Nhận được điện của Nhâm Vi Phong, Triệu Quốc Đống rất vui vẻ, vội vàng hỏi Nhâm Vi Phong đang ở đâu. Nhâm Vi Phong nói với hắn đang ở khách sạn quốc tế Bắc Kinh.
Triệu Quốc Đống lập tức tỏ vẻ tới ngay làm Nhâm Vi Phong rất cảm kích đồng thời cũng nói không cần như vậy. Y lên Bắc Kinh làm chút việc riêng, thuận tiên thăm bạn bè, tối cùng ăn cơm.
Mặc dù biết Nhâm Vi Phong đột nhiên xuất hiện ở Bắc Kinh, hơn nữa mời mình dùng cơm nhất định là có chuyện nhưng Triệu Quốc Đống cũng không hỏi nhiều mà nhận lời ngay.
Bỏ máy xuống, Nhâm Vi Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Triệu Quốc Đống tôn trọng và nhiệt tình với mình, không hề suy nghĩ đã nhận lời, không hỏi thời gian, không hỏi địa điểm, chỉ nói nghe theo bố trí của mình. Điều này làm Nhâm Vi Phong thấy rất có thể diện.
- Được rồi, các anh an bài một chút, không cần quá lãng phí, Triệu Quốc Đống ăn uống không quá chú ý mà chỉ cần không khí, xem ăn cùng ai, hoàn cảnh tốt một chút là được.
Bên cạnh Nhâm Vi Phong là ba người đàn ông khoảng 40, 50 tuổi nhưng đều khá quen thuộc với Nhâm Vi Phong.
- Chủ tịch Vi Phong, nghe nói vị chủ nhiệm Triệu này bây giờ đang có nhiều lời đồn, không tiện quan hệ, ngài gọi một cuộc mà hắn nhận lời ngay. Tôi nghe nói bây giờ có người chấp nhận bỏ ra 500 ngàn chỉ có thể mời hắn đến ngồi ăn cờm, nói chuyện.
Một người đàn ông khá béo cười nói.
- Ồ, như vậy sao? Hắc hắc, 500 ngàn, còn cao hơn cả ngôi sao điện ảnh.
Nhâm Vi Phong nhướng mày nói. Y có chút bất ngờ, phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển đúng là vị trí nóng bỏng, nhất là mấy cục Triệu Quốc Đống phụ trách đều có liên quan rất rộng. Lúc này Triệu Quốc Đống đưa ra một loại ngôn luận khiến vị trí của hắn càng làm nhiều người chú ý. Có người bỏ 500 ngàn để ăn cơm với hắn chỉ sợ cũng không phải lời vu vơ.
- Chủ tịch Vi Phong, bây giờ làm ăn không dễ, 500 ngàn không tính gì, nếu mua được một quan hệ thì có giá hàng triệu, chục triệu. Chủ yếu là bỏ ra 500 ngàn cũng chưa chắc mời được. Hơn nữa vị chủ nhiệm Triệu này mặc dù còn trẻ nhưng nghe nói rất khó phục vụ. Lần trước đến Tề Lỗ chúng tôi, hắc hắc, nghe nói khá căng với tỉnh. Lão Khương, có phải có việc này không? Chỉ sợ y không có ấn tượng tốt với Tề Lỗ, có thành kiến.
- Ừ, lão Tề nói đúng. Lần trước chủ nhiệm Triệu tới Tề Lỗ kiểm tra giám sát, tôi nghe Chủ tịch Trương cùng Chủ tịch Lý lúc nói chuyện với đối phương thì có quan điểm không nhất trí, trong tỉnh cũng có chút cái nhìn, chẳng qua hình như không có quan hệ mấy với chúng ta, chủ yếu là thép Tề Lỗ và Bồ Châu.
Người đàn ông họ Khương lắc đầu nói:
- Tình hình cụ thể tôi không rõ lắm, đều là sau đó nghe một số người truyền ra.
- Tin của tổng giám đốc Khương vẫn luôn nhanh hơn chúng tôi. Chúng tôi ở vùng hẻo lánh không nghe được, lần này nếu không phải lão Khương nhắc thì chúng tôi không biết còn có việc tốt như vậy rơi vào đầu mình.
Một người đàn ông khác rõ ràng là có ý lấy lòng họ Khương.
- Chủ tịch Vi Phong rất quen với chủ nhiệm Triệu sao?
- Coi như quen thuộc, tôi sau khi rời khỏi Lam Đảo liền tới tỉnh An Nguyên công tác gần mười năm. Từ lúc mới tới tỉnh An Nguyên đã có quan hệ với Quốc Đống, lúc ấy cậu ta còn là thường vụ thị ủy kiêm bí thư quận ủy, qua lại không ít, coi như nhìn cậu ta trưởng thành từng bước một.
Nhâm Vi Phong thở dài nói, lịch sử phát triển của Triệu Quốc Đống không ai có thể phục chế, nó có thể dùng từ kỳ tích để hình dung.
- Chủ tịch Vi Phong, ngài thấy vị chủ nhiệm Triệu này dễ quan hệ không? Chúng tôi lần này mạo muội nhờ ngài ra mặt giúp cũng là do bất đắc dĩ, cùng lúc cũng muốn nhân cơ hội ngàn năm có một này. Nếu Trung ương thật sự có ý đồ này thì cả nước từ trên xuống dưới không biết có bao người nhìn chằm chằm vào, ai đi trước thì sẽ chiếm ưu thế. Nhưng bên chúng tôi lại không có ai quen biết chủ nhiệm Triệu, thậm chí còn chưa gặp mặt bao giờ cả. Trong tỉnh hình như cũng nhiệt tình cho nên chúng tôi mới có hạ sách này.
Họ Khương khôn khéo hơn hai người kia đôi chút.
- Việc này không dễ nói, các anh đâu có hạ sách gì, rõ ràng là ra tay trước.
Nhâm Vi Phong nhìn họ Khương.
Họ Khương này không đơn giản, mặc dù xếp vị trí phía cuối trên Hồ bảng nhưng có thể lên bảng là không đơn giản, hơn nữa cũng có chút quan hệ ở trung tâm nghiên cứu chính sách – văn phòng Quốc vụ viện, cho nên tin tức bình thường nhanh hơn người khác nhiều. Ít nhất mình còn chưa nhận được tin thì y đã nhận được.
- Hắc hắc, Chủ tịch Vi Phong, ngài cũng là nhìn mấy công ty chúng tôi trưởng thành, ngài lúc trước đã giúp mấy công ty chúng tôi không ít. Chúng ta đều là người Tề Lỗ, chủ nhiệm Triệu trước đây chúng tôi chưa từng tiếp xúc, cũng không biết tính cách nên mới nhờ ngài.
Lão Khương đã sớm từ người quen mà hiểu được Nhâm Vi Phong và Triệu Quốc Đống có quan hệ mật thiết, nghe nói coi như người thuộc hệ của tân bí thư thành phố Tân Môn – Ứng Đông Lưu. Người kia còn nói Nhâm Vi Phong rất có thể quay lại Tề Lỗ, điều này làm họ Khương rất vui mừng. Bởi vì Nhâm Vi Phong quen với Triệu Quốc Đống, hơn nữa cũng là người chính trực, quan thanh rất tốt. Người mà Nhâm Vi Phong quan hệ mật thiết đương nhiên không quá kém.
- Việc này cũng không tiện nói, chẳng qua quan điểm cá nhân của Quốc Đống thì các cậu cũng biết, hắn luôn có thái độ ủng hộ công ty tư nhân phát triển, điểm này tôi thật ra cảm thấy các an có lẽ nên tạo quan hệ, không chừng có thể có sự bất ngờ.
Nhâm Vi Phong hiểu khá rõ Triệu Quốc Đống. Lúc ở Ninh Lăng, Triệu Quốc Đống cố gắng thúc đẩy kinh tế tư nhân phát triển, cũng đưa ra hoàn cảnh tốt đẹp để gây dựng sự nghiệp, đây là nhân tố rất quan trọng để kinh tế Ninh Lăng phát triển nhanh đến như vậy.
- Chủ tịch Vi Phong, việc này phải nhờ ngài giúp mới được. Tổng giám đốc Khương nhận được tin quốc gia có ý để một bộ phận công ty tự chủ quyền nhập khẩu nguyên liệu sản xuất phân kali, nhưng điều kiện là phải có nơi sản xuất nguồn nguyên liệu với quy mô nhất định ở nước ngoài, hơn nữa hình như quốc gia bây giờ khuyến khích công ty đầu tư vào lĩnh vực nguồn nguyên liệu ở nước ngoài, qua đó có được con đường nhập khẩu nguồn nguyên liệu ổn định. Hơn nữa cũng sẽ phối hợp các hệ thống tài chính ủng hộ các công ty đi ra nước ngoài. Vì nghe được tin này nên chúng tôi mới động tâm. Trước đây quyền nhập khẩu nguyên liệu đều trong tay mấy nhà, chúng tôi nếu muốn tăng sản lượng nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Đây là điều chúng tôi vẫn hy vọng thay đổi trong mấy năm qua, bây giờ có cơ hội ngài nói chúng tôi có thể không gấp sao?
Người cuối cùng lên tiếng là chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn hóa học Tề Đông Vu Tiến Chi. Người này bề ngoài bình thường, thái độ khiêm tốn, rất khách khí với hai vị cùng đi nhưng Nhâm Vi Phong biết Vu Tiến Chi chính là người có tầm nhìn và thủ đoạn kinh doanh rất cao. Vị này Dương không lên bảng Forbes hay Hồ nhuận nhưng ngay cả họ Khương cũng thừa nhận Vu Tiến Chi không lên bảng là sai lầm, đủ thấy được thực lực của tên này.
Nhâm Vi Phong liếc nhìn Vu Tiến Chi, người này đương nhiên không thể nhận tin từ họ Khương, họ Khương còn có tin, Vu Tiến Chi chẳng lẽ không có sao?
Ba người đang ngồi đều là người thành công trong lĩnh vực sản xuất phân bón Tề Lỗ. Tề Lỗ là tỉnh sản xuất phân bón lớn nhất nước, cũng là tỉnh tiêu hao lớn. Công ty tư nhân chiếm hơn nửa giang sơn trong ngành phân bón Tề Lỗ, nhất là ở duyên hải nên bọn họ có ưu thế nhập khẩu, cũng khiến cho công ty tư nhân của Tề Lỗ rất nhạy cảm với bất cứ thay đổi nào.
Sau khi nghe được phát biểu của Triệu Quốc Đống, tổng giám đốc mấy công ty tư nhân này đều dao động, nếu chính sách thay đổi thì sẽ khiến mấy công ty này có đủ không gian phát triển. Đương nhiên nếu tin tức là thật thì bọn họ cũng cần nhanh chóng tiến hành thăm dò, hợp tác và khai thác nguồn nguyên liệu ở nước ngoài.
Bây giờ quan trọng nhất là tìm hiểu xem tin tức kia có thể thành thật không? Nếu chính sách quốc gia không có ý này vậy có nghĩa bọn họ có cố gắng cũng uổng công. Đương nhiên đám người này cũng biết muốn nhận được tin từ tư là không thực tế, dù là có những người này cũng không dễ mở miệng nói. Bọn họ chỉ hy vọng có thể tìm được chút tin tức từ Triệu Quốc Đống.
- Tôi nói các anh cũng chưa chắc có thể nhận được tin gì từ Triệu Quốc Đống. Nếu tôi là các anh bây giờ thì nên làm đường trước. Theo tôi đoán chính sách quốc gia nhất định sẽ có thay đổi, đó là xu thế tất yếu. Tăng cường đầu tư ra nước ngoài là điều nên làm, nước ngoài tiến vào nước ta, chúng ta sao không thể tiến ra?
Nhâm Vi Phong cười nói:
- Có thể mời Triệu Quốc Đống đến cũng không dễ, tạo liên lạc đương nhiên có thể. Tôi tin tối nay các anh có thể biết vài điều từ Triệu Quốc Đống nhưng đề tài quá mẫn cảm thì không nên nhắc tới. Dù các anh có nói ra, Triệu Quốc Đống cũng không có câu trả lời thuyết phục cho các anh.
Triệu Quốc Đống lập tức tỏ vẻ tới ngay làm Nhâm Vi Phong rất cảm kích đồng thời cũng nói không cần như vậy. Y lên Bắc Kinh làm chút việc riêng, thuận tiên thăm bạn bè, tối cùng ăn cơm.
Mặc dù biết Nhâm Vi Phong đột nhiên xuất hiện ở Bắc Kinh, hơn nữa mời mình dùng cơm nhất định là có chuyện nhưng Triệu Quốc Đống cũng không hỏi nhiều mà nhận lời ngay.
Bỏ máy xuống, Nhâm Vi Phong mới thở phào nhẹ nhõm. Triệu Quốc Đống tôn trọng và nhiệt tình với mình, không hề suy nghĩ đã nhận lời, không hỏi thời gian, không hỏi địa điểm, chỉ nói nghe theo bố trí của mình. Điều này làm Nhâm Vi Phong thấy rất có thể diện.
- Được rồi, các anh an bài một chút, không cần quá lãng phí, Triệu Quốc Đống ăn uống không quá chú ý mà chỉ cần không khí, xem ăn cùng ai, hoàn cảnh tốt một chút là được.
Bên cạnh Nhâm Vi Phong là ba người đàn ông khoảng 40, 50 tuổi nhưng đều khá quen thuộc với Nhâm Vi Phong.
- Chủ tịch Vi Phong, nghe nói vị chủ nhiệm Triệu này bây giờ đang có nhiều lời đồn, không tiện quan hệ, ngài gọi một cuộc mà hắn nhận lời ngay. Tôi nghe nói bây giờ có người chấp nhận bỏ ra 500 ngàn chỉ có thể mời hắn đến ngồi ăn cờm, nói chuyện.
Một người đàn ông khá béo cười nói.
- Ồ, như vậy sao? Hắc hắc, 500 ngàn, còn cao hơn cả ngôi sao điện ảnh.
Nhâm Vi Phong nhướng mày nói. Y có chút bất ngờ, phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển đúng là vị trí nóng bỏng, nhất là mấy cục Triệu Quốc Đống phụ trách đều có liên quan rất rộng. Lúc này Triệu Quốc Đống đưa ra một loại ngôn luận khiến vị trí của hắn càng làm nhiều người chú ý. Có người bỏ 500 ngàn để ăn cơm với hắn chỉ sợ cũng không phải lời vu vơ.
- Chủ tịch Vi Phong, bây giờ làm ăn không dễ, 500 ngàn không tính gì, nếu mua được một quan hệ thì có giá hàng triệu, chục triệu. Chủ yếu là bỏ ra 500 ngàn cũng chưa chắc mời được. Hơn nữa vị chủ nhiệm Triệu này mặc dù còn trẻ nhưng nghe nói rất khó phục vụ. Lần trước đến Tề Lỗ chúng tôi, hắc hắc, nghe nói khá căng với tỉnh. Lão Khương, có phải có việc này không? Chỉ sợ y không có ấn tượng tốt với Tề Lỗ, có thành kiến.
- Ừ, lão Tề nói đúng. Lần trước chủ nhiệm Triệu tới Tề Lỗ kiểm tra giám sát, tôi nghe Chủ tịch Trương cùng Chủ tịch Lý lúc nói chuyện với đối phương thì có quan điểm không nhất trí, trong tỉnh cũng có chút cái nhìn, chẳng qua hình như không có quan hệ mấy với chúng ta, chủ yếu là thép Tề Lỗ và Bồ Châu.
Người đàn ông họ Khương lắc đầu nói:
- Tình hình cụ thể tôi không rõ lắm, đều là sau đó nghe một số người truyền ra.
- Tin của tổng giám đốc Khương vẫn luôn nhanh hơn chúng tôi. Chúng tôi ở vùng hẻo lánh không nghe được, lần này nếu không phải lão Khương nhắc thì chúng tôi không biết còn có việc tốt như vậy rơi vào đầu mình.
Một người đàn ông khác rõ ràng là có ý lấy lòng họ Khương.
- Chủ tịch Vi Phong rất quen với chủ nhiệm Triệu sao?
- Coi như quen thuộc, tôi sau khi rời khỏi Lam Đảo liền tới tỉnh An Nguyên công tác gần mười năm. Từ lúc mới tới tỉnh An Nguyên đã có quan hệ với Quốc Đống, lúc ấy cậu ta còn là thường vụ thị ủy kiêm bí thư quận ủy, qua lại không ít, coi như nhìn cậu ta trưởng thành từng bước một.
Nhâm Vi Phong thở dài nói, lịch sử phát triển của Triệu Quốc Đống không ai có thể phục chế, nó có thể dùng từ kỳ tích để hình dung.
- Chủ tịch Vi Phong, ngài thấy vị chủ nhiệm Triệu này dễ quan hệ không? Chúng tôi lần này mạo muội nhờ ngài ra mặt giúp cũng là do bất đắc dĩ, cùng lúc cũng muốn nhân cơ hội ngàn năm có một này. Nếu Trung ương thật sự có ý đồ này thì cả nước từ trên xuống dưới không biết có bao người nhìn chằm chằm vào, ai đi trước thì sẽ chiếm ưu thế. Nhưng bên chúng tôi lại không có ai quen biết chủ nhiệm Triệu, thậm chí còn chưa gặp mặt bao giờ cả. Trong tỉnh hình như cũng nhiệt tình cho nên chúng tôi mới có hạ sách này.
Họ Khương khôn khéo hơn hai người kia đôi chút.
- Việc này không dễ nói, các anh đâu có hạ sách gì, rõ ràng là ra tay trước.
Nhâm Vi Phong nhìn họ Khương.
Họ Khương này không đơn giản, mặc dù xếp vị trí phía cuối trên Hồ bảng nhưng có thể lên bảng là không đơn giản, hơn nữa cũng có chút quan hệ ở trung tâm nghiên cứu chính sách – văn phòng Quốc vụ viện, cho nên tin tức bình thường nhanh hơn người khác nhiều. Ít nhất mình còn chưa nhận được tin thì y đã nhận được.
- Hắc hắc, Chủ tịch Vi Phong, ngài cũng là nhìn mấy công ty chúng tôi trưởng thành, ngài lúc trước đã giúp mấy công ty chúng tôi không ít. Chúng ta đều là người Tề Lỗ, chủ nhiệm Triệu trước đây chúng tôi chưa từng tiếp xúc, cũng không biết tính cách nên mới nhờ ngài.
Lão Khương đã sớm từ người quen mà hiểu được Nhâm Vi Phong và Triệu Quốc Đống có quan hệ mật thiết, nghe nói coi như người thuộc hệ của tân bí thư thành phố Tân Môn – Ứng Đông Lưu. Người kia còn nói Nhâm Vi Phong rất có thể quay lại Tề Lỗ, điều này làm họ Khương rất vui mừng. Bởi vì Nhâm Vi Phong quen với Triệu Quốc Đống, hơn nữa cũng là người chính trực, quan thanh rất tốt. Người mà Nhâm Vi Phong quan hệ mật thiết đương nhiên không quá kém.
- Việc này cũng không tiện nói, chẳng qua quan điểm cá nhân của Quốc Đống thì các cậu cũng biết, hắn luôn có thái độ ủng hộ công ty tư nhân phát triển, điểm này tôi thật ra cảm thấy các an có lẽ nên tạo quan hệ, không chừng có thể có sự bất ngờ.
Nhâm Vi Phong hiểu khá rõ Triệu Quốc Đống. Lúc ở Ninh Lăng, Triệu Quốc Đống cố gắng thúc đẩy kinh tế tư nhân phát triển, cũng đưa ra hoàn cảnh tốt đẹp để gây dựng sự nghiệp, đây là nhân tố rất quan trọng để kinh tế Ninh Lăng phát triển nhanh đến như vậy.
- Chủ tịch Vi Phong, việc này phải nhờ ngài giúp mới được. Tổng giám đốc Khương nhận được tin quốc gia có ý để một bộ phận công ty tự chủ quyền nhập khẩu nguyên liệu sản xuất phân kali, nhưng điều kiện là phải có nơi sản xuất nguồn nguyên liệu với quy mô nhất định ở nước ngoài, hơn nữa hình như quốc gia bây giờ khuyến khích công ty đầu tư vào lĩnh vực nguồn nguyên liệu ở nước ngoài, qua đó có được con đường nhập khẩu nguồn nguyên liệu ổn định. Hơn nữa cũng sẽ phối hợp các hệ thống tài chính ủng hộ các công ty đi ra nước ngoài. Vì nghe được tin này nên chúng tôi mới động tâm. Trước đây quyền nhập khẩu nguyên liệu đều trong tay mấy nhà, chúng tôi nếu muốn tăng sản lượng nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Đây là điều chúng tôi vẫn hy vọng thay đổi trong mấy năm qua, bây giờ có cơ hội ngài nói chúng tôi có thể không gấp sao?
Người cuối cùng lên tiếng là chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn hóa học Tề Đông Vu Tiến Chi. Người này bề ngoài bình thường, thái độ khiêm tốn, rất khách khí với hai vị cùng đi nhưng Nhâm Vi Phong biết Vu Tiến Chi chính là người có tầm nhìn và thủ đoạn kinh doanh rất cao. Vị này Dương không lên bảng Forbes hay Hồ nhuận nhưng ngay cả họ Khương cũng thừa nhận Vu Tiến Chi không lên bảng là sai lầm, đủ thấy được thực lực của tên này.
Nhâm Vi Phong liếc nhìn Vu Tiến Chi, người này đương nhiên không thể nhận tin từ họ Khương, họ Khương còn có tin, Vu Tiến Chi chẳng lẽ không có sao?
Ba người đang ngồi đều là người thành công trong lĩnh vực sản xuất phân bón Tề Lỗ. Tề Lỗ là tỉnh sản xuất phân bón lớn nhất nước, cũng là tỉnh tiêu hao lớn. Công ty tư nhân chiếm hơn nửa giang sơn trong ngành phân bón Tề Lỗ, nhất là ở duyên hải nên bọn họ có ưu thế nhập khẩu, cũng khiến cho công ty tư nhân của Tề Lỗ rất nhạy cảm với bất cứ thay đổi nào.
Sau khi nghe được phát biểu của Triệu Quốc Đống, tổng giám đốc mấy công ty tư nhân này đều dao động, nếu chính sách thay đổi thì sẽ khiến mấy công ty này có đủ không gian phát triển. Đương nhiên nếu tin tức là thật thì bọn họ cũng cần nhanh chóng tiến hành thăm dò, hợp tác và khai thác nguồn nguyên liệu ở nước ngoài.
Bây giờ quan trọng nhất là tìm hiểu xem tin tức kia có thể thành thật không? Nếu chính sách quốc gia không có ý này vậy có nghĩa bọn họ có cố gắng cũng uổng công. Đương nhiên đám người này cũng biết muốn nhận được tin từ tư là không thực tế, dù là có những người này cũng không dễ mở miệng nói. Bọn họ chỉ hy vọng có thể tìm được chút tin tức từ Triệu Quốc Đống.
- Tôi nói các anh cũng chưa chắc có thể nhận được tin gì từ Triệu Quốc Đống. Nếu tôi là các anh bây giờ thì nên làm đường trước. Theo tôi đoán chính sách quốc gia nhất định sẽ có thay đổi, đó là xu thế tất yếu. Tăng cường đầu tư ra nước ngoài là điều nên làm, nước ngoài tiến vào nước ta, chúng ta sao không thể tiến ra?
Nhâm Vi Phong cười nói:
- Có thể mời Triệu Quốc Đống đến cũng không dễ, tạo liên lạc đương nhiên có thể. Tôi tin tối nay các anh có thể biết vài điều từ Triệu Quốc Đống nhưng đề tài quá mẫn cảm thì không nên nhắc tới. Dù các anh có nói ra, Triệu Quốc Đống cũng không có câu trả lời thuyết phục cho các anh.
/1736
|