Chương 8: Lời khuyên
“Cục trưởng Hứa, tình hình hiện tại rốt cuộc như thế nào rồi? Bao giờ mới có thể phá án được?”
Sở Thanh Nhã tới chỗ cảnh sát chịu trách nhiệm phụ trách vụ án, trực tiếp hỏi.
Mất đi mười triệu cũng không thể làm tổn hại vị thế vững mạnh của Khuynh Thành, nhưng hiện tại công ty đang trong hoàn cảnh khó khăn, quan trọng hơn chính là, cô là người nắm số liệu, nhất định phải biết được rốt cuộc đã tổn thất bao nhiêu, có còn khả năng khôi phục như ban đầu nữa hay không.
“Sở tổng.”
Hứa Tiệp Viễn quan sát cô gái trước mặt một chút, trong mắt có chút kinh ngạc, sau đó dựa vào tình huống hiện tại, xem xét rồi tổng kết một câu: “Sở tổng, dựa vào những gì chúng ta đang có thì chỉ có thể suy đoán, trong nội bộ công ty có người muốn lấy trộm thông tin, sau đó không may bị người khác phát hiện, mới xảy ra xô xát, dẫn đến án mạng.”
“Nội bộ công ty?” Chân mày Sở Thanh Nhã nhíu chặt.
“Không hề phát hiện dấu vết của việc trộm cắp, cho nên cách giải thích duy nhất chính là kẻ này tường tận, biết rõ phòng thí nghiệm của Khuynh Thành.” Mặc dù miệng nói không chắc, nhưng giọng nói của Hứa Tiệp Viễn lại vô cùng chắc chắn.
Những vụ án tương tự như vậy anh ta đã giải quyết không ít, phần lớn đều do trong nội bộ có người muốn phá hoại.
“Cảm ơn anh, Khuynh Thành nhất định sẽ phối hợp điều tra, hy vọng có thể sớm phá được vụ án này, cho chúng tôi một đáp án thuyết phục.” Sở Thanh Nhã nghiêm túc nói.
Hiện tại cô cũng chỉ có thể dựa vào cảnh sát, mong rằng họ nhanh chóng giải quyết được vụ án, tìm lại thông tin đã mất.
“Đây là nhiệm vụ của chúng tôi.” Hứa Tiệp Viễn nói xong, suy nghĩ một chút, gọi Sở Thanh Nhã lại trước khi cô kịp rời đi, “Sở tổng, cô cũng nên nghĩ tới đối thủ cạnh tranh của công ty cô.”
“Tôi hiểu, cảm ơn anh rất nhiều.” Sở Thanh Nhã nói cảm ơn một lần nữa, trong lòng cô đương nhiên hiểu rõ, nhất định có kẻ đứng đằng sau làm mưa làm gió.
Khuynh Thành là một doanh nghiệp quốc tế chủ yếu phân phối mỹ phẩm, nhưng thị trường của loại sản phẩm này đâu phải chỉ có một vài đối thủ cạnh tranh, để giành được thị trường, không ít lần Khuynh Thành và Thiên Mỹ xảy ra tranh chấp, đây cũng là lý do vì sao cô dồn mọi tâm huyết để nghiên cứu ra loại mỹ phẩm tuyệt mỹ, chỉ khi nắm trong tay dây chuyền công nghệ tốt nhất, mới không bị kẻ khác chèn ép.
Sau đó Sở Thanh Nhã trở lại cục cảnh sát nói rõ tình hình, trấn an người nhà ông Vương, giải quyết mọi chuyện xong xuôi, trở lại biệt thự, đã hơn hai giờ sáng.
“Chị, tình hình thế nào rồi?”
Sở Thanh Nhã vừa vào tới phòng khách, đã nhìn thấy Sở Thanh Tuyết bước ra, đưa cho cô một cốc nước.
Sở Thanh Nhã cầm ly nước trên tay, mệt mỏi ngồi xuống ghế sa lông, trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, dù sao Thanh Tuyết cũng là em gái của cô, không cần phải che dấu tâm tình, thể hiện con người thật của cô.
“Thanh Nhã, sợ rằng lần này công ty của chị không thể tránh được được khó khăn rồi.” Sở Thanh Nhã vừa nhắm mắt, vừa uể oải nói.
Qua một tháng nữa, bản quyền sản phẩm của công ty Khuynh Thành sẽ hết hạn, nghiên cứu Kiếp Hồng Nhan đã sắp thành công, hơn nữa công ty đang lâm vào tình cảnh thiếu thốn, cho nên không thể giành được bản quyền ngay từ đầu.
Không thể giành được bản quyền đã đành, hiện tại thông tin về sản phẩm bị cướp đi còn chưa biết ngày có thể lấy lại được hay không, cùng lắm thì chỉ có thể duy trì hoạt động của Khuynh Thành thêm ba tháng.
Lần này Thiên Mỹ nhất định sẽ dùng hết khả năng để phá hoại Khuynh Thành, khiến Khuynh Thành vĩnh viễn không còn chỗ đứng.
“Chị, đừng nổi giận!” Sở Thanh Tuyết sốt ruột nói, “Hiện tại Khuynh Thành đã như thế rồi, việc gì chị phải khổ sở đến như vậy, chi bằng can tâm chấp nhận thì hơn? Hơn nữa, tình hình hiện tại, nếu như không có Khuynh Thành, thì cũng chỉ có thể chấp nhận sự sắp xếp của người lớn trong nhà mà thôi!”
Sở Thanh Nhã thở dài, cô thật sự có chút không thể cam lòng, bản quyền đại diện không thể giành được, còn bị Thiên Mỹ không ngừng chèn ép, cô thật sự không có lòng tin cô còn có thể chuyển bại thành thắng.
“Chị, chẳng lẽ không còn cách nào hay sao?” Sở Thanh Tuyết cũng có chút không đành lòng, chỉ có cô mới hiểu được từ khi rời xa gia đình, không dựa vào thế lực dòng tộc, Thanh Nhã đã phải cố gắng đến nhường nào, không ngày nào là không tăng ca tới muộn, công việc mệt mỏi, tự chủ được tài chính, mỗi một thành tựu mà Khuynh Thành có được đến ngày hôm nay đều là tâm huyết của chị ấy.
Sở Thanh Nhã cười khổ, “Trừ phi có thể lấy lại thông tin bị đánh cắp, nếu không, trong vòng một tháng phải đưa Kiếp Hồng Nhan vào sản xuất và tiêu thụ.”
Nếu làm được như vậy, Khuynh Thành không chỉ có thể sống lại mà còn có khả năng trở thành một công ty lớn trong tương lai.
Nhưng căn bản không cách nào làm được điều đó.
Tư liệu về Kiếp Hồng Nhan đã bị cướp, cho dù có lấy về được thì vẫn cần phải hoàn thiện, nhưng người đảm nhiệm việc nghiên cứu là Vương lão lại bị ngộ sát, muốn hoàn thiện sản phẩm lần này cũng không hề đơn giản, cho dù có thể hoàn thiện, thì mỹ phẩm này còn phải trải qua kiểm duyệt, được sự cho phép, đến lúc đó mới có thể sản xuất để tiêu thụ.
Đừng nói đến chuyện một tháng, thậm chí là một năm, cũng khó có thể thực hiện được.
“Chuyện này…” Sở Thanh Tuyết có chút ngập ngừng, trong mắt ánh lên vẻ sắc sảo, nhìn Sở Thanh Nhã: “Chị à, chuyện này chỉ có một người có thể giải quyết được thôi.”
“Đừng đùa nữa.” Sở Thanh Nhã miễn cưỡng cười nhạt, “Em cũng nên thư giãn đầu óc một chút, ngày mai khai giảng rồi, em nên hưởng thụ cuộc sống học đường thì hơn.”
Sở Thanh Tuyết nhất quyết lắc đầu, lặp lại thêm một lần nữa, “Chị à, em cảm thấy Diệp Phàm đang nói dối, nếu không thì làm sao mà anh ta có thể đòi lại khoản tiền tập đoàn Long Đằng đang nợ chúng ta được.”
Sở Thanh Nhã ngồi dậy, có chút ngẫm nghĩ.
Mỗi vùng trời đều có một kẻ thống trị, không chỉ có mình bản thân chúng ta đang cố gắng, nói về chỉ số thông minh, học thức thì quả thật không ai có thể sánh bằng được, nếu như Diệp Phàm thật sự có quyền lực đến như vậy…
Sở Thanh Tuyết nhìn chằm chằm vào cô, vội vàng nói thêm, “Chị à, lần cá cược trước chẳng phải anh ta thành công rồi sao, nếu đã là vị hôn phu của chị, thì cho dù chị lợi dụng anh ta một chút cũng không có gì là quá đáng.”
Sở Thanh Nhã có chút do dự.
“Chị à, hiện tại chúng ta chỉ có thể dựa vào người có năng lực thôi, nếu thành công, thì tất cả đều vui mừng, còn nếu như thất bại, chúng ta cũng không hề mất mát gì cả, hơn nữa, chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, thì còn lý do gì để anh ta dây dưa bên cạnh chị nữa chứ.”
Diệp Phàm thật sự có thể giải quyết được chuyện này sao?
Sở Thanh Nhã vô cùng đắn đo, bởi vì cô biết đề nghị mà Thanh Tuyết nói hoàn toàn không phải là một biện pháp tốt, rõ ràng là đang lợi dụng người ta, nếu một ngày Diệp Phàm biết được, cô phải làm thế nào để bù đắp đây?
“Chị à, đừng do dự nữa, chỉ cần một cái gật đầu của chị, chúng ta tìm anh ta thương lượng, nếu như chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được, thì anh ta có thể làm gì được nữa chứ.” Sở Thanh Tuyết cố gắng nói thêm vài câu.
Sở Thanh Nhã thật sự có chút dao động, một bên muốn dốc hết tâm huyết khôi phục công ty, một bên lại chán ghét “Vị hôn phu” của mình, thật ra cũng không quá khó để lựa chọn, Sở Thanh Nhã khẽ gật đầu.
Sở Thanh Tuyết thật sự vô cùng vui mừng, “Ngày mai em sẽ đến gặp anh ta thương lượng.”
“Không” Sở Thanh Nhã lắc đầu cương quyết, nghiêm túc nói: “Ngày mai chị tự mình đến gặp anh ấy.”
Sở Thanh Tuyết ồ một tiếng, nhưng cũng biết rằng lần này Sở Thanh Nhã đã ra quyết định, nếu thật sự Diệp Phàm có thể làm được, chị ấy thật sự sẽ gả cho Diệp Phàm, cam tâm tình nguyện gả cho Diệp Phàm.
“Đi nghỉ ngơi một chút đi, chị cần một mình yên tĩnh một chút.”
Nhìn theo bóng Sở Thanh Tuyết rời đi, Sở Thanh Nhã chầm chậm xoa xoa huyệt thái dương, cả người đổ ập trên ghế, thật sự trông giống như con mèo nhỏ cô độc, chỉ có thể tự an ủi chính bản thân.
Không biết từ lúc nào, Sở Thanh Nhã cứ như vậy mà ngủ quên.
Sáu giờ sáng hôm sau.
Sau khi tỉnh giấc Diệp Phàm liền nhanh chóng mở mắt, rời giường, mặc quần áo, xếp chăn gối hết sức gọn gàng ngăn nắp.
Chuẩn bị xong, ngay lúc định đi chạy bộ, đúng lúc ngang qua phòng khách, khóe mắt của anh đột nhiên đảo qua, rồi đột ngột dừng lại.
Anh nhìn thấy Sở Thanh Nhã.
——————–
/580
|