quốc không giống người gây sự, bình thường, ông sẽ không xảy ra xung đột với người phụ nữ trung niên này.
Hạ Vệ Quốc nhìn Trần Phong một cái, hơi yếu ớt nói: “Sau khi bố xuống máy bay thì bắt xe, định đi tìm các con, nhưng tài xe không hiểu vị trí bố nói đã đưa bố đến đây. Sau khi xuống xe, bố định bắt xe khác đi tìm các con, sau đó nhìn thấy người phụ nữ này cho chó đi dạo, lúc ấy người ở cửa khu nhà rất nhiều, chó bà ta dắt là một con chó ngao Tây Tạng, còn không đeo xích, bố sợ con chó ngao này cắn trẻ con nên đã khuyên bà ta đeo xích cho con chó ngao Tây Tạng. Thế mà người phụ nữ này lúc ấy vừa nghe xong là không vui, nói con chó ngao là con trai bà ta, bà ta không thể đeo xích cho con trai mình. Bố tức quá nên đã cãi nhau với bà ta hai câu, sau đó bà ta đã bảo con chó ngao lao vào cắn bố…”.
“Bố, con biết rồi, bố nghỉ ngơi trước đã, việc còn lại giao cho con”.
Trần Phong gật khẽ đầu, sau đó đứng dậy nhìn người phụ nữ trung niên, mặt mày lạnh tanh hỏi: “Điều bố tôi nói có phải thật không?”.
“Cậu là ai nữa?”, người phụ nữ trung niên cau mày nhìn Trần Phong một cái, trực giác của phụ nữ nói cho bà ta biết, Trần Phong này không dễ đối phó.
“Tôi hỏi bà, điều bố tôi nói có phải thật không?”.
Trần Phong vẫn mặt không cảm xúc, hỏi từng từ từng chữ.
“Là thật thì sao?”, người phụ nữ trung niên bĩu môi, sau đó bà ta lại nhìn Hạ Vệ Quốc ở trên đất một cách khinh bỉ, nói: “Đồ nhà quê, không tự soi xem mình là cái thá gì. Còn dám bảo bà đây xích chó của bà đây vào, bà đây không bảo con trai cắn chết mày đã không tệ rồi…”.
“Bốp!”.
Người phụ nữ trung niên còn chưa nói xong, tiếng bạt tai giòn tan đã vang lên.
Cái bạt tai này là Hạ Mộng Dao đánh.
Lúc này, Hạ Mộng Dao nghiến răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ trung niên, nói: “Bà có tin tôi giết bà không?”.
Người phụ nữ trung niên ôm mặt, trong mắt ngập vẻ không thể tin nổi: “Mày dám đánh tao? Con đĩ, mày thế mà dám đánh tao?”.
“Bốp!”.
Hạ Mộng Dao giơ tay lên, lại quăng một cái tát nữa vào mặt người phụ nữ trung niên.
“Sao lại không dám?!”.
“Á!”, người phụ nữ trung niên thét lên, sau đó tức giận lao vào Hạ Mộng Dao: “Con đĩ, bà đây phải giết mày!”.
“Bốp!”.
Lại một cái tát nữa quăng lên mặt người phụ nữ trung niên.
Người ra tay lần này là Trần Phong.
Lực tay của Trần Phong đương nhiên là lớn hơn Hạ Mộng Dao không chỉ mười lần.
Người phụ nữ trung niên thể trọng gần 100 kg, ngang bằng với một chiếc xe tăng nhỏ sau khi kêu la thảm thiết thì bay thẳng ra ngoài.
“Phịch” một tiếng, bà ta đập mạnh xuống đất.
“Đánh hay lắm!”.
Lâm Lan vỗ tay khen hay, mặt mày sung sướng.
Những người hóng hớt hiểu sự việc cũng âm thầm giơ ngón cái với Trần Phong, người phụ nữ trung niên này bình thường ở trong khu nhà rất vênh váo, dắt chó ngao Tây Tạng đi dạo chưa bao giờ xích lại, rất nhiều người trong khu dân cư đều thấp thỏm vì việc này, ngày trước cũng không phải không có ai phản đối, nhưng những người đưa ra phản đối đa phần đều bị người phụ nữ trung niên này xử đẹp.
“Người anh em, đánh xong thì mau đi đi, gia thế người phụ nữ trung niên này hùng hậu lắm”, lúc này, trong đám đông, có một giọng nói trầm trầm nhắc nhở một câu, người khác không biết gia thế của người phụ nữ trung niên này, nhưng anh ta biết.
Người phụ nữ trung niên này tên đầy đủ là Lý Hồng, anh ruột của bà ta là người môi giới nổi tiếng ở Trung Hải, quen biết vô số nhân vật quyền quý, bà ta còn có người chồng cũng là một người lợi hại có tiếng ở Trung Hải.
Chính vì có hai người này nên Lý Hồng mới luôn hành xử ngang ngược ở Quốc Tế Cẩm Tú.
“Đi? Các người đừng hòng đi đâu hết!”.
Giọng nói trong đám đông này không nhắc nhở còn đỡ, vừa nhắc, thì Lý Hồng nằm trên đất cứ như phát điên, lồm cồm bò dậy, bà ta nhìn con chó ngao Tây Tạng màu đen núp ở một góc, hung dữ ra lệnh: “Con trai, cắn nát thằng khốn này cho mẹ!”.
Con chó ngao Tây Tạng màu đen đương nhiên có thể nghe hiểu tiếng người, nhưng sau khi Lý Hồng ra lệnh thì nó không lao vào Trần Phong ngay, mà là dùng ánh mắt cực kì kiêng dè đánh giá Trần Phong, Trần Phong trước mặt, mặc dù tướng mạo bình thường, nhưng bản năng săn mồi của động vật có thể nói với nó, Trần Phong cực kì nguy hiểm, nếu nó dám ra tay thì chắc chắn sẽ không thoát chết được!
“Lên! Còn ngơ ra đó làm gì?”, thấy con chó ngao Tây Tạng không động đậy, Lý Hồng ngay lập tức phẫn nộ, bà ta đi mấy bước đến trước mặt con chó ngao Tây Tạng, đạp một phát vào bụng nó, quát: “Đồ vô dụng, có gì mà sợ? Mau cắn nát lũ khốn này cho bà!”.
“Ẳng!”.
Con chó ngao Tây Tạng kêu lên một tiếng, nó nhe răng trợn mắt, nhìn chằm chằm Trần Phong, trong cổ họng không ngừng phát ra riếng gầm gừ, như là uy hiếp, lại như cảnh cáo.
Nhưng dù Lý Hồng ra lệnh thế nào nó cũng không cử động.
“Đồ vô dụng, bình thường bà nuôi mày phí cơm!”.
Lý Hồng tức giận mắng một câu, sau đó bà ta lấy điện thoại ra, chỉ vào Trần Phong và Hạ Mộng Dao, ác độc nói: “Hai đứa khốn kiếp chúng mày, chúng mày đợi đó cho bà, hôm nay bà đây không giết chúng mày thì bà đây theo họ chúng mày!”.
Nói rồi, Lý Hồng bèn gọi vào một số điện thoại.
“Lại làm sao?”, bên kia vang lên giọng nói bất lực.
——————–
/651
|