Chương 205: Có phải nên cho tôi chút ưu đãi không?
Rầm!
Lâm Huy bị Vương Thiệu Anh đạp một cước vào bụng, bay xa mấy mét, ông ta ôm bụng rồi hét lên thảm thiết.
Vương Thiệu Anh là con cháu gia tộc ẩn thế, là những người tiếp xúc rất gần với việc tu hành, chứ không phải hạng xoàng xĩnh mà mấy dòng tộc võ học có thể so sánh. Do vậy, dù ông ta dành phần lớn thời gian cho việc kinh doanh của nhà họ Vương, nhưng thực lực thì cũng ngang với tông sư nửa vời.
Cho nên cú đá kia của ông ta rất mạnh, khiến Lâm Huy cảm giác như mình vừa bị xe hơi tông trúng, lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn hết, vô cùng đau đớn.
“Lâm Huy, Diệp thiếu gia là người mà mày có thể đắc tội à? Mày chán sống rồi đúng không?” Vương Thiệu Anh liếc nhìn Lâm Huy đang nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Nếu không phải nể tình bằng hữu nhiều năm giữa tao và mày thì chỉ bằng những lời nói vừa nãy, tao cũng có thể lấy mạng mày rồi đấy.”
“Thông minh một chút đi! Mau quỳ xuống cầu xin sự tha thứ của Diệp thiếu gia đi.”
“Nếu không, mày rơi vào kết cục thế nào, chắc mày cũng đoán ra được.”
Lâm Huy ôm bụng liên tục than đau, dựa vào thực lực, ông ta mới tiến từng bước một đến được hôm nay, cũng được coi là một đấng anh hào, cộng thêm chỗ dựa sau lưng là Vương Thiệu Anh, dường như ông ta đã đi tới đỉnh cao của cuộc đời.
Nhưng hôm nay, ông ta lại thua trong tay một kẻ “miệng còn hơi sữa” như Diệp Phàm.
Điều này khiến ông ta vô cùng không cam tâm!
Nhưng ông tacũng là một kẻ vô cùng thông minh, biết nắm bắt thời cơ, dám chống đối với Vương Thiệu Anh vừa nãy là hành động hoàn toàn là do một phút “mất lý trí” nhất thời.
Bây giờ, cơn đau nhói lên từng cơn ở bụng khiến ông ta trở nên tỉnh táo hơn.
Gần như không hề do dự, Lâm Huy bật dậy từ trên nền đất, rồi quỳ xuống, dập đầu như giã tỏi trước mặt Diệp Phàm, vội vàng nói: “Diệp… Diệp thiếu gia, xin lỗi cậu! Là do tôi có mắt như mù nên vừa nãy mới xúc phạm đến cậu! Cậu muốn trừng phạt tôi như nào cũng được, chỉ xin cậu có thể tha cho tôi một con đường sống.”
Diệp Phàm cau mày, nhìn chằm chằm Lâm Huy đang quỳ trên mặt đất mười mấy giây.
Theo anh thấy, Lâm Huy là người co được dãn được, đúng là một người có thể làm nên việc lớn.
Ngẫm nghĩ một lát, Diệp Phàm ngồi xuống, cười hi hi nói với Lâm Huy: “Chủ tịch Lâm, vậy bây giờ với miếng đất của Đại học Yến Kinh kia, ông có thể mua lại với mức giá bao nhiêu?”
Nghe Diệp Phàm hỏi, Lâm Huy rất quyết đoán đáp ngay: “Tôi có thể bỏ ra 1 tỷ, không, không phải 1 tỷ, là… 10 tỷ!”
Tuy rằng 10 tỷ không phải là một con số nhỏ đối với Lâm Huy, thậm chí nó còn sẽ khiến ông ta thấy đau lòng nhưng ông ta cảm thấy, nếu 10 tỷ có thể giải quyết được vấn đề của hôm nay, xoa dịu cơn giận của Diệp Phàm thì nó là một mức giá vô cùng hợp lý.
“Ha ha!”
Diêp Phàm bật cười, tuy anh không thèm để tâm đến Lâm Huy, cũng không có chút thiện cảm nào với ông ta nhưng không thể không thừa nhận rằng, người như Lâm Huy rất dễ dàng làm được việc lớn.
Diệp Phàm vốn chẳng hề bận tâm đến sự sống chết của Lâm Huy, vừa nãy anh để Lâm Huy gọi “chỗ dựa” của mình đến chỉ là để khiến ông ta sụp đổ hoàn toàn.
Bây giờ thì anh đã đạt được mục đích của mình rồi.
Còn về việc xử lý Lâm Huy như thế nào thì anh hoàn toàn không quan tâm.
“Vậy được rồi, tôi thay mặt hàng nghìn hàng vạn sinh viên đại học Yến Kinh cảm ơn sự hào phóng của chủ tịch Lâm nhé.” Diệp Phàm cười đáp, rồi đưa hợp đồng mà Đàm Ngọc Yến đã chuẩn bị từ trước cho Lâm Huy.
Nhưng giá trị của hợp đồng được sửa thành 10 tỷ.
Lâm Huy cầm bút lên, lập tức ký tên không chút do dự.
Diệp Phàm đưa lại hợp đồng cho Đàm Ngọc Yến, sau đó liếc nhìn Vương Thiệu Anh nói: “Tôi sẽ ghi nhớ ân tình ngày hôm nay.”
“Diệp thiếu gia khách sáo rồi, cậu với cháu tôi là sư huynh sư đệ, đều là người một nhà cả, gì mà ân tình với không ân tình chứ.” Vương Thiệu Anh vội đáp, ông ta cũng giống Lâm Huy, đều là người rất thông minh.
“Ha ha!” Diệp Phàm cười đáp, cũng không nhiều lời với Vương Thiệu Anh.
“Cậu Diệp, chọn ngày không bằng gặp ngày, vừa hay hôm nay tôi cũng rảnh, chẳng bằng chúng ta uống với nhau mấy ly? Hai ngày trước, tôi mới có được vài bình rượu ngon.” Vương Thiệu Anh nói với Diệp Phàm.
“Thôi!” Diệp Phàm đáp: “Tôi đã có hẹn trước với chủ nhiệm Đàm là tối nay không say không về, cho nên lần sau nếu có cơ hội, tôi sẽ uống cùng ông.”
“À…” Vương Thiệu Anh ngẩn người một lát, ông ta liếc nhìn Đàm Ngọc Yến, rồi bỗng lộ vẻ mặt “đàn ông đều hiểu”, cười hề hề nói với Diệp Phàm: “Nếu Diệp thiếu gia đã có hẹn với người đẹp đây, thì Vương mỗ tôi cũng không làm phiền nữa. Được rồi, hẹn cậu lần sau.”
“Được!”
Diệp Phàm gật đầu, rồi cùng Đàm Ngọc Yến rời khỏi quán bar Hồng Tường.
Vương Thiệu Anh híp mắt nhìn theo bóng lưng của Diệp Phàm, vẻ mặt đầy suy tư.
Lâm Huy ở bên cạnh lại như trút được gánh nặng, vội vàng nói với Vương Thiệu Anh: “Tam Gia, xin… Xin lỗi anh, lần này tôi đã gây phiền phức lớn cho anh rồi.”
“Không sao!” Vương Thiệu Anh liếc nhìn Lâm Huy, rồi bình tĩnh đáp: “Đây là do thân phận của Diệp Phàm quá đặc biệt, cậu ta vốn không phải là người mà cậu có thể trêu vào. Dù cho hôm nay cậu không phục cỡ nào thì cũng phải quên sạch những gì không vui cho tôi, nhất định không được khơi lên lòng báo thù của Diệp Phàm.”
“Cho dù là người nhà họ Vương của tôi thì họ cũng đều phải nhiệt tình đối đãi cậu ta, không dám làm mích lòng.”
“Cậu biết mức độ nghiệm trọng của sự việc rồi chứ?”
“Vâng!” Lâm Huy ngạc nhiên rồi lập tức gật đầu.
“Tôi và cậu đã quen biết nhau bao nhiêu năm, vừa nãy đánh thương cậu thật sự là vì không còn cách nào khác, nên cậu đừng để bụng. Về chuyện mua lại mảnh đất phía nam của đại học Yến Kinh, tôi có thể bỏ ra giúp cậu năm tỷ.” Vương Thiệu Anh đỡ Lâm Huy đang quỳ trên đất dậy.
“Tam Gia nặng lời rồi! Mấy năm nay, nếu không có anh thì làm sao có được Lâm Huy của ngày hôm nay.” Lâm Huy sửng sốt, rồi vội chắp tay đáp.
“Tôi thật sự coi cậu là bạn.” Vương Thiệu Anh đáp.
Lâm Huy ngẩn người, tuy rằng cảm thấy nghi ngờ, không hiểu vì sao Vương Thiệu Anh lại thay đổi thái độ với mình, nhưng ông ta cũng không dám hỏi nhiều.
Diệp Phàm lái xe đưa Đàm Ngọc Yến rời khỏi quán bar Hồng Tường, xe chạy đến một đoạn đường vắng không người thì dừng lại, Đàm Ngọc Yến lấy bản hợp đồng mà Lâm Huy vừa ký xong ra, nhìn con số 10 tỷ trên đó mà cô ta cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Ngẩn người hồi lâu, cô ta bỗng nói với Diệp Phàm: “Diệp… Diệp Phàm, tôi, tôi đang nằm mơ sao? Mảnh đất ngoại ô phía nam vậy lại bán được cho Lâm Huy với giá 10 tỷ à?”
Diệp Phàm liếc nhìn Đàm Ngọc Yên, không đáp, anh chỉ giơ tay véo mạnh một cái lên đùi cô ta.
“Aiya…” Đàm Ngọc Yến lập tức đau đến mức phải hét lên, vẻ mặt ngập tràn tức giận nhìn Diệp Phàm, rồi hét lớn: “Diệp Phàm, anh phát điên gì thế? Sao lại véo tôi?”
“Chẳng phải cô hoài nghi bản thân đang nằm mơ còn gì? Nếu là mơ thì cô sẽ không thấy đau đâu.”
Diệp Phàm nghiêm túc nói với Đàm Ngọc Yến.
“Anh…” Đôi mắt đẹp của Đàm Ngọc Yến trừng Diệp Phàm đầy phẫn nộ, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lời của anh khiến cô ta không thể phản bác lại.
Lúc này, trong mắt Diệp Phàm lóe lên một tia xảo quyệt, vẻ mặt xấu xa nhìn Đàm Ngọc Yến nói: “Chủ nhiệm Đàm, cô đã đồng ý, nếu tôi tham gia bữa tiệc của Lâm Huy với cô thì cô sẽ uống rượu với tôi đúng không? Hôm nay tôi biểu hiện xuất sắc như vậy, ngoài việc bồi rượu, có phải cô nên thưởng thêm chút ưu đãi gì đó nữa không, ví dụ đến khách sạn chẳng hạn…”