Chương 6: Trốn tránh?
“Chị, có chuyện gì xảy ra vậy? Có phải tn tức của tên kia, anh ta cũng bị đánh phải không?” Nhìn thấy khuôn mặt biến sắc của Sở Thanh Nhã, nụ cười đầy châm biếm trên môi Sở Thanh Tuyết lập tức biến mất, cô đang nóng lòng chứng kiến cảnh tượng bi thảm của Diệp Phàm.
Phận ếch nhái mà muốn kết hôn với chị gái cô sao? Hừ, phải cho anh ta một bài học nhớ đời.
“Thanh Tuyết, không phải.” Sở Thanh Nhã chau mày nhìn cô, bây giờ cô không còn quan tâm tới việc làm thế nào mà Diệp Phàm đòi được khoản nợ của tập đoàn Long Đằng mà chỉ nghĩ tới lời hứa của chính mình.
Chẳng lẽ cô thật sự phải gả cho một tên rác rưởi như vậy sao?
“Đã xảy ra chuyện gì?” Nhìn thấy vẻ mặt khác lạ của chị gái, Sở Thanh Tuyết vội vàng cầm lấy chiếc điện thoại di động, sau khi xem đoạn tin nhắn kia, khuôn mặt cô cũng biến sắc.
Một trăm năm mươi triệu… được chuyển từ tập đoàn Long Đằng sao?
Đây là khoản nợ mà anh ta đòi lại được, có thật không vậy?
Chuyện này… sao có thể như vậy được!
Sở Thanh Tuyết không thể tin nổi vào mắt mình.
“Chị, tên kia đích thực là một tên chó săn, nói không chừng tập đoàn Long Đằng đang chuẩn bị tiền rồi, chỉ là trùng hợp mà thôi. Nếu không thì chính là tập đoàn Long Đằng có nhầm lẫn, dù sao em cũng không tin tên ăn hại kia lại có thể làm được, chị, vạn lần không được tin hắn.” Sở Thanh Tuyết vội vàng nói.
Hơn ai hết, cô là người hiểu rõ chị gái mình nhất, từ nhỏ đến lớn nói được làm được, nếu Diệp Phàm có thể đòi được khoản nợ kia về, chị gái cô sẽ phải gả cho tên vô lại kia.
“Thanh Tuyết, em không hiểu rõ về tập đoàn Long Đằng, sao có thể tin tưởng bọn họ như vậy?” Sở Thanh Nhã nói thản nhiên hỏi.
Sở Thanh Tuyết á khẩu không trả lời được, tập đoàn Long Đằng kia quả thực rất hùng hổ, có vào không có ra, một khoản nợ lớn như vậy, dựa vào đâu mà nói đòi là đòi.
“Bỏ đi.”
Một tia hắc ám chợt lóe lên trong ánh mắt Sở Thanh Nhã, trong vòng chưa đầy một giờ đồng hồ đã có thể đích thân đòi được khoản nợ từ tập đoàn Long Đằng về, chưa kể còn có thêm 50 triệu, xem ra hiểu biết của cô về Diệp Phàm kia còn quá ít rồi?
“Không được, không thể cho qua dễ dàng như vậy được!” Vừa nghe chị gái cô có ý thỏa hiệp Sở Thanh Nhã ngay lập tức nóng nảy nói: “Chị, đừng vội vàng đưa ra quyết định, chắc chắn tên kia đã dùng thủ đoạn bỉ ổi nào đó, phải rồi, nhất định lắn đã dùng tiền của chính mình, nói không chừng… Nói không chừng…”
Sở Thanh Tuyết không đặt điều nổi nữa, nếu Diệp Phàm có thể đòi lại một khoản tiền lớn như vậy về thì anh ta đâu đến nỗi thảm hại đến thế.
“Em đó.” Sở Thanh Nhã cười đưa tay sờ vào hốc mắt đang ửng đỏ của Sở Thanh Tuyết rồi thản nhiên nói: “Trước khi chị đồng ý kết hôn với anh ta thì anh ta phải đòi lại được khoản nợ, nhưng chị chưa hề đề cập đến chuyện khi nào sẽ kết hôn với anh ta mà.”
Ánh mắt của Sở Thanh Tuyết sáng rực lên, “Vậy ý của chị là…”
“Đúng như em đang nghĩ.” Sở Thanh Nhã khẽ mỉm cười đầy ẩn ý, “Nếu anh ta đúng là vị hôn phu của chị thì cũng nên đứng ra thay chị gánh vác chút trách nhiệm chứ.”
Nếu thông tin điều tra trước đây là sai, cô cũng thật muốn nhìn xem rốt cuộc Diệp Phàm này đang che giấu điều gì, cô tin rằng không ai có thể thoát khỏi con mắt của cô.
Cuối cùng Sở Thanh Tuyết cũng tươi tỉnh hơn, Sở Thanh Nhã khẽ buông tay ra, cô biết chị gái mình sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy.
Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi, nhìn thấy dãy số điện thoại, Sở Thanh Nhã nhanh chóng bắt máy.
“Sở tổng phải không? Cô mau đến công ty một chuyến, phòng thí nghiệm của chúng ta vừa bị đột nhập, ông Vương, ông Vương vì bảo vệ tài liệu mà đã bị kẻ cướp đâm rất nhiều nhát!”
Khi giọng nói ở đầu dây bên kia vang lên Sở Thanh Nhã ngay lập tức đứng dậy, khuôn mặt tái mét.
Kiếp Hồng Nhan là sản phẩm mới nhất của công ty Khuynh Thành, hiệu quả còn tốt hơn với các sản phẩm chăm sóc da tốt nhất trên thị trường thành phố Hải Đông hiện nay gấp mấy lần, mấy năm nay lợi nhuận của Khuynh Thành đều đổ vào nghiên cứu sản phẩm mới này, đến khi nghiên cứu thành công rồi, Khuynh Thành có thể dựa vào Kiếp Hồng Nhan để một bước lên trời, không ngờ ngay thời điểm mấu chốt này lại xảy ra vấn đề, cô không tức giận mới lạ.
“Chị, có chuyện gì xảy ra vậy?” Sở Thanh Tuyết vội vàng hỏi.
Sở Thanh Nhã cất điện thoại, vừa mang giày vừa giải thích: “Công ty có chút vấn đề, chị phải đến xem sao.”
Sở Thanh Tuyết còn chưa kịp hỏi nếu tên Diệp Phàm kia quay trở lại thì phải làm thế nào, tiếng động cơ xe hơi đã vang lên rồi vụt đi trong nháy mắt.
“Thật đúng là nhà dột gặp mưa đêm, tất cả đều do tên sao chổi Diệp Phàm kia mà ra!” Sở Thanh Tuyết nói với vẻ buồn bực như thể tất cả sai lầm đều là lỗi của Diệp Phàm.
“Hắt xì!”
Trên đường Diệp Phàm không ngừng hắt xì, bàn tay cứ vân vê cái mũi rồi ngó quanh bốn phía.
Nhắn tư đường trống vắng đến nỗi một bóng người cũng không có chứ đừng nói đến xe taxi.
Uy danh của Long Đằng là điều không còn gì để bàn cãi.
Anh cũng chẳng hề sốt ruột, dù sao tiền nợ cũng đã đòi được, chưa kể còn đòi được thêm 50 triệu, Sở Thanh Nhã sẽ không thể trốn tránh nữa, cho cô ta thêm chút thời gian để thích nghi, nói không chừng đến lúc đó lại đâm đầu yêu như con thiêu thân.
Vù…
Một chiếc xe màu đen phóng qua người anh với tốc độ chóng mặt, đồng tử của Diệp Phàm co lại, anh nhìn thấy người đàn ông đang lái xe với sắc mặt đầy lo lắng, ống tay áo bên phải vẫn còn dính vệt máu.
Đông B3560.
Theo bản năng Diệp Phàm ghi nhớ biển số xe rồi khẽ mỉm cười.
Nơi này cũng chẳng phải là chiến trường điên loạn ở Châu Phi, cũng không phải trận tập kích khủng bố ở Châu Âu mà có thể tùy tiện dùng súng, nơi này là khu vực an toàn nhất của quốc gia, Hoa Hạ, sao có thể xảy ra những chuyện rối loạn như vậy, nói không chừng người ta thực sự có việc gấp.
Đi được bảy tám cây số Diệp Phàm mới bắt được xe.
Hơn mười phút sau, dưới ánh mắt kì dị của lái xe taxi, Diệp Phàm bước vào biệt thự Sở gia, liếc mắt một cái đã thấy khuôn mặt không mấy vui vẻ của Sở Thanh Tuyết.
Nhìn xung quanh, cũng không hề có Sở Thanh Nhã ở đây.
“Chị gái của cô đâu?” Diệp Phàm chau mày, “Đừng có bày trò lừa đảo!”
Anh không sợ bị nuốt lời, dù cho Sở Thanh Nhã rời nhà bỏ đi thì cũng vẫn còn ông nội cô ta ở đây.
“Anh mới là đồ lừa đảo!”
Trong lòng Sở Thanh Tuyết có chút lo lắng, không có gì để nói, “Anh cho rằng ai cũng giống anh, cứ thế mà rời bỏ người thân của mình sao.”
Diệp Phàm nhíu mày, không thèm so đo với Sở Thanh Tuyết, lạnh lùng đáp: “ Chuẩn bị đồ ăn cho tôi, và thêm cả phòng nghỉ nữa.”
“Anh muốn làm gì?”. Trong lòng Sở Thanh Tuyết có một dự cảm bất an.
“Đương nhiên là ở lại đây.”
Diệp Phàm thản nhiên đáp: “Chị của cô đã thua cuộc, từ nay về sau cô ấy chính là vợ chưa cưới của tôi, tôi không ở bên cạnh thì ở đâu.”
Sở Thanh Tuyết cố gắng cắn răng chịu đựng, ngọn lửa tức giận trong mắt cô như muốn thiêu cháy hắn ta, lạnh lùng đáp: “Anh cút đi cho tôi, nơi này không chào đón anh.”
“Cô nói lời không giữ lời.”
Diệp Phàm nhún vai, “Nếu cô không chuẩn bị vậy thì để tôi tự tìm vậy.”
“Vô liêm sỉ!”
Sở Thanh Tuyết không nhịn được nữa mà hét lên: “Trương Cường, lôi anh ta ra ngoài cho tôi!”
Vốn dĩ vì Sở Thanh Nhã dặn dò phải nhẫn nhịn cô mới chịu đựng anh như vậy nhưng không ngờ tên Diệp Phàm này lại trơ trẽn đến thế.
Rầm.
Từ ngoài phòng khách ba người đàn ông mặc đồ đen bước vào, chào Sở Thanh Tuyết, gọi cô là Nhị tiểu thư.
Diệp Phàm nheo mắt nhìn ba người đàn ông kia đang bước vào, ngẫm lại làm sao Sở gia có thể để cho hai cô con gái sống ở nơi này mà không chút bảo vệ nào chứ.
“Tiên sinh, mời.”
Trương Cường đi đến trước mặt Diệp Phàm, nhìn một lượt, chợt có chút xem thường.
“Anh chắc chứ?” Diệp Phàm thản nhiên cười, có lẽ so với những tên vô dụng ở tập đoàn Long Đằng thì Trương Cường này mạnh hơn một chút nhưng đã là đồ ăn hại thì có ngóc đầu dậy vẫn chỉ mãi là đồ ăn hại mà thôi.
Sự lạnh lùng của Diệp Phàm khiến cho ánh mắt của Trương Cường đỏ lên, một tên vô lại ngang nhiên đứng trước mặt mình đắc ý, thật là không muốn sống nữa mà.
“Mau vứt anh ta ra ngoài cho tôi!” Sở Thanh Tuyết gào lên, dù chỉ một giây đồng hồ cô cũng không muốn tiếp tên Diệp Phàm này trong nhà mình.
——————–
/580
|