Chương 503: Trương sư huynh
“Giai đoạn đầu Ám Kình”.
Trần Phong cau mày, sau đó thản nhiên nói.
Trong giới võ thuật, tùy tiện hỏi cảnh giới võ thuật của người khác thực ra là một hành vi bất lịch sự.
Trương Thiên Dụ xuất thân từ môn phái lớn có tiếng như núi Long Hồ, tất nhiên phải hiểu đạo lí này.
Dù hiểu đạo lí này, nhưng anh ta lại vẫn hỏi như vậy, vậy chỉ có thể chứng tỏ một vấn đề, Trương Thiên Dụ có ý kiến với anh.
Còn về việc tại sao lại có ý kiến thì Trần Phong cũng đoán được đại khái, chẳng qua là vì thân phận võ sĩ tự tu luyện của anh.
Trong giới võ thuật, địa vị của võ sĩ tự tu luyện không cao.
Đa phần võ sĩ tự tu luyện đều là sản phẩm kém chất lượng bị võ sĩ các môn phái đào thải.
Họ không có thiên phú tu luyện tốt, cũng không có đủ tài nguyên tu luyện, chỉ có một trái tim hướng về võ thuật.
Nhưng tu luyện võ thuật chỉ có tấm lòng thôi chưa đủ.
Bạn vẫn phải có năng khiếu, có tài nguyên, có người chỉ dạy…
Có những thứ này thì bạn mới mạnh hơn người khác được, mới có thể tiến lên cảnh giới cao hơn.
Không có những thứ này, bạn chỉ có thể chìm ở tầng đáy của giới võ thuật.
Võ sĩ tự tu luyện chính là tầng đáy của giới võ thuật.
Bị tổ chức chính thống ruồng bỏ, bị võ sĩ môn phái coi thường…
Có thể nói, võ sĩ tự tu luyện là một nhân vật không có bố mẹ yêu thương.
Từ việc Trương Thiên Dụ dám ngang nhiên hỏi cảnh giới của anh – một “võ sĩ tự tu luyện” thì có thể thấy được, địa vị trong giới võ thuật của võ sĩ tự tu luyện thấp thế nào.
“Giai đoạn đầu Ám Kình?”.
Giọng điệu Trương Thiên Dụ khá là kinh ngạc: “Cậu thực sự là giai đoạn đầu Ám Kình?”.
“Vô cùng thật”, Trần Phong nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh, cảnh giới thực sự của anh đương nhiên không phải giai đoạn đầu Ám Kình gì hết mà là giai đoạn đầu Hóa Kình!
Giai đoạn đầu Ám Kình, chỉ là cái anh bịa đại ra thôi.
Nhưng dù chỉ là bịa đại thì cũng đủ để khiến Trương Thiên Dụ kinh ngạc rồi.
“Một võ sĩ tự tu luyện có thể tu luyện đến giai đoạn đầu Ám Kình ở độ tuổi này thì cũng coi như là không tệ rồi”, sau khi ý thức được mình hơi thất lễ, Trương Thiên Dụ trở lại bình thường rất nhanh.
Nhưng Trần Phong có thể tu luyện đến giai đoạn đầu Ám Kình ở độ tuổi này không chỉ đơn giản là không tệ như anh ta nói.
Nghiêm khắc mà nói thì phải là yêu nghiệt!
Dù sao thiên tài có được sự hỗ trợ tài nguyên của tông môn, hơn nữa còn được trưởng môn đích thân chỉ dạy như anh ta, ở độ tuổi hai mươi lăm, hai mươi sáu cũng chỉ mới bước qua ngưỡng cửa giai đoạn giữa Ám Kình.
Giờ anh ta sắp 30 tuổi rồi vẫn là giai đoạn giữa Ám Kình.
Nhưng dù năm năm chưa đột phá ngưỡng giai đoạn giữa Ám Kình thì anh ta cũng là thiên tài hiếm có của Long Hổ Sơn.
Nếu đặt Trần Phong vào môi trường của anh ta, thì khó đảm bảo Trần Phong sẽ làm được tốt hơn anh ta.
Nghĩ đến đây, Trương Thiên Dụ bất giác thu lại thái độ khinh thường với Trần Phong.
Mặc dù cảnh giới của Trần Phong thấp chút, nhưng năng khiếu của Trần Phong thì đáng được công nhận, sau này, Trần Phong chưa chắc không có cơ hội đột phá đến cảnh giới đại sư võ học.
Nếu Trần Phong thực sự đột phá đến cảnh giới đại sư võ học…
Trương Thiên Dụ hơi biến sắc, lại lần nữa nhìn Trần Phong, trên mặt anh ta đã thêm chút thiện chí:
– Trấn đấu cược ngày mai, cậu dốc hết sức là được, nếu không địch lại đối phương thì cậu nhận thua là được, đừng có cố chịu đến cùng, liều chết thì sẽ ảnh hưởng đến căn cơ của cậu.
Đừng có cố chịu đến cùng?
Sắc mặt Trần Phong quái dị, Trương Thiên Dụ này đang quan tâm mình?
Thái độ của anh ta tại sao lại thay đổi nhanh vậy?
Mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng sắc mặt Trần Phong lại không thể hiện ra, anh cười nói:
– Lời của Trương sư huynh, tôi xin ghi nhớ, ngày mai nếu tôi không đấu lại đối phương thì sẽ nhận thua.
“Ừm, cậu hiểu là được”, Trương Thiên Dụ gật đầu, thái độ này của Trần Phong khiến anh ta rất hài lòng, có cảm giác như trẻ con dễ dạy.
“Trần sư đệ, không giấu gì cậu, mấu chốt quyết định thắng thua của trận đấu ngày mai thực ra phụ thuộc vào tôi và thiên tài của Kiếm Tông, giai đoạn đầu Ám Kình như các cậu thực ra chỉ dùng để làm tiêu hao thể lực của võ sĩ nước R. Các cậu làm võ sĩ nước R tiêu hao càng nhiều thể lực, thì cơ hội trụ đến cuối của tôi và thiên tài của Kiếm Tông kia càng lớn. Cho nên, mai võ sĩ Ám Kình như các cậu phải cố hết sức làm tiêu hao thể lực của các võ sĩ nước R, để tăng thêm phần thắng cho tôi và thiên tài của Kiếm Tông kia”.
Vẻ mặt Trương Thiên Dụ có chút tự hào, mặc dù lời này anh ta nói rất thẳng thắn, thậm chí là hơi chói tai những lại cũng là sự thực.
Lần này trong mười võ sĩ Hiệp hội thương nhân Trung Hải mời thì người duy nhất có thể lọt vào mắt xanh của anh ta chỉ có Vương Càn của Kiếm Tông.
Ngoài Vương Càn ra thì những võ sĩ khác đều là giai đoạn đầu Ám Kình.
Giữa giai đoạn đầu Ám Kình và giai đoạn giữa Ám Kình, mặc dù chỉ cách nhau một cảnh giới nhưng với võ sĩ mà nói thì sự khác biệt một cảnh giới này lại như trời với đất.
Đây là ranh giới của thiên tài bình thường và thiên tài tột đỉnh.
Có thể bước vào giai đoạn giữa Ám Kình trước 30 tuổi chính là thiên tài tột đỉnh!
Đây là sự thực không cần bàn cãi!
“Trương sư huynh yên tâm, trận đấu ngày mai, tôi sẽ cố hết sức làm tiêu hao thể lực của các võ sĩ nước R”, Trần Phong nói như đúng rồi, ý trong lời Trương Thiên Dụ nói rất rõ ràng chính là muốn xác định địa vị nhân vật chính của mình.
Trần Phong đương nhiên phải nể mặt Trương Thiên Dụ.
“Rất tốt”, trên mặt Trương Thiên Dụ tràn ngập vẻ hài lòng, sự thức thời của võ sĩ tự tu luyện Trần Phong này hơi nằm ngoài tưởng tượng của anh ta.
Vốn anh ta còn định ra oai với Trần Phong, khiến Trần Phong biết được khoảng cách giữa mình và anh ta…
Nhưng bây giờ xem ra, ra oai thì không cần nữa.
Trần Phong đã ý thức được khoảng cách của mình với anh ta rồi.
Lời Trương Thiên Dụ nói với Trần Phong đương nhiên lọt vào tai Sở Dật Phi không thiếu chữ nào, nhưng Sở Dật Phi lại không lên tiếng phản bác, anh ta chỉ nhìn Trương Thiên Dụ biểu diễn với vẻ mặt quái dị, anh ta rất tò mò, nếu Trương Thiên Dụ biết, tu vi thực sự của “võ sĩ tự tu luyện” này ít nhất cũng phải giai đoạn cuối Ám Kình thì Trương Thiên Dụ sẽ có biểu cảm gì.
Sau khi Trương Thiên Dụ đi, Sở Thanh Từ không nhịn được nhìn Trần Phong hỏi: “Anh Trần, anh thực sự chỉ là giai đoạn đầu Ám Kình?”.
Mặc dù cô không hiểu nhiều việc của võ sĩ, nhưng cô lại biết võ sĩ đại khái có những cảnh giới gì.
Theo phân tích của nhà họ Sở thì cảnh giới thực sự của Trần Phong rất có thể là giai đoạn cuối Ám Kình, chắc chắn không phải giai đoạn đầu Ám Kình gì hết.
Nếu là giai đoạn đầu Ám Kình, thì nhà họ Sở căn bản sẽ không coi Trần Phong là đòn sát thủ.
Người ngoài đều tưởng Trương Thiên Dụ là đòn sát thủ lần này của nhà họ Sở, nhưng chỉ có lãnh đạo cấp cao của nhà họ Sở biết rõ Trần Phong mới là đòn sát thủ mạnh nhất mà nhà họ Sở chuẩn bị cho trận đấu lần này.
“Mai cô sẽ biết”.
Trần Phong mỉm cười, anh có phải giai đoạn đầu Ám Kình không thì ngày mai lên sàn sẽ biết thôi.
Giờ nói những việc này chẳng có ý nghĩa gì cả.
Sau khi khiến Sở Thanh Từ đi, xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Nhưng Trần Phong không về khoang hành khách,vừa nãy lúc lên du thuyền, anh có nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở cảng, giờ anh muốn xác định một chút, vừa nãy anh có nhìn nhầm không.
Sau khi đi vòng vòng vèo vèo, Trần Phong từ tầng cao nhất xuống boong tàu tầng bốn.
So với boong tàu tầng cao nhất thì tầm nhìn tầng bốn rõ ràng là thu hẹp hơn nhiều.
Nhưng bóng người đi lại ở boong tàu tầng bốn lại nhiều hơn tầng cao nhất nhiều.
Có tiếp tân xinh đẹp bưng khay hoa quả, cũng có thủy thủ đẹp trai mặc đồng phục, đương nhiên nhiều hơn cả là du khách mặc đồ thường nhật.
——————–
“Giai đoạn đầu Ám Kình”.
Trần Phong cau mày, sau đó thản nhiên nói.
Trong giới võ thuật, tùy tiện hỏi cảnh giới võ thuật của người khác thực ra là một hành vi bất lịch sự.
Trương Thiên Dụ xuất thân từ môn phái lớn có tiếng như núi Long Hồ, tất nhiên phải hiểu đạo lí này.
Dù hiểu đạo lí này, nhưng anh ta lại vẫn hỏi như vậy, vậy chỉ có thể chứng tỏ một vấn đề, Trương Thiên Dụ có ý kiến với anh.
Còn về việc tại sao lại có ý kiến thì Trần Phong cũng đoán được đại khái, chẳng qua là vì thân phận võ sĩ tự tu luyện của anh.
Trong giới võ thuật, địa vị của võ sĩ tự tu luyện không cao.
Đa phần võ sĩ tự tu luyện đều là sản phẩm kém chất lượng bị võ sĩ các môn phái đào thải.
Họ không có thiên phú tu luyện tốt, cũng không có đủ tài nguyên tu luyện, chỉ có một trái tim hướng về võ thuật.
Nhưng tu luyện võ thuật chỉ có tấm lòng thôi chưa đủ.
Bạn vẫn phải có năng khiếu, có tài nguyên, có người chỉ dạy…
Có những thứ này thì bạn mới mạnh hơn người khác được, mới có thể tiến lên cảnh giới cao hơn.
Không có những thứ này, bạn chỉ có thể chìm ở tầng đáy của giới võ thuật.
Võ sĩ tự tu luyện chính là tầng đáy của giới võ thuật.
Bị tổ chức chính thống ruồng bỏ, bị võ sĩ môn phái coi thường…
Có thể nói, võ sĩ tự tu luyện là một nhân vật không có bố mẹ yêu thương.
Từ việc Trương Thiên Dụ dám ngang nhiên hỏi cảnh giới của anh – một “võ sĩ tự tu luyện” thì có thể thấy được, địa vị trong giới võ thuật của võ sĩ tự tu luyện thấp thế nào.
“Giai đoạn đầu Ám Kình?”.
Giọng điệu Trương Thiên Dụ khá là kinh ngạc: “Cậu thực sự là giai đoạn đầu Ám Kình?”.
“Vô cùng thật”, Trần Phong nói dối mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh, cảnh giới thực sự của anh đương nhiên không phải giai đoạn đầu Ám Kình gì hết mà là giai đoạn đầu Hóa Kình!
Giai đoạn đầu Ám Kình, chỉ là cái anh bịa đại ra thôi.
Nhưng dù chỉ là bịa đại thì cũng đủ để khiến Trương Thiên Dụ kinh ngạc rồi.
“Một võ sĩ tự tu luyện có thể tu luyện đến giai đoạn đầu Ám Kình ở độ tuổi này thì cũng coi như là không tệ rồi”, sau khi ý thức được mình hơi thất lễ, Trương Thiên Dụ trở lại bình thường rất nhanh.
Nhưng Trần Phong có thể tu luyện đến giai đoạn đầu Ám Kình ở độ tuổi này không chỉ đơn giản là không tệ như anh ta nói.
Nghiêm khắc mà nói thì phải là yêu nghiệt!
Dù sao thiên tài có được sự hỗ trợ tài nguyên của tông môn, hơn nữa còn được trưởng môn đích thân chỉ dạy như anh ta, ở độ tuổi hai mươi lăm, hai mươi sáu cũng chỉ mới bước qua ngưỡng cửa giai đoạn giữa Ám Kình.
Giờ anh ta sắp 30 tuổi rồi vẫn là giai đoạn giữa Ám Kình.
Nhưng dù năm năm chưa đột phá ngưỡng giai đoạn giữa Ám Kình thì anh ta cũng là thiên tài hiếm có của Long Hổ Sơn.
Nếu đặt Trần Phong vào môi trường của anh ta, thì khó đảm bảo Trần Phong sẽ làm được tốt hơn anh ta.
Nghĩ đến đây, Trương Thiên Dụ bất giác thu lại thái độ khinh thường với Trần Phong.
Mặc dù cảnh giới của Trần Phong thấp chút, nhưng năng khiếu của Trần Phong thì đáng được công nhận, sau này, Trần Phong chưa chắc không có cơ hội đột phá đến cảnh giới đại sư võ học.
Nếu Trần Phong thực sự đột phá đến cảnh giới đại sư võ học…
Trương Thiên Dụ hơi biến sắc, lại lần nữa nhìn Trần Phong, trên mặt anh ta đã thêm chút thiện chí:
– Trấn đấu cược ngày mai, cậu dốc hết sức là được, nếu không địch lại đối phương thì cậu nhận thua là được, đừng có cố chịu đến cùng, liều chết thì sẽ ảnh hưởng đến căn cơ của cậu.
Đừng có cố chịu đến cùng?
Sắc mặt Trần Phong quái dị, Trương Thiên Dụ này đang quan tâm mình?
Thái độ của anh ta tại sao lại thay đổi nhanh vậy?
Mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng sắc mặt Trần Phong lại không thể hiện ra, anh cười nói:
– Lời của Trương sư huynh, tôi xin ghi nhớ, ngày mai nếu tôi không đấu lại đối phương thì sẽ nhận thua.
“Ừm, cậu hiểu là được”, Trương Thiên Dụ gật đầu, thái độ này của Trần Phong khiến anh ta rất hài lòng, có cảm giác như trẻ con dễ dạy.
“Trần sư đệ, không giấu gì cậu, mấu chốt quyết định thắng thua của trận đấu ngày mai thực ra phụ thuộc vào tôi và thiên tài của Kiếm Tông, giai đoạn đầu Ám Kình như các cậu thực ra chỉ dùng để làm tiêu hao thể lực của võ sĩ nước R. Các cậu làm võ sĩ nước R tiêu hao càng nhiều thể lực, thì cơ hội trụ đến cuối của tôi và thiên tài của Kiếm Tông kia càng lớn. Cho nên, mai võ sĩ Ám Kình như các cậu phải cố hết sức làm tiêu hao thể lực của các võ sĩ nước R, để tăng thêm phần thắng cho tôi và thiên tài của Kiếm Tông kia”.
Vẻ mặt Trương Thiên Dụ có chút tự hào, mặc dù lời này anh ta nói rất thẳng thắn, thậm chí là hơi chói tai những lại cũng là sự thực.
Lần này trong mười võ sĩ Hiệp hội thương nhân Trung Hải mời thì người duy nhất có thể lọt vào mắt xanh của anh ta chỉ có Vương Càn của Kiếm Tông.
Ngoài Vương Càn ra thì những võ sĩ khác đều là giai đoạn đầu Ám Kình.
Giữa giai đoạn đầu Ám Kình và giai đoạn giữa Ám Kình, mặc dù chỉ cách nhau một cảnh giới nhưng với võ sĩ mà nói thì sự khác biệt một cảnh giới này lại như trời với đất.
Đây là ranh giới của thiên tài bình thường và thiên tài tột đỉnh.
Có thể bước vào giai đoạn giữa Ám Kình trước 30 tuổi chính là thiên tài tột đỉnh!
Đây là sự thực không cần bàn cãi!
“Trương sư huynh yên tâm, trận đấu ngày mai, tôi sẽ cố hết sức làm tiêu hao thể lực của các võ sĩ nước R”, Trần Phong nói như đúng rồi, ý trong lời Trương Thiên Dụ nói rất rõ ràng chính là muốn xác định địa vị nhân vật chính của mình.
Trần Phong đương nhiên phải nể mặt Trương Thiên Dụ.
“Rất tốt”, trên mặt Trương Thiên Dụ tràn ngập vẻ hài lòng, sự thức thời của võ sĩ tự tu luyện Trần Phong này hơi nằm ngoài tưởng tượng của anh ta.
Vốn anh ta còn định ra oai với Trần Phong, khiến Trần Phong biết được khoảng cách giữa mình và anh ta…
Nhưng bây giờ xem ra, ra oai thì không cần nữa.
Trần Phong đã ý thức được khoảng cách của mình với anh ta rồi.
Lời Trương Thiên Dụ nói với Trần Phong đương nhiên lọt vào tai Sở Dật Phi không thiếu chữ nào, nhưng Sở Dật Phi lại không lên tiếng phản bác, anh ta chỉ nhìn Trương Thiên Dụ biểu diễn với vẻ mặt quái dị, anh ta rất tò mò, nếu Trương Thiên Dụ biết, tu vi thực sự của “võ sĩ tự tu luyện” này ít nhất cũng phải giai đoạn cuối Ám Kình thì Trương Thiên Dụ sẽ có biểu cảm gì.
Sau khi Trương Thiên Dụ đi, Sở Thanh Từ không nhịn được nhìn Trần Phong hỏi: “Anh Trần, anh thực sự chỉ là giai đoạn đầu Ám Kình?”.
Mặc dù cô không hiểu nhiều việc của võ sĩ, nhưng cô lại biết võ sĩ đại khái có những cảnh giới gì.
Theo phân tích của nhà họ Sở thì cảnh giới thực sự của Trần Phong rất có thể là giai đoạn cuối Ám Kình, chắc chắn không phải giai đoạn đầu Ám Kình gì hết.
Nếu là giai đoạn đầu Ám Kình, thì nhà họ Sở căn bản sẽ không coi Trần Phong là đòn sát thủ.
Người ngoài đều tưởng Trương Thiên Dụ là đòn sát thủ lần này của nhà họ Sở, nhưng chỉ có lãnh đạo cấp cao của nhà họ Sở biết rõ Trần Phong mới là đòn sát thủ mạnh nhất mà nhà họ Sở chuẩn bị cho trận đấu lần này.
“Mai cô sẽ biết”.
Trần Phong mỉm cười, anh có phải giai đoạn đầu Ám Kình không thì ngày mai lên sàn sẽ biết thôi.
Giờ nói những việc này chẳng có ý nghĩa gì cả.
Sau khi khiến Sở Thanh Từ đi, xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Nhưng Trần Phong không về khoang hành khách,vừa nãy lúc lên du thuyền, anh có nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở cảng, giờ anh muốn xác định một chút, vừa nãy anh có nhìn nhầm không.
Sau khi đi vòng vòng vèo vèo, Trần Phong từ tầng cao nhất xuống boong tàu tầng bốn.
So với boong tàu tầng cao nhất thì tầm nhìn tầng bốn rõ ràng là thu hẹp hơn nhiều.
Nhưng bóng người đi lại ở boong tàu tầng bốn lại nhiều hơn tầng cao nhất nhiều.
Có tiếp tân xinh đẹp bưng khay hoa quả, cũng có thủy thủ đẹp trai mặc đồng phục, đương nhiên nhiều hơn cả là du khách mặc đồ thường nhật.
——————–
/651
|