Chương 82: Bất đọng sản Đại Long
Ngay sau đó Trang Hách Nhân đi phía trước, Trần Phong và A Hào đuổi theo sau, Liễu Y Y cũng đi theo Trần Phong và A Hào để hóng hớt.
Bốn người ra khỏi tàu hỏa, từ xa Trần Phong đã nhìn thấy bảy tám người đàn ông lực lưỡng đứng cùng nhau.
Nhìn thấy Trang Hách Nhân, mấy người đàn ông kia đi tới đón.
Nhìn thấy dáng vẻ hung ác của mấy người kia, Liễu Y Y vô thức lùi sau mấy bước, giữ một khoảng cách nhất định với Trần Phong.
“Trang tổng, chính là hai thằng oắt này chọc giận anh à?” Người đàn ông cao lớn cầm đầu hung hăng nhìn Trần Phong và A Hào chằm chằm rồi hỏi.
“Đại Dũng, chính là hai thằng khốn này. Hôm nay cậu phải dạy dỗ chúng một trận nên hồn đấy.” Trang Hách Nhân đứng về bên cạnh Lâm Đại Dũng, lạnh lùng âm hiểm nhìn Trần Phong và A Hào nói.
Lâm Đại Dũng nhìn Trần Phong, tay siết nắm đấm kêu răng rắc, cười gằn hỏi: “Ranh con, ở xó nào chui ra đấy, ngông cuồng đến mức dám chọc giận Trang tổng của bọn tao.”
“Thương Châu.” Trần Phong bình tĩnh trả lời.
“Thì ra là thằng nhà quê ở Thương Châu.” Lâm Đại Dũng khẽ gật đầu: “Thảo nào não tàn đến thế.”
“Nói đi, muốn chân hay tay?” Lâm Đại Dũng cười bỡn cợt nói.
Trần Phong thản nhiên cười rồi nói: “Đều muốn.”
“Đều muốn?” Lâm Đại Dũng lạnh lùng hừ một tiếng: “Ông đây thấy là mày không muốn giữ lại cái nào cả đấy!”
“Lên!” Lâm Đại Dũng huơ tay một cái, mấy người phía sau liền bao vây.
Mặt A Hào lạnh lùng bước tới trước một bước, chuẩn bị ra tay.
Lúc này, dòng người ở quảng trường bắt đầu nhốn nháo cả lên, không ít người lấy điện thoại ra để quay phim.
Trang Hách Nhân và Lâm Đại Dũng ngơ ra, quay gì thế?
Mấy người đàn ông đang định ra tay đánh Trần Phong cũng dừng lại, nhìn theo hướng ồn ào.
Sau đó thì mắt chữ A mồm chữ O.
Thì ra là năm chiếc xe Rolls Royce màu đen xếp thành hàng đang tới, chiếc đi đầu có biển số vàng B8888, thảo nào mọi người lại nhốn nháo đến vậy.
Loại xe sang như Rolls Royce vốn đã hiếm thấy, đừng nói đến năm chiếc một lần, trong đó lại còn có một chiếc biển số bốn số tám, chỉ cái biển số này thôi đã đán giá hơn ba triệu rồi!
Người qua đường trên quảng trường đều kiễng chân lên, mắt hau háu nhìn năm chiếc Rolls Royce xem rốt cuộc đi về đâu. Rõ ràng, năm chiếc xe này đên ga tàu hỏa để đón người.
Lâm Đại Dũng cũng không vội đánh người nữa, lúc nào dạy dỗ Trần Phong mà chả được, nhưng cảnh này cả đời chỉ thấy được một lần.
Liễu Y Y thì nhíu đôi mày liễu lại, chẳng phải nhà mình chỉ có một chếc Rolls Royce thôi sao? Hơn nữa biển số cũng không phải là bốn số tám.
Liễu Y Y đang suy nghĩ thì thấy năm chiếc Rolls Royce lái về phía mình.
Bấy giờ Liễu Y Y cũng không nghi ngờ gì nữa, chắc là đến đón cô ta. Hơn nữa ở đây, ngoài cô ta ra cũng không còn ai có tư cách để năm chiếc Rolls Royce đến đón.
Còn về Trang Hách Nhân? Loại giàu sổi này e rằng chẳng mua nổi một chiếc Rolls Royce.
Gương mặt xinh đẹp của Liễu Y Y nở một nụ cười kiêu ngạo, hệt như một con khổng tước cao ngạo, đi về phía đoàn xe Rolls Royce.
Đoàn xe Rolls Royce dừng ở trung tâm quảng trường, vài nam nữ mặc hàng hiệu bước xuống.
Liễu Y Y cũng tới trước mặt, sau đó lại hơi ngờ ngợ, vì sao cô ta không quen biết mấy nam nữ từ trên xe bước xuống này? Hình như không có tài xế của nhà mình.
Hơn nữa, những người này ai nấy đều phong độ ngút trời, trên người toát ra vẻ giàu sang hơn người, hoàn toàn không giống tài xế mà giống những doanh nhân tài giỏi có sự nghiệp thành công hơn.
“Cô tìm ai?” Một người đàn ông có vẻ như là vệ sĩ thấy Liễu Y Y ngây ngốc nhìn chằm chằm bên này thì cảnh giác hỏi. Những người đứng sau anh ta đều là cốt cán tài năng của công ty, lần này là một trong những lần hiếm hoi bọn họ tụ họp để đi đón người, đương nhiên không được để xảy ra sơ sót gì.
Vẻ mặt Liễu Y Y lúng túng, vội vã lắc đầu trả lời: “Tôi không tìm ai cả.”
Cô ta không có mắt nhìn tới đâu thì cũng có thể nhận ra thân phận của những người này không tầm thường, vốn không phải là người nhà mình, rõ ràng là tới đón ai đó khác.
Chỉ là, rốt cuộc bọn họ tới đón ai? Làm rầm rộ thế này thì rốt cuộc người được đón có thân phận như thế nào?
Trong lòng Liễu Y Y hệt như đang có một chú mèo con cào cấu, vô cùng ngứa ngáy.
Trang Hách Nhân cũng đã nhìn thấy đoàn người này, lúc nhìn rõ tướng mạo của một người trong đó thì ông ta không kiềm được kinh ngạc gọi: “Anh họ!”
Sao anh họ cũng ở đây?!
Lúc này Trang Hách Nhân không còn bình tĩnh được nữa, ông ta có thể đi được đến ngày hôm nay, có địa vị trong xã hội đều nhờ vào sự cất nhắc của anh họ Chu Cảnh Văn.
Chu Cảnh Văn là tổng giám đốc của phòng dự án tại Bất động sản Đại Long – công ty bất động sản lớn nhất thành phố Kim Lăng. Ở Bất động sản Đại Long, Chu Cảnh Văn được xem là nhân vật cốt cán, mỗi nơi được Bất động sản Đại Long khai thác đều có bóng dáng Chu Cảnh Văn tham dự.
Mấy năm nay, Trang Hách Nhân chính là nhờ bám được vào Chu Cảnh Văn, được Chu Cảnh Văn chia lợi từ các dự án của Bất động sản Đại Long mới có thể phất lên và quen được nhiều chủ thầu như vậy.
Có thể nói Chu Cảnh Văn chính là cha mẹ tái sinh của ông ta, không có Chu Cảnh Văn thì bây giờ Trang Hách Nhân ông ta chẳng là cái thá gì cả!
Nhìn thấy Chu Cảnh Văn, ông ta vô cùng hưng phấn.
“Trang tổng? Anh họ của anh là người của Bất động sản Đại Long à?” Lâm Đại Dũng nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt tràn đầy ngưỡng mộ hỏi. Bất động sản Đại Long là công ty bất động sản lớn nhất ở thành phố Kim Lăng, tổng tài sản của công ty lên đến hơn sáu mươi tỉ! Là công ty lớn có thể đường hoàng xếp vào nhóm mười công ty giàu có nhất Kim Lăng. Nếu kiểu chủ thầu nhỏ như hắn có thể thầu được công việc của Bất động sản Đại Long thì e rằng có mơ cũng sẽ cười mà tỉnh dậy.
“Còn phải hỏi, anh họ tôi là giám đốc phòng dự án của Bất động sản Đại Long đấy, việc khai thác các bất động sản của Bất động sản Đại Long đều phải có chữ kí của anh họ tôi mới được!” Trang Hách Nhân phổng lỗ mũi nói. Chu Cảnh Văn không cho ông ta ra ngoài rêu rao quan hệ giữa hai người nhưng hôm nay Trang Hách Nhân lại không muốn khiêm tốn, ông ta phải khiến cho hai thằng quê mùa Trần Phong và A Hào mở to mắt chứng kiến mạng lưới quan hệ của ông ta!
“Trang tổng, anh có thể cho thằng em một cơ hội, giới thiệu anh họ của anh cho em quen biết với được không?” Lâm Đại Dũng cười nịnh nọt. Nếu hắn có thể móc nối được quan hệ với giám đốc phòng dự án của Bất động sản Đại Long thì đương nhiên số lượng công nhân dưới tay hắn sẽ có thể tăng gấp bảy, tám lần.
Trang Hách Nhân lộ vẻ lúng túng, dù sao Lâm Đại Dũng cũng chỉ là một chủ thầu nhỏ, trong tay chỉ có vài chục người, cấp bậc thấp quá rồi, anh họ mình chưa chắc đã coi trọng.
Nhưng ông ta đã nói ra rồi thì dù thế nào cũng phải dẫn Lâm Đại Dũng tới gặp Chu Cảnh Văn, còn việc anh họ có đồng ý làm quen với Lâm Đại Dũng không thì chẳng liên quan gì đến ông ta.
Vậy nên Trang Hách Nhân đồng ý: “Được, lát nữa tôi dẫn cậu tới làm quen với anh họ tôi, nhưng chưa chắc anh họ tôi sẽ cho cậu cơ hội đâu đấy.”
“Không sao, Trang tổng, chỉ cần anh chịu dẫn em đi là được rồi ạ.” Lâm Đại Dũng hưng phấn nói.
“Đúng rồi, Trang tổng, hình như bọn anh họ của anh đến đón người. Anh có biết bọn họ tới đón ai không, cảm giác người này rất máu mặt đấy.” Lâm Đại Dũng hỏi.
Trang Hách Nhân trầm ngâm một lúc, nhìn chỗ đứng của những người bước từ trên xe xuống thì thấy rất rõ ràng Chu Cảnh Văn là người có địa vị thấp nhất, vẫn luôn cúi đầu, thậm chí những lúc ngẩng đầu lên cũng rất ít. Có thể đoán được những người khác chắc chắn là thành viên trong hội đồng quản trị và Tổng giám đốc của Bất động sản Đại Long. Người có thể khiến cho cả đám cổ đông ra đón chắc chỉ có chủ tịch hội đồng quản trị của Bất động sản Đại Long thôi.
———————
/651
|