Sự xuất hiện của Nhược Đồng và Giang Dao đã làm không khí căng thẳng giảm đi phần nào.
Phùng Minh Khải khá bực tức. Mặc dù mình được đối phương giúp mới coi như chính thức bước vào chính trị, nhưng y tự nhận mình tuyệt đối tỉnh táo, lý trí hơn đối phương. Đừng nhìn mình bây giờ chỉ là cán bộ phó huyện, Triệu Quốc Đống là cán bộ cấp phó tỉnh nhưng không có nghĩa Triệu Quốc Đống không cần kiêng kỵ gì ở vấn đề kia.
Có lẽ ở vị trí của Triệu Quốc Đống thì tác phong sống là rất bình thường, nhưng khi chính trị muốn biến nó thành vấn đề thì nó sẽ thành vấn đề chết người. Với tác phong của Triệu Quốc Đống thì hắn ít nhất có thể tự tránh khỏi công kích của đối phương.
Theo Phùng Minh Khải thấy Lưu Nhược Đồng mặc dù không phải nói quá đẹp nhưng từ khí chất, dung mạo cũng hơn hẳn Khấu Linh, Mễ Á. Triệu Quốc Đống nếu có thể bị Khấu Linh làm điên đảo, chẳng lẽ giữa hắn và Lưu Nhược Đồng không có tình cảm gì?
Lưu Nhược Đồng thay váy ngủ mà thấy mình khá vui. Cô ngồi trong phòng khách xem Tv.
Khách sạn Hoa Thủy không tính là khách sạn tốt nhất Kiềm Dương nhưng cũng là nhóm đầu, có hoàn cảnh khá đẹp.
Triệu Quốc Đống tắm xong đi ra, Lưu Nhược Đồng vừa lúc chỉnh kênh đài truyền hình Kiềm Nam. Phó bí thư Tỉnh ủy Đái Đức Cao có mặt trong hội nghị tổng kết công tác giáo dục thành viên ưu tú của hệ thống chính pháp tỉnh.
- Quốc Đống, vị phó bí thư Đái này cũng là người điều Điền Nam phải không?
Lưu Nhược Đồng nhìn Triệu Quốc Đống rồi hỏi.
- Ừ, y trước đó làm phó chủ tịch thường trực tỉnh.
Triệu Quốc Đống ngồi xuống ghế đối diện với Lưu Nhược Đồng.
- Nghe nói y có quan hệ không quá tốt với Bí thư Thái?
Câu nói như thuận miệng của Lưu Nhược Đồng làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ. Xem ra Lưu Nhược Đồng sau khi về nước đã nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, cô càng lúc càng thích ứng với thân phận của mình bây giờ, không chỉ là bản thân cô, mà còn với một thân phận khác là vợ của trưởng ban tổ chức cán bộ Điền Nam.
- Không thể nói như vậy, y không phải người gốc Điền Nam, chẳng qua trong vài công việc có quan điểm không phù hợp với Thái ca mà thôi.
Triệu Quốc Đống miễn cưỡng nói một câu lấy lệ, trong lúc nhất thời hắn còn không quen với thay đổi của Lưu Nhược Đồng.
Lưu Nhược Đồng nhìn về phía xa xa nói:
- Minh Khải mời em và anh đến Kiềm Dương có phải có chuyện gì không?
- Sao em lại nghĩ như vậy?
Triệu Quốc Đống có chút bực bội chẳng qua hắn cũng phải phục sự nhạy cảm của Lưu Nhược Đồng.
Lưu Nhược Đồng lắc đầu nói:
- Quốc Đống, anh và Minh Khải là bạn học cũ, qua lại là bình thường. Nhưng Minh Khải không biết giấu kín, em có thể cảm nhận được.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng, xem ra con cháu của gia đình cách mạng đúng là có sự nhạy cảm chính trị đặc biệt, chút biểu hiện khác lạ của Phùng Minh Khải đã bị nhìn ra.
- Ừ, mai Chu Đăng Cao tới đây, Minh Khải cũng muốn tìm một cơ hội thích hợp để anh ngồi với Chu Đăng Cao.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói giống như một chuyện rất bình thường vậy.
Chu Đăng Cao mặc dù điều đến Điền Nam làm phó chủ tịch một năm, trước đó làm trợ lý chủ tịch tỉnh nhưng rất nhanh được bầu làm Phó chủ tịch tỉnh. Chẳng qua vị trí của Chu Đăng Cao ở Điền Nam khá xấu hổ. Đào Hòa Khiêm, Đái Đức Cao, Tống Quốc Lương đều không thích y, mà Chu Đăng Cao cũng không dựa được vào Thái Chánh Dương. Chính xác mà nói Thái Chánh Dương không có ý nhận vị phó chủ tịch mới này. Đương nhiên đây có lẽ có một phần nguyên nhân là do Chu Đăng Cao có quan hệ mật thiết với Liễu Đạo Nguyên.
Mặc dù Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên có quan hệ cá nhân tốt nhưng do hai bên ở hai phe cánh có lập trường khác nhau nên quyết định hai người ở nhiều khía cạnh không thể hợp tác mật thiết, nhất là ở vấn đề nhân sự càng là như vậy.
Ngay cả Đào Hòa Khiêm, Tống Quốc Lương đều biết Thái Chánh Dương không hài lòng mấy với Chu Đăng Cao. Nhưng bọn họ cũng không coi trọng gì Chu Đăng Cao. Bên Ủy ban tỉnh vẫn do cán bộ địa phương Điền Nam chiếm ưu thế chủ đạo, người như Chu Đăng Cao thì thêm hay bớt một cũng không ảnh hưởng gì.
Chu Đăng Cao là nhân vật khá nội hướng nhưng không có nghĩa y chấp nhận bị xa lánh, y cũng có suy nghĩ và mục tiêu của mình.
Chức thường vụ, Phó chủ tịch tỉnh hấp dẫn bao người chú ý. Đào Hòa Khiêm vẫn làm công tác, hy vọng chức vụ này có thể do Bí thư thị ủy Côn Châu – Vệ Cơ Thành là người có thái độ trung lập làm, như vậy chức Bí thư thị ủy Côn Châu có thể do thị trưởng Vương Liệt đảm nhiệm.
Đương nhiên đây chẳng qua chỉ là một khả năng mà thôi. Làm chủ tịch tỉnh nên ở vấn đề này Đào Hòa Khiêm không đủ quyền lên tiếng, vì thế y chỉ có thể vận động mà thôi.
Lưu Nhược Đồng nở nụ cười đầy quyến rũ:
- Quốc Đống, anh định làm như thế nào?
- Anh còn có thể làm như thế nào? Chu Đăng Cao là bạn học ở trường Đảng với anh, chẳng lẽ nói anh ăn cùng y một bữa cũng phải lo đầu lo đuôi sao?
Triệu Quốc Đống nhún vai nói.
- Đi một bước xem một bước, cơn sóng lần này có biên độ khá lớn, có lẽ ảnh hưởng đến tâm lý rất nhiều người. Ôi, Điền Nam không thể chờ nổi nữa, anh mới đến mấy tháng mà cảm thấy còn mệt hơn mình làm ở Ninh Lăng một năm.
- Quốc Đống, có đôi khi có nhiều công việc không nên quá nóng lòng mong làm được luôn, đoàn kết tất cả mọi người có thể đoàn kết sẽ mang lại hiệu quả không thể tưởng tượng. Em nghĩ có khi lui một bước sẽ thấy trời cao, biển rộng.
Lưu Nhược Đồng nói làm Triệu Quốc Đống nhíu mày.
- Quốc Đống, anh có thời gian thì về Bắc Kinh một chuyến. Anh công tác ở Điền Nam lâu như vậy mà chưa về lần nào cả.
Lưu Nhược Đồng không để ý đến việc Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ mà nói tiếp.
Hai ngày ở Kiềm Nam rất nhanh trôi qua, dù là Triệu Quốc Đống hay Chu Đăng Cao lúc gặp đều thấy thời gian qua đi quá nhanh, trước học cùng trường Đảng, bây giờ cùng đến Điền Nam công tác.
Hai người không đề cập tới công việc bẩn thân, thậm chí không nhắc đến tình hình Điền Nam. Nhưng thật ra lại nói chuyện đến Bạch Nhất Minh tại tỉnh Tương.
Bạch Nhất Minh phụ trách quản lý công nghiệp ở tỉnh Tương và đã có những động tác lớn, nhất là việc không ngừng có thay đổi, chỉnh hợp ngành cơ giới chế tạo, cố gắng thúc đẩy bước tiến của các công ty nhà nước khổng lồ, cũng đẩy mạnh việc cổ phần hóa các công ty nhà nước…
Bạch Nhất Minh bây giờ được lãnh đạo chủ yếu của tỉnh khá hài lòng, nghe nói sau đây y rất có thể làm Bí thư thị ủy tỉnh thành, phụ trách một phương.
Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận được Chu Đăng Cao rất hâm mộ Bạch Nhất Minh. Mặc dù đối phương rất cố gắng áp chế tình cảm nhưng sau khi uống rượu sẽ làm người ta bộc phát. Đương nhiên rốt cuộc đây là lộ ra thật hay không thì Triệu Quốc Đống không muốn suy nghĩ. Rất nhiều thứ không phải hắn có thể làm ra phán đoán và quyết định.
Trên đường về Điền Nam, Triệu Quốc Đống cảm thấy mình như được nạp lại điện, có thể tập trung hết tinh thần vào công việc.
Mặc dù chưa đi khảo sát hai khu vực Điền tây bắc, tây nam nhưng sắp tới diễn ra đợt điều chỉnh nhân sự lớn của cả tỉnh nên hắn thật sự không dành được bao thời gian. Cũng may mục đích khảo sát chủ yếu lần này là mấy thị xã ở Điền tây, đông. Mà theo ý của Thái Chánh Dương thì sóng điều chỉnh này có thể chia làm vài bước, không mong một bước là xong.
Đối với đợt điều chỉnh nhân sự lớn như vậy thì bất cứ ai cũng có thể nhận ra. Mà mấy thị xã mà Triệu Quốc Đống đi khảo sát trước càng thành trọng tâm. Số người tới Ban Tổ chức cán bộ thoáng cái nhiều lên. Mấy phó trưởng ban dẫn đoàn xuống các thị xã trưng cầu ý kiến cũng đã về, các hội nghị thảo luận không ngừng diễn ra.
Triệu Quốc Đống biết mình đã thành nhân vật thể hiện hướng gió, bất cứ một động tác dù nhỏ nào cũng khiến vô số người suy nghĩ. Vì thế Triệu Quốc Đống cũng cố gắng không lộ mặt ở các nơi không cần thiết. Ngoài lúc đi làm ra thì thời gian còn lại hắn cố gắng về nhà.
Phùng Minh Khải khá bực tức. Mặc dù mình được đối phương giúp mới coi như chính thức bước vào chính trị, nhưng y tự nhận mình tuyệt đối tỉnh táo, lý trí hơn đối phương. Đừng nhìn mình bây giờ chỉ là cán bộ phó huyện, Triệu Quốc Đống là cán bộ cấp phó tỉnh nhưng không có nghĩa Triệu Quốc Đống không cần kiêng kỵ gì ở vấn đề kia.
Có lẽ ở vị trí của Triệu Quốc Đống thì tác phong sống là rất bình thường, nhưng khi chính trị muốn biến nó thành vấn đề thì nó sẽ thành vấn đề chết người. Với tác phong của Triệu Quốc Đống thì hắn ít nhất có thể tự tránh khỏi công kích của đối phương.
Theo Phùng Minh Khải thấy Lưu Nhược Đồng mặc dù không phải nói quá đẹp nhưng từ khí chất, dung mạo cũng hơn hẳn Khấu Linh, Mễ Á. Triệu Quốc Đống nếu có thể bị Khấu Linh làm điên đảo, chẳng lẽ giữa hắn và Lưu Nhược Đồng không có tình cảm gì?
Lưu Nhược Đồng thay váy ngủ mà thấy mình khá vui. Cô ngồi trong phòng khách xem Tv.
Khách sạn Hoa Thủy không tính là khách sạn tốt nhất Kiềm Dương nhưng cũng là nhóm đầu, có hoàn cảnh khá đẹp.
Triệu Quốc Đống tắm xong đi ra, Lưu Nhược Đồng vừa lúc chỉnh kênh đài truyền hình Kiềm Nam. Phó bí thư Tỉnh ủy Đái Đức Cao có mặt trong hội nghị tổng kết công tác giáo dục thành viên ưu tú của hệ thống chính pháp tỉnh.
- Quốc Đống, vị phó bí thư Đái này cũng là người điều Điền Nam phải không?
Lưu Nhược Đồng nhìn Triệu Quốc Đống rồi hỏi.
- Ừ, y trước đó làm phó chủ tịch thường trực tỉnh.
Triệu Quốc Đống ngồi xuống ghế đối diện với Lưu Nhược Đồng.
- Nghe nói y có quan hệ không quá tốt với Bí thư Thái?
Câu nói như thuận miệng của Lưu Nhược Đồng làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ. Xem ra Lưu Nhược Đồng sau khi về nước đã nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, cô càng lúc càng thích ứng với thân phận của mình bây giờ, không chỉ là bản thân cô, mà còn với một thân phận khác là vợ của trưởng ban tổ chức cán bộ Điền Nam.
- Không thể nói như vậy, y không phải người gốc Điền Nam, chẳng qua trong vài công việc có quan điểm không phù hợp với Thái ca mà thôi.
Triệu Quốc Đống miễn cưỡng nói một câu lấy lệ, trong lúc nhất thời hắn còn không quen với thay đổi của Lưu Nhược Đồng.
Lưu Nhược Đồng nhìn về phía xa xa nói:
- Minh Khải mời em và anh đến Kiềm Dương có phải có chuyện gì không?
- Sao em lại nghĩ như vậy?
Triệu Quốc Đống có chút bực bội chẳng qua hắn cũng phải phục sự nhạy cảm của Lưu Nhược Đồng.
Lưu Nhược Đồng lắc đầu nói:
- Quốc Đống, anh và Minh Khải là bạn học cũ, qua lại là bình thường. Nhưng Minh Khải không biết giấu kín, em có thể cảm nhận được.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng, xem ra con cháu của gia đình cách mạng đúng là có sự nhạy cảm chính trị đặc biệt, chút biểu hiện khác lạ của Phùng Minh Khải đã bị nhìn ra.
- Ừ, mai Chu Đăng Cao tới đây, Minh Khải cũng muốn tìm một cơ hội thích hợp để anh ngồi với Chu Đăng Cao.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói giống như một chuyện rất bình thường vậy.
Chu Đăng Cao mặc dù điều đến Điền Nam làm phó chủ tịch một năm, trước đó làm trợ lý chủ tịch tỉnh nhưng rất nhanh được bầu làm Phó chủ tịch tỉnh. Chẳng qua vị trí của Chu Đăng Cao ở Điền Nam khá xấu hổ. Đào Hòa Khiêm, Đái Đức Cao, Tống Quốc Lương đều không thích y, mà Chu Đăng Cao cũng không dựa được vào Thái Chánh Dương. Chính xác mà nói Thái Chánh Dương không có ý nhận vị phó chủ tịch mới này. Đương nhiên đây có lẽ có một phần nguyên nhân là do Chu Đăng Cao có quan hệ mật thiết với Liễu Đạo Nguyên.
Mặc dù Thái Chánh Dương và Liễu Đạo Nguyên có quan hệ cá nhân tốt nhưng do hai bên ở hai phe cánh có lập trường khác nhau nên quyết định hai người ở nhiều khía cạnh không thể hợp tác mật thiết, nhất là ở vấn đề nhân sự càng là như vậy.
Ngay cả Đào Hòa Khiêm, Tống Quốc Lương đều biết Thái Chánh Dương không hài lòng mấy với Chu Đăng Cao. Nhưng bọn họ cũng không coi trọng gì Chu Đăng Cao. Bên Ủy ban tỉnh vẫn do cán bộ địa phương Điền Nam chiếm ưu thế chủ đạo, người như Chu Đăng Cao thì thêm hay bớt một cũng không ảnh hưởng gì.
Chu Đăng Cao là nhân vật khá nội hướng nhưng không có nghĩa y chấp nhận bị xa lánh, y cũng có suy nghĩ và mục tiêu của mình.
Chức thường vụ, Phó chủ tịch tỉnh hấp dẫn bao người chú ý. Đào Hòa Khiêm vẫn làm công tác, hy vọng chức vụ này có thể do Bí thư thị ủy Côn Châu – Vệ Cơ Thành là người có thái độ trung lập làm, như vậy chức Bí thư thị ủy Côn Châu có thể do thị trưởng Vương Liệt đảm nhiệm.
Đương nhiên đây chẳng qua chỉ là một khả năng mà thôi. Làm chủ tịch tỉnh nên ở vấn đề này Đào Hòa Khiêm không đủ quyền lên tiếng, vì thế y chỉ có thể vận động mà thôi.
Lưu Nhược Đồng nở nụ cười đầy quyến rũ:
- Quốc Đống, anh định làm như thế nào?
- Anh còn có thể làm như thế nào? Chu Đăng Cao là bạn học ở trường Đảng với anh, chẳng lẽ nói anh ăn cùng y một bữa cũng phải lo đầu lo đuôi sao?
Triệu Quốc Đống nhún vai nói.
- Đi một bước xem một bước, cơn sóng lần này có biên độ khá lớn, có lẽ ảnh hưởng đến tâm lý rất nhiều người. Ôi, Điền Nam không thể chờ nổi nữa, anh mới đến mấy tháng mà cảm thấy còn mệt hơn mình làm ở Ninh Lăng một năm.
- Quốc Đống, có đôi khi có nhiều công việc không nên quá nóng lòng mong làm được luôn, đoàn kết tất cả mọi người có thể đoàn kết sẽ mang lại hiệu quả không thể tưởng tượng. Em nghĩ có khi lui một bước sẽ thấy trời cao, biển rộng.
Lưu Nhược Đồng nói làm Triệu Quốc Đống nhíu mày.
- Quốc Đống, anh có thời gian thì về Bắc Kinh một chuyến. Anh công tác ở Điền Nam lâu như vậy mà chưa về lần nào cả.
Lưu Nhược Đồng không để ý đến việc Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ mà nói tiếp.
Hai ngày ở Kiềm Nam rất nhanh trôi qua, dù là Triệu Quốc Đống hay Chu Đăng Cao lúc gặp đều thấy thời gian qua đi quá nhanh, trước học cùng trường Đảng, bây giờ cùng đến Điền Nam công tác.
Hai người không đề cập tới công việc bẩn thân, thậm chí không nhắc đến tình hình Điền Nam. Nhưng thật ra lại nói chuyện đến Bạch Nhất Minh tại tỉnh Tương.
Bạch Nhất Minh phụ trách quản lý công nghiệp ở tỉnh Tương và đã có những động tác lớn, nhất là việc không ngừng có thay đổi, chỉnh hợp ngành cơ giới chế tạo, cố gắng thúc đẩy bước tiến của các công ty nhà nước khổng lồ, cũng đẩy mạnh việc cổ phần hóa các công ty nhà nước…
Bạch Nhất Minh bây giờ được lãnh đạo chủ yếu của tỉnh khá hài lòng, nghe nói sau đây y rất có thể làm Bí thư thị ủy tỉnh thành, phụ trách một phương.
Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận được Chu Đăng Cao rất hâm mộ Bạch Nhất Minh. Mặc dù đối phương rất cố gắng áp chế tình cảm nhưng sau khi uống rượu sẽ làm người ta bộc phát. Đương nhiên rốt cuộc đây là lộ ra thật hay không thì Triệu Quốc Đống không muốn suy nghĩ. Rất nhiều thứ không phải hắn có thể làm ra phán đoán và quyết định.
Trên đường về Điền Nam, Triệu Quốc Đống cảm thấy mình như được nạp lại điện, có thể tập trung hết tinh thần vào công việc.
Mặc dù chưa đi khảo sát hai khu vực Điền tây bắc, tây nam nhưng sắp tới diễn ra đợt điều chỉnh nhân sự lớn của cả tỉnh nên hắn thật sự không dành được bao thời gian. Cũng may mục đích khảo sát chủ yếu lần này là mấy thị xã ở Điền tây, đông. Mà theo ý của Thái Chánh Dương thì sóng điều chỉnh này có thể chia làm vài bước, không mong một bước là xong.
Đối với đợt điều chỉnh nhân sự lớn như vậy thì bất cứ ai cũng có thể nhận ra. Mà mấy thị xã mà Triệu Quốc Đống đi khảo sát trước càng thành trọng tâm. Số người tới Ban Tổ chức cán bộ thoáng cái nhiều lên. Mấy phó trưởng ban dẫn đoàn xuống các thị xã trưng cầu ý kiến cũng đã về, các hội nghị thảo luận không ngừng diễn ra.
Triệu Quốc Đống biết mình đã thành nhân vật thể hiện hướng gió, bất cứ một động tác dù nhỏ nào cũng khiến vô số người suy nghĩ. Vì thế Triệu Quốc Đống cũng cố gắng không lộ mặt ở các nơi không cần thiết. Ngoài lúc đi làm ra thì thời gian còn lại hắn cố gắng về nhà.
/1736
|