Chương 444: Người đàn ông của chị Vân
Yamamoto Taro rất điên cuồng.
Đây là tác phong làm việc từ trước đến giờ của hắn ta.
Chỉ trong mấy chục năm, hắn ta đã phát triển Tập đoàn đa quốc gia Thái Dương trở thành một trong những tập đoàn đa quốc gia lớn trên thế giới, thủ đoạn của hắn lợi hại vô cùng.
Hắn đúng là một người độc ác, thật sự là anh hùng hào kiệt một vùng.
Cho nên, cho dù bị lực chiến đấu của Diệp Phàm làm chấn động nhưng hắn ta không hề hoảng loạn, không hề sợ hãi!
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Yamamoto Taro, đôi mắt nheo lại, thoáng hiện một tia sát khí lạnh lùng.
Muốn anh quỳ xuống?
Hầu như người đưa ra yêu cầu này đều bị anh giết hết rồi!
“Bây giờ cút khỏi đây, mày vẫn có thể sống thêm mấy chục năm nữa.” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Cái gì?” Yamamoto Taro ngây người một lát, hắn không ngờ rằng nhìn Diệp Phàm bình thường như vậy, nhưng một khi mở lời lại còn ngang ngược hơn cả hắn ta, lập tức không nhịn nổi nữa, trầm giọng nói: “Đồ vô dụng, mày nghĩ mày đánh nhau giỏi thì đã là thiên hạ vô địch rồi sao?
Tao nói cho mày biết, chỉ cần một câu nói của tao thôi đã có thể khiến mày chết không toàn thây rồi.
Mày có tin không?”
“Chỉ dựa vào mày?” Diệp Phàm đột nhiên giơ tay ra phía bên trái bắt lấy, lập tức nhìn thấy khoảng không bên trái Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện một gã mặc bộ đồ Ninja màu trắng, lúc này đang bị Diệp Phàm bóp cổ.
“Anh, anh, anh…sao anh lại phát hiện ra tôi?”
Gã mặc bộ đồ Ninja màu trắng vẻ mặt sợ hãi, gã ra sức vùng vẫy, nhưng tay của Diệp Phàm như một gọng kìm, cho dù gã có vùng vẫy như thế nào cũng không thể thoát khỏi.
“Chỉ là thủ thuật che mắt bình thường làm sao qua mắt tôi được?” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Gã Ninja đó mặc dù là một cao thủ, lợi dụng thuật che mắt trong nhẫn thuật gần như có thể đạt tới mức “tàng hình”.
Nhưng Diệp Phàm không phải là người bình thường, anh là người tu hành tâm cảnh.
Người tu hành tâm cảnh thật sự rất mạnh, lực tinh thần gấp mấy chục lần người bình thường, mặc dù Diệp Phàm không cần dùng thần niệm quét xung quanh, lực tinh thần mạnh mẽ cũng có thể khiến anh cảm nhận rõ ràng những biến đổi nhỏ nhất trong vòng năm mét.
Thuật che mắt của gã Ninja mặc dù rất cao siêu, nhưng gã không thể che giấu khí tức trên người, cho nên lúc gã đến gần Diệp Phàm đã phát hiện ra gã rồi.
Trước mặt Diệp Phàm, gã không che giấu được bất cứ điều gì.
Bịch!
Diệp Phàm nâng gối phải lên, thúc vào bụng gã Ninja đang bị anh bóp cổ.
Gã Ninja lập tức kêu gào thảm thiết, gã cảm thấy như bản thân vừa bị hai chiếc xe hơi tông phải, lục phủ ngũ tạng đều bị đánh đến mức gần như lệch khỏi vị trí, từng cơn đau đớn xé rách linh hồn gã.
Ngay sau đó, cơ thể gã Ninja đó như một bãi bùn lầy, nằm tê liệt trên mặt đất.
Yamamoto Taro vốn vẫn rất điềm tĩnh sau khi nhìn thấy cảnh này cũng hoàn toàn sững sờ, gã Ninja đó tên Hatake Yoko, là một Ninja cấp ảnh, vô cùng mạnh.
Tập đoàn đa quốc gia Thái Dương có thể phát triển đến mức này cũng là nhờ có sự ủng hộ của Hatake Yoko.
Thậm chí ban đầu Yamamoto Taro đã từng gặp đối thủ cấp chiến thần trong quân đội, hắn liền sai Hatake Yoko ám sát đối phương, cho nên vừa rồi Yamamoto Taro điềm tĩnh như vậy là vì hắn cảm thấy chỉ cần Hatake Yoko ra tay là có thể dễ dàng giết chết Diệp Phàm.
Nhưng kết quả ngoài dự liệu, Diệp Phàm lại có thể đánh đòn phủ đầu, khống chế được Hatake Yoko như chơi trò chơi vậy.
“Tao đã cho mày cơ hội rồi mà mày không biết trân trọng.” Diệp Phàm nhìn Yamamoto Taro, lạnh lùng nói: “Tao tuyên bố, từ hôm nay tập đoàn đa quốc gia Thái Dương sẽ biến mất hoàn toàn trên thế giới này, còn mày sẽ vứt xuống biển cho cá ăn!”
“Mày, mày dám!”
Mặc dù trong lòng Yamamoto Taro rất hoảng loạn, nhưng hắn đang cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại.
“Có cái gì mà tao không dám?” Diệp Phàm cười mỉa mai một tiếng.
“Mày, mày…tập đoàn đa quốc gia Thái Dương của tao là một trong những tập đoàn đa quốc gia lớn trên thế giới, một câu nói của mày mà có thể khiến tập đoàn đa quốc gia Thái Dương biến mất khỏi thế giới này ư? Mày lừa trẻ con à, mặc dù thế lực chủ yếu của tập đoàn đa quốc gia Thái Dương bọn tao không ở thành phố MUA, nhưng bạn bè tao lại là những nhân vật lớn của tập đoàn đa quốc gia Thái Dương, mày dám động vào tao? Một câu nói của bạn tao cũng có thể lấy cái mạng chó của mày rồi.”
Giọng nói của Yamamoto Taro hơi run run.
“Ha ha!” Diệp Phàm cười cười, nói: “Nói chuyện với mày đúng là phí nước bọt, ra tay luôn đi!”
Nói xong, Diệp Phàm liền bước tới, áp sát Yamamoto Taro.
Đúng vào lúc này, một tên đàn ông phương Tây tóc vàng xông ra từ đám người, nhìn thấy Diệp Phàm muốn ra tay với Yamamoto Taro liền vội vàng hét lên: “Dừng tay!”
Diệp Phàm dừng lại, nhìn về phía tên đàn ông phương Tây.
Tên đàn ông phương Tây tiến lên vài bước, đến trước mặc Yamamoto Taro, vô cùng quan tâm hỏi: “Anh Yamamoto không sao chứ?”
“Tôi không sao!” Nhìn thấy tên đàn ông phương Tây xuất hiện, Yamamoto Taro thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói với tên đàn ông phương Tây: “Jones, người này đánh thuộc hạ của tôi bị thương, anh nhất định phải giúp tôi lấy lại thể diện, anh yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi anh đâu.”
“Anh Yamamoto, câu nói này của anh nói khách khí quá, chúng ta đều là bạn bè, ở thành phố MUA có người bắt nạt anh, thì chính là gây khó dễ cho Jones tôi đây, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng giúp anh.” Tên đàn ông phương Tây nói vô cùng bá đạo.
Anh ta là Jones, là một nhân vật lớn ở thành phố MUA.
Tổ chức 14K của anh ta có thế lực vô cùng mạnh, gần như ngang bằng với Ma Đảng.
Người dám đối đầu với anh ta ở thành phố MUA chẳng có mấy ai.
Jones trấn an Yamamoto Taro vài câu rồi nhìn về phía Diệp Phàm, lạnh lùng nói: “Mày là thằng nào? Dám to gan bắt nạt bạn của tao? Mày chán sống rồi phải không?”
Diệp Phàm liếc Jones một cái, đúng lúc này Trương Hà Vân liền nói.
“Jones, uy phong của cậu lớn thật đấy!”
Trương Hà Vân lạnh lùng nói.
“Chị, chị Vân!” Lúc này, Jones mới chú ý đến Trương Hà Vân, vẻ mặt bỗng thay đổi, vội vàng nói: “Chị Vân, chị đừng hiểu lần, không phải em gây sự ở chỗ chị đâu, mà là thằng này bắt nạt bạn em.
Chị Vân, chị nể mặt em để em giúp bạn em trút giận.
Chị yên tâm, em nhất định sẽ đền bù.
Thế này nhé, chỉ cần chị Vân nể mặt em, trong tháng này, em sẽ bao quán chị không dưới mười lăm lần.”
“Hừ!” Trương Hà Vân cười lạnh, nói: “Jones, cậu là cái thá gì mà tôi phải nể mặt?”
Nói đến đây, Trương Hà Vân dừng lại một chút, chỉ vào Diệp Phàm rồi nói với Jones: “Hơn nữa, đây là người đàn ông của tôi.
Cậu động vào người đàn ông của tôi mà tôi phải nể mặt cậu sao?
Jones, cậu đang đùa giỡn với bà đây sao?”
Nghe thấy lời của Trương Vân Hà, vẻ mặt Jones biến sắc, anh ta vừa mới đi vào nhà vệ sinh cho nên những chuyện xảy ra vừa rồi anh ta không hề biết.
“Anh ta là người đàn ông của chị?” Vẻ mặt Jones biến sắc, lắp bắp nói: “Chị, chị Vân, xin, xin chị tha lỗi, trong chuyện này, chắc chắn có hiểu nhầm gì đó, bạn, bạn em anh ấy cũng lần đầu đến thành phố MUA, không biết người đàn ông của chị, cho nên… xin chị nể mặt em, tha, tha cho bạn em.”
—————————–