Chương 506: Sự kiêu ngạo của Olsius
“Olsius, tôi vốn định cho anh sống thêm mấy ngày nữa, nhưng anh lại cứ xông vào chỗ chết, đã thế này rồi, vậy để tôi thành toàn cho anh.”
Diệp Phàm cười như điên, sau đó lạnh lùng nói với Olsius.
Lúc này, con quái trùng đang lặng lẽ leo lên cây thần kiến mộc, hái quả thế giới.
Vậy nên, Diệp Phàm hoàn toàn không cần lo lắng việc giao chiến với Olsius sẽ chậm trệ thời gian của anh.
Đương nhiên rồi, anh đã khắc dấu ấn lên tâm trí của quái trùng, cũng không cần lo quái trùng sẽ độc chiếm quả thế giới.
Nếu quái trùng có gan độc chiếm thì chắc nó không muốn sống nữa.
Anh sử dụng chiêu thức truyền âm đặc biệt của người tu hành tâm cảnh để nói với quái trùng, để nó yên tâm hái quả thế giới, không được phép độc chiếm, mà phải chia thành từng phần bằng nhau.
Diệp Phàm hứa hẹn với quái trùng, sẽ chia quả thế giới làm bốn phần, quái trùng được một phần.
Đồng thời cũng cảnh cáo nó, không được phép có ý định bất chính nào, nếu không anh sẽ dùng suy nghĩ lấy mạng nó.
Quái trùng vốn đang lặng lẽ trèo lên cây thần kiến mộc, vừa hái quả thế giới vừa vui vẻ ngâm nga điệu nhạc, nhưng khi nghe thấy truyền âm của Diệp Phàm, nó lập tức mất bình tĩnh, mặt rồng đầy u oán.
Nhưng Diệp Phàm đang nắm mạng nó trong tay, nó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của Diệp Phàm, ngoan ngoãn hái quả thế giới của cây thần mộc kiến xuống.
Lúc này con quái trùng đang hối hận xanh ruột.
Nếu có thể quay lại thời gian, nó chắc chắn sẽ không quanh quẩn quanh khu này, có chết cũng không ngờ lại đụng phải ‘quái vật’ Diệp Phàm.
Olsius nghe thấy lời khiêu khích từ Diệp Phàm, mắt đầy sát ý.
Giữa anh ta và Diệp Phàm vốn có nhiều xung đột, nhưng lần nào anh ta cũng không chiếm được lợi, hơn nữa còn bị đẩy vào đường cùng.
Việc này khiến vua tình báo của các nước phương Tây Olsius cảm thấy vô cũng nhục nhã.
Nhưng Diệp Phàm quá mạnh, hành tung quỷ bí, Long thần thấy đuôi không thấy đầu.
Vậy nên, anh ta không có cơ hội đối đầu với Diệp Phàm.
Lần này, các nước phương Tây lấy được tin tức vô cùng đáng tin cậy, biết được trong dãy núi Rocky có cây tạo hóa của trời, nên đưa cho Olsius vài cao thủ, thậm chí còn cho anh ta cả quái vật mà khu 51 nghiên cứu.
Olsius muốn nhân cơ hội này giết chết Diệp Phàm, trả được mối thù trong lòng.
“Giết cho tôi!”
Olsius không nói nhảm, trực tiếp ra lệnh cho thuộc hạ, một đám mấy chục thuộc hạ của Olsius trong nháy mắt đã tấn công Diệp Phàm, Tần Lâm, Hoàng Tiêu.
Trong số mấy chục thuộc hạ của Olsius có cả mấy quái vật mà khu 51 nghiên cứu.
Một trong số đó là người đàn ông bước ra từ khu 51 lần trước Diệp Phàm gặp, hắn mang theo hai thanh đao Tachi trên lưng, đôi mắt lạnh lùng, cơ thể đầy sát khí khủng khiếp.
Hắn là quái vật mạnh nhất bước ra từ khu 51, dù cho lúc nãy người của Olsius phải giao chiến với hơn một trăm người biến dị, người đàn ông đem theo hai thanh đao Tachi trên lưng này vẫn chưa dùng hết toàn lực.
Hắn thậm chí còn chưa rút ra hai thanh đao Tachi trên lưng, chỉ tùy tiện đấm vài cú đã hạ được một hai người biến dị.
Có thể thấy, thực lực của người này rất kinh khủng.
Đùng!
Mấy chục thuộc hạ của Olsius tấn công Diệp Phàm, Tần Lâm, Hoàng Tiêu, cuộc chiến nháy mắt bùng nổ, hai người Tần Lâm, Hoàng Tiêu rơi vào trận chiến ác liệt.
Nhưng thực lực của họ đều mạnh, cho dù có rơi vào trận chiến ác liệt đi chăng nữa, thì họ cũng không rơi vào thế hạ phong.
Diệp Phàm cũng bị mười mấy người tấn công, trong mười mấy người này có Ronald.
Ronald hận Diệp Phàm đến tận xương tận tủy, vốn dĩ gã được coi là anh hùng, hơn nữa sức mạnh của gã sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn, nhưng Diệp Phàm không chỉ xóa sạch thế lực mà gã dày công gây dựng mà còn làm hại gã không thể không nương tựa vào Olsius.
Gã bây giờ chỉ là một con chó của Olsius.
“Long thần? Chết cho tao!”
Ronald hét lớn, tay chân gã được Olsius dùng phương pháp đặc biệt nối lại, hơn nữa chỉ mới vài ngày, khả năng chiến đấu của gã cũng tăng gấp mấy lần.
Nhưng trong mắt Diệp Phàm, Ronald vẫn chỉ là con kiến hôi, không đáng để anh quan tâm.
“Tự tìm cái chết!”
Diệp Phàm lạnh lùng quát, cơ thể lóe lên tránh được đòn tấn công của Ronald, đồng thời xông đến sau lưng Ronlad, trực tiếp đấm vào gáy của Ronald.
“A…”
Diệp Phàm dùng toàn lực đánh ra quyền này, sức lực kinh khủng, vừa đánh vào gáy Ronald, gã đã kêu lên thảm thiết, đầu gã như quả dưa hấu chín bị trúng đòn nên lập tức vỡ vụn, não văng tứ phía, cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.
Ronald đến chết vẫn không cam tâm.
Gã đã mạnh như thế này rồi nhưng vẫn bị Diệp Phàm vừa gặp đã giết.
Thật là ….
Khiến gã chết không nhắm mắt.
Bởi vì lo Tần Lâm và Hoàng Tiêu sẽ xảy ra chuyện, Diệp Phàm không muốn lãng phí thời gian với đám thuộc hạ của Olsius, trực tiếp dùng toàn lực, tung ra hai quyền, sử dụng quyền pháp anh tự lĩnh ngộ.
“Quyền pháp tự nhiên – Lôi – Bạo!”
Diệp Phàm hét lớn, hai quyền đánh ra, đột nhiên trong không trung xuất hiện vô vàn tia sét lớn.
Tia sét này mang uy lực vô cùng khủng khiếp, một tia rồi lại một tia, đánh xuống từ không trung, cứ như mưa đá vậy.
Đùng!
Tia sét đánh xuống liền lập tức nổ tung, tiếng gầm lớn lập tức vang vọng khắp nơi, năng lượng đáng sợ do vụ nổ tạo ra quét khắp xung quanh, ngay lập tức bao vây đám thuộc hạ Olsius khiến bọn chúng bị thương nặng.
Vào lúc này, người đàn ông quái vật bước ra từ Khu 51 với hai thanh đao Tachi trên lưng đang nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
Hắn vốn chỉ định đứng cạnh Olsius lạnh lùng quan sát, không muốn ra tay, nhưng bây giờ, năng lực mạnh mẽ của Diệp Phàm đã khơi dậy hứng thú của hắn.
Hắn bước tới, ép lại gần Diệp Phàm.
“Cút đi cho ông!”
Chỉ một cú thôi đã làm mười mấy thuộc hạ của Olsius bị thương nặng, Diệp Phàm muốn chi viện cho Tần Lâm và Hoàng Tiêu, nhưng lại bị người đàn ông lưng đeo hai thanh đao Tachi này chặn lại, điều này khiến anh vô cùng tức giận, giương quyền đấm về phía trước.
Sấm sét lóe lên, bao quanh tay anh, đánh về phía người đàn ông lưng đeo hai thanh đao Tachi với uy lực kinh người.
Tuy nhiên, người đàn ông kia vẫn rất bình tĩnh, cơ thể hơi run, một luồng năng lượng mạnh mẽ vô hình chắn trước đòn tấn công từ sấm sét của Diệp Phàm.
“Quả nhiên rất mạnh, đáng để tôi xuất đao!”
Người đàn ông mang hai thanh đao Tachi lạnh lùng nói, trong mắt bắn ra sát khí nồng đậm.
Sau đó, hắn duỗi tay ra rút ra hai thanh đao Tachi mà gã đang mang theo.
Diệp Phàm nhíu mày, hắn cảm thấy người đàn ông lưng đeo hai thanh đao Tachi này rất mạnh, nên cũng không hành động hấp tấp.
—————————–