Lần đầu tiên Hứa Kiều cảm thấy nóng mặt trước mặt Triệu Quốc Đống.
Đây là lời phê bình của lãnh đạo ngành chủ quản đối với công tác của Ủy ban kế hoạch phát triển An Nguyên, hai hội nghị toàn quốc đã qua hơn hai tháng, kế hoạch năm năm lần thứ 11 cũng chính thức được đưa ra, công tác của An Nguyên về phương diện này cũng chưa có gì cả nên dẫn tới Ủy ban kế hoạch phát triển An Nguyên cũng chẳng có hành động gì mới.
Nhưng Hứa Kiều là có nỗi khổ khó nói thành lời, trước kia Vu Quân là người qua loa cho xong chuyện, công tác gì cũng chỉ cần có thể ứng phó cho qua là được, cho nên sau đó Ứng Đông Lưu mới quyết đoán đổi Vu Quân, thay bằng Dương Thiếu Bằng nhìn qua thì khá kiên quyết. Nếu bàn về hùng tâm, dứt khoát thì Dương Thiếu Bằng không kém, năng lực cũng có nhưng sắp tới Dương Thiếu Bằng lại bị cuốn vào cuộc cạnh tranh vị trí thị trưởng An Đô rồi, gần như tất cả tinh lực đều dồn cả vào việc làm thế nào để đạt được mục đích này. Rất nhiều công tác khi Hứa Kiều tới báo cáo thì Dương Thiếu Bằng đều tỏ ra không tập trung tư tưởng, một vài công tác kế hoạch đều bị gác lại, cứ với tình trạng này thì một khi thị trưởng An Đô chưa được xác định thì công tác bên Ủy ban kế hoạch phát triển An Nguyên cũng sẽ chịu ảnh hưởng theo.
Triệu Quốc Đống nghe Hứa Kiều giới thiệu tình hình xong vừa buồn cười vừa thấy cảm khái. Không ngờ công tác bên Ủy ban kế hoạch phát triển An Nguyên lại chịu ảnh hưởng quá lớn bởi sự cạnh tranh vào vị trí thị trưởng An Đô, kế hoạch đã đưa ra được mấy tháng trời mà cũng không có quy hoạch hay ý kiến chứng thực gì cả. Có lẽ bây giờ Dương Thiếu Bằng đích thực là chẳng có mấy tâm tư đặt vào công tác cả.
Cuộc cạnh tranh thị trưởng An Đô hiện đang tiếng vào giai đoạn nóng bỏng nhất, theo tin tức từ Lam Đại thì hiện tại người cạnh tranh chủ yếu tập trung vào ba người Đàm Lập Phong, Nghiêm Lập Dân cùng Dương Thiếu Bằng, trong đó Đàm Lập Phong và Dương Thiếu Bằng có sức cạnh tranh nhất.
Trước khi làm chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh thì Trương Thiếu Bằng là bí thư thị ủy Nam Hoa. Mấy năm này tốc độ phát triển kinh tế của Nam Hoa vẫn duy trì trong nhóm đầu, mặc dù không tiến được vào top 3 nhưng vẫn có thể coi là ổn định ở vị trí 5, 6, dẫn đầu về nông nghiệp toàn tỉnh. Có thể nói tốc độ tăng trưởng như vậy là khá khả quan rồi.
Đàm Lập Phong thì không cần phải nói, mấy năm rồi tốc độ phát triển của Hoài Khánh vẫn duy trì thứ 2 toàn tỉnh, chỉ thấp hơn Ninh Lăng, mặc dù khoảng cách với Ninh Lăng càng lúc càng lớn nhưng trong tỉnh mà nói thì Hoài Khánh đã bỏ xa Miên Châu và Kiến Dương vốn nổi tiếng về kinh tế từ xưa. Về phần Tân Châu, Lam Sơn lúc trước nhăm nhe áp sát kinh tế Hoài Khánh thì hiện giờ chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Hoài Khánh mà than thở.
Nhưng với vị trí trọng yếu như thị trưởng An Đô thì từ một góc độ khác mà nói thì còn có thực quyền hơn so với phó chủ tịch tỉnh, muốn so đấu thì không chỉ là về chiến tích mà quan hệ cùng với bối cảnh cũng rất quan trọng, rồi thì ấn tượng của anh đối với lãnh đạo ra sao, quan hệ thân sơ thế nào cũng có tác dụng then chốt.
Quan hệ giữa Lăng Chính Dược với hai người Đàm Lập Phong và Dương Thiếu Bằng, ai thân ai sơ thì chỉ cần xem cái ghế thị trưởng An Đô rơi trúng đầu ai là có thể nhìn ra được. Trung ương nếu đã trao quyền chủ động cho tỉnh ủy An Nguyên thì tin chắc rằng Lăng Chính Dược sẽ có thể nắm giữ cơ hội này thật tốt.
- Hứa Kiều, không ngờ Ủy ban kế hoạch phát triển An Nguyên các chị lại rơi vào tình cảnh này, tôi cũng không tiện nói gì nhiều cả. Chẳng qua làm phó chủ nhiệm thì tôi thấy chị phải có nghĩa vụ và trách nhiệm nhắc nhở Dương Thiếu Bằng một chút, đừng có nhầm lẫn chủ yếu và thứ yếu, có làm thì mới có địa vị, chưa biết chừng lần này anh thất thủ rồi lần tiếp theo anh cũng vẫn thế...
Triệu Quốc Đống nói một cách lờ mờ.
Hứa Kiều cũng đã có mấy năm không liên hệ với Triệu Quốc Đống rồi. Lúc ấy hắn còn là phó thị trưởng thường trực, về sau lại được chọn làm thị trưởng, trông có vẻ phong thái hiên ngang, hào hoa phong nhã. Chẳng qua khi đó Hứa Kiều chỉ cảm thấy Triệu Quốc Đống dũng cảm, mạnh dạn đưa công tác đi về phía trước, mấy cái khác thì cô không ấn tượng lắm. Nhưng lúc này đây cô lại có thể cảm thấy rõ ràng uy áp và sức mạnh đến từ trên người đàn ông kém mình 7, 8 tuổi này.
Hứa Kiều lặng lẽ gật đầu.
- Hứa Kiều, chị là cán bộ đảng dân chủ, không cần câu nệ nguyên tắc đảng cộng sản quá mức, việc đáng đưa ra ý kiến thì phải đưa, phải có phong cách hành sự của chính mình. Nếu thiếu khuyết điều này thì tôi cho rằng sẽ rất khó làm tốt được phần công tác của mình, tôi thấy chị hẳn không chỉ như vậy...
Hứa Kiều thở phào nhẹ nhõm, Triệu Quốc Đống nói chuyện thẳng thắn như vậy làm cho cô rất vui mừng, cô cực kỳ phản cảm với mấy kiểu nói chuyện quan cách, sáo rỗng lừa lừa gạt gạt. Dù cách nói của Triệu Quốc Đống có phần thẳng thắn nhưng cô có thể cảm nhận được hàm ý khá trực tiếp từ trong lời của đối phương.
*******************
Triệu Quốc Đống trở lại phòng tiếp khách của Ngọa Phật Tự thì đã gần ba giờ chiều.
Đám người Hứa Kiều đã xuống núi rồi, sau hơn một tiếng đồng hồ nói chuyện thì Hứa Kiều gần như đã bị hắn tháo gỡ khúc mắc, cách nói chuyện cũng đã thoải mái hơn rất nhiều. Hai người cũng tìm được rất nhiều đề tài nói chuyện, không chỉ có về công tác ở trong Ủy ban kế hoạch phát triển, không biết là vô tình hay hữu ý mà Hứa Kiều đã rủ rỉ khá nhiều tình hình ở trong tỉnh, điều này làm cho Triệu Quốc Đống vốn đang xa lạ với tình hình tỉnh An Nguyên đã dần dần trở nên quen thuộc.
Sau khi đến An Nguyên thì Lăng Chính Dược chưa có hành động gì lớn nhưng lại thu được quyền nhân sự một cách im hơi lặng tiếng, đã có một ít dấu hiệu điều chỉnh nhỏ nhưng theo Triệu Quốc Đống thấy thì không phóng khoáng, tầm mắt còn kém hẳn một so với Ninh Pháp và Ứng Đông Lưu ngày xưa.
Làm bí thư tỉnh ủy thì có cần phải nắm giữa quyền nhân sự hay không? Đương nhiên cần nhưng anh nắm giữ quyền này thông qua thủ đoạn gì, phương thức gì? Tuyệt đối không đơn giản chỉ dựa vào việc khống chế mấy vị trí yếu hại hay lôi kéo mấy người tâm phúc.
Một cán bộ đi tới một cấp độ nào đó thì đương nhiên đều có con đường riêng của mình, nếu anh muốn động bọn họ thì gặp phải mạo hiểm ảnh hưởng đến phát triển, cho nên làm như thế nào để cảm động một người cũng là một môn nghệ thuật. Theo Triệu Quốc Đống thấy nếu anh làm bí thư tỉnh ủy mà đặt toàn tâm toàn ý vào việc làm thế nào khống chế và nắm quyền thì sẽ mất đi căn cơ lớn nhất để nắm giữ quyền lực.
Nếu ngay cả việc cũng không làm được thì sao anh có thể giành được nhân tâm, sao có thể khiến người ta tâm phục khẩu phục? Cho dù anh có đổi tất cả các bí thư, thị trưởng, trưởng ban thành người của mình thì sao chứ? Anh là đầu đàn, trình độ của anh quyết định đường ra của anh, đồng thời cũng sẽ làm cho người bên dưới theo sát anh, chỉ cần binh hùng thêm một người thì tướng sẽ mạnh thêm một phần, nếu ai cũng lo tính toán làm sao để giữ được cái mũ quan của mình mà không để tâm làm việc thì nó sẽ quyết định tới mô hình phát triển.
Triệu Quốc Đống có cảm giác không tốt lắm đối với bước phát triển tiếp theo của An Nguyên. Theo lý thuyết thì công tác của tỉnh ủy chủ yếu nghiên cứu, thảo luận, quản lý phương hướng, chính sách, nhân sự, nhưng nếu như anh đặt quá nhiều tinh lực vào quyền lợi nhân sự thì chắc chắn sẽ khiến hiệu suất công tác bên chính quyền giảm xuống, mà Tần Hạo Nhiên thì rõ ràng cũng ý thức được điều này, từ đó vì muốn tránh xung đột với Lăng Chính Dược nên mới áp dụng tránh né và lùi bước, khiến cho công tác của An Nguyên có phần giẫm chân tại chỗ.
Chỉ mong rằng đây là do mình quá mẫn cảm, trên đường trở lại khách đường của Ngọa Phật Tự thì Triệu Quốc Đống vẫn luôn cân nhắc xem loại trực giác này của mình có chính xác hay không.
********************
Khi Triệu Quốc Đống trở lại khách đường thì vợ chồng Triệu Hứa đã nghỉ ngơi xong cả rồi, ông bố thì phe phẩy chiếc quạt đi dạo bên trong tự còn bà cụ thì đang tán gẫu với mấy cư sĩ bên cửa tiểu viện.
- Mẹ, Lam Đại đâu?
Triệu Quốc Đống liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Lam Đại.
- Còn đang nghỉ ngơi ở bên kia, ngày hôm qua con bé đi đón con nên hơi mệt, tối đến lại không nghỉ ngơi tốt nên bây giờ đang ngủ say giấc, cứ để con bé ngủ thêm một chút...
Hứa Tú Cần cũng cầm một chiếc quạt phe phẩy:
- Ngủ ở đây thực sự khác hẳn, Quốc Đống, có gì con cũng qua chỗ bố con nghỉ một lát đi...
Triệu Quốc Đống không tỏ ý kiến gì mà đi xuống tiểu viện, đây là phòng do Lam Đại đặt, sang mùa hè thì cứ cách hai tuần là hai cụ đều tới đây ở vài ngày, đều là do Lam Đại đưa tới, lúc nào muốn về thì lại gọi điện bảo Lam Đại tới đón, có đôi khi Lam Đại cũng ở lại đây một đêm.
Bên trong tiểu viện có ba gian phòng, hai ông bà cụ thì mỗi người một gian, còn một gian khác ở trong góc nhỏ hơn một chút chính là nơi Lam Đại nghỉ ngơi.
Cánh cửa khép hờ để hở một khe hở, bên trong rất tốt nên nhìn không rõ lắm.
Triệu Quốc Đống đẩy cửa ra, tiếng kẽo kẹt từ cánh cửa khẽ vang lên khiến Triệu Quốc Đống giật mình.
Sau khi thích ứng với môi trường xung quanh, Triệu Quốc Đống mới nhìn thấy Lam Đại đang nằm nghiêng hướng ra phía ngoài và ngủ rất ngon lành.
Phòng không lớn, một chiếc giường gỗ cổ xưa được đặt sát với hai chiếc ghế bành, ở giữa có một cái kỷ trà cao, trong phòng thoang thoảng mùi đàn hương thơm dịu, một điểm đỏ lập lòe trên cây lư ở phía cuối giường chắc là để xua đuổi muỗi.
Triệu Quốc Đống hơi ngơ ngẩn một chút rồi đến sát bên giường ngồi xuống chiếc ghế bành.
Đôi lông mi dài cong vút có phần tương tự với Cổ Tiểu Âu, chẳng qua hốc mắt không sâu bằng, sống mũi cũng không cao được như Tiểu Âu, đôi môi trông cũng nhỏ nhắn, mềm mại hơn một ít, đôi bàn tay chuyên chơi đàn dương cầm trông có vẻ lạnh lẽo, ngay cả chiếc cổ áo màu lam nhạt cũng phanh khá rộng nên có thể thấy được dây ngực màu trắng sữa, non nửa bầu ngực phải trắng bóng lộ ra bên ngoài trong cái ánh sáng lờ mờ lại càng tỏ ra chói mắt.
Trong lúc mơ ngủ Lam Đại khẽ trở mình một cái, mặt xoay về bên trong, chiếc váy khá ngắn, khó có thể che khuất được bờ mông, chiếc quần lót tơ tằm màu đen lấp lấp ló ló, nhưng vào lúc này thì trong mắt Triệu Quốc Đống tất cả mọi thứ lại có vẻ như thuần khiết, trong lòng hắn chỉ có cảm động chứ không có ý gì khác.
Triệu Quốc Đống cứ lặng lẽ chống cằm nhìn người con gái càng lúc càng đi sâu vào cuộc đời mình, không hiểu trong lòng cô nghĩ gì, cô đã vì mình quá nhiều mà mình lại không thể cho cô điều gì. Triệu Quốc Đống không biết cuộc sống như vậy đối với cô gái này có công bằng hay không, mặc dù đây là chính cô tự chọn.
Đây là lời phê bình của lãnh đạo ngành chủ quản đối với công tác của Ủy ban kế hoạch phát triển An Nguyên, hai hội nghị toàn quốc đã qua hơn hai tháng, kế hoạch năm năm lần thứ 11 cũng chính thức được đưa ra, công tác của An Nguyên về phương diện này cũng chưa có gì cả nên dẫn tới Ủy ban kế hoạch phát triển An Nguyên cũng chẳng có hành động gì mới.
Nhưng Hứa Kiều là có nỗi khổ khó nói thành lời, trước kia Vu Quân là người qua loa cho xong chuyện, công tác gì cũng chỉ cần có thể ứng phó cho qua là được, cho nên sau đó Ứng Đông Lưu mới quyết đoán đổi Vu Quân, thay bằng Dương Thiếu Bằng nhìn qua thì khá kiên quyết. Nếu bàn về hùng tâm, dứt khoát thì Dương Thiếu Bằng không kém, năng lực cũng có nhưng sắp tới Dương Thiếu Bằng lại bị cuốn vào cuộc cạnh tranh vị trí thị trưởng An Đô rồi, gần như tất cả tinh lực đều dồn cả vào việc làm thế nào để đạt được mục đích này. Rất nhiều công tác khi Hứa Kiều tới báo cáo thì Dương Thiếu Bằng đều tỏ ra không tập trung tư tưởng, một vài công tác kế hoạch đều bị gác lại, cứ với tình trạng này thì một khi thị trưởng An Đô chưa được xác định thì công tác bên Ủy ban kế hoạch phát triển An Nguyên cũng sẽ chịu ảnh hưởng theo.
Triệu Quốc Đống nghe Hứa Kiều giới thiệu tình hình xong vừa buồn cười vừa thấy cảm khái. Không ngờ công tác bên Ủy ban kế hoạch phát triển An Nguyên lại chịu ảnh hưởng quá lớn bởi sự cạnh tranh vào vị trí thị trưởng An Đô, kế hoạch đã đưa ra được mấy tháng trời mà cũng không có quy hoạch hay ý kiến chứng thực gì cả. Có lẽ bây giờ Dương Thiếu Bằng đích thực là chẳng có mấy tâm tư đặt vào công tác cả.
Cuộc cạnh tranh thị trưởng An Đô hiện đang tiếng vào giai đoạn nóng bỏng nhất, theo tin tức từ Lam Đại thì hiện tại người cạnh tranh chủ yếu tập trung vào ba người Đàm Lập Phong, Nghiêm Lập Dân cùng Dương Thiếu Bằng, trong đó Đàm Lập Phong và Dương Thiếu Bằng có sức cạnh tranh nhất.
Trước khi làm chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh thì Trương Thiếu Bằng là bí thư thị ủy Nam Hoa. Mấy năm này tốc độ phát triển kinh tế của Nam Hoa vẫn duy trì trong nhóm đầu, mặc dù không tiến được vào top 3 nhưng vẫn có thể coi là ổn định ở vị trí 5, 6, dẫn đầu về nông nghiệp toàn tỉnh. Có thể nói tốc độ tăng trưởng như vậy là khá khả quan rồi.
Đàm Lập Phong thì không cần phải nói, mấy năm rồi tốc độ phát triển của Hoài Khánh vẫn duy trì thứ 2 toàn tỉnh, chỉ thấp hơn Ninh Lăng, mặc dù khoảng cách với Ninh Lăng càng lúc càng lớn nhưng trong tỉnh mà nói thì Hoài Khánh đã bỏ xa Miên Châu và Kiến Dương vốn nổi tiếng về kinh tế từ xưa. Về phần Tân Châu, Lam Sơn lúc trước nhăm nhe áp sát kinh tế Hoài Khánh thì hiện giờ chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Hoài Khánh mà than thở.
Nhưng với vị trí trọng yếu như thị trưởng An Đô thì từ một góc độ khác mà nói thì còn có thực quyền hơn so với phó chủ tịch tỉnh, muốn so đấu thì không chỉ là về chiến tích mà quan hệ cùng với bối cảnh cũng rất quan trọng, rồi thì ấn tượng của anh đối với lãnh đạo ra sao, quan hệ thân sơ thế nào cũng có tác dụng then chốt.
Quan hệ giữa Lăng Chính Dược với hai người Đàm Lập Phong và Dương Thiếu Bằng, ai thân ai sơ thì chỉ cần xem cái ghế thị trưởng An Đô rơi trúng đầu ai là có thể nhìn ra được. Trung ương nếu đã trao quyền chủ động cho tỉnh ủy An Nguyên thì tin chắc rằng Lăng Chính Dược sẽ có thể nắm giữ cơ hội này thật tốt.
- Hứa Kiều, không ngờ Ủy ban kế hoạch phát triển An Nguyên các chị lại rơi vào tình cảnh này, tôi cũng không tiện nói gì nhiều cả. Chẳng qua làm phó chủ nhiệm thì tôi thấy chị phải có nghĩa vụ và trách nhiệm nhắc nhở Dương Thiếu Bằng một chút, đừng có nhầm lẫn chủ yếu và thứ yếu, có làm thì mới có địa vị, chưa biết chừng lần này anh thất thủ rồi lần tiếp theo anh cũng vẫn thế...
Triệu Quốc Đống nói một cách lờ mờ.
Hứa Kiều cũng đã có mấy năm không liên hệ với Triệu Quốc Đống rồi. Lúc ấy hắn còn là phó thị trưởng thường trực, về sau lại được chọn làm thị trưởng, trông có vẻ phong thái hiên ngang, hào hoa phong nhã. Chẳng qua khi đó Hứa Kiều chỉ cảm thấy Triệu Quốc Đống dũng cảm, mạnh dạn đưa công tác đi về phía trước, mấy cái khác thì cô không ấn tượng lắm. Nhưng lúc này đây cô lại có thể cảm thấy rõ ràng uy áp và sức mạnh đến từ trên người đàn ông kém mình 7, 8 tuổi này.
Hứa Kiều lặng lẽ gật đầu.
- Hứa Kiều, chị là cán bộ đảng dân chủ, không cần câu nệ nguyên tắc đảng cộng sản quá mức, việc đáng đưa ra ý kiến thì phải đưa, phải có phong cách hành sự của chính mình. Nếu thiếu khuyết điều này thì tôi cho rằng sẽ rất khó làm tốt được phần công tác của mình, tôi thấy chị hẳn không chỉ như vậy...
Hứa Kiều thở phào nhẹ nhõm, Triệu Quốc Đống nói chuyện thẳng thắn như vậy làm cho cô rất vui mừng, cô cực kỳ phản cảm với mấy kiểu nói chuyện quan cách, sáo rỗng lừa lừa gạt gạt. Dù cách nói của Triệu Quốc Đống có phần thẳng thắn nhưng cô có thể cảm nhận được hàm ý khá trực tiếp từ trong lời của đối phương.
*******************
Triệu Quốc Đống trở lại phòng tiếp khách của Ngọa Phật Tự thì đã gần ba giờ chiều.
Đám người Hứa Kiều đã xuống núi rồi, sau hơn một tiếng đồng hồ nói chuyện thì Hứa Kiều gần như đã bị hắn tháo gỡ khúc mắc, cách nói chuyện cũng đã thoải mái hơn rất nhiều. Hai người cũng tìm được rất nhiều đề tài nói chuyện, không chỉ có về công tác ở trong Ủy ban kế hoạch phát triển, không biết là vô tình hay hữu ý mà Hứa Kiều đã rủ rỉ khá nhiều tình hình ở trong tỉnh, điều này làm cho Triệu Quốc Đống vốn đang xa lạ với tình hình tỉnh An Nguyên đã dần dần trở nên quen thuộc.
Sau khi đến An Nguyên thì Lăng Chính Dược chưa có hành động gì lớn nhưng lại thu được quyền nhân sự một cách im hơi lặng tiếng, đã có một ít dấu hiệu điều chỉnh nhỏ nhưng theo Triệu Quốc Đống thấy thì không phóng khoáng, tầm mắt còn kém hẳn một so với Ninh Pháp và Ứng Đông Lưu ngày xưa.
Làm bí thư tỉnh ủy thì có cần phải nắm giữa quyền nhân sự hay không? Đương nhiên cần nhưng anh nắm giữ quyền này thông qua thủ đoạn gì, phương thức gì? Tuyệt đối không đơn giản chỉ dựa vào việc khống chế mấy vị trí yếu hại hay lôi kéo mấy người tâm phúc.
Một cán bộ đi tới một cấp độ nào đó thì đương nhiên đều có con đường riêng của mình, nếu anh muốn động bọn họ thì gặp phải mạo hiểm ảnh hưởng đến phát triển, cho nên làm như thế nào để cảm động một người cũng là một môn nghệ thuật. Theo Triệu Quốc Đống thấy nếu anh làm bí thư tỉnh ủy mà đặt toàn tâm toàn ý vào việc làm thế nào khống chế và nắm quyền thì sẽ mất đi căn cơ lớn nhất để nắm giữ quyền lực.
Nếu ngay cả việc cũng không làm được thì sao anh có thể giành được nhân tâm, sao có thể khiến người ta tâm phục khẩu phục? Cho dù anh có đổi tất cả các bí thư, thị trưởng, trưởng ban thành người của mình thì sao chứ? Anh là đầu đàn, trình độ của anh quyết định đường ra của anh, đồng thời cũng sẽ làm cho người bên dưới theo sát anh, chỉ cần binh hùng thêm một người thì tướng sẽ mạnh thêm một phần, nếu ai cũng lo tính toán làm sao để giữ được cái mũ quan của mình mà không để tâm làm việc thì nó sẽ quyết định tới mô hình phát triển.
Triệu Quốc Đống có cảm giác không tốt lắm đối với bước phát triển tiếp theo của An Nguyên. Theo lý thuyết thì công tác của tỉnh ủy chủ yếu nghiên cứu, thảo luận, quản lý phương hướng, chính sách, nhân sự, nhưng nếu như anh đặt quá nhiều tinh lực vào quyền lợi nhân sự thì chắc chắn sẽ khiến hiệu suất công tác bên chính quyền giảm xuống, mà Tần Hạo Nhiên thì rõ ràng cũng ý thức được điều này, từ đó vì muốn tránh xung đột với Lăng Chính Dược nên mới áp dụng tránh né và lùi bước, khiến cho công tác của An Nguyên có phần giẫm chân tại chỗ.
Chỉ mong rằng đây là do mình quá mẫn cảm, trên đường trở lại khách đường của Ngọa Phật Tự thì Triệu Quốc Đống vẫn luôn cân nhắc xem loại trực giác này của mình có chính xác hay không.
********************
Khi Triệu Quốc Đống trở lại khách đường thì vợ chồng Triệu Hứa đã nghỉ ngơi xong cả rồi, ông bố thì phe phẩy chiếc quạt đi dạo bên trong tự còn bà cụ thì đang tán gẫu với mấy cư sĩ bên cửa tiểu viện.
- Mẹ, Lam Đại đâu?
Triệu Quốc Đống liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Lam Đại.
- Còn đang nghỉ ngơi ở bên kia, ngày hôm qua con bé đi đón con nên hơi mệt, tối đến lại không nghỉ ngơi tốt nên bây giờ đang ngủ say giấc, cứ để con bé ngủ thêm một chút...
Hứa Tú Cần cũng cầm một chiếc quạt phe phẩy:
- Ngủ ở đây thực sự khác hẳn, Quốc Đống, có gì con cũng qua chỗ bố con nghỉ một lát đi...
Triệu Quốc Đống không tỏ ý kiến gì mà đi xuống tiểu viện, đây là phòng do Lam Đại đặt, sang mùa hè thì cứ cách hai tuần là hai cụ đều tới đây ở vài ngày, đều là do Lam Đại đưa tới, lúc nào muốn về thì lại gọi điện bảo Lam Đại tới đón, có đôi khi Lam Đại cũng ở lại đây một đêm.
Bên trong tiểu viện có ba gian phòng, hai ông bà cụ thì mỗi người một gian, còn một gian khác ở trong góc nhỏ hơn một chút chính là nơi Lam Đại nghỉ ngơi.
Cánh cửa khép hờ để hở một khe hở, bên trong rất tốt nên nhìn không rõ lắm.
Triệu Quốc Đống đẩy cửa ra, tiếng kẽo kẹt từ cánh cửa khẽ vang lên khiến Triệu Quốc Đống giật mình.
Sau khi thích ứng với môi trường xung quanh, Triệu Quốc Đống mới nhìn thấy Lam Đại đang nằm nghiêng hướng ra phía ngoài và ngủ rất ngon lành.
Phòng không lớn, một chiếc giường gỗ cổ xưa được đặt sát với hai chiếc ghế bành, ở giữa có một cái kỷ trà cao, trong phòng thoang thoảng mùi đàn hương thơm dịu, một điểm đỏ lập lòe trên cây lư ở phía cuối giường chắc là để xua đuổi muỗi.
Triệu Quốc Đống hơi ngơ ngẩn một chút rồi đến sát bên giường ngồi xuống chiếc ghế bành.
Đôi lông mi dài cong vút có phần tương tự với Cổ Tiểu Âu, chẳng qua hốc mắt không sâu bằng, sống mũi cũng không cao được như Tiểu Âu, đôi môi trông cũng nhỏ nhắn, mềm mại hơn một ít, đôi bàn tay chuyên chơi đàn dương cầm trông có vẻ lạnh lẽo, ngay cả chiếc cổ áo màu lam nhạt cũng phanh khá rộng nên có thể thấy được dây ngực màu trắng sữa, non nửa bầu ngực phải trắng bóng lộ ra bên ngoài trong cái ánh sáng lờ mờ lại càng tỏ ra chói mắt.
Trong lúc mơ ngủ Lam Đại khẽ trở mình một cái, mặt xoay về bên trong, chiếc váy khá ngắn, khó có thể che khuất được bờ mông, chiếc quần lót tơ tằm màu đen lấp lấp ló ló, nhưng vào lúc này thì trong mắt Triệu Quốc Đống tất cả mọi thứ lại có vẻ như thuần khiết, trong lòng hắn chỉ có cảm động chứ không có ý gì khác.
Triệu Quốc Đống cứ lặng lẽ chống cằm nhìn người con gái càng lúc càng đi sâu vào cuộc đời mình, không hiểu trong lòng cô nghĩ gì, cô đã vì mình quá nhiều mà mình lại không thể cho cô điều gì. Triệu Quốc Đống không biết cuộc sống như vậy đối với cô gái này có công bằng hay không, mặc dù đây là chính cô tự chọn.
/1736
|