Mắt Vi Văn Minh, Diệp Khánh Xuyên cùng sáng lên. Triệu Quốc Đống nói được làm được, nếu hắn nói như vậy nhất định là có con đường nào đó.
- Khánh Xuyên, con đường của anh không sai, chủ yếu nằm ở chỗ thao tác như thế nào. Cao tốc Côn Văn có vốn đầu tư quá lớn nhưng chúng ta tốt xấu cũng đã báo cáo với Thủ tướng về việc này, dù là Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia hay Quốc vụ viện cũng không đến mức gây khó dễ cho chúng ta. Vì thế chúng ta có thể tiến hành vài việc. Tôi nghĩ chúng ta có phải nên kêu gọi kinh tế tư nhân đến giúp giải quyết vấn đề không? Nhà đầu tư có thể có nhiều nguồn, đầu tư nước ngoài cũng tốt, đầu tư tư nhân hay nhà nước cũng tốt, đều không bị pháp luật hạn chế, thứ hai có thể xin vốn trợ cấp xây dựng đường cao tốc. Phương diện này tôi nghĩ chúng ta có thể làm được, bộ trưởng Hữu Từ luôn miệng nói sẽ ủng hộ khu vực biên giới phát triển kinh tế, sẽ ủng hộ một cách lớn nhất cho xây dựng cơ sở vật chất. Theo tình hình đặc thù tôi nghĩ Bộ giao thông trợ cấp không vấn đề gì.
Vi Văn Minh và Diệp Khánh Xuyên đều gật đầu. Biện pháp này của Triệu Quốc Đống có thể nói là giảm áp lực cho khắp nơi, chủ thể đầu tư được đa nguyên hóa cũng tránh được việc lên án và chê trách không cần thiết. Đương nhiên chủ yếu chính là giảm bớt sự mạo hiểm cua nhà đầu tư, qua đó bọn họ mới có hứng thú.
- Ngoài tranh thủ Bộ giao thông ủng hộ, trên tỉnh tôi nghĩ cũng có thể tranh thủ việc miễn giảm thuế.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút:
- Ở đây còn có rất nhiều công việc phải làm, nhất là phương án BOOT khi thao tác cụ thể còn có nhiều mắt xích cần thực hiện. Văn Minh, anh và Khánh Xuyên sau khi về còn cần phải trao đổi với Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh và Sở Giao thông, xem thao tác cụ thể như thế nào.
Triệu Quốc Đống nói ra mấy điều cơ bản khiến cho tảng đá trong lòng Vi Văn Minh, Diệp Khánh Xuyên cuối cùng đã được bỏ xuống. Có mục tiêu là tốt rồi, ít nhất có thể biết nên ra sức ở đâu. Hơn nữa Triệu Quốc Đống nói ra thì tự nhiên do hắn gánh vác trọng trách chính, hai người bọn họ chỉ là giúp đỡ mà thôi.
Về đến nhà, Triệu Quốc Đống lẳng lặng ngồi xuống ghế hưởng thụ sự an nhàn hiếm có. Cảm giác lần này khác các lần quay về Bắc Kinh trước, bây giờ trong nhà tràn ngập sự ấm áp của gia đình, ừ có cảm giác như lúc hắn đến chỗ La Băng hoặc Từ Xuân Nhạn.
Triệu Quốc Đống lắc đầu cười cười tự giễu, mình xem như có mấy gia đình nhỉ? Chỉ sợ gia đình chính thức này mình lại về ít nhất. Mấy chuyện đan xen vào làm hắn thất thần.
Lần lượt từng người phụ nữ hiện lên trong đầu hắn, Cù Vận Bạch ung dung, Trình Nhược Lâm lãng mạn, Từ Xuân Nhạn ôn nhu, La Băng trầm tĩnh, Cổ Tiểu Âu phóng khoáng, còn có Kiều San.
Trong giây lát Triệu Quốc Đống cảm thấy mình hình như xa lạ với những thứ xung quanh.
Trong nháy mắt đột nhiên sự ấm áp đó biến mất giống như mình không thuộc về nơi này, Triệu Quốc Đống muốn nhanh chóng cầm cặp đi ngay.
Cố gắng áp chế tình cảm không đâu ra đâu này, Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi làm cho mình bình tĩnh lại. Cuộc sống là như vậy, anh không thể vì cảm giác trong lúc nhất thời mà thay đổi tất cả. Các chuyện xảy ra vẫn tồn tại, nó vẫn dựa theo quỹ đạo của mình mà tiến lên, tất cả vẫn phải như trước.
Nghĩ thông điểm này anh sẽ có thể thản nhiên đối mặt thực tại.
Lưu Nhược Đồng quay lại với các công việc hành chính bình thường. Công việc ở ban thư ký tổ chức hợp tác Thượng Hải không quá phức tạp nhưng công việc mà cô tiến hành khá đặc thù một chút. Nhưng mặc dù là vậy thì vẫn nhẹ nhàng hơn só với lúc cô công tác ở đại sứ quán ở mấy nước Trung Á cùng Iran nhiều. Như vậy Lưu Nhược Đồng cũng có nhiều thời gian tiến hành công tác phân tích tình báo ngoại giao mà cô có hứng thú.
Sức ảnh hưởng của tổ chức hợp tác Thượng Hải đang từng bước được mở rộng, hơn nữa quan hệ chặt chẽ càng lúc càng rõ ràng. Từ hợp tác quân sự nhanh chóng mở rộng ra hợp tác kinh tế, thương mại, văn hóa. Mà hợp tác kinh tế, thương mại càng mật thiết hơn. Sức ảnh hưởng của Thượng Hải ở tổ chức hợp tác Thượng Hải cũng tăng lên, một số kênh truyền thông của Nga đều kêu lên sức ảnh hưởng của Nga ở tổ chức hợp tác Thượng Hải kém xa so với Trung Quốc. Vì thế Nga cũng cố gắng thông qua việc biểu diễn lực lượng quân sự mà tăng sức ảnh hưởng của mình. Các cuộc diễn tập quân sự trong năm 2005 chính là chứng minh cho điều này.
Cuộc sống Lưu Nhược Đồng tràn đầy tiết tấu, sáng mỗi ngày cô sẽ tập thể dục 45 phút, đi bộ, nhảy dây, tập võ, sau đó uống cốc sữa, ăn bánh mì, một quả trứng gà, trưa về chỗ bố mẹ ăn cơm sau đó ngủ nửa tiếng, đọc sách, lên mạng rồi đi làm.
Thời gian buổi chiều sau giờ làm càng đơn giản, có hứng thú thì ngồi ăn cơm với mấy đồng nghiệp, không thì cô một mình đến quán tây ăn hoặc về nhà tự nấu ăn. Một tuần có hai tối cô đi tập yoga hai tiếng sau đó lên mạng đọc sách, thi thoảng cũng đi xem phim.
Lưu Nhược Đồng không thích xem Tv mấy, mặc dù có xem cũng chỉ xem thời sự, hoặc xem mấy kênh khoa học. Đây cũng là tiết mục Triệu Quốc Đống thích xem, ở điểm này hai người rất giống nhau.
Thứ sáu hàng tuần nếu không phải làm thêm thì Lưu Nhược Đồng sẽ đi chơi ở nơi gần đó. Sau khi tốt nghiệp đại học cô gần như không có thời gian đi du lịch quanh các nơi ở Bắc Kinh, hầu hết thời gian ở nước ngoài, mặc dù về Bắc Kinh cũng bận công việc, bây giờ có thể có đầy đủ thời gian hưởng thụ sự nhàn nhã này.
Đương nhiên cũng không tránh được Lưu Nhược Đồng sẽ thường tới vài nơi. Mấy bạn học hồi đại học có quan hệ tốt cũng thi thoảng đi cùng cô. Lưu Nhược Đồng cảm thấy mình đang dần tiến bước về phía cuộc sống bình thường, có lẽ đây là cuộc sống thuộc về cô ở tuổi này.
Bây giờ cô cảm thấy công việc cũng không có mâu thuẫn, cũng không phải nhất định đứng ở tuyến đầu mới phát huy được năng lực bản thân. Lưu Nhược Đồng càng lúc càng ý thức được điểm này. Theo thủ đoạn thu thập tình báo càng lúc càng tiên tiến, càng lúc càng có nhiều dạng, làm như thế nào xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, làm như thế nào tìm ra tin tình báo thật sự có giá trị mới là quan trọng nhất. Mà cô và thủ trưởng cũng phát hiện cô rất có năng lực phân tích và sự nhạy cảm ở phương diện này.
Cuộc sống đơn giản mà không thiếu niềm vui thú, Lưu Nhược Đồng đang dần thích ứng. Có đôi khi đêm nằm trên giường cô sẽ nhớ đến Triệu Quốc Đống. Không biết hắn lúc này đang làm gì? Ngủ? Lý Vĩnh Cương? Ngủ một mình hay ôm người phụ nữ khác ngủ? Đây có phải là không có quan hệ với mình không? Lưu Nhược Đồng có đôi khi cảm thấy mình hình như quá rộng lượng ở vấn đề này, đến mức xem nhẹ.
Nhưng mình coi trọng có thể thế nào chứ? Sự thật chính là như vậy, mình chưa từng có quan hệ vợ chồng chính thức với hắn, mình và hắn vẫn duy trì quan hệ quỷ dị đó. Lưu Nhược Đồng mặc dù cảm thấy mình dần dần cảm thấy có hiện tượng không thỏa mãn nhưng lại e ngại nếu đột nhiên có thay đổi, sự e ngại và mong chờ đan xen vào nhau hình thành tâm trạng phức tạp của cô bây giờ, thế cho nên cô mặc dù về nước hơn nửa năm nhưng vẫn không chủ động tiến hành thảo luận việc này với Triệu Quốc Đống.
Mặc dù vấn đề này cuối cùng sẽ trồi lên mặt nước nhưng Lưu Nhược Đồng vẫn như một con đà điểu vùi đầu xuống đất.
Cửa đã mở nên Lưu Nhược Đồng biết Triệu Quốc Đống đã về. Trước đó hắn không gọi điện, có lẽ hắn chỉ về trong thời gian ngắn nhưng cô còn có chút mất hứng, ít nhất hắn cũng nên gọi điện cho mình chứ?
Triệu Quốc Đống bị tiếng cửa mở làm tỉnh lại, hắn đứng lên nói:
- Xin lỗi, anh về tới nhà nhưng hơi mệt nên ngồi trên ghế ngủ gật, vì thế không kịp gọi điện cho em.
- Ừ, anh về lúc nào thế?
Tâm trạng Lưu Nhược Đồng lập tức tốt hơn nhiều.
- Anh ăn chưa?
- Chưa, định thể hiện tài năng mời anh à?
Triệu Quốc Đống nở nụ cười.
- Tùy anh thôi, nếu anh cảm thấy tay nghề em có thể thỏa mãn khẩu vị của anh thì em không ngại thể hiện.
Lưu Nhược Đồng nở nụ cười;
- Chẳng qua ăn không ngon thì đừng trách em không nói trước. Có khi ngay cả em cũng không hài lòng với kỹ thuật của mình.
- Ồ, tâm trạng tốt thì ăn gì cũng không quan trọng, ăn ở nhà đi, trong tủ còn đồ ăn không?
Triệu Quốc Đống xắn tay áo:
- Có cần anh giúp gì không?
- Vậy thì tốt quá.
Lưu Nhược Đồng cười cười nhìn hắn.
- Khánh Xuyên, con đường của anh không sai, chủ yếu nằm ở chỗ thao tác như thế nào. Cao tốc Côn Văn có vốn đầu tư quá lớn nhưng chúng ta tốt xấu cũng đã báo cáo với Thủ tướng về việc này, dù là Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia hay Quốc vụ viện cũng không đến mức gây khó dễ cho chúng ta. Vì thế chúng ta có thể tiến hành vài việc. Tôi nghĩ chúng ta có phải nên kêu gọi kinh tế tư nhân đến giúp giải quyết vấn đề không? Nhà đầu tư có thể có nhiều nguồn, đầu tư nước ngoài cũng tốt, đầu tư tư nhân hay nhà nước cũng tốt, đều không bị pháp luật hạn chế, thứ hai có thể xin vốn trợ cấp xây dựng đường cao tốc. Phương diện này tôi nghĩ chúng ta có thể làm được, bộ trưởng Hữu Từ luôn miệng nói sẽ ủng hộ khu vực biên giới phát triển kinh tế, sẽ ủng hộ một cách lớn nhất cho xây dựng cơ sở vật chất. Theo tình hình đặc thù tôi nghĩ Bộ giao thông trợ cấp không vấn đề gì.
Vi Văn Minh và Diệp Khánh Xuyên đều gật đầu. Biện pháp này của Triệu Quốc Đống có thể nói là giảm áp lực cho khắp nơi, chủ thể đầu tư được đa nguyên hóa cũng tránh được việc lên án và chê trách không cần thiết. Đương nhiên chủ yếu chính là giảm bớt sự mạo hiểm cua nhà đầu tư, qua đó bọn họ mới có hứng thú.
- Ngoài tranh thủ Bộ giao thông ủng hộ, trên tỉnh tôi nghĩ cũng có thể tranh thủ việc miễn giảm thuế.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút:
- Ở đây còn có rất nhiều công việc phải làm, nhất là phương án BOOT khi thao tác cụ thể còn có nhiều mắt xích cần thực hiện. Văn Minh, anh và Khánh Xuyên sau khi về còn cần phải trao đổi với Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh và Sở Giao thông, xem thao tác cụ thể như thế nào.
Triệu Quốc Đống nói ra mấy điều cơ bản khiến cho tảng đá trong lòng Vi Văn Minh, Diệp Khánh Xuyên cuối cùng đã được bỏ xuống. Có mục tiêu là tốt rồi, ít nhất có thể biết nên ra sức ở đâu. Hơn nữa Triệu Quốc Đống nói ra thì tự nhiên do hắn gánh vác trọng trách chính, hai người bọn họ chỉ là giúp đỡ mà thôi.
Về đến nhà, Triệu Quốc Đống lẳng lặng ngồi xuống ghế hưởng thụ sự an nhàn hiếm có. Cảm giác lần này khác các lần quay về Bắc Kinh trước, bây giờ trong nhà tràn ngập sự ấm áp của gia đình, ừ có cảm giác như lúc hắn đến chỗ La Băng hoặc Từ Xuân Nhạn.
Triệu Quốc Đống lắc đầu cười cười tự giễu, mình xem như có mấy gia đình nhỉ? Chỉ sợ gia đình chính thức này mình lại về ít nhất. Mấy chuyện đan xen vào làm hắn thất thần.
Lần lượt từng người phụ nữ hiện lên trong đầu hắn, Cù Vận Bạch ung dung, Trình Nhược Lâm lãng mạn, Từ Xuân Nhạn ôn nhu, La Băng trầm tĩnh, Cổ Tiểu Âu phóng khoáng, còn có Kiều San.
Trong giây lát Triệu Quốc Đống cảm thấy mình hình như xa lạ với những thứ xung quanh.
Trong nháy mắt đột nhiên sự ấm áp đó biến mất giống như mình không thuộc về nơi này, Triệu Quốc Đống muốn nhanh chóng cầm cặp đi ngay.
Cố gắng áp chế tình cảm không đâu ra đâu này, Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi làm cho mình bình tĩnh lại. Cuộc sống là như vậy, anh không thể vì cảm giác trong lúc nhất thời mà thay đổi tất cả. Các chuyện xảy ra vẫn tồn tại, nó vẫn dựa theo quỹ đạo của mình mà tiến lên, tất cả vẫn phải như trước.
Nghĩ thông điểm này anh sẽ có thể thản nhiên đối mặt thực tại.
Lưu Nhược Đồng quay lại với các công việc hành chính bình thường. Công việc ở ban thư ký tổ chức hợp tác Thượng Hải không quá phức tạp nhưng công việc mà cô tiến hành khá đặc thù một chút. Nhưng mặc dù là vậy thì vẫn nhẹ nhàng hơn só với lúc cô công tác ở đại sứ quán ở mấy nước Trung Á cùng Iran nhiều. Như vậy Lưu Nhược Đồng cũng có nhiều thời gian tiến hành công tác phân tích tình báo ngoại giao mà cô có hứng thú.
Sức ảnh hưởng của tổ chức hợp tác Thượng Hải đang từng bước được mở rộng, hơn nữa quan hệ chặt chẽ càng lúc càng rõ ràng. Từ hợp tác quân sự nhanh chóng mở rộng ra hợp tác kinh tế, thương mại, văn hóa. Mà hợp tác kinh tế, thương mại càng mật thiết hơn. Sức ảnh hưởng của Thượng Hải ở tổ chức hợp tác Thượng Hải cũng tăng lên, một số kênh truyền thông của Nga đều kêu lên sức ảnh hưởng của Nga ở tổ chức hợp tác Thượng Hải kém xa so với Trung Quốc. Vì thế Nga cũng cố gắng thông qua việc biểu diễn lực lượng quân sự mà tăng sức ảnh hưởng của mình. Các cuộc diễn tập quân sự trong năm 2005 chính là chứng minh cho điều này.
Cuộc sống Lưu Nhược Đồng tràn đầy tiết tấu, sáng mỗi ngày cô sẽ tập thể dục 45 phút, đi bộ, nhảy dây, tập võ, sau đó uống cốc sữa, ăn bánh mì, một quả trứng gà, trưa về chỗ bố mẹ ăn cơm sau đó ngủ nửa tiếng, đọc sách, lên mạng rồi đi làm.
Thời gian buổi chiều sau giờ làm càng đơn giản, có hứng thú thì ngồi ăn cơm với mấy đồng nghiệp, không thì cô một mình đến quán tây ăn hoặc về nhà tự nấu ăn. Một tuần có hai tối cô đi tập yoga hai tiếng sau đó lên mạng đọc sách, thi thoảng cũng đi xem phim.
Lưu Nhược Đồng không thích xem Tv mấy, mặc dù có xem cũng chỉ xem thời sự, hoặc xem mấy kênh khoa học. Đây cũng là tiết mục Triệu Quốc Đống thích xem, ở điểm này hai người rất giống nhau.
Thứ sáu hàng tuần nếu không phải làm thêm thì Lưu Nhược Đồng sẽ đi chơi ở nơi gần đó. Sau khi tốt nghiệp đại học cô gần như không có thời gian đi du lịch quanh các nơi ở Bắc Kinh, hầu hết thời gian ở nước ngoài, mặc dù về Bắc Kinh cũng bận công việc, bây giờ có thể có đầy đủ thời gian hưởng thụ sự nhàn nhã này.
Đương nhiên cũng không tránh được Lưu Nhược Đồng sẽ thường tới vài nơi. Mấy bạn học hồi đại học có quan hệ tốt cũng thi thoảng đi cùng cô. Lưu Nhược Đồng cảm thấy mình đang dần tiến bước về phía cuộc sống bình thường, có lẽ đây là cuộc sống thuộc về cô ở tuổi này.
Bây giờ cô cảm thấy công việc cũng không có mâu thuẫn, cũng không phải nhất định đứng ở tuyến đầu mới phát huy được năng lực bản thân. Lưu Nhược Đồng càng lúc càng ý thức được điểm này. Theo thủ đoạn thu thập tình báo càng lúc càng tiên tiến, càng lúc càng có nhiều dạng, làm như thế nào xé tan màn đêm nhìn thấy ánh sáng, làm như thế nào tìm ra tin tình báo thật sự có giá trị mới là quan trọng nhất. Mà cô và thủ trưởng cũng phát hiện cô rất có năng lực phân tích và sự nhạy cảm ở phương diện này.
Cuộc sống đơn giản mà không thiếu niềm vui thú, Lưu Nhược Đồng đang dần thích ứng. Có đôi khi đêm nằm trên giường cô sẽ nhớ đến Triệu Quốc Đống. Không biết hắn lúc này đang làm gì? Ngủ? Lý Vĩnh Cương? Ngủ một mình hay ôm người phụ nữ khác ngủ? Đây có phải là không có quan hệ với mình không? Lưu Nhược Đồng có đôi khi cảm thấy mình hình như quá rộng lượng ở vấn đề này, đến mức xem nhẹ.
Nhưng mình coi trọng có thể thế nào chứ? Sự thật chính là như vậy, mình chưa từng có quan hệ vợ chồng chính thức với hắn, mình và hắn vẫn duy trì quan hệ quỷ dị đó. Lưu Nhược Đồng mặc dù cảm thấy mình dần dần cảm thấy có hiện tượng không thỏa mãn nhưng lại e ngại nếu đột nhiên có thay đổi, sự e ngại và mong chờ đan xen vào nhau hình thành tâm trạng phức tạp của cô bây giờ, thế cho nên cô mặc dù về nước hơn nửa năm nhưng vẫn không chủ động tiến hành thảo luận việc này với Triệu Quốc Đống.
Mặc dù vấn đề này cuối cùng sẽ trồi lên mặt nước nhưng Lưu Nhược Đồng vẫn như một con đà điểu vùi đầu xuống đất.
Cửa đã mở nên Lưu Nhược Đồng biết Triệu Quốc Đống đã về. Trước đó hắn không gọi điện, có lẽ hắn chỉ về trong thời gian ngắn nhưng cô còn có chút mất hứng, ít nhất hắn cũng nên gọi điện cho mình chứ?
Triệu Quốc Đống bị tiếng cửa mở làm tỉnh lại, hắn đứng lên nói:
- Xin lỗi, anh về tới nhà nhưng hơi mệt nên ngồi trên ghế ngủ gật, vì thế không kịp gọi điện cho em.
- Ừ, anh về lúc nào thế?
Tâm trạng Lưu Nhược Đồng lập tức tốt hơn nhiều.
- Anh ăn chưa?
- Chưa, định thể hiện tài năng mời anh à?
Triệu Quốc Đống nở nụ cười.
- Tùy anh thôi, nếu anh cảm thấy tay nghề em có thể thỏa mãn khẩu vị của anh thì em không ngại thể hiện.
Lưu Nhược Đồng nở nụ cười;
- Chẳng qua ăn không ngon thì đừng trách em không nói trước. Có khi ngay cả em cũng không hài lòng với kỹ thuật của mình.
- Ồ, tâm trạng tốt thì ăn gì cũng không quan trọng, ăn ở nhà đi, trong tủ còn đồ ăn không?
Triệu Quốc Đống xắn tay áo:
- Có cần anh giúp gì không?
- Vậy thì tốt quá.
Lưu Nhược Đồng cười cười nhìn hắn.
/1736
|