Chương 388: Là nhà họ Hạng tao cho mày cơ hội
Mấy chục tên liên thủ từ trong rừng cây xông ra giết Diệp Phàm, tấn công liên tục, hung dữ và tàn độc.
Nhưng Diệp Phàm quá mạnh mẽ.
Cơ thể anh di chuyển nhảy lên cao, dễ dàng tránh được đợt tấn công đầu tiên của mười mấy tên đó.
“Giết!”
Sau khi né tránh được đợt tấn công đầu tiên của mười mấy tên đó, Diệp Phàm cũng không thèm phí lời, trực tiếp hét lớn một tiếng, giống như làm ảo thuật lôi ra con dao quân dụng màu đen.
Diệp Phàm tay cầm con dao quân dụng màu đen giống như một vị sát thần hạ trần.
Ánh mắt anh lạnh lùng như tử thần.
Sát khí ngút trời tỏa ra từ người anh, khiến mười mấy tên vây quanh tấn công anh kinh sợ, trong phút chốc tất cả đều có tư tưởng chùn bước.
Diệp Phàm bước lên, cơ thể lướt ngang qua, giống như một con báo nhào về phía con mồi.
Binh! Binh! Binh!
Lao vào giữa mười mấy tên đó, Diệp Phàm vung con dao quân dụng trong tay, tấn công liên hoàn, lập tức khiến mười mấy tên đó luống cuống chân tay.
Vũ khí của mười mấy tên đó va chạm với con dao quân dụng màu đen của Diệp Phàm, tia lửa bắn tung tóe, tiếng va chạm kim loại rất chói tai, khiến màng nhĩ như sắp rách đến nơi.
Mặc dù mười mấy tên đó đều là cao thủ, có năng lực chiến đấu hơn chiến vương trong quân đội.
Nhưng thậm chí là như thế, mười mấy người bọn chúng liên thủ cũng không phải là đối thủ của Diệp Phàm, sau vài đợt công kích, bọn chúng đều bị thương, eo bàn tay cầm vũ khí rách toạc ra.
Máu tươi phun ra từ eo bàn tay, nhuộm đỏ vũ khí trong tay chúng.
Đây là kết quả mà Diệp Phàm vẫn chưa bộc phát toàn bộ công lực, nếu không, chỉ cần đối mặt nhau, anh cũng có thể giết sạch mười mấy tên này.
Diệp Phàm giữ sức, không dùng toàn bộ sức mạnh, nguyên nhân chỉ dùng một chiêu đã giết sạch mười mấy tên đó không phải anh nhân từ nương tay mà là anh cảm nhận được còn rất nhiều tên sát thủ ẩn nấp trong rừng.
Điều quan trọng là anh cảm nhận được hơi thở của một cao thủ hàng đầu.
Nhưng tên cao thủ hàng đầu đó rất thông minh, kiềm chế toàn bộ hơi thở của cơ thể, ẩn núp trong rừng cây, cho dù là Diệp Phàm cũng khó tìm được hắn trong thời gian ngắn.
Vì thế, Diệp Phàm quyết định tạm thời che giấu sức mạnh.
Chỉ như thế mới có thể dụ tên cao thủ hàng đầu đang ẩn núp trong rừng.
Diệp Phàm cảm thấy nhất định phải trừ khử tên cao thủ hàng đầu thuộc về kẻ địch này, nếu không hắn sẽ ảnh hưởng đến sự sắp xếp của anh.
Lúc Diệp Phàm dùng con dao quân dụng màu đen trong tay đâm trọng thương mười mấy tên bao vây anh, lại có mười mấy tên từ trong rừng lao ra, tên nào tên nấy đều rất lợi hại, toàn bộ đều là cao thủ tương đương cấp chiến vương quân khu.
Những kẻ này đều là người tu hành, vì thế bọn chúng muốn đạt đến tiêu chuẩn cao thủ cấp chiến vương quân khu là một chuyện vô cùng đơn giản.
Về cơ bản, chỉ cần có thể bước vào Trúc Cơ trong cảnh giới tu hành là đã tương đương với cao thủ cấp chiến vương quân khu rồi.
Trong phút chốc đối diện với sự bao vây tấn công của năm mươi người tu hành nhưng Diệp Phàm không có áp lực quá lớn, anh vẫn bình thản, không hề lo sợ.
“A…..”
Chỉ nhìn thấy Diệp Phàm lao vào giữa hơn năm mươi người tu hành bao vây tấn công anh, thậm chí còn chưa dùng hết sức lực vẫn giống như hổ lao vào đàn cừu, lao sang trái, xông sang phải, mỗi lần vung con dao quân dụng đều có thể giết chết một người tu hành.
Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang vọng khắp khu rừng.
Trong vòng chưa đầy hai phút đã có tầm hai mươi tên bị Diệp Phàm giết chết, máu tươi nhuộm đỏ cả con đường, máu tanh bao phủ khắp nơi, những tia máu mờ nhạt đan xen vào màn sương mù vừa hình thành trong rừng.
“Các người dùng võ công nhà họ Hạng ở Giang Đông, các người là người của nhà họ Hạng ở Giang Đông?”
Thông qua màn chém giết vừa rồi, Diệp Phàm đã nhận ra đám người bao vây tấn công anh đều đến từ nhà họ Hạng ở Giang Đông.
Thân phận bị bại lộ, nhưng đám người bao vây tấn công Diệp Phàm không hề hoang mang, bọn chúng hoàn toàn không cố ý che giấu thân phận, nếu không sẽ không thể sử dụng võ công nhà họ Hạng ở Giang Đông.
“Nhà họ Hạng ở Giang Đông của các người được lắm, tôi không tính toán với việc các người năm lần bảy lượt khiêu khích, nhưng các người thì hay rồi, lại dám được đằng chân lân đằng đầu, thực sự cho rằng Diệp Phàm tôi dễ bắt nạt đúng không?”
“Nếu đã như thế, tối nay, các người đừng hòng sống sót rời đi.”
“Đợi đến khi tôi giải quyết xong chuyện ở Tương Nam, nhất định sẽ đích thân đến nhà họ Hạng ở Giang Đông của các người một chuyến, để các người biết được, hậu quả của việc đắc tội với tôi nghiêm trọng như thế nào.”
Sau khi nhận ra đám người bao vây tấn công anh đều là người nhà họ Hạng ở Giang Đông, máu nóng sôi sục.
Bởi vì anh rất sùng bái bá vương Tây Sở trong lịch sử, thế nên anh luôn bỏ qua cho nhà họ Hạng ở Giang Đông, đương nhiên còn có một nguyên nhân đó là, tất cả mọi việc do Đại Đức Chân Nhân gây ra.
Mà Đại Đức Chân Nhân đào mộ tổ nhà họ Hạng ở Giang Đông, hành động này quá xấu xa, thực sự có có chút quá đáng.
Chính vì những lý do này nên anh rất khách khí với nhà họ Hạng ở Giang Đông, cho dù năm lần bảy lượt gây phiền phức cho anh, anh cũng không tính toán với họ.
Nhưng hình như nhà họ Hạng ở Giang Đông cảm thấy anh dễ bắt nạt, hết lần này đến lần khác vượt qua giới hạn của anh, sao anh có thể tha thứ cho hành vi của bọn họ chứ?
Lúc này, sát ý thực sự của Diệp Phàm trỗi dậy.
“Hừ, Diệp Phàm, mày tưởng mày là cái thá gì chứ? Nhà họ Hạng chúng tao cho mày bao nhiêu cơ hội, là bản thân mày không biết điều, hôm nay chỗ này sẽ là nơi chôn thân của mày.”
Lúc này, một tiếng hừ lạnh lùng vang lên, Hạng Cuồng Đồ dẫn theo năm tên đàn ông trung niên từ trong rừng bước ra.
Năm tên đàn ông trung niên đó đều là người tu hành, hơn nữa, tu vi của ai cũng rất mạnh, tất cả đều đạt đến giai đoạn cuối của cảnh giới Trúc Cơ.
“Ha ha, vậy thì xem xem, chỗ này rốt cuộc là nơi chôn thân của ai.”
Diệp Phàm cười khẩy rồi nói.
Sau đó, anh cầm con dao quân dụng màu đen lao đến giết mười mấy tên nhà họ Hạng, lần này anh không hề nương tay, trực tiếp tàn sát.
“Aaaaaaa……”
Lập tức tiếng kêu thảm thiết vang lên trong rừng.
Chỉ mới đối diện nhau mà mười mấy tên nhà họ Hạng ở Giang Đâu đã bị trọng thương, có tầm mười mấy tên chết thảm.
Nhưng lúc này, Hạng Cuồng Đồ cùng năm tên đàn ông trung niên ở giai đoạn cuối cảnh giới Trúc Cơ cũng tham gia trận chiến, Hạng Cuồng Đồ thực sự rất mạnh, có thể so sánh với Triệu Vũ, mạnh hơn rất nhiều so với năm tên đàn ông trung niên kia.
Sau khi Hạng Cuồng đồ cùng năm người đàn ông trung niên đạt đến giai đoạn cuối cảnh giới Trúc Cơ tham gia trận chiến, áp lực của Diệp Phàm tăng lên gấp bội.
Bịch!
Năm tên đàn ông trung niên đạt đến giai đoạn cuối Trúc Cơ liên thủ, sử dụng môn pháp tuyệt đỉnh, vung ra thanh đao tạo thành từ linh lực, con dao quân dụng màu đen trong tay Diệp Phàm lập tức có thể chống đỡ được, nhưng vẫn bị sức mạnh khủng khiếp của thanh đao đẩy lùi về sau tầm mười mét, bàn tay cầm dao quân dụng cũng vì sự chấn động này mà rách toạc.