Chương 217: Đường chết
“Lý Đạt, xảy ra chuyện gì thế?” Diệp Phàm nhìn về phía nhân viên an ninh của đại học Yến Kinh hỏi.
“Hôm nay có một nhóm côn đồ cưỡng ép bắt hai nữ sinh viên trước cổng trường, đúng lúc đó anh Minh nhìn thấy nên cùng chúng tôi lái xe đuổi theo, mãi đến một thôn bỏ hoang ngoài ngoại ô mới đuổi kịp bọn họ.” Nhân viên bảo vệ tên Lý Đạt vừa thở hổn hển vừa nói với Diệp Phàm: “Nhưng đám côn đồ kia không phải người thường. Tên nào cũng có năng lực rất tốt, hơn nữa vô cùng cay độc. Chúng tôi không phải đối thủ của bọn chúng. Hai người Chu Khoan và Lưu Vũ đã bị chúng đánh gãy tay chân. Anh Minh liều mạng che chở cho tôi trốn về. Tôi không biết nên làm gì nên tìm quản lý đã.”
Mặc dù trước kia Lý Đạt đã từng đi lính, nhưng cũng chỉ là lính nghĩa vụ thông thường ba năm thôi.
Bình thường đối phó với một đám côn đồ cắc ké, tất nhiên anh ta cũng không sợ, nhưng lần này gặp phải kẻ ác chân chính, anh ta hoàn toàn rối loạn tinh thần.
“Cậu còn nhớ nơi đó là đâu không? Nói địa chỉ cho tôi, tôi tới đó ngay lập tức, còn cậu đến đồn cảnh sát báo án đi.” Diệp Phàm nhíu mày, nói với Lý Đạt.
“Tôi nhớ đó là một thôn bỏ hoang ngoài ngoại ô. Lúc trước thôn đó tên là Hoa Đường gì đó, sau đó thành phố quy hoạch, toàn bộ người dân trong thôn Hoa Đường đều được sắp xếp vào thành phố ở, thôn Hoa Đường bị bỏ hoang. Đám côn đồ kia đang ở ngay chỗ trường học cũ của thôn Hoa Đường.” Lý Đạt vội nói.
“Ừ!”
Sau khi biết rõ địa điểm, Diệp Phàm lập tức lái xe đến thôn Hoa Đường.
Mất hơn một tiếng sau, Diệp Phàm mới chạy đến thôn Hoa Đường. Anh trực tiếp lái xe đi thẳng đến trường học cũ trong thôn.
Trường học thôn Hoa Đường đã bỏ hoang nhiều năm, tường trần trường học đã nứt ra, lúc nào cũng có thể đổ sập xuống. Trong sân trường cũng mọc đầy cỏ dại.
Lúc này, chỗ tường rào phía đông sân trường có ba cây cột gỗ. Mỗi cây cột gỗ đều trói một người đàn ông, chính là ba người Tưởng Minh, Chu Khoan và Lưu Vũ. Chân tay của ba người bọn họ đều bị bẻ gãy, trên người máu thịt lẫn lộn, hô hấp yếu ớt, sắp chết đến nơi.
Thấy tình trạng thê thảm của ba người Tưởng Minh, Chu Khoan và Lưu Vũ, vẻ mặt Diệp Phàm lộ ra sát khí nồng nặc.
Anh vội vàng tiến đến nói với ba người Tưởng Minh, Chu Khoan và Lưu Vũ: “Mọi người cố chịu, tôi thả mọi người xuống ngay đây. Lý Đạt đã báo cảnh sát, cảnh sát và xe cấp cứu sẽ nhanh đến thôi.”
Chu Khoan và Lưu Vũ đã bất tỉnh từ lâu, không nghe được Diệp Phàm nói gì. Nhưng dù ý thức Tưởng Minh đã khá mơ hồ nhưng vẫn còn tỉnh, thấy Diệp Phàm thì xốc lại tinh thần nói với anh: “Quản.. quản lý Diệp, chúng tôi chưa chết. Anh… Anh đừng lo cho chúng tôi, mau vào trường cứu… cứu hai cô gái kia. Đừng để hai cô gái bị bọn chúng làm nhục. Nếu không cả đời của hai cô ấy sẽ bị hủy hoại mất!”
Nghe Tưởng Minh nói thế, Diệp Phàm không khỏi giật mình, vẻ mặt lộ ra sự kính nể.
Mặc dù Tưởng Minh đã từng nhằm vào anh để tranh đoạt vị trí quản lý bộ phận an ninh của đại học Yên Kinh, nhưng vào giờ phút này, Tưởng Minh đã bị thương rất nặng mà vẫn lo cho hai nữ sinh viên của đại học Yên Kinh bị côn đồ bắt đi.
Người này….
Sao mà người khác không kính nể cho được?
Giờ khắc này, Diệp Phàm cảm thấy Tưởng Minh đúng là một quân nhân Hoa Hạ chân chính.
“Anh yên tâm, nhất định tôi sẽ cứu hai sinh viên kia ra!”
Diệp Phàm nói với Tưởng Minh.
Sau đó anh xoay người, nhanh chóng chạy về phía tòa nhà.
Anh rất mạnh, có thể nghe được nhiều âm thanh từ xa.
Anh nhanh chóng nghe thấy trong một phòng học ở tầng một phía đông, có tiếng kêu khóc của thiếu nữ, cũng có tiếng nói phách lối và tiếng cười như điên của đàn ông.
Cả người Diệp Phàm tỏa ra sát khí mãnh liệt, nhanh chóng tiến vào phòng học phía đông tầng một của tòa nhà.
Lúc này, trong phòng học phía đông tầng một của tòa nhà, bốn năm gã đàn ông đang vây quanh hai thiếu nữ trẻ măng ở chân tường. Kẻ nào cũng đang cười ha hả, không ngừng táy máy tay chân với hai cô gái trẻ tuổi.
Hai thiếu nữ bị dọa sợ, vừa khóc lóc cầu xin, vừa hét lên sợ hãi. Lúc này hai người hoảng sợ, khuôn mặt đầy nước mắt.
Quần áo trên người các cô đã bị xé rách, rất nhiều vị trí nhạy cảm cũng đã lộ ra.
Rầm!
Đúng lúc đó, cửa phòng học bị đá văng. Diệp Phàm mang theo sát khí ngút trời bước vào phòng học. Đôi mắt lạnh lẽo của anh quét qua bốn năm gã đàn ông trong phòng, như ánh mắt của tử thần liếc qua khiến bốn năm gã đàn ông kia lạnh toát, có cảm giác như bị đẩy vào trong hầm băng.
“Bọn mày đều đáng chết cả!”
Diệp Phàm gần như hét lên, sải bước xông về phía bốn năm gã đàn ông kia.
Tốc độ của anh quá nhanh, như một con báo lao về phía con mồi. Chớp mắt anh đã đi được bảy tám thước, tiến đến trước mặt năm gã đàn ông kia.
Đúng lúc này, chuyện lạ xảy ra!
Khí chất trên người năm gã đàn ông kia chợt biến đổi. Mỗi người đều toát ra khí thế của kẻ đi ra từ núi thây biển máu!
Soạt!
Năm gã đàn ông như thể đã chuẩn bị sẵn, gần như đồng thời rút một con dao găm ra, nhào đến đâm vào Diệp Phàm.
Năm con dao găm xé gió đến, không chỉ nhằm vào năm vị trí chết người của Diệp Phàm mà còn phong kín tất cả đường lui của anh.
Đây là chiêu tấn công đã được sắp xếp tỉ mỉ, đặc biệt chuẩn bị cho Diệp Phàm.
Biến hóa bất ngờ xảy ra cũng khiến Diệp Phàm giật mình, nhưng anh là đội trưởng đội lính đánh thuê Long Thần, đã trải qua vô số lần bị mai phục và ám sát, anh đã trải qua rất nhiều tình huống còn nguy hiểm hơn trước mắt.
Rầm!
Mặc dù Diệp Phàm bị giật mình nhưng cũng không loạn, bước chân trượt một cái, thi triển thân pháp tuyệt diệu, thân hình tạo thành một tư thế quỷ dị tránh thoát được cả năm con dao găm. Đúng lúc đó, anh nhấc đùi phải lên quét ra, khiến năm gã đàn ông bị ép đến lùi bước.
Chiêu tấn công chết người vừa rồi đã bị Diệp Phàm né được, chuyện này khiến cho năm tên đàn ông biến sắc. Bọn chúng đều là sát thủ hàng đầu. Trong tình huống vừa rồi, dù có là tông sư cũng sẽ bị giết chết tại chỗ, nhưng Diệp Phàm lại dễ dàng thoát ra được, không bị thương một chút nào.
Diệp Phàm vung chân ép năm gã đàn ông lùi ra sau, vội chạy đến bên hai cô gái trẻ măng kia, giơ tay đánh hai cô gái hôn mê bất tỉnh.
Anh cảm thấy tình cảnh sau đây không nên để cho hai thiếu nữ trẻ măng này thấy mới đúng, tránh để lại ám ảnh cho hai người.
“Giết!”
Đúng lúc này, năm gã đàn ông đồng thời quát một tiếng, lại bắt đầu vây giết Diệp Phàm.
Bọn họ ra tay hết sức, không dám giấu nghề, tất cả đều là đòn tấn công chí mạng.
Năm con dao găm không ngừng vẻ ra những đường quỷ quyệt trong không trung, đâm về phía Diệp Phàm từ bốn phương tám hướng.
“Đúng là muốn chết!”
Diệp Phàm quát lên, ánh mắt lạnh lẽo. Anh lại thi triển thân pháp tuyệt diệu lần nữa, tránh né cả năm đòn tấn công của năm gã đàn ông. Sau đó anh bước ra một bước, lấn người đến trước một tên trong đó, tay phải lật ra như rồng giương vuốt, không đoán nổi đường tấn công, chộp một phát là tóm được đầu gã đàn ông kia. Anh không nhân nhượng chút nào, vận chuyển linh lực trong cơ thể, dồn hết sức mạnh bản thân lên mấy lần. Năm ngón tay dùng sức bóp một cái, đầu gã đàn ông kia như dưa hấu bị đập nát, trực tiếp nổ tung.