Chương 125: Sự sắp xếp của quân đội
Trái tim của Phương Dương tan vỡ rồi.
Lúc trước hắn chỉ là một tên nghèo rệp ngu ngốc, một tên mập chết dẫm, là một người hâm mộ mất não nhất, cũng trung thành nhất của Liễu Thanh Mi.
Nhưng năm năm trước, hắn đã dày công chuẩn bị màn tỏ tình lãng mạng ngay trước công ty của Liễu Thanh Mi, nhưng lại chẳng có được trái tim của cô như hắn mong muốn, ngược lại còn bị Cung Vô Cấu đánh cho tàn phế.
Sau đó hắn gặp được cơ duyên rồi dần phát triển ở nơi đất khách, trở thành tổng giám đốc điều hành của xí nghiệp MKOC – một trong những tập đoàn hùng mạnh nhất nước M, từ đó bước lên đỉnh cao đời người.
Ban đầu hắn về nước lần này là định tìm Cung Vô Cấu báo thù.
Nhưng vừa về lại Hoa Hạ hắn đã nghe tin nhà họ Cung đã bị giết sạch chỉ sau một đêm, còn Cung Vô Cấu lại thành kẻ bán nước.
Mà trùng hợp hơn là khi hắn đang định đến tòa cao ốc Thịnh Thế làm việc, vậy mà vừa bước chân xuống xe đã gặp ngay Liễu Thanh Mi.
Lúc trước hắn si mê Liễu Thanh Mi đến nhường nào, bây giờ lại căm hận cô đến nhường đấy.
Vì thế khi hắn vừa nhìn thấy Liễu Thanh Mi là lập tức đi qua đó ngay, hòng muốn làm nhục Liễu Thanh Mi một phen ra trò.
Hắn cứ nghĩ rằng dựa vào thân phận hiện tại của mình thì khi Liễu Thanh Mi thấy hắn, cô chắc chắn sẽ vâng lời hắn răm rắp như chó vẫy đuôi, nhưng đâu ngờ rằng Liễu Thanh Mi vẫn lạnh lùng với hắn như trước kia, thậm chí còn căm ghét ra mặt.
Chuyện này khiến lòng tự ái của hắn bị đả kích rất lớn.
Mà thứ khiến hắn buồn bực hơn cả là Diệp Phàm lại bước ra từ giữa đường, vừa mạnh mẽ vừa ngông cuồng, giống như Cung Vô Cấu khi trước vậy, vừa gặp là đã đánh hắn một trận no đòn.
Phương Dương dường như lại trải qua số phận bi thảm của năm năm trước.
Lúc này đây, trong xe tải màu đen đối diện có bốn năm tên cao to vạm vỡ vọt ra, tên cầm đầu trong đó chỉ thẳng về phía Diệp Phàm rồi rống lên: “Mau thả ông chủ của bọn tao ra, nếu không bọn tao sẽ đánh mày rớt răng.”
Nhưng Diệp Phàm còn chẳng buồn liếc Phương Dương lấy một cái, ánh mắt của anh lạnh lùng, sau đó xách Phương Dương lên như xách chó.
Sau đó lại ném Phương Dương ra ngoài như ném bowling.
Ầm!
Phương Dương bị ném ra ngoài, bốn năm tên cao to vạm vỡ kia sững người ra, chưa kịp trở tay thì Phương Dương đã bay giữa không trung như đá sắp rơi.
Bốn năm tên cao to vạm vỡ kia toàn là người đã được huấn luyện, sau khi hoàn hồn thì vội vàng đưa tay đỡ lấy Phương Dương.
Nhưng khi tay bọn chúng vừa chạm vào người Phương Dương là lập tức cảm nhận được ngay một luồng lực đẩy rất lớn ập đến. Tức thì, bốn năm tên cao to vạm vỡ kia đồng loạt bị Phương Dương đang rơi xuống đánh bay hết, từng tên một bị đẩy văng ngược ra xa vài mét rồi rơi uỵch xuống đất.
“Á…”
Bốn năm tên cao to vạm vỡ đồng loạt hét lên thảm thiết, bọn chúng bị lực bay tới của Phương Dương làm chấn thương hết, tên nào cũng không thể đứng thẳng dậy khỏi mặt đất được, hoàn toàn mất sức chiến đấu.
“Tôi đi trước, có chuyện gì thì gọi cho tôi!” Diệp Phàm chẳng thèm để ý đến đám người Phương Dương, anh quay đầu sang Liễu Thanh Mi rồi nói thế.
“Ừm!”
Liễu Thanh Mi gật đầu.
Cô đã chứng kiến bản lĩnh của Diệp Phàm từ lâu rồi nên bây giờ cũng không cảm thấy quá kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt.
Đợi đến khi Diệp Phàm rời đi, cô cũng quay vào tòa cao ốc Thịnh Thế, mặc kệ đám người Phương Dương đang nằm lăn lộn gào thét ở trên đất.
Nhìn bóng lưng rời đi của Liễu Thanh Mi, trong mắt Phương Dương lộ ra sự thù hận vô cùng nồng đậm, trên người hắn cũng có sát ý tỏa ra.
Liễu Thanh Mi đi vào tòa cao ốc Thịnh Thế rồi lên thẳng tầng cao nhất.
Lúc trước cô đã bao mua nguyên tầng cao nhất của cao ốc Thịnh Thế, đây là “ngôi nhà nhỏ” yên tĩnh cô có thể đến thư giãn vào lúc rảnh rỗi, ngoại trừ những người thân cận nhất, không còn ai biết tầng lầu này là của cô cả.
Liễu Thanh Mi đi vào nhà là thấy ngay Cung Vô Cấu đang ngồi trên ghế sofa.
“Thanh My, em về rồi à!” Thấy Liễu Thanh Mi trở về, Cung Vô Cấu vội vàng đứng lên.
“Vâng!” Liễu Thanh Mi gật đầu rồi hỏi: “Vết thương của anh vẫn chưa khỏi đâu, sao phải rời đi vội vàng như thế?”
“Em đồng ý giúp đỡ anh vài ngày này anh đã biết ơn lắm rồi, nhưng nếu anh cứ tiếp tục ở lại thì sẽ kéo nguy hiểm đến cho em mất.” Ánh mắt của Cung Vô Cấu rất dịu dàng, hắn nhìn Liễu Thanh Mi rồi nói.
Cho dù tình hình hiện tại của hắn rất nguy hiểm, ở lại “ngôi nhà nhỏ” này của Liễu Thanh Mi sẽ rất an toàn, nhưng hắn vẫn lo mình sẽ liên lụy đến cô. Vì thế hắn chủ động gọi điện trước cho Liễu Thanh Mi bảo rằng mình muốn rời đi.
“Nhưng bây giờ anh đi đâu được chứ?” Liễu Thanh Mi ra vẻ lo lắng hỏi.
Tình cảm cô dành cho Cung Vô Cấu rất phức tạp.
Có lúc, sự quan tâm của Cung Vô Cấu dành cho cô khiến cô cảm thấy ấm áp trong lòng.
Nhưng nhiều hơn cả là cô căm ghét cái cách Cung Vô Cấu “theo dõi” cô.
Bản thân cô cũng không rõ được rốt cuộc mình có chút tình cảm nam nữ nào với Cung Vô Cấu hay không, hoặc cô chỉ đơn giản coi Cung Vô Cấu như anh trai của mình thôi.
Chính vì tình cảm không rõ ràng này nên cô mới đối xử lạnh lùng với Cung Vô Cấu.
Nhưng mấy ngày trước, lúc cô tình cờ gặp được Cung Vô Cấu đang bị thương nặng, trong lòng cô lo lắng như lửa đốt, cho dù cô biết rõ một khi mình giúp đỡ Cung Vô Cấu thì bản thân có thể rơi vào cảnh nguy hiểm, nhưng cô vẫn làm “việc nghĩa chẳng từ nan”.
“Ha ha!” Cung Vô Cấu bật cười, nói với Liễu Thanh Mi bằng giọng điệu rất đỗi dịu dàng: “Thanh Mi, chỉ cần em sống vui vẻ hạnh phúc là anh đã yên lòng rồi. Vả lại em cứ yên tâm đi, anh từng thề với lòng rằng sẽ bảo vệ em cả đời này, anh chắc chắn sẽ làm được.”
“Thế nên em đừng lo lắng, anh sẽ chăm sóc tốt bản thân.”
“Ngoài ra, anh muốn nói một tiếng xin lỗi với em!”
“Tại sao phải xin lỗi?” Liễu Thanh Mi hơi ngẩn ra rồi hỏi.
“Những năm gần đây là do anh quá si mê, do dục vọng muốn chiếm hữu của anh quá mạnh, cũng do…” Cung Vô Cấu hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: “Lần trước lúc anh sắp chết, anh bỗng nghĩ thông hết rồi, thì ra đúng là do anh đã thay đổi, anh đã đánh mất tình cảm thuở ban đầu, vì thế đã khiến em không vui rất nhiều lần.”
“Anh…”
“Thanh Mi, Diệp Phàm là một người đàn ông tốt, hơn nữa anh tin rằng cậu ấy có đủ năng lực để bảo vệ em.”
“Anh Tư…” Liễu Thanh Mi nhìn Cung Vô Cấu, thoáng chần chừ rồi mới đáp lời: “Không thì em dẫn anh đến tìm Diệp Phàm, anh ta cũng có thể giúp anh.”
“Không cần đâu, chuyện của anh anh tự giải quyết được!” Cung Vô Cấu nói.
“Nhưng…”
“Thanh Mi, hẹn gặp lại!”
Cung Vô Cấu nói xong rồi đi thẳng ra khỏi nhà.
…
Sau khi Diệp Phàm tạm biệt Liễu Thanh Mi là về thẳng nhà mình.
Tinh!
Vừa tới nhà, điện thoại của Diệp Phàm đã reo lên, anh lấy ra coi thử, là Sở Thanh Nhã gọi đến, thế là anh ấn tay xuống nút nhận cuộc gọi.
Sau cuộc gọi lần trước của Sở Thanh Nhã, anh đã lập tức đi sắp xếp người, dùng thân phận cò trung gian để ép giá biệt thự số 8 xuống thấp nhất để Sở Thanh Nhã thuê.
Cuộc gọi nối máy.
“Có chuyện gì à?” Diệp Phàm đi thẳng vào vấn đề.
“Không, không có gì quan trọng cả, là chuyện lần trước đã nói với anh thôi, anh phải tham gia lễ khánh thành của công ty Khuynh Thành.” Sở Thanh Nhã nói tiếp: “Lễ khánh thành diễn ra vào tám giờ sáng mai, anh, anh đừng đến muộn.”
“Tôi biết rồi.” Diệp Phàm đáp.
“Bye bye.”
“Ừm!”
Vừa cúp điện thoại, di động của Diệp Phàm lại báo vừa nhận được một tin nhắn mới, người gửi là Đường Kiến Thụy.