Chương 377: Tao muốn đánh mày thành kẻ tàn phế
Bốp!
Sau khi Tả Khâu Tuấn Viễn bị đấm một cái, cơ thể bay ngược lại giống như diều bị đứt dây, ngã xuống đất cách đó vài mét.
Lực nắm đấm này của Diệp Phàm thật sự không nhỏ, trực tiếp làm nứt xương trán của hắn.
“A a a a a. . . . . .”
Đau đớn đến thấu tim, đau đến mức Tả Khâu Tuấn Viễn kêu lên giống như lợn bị chọc tiết ngay tại trận, thất khiếu đều rỉ máu.
Diệp Phàm ra tay quá đột ngột, hai tên vệ sĩ bên cạnh Tả Khâu Tuấn Viễn đều không kịp phản ứng, hai tên vệ sĩ kia đều là cao thủ hàng đầu, nhiệm vụ của bọn chúng chính là bên cạnh bảo vệ Tả Khâu Tuấn Viễn .
Kể cả việc vừa nãy Tả Khâu Tuấn Viễn cho người bao vây tấn công Tôn Sách Long, hai tên vệ sĩ thân cận vệ kia đều không tham gia.
Trách nhiệm của bọn chúng, chính là bảo vệ Tả Khâu Tuấn Viễn.
“Muốn chết!”
Đợi cho hai tên vệ sĩ phục hồi lại tinh thần từ việc Tả Khâu Tuấn Viễn bị Diệp Phàm đấm bay, hai gã lập tức nổi cơn thịnh nộ và tấn công Diệp Phàm ngay lập tức.
Hai người bọn chúng chính là cao thủ hàng đầu, ngay cả sức chiến đấu của binh vương cao cấp cũng không địch lại bọn chúng.
Cũng bởi vậy, từ trước tới nay, người mà bọn chúng bảo vệ, đều không gặp bất kỳ tai nạn nào, nhưng bây giờ, Tả Khâu Tuấn Viễn mà bọn chúng bảo vệ lại bị Diệp Phàm đấm đến mức thất khiếu đều rỉ máu, điều này làm cho bọn chúng vô cùng phẫn nộ.
Binh! Binh! Binh!
Hai tên vệ sĩ bên cạnh Tả Khâu Tuấn Viễn tung ra một loạt đòn tấn công Diệp Phàm, tuy nhiên vẻ mặt Diệp Phàm vẫn vô cùng bình thản, dễ dàng cản được đòn tấn công của hai tên vệ sĩ.
Tuy rằng sức chiến đấu của hai tên vệ sĩ bên cạnh Tả Khâu Tuấn Viễn rất mạnh, nhưng hoàn toàn không phải là đối thủ của Diệp Phàm, trong lúc cản được đòn tấn công của hai gã vệ sĩ, Diệp phàm trượt một phát, bay đến trước mặt hai tên vệ sĩ.
Tiếp theo, anh giơ tay lên và đấm trúng mặt một tên vệ sĩ.
Tốc độ của Diệp Phàm quá nhanh, tên vệ sĩ kia hoàn toàn không kịp phản ứng đã bị Diệp Phàm đấm trúng, sống mũi hắn gãy ngay tại chỗ, máu tươi từ lỗ mũi trào ra.
Sau khi trúng một cú đấm mạnh như vậy từ Diệp Phàm, đầu tên vệ sĩ vang lên những tiếng ‘ ù ù’, mắt tối sầm lại, gần như ngất lịm đi.
Cùng lúc đó, Diệp Phàm lao thẳng người vào tên vệ sĩ còn lại, dùng một lực mạnh như sấm sét thúc cùi chỏ vào xương sườn trái của tên vệ sĩ đó.
Tên vệ sĩ đó liền hét thảm một tiếng, cú thúc này của Diệp Phàm làm gãy ít nhất ba cái xương sườn của hắn.
Cơ thể của tên vệ sĩ kia giống như bị ô tô đâm vào, văng ra ngoài mấy chục mét, sau khi va vào tường liền rơi xuống đất, ho dữ dội và hộc máu.
Những cái xương sườn bị gãy đâm vào da thịt hắn, khiến hắn bị thương vô cùng nghiêm trọng, giờ đây hắn đã không thể dùng sức được nữa, bởi vì, chỉ cần hắn dùng lực một chút thôi thì vị trí xương sườn bên trái sẽ đau đớn tột cùng, đau đến mức toát mồ hôi hột.
“Mày, mày là ai? Lại dám đánh tao? Mày biết tao là ai không?”
Ngay lúc Diệp Phàm xử lý xong hai tên vệ sĩ bên cạnh Tả Khâu Tuấn Viễn, Tả Khâu Tuấn Viễn bẽ bàng bò dậy, nhìn Diệp Phàm, vừa phẫn nộ vừa sợ hãi hét lên.
Hắn chính là hậu duệ xuất thân từ gia tộc Tả Khâu, thân phận vô cùng tôn quý, cho dù hắn không tu hành, toàn bộ Tương Nam cũng không có nổi mấy người hay thế lực dám khiêu khích hắn.
Nhưng vừa rồi, hắn lại bị Diệp Phàm đấm cho trọng thương.
Đến bây giờ đầu hắn vẫn vang lên những tiếng ‘ù ù’, xương trán bị nứt ra, đau đến mức gần như ngất đi.
Gặp phải chuyện như này, hắn không phẫn nộ sao được?
Nếu không phải hắn tình cờ chứng kiến cảnh hai tên vệ sĩ bên cạnh mình bị Diệp Phàm hạ gục, từ đó bị sức chiến đấu của Diệp Phàm dọa cho hoảng sợ, thì hắn nhất định sẽ kêu gào đòi chém Diệp Phàm thành thiên đao vạn mảnh, đốt thành tro, hắn mới hả dạ.
Hắn hoàn toàn biết được sức chiến đấu của hai tên vệ sĩ bên cạnh.
Nhưng trước mặt Diệp Phàm, hai tên vệ sĩ của hắn lại giống như gà còm vậy, có thể tưởng tượng được sức chiến đấu của Diệp Phàm mạnh đến cỡ nào.
Mà nhân vật như vậy, gần như đều rất tàn nhẫn.
Do đó, mặc dù Tả Khâu Tuấn Viễn rất phẫn nộ, nhưng lại không lập tức buông lời ác ý với Diệp Phàm, mà chọn cách thăm dò.
Hắn không chút chần chừ, sau khi chất vấn Diệp Phàm, liền lập tức nói ra thân phận của mình: “Tao chính là hậu duệ xuất thân từ gia tộc Tả Khâu, đương kim chủ nhân của gia tộc Tả Khâu, chính là bác ruột của tao.”
“Gia tộc Tả Khâu của tao, chính là gia tộc lớn trong gia tộc tu hành ở khu vực Tương Nam, mày dám đánh tao, chính là muốn khai chiến với gia tộc Tả Khâu bọn tao.”
“Mày biết điều thì mau quỳ xuống xin lỗi tao, tao có thể suy nghĩ đến việc xí xóa chuyện này!”
“Đánh mày? Ha ha. . . . . .” Diệp Phàm lạnh lùng, cười nói: “Tao hôm nay không chỉ có muốn đánh mày, còn muốn đánh cho mày tàn phế, nếu gia tộc Tả Khâu dám can thiệp vào sự việc ngày hôm nay, tao cam đoan, trong đêm nay sẽ làm cho gia tộc Tả Khâu biến mất khỏi khu vực Tương Nam.”
Diệp Phàm vô cùng phẫn nộ, lời nói chứa sát khí đùng đùng, vô cùng độc đoán.
Trong lòng anh coi Dương Khiết Như là em gái ruột.
Tả Khâu Tuấn Viễn lại dám động đến Dương Khiết Như, điều này đã động vào vảy ngược của anh.
Người động vào vảy ngược của rồng chắc chắn phải chết!
Cho nên, Diệp Phàm ngay lúc này thực sự muốn giết Tả Khâu Tuấn Viễn.
Nhưng anh cũng không hoàn toàn mất đi bình tĩnh, xung đột vừa rồi giữa Tả Khâu Tuấn Viễn và Dương Khiết Như, đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người đến vây quanh xem.
Nếu anh giết người ở đây, sự việc có thể sẽ rắc rối một chút, cho nên anh mới kiềm chế ý muốn giết chết Tả Khâu Tuấn Viễn.
Nhưng cho dù anh không giết Tả Khâu Tuấn Viễn, nhưng anh cũng không định dễ dàng bỏ qua cho Tả Khâu Tuấn Viễn.
Chính là, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha!
Nếu hôm nay không đánh cho Tả Khâu Tuấn Viễn tàn phế, thật sự khó trút được nỗi hận trong lòng anh.
Diệp Phàm hạ giọng, bước từng bước về chỗ Tả Khâu Tuấn Viễn, ánh mắt lạnh lùng.
“Mày, mày muốn làm gì? Tao cảnh cáo mày đừng có làm loạn, nếu như mày dám làm tổn hại đến tao, gia tộc Tả Khâu nhất định sẽ sống chết đến cùng với mày.” Nhìn thấy Diệp Phàm bước đến, Tả Khâu Tuấn Viễn run lên cầm cập, hắn vừa lùi lại vừa nói để đánh lừa Diệp Phàm.
Mà cùng lúc đó, mấy tên vệ sĩ Tả Khâu Tuấn Viễn bỏ ra số tiền lớn để thuê lúc trước vây đánh Tôn Sách Long, đều phát hiện ra Tả Khâu Tuấn Viễn đang gặp nguy hiểm, lập tức không màng tất cả lao về phía Tả Khâu Tuấn Viễn.
Bảo vệ Tả Khâu Tuấn Viễn là trách nhiệm của bọn chúng, càng là sự tín nhiệm và tôn nghiêm công việc của bọn chúng.
Cho nên, cho dù vừa rồi Diệp Phàm dễ dàng hóa giải thân thủ của hai tên vệ sĩ thân cận bên Tả Khâu Tuấn Viễn, có thể nhìn ra thực lực của Diệp Phàm, thâm tâm biết rằng cho dù bọn chúng liên thủ lại cũng không phải đối thủ của Diệp Phàm, nhưng bọn chúng vẫn không chút do dự lao ngay về phía Tả Khâu Tuấn Viễn, trong lúc bảo vệ Tả Khâu Tuấn Viễn, cũng bắt đầu vây đánh Diệp Phàm.
Mấy tên vệ sĩ này đều xuất thân từ đoàn lính đánh thuê ở nước ngoài, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.
“Muốn chết!”
Đối mặt với mấy tên vệ sĩ cùng một lúc xông đến vây đánh, ánh mắt Diệp Phàm lạnh lùng, trầm giọng quát.