Triệu Quốc Đống cảm thấy khả năng mình điều chỉnh đã sắp tới. Không phải hắn sợ điều chỉnh mà hắn lo bố cục ở Ninh Lăng của mình chưa thành hình, lo rằng rất nhiều công việc chưa được xác định, lo rằng mình không có nhiều thời gian để khởi động từng việc một.
Chung Dược Quân là người phối hợp tốt nhưng do tích cách nên y không phải người quyết định tốt. Vì thế Triệu Quốc Đống mới cố hết sức đưa Tiêu Phượng Minh lên. Sự kiên quyết của Tiêu Phượng Minh có thể đền bù cho tính cách của Chung Dược Quân. Như vậy mặc dù mình có rời khỏi Ninh Lăng cũng không khiến cho quỹ đạo của Ninh Lăng thay đổi.
Bộ khung kinh tế của Ninh Lăng về cơ bản đã thành hình, bộ máy các quận, huyện cũng miễn cưỡng chấp nhận được. Triệu Quốc Đống tin ở cục diện đó nếu hai người Chung Dược Quân, Tiêu Phượng Minh thành công phối hợp thì trong hai ba năm tới Ninh Lăng sẽ tiến thêm bậc thang mới, thậm chí vượt An Đô cũng không phải giấc mộng. Nhưng điều kiện hai người cần phối hợp tốt.
Việc điều chỉnh nhân sự về cơ bản đã xong. Triệu Quốc Đống có chút đắc ý việc đưa Chu Trọng cùng Thôi Tú Phu lên vị trí chủ tịch quận, huyện, biểu hiện của bọn họ đã chinh phục nhiều cán bộ vốn có thành kiến với họ. Mà các Bí thư huyện ủy như Ngụy Hiểu Lam, Đường Diệu Văn, Cổ Bình Nguyên, Giản Hồng, Đàm Viễn Ba cũng đều chứng minh bọn họ không thẹn với vị trí hiện nay.
Nhưng không phải chuyện gì cũng như ý cả. Ví dụ như Lô Miễn Dương ở Thương Hóa còn chưa tiến vào trạng thái, đương nhiên Triệu Quốc Đống còn có thể cho y thời gian. Bộ máy Khuê Dương cũng có vấn đề nhưng không phải chuyện gì một mình hắn cũng có thể làm hết, phải chừa lại để quan sát.
Làm Triệu Quốc Đống có chút lo lắng là nhóm cán bộ như Hoắc Vân Đạt về từ Hồng Sơn. Mặc dù hắn tin Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh sẽ không đối xử lạnh nhạt với nhóm cán bộ này nhưng Hoắc Vân Đạt sau khi về có lẽ hy vọng tiến thêm một bước. Mà việc tiến thêm đó không phải do Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh có thể quyết định.
Chỉ là chuyện này không phải do người, phải do vận mệnh mới được.
Kết cấu sản nghiệp của Ninh Lăng vẫn có khuyết điểm. Đúng như hắn lo lắng việc Ninh Lăng phát triển nhanh như vậy là do nhiều công ty tiến vào, nhưng mấy năm tới thì sao?
Làm như thế nào duy trì năng lực phát triển liên tục, luôn đi trước và đổi mới kỹ thuật chính là điều quan trọng nhất. Dù là ngành năng lượng mới hay bảo vệ môi trường, hoặc là ngành sản xuất ô tô càng lúc càng chiếm ưu thế trong nền kinh tế Ninh Lăng cũng là một vấn đề. Nhưng lãnh đạo các công ty chưa chắc có cái nhìn xa như vậy, hoặc là nói dù có cũng không cảm thấy nguy cơ. Việc này cần chính quyền xúc tiền.
Triệu Quốc Đống ngồi trên máy bay mà suy nghĩ miên man, đủ loạn suy nghĩ đập vào mặt. Mình hình như còn rất nhiều điều phải làm nhưng đây có phải chuyện mà một Bí thư thị ủy đủ tư cách nên làm không? Mình có phải là lo nhiều quá không? Chẳng lẽ Chung Dược Quân, Tiêu Phượng Minh không thấy mà chỉ mình thấy sao?
Triệu Quốc Đống không nhịn được nở nụ cười. Duy trì sự bình thản nói thì dễ, làm mới khó.
…
Sân bay quốc tế Bắc Kinh luôn tấp nập người qua lại. Triệu Quốc Đống trước khi lên máy bay đã gọi cho Lưu Nhược Đồng nhưng cô tắt máy, điều này cũng có nghĩa cô đã lên máy bay.
Hắn xuống máy bay gọi thì bên kia đã thông.
- Em đang ở đâu?
Triệu Quốc Đống vui vẻ nói.
- Cách anh 50m.
Lưu Nhược Đồng nhẹ nhàng nói.
Triệu Quốc Đống ngẩng đầu lên thấy Lưu Nhược Đồng đang kéo vali đứng đó như một đóa phù dung, cô đang vẫy tay gọi hắn.
Triệu Quốc Đống đi nhanh tới, mỗi một lần gặp đều có cảm giác khác nhau, dù là Triệu Quốc Đống hay Lưu Nhược Đồng đều cảm nhận được điều đó.
Rất tự nhiên cầm vali cho Lưu Nhược Đồng, Triệu Quốc Đống cno:
- Sao em không về nghỉ ngơi trước?
- Chỉ có tiếng thôi mà, em muốn đợi anh rồi cùng về.
- Chúng ta chỉ có thể bắt taxi về thôi.
Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ, đã là hơn 3h chiều, lúc này về rửa mặt rồi chuẩn bị đi ăn là vừa.
- Không, bộ có xe tới đón em. Em bảo bọn họ chờ một chút, anh phải đi nhờ xe rồi.
Lưu Nhược Đồng cười hì hì nói.
- Ừ, có thể hưởng thụ đãi ngộ của thành viên Bộ tổng tham mưu cũng là vinh dự.
Triệu Quốc Đống nói.
- Có đôi khi đúng là hâm mộ mấy người không làm gì, không phải suy nghĩ gì chỉ có ăn nghỉ, như vậy sống mới lâu.
…
Hai chiếc xe Mercedes-Benz 6 0 0 lẳng lặng đỗ ở ven đường, đoàn người từ khoang dành cho khách Vip đi ra và có người mở cửa xe cho họ. Người đàn ông đang định lên xe nhưng thấy đôi nam nữ đang tay trong tay đăng trước. Người đàn ông ngẩn ra xuống xe nhưng lại do dự không dám xác định. Chẳng qua đối phương đã thấy y nên y vội vàng xuống xe đi tới.
- Bí thư Triệu, sao trung hợp như vậy?
Chu Hâm cười rất tươi nói.
- Ồ, tổng giám đốc Chu, dịp tết mà vẫn đi vì công việc sao?
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
Hạng mục điện phân nhôm của Tập đoàn Hâm Đạt coi như chính thức được khởi động, Triệu Quốc Đống nghe nói một tháng có mười ngày Chu Hâm ở tại công trường, qua đó đủ thấy Tập đoàn Hâm Đạt coi trọng hạng mục này như thế nào. Mà hạng mục tinh chế nhôm cũng đã được Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia phê duyệt, vốn đầu tư là 250 triệu, do Tập đoàn Hâm Đạt cùng tập đoàn Hoa Cao tỉnh Tương cùng bỏ vốn đầu tư.
Đất đai đã được dự trữ sẵn chỉ chờ đến ngày 15 là khởi công, huyện Vân Lĩnh vì thế cũng rất hưng phấn. Lang Thế Quần cùng Trương Bồi Lễ cũng đã chuyên môn lên Thị ủy báo cáo công việc này, tỏ vẻ mấy hạng mục này xây dựng xong ít nhất có thể cống hiến 12 tỷ cho GDP Vân Lĩnh, cũng tiêu hao điện năng của trạm phát điện Cô Lỗ Câu.
Chẳng qua động tác lớn của Hâm Đạt cũng mang lại vài ấn tượng. Tập đoàn Hoa Lữ vẫn có thái độ kiên quyết phản đối với hạng mục của Tập đoàn Hâm Đạt, yêu cầu góp cổ phần vào hạng mục của Hâm Đạt, đòi quyền khống chế cổ phần, cho rằng Hâm Đạt đã chạm vào vùng cấm của chính sách quốc gia. Tập đoàn Hoa Lữ liên hợp với tập đoàn Ngũ Quáng mà chèn ép việc nhập khẩu của Hâm Đạt, điểm nỳ tạo thành tranh luận ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia và Bộ Thương mại. Cũng may không chỉ có Hâm Đạt tiến vào ngành điện phân nhôm, tập đoàn Hy Vọng Phương Đông cũng đã tiến hành ở Hà Nam và Nội Mông, hai bên hợp sức khiêu chiến địa vị lũng đọa của Hoa Lữ, bên trên cũng chưa có thái độ chính thức với việc này.
Theo như cách nói của lãnh đạo tập đoàn Hâm Đạt mà nói, tập đoàn Hâm Đạt bây giờ đặt tâm trí chính vào Vân Lĩnh, Vân Lĩnh đã thành nơi quan hệ đến thành bại của Hâm Đạt.
Chẳng qua theo Triệu Quốc Đống thấy chỉ cần quyết định không có lệnh cấm rõ ràng là ổn rồi. Triệu Quốc Đống cũng kiên quyết ủng hộ tập đoàn Hâm Đạt nhanh chóng tiến bước. Tỉnh ủy tỉnh An Nguyên cũng tỏ rõ thái độ hy vọng tập đoàn Hâm Đạt là ngọn cờ đầu trong khối kinh tế tư nhân của tỉnh An Nguyên.
- Bí thư Triệu, ngài cũng biết tết bạn bè không đi không thân mà.
Chu Hâmq nhiệt tình nói:
- Bí thư Triệu, ngài đi đâu vậy? Hay là tôi đưa ngài đi?
- Không cần, đây là vợ tôi – Lưu Nhược Đồng. Nhược Đồng, đây là tổng giám đốc tập đoàn Hâm Đạt – tổng giám đốc Chu, người có tên trên bảng Forbes, bây giờ coi như công ty lớn của Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống cười giới thiêu.
- Bí thư Triệu, ngài không phải trêu tôi đó sao? Bảng gì chứ, đó chỉ là nói bừa.
Chu Hâm lần đầu thấy người phụ nữ sau lưng Triệu Quốc Đống. Y ở tỉnh An Nguyên hiểu được vợ Triệu Quốc Đống là con một gia đình cách mạng, hình như vẫn luôn công tác ở nước ngoài, còn công việc cụ thể là gì không có mấy người biết. Ngay cả bộ máy Thị ủy Ninh Lăng cũng không có mấy người gặp được người nhà Triệu Quốc Đống.
Lưu Nhược Đồng chỉ nói một câu đơn giản “may mắn” rồi thôi. Triệu Quốc Đống thật ra rất quan tâm nói vài câu tốc độ đẩy mạnh hạng mục tinh chế nhôm của Hâm Đạt và tập đoàn Hoa Cao, Chu Hâm cũng giới thiệu vài câu rồi xin phép rời đi.
Xe Buick màu xanh đến đón vợ chồng Triệu Quốc Đống, Chu Hâm nhìn xe rơi đi rồi suy nghĩ một chút. Y ở Bắc Kinh đã lâu nên hiểu rõ được các loại biển. Bảo sao người phụ nữ kia trông nhã nhặn mà làm mình có cảm giác khá căng thẳng.
Đã có lời đồn việc Triệu Quốc Đống không ở Ninh Lăng thậm chí tỉnh An Nguyên nữa, điều này làm Chu Hâm vừa có chút nuối tiếc vừa sốt ruột.
Lúc này Chu Hâm thật ra hy vọng ddph không lên vị trí thường vụ tỉnh ủy. Lên bậc này thì Triệu Quốc Đống tiếp tục ở lại Ninh Lăng sẽ không phù hợp không khí chính trị của Trung Quốc, vấn đề nằm ở chỗ mình dồn tâm huyết vào Vân Lĩnh, nhất là bây giờ gặp áp lực cực lớn từ tập đoàn Hoa Lữ. Mặc dù Chu Hâm tự tin vào quan hệ của mình nhưng việc này liên quan đến chính sách quốc gia.
Chủ tịch tập đoàn Hy vọng phương đông chẳng lẽ kém mình sao? Chu Hâm còn không ngông cuồng đến mức cho rằng như vậy, nhưng khi liên minh với đối phương chống lại áp lực của Hoa Lữ, Chu Hâm có thể nhận ra sự lo lắng của đối phương. So sánh với lực lượng của quốc gia thì thực lực của các công ty tư nhân là không đáng nhắc đến. mà mặc dù công ty tư nhân có quan hệ thì ở chuyện này cũng không đưa ra thẳng mặt được.
Tạo được tác dụng chính thức chỉ có thể là quan chức như Triệu Quốc Đống và Nhâm Vi Phong mà thôi. Bọn họ hiểu rõ khát vọng phát triển của cơ sở cùng với sự lũng đoạn của công ty nhà nước, khiến cho bọn họ có thể ở bất cứ trường hợp nào cũng công khai được, đưa ra suy nghĩ bản thân. đây mới là điều quan trọng nhất để thay đổi.
Phải xác định xong mọi chuyện trước khi Triệu Quốc Đống rời khỏi Ninh Lăng, tập đoàn Hâm Đạt lần này là tử chiến tới cùng, mất cơ hội phát triển này thì Hâm Đạt sẽ không thể nào thấy được ánh mặt trời.
….
- Hắn thật sự sẽ đi?
Hoàng Hối Sinh sa sầm mặt nói.
- Có lẽ là như vậy. Anh rể tôi nói theo thông lệ là thế. Đến tháng năm Triệu Quốc Đống sẽ làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng được ba năm, hơn nữa thêm thời gian hắn công tác từ năm 95 đến 98 ở Ninh Lăng tổng cộng đã bảy năm. Bây giờ hắn lên làm thường vụ tỉnh ủy thì khả năng điều đi là rất lớn.
Đối phương cầm cốc trà trong tay nhấp một ngụm rồi lạnh nhạt nói.
- Vậy có thể xác định lúc nào đi không?
Hoàng Hối Sinh trầm giọng nói.
- Ai có thể xác định được chứ? Dù là Ứng Đông Lưu cũng không thể xác định được Triệu Quốc Đống sẽ đi lúc nào. Nhưng tôi nghe anh rể tôi nói có thể Tỉnh ủy tỉnh An Nguyên hy vọng Triệu Quốc Đống sẽ ở lại thêm một thời gian nữa.
Đối phương nói.
- Ở thêm một thời gian nữa?
Hoàng Hối Sinh lớn tiếng nói như đang tức giận:
- Vậy còn để cho chúng tôi sống không nữa?
- Sinh ca, tôi nghĩ chúng ta nên đặt đúng tâm tư mới được. Triệu Quốc Đống đi đương nhiên là việc tốt nhưng ai tới thay thế cũng chưa chắc đã lập tức thay đổi phương hướng vốn có của Ninh Lăng. Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân đã đẩy việc xây dựng nhà xã hội lên tầm chính trị, tranh luận mặc dù không ít nhưng không ai dám phủ nhận chiêu này của bọn họ đã được lòng dân. Cho nên tôi cho rằng dù Triệu Quốc Đống đi người kế nhiệm cũng không nhất định làm được tốt hơn mấy. Cơn sóng này bị Triệu Quốc Đống đẩy lên cao, ai muốn đưa nó xuống cũng không dễ.
Đối phương nói.
- Tôi nghĩ sau khi Triệu Quốc Đống đi thì ai lên thay hắn cũng đều tốt hơn. Chủ yếu nằm ở chỗ hắn tạo được cơn sóng này lên thì còn cần phải chứng thực. Người thay thế có lẽ nói bằng miệng nhưng chưa chắc đã thực thi. Chúng ta có lẽ có biện pháp, con đường để thay đổi.
Hoàng Hối Sinh không ủng hộ cái nhìn của đối phương.
- chủ yếu là lúc nào hắn đi, nếu kéo dài tới cuối năm nay thì chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu?
Đối phương hừ một tiếng vì khinh thường việc Hoàng Hối Sinh hy vọng Triệu Quốc Đống đi. Hoàng Hối Sinh sao lại không biết ảnh hưởng không khí chính trị của Trung Quốc chứ? Không ai có thể nghịch ý dân, nhất là người làm quan thì anh có thể đánh bóng bản thân, có thể nói hay, anh có thể lén có động tác nhỏ nhưng chỉ riêng vấn đề trái phải thì anh phải nắm chắc phương hướng, đây là lời tuyên bố dựa trên kinh nghiệm của anh rể y.
Nhưng Hoàng Hối Sinh lại nghĩ mình có chút tiền, có chút quan hệ là thay đổi được nguyên tắc cơ bản này, quá ngây thơ rồi. Thương trường và quan trường đan xen chặt chẽ với nhau nhưng về bản chất là khác nhau. Thương nhân xem lợi ích, quan chức xem chiến tích, không có chiến tích sẽ không có cơ hội lên chức.
Cái gì là chiến tích? Phát triển là chiến tích, lòng dân là chiến tích, nhất là bây giờ chiến tích về danh tiếng, lòng dân càng quan trọng hơn. Ngay cả anh rể mình cũng phải thừa nhận Triệu Quốc Đống rất linh hoạt, nắm bắt cơ hội tốt.
- Nếu Triệu Quốc Đống đi thì ai tới?
Hoàng Hối Sinh suy nghĩ một chút và nói.
- Không tiện nói, Chung Dược Quân có thể, cũng có thể là người từ trên xuống, bây giờ còn chưa rõ.
Đối phương bỏ chén vuốt cằm nói.
- Tóm lại tôi thấy chúng ta nếu muốn kiếm mỏ vàng ở Ninh Lăng cũng không tuyệt vời như vậy nhưng không phải không kiếm được gì. Có lẽ đúng như báo chí Ninh Lăng nói, đi vào từng phân khúc, kiếm tiền đáng kiếm.
- Hừ, cái gì gọi là kiếm tiền đáng kiếm? Theo ý tôi tiền có thể kiếm chính là tiền.
Hoàng Hối Sinh hung dữ nói:
- Chỉ cần Triệu Quốc Đống đi là tốt rồi. Tôi cho rằng tên Triệu Quốc Đống này là người không gì xâm nhập được nhưng hắn chỉ có một, chỉ cần chúng ta nhanh chóng xúc tiến hắn đi là ổn. Tôi không tin Đảng viên nào cũng như vậy.
….
Bảy ngày nghỉ nhưng Triệu Quốc Đống giờ chỉ có hai ngày. Mồng bốn về nhà cùng Lưu Nhược Đồng hưởng thụ cuộc sống hai ngày vui vẻ, trong đó không tránh được ngồi ăn với anh em Lưu Thác, Lưu Nham, ngồi uống trà tâm sự với Hùng Chính Lâm, Lôi Hướng Đông, lại đi thăm Qua Tĩnh, Dương Thiên Minh, thậm chí còn cùng mấy bạn học ở trên Bắc Kinh ăn cơm nói chuyện.
Bạch Nhất Minh cũng về Bắc Kinh một chuyến, Nguyễn Đại Thanh bây giờ đã lên Trung ương đoàn làm, ba người cũng ngồi lại với nhau nói chuyện về công việc bản thân. Nguyễn Đại Thanh và Bạch Nhất Minh đều cảm thấy năm nay Triệu Quốc Đống sẽ có điều chỉnh, còn thời gian cụ thể sẽ căn cứ vào việc trao đổi giữa Tỉnh ủy tỉnh An Nguyên với Ban Tổ chức cán bộ Trung ương.
Đây cũng là cái nhìn của hai anh em Lưu Thác, Lưu Nham.
Triệu Quốc Đống không thể không thừa nhận việc điều chỉnh nhân sự luôn là đề tài làm mọi người chú ý nhất. Thậm chí ngay cả Lưu Kiều cũng gọi tới hỏi Lưu Nhược Đồng về việc điều chỉnh công việc của mình. Tất nhiên việc điều chỉnh của mình làm nhiều người chú tâm, nhưng đến nay Tỉnh ủy cũng chưa tỏ rõ thái độ. Năm trước y cũng hỏi Hàn Độ nhưng Hàn Độ nói thẳng với hắn Ban Tổ chức cán bộ Trung ương mặc dù đã đề cập vấn đề này nhưng Bí thư Ứng có thái độ rất quan trọng là hy vọng cân nhắc cục diện phát triển kinh tế của Ninh Lăng, để Triệu Quốc Đống có thể tiếp tục làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng thêm một thời gian. Ban tổ chức cán bộ Trung ương cũng tỏ vẻ sẽ cân nhắc tình hình thực tế.
….
Triệu Quốc Đống không suy nghĩ quá nhiều việc này. Dù là mình điều chỉnh đến vị trí nào hắn tin tổ chức sẽ cân nhắc từ góc độ bồi dưỡng của mình. Mình bây giờ cần chính là làm xong các việc còn lại ở Ninh Lăng, tránh cho biến hoá đột nhiên ảnh hưởng đến đại cuộc.
Mồng bảy Triệu Quốc Đống trực ban cho nên chiều mồng sáu Triệu Quốc Đống bay về An Đô. Xuống sân bay hắn suy nghĩ mãi mới gọi điện cho Ứng Đông Lưu, nói muốn đến chúc tết. Ứng Đông Lưu bảo hắn tối đến nhà dùng bữa.
- Đừng khẩn trương như vậy có được không? Quốc Đống, em chưa thấy anh như vậy bao giờ cả.
Lưu Nhược Đồng có chút buồn cười nhìn Triệu Quốc Đống.
- Ồ, em đừng nói, anh đúng là có chút khẩn trương. Nói thật anh không có thói quen đến nhà chúc tết như thế này. Ví dụ như chỗ trưởng ban Trương vậy, cho nên tôi thà chọn cuộc gặp riêng thân mật ở nơi công cộng hơn là việc gặp như thế này.
Triệu Quốc Đống xua tay nói.
- Nhưng như thế này cũng có nghĩa quan hệ giữa anh và lãnh đạo càng gần hơn mà.
Lưu Nhược Đồng cười nói.
- Gần hơn cũng không chắc đã là chuyện tốt. Chẳng qua Bí thư Ứng là lãnh đạo đáng giá để kính trọng, đến nhà y cũng không đại biểu gì.
Triệu Quốc Đống cảm thấy mình nói không đúng suy nghĩ trong lòng.
Lưu Nhược Đồng chỉ nở nụ cười không vạch trần lời nói của Triệu Quốc Đống. Lấy nhau nhiều năm như vậy mặc dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng cô cũng hiểu đôi chút về Triệu Quốc Đống. Chỉ khi hắn rất quan tâm chuyện gì đó thì hắn mới có biểu hiện như vậy.
- Có lẽ anh nên hỏi về hướng đi của mình.
Hai người từ từ bước đi trong Thủy Tỉnh Hạng. Mặc dù Triệu Quốc Đống cũng là thường vụ nhưng có lẽ không ai suy nghĩ việc hắn vào đây ở.
- Anh cảm thấy có thích hợp không? Hay là Bí thư Ứng sẽ trả lời vấn đề này không?
Lưu Nhược Đồng hỏi lại.
- Ồ, có lẽ Bí thư Ứng sẽ chủ động đưa ra vấn đề này, anh nên trả lời như thế nào?
Triệu Quốc Đống lẩm bẩm nói làm Lưu Nhược Đồng nở nụ cười:
- Được rồi Quốc Đống, anh đừng ở đó lẩn thẩn nữa, cẩn thận có người nghe được đó.
Chung Dược Quân là người phối hợp tốt nhưng do tích cách nên y không phải người quyết định tốt. Vì thế Triệu Quốc Đống mới cố hết sức đưa Tiêu Phượng Minh lên. Sự kiên quyết của Tiêu Phượng Minh có thể đền bù cho tính cách của Chung Dược Quân. Như vậy mặc dù mình có rời khỏi Ninh Lăng cũng không khiến cho quỹ đạo của Ninh Lăng thay đổi.
Bộ khung kinh tế của Ninh Lăng về cơ bản đã thành hình, bộ máy các quận, huyện cũng miễn cưỡng chấp nhận được. Triệu Quốc Đống tin ở cục diện đó nếu hai người Chung Dược Quân, Tiêu Phượng Minh thành công phối hợp thì trong hai ba năm tới Ninh Lăng sẽ tiến thêm bậc thang mới, thậm chí vượt An Đô cũng không phải giấc mộng. Nhưng điều kiện hai người cần phối hợp tốt.
Việc điều chỉnh nhân sự về cơ bản đã xong. Triệu Quốc Đống có chút đắc ý việc đưa Chu Trọng cùng Thôi Tú Phu lên vị trí chủ tịch quận, huyện, biểu hiện của bọn họ đã chinh phục nhiều cán bộ vốn có thành kiến với họ. Mà các Bí thư huyện ủy như Ngụy Hiểu Lam, Đường Diệu Văn, Cổ Bình Nguyên, Giản Hồng, Đàm Viễn Ba cũng đều chứng minh bọn họ không thẹn với vị trí hiện nay.
Nhưng không phải chuyện gì cũng như ý cả. Ví dụ như Lô Miễn Dương ở Thương Hóa còn chưa tiến vào trạng thái, đương nhiên Triệu Quốc Đống còn có thể cho y thời gian. Bộ máy Khuê Dương cũng có vấn đề nhưng không phải chuyện gì một mình hắn cũng có thể làm hết, phải chừa lại để quan sát.
Làm Triệu Quốc Đống có chút lo lắng là nhóm cán bộ như Hoắc Vân Đạt về từ Hồng Sơn. Mặc dù hắn tin Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh sẽ không đối xử lạnh nhạt với nhóm cán bộ này nhưng Hoắc Vân Đạt sau khi về có lẽ hy vọng tiến thêm một bước. Mà việc tiến thêm đó không phải do Chung Dược Quân và Tiêu Phượng Minh có thể quyết định.
Chỉ là chuyện này không phải do người, phải do vận mệnh mới được.
Kết cấu sản nghiệp của Ninh Lăng vẫn có khuyết điểm. Đúng như hắn lo lắng việc Ninh Lăng phát triển nhanh như vậy là do nhiều công ty tiến vào, nhưng mấy năm tới thì sao?
Làm như thế nào duy trì năng lực phát triển liên tục, luôn đi trước và đổi mới kỹ thuật chính là điều quan trọng nhất. Dù là ngành năng lượng mới hay bảo vệ môi trường, hoặc là ngành sản xuất ô tô càng lúc càng chiếm ưu thế trong nền kinh tế Ninh Lăng cũng là một vấn đề. Nhưng lãnh đạo các công ty chưa chắc có cái nhìn xa như vậy, hoặc là nói dù có cũng không cảm thấy nguy cơ. Việc này cần chính quyền xúc tiền.
Triệu Quốc Đống ngồi trên máy bay mà suy nghĩ miên man, đủ loạn suy nghĩ đập vào mặt. Mình hình như còn rất nhiều điều phải làm nhưng đây có phải chuyện mà một Bí thư thị ủy đủ tư cách nên làm không? Mình có phải là lo nhiều quá không? Chẳng lẽ Chung Dược Quân, Tiêu Phượng Minh không thấy mà chỉ mình thấy sao?
Triệu Quốc Đống không nhịn được nở nụ cười. Duy trì sự bình thản nói thì dễ, làm mới khó.
…
Sân bay quốc tế Bắc Kinh luôn tấp nập người qua lại. Triệu Quốc Đống trước khi lên máy bay đã gọi cho Lưu Nhược Đồng nhưng cô tắt máy, điều này cũng có nghĩa cô đã lên máy bay.
Hắn xuống máy bay gọi thì bên kia đã thông.
- Em đang ở đâu?
Triệu Quốc Đống vui vẻ nói.
- Cách anh 50m.
Lưu Nhược Đồng nhẹ nhàng nói.
Triệu Quốc Đống ngẩng đầu lên thấy Lưu Nhược Đồng đang kéo vali đứng đó như một đóa phù dung, cô đang vẫy tay gọi hắn.
Triệu Quốc Đống đi nhanh tới, mỗi một lần gặp đều có cảm giác khác nhau, dù là Triệu Quốc Đống hay Lưu Nhược Đồng đều cảm nhận được điều đó.
Rất tự nhiên cầm vali cho Lưu Nhược Đồng, Triệu Quốc Đống cno:
- Sao em không về nghỉ ngơi trước?
- Chỉ có tiếng thôi mà, em muốn đợi anh rồi cùng về.
- Chúng ta chỉ có thể bắt taxi về thôi.
Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ, đã là hơn 3h chiều, lúc này về rửa mặt rồi chuẩn bị đi ăn là vừa.
- Không, bộ có xe tới đón em. Em bảo bọn họ chờ một chút, anh phải đi nhờ xe rồi.
Lưu Nhược Đồng cười hì hì nói.
- Ừ, có thể hưởng thụ đãi ngộ của thành viên Bộ tổng tham mưu cũng là vinh dự.
Triệu Quốc Đống nói.
- Có đôi khi đúng là hâm mộ mấy người không làm gì, không phải suy nghĩ gì chỉ có ăn nghỉ, như vậy sống mới lâu.
…
Hai chiếc xe Mercedes-Benz 6 0 0 lẳng lặng đỗ ở ven đường, đoàn người từ khoang dành cho khách Vip đi ra và có người mở cửa xe cho họ. Người đàn ông đang định lên xe nhưng thấy đôi nam nữ đang tay trong tay đăng trước. Người đàn ông ngẩn ra xuống xe nhưng lại do dự không dám xác định. Chẳng qua đối phương đã thấy y nên y vội vàng xuống xe đi tới.
- Bí thư Triệu, sao trung hợp như vậy?
Chu Hâm cười rất tươi nói.
- Ồ, tổng giám đốc Chu, dịp tết mà vẫn đi vì công việc sao?
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
Hạng mục điện phân nhôm của Tập đoàn Hâm Đạt coi như chính thức được khởi động, Triệu Quốc Đống nghe nói một tháng có mười ngày Chu Hâm ở tại công trường, qua đó đủ thấy Tập đoàn Hâm Đạt coi trọng hạng mục này như thế nào. Mà hạng mục tinh chế nhôm cũng đã được Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia phê duyệt, vốn đầu tư là 250 triệu, do Tập đoàn Hâm Đạt cùng tập đoàn Hoa Cao tỉnh Tương cùng bỏ vốn đầu tư.
Đất đai đã được dự trữ sẵn chỉ chờ đến ngày 15 là khởi công, huyện Vân Lĩnh vì thế cũng rất hưng phấn. Lang Thế Quần cùng Trương Bồi Lễ cũng đã chuyên môn lên Thị ủy báo cáo công việc này, tỏ vẻ mấy hạng mục này xây dựng xong ít nhất có thể cống hiến 12 tỷ cho GDP Vân Lĩnh, cũng tiêu hao điện năng của trạm phát điện Cô Lỗ Câu.
Chẳng qua động tác lớn của Hâm Đạt cũng mang lại vài ấn tượng. Tập đoàn Hoa Lữ vẫn có thái độ kiên quyết phản đối với hạng mục của Tập đoàn Hâm Đạt, yêu cầu góp cổ phần vào hạng mục của Hâm Đạt, đòi quyền khống chế cổ phần, cho rằng Hâm Đạt đã chạm vào vùng cấm của chính sách quốc gia. Tập đoàn Hoa Lữ liên hợp với tập đoàn Ngũ Quáng mà chèn ép việc nhập khẩu của Hâm Đạt, điểm nỳ tạo thành tranh luận ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia và Bộ Thương mại. Cũng may không chỉ có Hâm Đạt tiến vào ngành điện phân nhôm, tập đoàn Hy Vọng Phương Đông cũng đã tiến hành ở Hà Nam và Nội Mông, hai bên hợp sức khiêu chiến địa vị lũng đọa của Hoa Lữ, bên trên cũng chưa có thái độ chính thức với việc này.
Theo như cách nói của lãnh đạo tập đoàn Hâm Đạt mà nói, tập đoàn Hâm Đạt bây giờ đặt tâm trí chính vào Vân Lĩnh, Vân Lĩnh đã thành nơi quan hệ đến thành bại của Hâm Đạt.
Chẳng qua theo Triệu Quốc Đống thấy chỉ cần quyết định không có lệnh cấm rõ ràng là ổn rồi. Triệu Quốc Đống cũng kiên quyết ủng hộ tập đoàn Hâm Đạt nhanh chóng tiến bước. Tỉnh ủy tỉnh An Nguyên cũng tỏ rõ thái độ hy vọng tập đoàn Hâm Đạt là ngọn cờ đầu trong khối kinh tế tư nhân của tỉnh An Nguyên.
- Bí thư Triệu, ngài cũng biết tết bạn bè không đi không thân mà.
Chu Hâmq nhiệt tình nói:
- Bí thư Triệu, ngài đi đâu vậy? Hay là tôi đưa ngài đi?
- Không cần, đây là vợ tôi – Lưu Nhược Đồng. Nhược Đồng, đây là tổng giám đốc tập đoàn Hâm Đạt – tổng giám đốc Chu, người có tên trên bảng Forbes, bây giờ coi như công ty lớn của Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống cười giới thiêu.
- Bí thư Triệu, ngài không phải trêu tôi đó sao? Bảng gì chứ, đó chỉ là nói bừa.
Chu Hâm lần đầu thấy người phụ nữ sau lưng Triệu Quốc Đống. Y ở tỉnh An Nguyên hiểu được vợ Triệu Quốc Đống là con một gia đình cách mạng, hình như vẫn luôn công tác ở nước ngoài, còn công việc cụ thể là gì không có mấy người biết. Ngay cả bộ máy Thị ủy Ninh Lăng cũng không có mấy người gặp được người nhà Triệu Quốc Đống.
Lưu Nhược Đồng chỉ nói một câu đơn giản “may mắn” rồi thôi. Triệu Quốc Đống thật ra rất quan tâm nói vài câu tốc độ đẩy mạnh hạng mục tinh chế nhôm của Hâm Đạt và tập đoàn Hoa Cao, Chu Hâm cũng giới thiệu vài câu rồi xin phép rời đi.
Xe Buick màu xanh đến đón vợ chồng Triệu Quốc Đống, Chu Hâm nhìn xe rơi đi rồi suy nghĩ một chút. Y ở Bắc Kinh đã lâu nên hiểu rõ được các loại biển. Bảo sao người phụ nữ kia trông nhã nhặn mà làm mình có cảm giác khá căng thẳng.
Đã có lời đồn việc Triệu Quốc Đống không ở Ninh Lăng thậm chí tỉnh An Nguyên nữa, điều này làm Chu Hâm vừa có chút nuối tiếc vừa sốt ruột.
Lúc này Chu Hâm thật ra hy vọng ddph không lên vị trí thường vụ tỉnh ủy. Lên bậc này thì Triệu Quốc Đống tiếp tục ở lại Ninh Lăng sẽ không phù hợp không khí chính trị của Trung Quốc, vấn đề nằm ở chỗ mình dồn tâm huyết vào Vân Lĩnh, nhất là bây giờ gặp áp lực cực lớn từ tập đoàn Hoa Lữ. Mặc dù Chu Hâm tự tin vào quan hệ của mình nhưng việc này liên quan đến chính sách quốc gia.
Chủ tịch tập đoàn Hy vọng phương đông chẳng lẽ kém mình sao? Chu Hâm còn không ngông cuồng đến mức cho rằng như vậy, nhưng khi liên minh với đối phương chống lại áp lực của Hoa Lữ, Chu Hâm có thể nhận ra sự lo lắng của đối phương. So sánh với lực lượng của quốc gia thì thực lực của các công ty tư nhân là không đáng nhắc đến. mà mặc dù công ty tư nhân có quan hệ thì ở chuyện này cũng không đưa ra thẳng mặt được.
Tạo được tác dụng chính thức chỉ có thể là quan chức như Triệu Quốc Đống và Nhâm Vi Phong mà thôi. Bọn họ hiểu rõ khát vọng phát triển của cơ sở cùng với sự lũng đoạn của công ty nhà nước, khiến cho bọn họ có thể ở bất cứ trường hợp nào cũng công khai được, đưa ra suy nghĩ bản thân. đây mới là điều quan trọng nhất để thay đổi.
Phải xác định xong mọi chuyện trước khi Triệu Quốc Đống rời khỏi Ninh Lăng, tập đoàn Hâm Đạt lần này là tử chiến tới cùng, mất cơ hội phát triển này thì Hâm Đạt sẽ không thể nào thấy được ánh mặt trời.
….
- Hắn thật sự sẽ đi?
Hoàng Hối Sinh sa sầm mặt nói.
- Có lẽ là như vậy. Anh rể tôi nói theo thông lệ là thế. Đến tháng năm Triệu Quốc Đống sẽ làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng được ba năm, hơn nữa thêm thời gian hắn công tác từ năm 95 đến 98 ở Ninh Lăng tổng cộng đã bảy năm. Bây giờ hắn lên làm thường vụ tỉnh ủy thì khả năng điều đi là rất lớn.
Đối phương cầm cốc trà trong tay nhấp một ngụm rồi lạnh nhạt nói.
- Vậy có thể xác định lúc nào đi không?
Hoàng Hối Sinh trầm giọng nói.
- Ai có thể xác định được chứ? Dù là Ứng Đông Lưu cũng không thể xác định được Triệu Quốc Đống sẽ đi lúc nào. Nhưng tôi nghe anh rể tôi nói có thể Tỉnh ủy tỉnh An Nguyên hy vọng Triệu Quốc Đống sẽ ở lại thêm một thời gian nữa.
Đối phương nói.
- Ở thêm một thời gian nữa?
Hoàng Hối Sinh lớn tiếng nói như đang tức giận:
- Vậy còn để cho chúng tôi sống không nữa?
- Sinh ca, tôi nghĩ chúng ta nên đặt đúng tâm tư mới được. Triệu Quốc Đống đi đương nhiên là việc tốt nhưng ai tới thay thế cũng chưa chắc đã lập tức thay đổi phương hướng vốn có của Ninh Lăng. Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân đã đẩy việc xây dựng nhà xã hội lên tầm chính trị, tranh luận mặc dù không ít nhưng không ai dám phủ nhận chiêu này của bọn họ đã được lòng dân. Cho nên tôi cho rằng dù Triệu Quốc Đống đi người kế nhiệm cũng không nhất định làm được tốt hơn mấy. Cơn sóng này bị Triệu Quốc Đống đẩy lên cao, ai muốn đưa nó xuống cũng không dễ.
Đối phương nói.
- Tôi nghĩ sau khi Triệu Quốc Đống đi thì ai lên thay hắn cũng đều tốt hơn. Chủ yếu nằm ở chỗ hắn tạo được cơn sóng này lên thì còn cần phải chứng thực. Người thay thế có lẽ nói bằng miệng nhưng chưa chắc đã thực thi. Chúng ta có lẽ có biện pháp, con đường để thay đổi.
Hoàng Hối Sinh không ủng hộ cái nhìn của đối phương.
- chủ yếu là lúc nào hắn đi, nếu kéo dài tới cuối năm nay thì chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu?
Đối phương hừ một tiếng vì khinh thường việc Hoàng Hối Sinh hy vọng Triệu Quốc Đống đi. Hoàng Hối Sinh sao lại không biết ảnh hưởng không khí chính trị của Trung Quốc chứ? Không ai có thể nghịch ý dân, nhất là người làm quan thì anh có thể đánh bóng bản thân, có thể nói hay, anh có thể lén có động tác nhỏ nhưng chỉ riêng vấn đề trái phải thì anh phải nắm chắc phương hướng, đây là lời tuyên bố dựa trên kinh nghiệm của anh rể y.
Nhưng Hoàng Hối Sinh lại nghĩ mình có chút tiền, có chút quan hệ là thay đổi được nguyên tắc cơ bản này, quá ngây thơ rồi. Thương trường và quan trường đan xen chặt chẽ với nhau nhưng về bản chất là khác nhau. Thương nhân xem lợi ích, quan chức xem chiến tích, không có chiến tích sẽ không có cơ hội lên chức.
Cái gì là chiến tích? Phát triển là chiến tích, lòng dân là chiến tích, nhất là bây giờ chiến tích về danh tiếng, lòng dân càng quan trọng hơn. Ngay cả anh rể mình cũng phải thừa nhận Triệu Quốc Đống rất linh hoạt, nắm bắt cơ hội tốt.
- Nếu Triệu Quốc Đống đi thì ai tới?
Hoàng Hối Sinh suy nghĩ một chút và nói.
- Không tiện nói, Chung Dược Quân có thể, cũng có thể là người từ trên xuống, bây giờ còn chưa rõ.
Đối phương bỏ chén vuốt cằm nói.
- Tóm lại tôi thấy chúng ta nếu muốn kiếm mỏ vàng ở Ninh Lăng cũng không tuyệt vời như vậy nhưng không phải không kiếm được gì. Có lẽ đúng như báo chí Ninh Lăng nói, đi vào từng phân khúc, kiếm tiền đáng kiếm.
- Hừ, cái gì gọi là kiếm tiền đáng kiếm? Theo ý tôi tiền có thể kiếm chính là tiền.
Hoàng Hối Sinh hung dữ nói:
- Chỉ cần Triệu Quốc Đống đi là tốt rồi. Tôi cho rằng tên Triệu Quốc Đống này là người không gì xâm nhập được nhưng hắn chỉ có một, chỉ cần chúng ta nhanh chóng xúc tiến hắn đi là ổn. Tôi không tin Đảng viên nào cũng như vậy.
….
Bảy ngày nghỉ nhưng Triệu Quốc Đống giờ chỉ có hai ngày. Mồng bốn về nhà cùng Lưu Nhược Đồng hưởng thụ cuộc sống hai ngày vui vẻ, trong đó không tránh được ngồi ăn với anh em Lưu Thác, Lưu Nham, ngồi uống trà tâm sự với Hùng Chính Lâm, Lôi Hướng Đông, lại đi thăm Qua Tĩnh, Dương Thiên Minh, thậm chí còn cùng mấy bạn học ở trên Bắc Kinh ăn cơm nói chuyện.
Bạch Nhất Minh cũng về Bắc Kinh một chuyến, Nguyễn Đại Thanh bây giờ đã lên Trung ương đoàn làm, ba người cũng ngồi lại với nhau nói chuyện về công việc bản thân. Nguyễn Đại Thanh và Bạch Nhất Minh đều cảm thấy năm nay Triệu Quốc Đống sẽ có điều chỉnh, còn thời gian cụ thể sẽ căn cứ vào việc trao đổi giữa Tỉnh ủy tỉnh An Nguyên với Ban Tổ chức cán bộ Trung ương.
Đây cũng là cái nhìn của hai anh em Lưu Thác, Lưu Nham.
Triệu Quốc Đống không thể không thừa nhận việc điều chỉnh nhân sự luôn là đề tài làm mọi người chú ý nhất. Thậm chí ngay cả Lưu Kiều cũng gọi tới hỏi Lưu Nhược Đồng về việc điều chỉnh công việc của mình. Tất nhiên việc điều chỉnh của mình làm nhiều người chú tâm, nhưng đến nay Tỉnh ủy cũng chưa tỏ rõ thái độ. Năm trước y cũng hỏi Hàn Độ nhưng Hàn Độ nói thẳng với hắn Ban Tổ chức cán bộ Trung ương mặc dù đã đề cập vấn đề này nhưng Bí thư Ứng có thái độ rất quan trọng là hy vọng cân nhắc cục diện phát triển kinh tế của Ninh Lăng, để Triệu Quốc Đống có thể tiếp tục làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng thêm một thời gian. Ban tổ chức cán bộ Trung ương cũng tỏ vẻ sẽ cân nhắc tình hình thực tế.
….
Triệu Quốc Đống không suy nghĩ quá nhiều việc này. Dù là mình điều chỉnh đến vị trí nào hắn tin tổ chức sẽ cân nhắc từ góc độ bồi dưỡng của mình. Mình bây giờ cần chính là làm xong các việc còn lại ở Ninh Lăng, tránh cho biến hoá đột nhiên ảnh hưởng đến đại cuộc.
Mồng bảy Triệu Quốc Đống trực ban cho nên chiều mồng sáu Triệu Quốc Đống bay về An Đô. Xuống sân bay hắn suy nghĩ mãi mới gọi điện cho Ứng Đông Lưu, nói muốn đến chúc tết. Ứng Đông Lưu bảo hắn tối đến nhà dùng bữa.
- Đừng khẩn trương như vậy có được không? Quốc Đống, em chưa thấy anh như vậy bao giờ cả.
Lưu Nhược Đồng có chút buồn cười nhìn Triệu Quốc Đống.
- Ồ, em đừng nói, anh đúng là có chút khẩn trương. Nói thật anh không có thói quen đến nhà chúc tết như thế này. Ví dụ như chỗ trưởng ban Trương vậy, cho nên tôi thà chọn cuộc gặp riêng thân mật ở nơi công cộng hơn là việc gặp như thế này.
Triệu Quốc Đống xua tay nói.
- Nhưng như thế này cũng có nghĩa quan hệ giữa anh và lãnh đạo càng gần hơn mà.
Lưu Nhược Đồng cười nói.
- Gần hơn cũng không chắc đã là chuyện tốt. Chẳng qua Bí thư Ứng là lãnh đạo đáng giá để kính trọng, đến nhà y cũng không đại biểu gì.
Triệu Quốc Đống cảm thấy mình nói không đúng suy nghĩ trong lòng.
Lưu Nhược Đồng chỉ nở nụ cười không vạch trần lời nói của Triệu Quốc Đống. Lấy nhau nhiều năm như vậy mặc dù chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng cô cũng hiểu đôi chút về Triệu Quốc Đống. Chỉ khi hắn rất quan tâm chuyện gì đó thì hắn mới có biểu hiện như vậy.
- Có lẽ anh nên hỏi về hướng đi của mình.
Hai người từ từ bước đi trong Thủy Tỉnh Hạng. Mặc dù Triệu Quốc Đống cũng là thường vụ nhưng có lẽ không ai suy nghĩ việc hắn vào đây ở.
- Anh cảm thấy có thích hợp không? Hay là Bí thư Ứng sẽ trả lời vấn đề này không?
Lưu Nhược Đồng hỏi lại.
- Ồ, có lẽ Bí thư Ứng sẽ chủ động đưa ra vấn đề này, anh nên trả lời như thế nào?
Triệu Quốc Đống lẩm bẩm nói làm Lưu Nhược Đồng nở nụ cười:
- Được rồi Quốc Đống, anh đừng ở đó lẩn thẩn nữa, cẩn thận có người nghe được đó.
/1736
|