Quan Kinh Sơn vốn chỉ định đến xem một chút mà thôi.
Y khi tham gia một cuộc tiếp khách xong, xe chạy ngang qua trung tâm triển lãm thì thấy một biển qa khá bắt mắt nên tạm thời đến xem. Lãnh đạo tỉnh không tiếc công sức và tài chính để Ninh Lăng tổ chức hội chợ việc làm này ở tận An Đô khiến nhiều người có ý kiến.
Chẳng qua Ninh Lăng tổ chức hội chợ việc làm này ở An Đô đúng là tạo không ít sóng gió ở Thành phố An Đô thậm chí cả tỉnh. Một thị xã lại lên tỉnh thành tổ chức hội chợ việc làm, thậm chí còn tuyên truyền ở các tỉnh thành lân cận cùng với Thượng Hải, Bắc Kinh, các thành phố lớn thì theo Quan Kinh Sơn thấy điểm này khó tránh thoát bị coi là được sủng ái rồi ra vẻ.
Quan Kinh Sơn cũng không quá quen Triệu Quốc Đống, trước đây cũng không có qua lại gì. Mặc dù là mình đến An Đô làm Thị trưởng cũng không trực tiếp tiếp xúc ví vị Bí thư thị ủy Ninh Lăng này. Chẳng qua y cũng có chút ấn tượng với Triệu Quốc Đống. Đó là việc công ty quốc tế Hoa Tâm tiến vào An Đô nghe nói trước đó là do Triệu Quốc Đống hết sức kéo công ty này về tỉnh An Nguyên, mục đích là muốn đưa đến Hoài Khánh nhưng lại bị An Đô chặn ngang đường cướp đoạt.
Quan Kinh Sơn còn đọc một bài viết của Triệu Quốc Đống. Bài viết đưa ra việc phát triển ngành điện tử thông tin của An Đô và Hoài Khánh. Aad lấy mấy ngành như phần mềm, điện tử công nghệ cao làm chính, mà Hoài Khánh lại lấy mấy ngành như hệ thống mạch điện, thiết bị thông tin lầm chính. Như vậy vừa có trọng điểm, vừa có thể hỗ trợ lẫn nhau, coi như hợp cả An Đô và Hoài Khánh thành trụ sở ngành điện tử thông tin lớn nhất khu vực đất liền.
Bài viết này tuy có từ cách đây bốn năm khi Triệu Quốc Đống còn làm Thị trưởng Hoài Khánh, Quan Kinh Sơn cảm thấy nó rất có kiến giải. Nhưng sau đó Triệu Quốc Đống bị điều lên Bộ năng lượng, cái gọi là hành lang ngành điện tử thông tin An Đô – Hoài Khánh không có ai đề cập tới nữa. Chẳng qua Hoài Khánh vẫn tiếp tục đi theo con đường phát triển ngành điện tử, lục tục có khá nhiều công ty sản xuất máy tính và linh phụ kiện đầu tư vào Hoài Khánh, qua đó nó cũng tạo thành một sản nghiệp trụ cột của Hoài Khánh.
Mà An Đô lại đi vào một vòng luẩn quẩn, lạc phương hướng, không tìm được con đường phát triển thích hợp cho mình. Vì vậy mấy năm qua kinh tế của An Đô phát triển không nhanh, nó liên tục tụt hạng trong 16 tỉnh thành của cả nước, bây giờ còn bị Hàng Châu vứt lại phía sau, còn bị Vô Tích – một thị xã vượt qua.
Mà Triệu Quốc Đống quay lại tỉnh An Nguyên để làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng có điều kiện không bằng Hoài Khánh. Hắn chỉ mất có hai năm khiến kinh tế Ninh Lăng bay vọt. Theo xu thế phát triển năm nay thì Ninh Lăng sẽ vượt mấy thành phố, thị xã đứng trước để đứng thứ hai về kinh tế của cả tỉnh An Nguyên cũng không có gì phải lo lắng. Đây là nguyên nhân chính khiến Quan Kinh Sơn cảm thấy hứng thú với vị thường vụ tỉnh ủy trẻ tuổi này.
Bây giờ Ninh Lăng lại tổ chức hội chợ việc làm này, ra vẻ khát nhân tài. Chẳng những kêu gọi được nhiều công ty tham gia, Ninh Lăng cũng tuyên truyền khắp nơi. Quan Kinh Sơn đọc trên báo, trên mạng đều thấy tin về hội chợ việc làm này.
Quan Kinh Sơn suy nghĩ cho rằng Triệu Quốc Đống có thể nói giỏi trong việc điều động truyền thông. Vì vậy Quan Kinh Sơn cũng muốn đến xem Ninh Lăng thật sự lấy được thứ gì ra mà triển lãm.
- Thị trưởng Quan, mấy người kia hình như là người Ninh Lăng, người ở giữa có phải là Triệu Quốc Đống không?
Một người phụ nữ hơn 30 tuổi chỉ vào mấy người ở đằng trước và nói.
- Ừ, hình như là vậy, xem ra bọn họ muốn kiểm tra trước.
Quan Kinh Sơn hơi dừng lại, ở trường hợp này không tiện gặp mặt lắm.
- Chị Tống, chị thấy sao về hội chợ việc làm này của Ninh Lăng.
- Thị trưởng, chúng ta cũng xem không ít, đây là hội chợ việc làm sao? Tôi thấy đây như một vở kịch tự biên tự diễn để tự khen mình vậy.
Người phụ nữ lắc đầu nói:
- Vị thường vụ Triệu này xem ra không biết chán trong thủ đoạn tạo thế, có lẽ là thấy được cách này mang lại lợi ích cho mình rồi nên mới vậy.
Quan Kinh Sơn lắc đầu không nói. Chiêu này của Ninh Lăng mặc dù có vẻ rêu rao nhưng không đến mức như Tống Như Phỉ nói.
Thành tích của Ninh Lăng đạt được không chỉ dựa vào truyền thông tuyên truyền một cách quá đáng. Dù là tăng trưởng GDP, tăng thu của dân chúng đô thị, nông thôn đều là những con số, dù có chút hơi nước nhưng không nhiều. Cục thống kê tỉnh rất nghiêm khắc ở việc này vì bọn họ có một cục trưởng quá khắt khe.
Chức thường vụ tỉnh ủy của Triệu Quốc Đống không phải dựa vào khoe khoaang mà có được. Không có năng lực thì dù là ai cũng có thể đánh ngã hắn, nhất là danh hiệu thị xã có tốc độ tăng trưởng nhanh nhất cả nước. Bao người nhìn vào, anh đạt được quán quân thì sẽ khiến vô số người cầm kính hiển vi tìm sai sót của anh. Vì thế Ninh Lăng có tốc độ tăng trưởng cao là thật.
- Thị trưởng, ngài thấy sao?
Tống Như Phỉ thấy Quan Kinh Sơn không đồng ý với quan điểm của mình nên nghiêng đầu hỏi.
- Chị cảm thấy sự phát triển kinh tế của Ninh Lăng là giả dối sao?
Quan Kinh Sơn hỏi lại một câu.
- Nhiều người như vậy đều không nhìn ra được điểm này ư? Triệu Quốc Đống có thể dựa vào mấy thứ nói quá về kinh tế Ninh Lăng là có thể lên làm thường vụ tỉnh ủy sao? Vậy có phải là sức quan sát và phán đoán của Tỉnh ủy, Trung ương quá kém không?
Bị Quan Kinh Sơn hỏi lại như vậy khiến Tống Như Phỉ trong lúc nhất thời không biết nói gì. Tống Như Phỉ không ngờ vị Thị trưởng Quan Kinh Sơn này lại không cho mình chút mặt mũi nào cả.
- Thị trưởng, Ninh Lăng phát triển kinh tế đúng là có cái đáng xem nhưng tôi thấy bọn họ chắc là tốn nhiều công sức để tạo thế mà. Ví dụ như đến An Đô chúng ta tổ chức hội chợ việc làm, nghe nói còn không tiếc tuyên truyền quảng cáo ở Thượng Hải, Bắc Kinh, cùng các tỉnh thành lân cận. Tôi thấy bọn họ đây là muốn đoạt chủ. Tỉnh thành của An Nguyên là An Đô chứ không phải Ninh Lăng. Tổng GDP năm ngoái của Ninh Lăng là bao nhiêu mà có vẻ muốn ngang hàng với An Đô chúng ta vậy.
Tống Như Phỉ nói làm Quan Kinh Sơn nở nụ cười:
- Chị tống, sao tôi cảm thấy lời của chị có vẻ ghen tị vậy. Không thể phủ nhận mấy năm nay kinh tế của Ninh Lăng phát triển rất nhanh, thậm chí nhanh quá bình thường. Chúng ta cần học tập tinh thần phấn đấu của Ninh Lăng. Một đô thị nếu như không có tinh thần đuổi theo thì sẽ không có động lực phát triển. Điểm này của Ninh Lăng có thể nói là điển hình. Chúng ta cần phải thấy được điểm thiếu hụt của mình, tìm ra ưu thế và khuyết điểm của mình, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất tìm lại được vinh quang vốn thuộc về An Đô. Đây là giấc mộng của tôi.
Quan Kinh Sơn mặc dù thừa nhận thành tựu phát triển kinh tế mấy năm qua của Ninh Lăng nhưng y hiểu An Đô và Ninh Lăng là hai cấp độ không thể so sánh. An Đô là thành phố cấp phó tỉnh, vẫn đứng thứ tư trong 16 tỉnh thành của cả nước. Mặc dù mấy năm rồi An Đô có tốc độ phát triển chậm hơn Thành Đô, Thanh Đảo, Ninh Ba, Đại Liên còn có Vũ Hán nhưng tổng GDP vẫn hơn bọn họ. Bây giờ mình làm Thị trưởng An Đô chính là lúc phản kích.
Phản kích cũng không phải là không nhìn vào thế mạnh của người khác, thậm chí bưng tai không thừa nhận, như vậy là lừa mình dối người. Quan Kinh Sơn sở dĩ đến đây chính là do muốn dò xét huyền bí của sự phát triển của Ninh Lăng, chẳng qua công tác chuẩn bị ở hội chợ việc làm này của Ninh Lăng lại làm y rất chấn động.
Cũng không phải như lời Tống Như Phỉ nói. Mặc dù Ninh Lăng có khoe khoang nhưng tuyên truyền của Ninh Lăng đúng là hấp dẫn ánh mắt người khác.
Đương nhiên thường dân xem náo nhiệt, trong nghề phải xem cách bố trí, Quan Kinh Sơn đương nhiên không bị thứ bề ngoài hấp dẫn. Y chú ý đến ý nghĩa thật sự của hội chợ việc làm này do Ninh Lăng tổ chức.
Điểm này Tống Như Phỉ thấy khá chính xác. Hội chợ việc làm này có ý nghĩa khác bình thường, ở trình độ nào đó là hội triển lãm hình tượng của Ninh Lăng, nhưng không thuần túy là khoe khoang mà là Ninh Lăng muốn thể hiện ưu thế của mình ra. Không thể không nói Ninh Lăng đã chú ý nhiều ở việc này.
Vừa lúc thể hiện được ấn tượng, xu thế phát triển của Ninh Lăng, đồng thời cũng miêu tả sinh động hình ảnh của các công ty, kết hợp với việc tuyển người.
Quan Kinh Sơn nở nụ cười, Triệu Quốc Đống này đúng là không bình thường. Một hội chợ việc làm bình thường thì chính quyền chỉ là nhân vật trung gian mà lại được hắn phát huy tác dụng đến tận cùng, phát triển thành nơi biểu diễn hình tượng của Ninh Lăng. Ninh Lăng kết hợp hoàn hảo việc thu hút đầu tư, tuyển người và tuyên truyền vào một thể để đạt được nhiều mục đích là không hề đơn giản.
Y khi tham gia một cuộc tiếp khách xong, xe chạy ngang qua trung tâm triển lãm thì thấy một biển qa khá bắt mắt nên tạm thời đến xem. Lãnh đạo tỉnh không tiếc công sức và tài chính để Ninh Lăng tổ chức hội chợ việc làm này ở tận An Đô khiến nhiều người có ý kiến.
Chẳng qua Ninh Lăng tổ chức hội chợ việc làm này ở An Đô đúng là tạo không ít sóng gió ở Thành phố An Đô thậm chí cả tỉnh. Một thị xã lại lên tỉnh thành tổ chức hội chợ việc làm, thậm chí còn tuyên truyền ở các tỉnh thành lân cận cùng với Thượng Hải, Bắc Kinh, các thành phố lớn thì theo Quan Kinh Sơn thấy điểm này khó tránh thoát bị coi là được sủng ái rồi ra vẻ.
Quan Kinh Sơn cũng không quá quen Triệu Quốc Đống, trước đây cũng không có qua lại gì. Mặc dù là mình đến An Đô làm Thị trưởng cũng không trực tiếp tiếp xúc ví vị Bí thư thị ủy Ninh Lăng này. Chẳng qua y cũng có chút ấn tượng với Triệu Quốc Đống. Đó là việc công ty quốc tế Hoa Tâm tiến vào An Đô nghe nói trước đó là do Triệu Quốc Đống hết sức kéo công ty này về tỉnh An Nguyên, mục đích là muốn đưa đến Hoài Khánh nhưng lại bị An Đô chặn ngang đường cướp đoạt.
Quan Kinh Sơn còn đọc một bài viết của Triệu Quốc Đống. Bài viết đưa ra việc phát triển ngành điện tử thông tin của An Đô và Hoài Khánh. Aad lấy mấy ngành như phần mềm, điện tử công nghệ cao làm chính, mà Hoài Khánh lại lấy mấy ngành như hệ thống mạch điện, thiết bị thông tin lầm chính. Như vậy vừa có trọng điểm, vừa có thể hỗ trợ lẫn nhau, coi như hợp cả An Đô và Hoài Khánh thành trụ sở ngành điện tử thông tin lớn nhất khu vực đất liền.
Bài viết này tuy có từ cách đây bốn năm khi Triệu Quốc Đống còn làm Thị trưởng Hoài Khánh, Quan Kinh Sơn cảm thấy nó rất có kiến giải. Nhưng sau đó Triệu Quốc Đống bị điều lên Bộ năng lượng, cái gọi là hành lang ngành điện tử thông tin An Đô – Hoài Khánh không có ai đề cập tới nữa. Chẳng qua Hoài Khánh vẫn tiếp tục đi theo con đường phát triển ngành điện tử, lục tục có khá nhiều công ty sản xuất máy tính và linh phụ kiện đầu tư vào Hoài Khánh, qua đó nó cũng tạo thành một sản nghiệp trụ cột của Hoài Khánh.
Mà An Đô lại đi vào một vòng luẩn quẩn, lạc phương hướng, không tìm được con đường phát triển thích hợp cho mình. Vì vậy mấy năm qua kinh tế của An Đô phát triển không nhanh, nó liên tục tụt hạng trong 16 tỉnh thành của cả nước, bây giờ còn bị Hàng Châu vứt lại phía sau, còn bị Vô Tích – một thị xã vượt qua.
Mà Triệu Quốc Đống quay lại tỉnh An Nguyên để làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng có điều kiện không bằng Hoài Khánh. Hắn chỉ mất có hai năm khiến kinh tế Ninh Lăng bay vọt. Theo xu thế phát triển năm nay thì Ninh Lăng sẽ vượt mấy thành phố, thị xã đứng trước để đứng thứ hai về kinh tế của cả tỉnh An Nguyên cũng không có gì phải lo lắng. Đây là nguyên nhân chính khiến Quan Kinh Sơn cảm thấy hứng thú với vị thường vụ tỉnh ủy trẻ tuổi này.
Bây giờ Ninh Lăng lại tổ chức hội chợ việc làm này, ra vẻ khát nhân tài. Chẳng những kêu gọi được nhiều công ty tham gia, Ninh Lăng cũng tuyên truyền khắp nơi. Quan Kinh Sơn đọc trên báo, trên mạng đều thấy tin về hội chợ việc làm này.
Quan Kinh Sơn suy nghĩ cho rằng Triệu Quốc Đống có thể nói giỏi trong việc điều động truyền thông. Vì vậy Quan Kinh Sơn cũng muốn đến xem Ninh Lăng thật sự lấy được thứ gì ra mà triển lãm.
- Thị trưởng Quan, mấy người kia hình như là người Ninh Lăng, người ở giữa có phải là Triệu Quốc Đống không?
Một người phụ nữ hơn 30 tuổi chỉ vào mấy người ở đằng trước và nói.
- Ừ, hình như là vậy, xem ra bọn họ muốn kiểm tra trước.
Quan Kinh Sơn hơi dừng lại, ở trường hợp này không tiện gặp mặt lắm.
- Chị Tống, chị thấy sao về hội chợ việc làm này của Ninh Lăng.
- Thị trưởng, chúng ta cũng xem không ít, đây là hội chợ việc làm sao? Tôi thấy đây như một vở kịch tự biên tự diễn để tự khen mình vậy.
Người phụ nữ lắc đầu nói:
- Vị thường vụ Triệu này xem ra không biết chán trong thủ đoạn tạo thế, có lẽ là thấy được cách này mang lại lợi ích cho mình rồi nên mới vậy.
Quan Kinh Sơn lắc đầu không nói. Chiêu này của Ninh Lăng mặc dù có vẻ rêu rao nhưng không đến mức như Tống Như Phỉ nói.
Thành tích của Ninh Lăng đạt được không chỉ dựa vào truyền thông tuyên truyền một cách quá đáng. Dù là tăng trưởng GDP, tăng thu của dân chúng đô thị, nông thôn đều là những con số, dù có chút hơi nước nhưng không nhiều. Cục thống kê tỉnh rất nghiêm khắc ở việc này vì bọn họ có một cục trưởng quá khắt khe.
Chức thường vụ tỉnh ủy của Triệu Quốc Đống không phải dựa vào khoe khoaang mà có được. Không có năng lực thì dù là ai cũng có thể đánh ngã hắn, nhất là danh hiệu thị xã có tốc độ tăng trưởng nhanh nhất cả nước. Bao người nhìn vào, anh đạt được quán quân thì sẽ khiến vô số người cầm kính hiển vi tìm sai sót của anh. Vì thế Ninh Lăng có tốc độ tăng trưởng cao là thật.
- Thị trưởng, ngài thấy sao?
Tống Như Phỉ thấy Quan Kinh Sơn không đồng ý với quan điểm của mình nên nghiêng đầu hỏi.
- Chị cảm thấy sự phát triển kinh tế của Ninh Lăng là giả dối sao?
Quan Kinh Sơn hỏi lại một câu.
- Nhiều người như vậy đều không nhìn ra được điểm này ư? Triệu Quốc Đống có thể dựa vào mấy thứ nói quá về kinh tế Ninh Lăng là có thể lên làm thường vụ tỉnh ủy sao? Vậy có phải là sức quan sát và phán đoán của Tỉnh ủy, Trung ương quá kém không?
Bị Quan Kinh Sơn hỏi lại như vậy khiến Tống Như Phỉ trong lúc nhất thời không biết nói gì. Tống Như Phỉ không ngờ vị Thị trưởng Quan Kinh Sơn này lại không cho mình chút mặt mũi nào cả.
- Thị trưởng, Ninh Lăng phát triển kinh tế đúng là có cái đáng xem nhưng tôi thấy bọn họ chắc là tốn nhiều công sức để tạo thế mà. Ví dụ như đến An Đô chúng ta tổ chức hội chợ việc làm, nghe nói còn không tiếc tuyên truyền quảng cáo ở Thượng Hải, Bắc Kinh, cùng các tỉnh thành lân cận. Tôi thấy bọn họ đây là muốn đoạt chủ. Tỉnh thành của An Nguyên là An Đô chứ không phải Ninh Lăng. Tổng GDP năm ngoái của Ninh Lăng là bao nhiêu mà có vẻ muốn ngang hàng với An Đô chúng ta vậy.
Tống Như Phỉ nói làm Quan Kinh Sơn nở nụ cười:
- Chị tống, sao tôi cảm thấy lời của chị có vẻ ghen tị vậy. Không thể phủ nhận mấy năm nay kinh tế của Ninh Lăng phát triển rất nhanh, thậm chí nhanh quá bình thường. Chúng ta cần học tập tinh thần phấn đấu của Ninh Lăng. Một đô thị nếu như không có tinh thần đuổi theo thì sẽ không có động lực phát triển. Điểm này của Ninh Lăng có thể nói là điển hình. Chúng ta cần phải thấy được điểm thiếu hụt của mình, tìm ra ưu thế và khuyết điểm của mình, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất tìm lại được vinh quang vốn thuộc về An Đô. Đây là giấc mộng của tôi.
Quan Kinh Sơn mặc dù thừa nhận thành tựu phát triển kinh tế mấy năm qua của Ninh Lăng nhưng y hiểu An Đô và Ninh Lăng là hai cấp độ không thể so sánh. An Đô là thành phố cấp phó tỉnh, vẫn đứng thứ tư trong 16 tỉnh thành của cả nước. Mặc dù mấy năm rồi An Đô có tốc độ phát triển chậm hơn Thành Đô, Thanh Đảo, Ninh Ba, Đại Liên còn có Vũ Hán nhưng tổng GDP vẫn hơn bọn họ. Bây giờ mình làm Thị trưởng An Đô chính là lúc phản kích.
Phản kích cũng không phải là không nhìn vào thế mạnh của người khác, thậm chí bưng tai không thừa nhận, như vậy là lừa mình dối người. Quan Kinh Sơn sở dĩ đến đây chính là do muốn dò xét huyền bí của sự phát triển của Ninh Lăng, chẳng qua công tác chuẩn bị ở hội chợ việc làm này của Ninh Lăng lại làm y rất chấn động.
Cũng không phải như lời Tống Như Phỉ nói. Mặc dù Ninh Lăng có khoe khoang nhưng tuyên truyền của Ninh Lăng đúng là hấp dẫn ánh mắt người khác.
Đương nhiên thường dân xem náo nhiệt, trong nghề phải xem cách bố trí, Quan Kinh Sơn đương nhiên không bị thứ bề ngoài hấp dẫn. Y chú ý đến ý nghĩa thật sự của hội chợ việc làm này do Ninh Lăng tổ chức.
Điểm này Tống Như Phỉ thấy khá chính xác. Hội chợ việc làm này có ý nghĩa khác bình thường, ở trình độ nào đó là hội triển lãm hình tượng của Ninh Lăng, nhưng không thuần túy là khoe khoang mà là Ninh Lăng muốn thể hiện ưu thế của mình ra. Không thể không nói Ninh Lăng đã chú ý nhiều ở việc này.
Vừa lúc thể hiện được ấn tượng, xu thế phát triển của Ninh Lăng, đồng thời cũng miêu tả sinh động hình ảnh của các công ty, kết hợp với việc tuyển người.
Quan Kinh Sơn nở nụ cười, Triệu Quốc Đống này đúng là không bình thường. Một hội chợ việc làm bình thường thì chính quyền chỉ là nhân vật trung gian mà lại được hắn phát huy tác dụng đến tận cùng, phát triển thành nơi biểu diễn hình tượng của Ninh Lăng. Ninh Lăng kết hợp hoàn hảo việc thu hút đầu tư, tuyển người và tuyên truyền vào một thể để đạt được nhiều mục đích là không hề đơn giản.
/1736
|