Đôi mắt đẹp mê hồn của Lệ Gia sáng rực lên trong bóng tối.
Bên dưới những bậc thang đá là một địa đạo dài, cuối địa đạo có một cánh cửa lớn bằng sắt. Hai bên cánh cửa hai ngọn đèn đỏ làm địa đạo bao trùm trong không khí khủng bố.
Cánh cửa bị khóa chặt bằng một sợi xích sắt lớn. Lệ Gia đưa tay lắc thử mấy cái, dây xích va vào cửa gây nên những tiếng kêu loảng xoảng vang động trong dịa đạo.
Cô chợt cảm thấy toàn thân vô lực, ngồi bệt xuống đất đưa mắt nhìn cánh cửa.
Bên trong là cái gì? Điều này cô không biết rõ, nhưng có thể xác định tiếng gọi cô khi nãy là từ đây phát ra.
“Rắc...”
Sợi xích sắt lớn đứt đoạn.
Cảnh tượng kỳ dị này đều không lọt khỏi mắt Lệ Gia, nhưng không làm cô cảm thấy kinh ngạc chút nào cả. Dường như cô biết nó sẽ xảy ra vậy, liền từ từ đứng dậy.
“Boong!”
Cửa sắt như bị một cánh tay vô hình đẩy mạnh, mở bật ra.
Bên trong chính là thần điện bí mật dưới lòng đất, nơi giam giữ Ma đao. Trong điện đốt đầy những ngọn đèn đỏ giống như bên ngoài cửa, làm cho cả tòa thần điện tắm trong một sắc hồng khủng bố.
Lệ Gia tựa như mất đi thần trí, mơ mơ hồ hồ đi vào trong điện, theo đường thông đạo đi vào giữa điện. Khi đến bên dưới tượng Đại Nhật Như Lai, cô hướng mắt lên nhìn lồng pha lê giam giữ Ma đao trên tay ngài.
Vừa nhìn thấy Ma đao, Lệ Gia liền trú nhãn không rời mắt khỏi nó.
Ma đao rung lên bần bật, không ngừng phát ra những âm thanh kỳ lạ.
Lệ Gia cảm thấy cổ họng khô rát, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất.
Phải cầm lấy thanh đao kia.
* * * * *
Long Phi ngừng một chút rồi nói tiếp :
- Ma thủ khi biến thành Xi Vưu, ngón cái biến thành cái đầu, ngón trỏ biến thành chân phải, ngón giữa biến thành chân trái, ngón vô danh thành tay phải, ngón út thành tay trái, bàn tay thì biến thành thân thể. Vì thế khi bị Hoàng đế ngũ mã phân thây, đầu, mình và tứ chi của Xi Vưu liền biến thành sáu tên ma đầu. Nhưng vô luận chúng luân hồi thế nào, trên thân chúng cũng đều có một ấn ký. Chính là trên ngón tay cái tương đương của bàn tay trái luôn luôn có một đạo hồng tuyến bắn ra.
Nói đến đây, Long Phi chợt biến sắc mặt. Anh nghĩ đến một khả năng rất đáng sợ.
Chúng tăng đều ngạc nhiên nhìn anh.
Tiểu Hoạt Phật thấy vậy liền hỏi :
- Chuyện gì vậy?
* * * * *
Lệ Gia đưa tay gỡ mảnh huyết phù dán trên lồng pha lê, trong tim dâng trào lên những đợt sóng dữ dội.
Ma đao rung động ngày càng dữ dội, tựa như đang hân hoan cổ vũ cho Lệ Gia.
Trong tâm linh Lệ Gia như có ai đó đang kêu gọi cô :
- Gỡ nó ra! Gỡ nó ra!
Nhưng một hình ảnh khác lại lướt qua trong đầu cô, đó là bà Sơ và Long Phi. Họ đều đang khẩn cầu cô đừng làm như vậy, thứ thế giới này cần là tình yêu chứ không phải là thù hận.
Lệ Gia thét lớn một tiếng, đưa tay giật mạnh tấm huyết phù. Huyết phù mà Tiểu Hoạt Phật dùng đạo hạnh của mười kiếp tu hành mới tạo ra được.
Cùng lúc đó, Tiểu Hoạt Phật kêu thảm một tiếng, thổ ra một búng máu rồi ngã ngửa người ra phía sau.
Long Phi và chúng tăng đều ngạc nhiên không hiểu vì sao?
Long Phi vội phóng người đến bên Tiểu Hoạt Phật.
Chỉ nghe Tiểu Hoạt Phật thều thào nói :
- Nhanh! Đến địa điện ngay! Có người đã gỡ bỏ huyết phù.
* * * * *
Lệ Gia không ngừng gỡ hết các phù chú dán trên lồng pha lê, Ma đao rung động càng dữ dội hơn nữa.
“Ầm...”
Lồng Pha Lê bị vỡ thành hàng vạn mảnh bắn ra khắp địa điện.
Ma đao bắn ra muôn đạo hào quang, từ từ bay lên.
Lệ Gia như người đang ngủ mê, từ từ quỳ xuống, tháo chiếc nhẫn đeo ở ngón út, để lộ ấn ký hồng tuyến của Ma Vương.
Đôi mắt xanh xinh đẹp, nay đã thành sắc đỏ khủng bố.
* * * * *
“Rắc...”
Nắp hòm bật tung lên không trung, vỡ thành hàng trăm mảnh gỗ vụn.
Võ Tắc Thiên bay lên khỏi hòm gỗ, hai mắt chuyển thành màu đỏ như máu, từ từ chuyển động về phía Đại Nhật Như Lai cung.
Mục quang bốn tên ma đầu còn lại cũng sáng rực hồng quang, theo sát sau lưng Võ Tắc Thiên.
Tả thủ của Ma Vương cuối cùng sẽ phục hồi. Không ai có thể đoán được sự việc tiếp theo sẽ thế nào?
* * * * *
Các lạt ma đang dùng hết sức đẩy cánh cửa, nhưng dường như có một sức mạnh nào đó đang giữ cho cánh cửa đứng im không hề chyển động.
Long Phi đi xuyên qua đám lạt ma, bước tới gần cánh cửa.
Ngay cả bọn Thượng Trí, Thượng Tuệ cũng đứng trong đám lạt ma đang đẩy cửa.
Cánh cửa từ từ chuyển động từng chút một. Bỗng...
“Ù... ù”.
Một cơn cuồng phong nổi lên, thổi tắt hết cả đèn đuốc. Trong gió còn kèm theo có cát bụi, khiến chúng tăng không thể mở mắt.
Có người kinh hoàng kêu lớn :
- Xảy ra chuyện gì vậy? Cứu tôi với!
Khi đó, cánh cửa điện cũng hé mở một khoảng không đủ cho một người len vào.
Long Phi thấy vậy liền lách người bước vào.
“Rầm”.
Cuồng phong đổi hướng làm cánh cửa bị đóng xập lại lần nữa.
Cảnh tượng trước mắt khiến lòng anh chợt chùng lại. Anh không còn sự lựa chọn nào khác. Từ ngàn ngàn vạn vạn năm nay, đối chọi với Ma Vương là con đường duy nhất mà Long Thần có thể đi.
Cuộc chiến sinh tử đã được định sẵn.
Nếu như anh thắng, nhân loại sẽ tiếp tục tồn tại và phát triển. Ngược lại, thì ngày hôm nay sẽ là ngày tận thế.
Giữa trung tâm địa điện bọn Vũ Phu, Kim Chỉ Tam, Hắc Sát, Võ Tắc Thiên, Thâm Điền và Lệ Gia sáu người đã đứng đó từ bao giờ.
Sáu cặp mắt sáng rực huyết quang nhìn chòng chọc vào Long Phi. Ma đao nằm trong tay của Lệ Gia. Mười hai đạo hồng quang tập trung trên người cô. Mối huyết thù hàng vạn năm đã đến lúc giải quyết.
“Xì...”
Từ thanh Ma đao tỏa ra một đám mây máu, bao bọc lấy bọn Vũ Phu sáu người.
Đám mây máu từ từ quần tụ lại.
Lệ Gia chuyển động xoay chuyển theo Ma đao. Tiếp đó bọn năm người còn lại cũng bắt đầu chuyển động. Tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, nhanh đến độ Long Phi không còn thấy rõ ai với ai, chỉ thấy sáu bóng ảnh xoay tròn liên tục trong đám mây máu.
Một áp lực khủng khiếp ép Long Phi sát vào tường, khiến anh cảm thấy vô cùng khó thở.
Cuồng phong lại nổi lên dữ dội.
Y phục Long Phi bay phần phật trong gió. Anh vội hét lớn một tiếng, hai tay chầm chậm hợp lại.
Những bóng ảnh trong đám mây máu từ từ biến mất, chúng hợp lại thành một bóng ảnh duy nhất. Mây máu cũng dần dần bị cuốn theo gió. Cánh tay trái của Ma Vương đã bắt đầu quá trình hợp thể.
Không khí dường như bị ép chặt lại, một năng lượng khổng lồ đang được giải phóng.
Tượng đại nhật như lai ở giữa điện không chịu nổi áp lực khủng khiếp đó mà vỡ ra từng mảnh vụn, phát ra những tiếng động ầm ầm, bụi bay mù mịt.
Đám mây máu lúc này đã hợp lại với sáu bóng ảnh tạo thành một cơn lốc đỏ rực. Bên trong cơn lốc có thể thấy một cánh tay to lớn đen đúa đang cầm Ma đao ẩn ẩn hiện hiện.
Hai tay của Long Phi cũng đã hợp lại thành một.
Hai nửa của Long Thần đã hợp lại thành một.
Bốn đạo hào quang từ bốn phía đông tây nam bắc bắn về phía Long Phi.
Con rồng ánh sáng liền cuộn tròn lấy anh.
Nguyên thần của Nữ Oa đã được triệu tập để cùng Long Phi quyết chiến một trận cuối cùng với Ma Thủ.
Mặt khác, trận cuồng phong màu đỏ cũng dần dần biến mất để lộ hình dáng của ma thủ.
Một cái đầu to lớn, thân thể mọc đầy vẩy như vẩy cá, chân tay to lớn.
Lúc này Long Phi cũng hú dài một tiếng, quá trình biến thân đã hoàn tất. Một luồng sức mạnh vĩ đại chạy trong nội thể anh, nhưng anh biết rõ, sức mạnh đó không phải là vô tận. Vì sự tồn vong của nhân loại, anh nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Ký ức của tiền kiếp trở về khiến Long Thần nhận ra kẻ trước mặt mình là ai. Hơn ngàn năm trước, anh đã cùng hắn quyết một trận sinh tử. Khi đó anh là kẻ thắng lợi, vì thế sự trở về của Ma Vương bị hoãn lại một thời gian dài.
Lúc đó anh là Hoàng đế.
Ma thủ là Xi Vưu.
“A...”
Xi Vưu ngẩng đầu kêu lớn, Ma đao trong tay khuơ một vòng. Một đạo đao khí liền quét ra.
“Rầm rầm rầm rầm”.
Phần còn lại của tượng Đại Nhật Như Lai liền vỡ ra thành muôn mảnh vụn. Những viên đá nhỏ bắn khắp phòng. Lạ một điều là những viên đá bắn về phía Xi Vưu đều bị vỡ vụn thành bột, bay tứ tán. Phút chốc cả tòa đại điện bụi bay mù mịt.
Long Thần hú dài một tiếng, phóng về phía Xi Vưu như một mũi tên.
Hai con mắt to như đèn pha của Xi Vưu chiếu ra hai đạo huyết quang vào mặt Long Thần, Ma đao trong tay lập tức vung ra, quét ngang người Long Thần.
Trận đấu quyết định sự tồn tại của loài người cuối cùng dã bắt đầu.
“Xẹt xẹt”. Long Thần tích tụ năng lượng vào hai tay, hợp lại thành kiếm, chém thẳng vào Ma đao.
“Keng keng...” Long Thần bay lên trên không, lộn một vòng rồi hạ thân xuống đất. Xi Vưu cũng lảo đảo lùi lại mấy bước mới ổn định được thân hình.
Gỗ đá và gạch vụn trên trần điện rơi xuống như mưa. Trong nháy mắt, cả tòa đại điện nguy nga tráng lệ đã biến thành một bãi chiến trường tàn khốc và thê lương.
Song mục Xi Vưu bắn ra hai đạo huyết quang. Từ hai mắt Long Thần cũng xạ ra hai đạo thanh quang.
Long Thần chợt nhớ lại căn nguyên của cuộc chiến giữa anh và Ma Vương.
Long Thần vốn là một sinh vật sáng tạo. Còn Ma Vương chính là ác linh đại biểu cho sự hủy diệt và phá hoại.
Từ khi tồn tại, bọn họ đã rơi vào thế bất lưỡng lập.
Xi Vưu dẫm mạnh chân trái xuống đất.
“Rầm...”
Cả tòa địa điện rung lên như bị động đất.
“Rầm...”
Bước thứ hai.
Xi Vưu hét lớn một tiếng. Ma đao trong tay lại quét ra lần nữa. Một đạo điện quang quang cắt thẳng về phía Long Thần.
Long Thần liền xòe rộng hai tay, chặn luồng điện quang lại.
“Rầm...”
Một tiếng nổ vang lên.
Điện quang bị Long Thần chặn lại bắn ra tứ phía, bắn vào tường làm những bức phù điêu rơi lả tả.
Xi Vưu lại kích ra đạo điện quang thứ hai.
Long Thần đưa tay cản lại, nhưng bị áp lực ép lùi mấy bước.
Tên Xi Vưu này so với ngàn năm trước đã mạnh lên nhiều lần.
Long Thần biết rõ nếu mình cứ rơi vào thế bị động như vậy, thất bại là chuyện tất yếu. Anh liền khẽ lắc mình, chiếc áo bào liền bay ra phía trước, chặn lại đạo điện quang thứ ba.
“Ầm...”
Đạo điện quang liền bị bắn trở lại trúng vào ngực Xi Vưu.
Gã hét lớn một tiếng, lảo đảo lùi bước, cản thân mình to lớn đập thẳng vào tường, làm cát bụi bay lả tả.
Long Thần nhân cơ hội ấy liền hét lớn một tiếng, hai tay chia tả hữu chặt mạnh vào người Xi Vưu.
Xi Vưu vội gầm lên một tiếng, Ma đao vung ra, chặn lại thế công bài sơn đảo hải của Long Thần.
Ma đao chạm phải song thủ của Long Thần phát ra âm thanh như kim thiết va chạm. Dường như cánh tay của Long Thần đã biến thành kim loại.
Long Thần xuất thủ nhanh như chớp, khi tả khi hữu, khi đâm khi chém nhưng đều bị Xi Vưu dùng Ma đao chặn lại. Tuy chỉ có hai người quyết chiến, nhưng khí thế ngút trởi mây, tựa hồ thiên binh vạn mã đang cùng hò reo quyết tử trên sa trường, thật khiến người ta khí huyết phừng phừng...
Long Thần đưa tay chặt mạnh vào thân Ma đao làm nó bật ra ngoài. Vùng ngực của Xi Vưu liền lộ ra sơ hở, anh vội hét lớn, tay trái nhanh như chớp chọc thẳng vào ngực hắn. Tưởng đã đắc thủ, nào ngờ lúc đó toàn thân Long Thần lại nổi lên một cơn đau dữ dội.
Đây là hiện tượng năng lượng cạn kiệt.
Năng lượng của Nữ Oa tuy lớn, nhưng khả năng tiếp nhận của Long Phi cũng chỉ có hạn, giống như một con thuyền không thể chở quá nhiều người vậy. Lúc này năng lượng của anh đã gần cạn kiệt.
Long Thần không còn cách nào khác vội từ bỏ ưu thế tấn công nhảy vọt về phía sau.
Xi Vưu không hề truy kích, chỉ từ từ giơ cao Ma đao, song mục bắn ra những tia sáng đỏ như máu.
Long Thần vội thủ tâm ngưng thần, anh biết Xi Vưu sẽ toàn lực tấn công một kích cuối cùng.
Ma đao trong tay Xi Vưu dần dần đưa cao quá đầu.
Một luồng khí lưu xoay chuyển xuất hiện trong địa điện. Long Thần cảm thấy áp lực từ đao của Xi Vưu vô cùng lớn, ép chặt vào ngực anh đến khó thở.
Xi Vưu vẫn từ từ giơ cao Ma đao, tựa hồ như đao nặng vạn cân.
Khí lưu chuyển động càng nhanh hơn, áp lực ép tới Long Thần cũng ngày càng mạnh mẽ.
Xi Vưu hét lớn một tiếng, hai mắt sáng rực hàn quang, Ma đao hạ xuống chọc thẳng vào đầu Long Thần. Đồng thời cả thân hắn cũng lao thẳng về phía anh, mỗi bước đều làm cho địa điện trời rung đất chuyển.
Long Thần hai tay tạo thành hình chữ thập, chuẩn bị tiếp một đao tận lực của Xi Vưu.
Đúng vào lúc đó, một ý niệm chợt thoáng qua trong đầu Long Thần.
Anh đã hiểu ra.
Thì ra năm xưa trong trận đại chiến với Ma Vương, Long Thần không hề bị thương mà phân thành Nữ Oa và Phục Hy, mà là tự mình phân ly. Bởi vì chỉ có tự mình phân ly, Long Thần mới có thể giải phóng được năng lượng để tinh luyện Ngũ Sắc Thạch, phong bế thông đạo giữa hai vũ trụ. Hiện nay cũng chỉ có cách giải phóng năng lượng bằng cách tự phân ly may ra mới có thể ngăn được một đao tất sát của Xi Vưu.
Long Thần sau khi phân ly liền cảm thấy trong nội thể xuất hiện một loạt các phản ứng dây chuyền, tựa như thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, bát quái biến hóa vô lường...
Nhưng hiện nay Long Thần đã cạn kiệt sức lực, mặc dù phân ly giải phóng năng lượng rất lớn, nhưng cũng không thể đủ để ngăn một đao tất sát này.
Giả như đao này chém chúng Long Thần. Nữ Oa và Phục Hy sẽ cùng lúc tan thành mây khói. Nguyên thần của hai người trước khi tan biến sẽ giải phòng một nguồn năng lượng cực lớn, cộng thêm sức mạnh của Ma đao sẽ có thể rạch đứt không gian. Mở ra con đường để Ma Vương trở về diệt thế.
Loài người sẽ rơi vào bể khổ trầm luân không thể thoát ra.
Ý nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu, Long Thần đã đưa ra quyết định.
Đột nhiên, áp lực hoàn toàn biến mất, khí lưu đã bị Ma đao hút hết vào.
Ma đao liền phát ra ánh sáng đỏ như máu, chiếu rọi cả một vùng xung quanh.
Long Thần hét lên một tiếng, hạ thong tay xuống.
Bốn đạo điện quang liền từ chân Long Thần chạy ra bốn phía đông tây nam bắc. Trong nháy mắt, những vẩy giáp trên thân Long Thần đã hoàn toàn biến mất.
Long Thần lại biến thành Long Phi, đứng sừng sững trước mặt Xi Vưu.
Một đao này có thể giết chết Long Phi, nhưng tuyệt không thể thương hại Nữ Oa, cũng không thể giải phóng đủ năng lượng để phá vỡ không gian, mở đường cho Ma Vương trở về.
Nhưung Long Phi chắc chắn sẽ chết.
Ma đao chém xuống.
Long Phi ngẩng đầu chờ chết, trong lòng hết sức phẳng lặng.
Ma đao chỉ còn cách đầu anh sáu thước.
Năm thước.
Bốn thước.
Ma đao đột nhiên dừng lại, tựa như một cảnh phim bị pause lại.
Hai mắt Xi Vưu để lộ ra thần sắc kỳ quái, ngẩn người ra nhìn thanh Ma đao trong tay trái. Hai chân và tay phải rung lên bần bật như muốn lao vọt về phía trước, nhưng cánh tay trái vẫn không hề động đậy.
Cảnh tượng này hết sức kỳ quái, toàn thân Xi Vưu đột nhiên chấn động.
Long Phi thấy vậy khóe mắt liền chảy ra hai hàng nước mắt.
Anh đã hiểu ra.
Lệ Gia dù biến thành tay trái của Xi Vưu nhưng vẫn không muốn giết anh.
Cô đối với Long Thần có mối thù khắc cốt ghi tâm, nhưng đối với Long Phi lại chỉ có tình yêu.
Xi Vưu hét lớn một tiếng, tay phải liền đấm mạnh một đấm vào mặt Long Phi.
Long Phi than thầm trong bụng, biết chắc mình sẽ chết.
Đao quang lóe lên.
Xi Vưu kêu lên thảm thiết, lảo đảo lùi lại.
Thì ra tay trái đã đưa đao lên chém mạnh vào tay phải của hắn.
Cánh tay phải rơi xuống đất giảy lên đành đạch, trong nháy mắt đã biến thành Võ Tắc Thiên mình đầy máu me nằm im không động đậy.
“A...”
Xi Vưu cắn mạnh vào tay trái của mình, máu tươi chảy lênh láng.
Long Phi máu huyết rừng rực, kêu lớn: “Lệ Gia!” rồi lao người lên phía trước.
Tay trái của Xi Vưu liền quay ngược đầu đao, đâm thẳng vào tim mình.
“Á...”
Xi Vưu lại gầm lên một tiếng thảm thiết.
Một dòng máu tươi bắn ra. Thân hình to lớn của Xi Vưu đổ sập xuống sàn, biến thành năm người Mộc Thâm, Vũ Phu, Hắc Sát, Kim Chỉ Tam và Lệ Gia.
Ma đao biến thành một đạo hồng quang phá vỡ nóc điện, bay vọt lên trời, nháy mắt đã biến mất.
Long Phi vội lao đến ôm Lệ Gia vào lòng.
Lệ Gia yếu ớt nói :
- “Anh nhìn kìa, bầu trời thật đẹp”.
Long Phi nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy Ma đao chớp mắt đã biến mất sau đám mây.
Khi anh cúi đầu xuống thì Lệ Gia đã ngọc nát hương tiêu, một nỗi đau thương vô bờ bến trào dâng trong tim anh.
Cả bọn năm người còn lại cũng đều tâm đoạn khí tuyệt, năng lượng khủng khiếp của Ma đao đã hủy diệt nguyên thần của chúng.
Nhưng Ma đao đã chạy thoát.
Bên ngoài có tiếng chân người chạy rầm rập, phút chốc các lạt ma đã lục tục bước vào đứng đầy địa điện.
Long Phi không hề để ý đến họ, cứ ôm chặt thi thể lạnh cứng của Lệ Gia, hai hàng lệ nóng chảy dài trên má. Cái chết của cô đã để lại trong lòng anh một vết thương mà ngàn vạn kiếp sau cũng không thể nào lành lại được...
Bên dưới những bậc thang đá là một địa đạo dài, cuối địa đạo có một cánh cửa lớn bằng sắt. Hai bên cánh cửa hai ngọn đèn đỏ làm địa đạo bao trùm trong không khí khủng bố.
Cánh cửa bị khóa chặt bằng một sợi xích sắt lớn. Lệ Gia đưa tay lắc thử mấy cái, dây xích va vào cửa gây nên những tiếng kêu loảng xoảng vang động trong dịa đạo.
Cô chợt cảm thấy toàn thân vô lực, ngồi bệt xuống đất đưa mắt nhìn cánh cửa.
Bên trong là cái gì? Điều này cô không biết rõ, nhưng có thể xác định tiếng gọi cô khi nãy là từ đây phát ra.
“Rắc...”
Sợi xích sắt lớn đứt đoạn.
Cảnh tượng kỳ dị này đều không lọt khỏi mắt Lệ Gia, nhưng không làm cô cảm thấy kinh ngạc chút nào cả. Dường như cô biết nó sẽ xảy ra vậy, liền từ từ đứng dậy.
“Boong!”
Cửa sắt như bị một cánh tay vô hình đẩy mạnh, mở bật ra.
Bên trong chính là thần điện bí mật dưới lòng đất, nơi giam giữ Ma đao. Trong điện đốt đầy những ngọn đèn đỏ giống như bên ngoài cửa, làm cho cả tòa thần điện tắm trong một sắc hồng khủng bố.
Lệ Gia tựa như mất đi thần trí, mơ mơ hồ hồ đi vào trong điện, theo đường thông đạo đi vào giữa điện. Khi đến bên dưới tượng Đại Nhật Như Lai, cô hướng mắt lên nhìn lồng pha lê giam giữ Ma đao trên tay ngài.
Vừa nhìn thấy Ma đao, Lệ Gia liền trú nhãn không rời mắt khỏi nó.
Ma đao rung lên bần bật, không ngừng phát ra những âm thanh kỳ lạ.
Lệ Gia cảm thấy cổ họng khô rát, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất.
Phải cầm lấy thanh đao kia.
* * * * *
Long Phi ngừng một chút rồi nói tiếp :
- Ma thủ khi biến thành Xi Vưu, ngón cái biến thành cái đầu, ngón trỏ biến thành chân phải, ngón giữa biến thành chân trái, ngón vô danh thành tay phải, ngón út thành tay trái, bàn tay thì biến thành thân thể. Vì thế khi bị Hoàng đế ngũ mã phân thây, đầu, mình và tứ chi của Xi Vưu liền biến thành sáu tên ma đầu. Nhưng vô luận chúng luân hồi thế nào, trên thân chúng cũng đều có một ấn ký. Chính là trên ngón tay cái tương đương của bàn tay trái luôn luôn có một đạo hồng tuyến bắn ra.
Nói đến đây, Long Phi chợt biến sắc mặt. Anh nghĩ đến một khả năng rất đáng sợ.
Chúng tăng đều ngạc nhiên nhìn anh.
Tiểu Hoạt Phật thấy vậy liền hỏi :
- Chuyện gì vậy?
* * * * *
Lệ Gia đưa tay gỡ mảnh huyết phù dán trên lồng pha lê, trong tim dâng trào lên những đợt sóng dữ dội.
Ma đao rung động ngày càng dữ dội, tựa như đang hân hoan cổ vũ cho Lệ Gia.
Trong tâm linh Lệ Gia như có ai đó đang kêu gọi cô :
- Gỡ nó ra! Gỡ nó ra!
Nhưng một hình ảnh khác lại lướt qua trong đầu cô, đó là bà Sơ và Long Phi. Họ đều đang khẩn cầu cô đừng làm như vậy, thứ thế giới này cần là tình yêu chứ không phải là thù hận.
Lệ Gia thét lớn một tiếng, đưa tay giật mạnh tấm huyết phù. Huyết phù mà Tiểu Hoạt Phật dùng đạo hạnh của mười kiếp tu hành mới tạo ra được.
Cùng lúc đó, Tiểu Hoạt Phật kêu thảm một tiếng, thổ ra một búng máu rồi ngã ngửa người ra phía sau.
Long Phi và chúng tăng đều ngạc nhiên không hiểu vì sao?
Long Phi vội phóng người đến bên Tiểu Hoạt Phật.
Chỉ nghe Tiểu Hoạt Phật thều thào nói :
- Nhanh! Đến địa điện ngay! Có người đã gỡ bỏ huyết phù.
* * * * *
Lệ Gia không ngừng gỡ hết các phù chú dán trên lồng pha lê, Ma đao rung động càng dữ dội hơn nữa.
“Ầm...”
Lồng Pha Lê bị vỡ thành hàng vạn mảnh bắn ra khắp địa điện.
Ma đao bắn ra muôn đạo hào quang, từ từ bay lên.
Lệ Gia như người đang ngủ mê, từ từ quỳ xuống, tháo chiếc nhẫn đeo ở ngón út, để lộ ấn ký hồng tuyến của Ma Vương.
Đôi mắt xanh xinh đẹp, nay đã thành sắc đỏ khủng bố.
* * * * *
“Rắc...”
Nắp hòm bật tung lên không trung, vỡ thành hàng trăm mảnh gỗ vụn.
Võ Tắc Thiên bay lên khỏi hòm gỗ, hai mắt chuyển thành màu đỏ như máu, từ từ chuyển động về phía Đại Nhật Như Lai cung.
Mục quang bốn tên ma đầu còn lại cũng sáng rực hồng quang, theo sát sau lưng Võ Tắc Thiên.
Tả thủ của Ma Vương cuối cùng sẽ phục hồi. Không ai có thể đoán được sự việc tiếp theo sẽ thế nào?
* * * * *
Các lạt ma đang dùng hết sức đẩy cánh cửa, nhưng dường như có một sức mạnh nào đó đang giữ cho cánh cửa đứng im không hề chyển động.
Long Phi đi xuyên qua đám lạt ma, bước tới gần cánh cửa.
Ngay cả bọn Thượng Trí, Thượng Tuệ cũng đứng trong đám lạt ma đang đẩy cửa.
Cánh cửa từ từ chuyển động từng chút một. Bỗng...
“Ù... ù”.
Một cơn cuồng phong nổi lên, thổi tắt hết cả đèn đuốc. Trong gió còn kèm theo có cát bụi, khiến chúng tăng không thể mở mắt.
Có người kinh hoàng kêu lớn :
- Xảy ra chuyện gì vậy? Cứu tôi với!
Khi đó, cánh cửa điện cũng hé mở một khoảng không đủ cho một người len vào.
Long Phi thấy vậy liền lách người bước vào.
“Rầm”.
Cuồng phong đổi hướng làm cánh cửa bị đóng xập lại lần nữa.
Cảnh tượng trước mắt khiến lòng anh chợt chùng lại. Anh không còn sự lựa chọn nào khác. Từ ngàn ngàn vạn vạn năm nay, đối chọi với Ma Vương là con đường duy nhất mà Long Thần có thể đi.
Cuộc chiến sinh tử đã được định sẵn.
Nếu như anh thắng, nhân loại sẽ tiếp tục tồn tại và phát triển. Ngược lại, thì ngày hôm nay sẽ là ngày tận thế.
Giữa trung tâm địa điện bọn Vũ Phu, Kim Chỉ Tam, Hắc Sát, Võ Tắc Thiên, Thâm Điền và Lệ Gia sáu người đã đứng đó từ bao giờ.
Sáu cặp mắt sáng rực huyết quang nhìn chòng chọc vào Long Phi. Ma đao nằm trong tay của Lệ Gia. Mười hai đạo hồng quang tập trung trên người cô. Mối huyết thù hàng vạn năm đã đến lúc giải quyết.
“Xì...”
Từ thanh Ma đao tỏa ra một đám mây máu, bao bọc lấy bọn Vũ Phu sáu người.
Đám mây máu từ từ quần tụ lại.
Lệ Gia chuyển động xoay chuyển theo Ma đao. Tiếp đó bọn năm người còn lại cũng bắt đầu chuyển động. Tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, nhanh đến độ Long Phi không còn thấy rõ ai với ai, chỉ thấy sáu bóng ảnh xoay tròn liên tục trong đám mây máu.
Một áp lực khủng khiếp ép Long Phi sát vào tường, khiến anh cảm thấy vô cùng khó thở.
Cuồng phong lại nổi lên dữ dội.
Y phục Long Phi bay phần phật trong gió. Anh vội hét lớn một tiếng, hai tay chầm chậm hợp lại.
Những bóng ảnh trong đám mây máu từ từ biến mất, chúng hợp lại thành một bóng ảnh duy nhất. Mây máu cũng dần dần bị cuốn theo gió. Cánh tay trái của Ma Vương đã bắt đầu quá trình hợp thể.
Không khí dường như bị ép chặt lại, một năng lượng khổng lồ đang được giải phóng.
Tượng đại nhật như lai ở giữa điện không chịu nổi áp lực khủng khiếp đó mà vỡ ra từng mảnh vụn, phát ra những tiếng động ầm ầm, bụi bay mù mịt.
Đám mây máu lúc này đã hợp lại với sáu bóng ảnh tạo thành một cơn lốc đỏ rực. Bên trong cơn lốc có thể thấy một cánh tay to lớn đen đúa đang cầm Ma đao ẩn ẩn hiện hiện.
Hai tay của Long Phi cũng đã hợp lại thành một.
Hai nửa của Long Thần đã hợp lại thành một.
Bốn đạo hào quang từ bốn phía đông tây nam bắc bắn về phía Long Phi.
Con rồng ánh sáng liền cuộn tròn lấy anh.
Nguyên thần của Nữ Oa đã được triệu tập để cùng Long Phi quyết chiến một trận cuối cùng với Ma Thủ.
Mặt khác, trận cuồng phong màu đỏ cũng dần dần biến mất để lộ hình dáng của ma thủ.
Một cái đầu to lớn, thân thể mọc đầy vẩy như vẩy cá, chân tay to lớn.
Lúc này Long Phi cũng hú dài một tiếng, quá trình biến thân đã hoàn tất. Một luồng sức mạnh vĩ đại chạy trong nội thể anh, nhưng anh biết rõ, sức mạnh đó không phải là vô tận. Vì sự tồn vong của nhân loại, anh nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Ký ức của tiền kiếp trở về khiến Long Thần nhận ra kẻ trước mặt mình là ai. Hơn ngàn năm trước, anh đã cùng hắn quyết một trận sinh tử. Khi đó anh là kẻ thắng lợi, vì thế sự trở về của Ma Vương bị hoãn lại một thời gian dài.
Lúc đó anh là Hoàng đế.
Ma thủ là Xi Vưu.
“A...”
Xi Vưu ngẩng đầu kêu lớn, Ma đao trong tay khuơ một vòng. Một đạo đao khí liền quét ra.
“Rầm rầm rầm rầm”.
Phần còn lại của tượng Đại Nhật Như Lai liền vỡ ra thành muôn mảnh vụn. Những viên đá nhỏ bắn khắp phòng. Lạ một điều là những viên đá bắn về phía Xi Vưu đều bị vỡ vụn thành bột, bay tứ tán. Phút chốc cả tòa đại điện bụi bay mù mịt.
Long Thần hú dài một tiếng, phóng về phía Xi Vưu như một mũi tên.
Hai con mắt to như đèn pha của Xi Vưu chiếu ra hai đạo huyết quang vào mặt Long Thần, Ma đao trong tay lập tức vung ra, quét ngang người Long Thần.
Trận đấu quyết định sự tồn tại của loài người cuối cùng dã bắt đầu.
“Xẹt xẹt”. Long Thần tích tụ năng lượng vào hai tay, hợp lại thành kiếm, chém thẳng vào Ma đao.
“Keng keng...” Long Thần bay lên trên không, lộn một vòng rồi hạ thân xuống đất. Xi Vưu cũng lảo đảo lùi lại mấy bước mới ổn định được thân hình.
Gỗ đá và gạch vụn trên trần điện rơi xuống như mưa. Trong nháy mắt, cả tòa đại điện nguy nga tráng lệ đã biến thành một bãi chiến trường tàn khốc và thê lương.
Song mục Xi Vưu bắn ra hai đạo huyết quang. Từ hai mắt Long Thần cũng xạ ra hai đạo thanh quang.
Long Thần chợt nhớ lại căn nguyên của cuộc chiến giữa anh và Ma Vương.
Long Thần vốn là một sinh vật sáng tạo. Còn Ma Vương chính là ác linh đại biểu cho sự hủy diệt và phá hoại.
Từ khi tồn tại, bọn họ đã rơi vào thế bất lưỡng lập.
Xi Vưu dẫm mạnh chân trái xuống đất.
“Rầm...”
Cả tòa địa điện rung lên như bị động đất.
“Rầm...”
Bước thứ hai.
Xi Vưu hét lớn một tiếng. Ma đao trong tay lại quét ra lần nữa. Một đạo điện quang quang cắt thẳng về phía Long Thần.
Long Thần liền xòe rộng hai tay, chặn luồng điện quang lại.
“Rầm...”
Một tiếng nổ vang lên.
Điện quang bị Long Thần chặn lại bắn ra tứ phía, bắn vào tường làm những bức phù điêu rơi lả tả.
Xi Vưu lại kích ra đạo điện quang thứ hai.
Long Thần đưa tay cản lại, nhưng bị áp lực ép lùi mấy bước.
Tên Xi Vưu này so với ngàn năm trước đã mạnh lên nhiều lần.
Long Thần biết rõ nếu mình cứ rơi vào thế bị động như vậy, thất bại là chuyện tất yếu. Anh liền khẽ lắc mình, chiếc áo bào liền bay ra phía trước, chặn lại đạo điện quang thứ ba.
“Ầm...”
Đạo điện quang liền bị bắn trở lại trúng vào ngực Xi Vưu.
Gã hét lớn một tiếng, lảo đảo lùi bước, cản thân mình to lớn đập thẳng vào tường, làm cát bụi bay lả tả.
Long Thần nhân cơ hội ấy liền hét lớn một tiếng, hai tay chia tả hữu chặt mạnh vào người Xi Vưu.
Xi Vưu vội gầm lên một tiếng, Ma đao vung ra, chặn lại thế công bài sơn đảo hải của Long Thần.
Ma đao chạm phải song thủ của Long Thần phát ra âm thanh như kim thiết va chạm. Dường như cánh tay của Long Thần đã biến thành kim loại.
Long Thần xuất thủ nhanh như chớp, khi tả khi hữu, khi đâm khi chém nhưng đều bị Xi Vưu dùng Ma đao chặn lại. Tuy chỉ có hai người quyết chiến, nhưng khí thế ngút trởi mây, tựa hồ thiên binh vạn mã đang cùng hò reo quyết tử trên sa trường, thật khiến người ta khí huyết phừng phừng...
Long Thần đưa tay chặt mạnh vào thân Ma đao làm nó bật ra ngoài. Vùng ngực của Xi Vưu liền lộ ra sơ hở, anh vội hét lớn, tay trái nhanh như chớp chọc thẳng vào ngực hắn. Tưởng đã đắc thủ, nào ngờ lúc đó toàn thân Long Thần lại nổi lên một cơn đau dữ dội.
Đây là hiện tượng năng lượng cạn kiệt.
Năng lượng của Nữ Oa tuy lớn, nhưng khả năng tiếp nhận của Long Phi cũng chỉ có hạn, giống như một con thuyền không thể chở quá nhiều người vậy. Lúc này năng lượng của anh đã gần cạn kiệt.
Long Thần không còn cách nào khác vội từ bỏ ưu thế tấn công nhảy vọt về phía sau.
Xi Vưu không hề truy kích, chỉ từ từ giơ cao Ma đao, song mục bắn ra những tia sáng đỏ như máu.
Long Thần vội thủ tâm ngưng thần, anh biết Xi Vưu sẽ toàn lực tấn công một kích cuối cùng.
Ma đao trong tay Xi Vưu dần dần đưa cao quá đầu.
Một luồng khí lưu xoay chuyển xuất hiện trong địa điện. Long Thần cảm thấy áp lực từ đao của Xi Vưu vô cùng lớn, ép chặt vào ngực anh đến khó thở.
Xi Vưu vẫn từ từ giơ cao Ma đao, tựa hồ như đao nặng vạn cân.
Khí lưu chuyển động càng nhanh hơn, áp lực ép tới Long Thần cũng ngày càng mạnh mẽ.
Xi Vưu hét lớn một tiếng, hai mắt sáng rực hàn quang, Ma đao hạ xuống chọc thẳng vào đầu Long Thần. Đồng thời cả thân hắn cũng lao thẳng về phía anh, mỗi bước đều làm cho địa điện trời rung đất chuyển.
Long Thần hai tay tạo thành hình chữ thập, chuẩn bị tiếp một đao tận lực của Xi Vưu.
Đúng vào lúc đó, một ý niệm chợt thoáng qua trong đầu Long Thần.
Anh đã hiểu ra.
Thì ra năm xưa trong trận đại chiến với Ma Vương, Long Thần không hề bị thương mà phân thành Nữ Oa và Phục Hy, mà là tự mình phân ly. Bởi vì chỉ có tự mình phân ly, Long Thần mới có thể giải phóng được năng lượng để tinh luyện Ngũ Sắc Thạch, phong bế thông đạo giữa hai vũ trụ. Hiện nay cũng chỉ có cách giải phóng năng lượng bằng cách tự phân ly may ra mới có thể ngăn được một đao tất sát của Xi Vưu.
Long Thần sau khi phân ly liền cảm thấy trong nội thể xuất hiện một loạt các phản ứng dây chuyền, tựa như thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, bát quái biến hóa vô lường...
Nhưng hiện nay Long Thần đã cạn kiệt sức lực, mặc dù phân ly giải phóng năng lượng rất lớn, nhưng cũng không thể đủ để ngăn một đao tất sát này.
Giả như đao này chém chúng Long Thần. Nữ Oa và Phục Hy sẽ cùng lúc tan thành mây khói. Nguyên thần của hai người trước khi tan biến sẽ giải phòng một nguồn năng lượng cực lớn, cộng thêm sức mạnh của Ma đao sẽ có thể rạch đứt không gian. Mở ra con đường để Ma Vương trở về diệt thế.
Loài người sẽ rơi vào bể khổ trầm luân không thể thoát ra.
Ý nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu, Long Thần đã đưa ra quyết định.
Đột nhiên, áp lực hoàn toàn biến mất, khí lưu đã bị Ma đao hút hết vào.
Ma đao liền phát ra ánh sáng đỏ như máu, chiếu rọi cả một vùng xung quanh.
Long Thần hét lên một tiếng, hạ thong tay xuống.
Bốn đạo điện quang liền từ chân Long Thần chạy ra bốn phía đông tây nam bắc. Trong nháy mắt, những vẩy giáp trên thân Long Thần đã hoàn toàn biến mất.
Long Thần lại biến thành Long Phi, đứng sừng sững trước mặt Xi Vưu.
Một đao này có thể giết chết Long Phi, nhưng tuyệt không thể thương hại Nữ Oa, cũng không thể giải phóng đủ năng lượng để phá vỡ không gian, mở đường cho Ma Vương trở về.
Nhưung Long Phi chắc chắn sẽ chết.
Ma đao chém xuống.
Long Phi ngẩng đầu chờ chết, trong lòng hết sức phẳng lặng.
Ma đao chỉ còn cách đầu anh sáu thước.
Năm thước.
Bốn thước.
Ma đao đột nhiên dừng lại, tựa như một cảnh phim bị pause lại.
Hai mắt Xi Vưu để lộ ra thần sắc kỳ quái, ngẩn người ra nhìn thanh Ma đao trong tay trái. Hai chân và tay phải rung lên bần bật như muốn lao vọt về phía trước, nhưng cánh tay trái vẫn không hề động đậy.
Cảnh tượng này hết sức kỳ quái, toàn thân Xi Vưu đột nhiên chấn động.
Long Phi thấy vậy khóe mắt liền chảy ra hai hàng nước mắt.
Anh đã hiểu ra.
Lệ Gia dù biến thành tay trái của Xi Vưu nhưng vẫn không muốn giết anh.
Cô đối với Long Thần có mối thù khắc cốt ghi tâm, nhưng đối với Long Phi lại chỉ có tình yêu.
Xi Vưu hét lớn một tiếng, tay phải liền đấm mạnh một đấm vào mặt Long Phi.
Long Phi than thầm trong bụng, biết chắc mình sẽ chết.
Đao quang lóe lên.
Xi Vưu kêu lên thảm thiết, lảo đảo lùi lại.
Thì ra tay trái đã đưa đao lên chém mạnh vào tay phải của hắn.
Cánh tay phải rơi xuống đất giảy lên đành đạch, trong nháy mắt đã biến thành Võ Tắc Thiên mình đầy máu me nằm im không động đậy.
“A...”
Xi Vưu cắn mạnh vào tay trái của mình, máu tươi chảy lênh láng.
Long Phi máu huyết rừng rực, kêu lớn: “Lệ Gia!” rồi lao người lên phía trước.
Tay trái của Xi Vưu liền quay ngược đầu đao, đâm thẳng vào tim mình.
“Á...”
Xi Vưu lại gầm lên một tiếng thảm thiết.
Một dòng máu tươi bắn ra. Thân hình to lớn của Xi Vưu đổ sập xuống sàn, biến thành năm người Mộc Thâm, Vũ Phu, Hắc Sát, Kim Chỉ Tam và Lệ Gia.
Ma đao biến thành một đạo hồng quang phá vỡ nóc điện, bay vọt lên trời, nháy mắt đã biến mất.
Long Phi vội lao đến ôm Lệ Gia vào lòng.
Lệ Gia yếu ớt nói :
- “Anh nhìn kìa, bầu trời thật đẹp”.
Long Phi nhìn theo ánh mắt của cô, chỉ thấy Ma đao chớp mắt đã biến mất sau đám mây.
Khi anh cúi đầu xuống thì Lệ Gia đã ngọc nát hương tiêu, một nỗi đau thương vô bờ bến trào dâng trong tim anh.
Cả bọn năm người còn lại cũng đều tâm đoạn khí tuyệt, năng lượng khủng khiếp của Ma đao đã hủy diệt nguyên thần của chúng.
Nhưng Ma đao đã chạy thoát.
Bên ngoài có tiếng chân người chạy rầm rập, phút chốc các lạt ma đã lục tục bước vào đứng đầy địa điện.
Long Phi không hề để ý đến họ, cứ ôm chặt thi thể lạnh cứng của Lệ Gia, hai hàng lệ nóng chảy dài trên má. Cái chết của cô đã để lại trong lòng anh một vết thương mà ngàn vạn kiếp sau cũng không thể nào lành lại được...
/11
|