Chương 474: Long thần, còn không mau quỳ xuống thỉnh an?
“Long thần, nhìn thấy Bổn thần sứ, còn không mau quỳ xuống thỉnh an?” Người đàn ông tóc vàng lạnh lùng nói: “Hôm nay ta tuân lệnh của thần đến đây để giúp ngươi, cứu vớt ngươi, ngươi nên biết ơn trong lòng, thành kính quỳ xuống trước mặt ta, dành sự tôn trọng nhất cho thần.”
“Vả lại, ngươi là người bình thường, làm sao có thể tự xưng là ‘thần’?”
“Cái danh Long thần này phải sửa, sau này gọi là Long nô đi!”
“Ha ha ha ha ha…”
Nghe thấy lời của người đàn ông tóc vàng, Diệp Phàm phá lên cười, nhìn người đàn ông tóc vàng như một nhìn một kẻ ngốc.
Cười khoảng mười mấy giây, Diệp Phàm mới dừng lại, nói với người đàn ông tóc vàng: “Ông là kẻ điên chạy ra từ bệnh viện tâm thần hả? Được thôi, vậy hôm nay tôi sẽ làm một việc tốt, bắt ông trả về bệnh viện tâm thần.”
“Ngu muội, dốt nát!” Người đàn ông tóc vàng lạnh lùng quát: “Ta tưởng ngươi là người thông minh sáng suốt, nhưng không ngờ lại ngu muộn đến vậy, chiêu thức vừa rồi của ta ngươi không thấy sao? Đó chính là sự bảo vệ của thần dành cho ta, là sự chứng minh tốt nhất cho việc thần có tồn tại, ngươi lại dám nghĩ ta là bị điên chứ? Ngươi đúng là không tôn trọng thần!”
“Ờm…” Diệp Phàm ngây người một lát, quan sát tỉ mỉ người đàn ông tóc vàng một lượt, sau đó anh cố gắng nhịn không cười nữa.
Người đàn ông tóc vàng trước mặt e không phải là kẻ ngốc?
Câu nói vừa rồi của anh rõ ràng là có ý khiêu khích, vậy mà người đàn ông tóc vàng đó lại coi đó là thật, thật đúng là…
Con mẹ nó tấu hài!
“Còn dám cười? Hừ, nếu ngươi đã không tôn trọng thần, vậy thì ta sẽ thay thần trừng phạt ngươi, để cho ngươi biết, không tôn trọng thần là tội lớn, chết một nghìn lần cũng không đủ để tạ lỗi!” Ánh mắt của người đàn ông tóc vàng lạnh lẽo, nghiến răng nghiến lợi nói.
Người đàn ông tóc vàng vừa dứt lời, tay trái của ông ta giơ lên, phác họa lên không trung, lập tức có ánh sáng nổi lên, tạo thành một ký hiệu phức tạp.
Ký hiệu phức tạp đó hơi chuyển động, ẩn chứa một nguồn năng lượng quỷ thần khó lường.
Chỉ nhìn thấy ngón tay người đàn ông tóc vàng chạm nhẹ, ký hiệu phức tạp đó liền phóng lên cao, sau đó biến thành roi sét, chấn động trên không, quất vào người Diệp Phàm.
Lực của sấm sét kinh khủng như vậy!
Nhưng mà vẻ mặt Diệp Phàm vẫn bình tĩnh, đối diện với chiếc roi sét đang quất xuống, ánh mắt anh lạnh lùng, linh lực dâng trào, khẽ động một cái đã có thể làm roi sấm sét tiêu tan.
“To gan, dám phản kháng?” Người đàn ông tóc vàng ngay lập tức phẫn nộ quát. Cây quyền trượng vàng trong tay giơ cao lên, lại rút một cây sét trong không trung đập thẳng vào vai Diệp Phàm.”
“Muốn chết!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Sau đó, tay trái anh niệm quyết, dẫn ra lá chắn bằng linh khí của trời đất, đỡ được roi sét từ trên trời đánh xuống.
Ngay sau đó, ngón tay phải của anh tạo thành hình kiếm lập tức có một thanh kiếm phóng ra ngoài, chém về phía người đàn ông tóc vàng, tốc độ rất nhanh giống như muốn xé toạc không gian, chuẩn bị chém đứt đầu ông ta.
Vẻ mặt người đàn ông tóc vàng biến sắc, cây quyền trượng vàng trong tay ông ta vội vàng giơ chắn trước mặt, quầng sáng màu vàng biến thành một cái chụp, bao phủ hết người ông ta lại, đỡ được nhát kiếm phi sắp chém đứt đầu ông ta.
“Long thần, ngươi dám tấn công Bổn thần sứ, nếu ngươi đã dám ngỗ ngược với thần, vậy thì ta sẽ thay thần diệt ngươi, để bao vệ uy danh tối cao của thần.”
Sau khi người đàn ông tóc vàng đỡ được nhát kiếm liền nói với Diệp Phàm với sát khí bừng bừng.
“Chỉ dựa vào ông?” Diệp Phàm cười khinh thường, nói: “Hôm nay, cho dù thần đứng sau ông có đến tôi cũng phải giết ông!”
Vừa dứt lời, Diệp Phàm không phí lời với người đàn ông tóc vàng nữa mà ra tay luôn.
Anh cũng chẳng thèm quan tâm xem người đàn ông tóc vàng có lai lịch như thế nào, có mục đích gì.
Đánh trước đã rồi nói.
Bởi vì anh thực sự không chịu nổi dáng vẻ giả thần giả quỷ của người đàn ông tóc vàng.
Mấy ngày gần đây Diệp Phàm tu luyện mặc dù sức mạnh không tăng lên nhưng trạng thái của anh đang rất tốt, hơn nữa, năng lực của bản thân cũng được lĩnh ngộ thêm nhiều cách dùng mới, nắm bắt rất tốt.
Anh xông về phía người đàn ông tóc vàng với tốc độ còn nhanh hơn chớp mắt, hơn cả vận tốc âm thanh.
Ầm!
Bởi vậy, khi anh xông đến trước mặt người đàn ông tóc vàng liền vang lên âm thanh nổ tung.
Hơn nữa sau lưng anh còn có một màn sương trắng cuồn cuộn.
Cú đấm của anh đập thẳng vào mặt người đàn ông tóc vàng, sức mạnh quyền này của anh còn mạnh hơn gấp nhiều lần so với quyền vừa nãy Triệu Vũ dốc hết sức lực.
Nhưng người đàn ông tóc vàng cũng phản ứng lại rất nhanh, quầng sáng màu vàng cuộn trào mãnh liệt, tạo thành một tầng phòng ngự tuyệt đối, đỡ được nắm đấm của Diệp Phàm.
“Thần tối cao, xin người cho ánh sáng chiếu xuống nhân gian, bất cứ tà gian nào bị chiếu vào sẽ tiêu tan như tuyết…”
Sau khi đỡ đòn tấn công của Diệp Phàm, người đàn ông tóc vàng giơ cao cây quyền trượng vàng, trong miệng lẩm nhẩm một chuỗi thần chú dài dòng, sau đó khoảng trời trên đỉnh đầu ông ta hiện lên một hư ảnh của thiên sứ, từ trên người thiên sứ phát ra một luồng ánh sáng mặt trời chói mắt, chiếu rọi tất cả.
Ánh sáng này rất kinh khủng, uy lực vô cùng lớn.
Chỉ nhìn thấy khoảnh khắc ánh sáng tiếp xúc với mặt đất, đất đá đều kết tinh lại.
Không thể tưởng tượng được Diệp Phàm bị ánh sáng này chiếu vào thì sẽ như thế nào, anh giống như thoáng cái đã ở giữa trung tâm của vụ nổ hạt nhân, sắp biến thành bột trong chốc lát.
Nhưng đúng vào lúc này, Diệp Phàm dùng chiêu thức của người tu hành tâm cảnh, sau lưng anh xuất hiện hiện tượng ảo diệu.
Trong hiện tượng ảo diệu đó phát ra những sức mạnh to lớn không thể chống lại được, trong chốc lát đã đỡ được luồng ánh sáng không ngừng tấn công Diệp Phàm, sau đó, Diệp Phàm niệm tâm, liền có một chiếc roi vàng to như cổ tay người bình thường lao ra, mạnh mẽ quất vào người đàn ông tóc vàng, như Long thần vẫy đuôi.
Người đàn ông tóc vàng mặc dù đã lập tức dùng quyền trượng màu vàng tạo tầng phòng ngự, toàn thân ông ta cũng ngưng tụ quầng sáng màu vàng hình thành một cái kén.
Nhưng, chiếc roi màu vàng lao ra từ trong hiện tượng ảo diệu kia cũng không tầm thường, uy lực mạnh hơn cả dự tính của người đàn ông tóc vàng, chỉ thấy chiếc roi màu vàng quất vào cái kén lập tức có tiếng vỡ tan.
“Phù…”
Người đàn ông bị chiếc roi màu vàng quất bay ra ngoài mười mấy mét ngã xuống mặt đất.
Mà không đợi người đàn ông tóc vàng kia đứng lên, chiếc roi vàng đã rung một cái trên không trung, tiếp tục quất mạnh người đàn ông tóc vàng.
Bốp! Bốp! Bốp!
Liên tục bị chiếc roi vàng quất, người đàn ông tóc vàng nhanh chóng bị thương tích đầy mình, máu thịt lẫn lộn.
“Dừng tay, mau dừng tay lại…”
“Ta là thần sứ, ta đại diện cho ánh sáng mặt trời, ngươi dám xỉ nhục ta như vậy, thần tối cao sẽ trừng phạt ngươi đó.”
Người đàn ông tóc vàng vừa kêu thảm thiết vừa tỏ ra cao ngạo nói với Diệp Phàm.
“Ha ha!” Diệp Phàm cười một cái, dừng lại không đánh người đàn ông tóc vàng nữa, lạnh lùng nói: “Nếu không muốn chết, tôi hỏi cái gì ông phải trả lời cái đó, nếu không tôi sẽ lập tức băm ông cho chó ăn.”
“Nói đi, ông rốt cuộc là ai? Đến đây làm gì?”
“Thần mà ông nhắc đến là thần gì?”
—————————–