Chương 153: Diệp Phàm mạnh không ai bằng
Hai mươi mấy tay súng bắn tỉa hàng đầu đồng loạt nổ súng, cho dù là Binh vương cao cấp cũng phải ôm hận hay thậm chí có là bậc thầy luyện võ thì không chết cũng bị trọng thương.
Nhưng bóng dáng Diệp Phàm thoắt ẩn thoắt hiện, vừa giống con bướm giữa vườn hoa, lại giống như lá rơi trong trận cuồng phong, phiêu dật, bằng chiêu thức kì diệu, né hai mươi mấy viên đạn.
Việc này khiến hai mươi mấy tay súng bắn tỉa hàng đầu ẩn trong bóng tối đều giật thót, không thể tin nổi vào mắt mình.
Trong khu phế liệu, nơi đại sảnh vắng vẻ, Liễu Thanh Mi bị dán băng keo kín miệng, từng dây xích sắt trói cô như cột bánh chưng, treo cô lên xà nhà.
Người cô chằng chịt vết thương, tất cả đều là vết thương do roi đánh.
Thậm chí có nhiều chỗ quần áo đều rách toạc, để lộ da thịt trắng như tuyết.
Nhìn là biết cô đã bị tra tấn dã man, lúc này đang thoi thóp.
Ở phía dưới, Peter ngồi trên chiếc ghế sô pha màu nâu, hút một điếu xì gà.
Hắn ta cầm một cái máy tính bảng, đang xem trận hỗn chiến bên ngoài khu phế liệu.
“Chẳng phải tên này chính là Diệp Phàm – con rể của Sở đại tướng, người mà Lý Mặc gây sự bữa trước sao? Sao cậu ta lại tới đây?” Peter nhìn Diệp Phàm trong video, nhíu mày, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Từ sau khi Lý Mặc xảy ra chuyện, hắn ta từng điều tra.
Được biết người mà Lý Mặc đắc tội chính là Diệp Phàm, hơn nữa, hắn ta còn dùng một cách đặc biệt dò thám được một tin: Diệp Phàm là con rể của Sở đại tướng.
“Thân thủ cậu ta còn mạnh hơn cả Chiến binh cao cấp, gần như có thể so được với chiến thần, khó trách có thể trở thành con rể của Sở đại tướng.” Peter thấy Diệp Phàm không chỉ đơn giản là giết chết hơn mười tên trai trẻ mà còn tránh được vụ xả súng của hai mươi mấy tay súng bắn tỉa hàng đầu, việc này khiến hắn ta sợ hãi vô cùng.
Nhíu mày nghĩ ngợi một lúc, khóe miệng Peter nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, khẽ nói: “Tôi hiểu rồi, Diệp Phàm là viện binh do Cung Vô Cấu tìm đến.”
“Chẳng qua Diệp Phàm chỉ là mồi nhử thu hút sự chú ý thôi, chờ lúc tôi dồn hết sự chú ý lên Diệp Phàm thì Cung Vô Cấu sẽ nhân cơ hội cứu Liễu Thanh Mi.”
“Ha ha, tên Cung Vô Cấu này còn biết chút thủ đoạn đó, không hổ là người được tổ chức cao cấp chọn lựa, chỉ tiếc cậu ta không thức thời, không muốn gia nhập tổ chức của chúng ta, ý trời đã định, cậu ta chỉ còn một con đường chết!”
“Đã như vậy thì để tôi phối hợp với Cung Vô Cấu, khiến cậu ta sung sướng một phen.”
Peter vỗ vỗ tay, một người đàn ông Tây mặc chiến phục màu đỏ thẫm xuất hiện trước mặt Peter.
“Tang Chung, giao cho cậu giải quyết tên Diệp Phàm này đó.” Trong mắt Peter lóe lên vẻ tàn nhẫn, lạnh lùng nói: “Cậu ta có là con rể của Sở đại tướng thì sao chứ? Tổ chức chúng ta vốn không sợ Sở đại tướng, vậy nên cậu có thể giết cậu ta!”
“Vâng!”
Người đàn ông Tây mặc chiến phục màu đỏ thẫm đáp lời rồi quay người đi ra ngoài khu phế liệu.
Lúc này, bên ngoài khu phế liệu, Diệp Phàm vừa né được một đợt xả súng của hai mươi mấy tay súng bắn tỉa hàng đầu thì bọn chúng đang ẩn nấp tứ phía lại tiếp tục nổ súng.
Nhưng Diệp Phàm chớp lấy khoảng không, lăn tròn rồi nhặt dao găm của mười mấy người mà anh vừa giết trên mặt đất, phi nhẹ. Mấy con dao bay đi, hai giây sau đó, một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Diệp Phàm quá mạnh, khả năng phát hiện nơi phát ra âm thanh đối với anh dễ như trở bàn tay.
Có năm tên tay súng bắn tỉa trong đợt xả súng thứ hai đã bị anh dùng “phi tiêu” dao giết chết.
Còn lại hơn mười người tay súng bắn tỉa đều biến sắc, trong mắt chúng đều tràn ngập sợ hãi.
Bọn chúng chưa kịp xả súng lần ba thì đã lại có mấy người bị Diệp Phàm phi dao giết chết, số còn lại đang tập kích lập tức hoảng loạn, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Bọn chúng phát hiện Diệp Phàm đã biến mất khỏi tầm mắt bọn chúng.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Hắn đâu rồi?”
“Tự nhiên biến mất sao? Sao tên này làm được như thế vậy?”
“Không phải người rồi, tên này chắc chắn không phải là người.”
“Trốn, tranh thủ trốn thôi!”
…
Mấy tay súng bắn tỉa còn lại cũng coi như là những người đứng đầu, ai cũng gan lì, nhưng giờ phút này, tất cả đều hoảng hốt, vô cùng hỗn loạn.
Nhân lúc mấy tay súng hoảng hốt, thân ảnh phi phàm của Diệp Phàm lần lượt xuất hiện ở chỗ mấy tên tay súng. Anh vốn không để cho mấy tay súng kịp phản ứng đã giết hết toàn bộ bọn chúng.
Cả quá trình chưa đến ba phút, hai mươi mấy tay súng bắn tỉa đều bị tiêu diệt.
Sau khi giết sạch toàn bộ tay súng bắn tỉa, Diệp Phàm liền tiếp tục đi về phía nhà kho lớn của xưởng phế liệu.
Từ xa, Cung Vô Cấu thấy Diệp Phàm giải quyết gọn gàng đợt mai phục thứ nhất ngoài xưởng phế liệu, mặt anh ta đầy vẻ khiếp sợ.
Tuy anh ta tự nhận thấy nếu mình dồn hết toàn lực cũng có thể tiêu diệt đám sát thủ và mấy tay súng bắn tỉa kia nhưng chính bản thân mình cũng sẽ bị thương nặng, chứ không thể không hề hấn gì như Diệp Phàm.
Ngay lúc Diệp Phàm đi đến nhà kho lớn của xưởng phế liệu, một gã Tây mặc chiến phục đỏ thẫm xuất hiện, chắn trước mặt anh.
Người đàn ông Tây này mặc chiến phục màu đỏ thẫm, biệt danh là “Tang Chung”, trông vô cùng dũng mãnh, khí lực tỏa ra từ người hắn ta có thể khiến người khác cảm nhận được từng đợt rét lạnh thấu xương, thậm chí còn như đang ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.
Đây là sát thủ đứng đầu, xuất thân từ núi thây biển máu.
Cho dù chiến binh cao cấp gặp phải cũng phải ôm hận.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Tang Chung, sắc mặt cũng nghiêm trang hẳn.
Hai người nhìn nhau, mắt như xẹt điện.
Sự giằng co trong im lặng khiến bầu không khí càng trở nên ngưng đọng.
Tang Chung rất mạnh, trong tình huống bình thường, cho dù có là binh vương cao cấp đối mặt với hắn thế này cũng sẽ không chịu nổi khí thế áp đảo tỏa ra từ người hắn, tâm trạng rối loạn.
Nhưng khí thế trên người Diệp Phàm tuy không mạnh nhưng lại đem lại cảm giác nếu như anh là ngọn núi cao thì tôi là làn gió mát, anh không bị tác động bởi ánh mắt sắc lạnh của Tang Chung, ngược lại trong lòng Tang Chung lại xuất hiện do dự.
Thậm chí trên trán hắn, từng giọt mồ hôi chảy ra từ lỗ chân lông.
Giằng co với Diệp Phàm, hắn ta đã yếu thế hơn rồi.
“Giết!”
Tang Chung nhận ra lòng mình đang dao động, lập tức hét lớn một tiếng, đồng thời trấn an lòng mình, ra tay công kích Diệp Phàm trước.
Khí thế đã mất, vậy thì phải ra tay trước để dành được lợi thế.
Tay hắn run lên, rút thanh đao võ sĩ đeo trên lưng ra, thuận thế bổ thẳng vào Diệp Phàm, muốn một đao chém Diệp Phàm thành hai mảnh!
Tốc độ chém của hắn rất nhanh, lực cũng lớn vô cùng, mong muốn chỉ một đao là giết được đối phương.
Nhưng Diệp Phàm trượt chân, cơ thể nhẹ như bướm lượn, dễ dàng né thanh đao võ sĩ của Tang Chung.
Chợt tay phải anh run lên, một nắm đấm cực kỳ mạnh tung ra, giáng vào mặt Tang Chung.
Một đòn này của anh tung ra dứt khoát, không hề biến hóa, nhưng Tang Chung lại cảm giác cho dù mình có nấp ở đâu thì hắn cũng không trốn thoát nắm đấm này của Diệp Phàm.