Khổng Nguyệt nhào vào lòng, Triệu Quốc Đống mới phát hiện mình đúng là không muốn xa cô.
Mái tóc dài buông thõng, mùi hương nhàn nhạt gợi cảm. Sau mấy ngày điên cuồng kia, Triệu Quốc Đống đúng là khó có thể tưởng tượng đây là cô bé chỉ cầm tay thôi đã đỏ mặt. Có lẽ nguyên nhân chính là việc cô đã có quan hệ với hắn.
Triệu Quốc Đống nâng cằm Khổng Nguyệt lên nhìn một lúc hơn phút đồng hắn. Khổng Nguyệt không thay đổi mấy, ngoài việc có vẻ như một sinh viên thì Khổng Nguyệt không thay đổi mấy.
- Tại sao em không đi máy bay? Em có biết em đi tầu làm anh lo lắng lắm không?
Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời không biết dùng lời nào để có thể giải thích tâm trạng của mình.
- Đâu đến mức như vậy chứ? Chẳng lẽ tàu không phải dành cho người ngồi? Em không phải tiểu thư gì mà.
Khổng Nguyệt làm nũng nói.
- Sao bọn em được nghỉ muộn như vậy?
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu mà hỏi. Theo lý thuyết thì đại học phải được nghỉ từ hơn 10 ngày trước cơ mà.
- Em không phải đã nói với anh rồi sao? Em phải học bù nên học thêm hai tuần nữa.
Khổng Nguyệt vẫn chưa quá quen việc được Triệu Quốc Đống ôm ở chỗ đông người.
Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy việc này nên bất đắc dĩ bỏ tay ra. Hắn cầm cặp cho Khổng Nguyệt thì thấy khá nặng:
- Em học bù gì chứ? Anh không phải đã nói đại học đâu có học bù. Trong túi có gì mà nặng như vậy chứ?
- Mấy quyển sách thôi mà.
Khổng Nguyệt yêu kiều cười nói:
- Học thêm tiếng Anh, tiếng Anh của em hơi kém, em phải cố gắng.
- Học thêm tiếng Anh làm gì?
Triệu Quốc Đống đột nhiên có cảm giác không ổn:
- Đại học tại chức cũng yêu cầu về tiếng Anh sao?
- Không phải, em thấy bây giờ tiếng Anh có nhiều tác dụng, hơn nữa hồi cấp ba em cũng thích học tiếng Anh, nên em muốn học lại một lần. Chỉ một thời gian không dùng mà lại quên đi và kém người khác nhiều như vậy. Cho nên em định học bù.
Khổng Nguyệt lắc đầu nói:
- Đi thôi, người khác đang nhìn chúng ta đó.
Triệu Quốc Đống vốn định hỏi nữa nhưng hắn suy nghĩ một chút học cũng là tốt. Tiếng Anh trong tương lai có tác dụng rất lớn. Nếu Khổng Nguyệt giỏi về tiếng Anh thì về sau khi Nhà máy dệt An Đô bị phá sản cũng có khả năng xin việc tốt.
Ngồi vào xe Santana, Khổng Nguyệt rất kinh ngạc. Chỉ ba tháng sao Triệu Quốc Đống lại đổi xe rồi? Chẳng qua cô rất nhanh chìm vào trong nụ hôn ngọt ngào của Triệu Quốc Đống. Tiếng thở hổn hển làm má cô đỏ bừng, ba tháng nhung nhớ hoàn toàn phát ra vào lúc này.
Sau khi bỏ áo lông ra, Khổng Nguyệt chỉ có một chiếc áo len. Tay Triệu Quốc Đống đã nhanh chóng vượt qua áo len, thành thạo tìm móc khóa ngực. Bộ ngực đầy đặn thoát khỏi áo ngực nhảy nhảy lên.
Tay Triệu Quốc Đống nắm lấy núm vú đỏ hồng làm người ta si mê. Hắn vân vê một chút, núm vú của Khổng Nguyệt trở nên cứng ngắc.
Khổng Nguyệt hơi giãy giãy người. Cô biết được tâm trạng của người yêu mình, nhưng cô biết tình hình của mình. Nếu như bị dẫn lửa lên thì không thể dập tắt, như vậy sẽ có chút phiền phức. Bây giờ cô lại không thể ngăn cản sự đột kích điên cuồng của Triệu Quốc Đống.
- Không, không, Quốc Đống, đừng mà.
Khổng Nguyệt cảm thấy rất nguy hiểm.
- Anh biết.
Triệu Quốc Đống rút tay ra rồi dịu dàng móc lại áo ngực cho cô. Hắn cười khổ một tiếng, sao lại trùng hợp như vậy/
- Anh biết gì?
Khổng Nguyệt áp tay lên mặt nóng bỏng của mình, cô có chút khó hiểu hỏi.
- Bạn thân của em đến chơi.
Triệu Quốc Đống chớp chớp mắt rồi nói.
- hả?
Khổng Nguyệt xấu hổ trợn to mắt nhìn Triệu Quốc Đống:
- Sao anh lại biết?
- Anh có thần giao cách cảm.
Thực ra khi tay Triệu Quốc Đống đặt lên bụng Khổng Nguyệt, hắn nhạy cảm phát hiện Khổng Nguyệt mặc quần lót tam giác. Hắn biết Khổng Nguyệt có thói quen cứ đến tháng là mặc loại quần lót cũ này. Điểm này ngay cả Khổng Nguyệt cũng không chú ý tới.
Khổng Nguyệt xấu hổ đấm đấm vài cái vào ngực Triệu Quốc Đống, lúc này cô mới bỏ tay ra.
- Được rồi, tối nay em về nhà máy hay ở lại An Đô?
Triệu Quốc Đống hỏi.
- Về nhà máy đi, em đã có mấy tháng không về nhà nên nhớ rồi.
Khổng Nguyệt do dự một chút rồi nói.
- Không nhớ anh sao?
Triệu Quốc Đống nghiêng đầu nói.
- Không.
Khổng Nguyệt chu miệng nói.
- Thật sao?
Triệu Quốc Đống cười cười xấu xa làm Khổng Nguyệt hơi dao động. Nói không nhớ là giả. Mặc dù cô học không nặng nề, nhưng Khổng Nguyệt cũng yêu cầu mình khá cao, nhất định phải học giỏi tiếng Anh, càng muốn học nhiều tri thức. Nhưng tối cứ về nằm lên giường là lại nghĩ tới Triệu Quốc Đống, nhất là đêm mưa đó là thứ cô nghĩ tới nhiều nhất.
Thấy Khổng Nguyệt không nói gì, Triệu Quốc Đống biết tính cách của cô. Chuyện này thì cô đúng là khó có thể mở miệng nói, nhưng tình cảm trong mắt đã lộ rõ.
Chu Quốc Bình cùng Hoa Hành Vân cùng một số bạn làm ăn đến ngày 27 tháng chạp mới bay về v.
Sự chuyên nghiệp của người Chiết Giang làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ. Người trong nội địa ở phương diện này kém rất nhiều so với người Chiết Giang ở ven biển. Đến tầm 20 tháng 12 là các công ty tỉnh An Nguyên đã cho nhân viên nghỉ, liên hoan, mọi nhà đều lo sắm tết.
Chu Quốc Bình cùng Hoa Hành Vân tới khu Khai Phát Giang Khẩu đầu tư đã tỏ rõ hiệu quả của nó. Sau khi bài viết của Nhật báo An Đô về khu Khai Phát Giang Khẩu ra lò, mấy nhà đầu tư vốn dự định tới Bích Trì cũng đã thay đổi thái độ mà quay lại Giang Khẩu khảo sát.
Mà mấy nhà đầu tư đi theo Chu Quốc Bình và Hoa Hành Vân cũng sơ bộ đã có quyết định xây dựng nhà máy ở khu Khai Phát Giang Khẩu, chỉ đợi sang năm mới sẽ ký kết hợp đồng xây dựng nhà máy, điều này làm lãnh đạo Huyện Giang Khẩu rất vui mừng.
Mấy nhà đầu tư Quảng Đông cũng lộ ý sẽ đầu tư, chẳng qua bọn họ có lẽ không coi trọng mấy lời tâng hô của Nhật báo An Đô. Bọn họ muốn đầu tư vào Huyện Giang Khẩu nên đã cẩn thận tới điều tra tình hình an ninh trật tự quanh khu Khai Phát, thậm chí là các chính sách ưu đãi và giá cả đất đai. So sánh với người Chiết Giang, người Quảng Đông cẩn thận hơn nhiều.
Mấy quận, huyện khác không ngờ một bài trên Nhật báo An Đô lại có uy lực lớn như vậy, bọn họ đều lên Nhật báo An Đô, thậm chí nhật báo An Nguyên mà khoe về mình, nhưng hiệu quả kém xa khu Khai Phát Huyện Giang Khẩu.
Mái tóc dài buông thõng, mùi hương nhàn nhạt gợi cảm. Sau mấy ngày điên cuồng kia, Triệu Quốc Đống đúng là khó có thể tưởng tượng đây là cô bé chỉ cầm tay thôi đã đỏ mặt. Có lẽ nguyên nhân chính là việc cô đã có quan hệ với hắn.
Triệu Quốc Đống nâng cằm Khổng Nguyệt lên nhìn một lúc hơn phút đồng hắn. Khổng Nguyệt không thay đổi mấy, ngoài việc có vẻ như một sinh viên thì Khổng Nguyệt không thay đổi mấy.
- Tại sao em không đi máy bay? Em có biết em đi tầu làm anh lo lắng lắm không?
Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời không biết dùng lời nào để có thể giải thích tâm trạng của mình.
- Đâu đến mức như vậy chứ? Chẳng lẽ tàu không phải dành cho người ngồi? Em không phải tiểu thư gì mà.
Khổng Nguyệt làm nũng nói.
- Sao bọn em được nghỉ muộn như vậy?
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu mà hỏi. Theo lý thuyết thì đại học phải được nghỉ từ hơn 10 ngày trước cơ mà.
- Em không phải đã nói với anh rồi sao? Em phải học bù nên học thêm hai tuần nữa.
Khổng Nguyệt vẫn chưa quá quen việc được Triệu Quốc Đống ôm ở chỗ đông người.
Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy việc này nên bất đắc dĩ bỏ tay ra. Hắn cầm cặp cho Khổng Nguyệt thì thấy khá nặng:
- Em học bù gì chứ? Anh không phải đã nói đại học đâu có học bù. Trong túi có gì mà nặng như vậy chứ?
- Mấy quyển sách thôi mà.
Khổng Nguyệt yêu kiều cười nói:
- Học thêm tiếng Anh, tiếng Anh của em hơi kém, em phải cố gắng.
- Học thêm tiếng Anh làm gì?
Triệu Quốc Đống đột nhiên có cảm giác không ổn:
- Đại học tại chức cũng yêu cầu về tiếng Anh sao?
- Không phải, em thấy bây giờ tiếng Anh có nhiều tác dụng, hơn nữa hồi cấp ba em cũng thích học tiếng Anh, nên em muốn học lại một lần. Chỉ một thời gian không dùng mà lại quên đi và kém người khác nhiều như vậy. Cho nên em định học bù.
Khổng Nguyệt lắc đầu nói:
- Đi thôi, người khác đang nhìn chúng ta đó.
Triệu Quốc Đống vốn định hỏi nữa nhưng hắn suy nghĩ một chút học cũng là tốt. Tiếng Anh trong tương lai có tác dụng rất lớn. Nếu Khổng Nguyệt giỏi về tiếng Anh thì về sau khi Nhà máy dệt An Đô bị phá sản cũng có khả năng xin việc tốt.
Ngồi vào xe Santana, Khổng Nguyệt rất kinh ngạc. Chỉ ba tháng sao Triệu Quốc Đống lại đổi xe rồi? Chẳng qua cô rất nhanh chìm vào trong nụ hôn ngọt ngào của Triệu Quốc Đống. Tiếng thở hổn hển làm má cô đỏ bừng, ba tháng nhung nhớ hoàn toàn phát ra vào lúc này.
Sau khi bỏ áo lông ra, Khổng Nguyệt chỉ có một chiếc áo len. Tay Triệu Quốc Đống đã nhanh chóng vượt qua áo len, thành thạo tìm móc khóa ngực. Bộ ngực đầy đặn thoát khỏi áo ngực nhảy nhảy lên.
Tay Triệu Quốc Đống nắm lấy núm vú đỏ hồng làm người ta si mê. Hắn vân vê một chút, núm vú của Khổng Nguyệt trở nên cứng ngắc.
Khổng Nguyệt hơi giãy giãy người. Cô biết được tâm trạng của người yêu mình, nhưng cô biết tình hình của mình. Nếu như bị dẫn lửa lên thì không thể dập tắt, như vậy sẽ có chút phiền phức. Bây giờ cô lại không thể ngăn cản sự đột kích điên cuồng của Triệu Quốc Đống.
- Không, không, Quốc Đống, đừng mà.
Khổng Nguyệt cảm thấy rất nguy hiểm.
- Anh biết.
Triệu Quốc Đống rút tay ra rồi dịu dàng móc lại áo ngực cho cô. Hắn cười khổ một tiếng, sao lại trùng hợp như vậy/
- Anh biết gì?
Khổng Nguyệt áp tay lên mặt nóng bỏng của mình, cô có chút khó hiểu hỏi.
- Bạn thân của em đến chơi.
Triệu Quốc Đống chớp chớp mắt rồi nói.
- hả?
Khổng Nguyệt xấu hổ trợn to mắt nhìn Triệu Quốc Đống:
- Sao anh lại biết?
- Anh có thần giao cách cảm.
Thực ra khi tay Triệu Quốc Đống đặt lên bụng Khổng Nguyệt, hắn nhạy cảm phát hiện Khổng Nguyệt mặc quần lót tam giác. Hắn biết Khổng Nguyệt có thói quen cứ đến tháng là mặc loại quần lót cũ này. Điểm này ngay cả Khổng Nguyệt cũng không chú ý tới.
Khổng Nguyệt xấu hổ đấm đấm vài cái vào ngực Triệu Quốc Đống, lúc này cô mới bỏ tay ra.
- Được rồi, tối nay em về nhà máy hay ở lại An Đô?
Triệu Quốc Đống hỏi.
- Về nhà máy đi, em đã có mấy tháng không về nhà nên nhớ rồi.
Khổng Nguyệt do dự một chút rồi nói.
- Không nhớ anh sao?
Triệu Quốc Đống nghiêng đầu nói.
- Không.
Khổng Nguyệt chu miệng nói.
- Thật sao?
Triệu Quốc Đống cười cười xấu xa làm Khổng Nguyệt hơi dao động. Nói không nhớ là giả. Mặc dù cô học không nặng nề, nhưng Khổng Nguyệt cũng yêu cầu mình khá cao, nhất định phải học giỏi tiếng Anh, càng muốn học nhiều tri thức. Nhưng tối cứ về nằm lên giường là lại nghĩ tới Triệu Quốc Đống, nhất là đêm mưa đó là thứ cô nghĩ tới nhiều nhất.
Thấy Khổng Nguyệt không nói gì, Triệu Quốc Đống biết tính cách của cô. Chuyện này thì cô đúng là khó có thể mở miệng nói, nhưng tình cảm trong mắt đã lộ rõ.
Chu Quốc Bình cùng Hoa Hành Vân cùng một số bạn làm ăn đến ngày 27 tháng chạp mới bay về v.
Sự chuyên nghiệp của người Chiết Giang làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ. Người trong nội địa ở phương diện này kém rất nhiều so với người Chiết Giang ở ven biển. Đến tầm 20 tháng 12 là các công ty tỉnh An Nguyên đã cho nhân viên nghỉ, liên hoan, mọi nhà đều lo sắm tết.
Chu Quốc Bình cùng Hoa Hành Vân tới khu Khai Phát Giang Khẩu đầu tư đã tỏ rõ hiệu quả của nó. Sau khi bài viết của Nhật báo An Đô về khu Khai Phát Giang Khẩu ra lò, mấy nhà đầu tư vốn dự định tới Bích Trì cũng đã thay đổi thái độ mà quay lại Giang Khẩu khảo sát.
Mà mấy nhà đầu tư đi theo Chu Quốc Bình và Hoa Hành Vân cũng sơ bộ đã có quyết định xây dựng nhà máy ở khu Khai Phát Giang Khẩu, chỉ đợi sang năm mới sẽ ký kết hợp đồng xây dựng nhà máy, điều này làm lãnh đạo Huyện Giang Khẩu rất vui mừng.
Mấy nhà đầu tư Quảng Đông cũng lộ ý sẽ đầu tư, chẳng qua bọn họ có lẽ không coi trọng mấy lời tâng hô của Nhật báo An Đô. Bọn họ muốn đầu tư vào Huyện Giang Khẩu nên đã cẩn thận tới điều tra tình hình an ninh trật tự quanh khu Khai Phát, thậm chí là các chính sách ưu đãi và giá cả đất đai. So sánh với người Chiết Giang, người Quảng Đông cẩn thận hơn nhiều.
Mấy quận, huyện khác không ngờ một bài trên Nhật báo An Đô lại có uy lực lớn như vậy, bọn họ đều lên Nhật báo An Đô, thậm chí nhật báo An Nguyên mà khoe về mình, nhưng hiệu quả kém xa khu Khai Phát Huyện Giang Khẩu.
/1736
|