Chương 448: Lấy thân báo đáp cũng được
Nghe thấy lời của Diệp Phàm, sắc mặt Mộ Dung Thiên Tâm thay đổi, lộ ra vẻ mặt vô cùng ngại ngùng.
Lưỡng lự một lát, Mộ Dung Thiên Tâm nói: “Nếu như anh đã đoán ra rồi, vậy thì tôi cũng không giấu anh nữa.”
“Yêu cầu Ma Đảng đưa ra rất quá đáng, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý điều kiện giao dịch của bọn họ, cho nên tôi muốn lừa họ, đợi sau khi cầm được thuốc giải tôi sẽ lập tức rời khỏi thành phố MUA.”
“Mặc dù thế lực của Ma Đảng rất lớn, nhưng ở khu vực Hoa Hạ, nhà họ Mộ Dung tôi vốn không sợ Ma Đảng.”
“Ha ha!” Diệp Phàm cười một tiếng, anh không tính toán việc ban đầu Mộ Dung Thiên Tâm không nói thật với anh, anh hời hợt nói: “Cô Mộ Dung, cô muốn giao dịch với Ma Đảng như thế nào, tôi chẳng quan tâm.”
“Ý anh là gì?” Mộ Dung Thiên Tâm ngây người một chút, hỏi Diệp Phàm.
Mặc dù cô mới quen Diệp Phàm mấy ngày, nhưng cô đã điều tra kỹ càng thông tin về Diệp Phàm, sau khi biết thân phận ‘Long thần’ của Diệp Phàm, cô lại càng thêm phần kính nể.
Diệp Phàm trong mắt cô giống như một vị vua trong thời cổ đại vậy.
Lòng vua khó lường!
Cho nên, đối với lời nói của Diệp Phàm, cô không dám đoán xằng bậy.
Phải biết rằng, hào kiệt một vùng ghét nhất là bị người khác bắt nạt, hơn nữa Diệp Phàm còn là ‘Long thần’, sẽ không tính toán với cô sao?
Mộ Dung Thiên Tâm thấy Diệp Phàm càng biểu hiện bình tĩnh thì anh sẽ càng tính toán với cô.
Điều này làm trong lòng cô dâng lên một nỗi sợ hãi khó tả.
Diệp Phàm thật sự không nghĩ đến việc sẽ tính toán với cô, bởi vì anh thấy cách làm của Mộ Dung Thiên Tâm rất bình thường.
Nếu anh và Mộ Dung Thiên Tâm hoán đổi thân phận, anh chắc chắn sẽ giống như Mộ Dung Thiên Tâm, tuyệt đối không nói ra việc nhà họ Mộ Dung không muốn giao dịch với Ma Đảng.
“Ý của tôi rất đơn giản, nếu cô Mộ Dung tìm tôi giúp một tay, vậy thì dựa vào mối quan hệ của chúng ta ở Hoa Hạ, muốn mời tôi giúp có phải nên trả thù lao không?” Diệp Phàm vẻ mặt như kiểu coi đây là chuyện đương nhiên nói: “Cái tôi quan tâm chỉ là thù lao, còn về việc cô giao dịch với Ma Đảng như thế nào, có ân oán gì với bọn họ, tôi không quan tâm!”
“Ờm…” Mộ Dung Thiên Tâm ngây ra một lát, vẻ mặt đầy bất ngờ.
Theo cô thấy, Diệp Phàm chính là ‘Long thần’, là hoàng đế của thế lực ngầm phương Tây.
Đối với Diệp Phàm mà nói, cho dù là tiền bạc, quyền lực, gái đẹp,..chắc chắn là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Cô thực sự không nghĩ ra có cái gì có thể đả động được Diệp Phàm.
“Sao thế? Không có thù lao sao? Nếu muốn tôi làm không công cho cô, đó là chuyện không thể nào, mặc dù chúng ta miễn cưỡng có thể coi như là bạn bè xã giao.” Diệp Phàm thuận miệng nói.
“Không, không, không…” Mộ Dung Thiên Tâm lúc này mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng xua tay nói với Diệp Phàm: “Diệp, Diệp Phàm, có thù lao, chỉ cần anh đồng ý giúp chúng tôi, cho dù là điều kiện gì, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi chắc chắn sẽ đáp ứng cho anh, cho dù anh muốn tôi lấy thân báo đáp, tôi cũng sẽ không ngần ngại đâu!”
“Lấy thân báo đáp?” Diệp Phàm hứng thú nhìn chằm chằm Mộ Dung Thiên Tâm đánh giá một lượt.
“…”
Bị ánh mắt nóng hừng hực của Diệp Phàm nhìn chăm chú, cho dù là nhân vật như Mộ Dung Thiên Tâm cũng cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, gương mặt cô lập tức đỏ lên như một trái táo chín mọng.
Đối với Mộ Dung Thiên Tâm mà nói, chưa nói tới việc cô vốn đã có chút cảm tình với Diệp Phàm, cho dù không có thì cô cũng vì nhà họ Mộ Dung, đồng ý hy sinh hạnh phúc cả đời mình.
Diệp Phàm chăm chú quan sát Mộ Dung Thiên Tâm một lượt, cười rồi nói: “Cô Mộ Dung, bỏ qua chuyện lấy thân báo đáp đi, một cô gái tốt như cô, đừng để tôi làm hại.”
“Vậy, vậy anh muốn cái gì?” Mộ Dung Thiên Tâm hỏi, trong lòng có chút cảm giác mất mát.
“Như thế này đi, tôi có thể giúp cô, đợi sau khi việc này kết thúc tốt đẹp, tất cả tài sản nhà Mộ Dung ở nước ngoài đều sẽ thuộc về tôi, thế nào?” Diệp Phàm nghĩ một lát rồi đưa ra yêu cầu.
“Cái này…” Mộ Dung Thiên Tâm không khỏi chau mày lại.
“Sao thế? Không nỡ à? Vậy thì bỏ qua đi!” Diệp Phàm nói.
“Không phải!” Mộ Dung Thiên Tâm vội vàng nói: “Sao có thể không nỡ chứ? Theo kế hoạch trước đây của tôi, cho dù tôi có thành công, nhà họ Mộ Dung cũng không có năng lực giữ được tài sản ở nước ngoài, bây giờ chỉ cần tôi đưa số tài sản đó cho anh Diệp mà có thể đảm bảo giao dịch của chúng tôi thành công, vụ làm ăn này tính thế nào chúng tôi cũng lãi lớn.”
“Ha ha!”
Diệp Phàm nhìn Mộ Dung Thiên Tâm, cười nhưng không nói.
Anh không thể không thừa nhận, tuy tuổi tác của cô không lớn, chỉ là một cô gái nhỏ nhưng kiến thức thì không hề kém chút nào.
Không chỉ có thể nhìn thấu đáo sự việc, mà quan trọng nhất là có một trái tim quyết đoán đầy dũng khí.
Phải biết rằng, nếu đổi lại là người bình thường, cho dù biết giao dịch này chiếm được lợi lớn cũng sẽ tiếc nuối việc phải từ bỏ số tài sản lớn như vậy.
Nhà Mộ Dung ở Cô Tô là một trong những gia tộc tu tiên ở Hoa Hạ, nội tình thâm sâu, tài sản ở nước ngoài ít nhất cũng phải gần nghìn tỷ.
Nhiều tài sản như vậy, ai mà nỡ buông bỏ chứ?
“Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, cô cứ làm theo yêu cầu của Ma Đảng, tiến hành giao dịch với bọn họ là được rồi, đến lúc đấy, tôi sẽ đến!” Diệp Phàm vẻ mặt điềm tĩnh, nhẹ nhàng nói với Mộ Dung Thiên Tâm.
Dường như đối với anh chuyện giúp Mộ Dung Thiên Tâm giao dịch với Ma Đảng là một chuyện vô cùng nhỏ bé.
Anh vốn chẳng để trong lòng.
“Được!” Mộ Dung Thiên Tâm mừng rỡ, vô cùng kích động nói với Diệp Phàm: “Anh Diệp, cho dù giao dịch lần này có suôn sẻ hay không, nhà họ Mộ Dung cũng sẽ ghi nhớ ân tình này của anh. Sau này có bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần anh nói ra, nhà họ Mộ Dung sẽ dốc hết sức giúp đỡ.”
“Đừng, đừng như vậy!” Diệp Phàm nói: “Tôi cũng đâu có giúp không các cô, tôi có lấy tiền của nhà cô mà.”
“Tục ngữ có câu rất hay, tiền trao cháo múc.”
“Nếu đã nhận được lợi ích của nhà họ Mộ Dung cô thì cũng nên giúp cô chứ.”
“Giao dịch giữa chúng ta không có bất cứ gánh nặng ân tình nào cả.”
“Ờm…” Mộ Dung Thiên Tâm ngây người một lát, ngập ngừng mấy giây mới hiểu ra ý của Diệp Phàm, cô mỉm cười nói: “Được thôi, tôi hiểu ý của anh Diệp rồi.”
“Tôi vẫn còn chuyện khác phải xử lý, tôi đi trước đây, bao giờ cô rảnh thì gửi thời gian địa điểm giao dịch cho tôi.” Diệp Phàm nói.
“Được!” Mộ Dung Thiên Tâm gật đầu.
Diệp Phàm không nói chuyện phiếm với Mộ Dung Thiên Tâm nữa, anh bỗng nhiên đứng dậy, đi ra khỏi câu lạc bộ KTYGH.
Lần này, anh không gọi điện cho Triệu Vũ.
Mà vẫy một chiếc xe ở trên đường trước cửa câu lạc bộ KTYGH đi về nhà.
“Anh Phàm, sao anh lại đi xe taxi về mà không gọi cho em đến đón anh?” Triệu Vũ nhìn thấy Diệp Phàm trở về bằng xe taxi, vội vàng tiến đến nói.
“Triệu Vũ, cậu đi thông báo cho tất cả mọi người đến chỗ tôi họp, tôi có chuyện quan trọng muốn tuyên bố!” Diệp Phàm không trả lời Triệu Vũ mà nói với Triệu Vũ bằng giọng có chút sốt ruột.