Chương 210: Ném ra
“…”
Lưu Long hết lời để nói.
Hắn rất muốn nói, đừng có phô trương như vậy được không?
Cho dù tận mắt nhìn thấy Diệp Phàm quét một hơi hết năm mươi triệu, nhưng mà hắn vẫn thấy, mấy lời này thật sự quá phô trương rồi đó.
Nếu so giữa năm mươi triệu và một tỉ, chênh lệch rất lớn.
Cũng chỉ bởi vì chút tranh chấp đã vung tay một tỉ, e là gia chủ của thế gia cao cấp ở Kinh Đô cũng không thể làm ra được chuyện thế này?
Một tỉ trong mắt những người ở giới thượng lưu cũng không tính là quá nhiều, chẳng qua chỉ là một “mục tiêu nhỏ” mà thôi.
Nhưng cho dù là thế, những người trong giới thượng lưu cũng sẽ không bởi vì một chút chuyện không vừa ý mà tiêu xài hết một tỉ.
Đây đã vượt quá phạm vi vung tiền như rác rồi.
“Được rồi!”
Mặc dù trong lòng Lưu Long không tin Diệp Phàm thật sự có thể quét được một tỉ, nhưng hắn vẫn làm theo lời nói của Diệp Phàm.
Bây giờ Diệp Phàm đã là hội viên hoàng kim của quán bar HGGRT rồi, hắn phải tôn trọng.
Bởi vì số tiền một tỉ thật sự quá lớn, cho nên Lưu Long gọi một đám nhân viên HGGRT đến, cầm theo tất cả máy POS, hơn nữa hắn còn gọi cho ngân hàng hợp tác cũng quán bar HGGRT, khiến bọn họ tăng hạn mức giao dịch và giới hạn giao dịch khi quét thẻ của máy POS đặc biệt ở quán bar HGGRT lên.
Ngân hàng hợp tác cùng quán bar HGGRT lập tức thao tác từ xa thay đổi hệ thống của máy POS, nâng giới hạn giao dịch lên đến mười triệu, hạn mức giao dịch cũng tăng lên hơn ba triệu.
Nhưng mà cho dù là vậy, vẫn phải quét đến tận mười phút, mới đủ một tỉ.
Nhìn Diệp Phàm thật sự đã tiêu phí đủ một tỉ, Lưu Long ngơ ngác, cơ thể cũng không nhịn được run rẩy, có khiếp sợ, cũng có kích động và hưng phấn.
“Chúc mừng quý khách đã trở thành hội viên kim cương đầu tiên của quán bar chúng tôi, từ nay về sau, anh sẽ được tiếp đãi theo cấp bậc cao cấp nhất ở quán bar chúng tôi, hơn nữa, sau này khi anh tiêu dùng ở quán bar, bill dưới ba trăm ngàn sẽ được miễn phí.”
Lưu Long hồi phục tinh thần, vội vàng nói với Diệp Phàm, cũng vô cùng cung kính đưa trả tấm thẻ ngân hàng màu đen cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm nhận lấy thẻ ngân hàng, giọng điệu bình tĩnh nói với Lưu Long: “Bây giờ, tôi đã có tư cách bảo anh ném bọn họ ra khỏi quán bar chưa?”
“Đương nhiên!” Lưu Long sững sờ một lát, vội vàng nói.
Ngừng lại một lát, hắn xoay người giơ tay chỉ Cung Thiệu Đông và Khưu Mỹ Cúc, quay sang nói với mấy tên bảo vệ quán bar: “Còn đứng ngớ người ra đó làm gì hả? Còn không mau ra tay ném bọn họ ra ngoài đi?”
Khưu Mỹ Cúc luống cuống, gương mặt xinh đẹp tối sầm.
Cô ta không ngờ là, Diệp Phàm lại có tiền đến như vậy, xài một hơi hết một tỉ mà không hề nháy mắt cái nào.
Hơn nữa, quan trọng nhất là mục đích Diệp Phàm tiêu xài một tỉ này, thật sự chỉ là bởi vì một cuộc tranh chấp thôi sao?
Đây thực sự là không coi tiền là tiền nữa ư?
Không lẽ Diệp Phàm là loại “người có tiền thật sự” coi tiền bạc là rác rưởi kia ư?
Nhưng mà một người như vậy vì sao còn đến đại học Yến Kinh làm bảo vệ nữa chứ?
Huống chi, không phải có lời đồn là công ty của Sở Thiên Tiên có phiền phức, đang cần tiền sao? Nếu như Diệp Phàm và Sở Thiên Tiên là vợ chồng, lại có tiền như vậy, tại sao lại không chịu giúp Sở Thiên Tiên chứ?
Các loại câu hỏi xuất hiện ở trong lòng của Khưu Mỹ Cúc, trong lúc nhất thời cô ta cũng không nghĩ ra manh mối gì, chuyện duy nhất cô ta có thể khẳng định là Diệp Phàm không dễ chọc.
Cho nên, cô ta bước lên khoác tay Cung Thiệu Đông theo bản năng, giống như túm được một cái phao cứu nạn, vội vàng nói: “Cục cưng, làm sao đây? Bây giờ phải làm gì đây? Hay là anh cũng nhanh lấy một tỉ ra, quét lên hội viên kim cương đi.”
Cho đến lúc này Cung Thiệu Đông mới hồi phục tinh thần từ nỗi khiếp sợ khi nhìn Diệp Phàm tiêu phí một hơi hết một tỉ.
Ông ta rất tức giận, đầu óc nóng lên, đúng là tính lấy thẻ ngân hàng ra bảo giám đốc Lưu quét thật. Nhưng mà dù sao thì ông ta cũng là một người đã từng trải qua sóng gió, đến giây cuối cùng vẫn giữ được lí trí, không làm như vậy.
Ông ta có thể lấy ra được một tỉ.
Nhưng mà tốn một tỉ để quét một cái hội viên kim cương ở quán bar HGGRT, không đáng.
Ông ta thà rằng cầm một tỉ đó tới thế lực ngầm treo thưởng, thuê sát thủ đứng đầu giết chết Diệp Phàm, sẽ không thật sự lãng phí một tỉ chỉ vì quét thẻ hội viên.
Cung Thiệu Đông vỗ vào tay Khưu Mỹ Cúc, vô cùng tự tin an ủi cô: “Cục cưng, em yên tâm đi, có anh ở đây không ai có thể đụng vào một cọng tóc của em.”
Nói vài câu an ủi Khưu Mỹ Cúc xong, Cung Thiệu Đông lập tức nhìn sang giám đốc Lưu, bày ra bộ dạng cao thượng: “Giám đốc Lưu, tôi thuộc ban quản lí của tập đoàn Vĩnh Hòa, bạn bè của tôi ở thủ đô rất nhiều, cậu thật sự muốn đắc tội với tôi sao?”
“Cậu nên biết là, tôi xếp thứ hạng một trăm lẻ chín trong bảng xếp hạng những người giàu có nhất nước, tài sản hiện hữu hơn hai mươi tỉ, một tỉ với tôi mà nói chỉ là một cọng lông trên chín con trâu mà thôi.”
“Chỉ cần ngày hôm nay cậu giúp tôi, tôi có thể hứa với cậu một chuyện, sau này có cơ hội làm việc cho tôi, ít nhất tiền lương một năm là tám triệu trở lên.”
“Ha ha!” Nghe lời Cung Thiệu Đông nói, Lưu Long cười nói: “Tám triệu? Cung tổng, ý tốt của ông tôi xin nhận. Nếu như ông có thể trở thành hội viên đế vương của chúng tôi, chuyện hôm nay tôi sẽ không giúp bên nào, nếu như ông không có ý định trở thành hội viên kim cương của quán bar, vậy tôi chỉ đành xin lỗi.”
Thân phận của chủ nhân sau lưng quá bar HGGRT cũng không bình thường, Lưu Long lăn lộn với chủ nhân sau lưng quán bar HGGRT, chắc là còn tốt hơn nhiều so với đi cùng Cung Thiệu Đông.
Huống chi lúc nãy Diệp Phàm quét thẻ một hơi hết một tỉ.
Tiền hoa hồng của Lưu Long cũng có hơn hai trăm triệu rồi.
Hắn còn cần một công việc rách nát một năm lương chỉ có tám triệu ư?
“Họ Lưu, tôi coi trọng cậu nên mới nói nhiều lời như vậy, một thằng giám đốc quán bar nho nhỏ cũng dám ăn nói với tôi như vậy sao? Có tin tôi khiến cho cậu không sống nổi ở thủ đô này không hả?” Thái độ của Lưu Long khiến cho Cung Thiệu Đông rất tức giận, lập tức gào lên với Lưu Long.
“Khiến cho tôi không sống nổi ở thủ đô sao? Hừ, Cung tổng, ông chém gió quá lớn, không sợ cắn lưỡi sao? Tôi là ai ông có thể hỏi thăm một chút, đến lúc đó hãy quyết định xem ông có bản lĩnh khiến cho tôi không sống nổi ở thủ đô này không.”
Lưu Long cười lạnh nói, chủ nhân sau lưng quán bar HGGRT không phải người mà Cung Thiệu Đông có thể chọc vào.
Cho nên hắn hoàn toàn không sợ lời uy hiếp của Cung Thiệu Đông.
Lười tiếp tục nói nhảm với Cung Thiệu Đông, Lưu Long quay sang nói với mấy tên bảo vệ HGGRT: “Nhanh ném ra đi, nhớ kĩ, là ném!”
“Vâng, giám đốc Lưu!”
Mấy tên bảo vệ trả lời, lập tức bao vây Cung Thiệu Đông lại.
“Tôi thuộc ban quản lí của tập đoàn Vĩnh Hòa, mẹ nó, ai dám động vào tôi hả?” Cung Thiệu Đông gào to, muốn lấy thân phận của mình đe doa mấy tên bảo vệ.
Nhưng mà những người bảo vệ này cũng giống Lưu Long, hoàn toàn không sợ lời uy hiếp của Cung Thiệu Đông, có hai người bảo vệ tiến lên, đè Cung Thiệu Đông lại, mặc cho Cung Thiệu Đông tức giận giãy dụa như thế nào, bọn họ kéo Cung Thiệu Đông đến cửa quán bar, ném ông ta ra ngoài như ném rác rưởi.